Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 2 - Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Hố nước trên núi La Cương đã bị dây cảnh giới vàng vây lại, xa xa có quần chúng hóng chuyện và phóng viên nghe tiếng gió chạy tới.

Đội điều tra hiện trường phân cục khu Bắc Điền đang chụp ảnh và lấy dấu vết, pháp y đã mang thi thể đi, cảnh sát ngoại cần đang tìm kiếm vật chứng trong vòng 200m cách hiện trường.

Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự phân cục khu Bắc Điền đang hỏi nhân chứng La Giai Giai, người đầu tiên phát hiện án mạng mấy câu thông lệ.

La Giai Giai nói: “Tôi thường chạy bộ buổi sáng ở đây, tôi sống ở gần đây. Tôi rất quen thuộc đường núi, trị an luôn rất tốt nên tôi không sợ… Tôi không ngờ sẽ có thi thể. Tôi… tôi rất sợ.”

Liêu Hoài Nghĩa – Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự phân cục khu Bắc Điền – hỏi: “Mỗi ngày cô đều chạy bộ buổi sáng ở đây?”

“Đúng vậy… Không, không đúng, hai tuần gần đây không có. Hai tuần trước tôi đi công tác, tuần trước thì trời mưa nên tôi chạy máy ở nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên trong vòng nửa tháng.”

Liêu Hoài Nghĩa hỏi: “Không phát hiện ai khả nghi?”

La Giai Giai suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có.”

Liêu Hoài Nghĩa: “Cám ơn sự phối hợp của cô.”

La Giai Giai lắc đầu nói đó là việc phải làm, sau đó được bác sĩ tâm lý dẫn qua một bên phụ đạo tâm lý một chút.

Một cảnh sát hình sự đến gần nói: “Người chết là nữ, nguyên nhân cái chết không rõ, tuổi tác, thân phận v.v… không rõ. Thi thể bị đốt qua, hiện tại đang phân hủy nghiêm trọng, bộ phận xuất hiện than hóa. Vật chứng duy nhất có liên quan đến án mạng còn sót lại hiện trường là một can xăng nhựa màu trắng, can xăng không có bất kỳ dấu hiệu gì rõ ràng, có thể đơn giản đặt mua qua mạng, manh mối còn lại không nhiều.”

“Ở hiện trường, ngoại trừ dấu vết của La Giai Giai thì không còn dấu vết gì khác.”

“Cảnh sát đang sơ tán đám đông, cố không phá hỏng hiện trường. Nhưng…”

Liêu Hoài Nghĩa biết đối phương chưa nói hết là có ý gì, anh quay đầu nhìn lá khô được vét sạch, cái hố đã được rút cạn nước, bên cạnh là can xăng trắng vật chứng.

Anh nhớ lại nửa tháng gần đây, thành phố Việt Giang hầu như chiều nào cũng mưa, nước mưa đã rửa sạch tất cả dấu vết.

Anh đột nhiên đau đầu.

Vụ án này không dễ phá.



Ngày 17 tháng 2.

Roẹt.

Lý Toản xé tờ lịch ngày 17/02, cầm áo khoác mặc vào rồi đi ra cửa, hắn bước vào thang máy đi xuống bãi đậu xe, ấn lên chìa khóa xe hai cái, cuối cùng hắn lái xe ra khỏi bãi đậu xe xã khu Xuân Bất Lão, trên đường đi còn gọi điện cho Cục cảnh sát xin nghỉ.

Trần Tiệp hỏi: “Hôm nay mới thứ hai! Lão đại, anh không biết xấu hổ hả mà xin nghỉ?” 

Lý Toản đáp: “Chung thân đại sự. Cô nói xem có nên xấu hổ hay không?”

Trần Tiệp khiếp sợ: cp của trẫm… BE rồi!!!

Lão Tăng lấy ống nghe nói với Lý Toản: “Cậu đi gặp mặt qua mai mối?”

Lý Toản nhớ lại mẹ hắn cứ thúc giục mãi, còn muốn hắn chia nửa căn nhà cho một con khỉ không biết chui ra từ tảng đá nào, hắn cảm thấy không khác gì đi gặp mặt làm mai.

Hắn hàm hồ đáp: “Gần giống.”

Lão Tăng rất vui mừng: “Cậu tới tuổi này rồi cũng nên cân nhắc kết hôn sinh con đi.”

Lão Tăng sắp 40 còn độc thân, thế mà không biết xấu hổ nói người khác? Lý Toản nghĩ như vậy, sau đó cúp điện thoại lái xe về nhà cha mẹ.

Lão Tăng cũng cúp máy, sau đó lập tức quay số gọi cục trưởng Đồng, báo cáo tin vui. Cục trưởng Đồng vừa nghe lập tức cao hứng, ngay cả giúp bà xã ủi áo lót cũng có sức hơn.

Bà Đồng hỏi: “Làm gì vui vậy?”

Ông đáp: “Thằng nhóc Lý Toản xin nghỉ đi coi mắt?”

Bà Đồng: “Chuyện vui nha!”

Bà lập tức thông báo cho mấy chị em bạn dì biết: “Thằng nhóc Lý Toản đi coi mắt rồi!”

Mấy bà đều là vợ cảnh sát, cơ bản đã quen biết nhau cả chục năm. Các bà quen biết nhau, đương nhiên mấy ông chồng đều là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sóng vai chiến đấu cả chục năm, bạn bè lâu năm giống như người thân trong nhà vậy.

Mà Lý Toản lại là đứa nhỏ mà họ nhìn từ nhỏ đến lớn, hôn sự của hắn chẳng khác nào hôn sự của con trai họ.

Một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng tới tai Cục trưởng Cục thành phố còn nửa tháng là về hưu. Lúc truyền đến tai Cục trưởng Tôn thì thành thế này: Lý Toản làm lớn bụng đối tượng coi mắt nên phải kết hôn!

Ngay cả việc đãi tiệc bao nhiêu bàn, đãi ở đâu, khu nào cũng đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, đủ thấy uy lực của ba người thành hổ đáng sợ đến cỡ nào.

Hiện giờ Lý Toản còn không biết một câu mơ hồ của hắn đã gây ra bao nhiêu gió lốc, hắn đã về tới nhà cha mẹ.

Vừa mở cửa nhà, thấy quà cáp đầy trên bàn trong phòng khách là có thể đoán được con trai của bạn cũ mẹ hắn đã tới từ lâu. Lý Toản tiện tay để chìa khóa xe lên tủ giày, đổi dép rồi đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha.

Túi quà trước mặt không nhìn ra đựng gì bên trong, nhưng trong đó có mấy nhãn hiệu nổi tiếng Lý Toản nhận ra được.

Xem ra anh bạn này rất có tiền.

Đại khái hai tháng trước, Lương Mai nữ sĩ bảo hắn về nhà tiếp đãi con trai bạn cũ, kết quả người kia vội vàng lên máy bay đi rồi. Đi một lần là hai tháng, trực tiếp qua Nguyên Tiêu, Lý Toản thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng không cần chia nửa căn hộ. Không ngờ người kia cố bớt chút thời gian đến làm tròn cấp bậc lễ nghĩa.

Lý Toản đang nghĩ ngợi thì nghe một giọng nam quen thuộc từ phòng bếp truyền ra: “Với tài nấu nước của bác gái có thể tự mở một tiệm nhỏ được luôn. Cháu dám chắc trong tiệm sẽ không còn một chỗ trống, bởi vì người bình thường đều biết cảm nhận ngon dở.”

Giọng nói nhàn nhạt mang theo ý cười nhẹ như gió, giọng điệu và cách dùng từ khi khen ngợi vừa khách quan lại rất thật thà, không nhìn ra chút giả dối và khoa trương, đủ để khiến bất kỳ phái nữ nào vui vẻ ra mặt, sau đó sẽ cảm thấy thân thiết và tán thưởng đối phương.

Qủa nhiên, một giây sau, giọng nói không kiềm được vui sướng của Lương Mai vang lên: “Bác nào có tài nấu nướng như vậy? Cháu đừng quá thật thà. Cháu thật là, đẹp trai ngay thẳng, mấu chốt là ánh mắt còn thật thà như vậy! Người trẻ tuổi nên như vậy. Cháu có bạn gái chưa?”

“Tạm thời chưa ạ. Quen bạn gái là chuyện chung thân đại sự, cần phải thận trọng một chút.”

Lương Mai càng tán thưởng: “Ngoan, có trách nhiệm!”

Lý Toản suýt phun nước sôi để nguội trong miệng ra ngoài, hắn nghĩ da mặt người này quá dày.

Vừa nghe đối phương trả lời là biết, đây chắc chắn là một tên mặt người dạ thú quen khoác lớp da người, thương cảm Lương Mai nữ sĩ vừa bị dụ năm ba câu, thiếu điều nhận con nuôi luôn.

Lương Mai nhìn thấy cái đầu ló ra khỏi sô pha bèn nói: “Con bác về rồi. Giang Hành, mau tới đây, bác giới thiệu hai đứa làm quen.”

Giang Hành bước ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Lý Toản, hắn cười nói: “Không cần đâu ạ, chúng nhau quen nhau.”

Lý Toản: “Con trai bạn cũ?”

Giang Hành: “Trùng hợp.”

Lý Toản nghĩ trùng hợp này khá quỷ dị.

Lương Mai vô cùng kinh ngạc: “Hai đứa là bạn à?”

Giang Hành: “Bạn ạ.” Y quay qua Lý Toản: “Đúng không? Bạn tôi.”

Lý Toản tùy tiện đáp một tiếng, sau đó Lương Mai biết được ngay ngày đầu tiên Giang Hành đến thành phố Việt Giang đã gặp Lý Toản, hai người vừa gặp đã thân, sở thích lại giống nhau nên thành bạn bè thân thiết.

Lý Toản thầm xùy một tiếng trong lòng, im lặng nghe y khoác lác bậy bạ.

Lương Mai vỗ tay bốp một tiếng, hai mắt sáng lên: “Duyên phận! Đúng là duyên phận! Giang Hành vội vàng đến Việt Giang, còn chưa có chỗ ở đúng không? Tiểu Toản ở nhà đơn, cháu qua ở chung với nó đi.”

“Con phản đối.” Lý Toản lập tức nói: “Hắn có chỗ ở. Dù không có thì vẫn còn khách sạn, cùng lắm con trả tiền.”

Giang Hành thầm nghĩ Lý Toản kháng cự hết sức thế này thật thú vị, về đến nhà, Lý Toản như tháo hết mũ giáp người trưởng thành, trở nên thả lỏng và sinh động hoạt bát hơn, nhất là ánh mắt lườm tới không hề che giấu đao kiếm.

Y cảm thấy… càng sinh động.

Giang Hành lên tiếng: “Bác gái, Lý Toản không đồng ý thì thôi ạ. Cháu không sao đâu. Tuy khách sạn lạnh lẽo không ấm áp như ở nhà, nhưng cháu đã quen rồi.”

Lương Mai vốn hơi dao động nghe vậy lập tức quyết định: “Tối nay cháu qua nhà Lý Toản ở!”

Lý Toản không tin nổi: “Nếu hắn muốn gia đình ấm áp, vậy không bằng ở chung với cha mẹ.”

Bà đáp: “Hai ngày nữa mẹ và cha con đi Hương Cảng gặp bạn cũ, trong nhà chỉ còn Tiểu Tranh…”

“Đừng nói nữa, con đồng ý.”



Liên hoan gia đình kết thúc, Lý Di Tranh mời Lý Toản tham dự lễ vinh danh sinh viên ở trường cô, còn nói cô được lên sân khấu nhận giải sinh viên trẻ ưu tú.

Lý Toản đáp: “Em muốn tìm lý do để Chung Học Nho đến chứ gì.”

Lý Di Tranh cười ha ha: “Anh, năn nỉ mà.”

Lý Toản đút hai tay vào túi quần, cũng không quay đầu lại mà rời đi, Lý Di Tranh phía sau vẫn còn lớn tiếng cám ơn với theo. Đến khi hắn mở cửa xe thì phát hiện Giang Hành đi theo ngồi vào ghế phụ.

Hắn đánh giá Giang Hành: “Điều tra rồi?”

“Ừ.” Y thẳng thắn thừa nhận: “Thế nhưng tôi không tra được cậu, trong tư liệu nói bác gái chỉ có một con gái. Tôi không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy.”

Lý Toản cầm vô lăng, nhấn chân ga: “Anh đừng gây chuyện là được.” Hắn không giải thích nghi ngờ của Giang Hành mà nói sang chuyện khác: “Căn hộ của tôi là nhà đơn, một phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách có giường gấp và sô pha, anh có thể ngủ ở đó. Bồn tắm, bồn cầu, ban công có thể dùng, duy chỉ có phòng ngủ là không được tiến vào.”

Giang Hành: “Tôi biết rồi.”

Lý Toản nghe vậy ngẩng lên liếc nhìn y qua kính chiếu hậu, không rõ vì sao y tình nguyện chen chúc trong căn hộ chật hẹp của hắn mà không đến khách sạn.

Lý Toản nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn nghi ngờ Giang Hành cố ý tiếp cận hắn.

Đối phương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng một lát mới đáp: “Bởi vì nhìn cậu kháng cự rất vui.”

Lý Toản: “?”

Giang Hành: “Đội trưởng Lý càng chống cự thì tôi càng hưng phấn, nên tôi càng muốn đối nghịch với cậu.” Y nhìn thẳng vào mắt Lý Toản qua kính chiếu hậu, ôn hòa nói: “Cậu không vui, tôi càng vui.”

Lý Toản: “…”

Chó má!!!



Xã khu Xuân Bất Lão, tầng 15 tòa nhà F, căn hộ đơn của Lý Toản.

Trước khi bước vào, Giang Hành đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, y nghĩ sẽ thấy một căn hộ lộn xộn lại lạnh lẽo, không ngờ trong nhà lại sạch sẽ ngăn nắp.

Phòng khách bày bàn trà và sô pha, thông qua phòng bếp kiểu không gian mở mới mẻ, bên cạnh còn có một khu làm việc tương đối rộng rãi. Ngoài ra trên tường còn treo bộ đồng phục cảnh sát màu xanh đen.

Nói mới nhớ, y chưa từng thấy Lý Toản mặc đồng phục cảnh sát.

Lý Toản ném cho Giang Hành chùm chìa khóa: “Đồ dùng cá nhân tự mua, chỗ tôi không có hai phần.”

Giang Hành nhận chìa khóa, đi vòng quanh căn hộ một vòng, phát hiện đồ đạc đầy đủ, rất có bầu không khí gia đình bình thường.

Ngoài ban công trồng không ít thực vật mọng nước, khu làm việc có một cái tủ, chất đầy giấy khen, cúp và huy chương, căn bản là những vinh dự đạt được sau khi làm cảnh sát.



Nhỏ thì khu vực, lớn thì thành phố, tỉnh, còn có danh hiệu cảnh sát hình sự xuất sắc toàn quốc và huy chương danh dự khác.

Huy chương và cúp trong tủ lẳng lặng tỏa ra ánh hào quang vàng chói rực rỡ, không cần nói gì mà rất nặng, như đang yên lặng trần thuật vinh dự huy hoàng mà chủ nhân nó từng có.

Đó là quá khứ của Lý Toản.

Lý Toản lấy chai nước lạnh, đưa một chai cho Giang Hành, hắn thì mở nắp một chai uống. Hắn vừa uống vừa liếc mắt nhìn tủ kính, hờ hững nói: “Không hoàn toàn là của tôi.”

Hắn đến cạnh sô pha hỏi: “Anh ở bao lâu?”

Giang Hành suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Chưa nghĩ ra.” Thấy hai mắt Lý Toản phát lạnh, y bổ sung: “Nhưng chắc là không lâu đâu. Chuyện trước kia có vài vấn đề nhỏ cần giải quyết, sẽ không mất quá nhiều thời gian.”

Lý Toản uống hết chai nước rồi ném vào túi rác phân loại bảo vệ môi trường, hắn cầm chìa khóa xe, vừa đi vừa nói: “Tối đa hai tuần. Đến lúc đó chủ động một chút nha anh bạn. Tôi quay về cục, anh cứ tự nhiên.”

Hắn vừa nói xong thì cánh cửa đóng lại, không còn thấy bóng dáng.

Giang Hành thấy thế cười cười đặt chai nước xuống. Mười ngón tay đan vào nhau, tư thế thả lỏng giống như đang ở trong địa bàn của y vậy.

Y đang ngẫm nghĩ, rốt cuộc Lý Toản là người thế nào, y luôn cảm thấy người này càng ngày càng sinh động và thú vị.



Lý Toản đến Cục cảnh sát là tầm hai giờ chiều, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đang cãi nhau kịch liệt vì một vụ án cũ. Vương Đang Đang nhàm chán chơi code. Lão Tăng uống trà nghe hí kịch chậm rì rì làm việc.

Vụ án mạng phức tạp vừa kết thúc, phân cục lại nhanh chóng tiến vào trạng thái dưỡng lão.

Với trạng thái này, thảo nào dù phân cục được tẩy trắng nhưng đồng nghiệp vẫn không hoàn toàn thay đổi ấn tượng xấu về họ.

Lão Tăng vừa thấy Lý Toản đến lập tức tắt radio trả cho hắn, kết quả lại tiện tay chỉnh đến bản tin của “Dân Sinh Vi Tiên”. Không kịp đổi kênh, đầu tiên là tiếng rè rè như đang ổn định tần số, sau đó là phóng viên câu chữ rõ ràng đưa tin.

[… 7 giờ 30 sáng nay, phát hiện một thi thể nữ bị đốt dưới một hố nước trên núi La Cương, khu Bắc Điền. Hiện tại cảnh sát đang điều tra.]

Tin tức án mạng lập tức khiến mọi người chú ý, ngay cả Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh cũng ngừng khắc khẩu mà ngẩng đầu nhìn qua.

Quý Thành Lĩnh hỏi: “Thi thể nữ bị đốt?”

“Việc của khu Bắc Điền.” Trần Tiệp chú ý đến chuyện khác: “Em nghe phóng viên chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên hình như đổi thành người khác, không phải Triệu Nhan Lý?”

Lúc họ đang nói chuyện thì bản tin kết thúc. Sau khi kết thúc báo tên phóng viên, quả nhiên không phải Triệu Nhan Lý.

Quý Thành Lĩnh nói: “Vụ án phân xác lần trước là cô ta theo dõi, chụp ảnh, trực tiếp đưa tin, mấy báo mạng sau đó, ngay cả Nhật Báo Nhân Dân cũng phát lại bản tin của cô ta. Với tình huống đó, khẳng định lên chức.”

Trần Tiệp nói tiếp: “Cô ta đưa tin đa số là phỏng đoán lung tung, nếu không phải lão đại cố ý dẫn đường đúng lúc thì không biết bị nói thành cái gì.”

“Yên tâm.” Lão Tăng lên tiếng: “Nếu cô ta thăng chức lên tòa soạn báo hay đài truyền hình thì với việc chủ quan và đưa tin sai lệnh, chắc chắn sẽ gây chuyện.”

“Nếu cô ta được điều đến báo mạng thì sẽ như cá gặp nước.” Lý Toản dùng di động tìm tin tức vụ án mạng trên núi La Cương khu Bắc Điền, xem mấy lần rồi nói: “Vụ án này gay go.”

Trần Tiệp hiếu kỳ: “Sao anh nói thế?”

Quý Thành Lĩnh cũng hỏi: “Anh nhìn ra cái gì?”

Lý Toản đáp: “Núi La Cương chưa khai phá, hiếm người lên núi, không có camera giám sát. Nhiều đường nhỏ lên núi, trong đó có một con đường thông với đường cao tốc, bình thường rất đông xe cộ. Chỉ dựa vào việc rà soát loại trừ thì không thể, mấu chốt là đường thông ra cao tốc không có camera giám sát.”

“Còn nữa, nửa tháng nay Việt Giang mưa suốt. Dự báo thời tiết nói khu vực núi La Cương ở Bắc Điền có lượng mưa lớn nhất, tất cả chứng cứ đều bị nước mưa rửa sạch. Hung thủ giết người rồi vứt xác, tất nhiên sẽ hủy thi diệt tích, nên xác cháy sém sẽ không tìm được thứ gì có thể xác nhận thân phận.”

“Thi thể bị đốt, gương mặt khó nhận rõ, càng khiến việc xác minh thân phận nạn nhân khó khăn gấp bội.”

Quý Thành Lĩnh nói: “Có thể thông qua điều tra hồ sơ người mất tích xác minh thân phận người chết.”

“Nếu đơn giản vậy thì tốt rồi.” Lý Toản duỗi lưng nói: “Nhưng chúng ta không thể xác định hiện trường gây án chính là khu Bắc Điền. Nếu hiện trường gây án ở khu khác thì việc kiểm tra toàn bộ hồ sơ mất tích trong thành phố Việt Giang là một đại công trình. Còn một giả thuyết…”

“Người chết không có hồ sơ mất tích thì phải làm sao?”

Hết chương 27

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương