Anh Động Tâm
-
Chương 27: Ngạc nhiên mừng rỡ
Edit: meowluoi
Kỳ Diệu nói một lúc lâu, đối phương không có phản ứng làm cô đành phải nghiêng đầu nhìn xem.
Thình lình vừa nhìn, Mạc Minh đối diện với cô, cách cặp kính, cô không xác định được có phải anh đangnhìn mình không nhưng cô mơ hồ cảm thấy, anh hình như có chút…Thất thần?
Tiểu cô nương đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Nghĩ cái gì thế? Nghe tôi nói không?”
“…” Mạc Minh hồi phục tinh thần lại, “Tiếp tục chọn.”
Kỳ Diệu không hiểu ra sao.
Hai nam một nữ đi dạo một lát, cuối cùng chọn bộ sách khoa học. Sau đó, bọn họ đi đến khu vực tươi sống chọn ít rau dưa và tôm cá, lại mua cho Mạc Nhiên một bộ ghép hình. Lúc đến tầng hầm gara, đãqua nửa tiếng.
Kỳ Diệu nhạy cảm quan sát được, ảnh đế đại nhân đang mặt lạnh nhìn đồng hồ.
ừm… cô sai. Có có nên chủ động nhận sai không?
Tiểu nha đầu nghĩ một phút, cuối cùng vẫn mở miệng: “thật xin lỗi, chiếm dụng của anh mười phút…”
nói xong, cô dè dặt quan sát khuôn mặt người đàn ông - - cô căn bản không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Mạc Minh không trả lời cô, chỉ ngước mắt nhìn cô một cái.
Lúc này người đàn ông đã tháo kính râm xuống, thế nên Kỳ Diệu có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Giờ khắc này cô đột nhiên cảm giác được, ảnh đế quốc dân thật mạnh mẽ!
“Tôi, tôi, tôi! Tí nữa tôi sẽ làm đồ ăn ngon đền bù tổn thất cho anh!”
Mạc Minh: “…”
cô cho rằng anh là đứa bé sao?
Nhưng mà, cô nương này nghiêm túc. Ba người vừa về tới nhà, cô liền chui vào bếp bận việc.
“Cậu nhìn Diệu Diệu xem, thật tốt.” Thình thình nhảy ra một câu, Thích Mẫn Hạo nhìn bóng lưng Kỳ Diệu đi xa, bị Mạc Minh bên cạnh liếc mắt.
không thể hiểu được.
Ảnh đế đại nhân oán thầm một câu, trở ngại giữa anh và Kỳ Diệu có chút đặc thù, anh không muốn mang nó nói ra, người lắm mồm này sẽ lấy nó làm đề tài nói chuyện.
Đúng lúc này, hai tiểu gia hỏa ở trong thư phòng nghe thấy phòng khách có động tĩnh, bán tín bán nghi chạy ra nhìn - - trời ạ! Ba thật sự đến đây!
Hai mắt Mạc Du, Mạc Nhiên tỏa sáng, chân không ngừng chạy tới chạy lui, chốc lát lại lấy hoa quả cho ba ăn, chốc lát lại đưa cho ba khăn giấy. Đối với việc này, Thích Mẫn Hạo đã sớm tập mãi thành quen, nhìn không được, sau đó chạy vào phòng bếp giúp Kỳ Diệu.
Nửa phút sau, anh ta nghiêm mặt quay về. Hai tiểu gia hỏa thấy vây, trong lòng hiểu anh ta lại bị Kỳ Diệu đuổi ra khỏi phòng bếp, một người cười trộm, một người nín cười, bị anh ta “Hung dữ” trừng mắt.
“Dám chê cười chú sao?” anh ta ôm lấy Mạc Nhiên hoạt bát, “Chà đạp giày vò” một phen, “Nếu khôngphải chú mang ba các cháu tới, các cháu có thể nhìn thấy ba sao?”
“Chú Thích… Ha ha… Chú Thích đừng cù nữa.” Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Mạc Nhiên ngoài miệng xin khoan dung, trong lòng suy nghĩ, chắc chắn là chị Kỳ Diệu nghĩ cách mang ba tới.
Vì vậy, khi cậu trốn thoát thành công khỏi xiềng xích của chú Thích, cậu như một làn khói trốn sau lưng anh trai, làm mặt quỷ với Thích Mẫn Hạo.
“Cháu đi giúp chị làm việc nhà, chị nhất định sẽ không đuổi cháu ra.” nói xong, cậu hả hê đắc ý đi.
Thích Mẫn Hạo nhìn bộ dáng bé xíu, vừa bực mình vừa buồn cười. anh ta nghiêng đầu, nhìn Mạc Minh bên cạnh không hợp tác, “Tức giận” nói: “Cậu nhìn con trai cậu xem, dám trêu tớ.”
“Đó là do cậu tự tìm lấy.”
“Phốc…” Mạc Du ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh không nhịn được cười, hai đại nhân không hẹn mà cùng nhìn chăm chú.
Mạc Du bắt đầu suy nghĩ, cậu có nên đi vào phòng bếp giúp không.
không đợi cậu suy nghĩ xong, em trai sinh đôi của cậu liền “Bịch bịch bịch” chạy lại, goi “anh anh”.
“Ba và chị mua quà cho chúng ta!” Tiểu tử tràn đầy vui vẻ nói, Mạc Du nghe được cũng mừng rỡ, “Ba, bọn con có thể đi mở quà được không?”
Mạc Minh nhìn con trai nhỏ dắt tay con trai lớn, đứng bên cạnh anh, ngước đôi mắt to lên nhìn anh, anhnhẹ giọng trả lời “Ừ”.
Hai tiểu gia hỏa vui vẻ chạy tới xem quà.
“Oa! Ba ba! Hộp ghép hình này rất đẹp! Con rất thích! Cảm ơn ba!” không lâu sau, Mạc Nhiên ôm quà chạy như bay tới, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Mạc Minh vốn định nói cho cậu biết, hình vẽ này là chị Kỳ Diệu chọn, lời vừa định nói, lại nuốt trở lại.
“Ừ, thích là được rồi.” anh nói nhiều hơn bốn chữ, tiểu tử vừa nghe, khuôn mặt trắng mềm bởi vì ngạc nhiên mừng rỡ mà có chút hồng.
Lúc này, Mạc Du cũng cố hết sức ôm bộ sách đi tới, bày tỏ cậu cũng thích quà ba và chị mua. Mạc Minh thấy con trai lớn ít khi thể hiện vui mừng ra mặt, không tự chủ được xoa đầu nhỏ của cậu.
Mạc Nhiên nhìn đến ngây người.
Oa - - ba ba! Con cũng muốn xoa đầu!
Đáng tiếc, cha đại nhân không có lưu ý đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của cậu, cuối cùng vẫn là anh trai nhìn ra tâm tư của cậu, kéo cậu vào trong góc, sờ sờ đầu cậu an ủi.
Vì vậy, lúc Kỳ Diệu bưng đĩa rau xào ra, thấy được hình ảnh Mạc Du xoa đầu em trai.
“Ba cũng không phải cố ý, không cần buồn.”
Mặc dù có anh trai an ủi, nhưng không được cha xoa đầu nên Mạc Nhiên vẫn cúi đầu.
Kỳ Diệu cảm thấy, chuyện này không đơn giản chỉ là “anh em tương ái”, cô để đồ ăn trên bàn, đi tới hỏi hai tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì.
Thân là anh cả, Mạc Du cảm thấy chuyện này nói ra có chút mất mặt, nhưng Mạc Nhiên ủy khuất khôngnghĩ nhiều như vậy, mân mê cái miệng nhỏ, buồn nhìn chị dịu dàng.
“Chị…Ba chỉ sờ đầu anh, không sờ đầu em.”
Tiểu tử lã chã chực khóc, thấy Kỳ Diệu tim đều muốn vỡ.
“Mạc Nhiên ngoan, nhất định là ba không cố ý. Ngay cả sờ đầu anh trai em ba em cũng không biết đâu.” Kỳ Diệu ngồi xổm người xuống, ôm thân thể mềm mại, ôn nhu trấn an.
“Ừm… chị…” Tiểu tử đương nhiên cũng biết ba vô tình, cũng không có ghen tị với anh trai, nhưng có thể được ba xoa đầu, trong lòng cậu khó tránh khỏi cô đơn.
Cũng may chị dịu dàng xinh đẹp hiểu lòng người, chẳng những không cười nhạo cậu, còn an ủi trấn an cậu… Ừm… Cậu rất thích chị.
Chui vào lòng cô gái, tiểu tử dần dần bình tĩnh lại, nói cho chị cậu không sao. Ai ngờ đột nhiên chú Thích đứng sau lưng hỏi cậu thế nào.
Đứa bé vẫn chỉ là đứa bé, lại hiểu chuyện như vậy, lúc này cậu không muốn nói chuyên mất mặt này ra. May mà lúc cậu không biết phải làm sao, chị Kỳ Diệu lương thiện đứng dậy thay cậu giải vây.
“Chuyện này là bí mật của em và Mạc Du, Mạc Nhiên, không thể nói cho anh biết.” cô nói xong, liền vòng ra phía sau hai tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng đẩy lưng bọn chúng, ý bảo bọn chúng đi về phía phòng bếp, “đi thôi, đi cùng chị ‘Ăn vụng’ đồ ăn ngon, không cho chú Thích và ba biết.”
rõ ràng chỉ là dụ dỗ hai đứa bé, nhưng hai đứa bé vì thế mà rất hưởng thụ. Bọn chúng cười hì hì đi theo cô vào phòng bếp, còn giơ ngón tay làm động tác “Xuỵt - -”.
Thích Mẫn Hạo đứng bên ngoài phòng bếp nhìn thấy buồn cười, không biết Mạc Minh không một tiếng động đã đứng sau lưng anh ta lúc nào.
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào cô nương cười nói dịu dàng, một lúc lâu cũng không chuyển tầm mắt.
Nhìn đi, chính là cô, đứa bé không cùng quan hệ máu mủ, lại quan tâm hơn so với những người có quan hệ.
Kỳ Diệu nói một lúc lâu, đối phương không có phản ứng làm cô đành phải nghiêng đầu nhìn xem.
Thình lình vừa nhìn, Mạc Minh đối diện với cô, cách cặp kính, cô không xác định được có phải anh đangnhìn mình không nhưng cô mơ hồ cảm thấy, anh hình như có chút…Thất thần?
Tiểu cô nương đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Nghĩ cái gì thế? Nghe tôi nói không?”
“…” Mạc Minh hồi phục tinh thần lại, “Tiếp tục chọn.”
Kỳ Diệu không hiểu ra sao.
Hai nam một nữ đi dạo một lát, cuối cùng chọn bộ sách khoa học. Sau đó, bọn họ đi đến khu vực tươi sống chọn ít rau dưa và tôm cá, lại mua cho Mạc Nhiên một bộ ghép hình. Lúc đến tầng hầm gara, đãqua nửa tiếng.
Kỳ Diệu nhạy cảm quan sát được, ảnh đế đại nhân đang mặt lạnh nhìn đồng hồ.
ừm… cô sai. Có có nên chủ động nhận sai không?
Tiểu nha đầu nghĩ một phút, cuối cùng vẫn mở miệng: “thật xin lỗi, chiếm dụng của anh mười phút…”
nói xong, cô dè dặt quan sát khuôn mặt người đàn ông - - cô căn bản không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Mạc Minh không trả lời cô, chỉ ngước mắt nhìn cô một cái.
Lúc này người đàn ông đã tháo kính râm xuống, thế nên Kỳ Diệu có thể thấy rõ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Giờ khắc này cô đột nhiên cảm giác được, ảnh đế quốc dân thật mạnh mẽ!
“Tôi, tôi, tôi! Tí nữa tôi sẽ làm đồ ăn ngon đền bù tổn thất cho anh!”
Mạc Minh: “…”
cô cho rằng anh là đứa bé sao?
Nhưng mà, cô nương này nghiêm túc. Ba người vừa về tới nhà, cô liền chui vào bếp bận việc.
“Cậu nhìn Diệu Diệu xem, thật tốt.” Thình thình nhảy ra một câu, Thích Mẫn Hạo nhìn bóng lưng Kỳ Diệu đi xa, bị Mạc Minh bên cạnh liếc mắt.
không thể hiểu được.
Ảnh đế đại nhân oán thầm một câu, trở ngại giữa anh và Kỳ Diệu có chút đặc thù, anh không muốn mang nó nói ra, người lắm mồm này sẽ lấy nó làm đề tài nói chuyện.
Đúng lúc này, hai tiểu gia hỏa ở trong thư phòng nghe thấy phòng khách có động tĩnh, bán tín bán nghi chạy ra nhìn - - trời ạ! Ba thật sự đến đây!
Hai mắt Mạc Du, Mạc Nhiên tỏa sáng, chân không ngừng chạy tới chạy lui, chốc lát lại lấy hoa quả cho ba ăn, chốc lát lại đưa cho ba khăn giấy. Đối với việc này, Thích Mẫn Hạo đã sớm tập mãi thành quen, nhìn không được, sau đó chạy vào phòng bếp giúp Kỳ Diệu.
Nửa phút sau, anh ta nghiêm mặt quay về. Hai tiểu gia hỏa thấy vây, trong lòng hiểu anh ta lại bị Kỳ Diệu đuổi ra khỏi phòng bếp, một người cười trộm, một người nín cười, bị anh ta “Hung dữ” trừng mắt.
“Dám chê cười chú sao?” anh ta ôm lấy Mạc Nhiên hoạt bát, “Chà đạp giày vò” một phen, “Nếu khôngphải chú mang ba các cháu tới, các cháu có thể nhìn thấy ba sao?”
“Chú Thích… Ha ha… Chú Thích đừng cù nữa.” Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Mạc Nhiên ngoài miệng xin khoan dung, trong lòng suy nghĩ, chắc chắn là chị Kỳ Diệu nghĩ cách mang ba tới.
Vì vậy, khi cậu trốn thoát thành công khỏi xiềng xích của chú Thích, cậu như một làn khói trốn sau lưng anh trai, làm mặt quỷ với Thích Mẫn Hạo.
“Cháu đi giúp chị làm việc nhà, chị nhất định sẽ không đuổi cháu ra.” nói xong, cậu hả hê đắc ý đi.
Thích Mẫn Hạo nhìn bộ dáng bé xíu, vừa bực mình vừa buồn cười. anh ta nghiêng đầu, nhìn Mạc Minh bên cạnh không hợp tác, “Tức giận” nói: “Cậu nhìn con trai cậu xem, dám trêu tớ.”
“Đó là do cậu tự tìm lấy.”
“Phốc…” Mạc Du ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh không nhịn được cười, hai đại nhân không hẹn mà cùng nhìn chăm chú.
Mạc Du bắt đầu suy nghĩ, cậu có nên đi vào phòng bếp giúp không.
không đợi cậu suy nghĩ xong, em trai sinh đôi của cậu liền “Bịch bịch bịch” chạy lại, goi “anh anh”.
“Ba và chị mua quà cho chúng ta!” Tiểu tử tràn đầy vui vẻ nói, Mạc Du nghe được cũng mừng rỡ, “Ba, bọn con có thể đi mở quà được không?”
Mạc Minh nhìn con trai nhỏ dắt tay con trai lớn, đứng bên cạnh anh, ngước đôi mắt to lên nhìn anh, anhnhẹ giọng trả lời “Ừ”.
Hai tiểu gia hỏa vui vẻ chạy tới xem quà.
“Oa! Ba ba! Hộp ghép hình này rất đẹp! Con rất thích! Cảm ơn ba!” không lâu sau, Mạc Nhiên ôm quà chạy như bay tới, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Mạc Minh vốn định nói cho cậu biết, hình vẽ này là chị Kỳ Diệu chọn, lời vừa định nói, lại nuốt trở lại.
“Ừ, thích là được rồi.” anh nói nhiều hơn bốn chữ, tiểu tử vừa nghe, khuôn mặt trắng mềm bởi vì ngạc nhiên mừng rỡ mà có chút hồng.
Lúc này, Mạc Du cũng cố hết sức ôm bộ sách đi tới, bày tỏ cậu cũng thích quà ba và chị mua. Mạc Minh thấy con trai lớn ít khi thể hiện vui mừng ra mặt, không tự chủ được xoa đầu nhỏ của cậu.
Mạc Nhiên nhìn đến ngây người.
Oa - - ba ba! Con cũng muốn xoa đầu!
Đáng tiếc, cha đại nhân không có lưu ý đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của cậu, cuối cùng vẫn là anh trai nhìn ra tâm tư của cậu, kéo cậu vào trong góc, sờ sờ đầu cậu an ủi.
Vì vậy, lúc Kỳ Diệu bưng đĩa rau xào ra, thấy được hình ảnh Mạc Du xoa đầu em trai.
“Ba cũng không phải cố ý, không cần buồn.”
Mặc dù có anh trai an ủi, nhưng không được cha xoa đầu nên Mạc Nhiên vẫn cúi đầu.
Kỳ Diệu cảm thấy, chuyện này không đơn giản chỉ là “anh em tương ái”, cô để đồ ăn trên bàn, đi tới hỏi hai tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì.
Thân là anh cả, Mạc Du cảm thấy chuyện này nói ra có chút mất mặt, nhưng Mạc Nhiên ủy khuất khôngnghĩ nhiều như vậy, mân mê cái miệng nhỏ, buồn nhìn chị dịu dàng.
“Chị…Ba chỉ sờ đầu anh, không sờ đầu em.”
Tiểu tử lã chã chực khóc, thấy Kỳ Diệu tim đều muốn vỡ.
“Mạc Nhiên ngoan, nhất định là ba không cố ý. Ngay cả sờ đầu anh trai em ba em cũng không biết đâu.” Kỳ Diệu ngồi xổm người xuống, ôm thân thể mềm mại, ôn nhu trấn an.
“Ừm… chị…” Tiểu tử đương nhiên cũng biết ba vô tình, cũng không có ghen tị với anh trai, nhưng có thể được ba xoa đầu, trong lòng cậu khó tránh khỏi cô đơn.
Cũng may chị dịu dàng xinh đẹp hiểu lòng người, chẳng những không cười nhạo cậu, còn an ủi trấn an cậu… Ừm… Cậu rất thích chị.
Chui vào lòng cô gái, tiểu tử dần dần bình tĩnh lại, nói cho chị cậu không sao. Ai ngờ đột nhiên chú Thích đứng sau lưng hỏi cậu thế nào.
Đứa bé vẫn chỉ là đứa bé, lại hiểu chuyện như vậy, lúc này cậu không muốn nói chuyên mất mặt này ra. May mà lúc cậu không biết phải làm sao, chị Kỳ Diệu lương thiện đứng dậy thay cậu giải vây.
“Chuyện này là bí mật của em và Mạc Du, Mạc Nhiên, không thể nói cho anh biết.” cô nói xong, liền vòng ra phía sau hai tiểu gia hỏa, nhẹ nhàng đẩy lưng bọn chúng, ý bảo bọn chúng đi về phía phòng bếp, “đi thôi, đi cùng chị ‘Ăn vụng’ đồ ăn ngon, không cho chú Thích và ba biết.”
rõ ràng chỉ là dụ dỗ hai đứa bé, nhưng hai đứa bé vì thế mà rất hưởng thụ. Bọn chúng cười hì hì đi theo cô vào phòng bếp, còn giơ ngón tay làm động tác “Xuỵt - -”.
Thích Mẫn Hạo đứng bên ngoài phòng bếp nhìn thấy buồn cười, không biết Mạc Minh không một tiếng động đã đứng sau lưng anh ta lúc nào.
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào cô nương cười nói dịu dàng, một lúc lâu cũng không chuyển tầm mắt.
Nhìn đi, chính là cô, đứa bé không cùng quan hệ máu mủ, lại quan tâm hơn so với những người có quan hệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook