Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 2 - Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Càng lúc càng có nhiều người tiến vào khu hút thuốc, nam nữ chen chúc ở một nơi như cái dùi, mùi nước hoa gay mũi, mùi thuốc lá và mùi mồ hôi hòa lẫn vào nhau trong một không gian không tính là rộng rãi.

Lý Toản và Giang Hành bị dồn ép vào góc phòng, hai người đứng sát nhau. Gần thêm chút nữa là có thể ôm nhau luôn.

Giang Hành hơi cúi đầu, trong mắt y là Lý Toản đang lộ vẻ sắc bén dù cực lực kiềm nén mất kiên nhẫn trong lòng.

Lúc này Lý Toản đang đội mũ lưỡi trai ngược ra sau, ngũ quan hoàn toàn lộ ra, mí mắt rũ xuống khiến dưới hàng lông mi dài của hắn có một bóng mờ như phiến quạt. Áo khoác không kéo khóa đang khoác lên vai hờ hững, bên trong là áo thun đen đơn giản.

Bộ quần áo đơn giản và đầy vẻ thanh xuân được mặc trên người Lý Toản lại không hề có cảm giác không phù hợp tuổi tác, mà ngược lại, bộ đồ còn khiến hắn lộ ra vẻ thiếu niên kiêu căng khó thuần.

Giang Hành đột nhiên cảm thấy Lý Toản rất đẹp, kiểu đẹp mà đứng giữa đám đông sẽ khiến người ta chú ý, không liên quan đến giới tính. Hắn giống một thiếu niên rong ruổi trên sân bóng rổ, thường xuyên đấu trí đấu dũng với chủ nhiệm thời học sinh, bừa bãi kiêu ngạo vô cùng chói mắt.

Giang Hành nghĩ như vậy, hầu kết bỗng hơi động một cái, sau đó y như có tật giật mình dời tầm mắt nhìn vách tường cạnh lỗ tai Lý Toản.

Bỗng có một tiểu 0 trang điểm không phân biệt rõ giới tính chen đến gần, nhìn chằm chằm Giang Hành hỏi: “Em đặt phòng… Cũng rửa sạch. 419, chơi không anh?”

Giang Hành cong môi, lắc đầu lịch sự từ chối: “Xin lỗi.”

Nãy giờ Lý Toản và Giang Hành đứng trong góc tường không phải không có người chen đến mời 419, nam nữ đều có. Tiểu 0 mặt mày tinh xảo, cơ thể mềm mại hơn cũng có, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Giang Hành không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng gay quá nữ tính không phù hợp thẩm mỹ của y.

Tiểu 0 lẳng lơ bị từ chối cũng không tức giận mà quay sang Lý Toản: “Vậy còn anh?”

Lý Toản bước lên một bước, vai sát vào vai Giang Hành, phun một vòng khói trắng vào tiểu thụ kia: “Papa không phải gay, phát d*m đi chuồng gà.”

Tiểu mỹ thụ lẳng lơ trợn to hai mắt, chân cũng hơi run, cậu không ngờ Lý Toản lại có thể A đến vậy!

A bùng nổ! Cậu có thể!

Ngủ một đêm, phá sản đoản mệnh đều đáng giá!!

“Em sẵn lòng vì papa bán chuồng gà hoàn lương!”

Lúc này Giang Hành xoay người thuận tay khoát lên vai Lý Toản, hai người cao gần bằng nhau, sóng vai đứng cùng nhau bỗng có loại khí chất độc đáo thuộc riêng về họ.

“Hắn nói hắn không phải gay.”

“Có phải hay không phải ngủ rồi mới biết được.” Tiểu mỹ thụ nhìn hai người, đột nhiên nói: “Muốn cùng lúc không? Mở cánh cửa thế giới mới, cực kỳ kích thích.”

Lý Toản nhướng mày: “Đúng lúc lắm, tôi cũng thích kích thích.”

Tiểu mỹ thụ thấy có hi vọng, vui sướng mềm nhũn cả người muốn dựa sát vào, kết quả cổ tay bị cái còng lạnh như băng còng lại. Cậu cúi đầu nhìn xuống, còng tay lộng lẫy nhưng khiêm tốn đang im lặng mời gọi cậu.

Lý Toản cười nói: “Bắt tệ nạn.”

Tiểu mỹ thụ: “…”

Lý Toản nói tiếp: “Có đủ kích thích không? Có mở cánh cửa thế giới mới chưa?”

Tiểu mỹ thụ ủ rũ: “Chú cảnh sát, cháu sai rồi.”

Cuối cùng tiểu mỹ thụ muốn chơi 3p bị giáo dục nghiêm khắc một trận, rốt cuộc ỉu xìu được thả đi. Đối phương vừa đi, mấy thanh niên nam nữ định 419 trong khu hút thuốc cũng sợ bị bắt tệ nạn, bị hù chạy hết.

Giang Hành đứng bên cạnh cười sung sướng, y thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Lý, có chuyện gì mà cậu không từ chối không?”

“Anh hỏi câu này có ý gì?” Hắn quay đầu liếc nhìn Giang Hành, hơi cao giọng nhưng vẫn mang vẻ thờ ơ chẳng thèm để tâm nói: “Muốn nếm thử papa?”

… Đúng là rất muốn!

Mấy chữ lăn lộn ở đầu lưỡi hai ba vòng, cuối cùng nặng nề nuốt xuống cổ họng, ngay cả Giang Hành cũng kinh ngạc bản thân lại do dự như vậy.

Chỉ là cợt nhả giữa đàn ông với nhau, đã đến miệng sao đột nhiên không nói nên lời?

Cuối cùng y đáp: “Không dám.”

Lý Toản cười gằn, cất còng tay rồi rời khỏi khu hút thuốc.

Tuy khu hút thuốc không còn ai nhưng cái mùi như mùi tất thối 10 ngày chưa giặt và mùi cơm thiu 3 ngày hòa lẫn vào nhau thật sự có một không hai.

Rời khỏi khu hút thuốc chẳng khác nào đi ra khỏi vùng an toàn, tiếng nhạc rock heavy metal đinh tai nhức óc, mọi người trên dưới sân khấu đang điên cuồng lắc lư như ma quỷ cuồng hoan.

Lý Toản định ra khỏi hộp đêm vào xe, Giang Hành đuổi theo giơ tay ra hiệu cho hắn đi theo y.

Lý Toản đang chán muốn chết không biết nên đi đâu, cũng không có gì làm bèn đi theo y.

Giang Hành dẫn hắn đi vào phòng bếp của hộp đêm. Y đứng ở cửa nói hai câu, sau đó bếp trưởng mở cửa cho hai người tiến vào.

Trong phòng bếp không có nhiều người đang làm việc, dù sao những người đến hộp đêm chủ yếu không phải vì ăn. Bên trong có rất nhiều rượu, còn nhiều hơn phòng kho phía trên. Giữa phòng bếp có một cầu thang xoắn ốc có thể đi thông lên phòng kho trên mặt đất.

Phòng kho chất đầy rượu, còn có một tủ lạnh, bên cạnh có một cánh cửa, mở ra chính là một ngỏ hẻm vắng vẻ sau quảng trường Kim Nguyên.

Giang Hành hỏi Lý Toản: “Uống rượu không?”

Y lấy hai chai rượu, một chai rượu whisky mấy trăm tệ và một chai bia mấy tệ.

Lý Toản đáp: “Uống.”

Giang Hành lại lấy hai cái ly thủy tinh sạch sẽ, đầu tiên rót bia vào, sau đó thong thả rót rượu whisky, lắc nhẹ hai ba cái rồi đưa cho Lý Toản: “Một ly Depth charge bản chưa đầy đủ, chú ý đừng uống say.”

Lý Toản nhận ly rượu uống một ngụm lớn, rượu mạnh lạnh lẽo kích thích nụ vị giác trên đầu lưỡi, sau đó đốt cháy cổ họng, mùi vị và độ mạnh của rượu nháy mắt lan tràn khắp người.

Cơ thể ấm lên trong thời gian ngắn.

Hắn lại uống một ngụm nhưng không thấy men say.

Tửu lượng của Giang Hành đã được rèn từ nhỏ, đơn giản sẽ không say, nhưng tửu lượng của Lý Toản thì thật bất ngờ.

Giang Hành giơ ly rượi lên trước Lý Toản, hắn liếc mắt nhìn rồi cũng giơ ly lên, “keng” một tiếng cụng ly vào nhau.

Hai người an vị ở hẻm sau vắng vẻ không người, không nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ xa xa mà đón gió lạnh uống một ly lại một ly rượu mạnh.

Trong hộp đêm.

Nhóm Trần Tiệp quay về băng ghế dài, không thấy Lý Toản bèn hỏi: “Đội trưởng đâu rồi?”

“Không biết, chắc đi chơi rồi.”

Chủ hộp đêm bị bartender đuổi ra khỏi quầy bar, hậm hực đi vào phòng bếp rồi lên phòng kho tìm rượu, kết quả thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ. Hắn lặng lẽ đi qua nhìn ra ngoài qua khe cửa, đập vào mắt là một màn hai người đang “đối ẩm”.

“…”

Hắn không nói tiếng nào mà giơ di động lên chụp một tấm, sau đó đăng vào siêu thoại. Không lâu sau, bình luận tăng vùn vụt, mấy anh chị em không cùng huyết thống nhưng nhờ cp mà vô cùng thân thiết, tất cả đều cảm nhận được ấm áp giữa trời đông giá rét.

Di động của Trần Tiệp hơi rung, cô lấy ra bấm mở siêu thoại, gương mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Trên màn hình điện thoại là một tấm hình, ngõ vắng không người, hai bóng đèn đã bị hỏng một cái, chỉ còn lại một ngọn đèn kẽo kẹt như ông lão gần đất xa trời. Dưới ánh đèn, hai người đàn ông đang ngồi trên bậc thèm giơ ly rượu cụng vào nhau.

Ly rượu màu hổ phách phản chiếu bóng dáng hai người đàn ông, chất lỏng vàng óng không thể nào nói rõ chân tình trong đó.

Trần Tiệp mặt mày bình tĩnh, nội tâm thì đang gào thét.

Trong ngõ sau.

Lý Toản lên tiếng: “Nếu buôn lậu ở hải cảng không liên quan đến ma túy, vậy là anh sắp đi?”

Giang Hành đáp: “Có lẽ ngày kia.”

Lý Toản cụng ly với y: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, anh bạn.”

Giang Hành nhìn Lý Toản qua ly rượu vàng, đột nhiên hỏi: “Có phải tâm trạng cậu không tốt?”

“Không có.” Hắn uống một hơi cạn ly rượu, trả ly cho Giang Hành rồi đứng lên, từ trên cao dừng xuống y, trong mắt có ánh sáng không bao giờ tắt: “Giang Hành, tôi không quản mục đích anh điều tra ma túy, chỉ cần anh không phạm pháp.”

Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó phất tay rời đi.

“Tuyệt đối đừng phạm pháp nha bạn tôi, nếu không chúng ta phải gặp nhau trong tù đó.”

Giang Hành nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, y rót đầy ly rượu rồi dễ dàng uống sạch chỉ với hai ngụm, chờ đến khi bóng dáng Lý Toản hoàn toàn biến mất, y mới mở miệng: “Xóa sạch toàn bộ hình vừa chụp. Nếu không…”

Giang Hành quay đầu lại, cười nhạt đe dọa: “Tôi thuê người xóa level của cậu, xóa sạch tài khoản, bán hết tất cả trang bị.”

Lão thiếu niên nghiện net cực nặng?

Lúc này chủ hộp đêm quỳ xuống: “Ông nội, con xóa hết, xóa cả trong Cloud, không còn một tấm.”

Giang Hành: “Song A? Cp hộp đêm?”

Chủ hộp đêm nhận tội: “Chủ yếu là để kinh doanh, mở rộng nghiệp vụ, tạo đề tài thảo luận. Hiện giờ xào cp rất mạnh, nhưng tôi sẽ xóa sạch sẽ. Chuyện bán đứng huynh đệ tôi chỉ làm nhất thời, không thể làm lâu dài.” Hắn lời lẽ chính nghĩa nói: “Đặc biệt ngài còn là Hành gia, tôi tôn kính ngày từ tận sâu trong đáy lòng, giống như cháu trai kính yêu ông nội vậy.”

Chỉ biết chủ hộp đêm vô liêm sỉ đã lâu, nhưng không ngờ giới hạn cuối cùng của hắn lại không ngừng đổi mới như vậy.

Giang Hành suy nghĩ một chút, sau cùng nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng đùa quá mức.”

Lúc này chủ hộp đêm nghiêm túc đáp: “Vâng.”



Lý Toản bảo lão Tăng tính tiền rồi đưa hóa đơn cho hắn, hắn sẽ chuyển khoản. Sau khi anh đồng ý thì hắn về nhà trước.

Lý Toản tắm rửa xong mở đèn bàn, kéo ngăn kéo lấy một quyển sổ ra, hắn lật đến một trang giữa đầy chữ. Hắn mở nắp bút, gạch mạnh một nét lên góc trên bên phải. Nét bút như vết dao, dường như cắt chữ lớn trên trang giấy thành hai nửa.

Trên trang giấy là một *cấu trúc dữ liệu cây, mà chữ trên góc bên phải vừa bị gạch qua chính là bốn chữ: Buôn lậu hải cảng.



Lý Toản nhìn chằm chằm bốn chữ kia một lúc lâu rồi mới khép quyển sổ, cất vào ngăn kéo khóa lại, sau đó tắt đèn lên giường ngủ.



Phòng tạm giam phân cục khu Minh Loan.

Trương Phú Thanh bị thẩm vấn suốt đêm, khai ra rất nhiều bí mật về băng đảng buôn lậu hải cảng, giúp tổ điều tra bổ sung rất nhiều chỗ hổng.

Mãi đến 3 giờ sáng, hắn khai xong câu cuối cùng về vụ trọng án kinh tế: “Tôi nói xong hết rồi.”

Trình Vi Bình đích thân thẩm vấn hắn, hai mắt ông như chim ưng nhìn chằm chằm hắn: “Công ty phát triển Khai Nguyên và tập đoàn thương mại Cửu Châu là vỏ bọc lớn nhất, ngoài ra còn ai không?”

Trương Phú Thanh: “Không còn.”

Trình Vi Bình suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Giam lại.”

Sau khi ông ra ngoài, cục phó hỏi: “Lẽ nào hắn còn vấn đề?”

Trình Vi Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy… quá thuận lợi.”

Cục phó nói: “Chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị phá vụ án này từ 2 năm trước, sau đó nhiều ban ngành phối với nhau, từ hải quan, cảnh sát biển, đội cảnh sát kinh tế, hình sự, điều động không ít cảnh lực mới điều tra thu thập được bằng chứng có ích. Đây không phải là thuận lời mà là có chuẩn bị đầy đủ.”

Trình Vi Bình: “Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi.”

Bên kia, Trương Phú Thanh bị áp giải vào phòng tạm giam, lúc cánh cửa đóng lại, một tấm hình và một lưỡi dao được nhét vào tay hắn. Trương Phú Thanh vừa thấy hình vợ con hắn lập tức biến sắc, ngẩng phắt đầu nhìn viên cảnh sát áp giải hắn.

Đối phương kéo thấp vành nón nói: ““Hắn” nói mày là người thông minh, hẳn sẽ biết phải làm thế nào.”

Mặt mày Trương Phú Thanh tái nhợt, cắn răng nói: ““Hắn” đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”

“Người sống không đáng tin.” Gã cảnh sát nói xong câu này liền vội vã bỏ đi.

Trương Phú Thanh siết chặt tấm hình, ngồi lặng yên trong phòng tạm giam, sau đó hắn giơ tay phải cầm lưỡi dao hung hăng cắt mạnh lên cổ tay trái, máu tươi chảy xuống sàn, nhuộm đỏ nửa tấm hình.

Bên ngoài cục cảnh sát, gã cảnh sát bước ra khỏi phân cục, hối hả bước đi, thỉnh thoảng nhìn xung quanh. Ngay lúc gã qua đường thì một chiếc xe đột ngột chạy tới tông bay gã rồi nghênh ngang rời đi.

Cảnh sát trong chốt bảo vệ thấy thế vội vàng chạy ra, nói vào bộ đàm: “Báo cảnh sát giao thông chặn một chiếc xe Jeep, bảng số xe…”

Một cảnh sát khác thì vội gọi xe cứu thương. Cùng lúc đó, tiếng còi báo động trong phòng tạm giam réo vang như muốn xé toang bầu trời đêm, trong phân cục hối hả, ai cũng sải bước tiến vào trạng thái khẩn cấp.

Trình Vi Bình giận dữ quát mắng: “Mấy người để nghi phạm quan trọng tự sát trong phòng tạm giam ngay trong phân cục?! Một đám bất tài ăn lương thuế dân, truyền ra để người ta cười rụng răng! Gọi xe cấp cứu chưa? Mau gọi cấp cứu, cứu cái mạng của Trương Phú Thanh trước, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải kéo lại cho tôi! Nếu không thì mấy người tự lột lon đi.”

Mấy cảnh sát hình sự trong phân cục không dám phản bác câu nào, nói cho cùng vấn đề này rất ám muội.

Trương Phú Thanh là nghi phạm quan trọng, kết quả hắn tự sát ngay dưới mắt bọn họ.

Mấu chốt là lưỡi dao hắn tự sát và tấm ảnh hắn nắm chặt trong tay là bị nhét vào, nói cách khác, có người vào phân cục, không hề kiêng dè uy hiếp Trương Phú Thanh tự sát ngay trước mặt cảnh sát.

Việc này vả một phát thật mạnh vào phân cục khu Minh Loan, khiến họ mất hết mặt mũi, còn là vô cùng khó coi.

Xe cấp cứu chen qua dòng xe cộ đông đúc chạy nhanh tới, nhân viên y tế vội vội vàng vàng  mang Trương Phú Thanh chỉ còn một hơi thở đi. Xe cấp cứu vốn nên đến bệnh viện số 3 bỗng đổi hướng trên đường, không ai hay biết chuyển đến tam giáp y viện duy nhất trong khu Minh Loan.

Phân cục khu Minh Loan.

Cục phó báo cáo: “Tra camera giám sát, có một viên cảnh sát lén đưa lưỡi dao và tấm hình cho Trương Phú Thanh, sau đó có đối thoại vài giây. Cuối cùng Trương Phú Thanh tự sát. Viên cảnh sát kia vừa ra khỏi phân cục thì bị xe đâm chết, chiếc xe kia là xxx.”

Trình Vi Bình chắp tay sau lưng, nghe xong bình tĩnh nói: “Phong tỏa tin tức tối nay.” Ông quay đầu lại, nét mặt và ánh mắt âm u đến đáng sợ: “Mặc kệ kết quả cấp cứu thế nào, Trương Phú Thanh phải sống!”

Hết chương 25

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương