Anh Động Tâm
-
Chương 4: Người đàn ông cặn bã
Edit: meowluoi
Tối hôm đó, Kỳ Diệu đi trên đường không có mục đích.
Đúng vậy, cô không ngồi tàu điện ngầm quay về trường, mà một thân một mình đi ngoài đường.
Bóng đêm lộng lẫy, hứng thú biến mất. Chỗ này ngựa xe như nước, dòng người đông đúc, nhưng khôngcó một thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của cô. cô hoảng hốt đi, trong đầu hiện lên, tất cả những hình ảnh trước đây.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại mang cô đi ra từ trong hồi ức.
Gọi điện thoại cho cô, là bạn cùng phòng Tể Tâm Hân, hỏi cô buổi tối đi chơi chỗ nào.
Mũi Kỳ Diệu chua xót.
Theo lý thuyết, Kỳ Diệu là học sinh học viện điện ảnh Z, thì nên cả ngày bận việc, không có việc làm, thìcũng phải nhanh chóng tìm việc - - kế cả Tề Tâm Hân trong đám bạn cùng phòng, cũng như vậy.
Đáng tiếc, bởi vì liên quan đến nhà họ Lâm, Kỳ Diệu bỏ giấc mơ làm diễn viên, nghiễm nhiên trở thành người nhàn rỗi nhất trong đám bạn cùng phòng. Tề Tâm Hân thường chế nhạo cô, nói chỉ có cô chuẩn bị làm cô dâu mới rảnh ra ngoài đi dạo.
Tâm Hân nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô không thể làm cô dâu của Lâm Tự.
"Này? Này? Diệu Diệu cậu đang nghe sao? Tớ hỏi sao cậu không nói!" Bên kia điện thoại cô nương không nghe được câu trả lời của cô, tự nhiên nóng nảy.
Nhưng mà Tề Tâm Hân tuyệt đối không đoán được, từ trong điện thoại truyền đến, tiếng khóc vội vàng không kịp chuẩn bị.
Tề Tâm Hân bị dọa cho ngốc rồi.
"Ai nha má ơi! Diệu Diệu cậu đừng dọa tớ, xảy ra chuyện gì thế? Cậu... Cậu cậu cậu.. không phải cậu bị người xấu bắt nạt đấy chứ?"
không hổ là sinh viên tài năng khoa biểu diễn học viện Z, đọc nhiều kịch bản, vừa gặp tình huống khác lạ, trong đầu hiện ra những tình tiết kịch bản.
một lát sau, Kỳ Diệu cũng không có tâm tình châm chọc cô, bởi vì Tề Tâm Hân là đại tỷ trong phòng, thường xuyên bảo vệ cô em gái nhỏ nhất này, cô vừa nghe giọng Tề Tâm Hân, nhịn không được khóc rống lên.
"Tâm Hân, Lâm Tư anh ấy bắt cá hai tay - - "
Lời vừa nói ra, đầu bên kia điện thoại người phụ nữ trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa!"
cô vừa khóc vừa lặp lại một lần nữa. May mà đại tỷ hồi phục tinh thần rất nhanh, thầm mắng mình vì bị dọa sợ mà nói chuyện không có não.
"Cậu cậu cậu, cậu đừng khóc! Cậu đang ở chỗ nào? Tớ lập tức đến ngay!"
Nghe giọng Tề Tâm Hân nóng như lửa đốt, Kỳ Diệu miễn cưỡng không khóc.
"không, không cần... Ợ... Tớ, để tớ khóc một lát, khóc xong sẽ tốt thôi..."
"..." Khóe miệng Tề Tâm giật giật, lập tức phản ứng lại, "không được, tớ tìm cậu thì tốt hơn. nói, cậu ở chỗ nào?"
Dù sao cũng tối rồi, cô là con gái, lớn lên dịu dàng như vậy, tâm tình không yên, chính mình sao có thể yên tâm để cô một mình ở bên ngoài chứ?
"thật sự không sao! Tớ...A a a, tàu điện ngầm đến! Tớ lên tàu điện ngầm trước, một tiếng sau sẽ quay về!"
"Này? Này này?"
Điện thoại bị cắt đứt, Tề Tâm Hân vừa tức vừa giận.
Dám lừa cô! Tàu điện ngầm cái gì, âm thanh cũng không có!
Tề Tâm Hân gọi điện thoại lại, không biết làm sao Kỳ Diệu mãi không nhận.
Nha đầu chết tiệt, về đây xem tớ chỉnh cậu thế nào!
Năm mươi phút sau, Kỳ Diệu quay về, liền bị Tề Tâm Hân "Mắng" một trận.
cô gái đáng thương mở miệng xin tha thứ.
"Cậu đừng mắng tớ, tim tớ khó chịu..."
Thấy Kỳ Diệu cúi đầu, nước mắt lưng tròng, Tề Tâm Hâm xả giận cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Kỳ Diệu mang mọi chuyện nói rõ một lần, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tề Tâm Hân mang chứng cứ cho cô ấy xem.
Tề Tâm Hân tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại.
"rõ ràng như vậy, anh ta còn dám đứng trước mặt cậu phủ nhận!"
Kỳ Diệu không lên tiếng.
"Cậu thì sao? Cứ để yên như vậy?" Tề Tâm Hân không tự chủ được nâng cao giọng.
"Nếu không thì phải làm sao?" Giọng nói mang theo uất ức, làm Tề Tâm Hân tức giận gần chết.
"Điều tra nha! Tìm chứng cứ làm anh ta không phản bác được, cầm chứng cứ quăng vào mặt anh ta, hoặc bắt gian tại giường... Hừ hừ hừ!" nói liền không ngừng, Tề Tâm Hân vội vàng che miệng. "Ý của tớ là, đứng trước mặt anh ta vạch trần, không thể để yên như vậy, quá tiện nghi cho anh ta!"
Kỳ Diệu cắn môi không lên tiếng.
"anh ta quá đáng như vậy, mang cậu làm..."
"Tâm Hân, tớ muốn đi ngủ."
Bị cắt đứt Tề Tâm Hân vừa che ngực vừa trợn trắng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đáng tiếc, không đợi cô có phản ứng, Kỳ Diệu giống như U Linh bay vào góc nhỏ. Tề Tâm Hân muốn đuổi theo nói gì đó, vừa thấy tiểu nha đầu kia mặt mày ủ rũ, hồn bay phách lạc, lời nói ra đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt trở vào.
Tối hôm đó, Kỳ Diệu ngủ không ngon, Tề Tâm Hân cũng ngủ không ngon. Nửa đêm mười hai giờ, côrón rén vào phòng Kỳ Diệu, lấy di động từ trên bàn, mở màn mình, mở ra tin nhắn.
Di động Kỳ Diệu không cài mật khẩu, cho nên Tề Tâm Hân tìm được những mẩu tin nhắn buồn nôn, ảnh chụp, video rất nhanh gửi vào di động của mình.
Lúc cô sắp gây án xong, người trên giường trở mình, đột nhiên mở mắt ra.
"Ai?" Vừa mở mắt liền phát hiện cuối giường có người đứng, còn có ánh sáng mơ hồ chiếu vào mặt người kia, làm cô đang mơ hồ bị dọa sợ.
"Là tớ." Cũng may giọng nói quen thuộc truyền đến tai, Kỳ Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hơn nửa đêm rồi, cậu muốn làm quỷ dọa tớ hả!" Tiểu cô nương vỗ vỗ ngực, an ủi chính mình.
Được, còn đùa cô, xem ra không đau đến tận xương tủy.
"Tớ không nỡ hù chết Diệu Diệu của chúng ta." Gửi nốt tấm hình vào di động chính mình, Tề Tâm Hân mặt không đổi sắc tim không đập xóa dấu vết đi, ra khỏi phần tin của Kỳ Diệu, mang di động của cô để lại trên bàn, "Tớ tìm trong điện thoại của cậu hai số điện thoại."
Xưa nay Kỳ Diệu luôn tin tưởng đại tỷ, cho nên lúc nghe cô ấy nói, cũng không sinh nghi. Cho đến tận mười ngày sau, cô tự tay nhận được những ảnh chụp và video, tiểu cô nương cảm thấy choáng váng.
"Người đàn ông cặn bã như này, cậu còn muốn kết hôn sao? Hạ hà, thật sự cảm ơn người gửi viedo, ảnh chụp kia, cô ấy đã cứu vớt cậu."
Bên tai Kỳ Diệu là những lời châm chọc của Tề Tâm Hân, trong lòng Kỳ Diệu lại tầng tầng lớp lớp băng dày.
Đúng vậy, người gửi cho cô những hình kia hết sức rõ nét: Trong tấm hình một nam một nữ thân hình dán chặt vào nhau, một chút kẽ hở cũng không tìm được, hai người ôm hôn, như thể hận không thể tiến vào trong thân thể người kia, thật sự làm người ta không dám nhìn thẳng.
cô đột nhiên nhớ lại, nửa tháng nay mình không chủ động liên lạc Lâm Tư, lúc trước anh nói bận, cũng mong cô mau tốt nghiệp, nghĩ anh ấy có nhiều việc phải làm, cho nên hai người ít nói chuyện.
Bây giờ xem ra, anh ta thật sự bận rất nhiều việc - - cho dù mình nghi ngờ chất vấn anh ta, anh ta "Vội vàng" chối bỏ!
Nhưng mà, anh ta bận cái gì, chỉ có anh ta là rõ ràng nhất.
Kỳ Diệu cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng.
"Này này này... Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có khóc! Khóc vì người đàn ông cặn bã này, không đáng!" Tề Tâm Hân thấy thế, trong lòng hoảng hốt, không biết mở miệng nói thế nào, phun ra những lời làm người ta khó chịu.
Quả nhiên, một lát sau, cô gái ngồi chán nản trên giường khóc rống lên.
cô nghĩ, trong lòng cô sợi dây cuối cùng kia, cũng đứt rồi.
Tối hôm đó, Kỳ Diệu đi trên đường không có mục đích.
Đúng vậy, cô không ngồi tàu điện ngầm quay về trường, mà một thân một mình đi ngoài đường.
Bóng đêm lộng lẫy, hứng thú biến mất. Chỗ này ngựa xe như nước, dòng người đông đúc, nhưng khôngcó một thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của cô. cô hoảng hốt đi, trong đầu hiện lên, tất cả những hình ảnh trước đây.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại mang cô đi ra từ trong hồi ức.
Gọi điện thoại cho cô, là bạn cùng phòng Tể Tâm Hân, hỏi cô buổi tối đi chơi chỗ nào.
Mũi Kỳ Diệu chua xót.
Theo lý thuyết, Kỳ Diệu là học sinh học viện điện ảnh Z, thì nên cả ngày bận việc, không có việc làm, thìcũng phải nhanh chóng tìm việc - - kế cả Tề Tâm Hân trong đám bạn cùng phòng, cũng như vậy.
Đáng tiếc, bởi vì liên quan đến nhà họ Lâm, Kỳ Diệu bỏ giấc mơ làm diễn viên, nghiễm nhiên trở thành người nhàn rỗi nhất trong đám bạn cùng phòng. Tề Tâm Hân thường chế nhạo cô, nói chỉ có cô chuẩn bị làm cô dâu mới rảnh ra ngoài đi dạo.
Tâm Hân nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô không thể làm cô dâu của Lâm Tự.
"Này? Này? Diệu Diệu cậu đang nghe sao? Tớ hỏi sao cậu không nói!" Bên kia điện thoại cô nương không nghe được câu trả lời của cô, tự nhiên nóng nảy.
Nhưng mà Tề Tâm Hân tuyệt đối không đoán được, từ trong điện thoại truyền đến, tiếng khóc vội vàng không kịp chuẩn bị.
Tề Tâm Hân bị dọa cho ngốc rồi.
"Ai nha má ơi! Diệu Diệu cậu đừng dọa tớ, xảy ra chuyện gì thế? Cậu... Cậu cậu cậu.. không phải cậu bị người xấu bắt nạt đấy chứ?"
không hổ là sinh viên tài năng khoa biểu diễn học viện Z, đọc nhiều kịch bản, vừa gặp tình huống khác lạ, trong đầu hiện ra những tình tiết kịch bản.
một lát sau, Kỳ Diệu cũng không có tâm tình châm chọc cô, bởi vì Tề Tâm Hân là đại tỷ trong phòng, thường xuyên bảo vệ cô em gái nhỏ nhất này, cô vừa nghe giọng Tề Tâm Hân, nhịn không được khóc rống lên.
"Tâm Hân, Lâm Tư anh ấy bắt cá hai tay - - "
Lời vừa nói ra, đầu bên kia điện thoại người phụ nữ trợn mắt há hốc mồm.
"Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa!"
cô vừa khóc vừa lặp lại một lần nữa. May mà đại tỷ hồi phục tinh thần rất nhanh, thầm mắng mình vì bị dọa sợ mà nói chuyện không có não.
"Cậu cậu cậu, cậu đừng khóc! Cậu đang ở chỗ nào? Tớ lập tức đến ngay!"
Nghe giọng Tề Tâm Hân nóng như lửa đốt, Kỳ Diệu miễn cưỡng không khóc.
"không, không cần... Ợ... Tớ, để tớ khóc một lát, khóc xong sẽ tốt thôi..."
"..." Khóe miệng Tề Tâm giật giật, lập tức phản ứng lại, "không được, tớ tìm cậu thì tốt hơn. nói, cậu ở chỗ nào?"
Dù sao cũng tối rồi, cô là con gái, lớn lên dịu dàng như vậy, tâm tình không yên, chính mình sao có thể yên tâm để cô một mình ở bên ngoài chứ?
"thật sự không sao! Tớ...A a a, tàu điện ngầm đến! Tớ lên tàu điện ngầm trước, một tiếng sau sẽ quay về!"
"Này? Này này?"
Điện thoại bị cắt đứt, Tề Tâm Hân vừa tức vừa giận.
Dám lừa cô! Tàu điện ngầm cái gì, âm thanh cũng không có!
Tề Tâm Hân gọi điện thoại lại, không biết làm sao Kỳ Diệu mãi không nhận.
Nha đầu chết tiệt, về đây xem tớ chỉnh cậu thế nào!
Năm mươi phút sau, Kỳ Diệu quay về, liền bị Tề Tâm Hân "Mắng" một trận.
cô gái đáng thương mở miệng xin tha thứ.
"Cậu đừng mắng tớ, tim tớ khó chịu..."
Thấy Kỳ Diệu cúi đầu, nước mắt lưng tròng, Tề Tâm Hâm xả giận cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Kỳ Diệu mang mọi chuyện nói rõ một lần, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tề Tâm Hân mang chứng cứ cho cô ấy xem.
Tề Tâm Hân tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại.
"rõ ràng như vậy, anh ta còn dám đứng trước mặt cậu phủ nhận!"
Kỳ Diệu không lên tiếng.
"Cậu thì sao? Cứ để yên như vậy?" Tề Tâm Hân không tự chủ được nâng cao giọng.
"Nếu không thì phải làm sao?" Giọng nói mang theo uất ức, làm Tề Tâm Hân tức giận gần chết.
"Điều tra nha! Tìm chứng cứ làm anh ta không phản bác được, cầm chứng cứ quăng vào mặt anh ta, hoặc bắt gian tại giường... Hừ hừ hừ!" nói liền không ngừng, Tề Tâm Hân vội vàng che miệng. "Ý của tớ là, đứng trước mặt anh ta vạch trần, không thể để yên như vậy, quá tiện nghi cho anh ta!"
Kỳ Diệu cắn môi không lên tiếng.
"anh ta quá đáng như vậy, mang cậu làm..."
"Tâm Hân, tớ muốn đi ngủ."
Bị cắt đứt Tề Tâm Hân vừa che ngực vừa trợn trắng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đáng tiếc, không đợi cô có phản ứng, Kỳ Diệu giống như U Linh bay vào góc nhỏ. Tề Tâm Hân muốn đuổi theo nói gì đó, vừa thấy tiểu nha đầu kia mặt mày ủ rũ, hồn bay phách lạc, lời nói ra đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt trở vào.
Tối hôm đó, Kỳ Diệu ngủ không ngon, Tề Tâm Hân cũng ngủ không ngon. Nửa đêm mười hai giờ, côrón rén vào phòng Kỳ Diệu, lấy di động từ trên bàn, mở màn mình, mở ra tin nhắn.
Di động Kỳ Diệu không cài mật khẩu, cho nên Tề Tâm Hân tìm được những mẩu tin nhắn buồn nôn, ảnh chụp, video rất nhanh gửi vào di động của mình.
Lúc cô sắp gây án xong, người trên giường trở mình, đột nhiên mở mắt ra.
"Ai?" Vừa mở mắt liền phát hiện cuối giường có người đứng, còn có ánh sáng mơ hồ chiếu vào mặt người kia, làm cô đang mơ hồ bị dọa sợ.
"Là tớ." Cũng may giọng nói quen thuộc truyền đến tai, Kỳ Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hơn nửa đêm rồi, cậu muốn làm quỷ dọa tớ hả!" Tiểu cô nương vỗ vỗ ngực, an ủi chính mình.
Được, còn đùa cô, xem ra không đau đến tận xương tủy.
"Tớ không nỡ hù chết Diệu Diệu của chúng ta." Gửi nốt tấm hình vào di động chính mình, Tề Tâm Hân mặt không đổi sắc tim không đập xóa dấu vết đi, ra khỏi phần tin của Kỳ Diệu, mang di động của cô để lại trên bàn, "Tớ tìm trong điện thoại của cậu hai số điện thoại."
Xưa nay Kỳ Diệu luôn tin tưởng đại tỷ, cho nên lúc nghe cô ấy nói, cũng không sinh nghi. Cho đến tận mười ngày sau, cô tự tay nhận được những ảnh chụp và video, tiểu cô nương cảm thấy choáng váng.
"Người đàn ông cặn bã như này, cậu còn muốn kết hôn sao? Hạ hà, thật sự cảm ơn người gửi viedo, ảnh chụp kia, cô ấy đã cứu vớt cậu."
Bên tai Kỳ Diệu là những lời châm chọc của Tề Tâm Hân, trong lòng Kỳ Diệu lại tầng tầng lớp lớp băng dày.
Đúng vậy, người gửi cho cô những hình kia hết sức rõ nét: Trong tấm hình một nam một nữ thân hình dán chặt vào nhau, một chút kẽ hở cũng không tìm được, hai người ôm hôn, như thể hận không thể tiến vào trong thân thể người kia, thật sự làm người ta không dám nhìn thẳng.
cô đột nhiên nhớ lại, nửa tháng nay mình không chủ động liên lạc Lâm Tư, lúc trước anh nói bận, cũng mong cô mau tốt nghiệp, nghĩ anh ấy có nhiều việc phải làm, cho nên hai người ít nói chuyện.
Bây giờ xem ra, anh ta thật sự bận rất nhiều việc - - cho dù mình nghi ngờ chất vấn anh ta, anh ta "Vội vàng" chối bỏ!
Nhưng mà, anh ta bận cái gì, chỉ có anh ta là rõ ràng nhất.
Kỳ Diệu cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng.
"Này này này... Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có khóc! Khóc vì người đàn ông cặn bã này, không đáng!" Tề Tâm Hân thấy thế, trong lòng hoảng hốt, không biết mở miệng nói thế nào, phun ra những lời làm người ta khó chịu.
Quả nhiên, một lát sau, cô gái ngồi chán nản trên giường khóc rống lên.
cô nghĩ, trong lòng cô sợi dây cuối cùng kia, cũng đứt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook