Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 1 - Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Lý Toản cởi trần đi ra khỏi phòng tắm, trên vai khoác một cái khăn lông, bên dưới là quần dài rộng rãi, tứ chi thon dài, cơ bụng rất đẹp.

Tay trái hắn là chai rượu xoa bóp, hắn đổ một ít ra lòng bàn tay rồi xoa lên phần vai bị bầm. Sau lưng chịu một đòn nghiêm trọng còn chưa xử lý, bây giờ gặp nước hơi nóng là có cảm giác đau đớn.

Hắn vừa xoa vai vừa mở máy tính, nhét đĩa CD mini vào ổ đĩa, vừa click mở ổ đĩa trên máy tính thì màn hình lập tức xanh lè, sau đó là một hàng mã hóa tiếng Anh nháy mắt tràn đầy màn hình, cuối cùng là ba dấu chấm chớp tắt.

Lý Toản ấn Enter, ngay giây sau ô mật khẩu hiện ra, hắn thử nhập mật khẩu hai lần nhưng thất bại.

Sự bất quá tam, rất nhiều mật mã thiết đặt cơ bản sẽ tự động xóa dữ liệu sau ba lần thất bại. Thế nên Lý Toản bấm số gọi cho Vương Đang Đang.

Ba giờ sáng, quả nhiên Vương Đang Đang chưa ngủ.

Vương Đang Đang: “Đội trưởng Lý, em muốn ngủ.”

Ai vừa thức suốt đêm hôm trước cũng sẽ nói câu này.

Lý Toản: “Tôi có một đĩa CD mã hóa cần phá giải. Gửi hình chụp rồi, cậu xem là hướng dẫn qua video hay là đến nhà tôi?”

Bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó Vương Đang Đang sống không bằng chết nói: “Đây là đĩa CD mã hóa rất bình thường, không thể phục hồi dữ liệu, tính bảo mật rất cao. Mật mã được thiết lập nhập sai ba lần sẽ tự động xóa dữ liệu… Anh thử mấy lần rồi?”

Lý Toản: “Hai lần.”

Vương Đang Đang lòng như tro tàn: “Em đi qua đó.”

Hắn ôn hòa đáp: “Tiền xe tính công quỹ.”

Lý Toản nói xong thì cúp điện thoại, mặc thêm áo ngủ rồi tìm hồ sơ lão Tăng gửi đến đọc nhanh như gió. Chừng nửa tiếng sau, Vương Đang Đang xách laptop đến, cậu đặt cái đĩa CD vào ổ đĩa rồi bắt đầu xử lý.

Mười phút sau, Vương Đang Đang phá được mật khẩu.

Lý Toản khui một chai bia cho cậu rồi ngồi xuống xem lướt qua nội dung trong đĩa. Nội dung chỉ là những dãy số, ngoài ra không có bất kỳ chữ viết dư thừa gì.

Vương Đang Đang hỏi: “Vậy là sao?”

Lý Toản: “Hơi giống sổ sách. Bên trái là ngày tháng, bên phải là thu chi. Có điều thiếu ghi chép nơi nhập vào và nơi xuất ra như nghiệp vụ kinh tế chuyên nghiệp, hẳn là còn một phần nữa nữa.”

Vương Đang Đang không có hứng thú nhiều với mấy chuyện này, cậu đang rất buồn ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lý Toản đặt giả thuyết những con số này chính là kim ngạch kinh doanh của cửa hàng kia, hắn thử tính toán một chút, trong vòng hai năm ngắn ngủi, đĩa CD ghi lại khoản tiền trốn thuế phỏng chừng hơn 2 tỷ.

Mí mắt hắn run lên, suy nghĩ thật nhanh, có trực giác không ổn.

Hắn suy đoán nhiều nhất thì giá trị hàng lậu là ba bốn trăm triệu, khoản tiền trốn thuế sẽ trên dưới hai trăm triệu, kết quả tính ra đến hai tỷ.

Hai năm, hai tỷ. Mà buôn lậu ở bến cảng đã có từ lâu, không chỉ ngắn ngủi hai năm nay.

Ít nhất là 10 năm tù, cao nhất là chung thân, mà từ trên xuống dưới ở bến cảng cũng sẽ bị thanh tra cách chức, đừng nói thành phố Việt Giang, phỏng chừng ngay cả tỉnh cũng bị chấn động.

Lý Toản đẩy đầu lưỡi qua má trái, nghĩ thầm nếu hắn nặc danh gửi đĩa CD này đến cục trưởng phân cục khu Minh Loan thì sẽ thế nào đây?

Hắn suy nghĩ một chút, kết quả chắc chắn không tốt.

Lý Toản rút đĩa CD ra, trông thấy Vương Đang Đang đang ôm chăn lông ngủ ngon lành, hắn gãi gãi đầu đi về phòng ngủ.

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang đúng 7:30, Lý Toản đến đội hình sự đúng giờ.

Mới vừa vào cửa, Trần Tiệp lập tức chạy đến nói: “Chuyên mục radio Dân Sinh Vi Tiên đưa tin hôm qua chúng ta bắt Triệu Nhan Lý, nói gần nói xa chúng ta dùng việc công trả thù riêng.”

Lý Toản: “Có nhắc đến tiến triển vụ án không?”

Trần Tiệp: “Không có. Trọng điểm là phân cục.”

“Không nhắc đến vụ án thì cứ kệ cô ta đưa tin.”

“Mặc kệ cô ta vu oan sao?”

“Không tạo được sóng gió gì đâu. Sau khi kết thúc vụ án họp báo tổng kết làm sáng tỏ là được, không cần quá để ý truyền thông đưa tin.” Lý Toản tập mãi thành thói quen, dù vì những tin fake đó mà bị cục thành phố khiển trách đích danh thì hắn vẫn vững như núi Thái Sơn.

“Làm xong mấy chuyện tôi giao hôm qua chưa?”

Trần Tiệp nghe vậy trả lời: “Tài liệu và báo cáo tổng kết đã gửi vào hộp thư cho anh rồi, đội phó Tăng đã dẫn người đi bắt kẻ hiềm nghi cướp bóc Tiêu Hoa. Ngoài ra, Vương Đang Đang đang điều tra giao dịch ngân hàng của nạn nhân và Lư Hâm Đạt. Quý Thành Lĩnh đang liên hệ với Trương Phú Thanh.”

Lý Toản đáp một tiếng, giao công việc rồi đi tìm cục trưởng Đồng, vừa vào cửa phòng đã thấy gương mặt già nua của ông cười như hoa cúc nở rộ.

“Chú, có chuyện gì mà cười vui thế?” Lý Toản kéo ghế ngồi xuống.

Cục trưởng Đồng cười ha ha hai tiếng: “Đêm qua bên đội của cục thành phố có hai người đang phá án thì phạm sai lầm, bị bắt vào đồn cảnh sát một đêm. Mất hết mặt mũi rồi.”

Lý Toản: “…” May mắn cuối cùng hắn hủy lập án, không có để lại án tích.

Cục trưởng Đồng hỏi: “Cháu có việc gì?”

Lý Toản lấy đĩa CD ra đặt lên bàn làm việc của cục trưởng Đồng, sau đó chậm chạp đứng dậy: “Cháu nhặt được, cháu nghĩ thứ này có thể giúp đỡ xúc tiến tình cảm giữa phân cục chúng ta và tân cục trưởng cục thành phố.”

Cục trưởng Đồng lập tức hứng thú: “Trong đó có nội dung gì?”

“Ghi chép về buôn lậu trốn thuế ở bến cảng, nhưng thiếu một nửa, chứng cứ không đầy đủ.” Lý Toản dừng một chút rồi bổ sung: “Chỉ ghi lại giá trị hàng lậu và tổng số tiền trốn thuế.”

Cả người cục trưởng Đồng lập tức cứng ngắc: “Bao nhiêu?”

Lý Toản: “Không nhiều… Trốn thuế hơn hai tỷ.”

Cục trưởng Đồng lập tức mặt mày hung dữ: “Không phải cháu đang điều tra vụ án phân xác hả?! Đi tra chuyện buôn lậu của nhà người ta làm cái gì!!! Không hợp tác không biên bản không báo một tiếng, vượt khu điều tra, đây là cái bánh gato bất ngờ cho người ta cảm động đó hả?!”

Lý Toản đáp: “Chuyện ngoài ý muốn, cháu vốn không muốn dính vào.”

Cục trưởng Đồng nói tiếp: “Vậy bây giờ cháu nói xem, chú mày bất ngờ mang thứ này tới đó kiểu gì đây?”

Lý Toản đề nghị: “Quà tết, chúc mừng lên chức.” Hắn cười một cái rồi nói tiếp: “Chú, chú mang đến đó thì gọi là ngoài ý muốn. Còn cháu mà mang đến thì chính là muốn dính vào, đến lúc đó chú còn phiền phức hơn, đúng không ạ?”

Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không có điều kiện tiên quyết là cấp trên cho phép mà lại tùy tiện mang chứng cứ buôn lậu bến cảng ở khu khác đến cục thành phố, hành động này rất khó để người ta không hiểu sai.

Dù là điều tra buôn lậu hay liên quan đến buôn lậu, hai thứ đó đã bị tính chung làm một, là lợi hại chung.

Lúc này bất cứ người nào xông vào cũng thu hút sự chú ý, cho dù đứng cùng phe thì sau này cũng sẽ bị coi là vuốt đuôi cướp công lao.

Nói ngắn gọn, tốn công vô ích.

Nhưng nếu đã có trong tay một phần chứng cứ có lợi mà lại vì lý do sợ phiền mà che giấu, vậy thì hành vi này đi ngược với nguyên tắc làm người của Lý Toản.

Ngược lại, nếu giao cho cục trưởng Đồng thì không còn gì tốt hơn. Bởi vì ông sắp về hưu và đang muốn giữ gìn thanh danh không được tốt lắm của từ trên xuống dưới trong phân cục.

Đã có sở cầu, sẽ không tham lam.

Trong phạm vi mọi người đều có thể tiếp nhận thì thành toàn cho nhau là lựa chọn tốt nhất.

“Cháu tinh lắm, coi chừng có ngày lật xe!” Đã lâu cục trưởng Đồng không cảm nhận cảm giác kích thích tim đập cực mạnh mà “Lý Toản ngoài ý muốn” mang lại, thế nhưng lại có chút thành thói quen.

“Chú đi đàm phán với khu Minh Loan thì không thành vấn đề, nhưng sau khi kết thúc vụ án phân xác này, cháu phải đứng ra phỏng vấn với đài truyền hình, báo cáo tổng kết cho tốt. Yêu cầu, không quá thành thật cũng không quá khoa trương, nhấn mạnh phân cục thật sự cầu thị.”

Lý Toản hỏi lại: “Chú đây là bảo cháu đi tìm chết sao?”

Cục trưởng Đồng: “Trước khi chết lo tẩy trắng danh tiếng của phân cục đi rồi tính.”

Kết quả này chắc chắn không thể thương lượng, cục trưởng Đồng đã muốn đẩy Lý Toản ra làm bộ mặt của phân cục từ lâu rồi. Trả lời trước ti vi, với gương mặt đó thì dù bị đèn lóe sáng cũng có thể tạo thiện cảm! Thế nên hiện giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, cục trưởng Đồng tuyệt đối không thể buông tha.

Lý Toản kháng nghị vô hiệu, bị đánh ra khỏi phòng cục trưởng, đồng thời bị cấm đến nhà trong vòng hai ngày.

Trên đường quay lại đội hình sự, Lý Toản tính toán một chút, phát hiện hắn bán sức lao động và trinh tiết, kết quả không thu được gì tốt còn phải làm chuyện mà hắn ghét nhất – nhận phỏng vấn của truyền thông.

Người đại thắng chính là cục trưởng Đồng!

Lý Toản nhe răng: “Cáo già!”



Hai giờ chiều, mọi người trong đội hình sự đang vùi đầu làm việc.

Mây đen che khuất nắng ấm, bầu trời hơi âm u, nhiệt độ thình lình hạ xuống, máy điều hòa sau cửa sổ cũ kỹ đang kêu ong ong, nó đang cố gắng tỏa hơi ấm.

Lý Toản ngồi xuống cạnh bàn làm việc của Vương Đang Đang, cạnh hắn là chậu trầu bà tươi tốt.

Lão Tăng ngồi bên cạnh lên tiếng: “Đã bắt được kẻ hiềm nghi cướp bóc Tiêu Hoa, gã tên là Vương Chí Thành, một tên lưu manh du thủ du thực. Bình thường gã có thói trộm cắp vặt nhưng không bị bắt vào đồn cảnh sát nên chưa có tiền án. Sau khi thẩm vấn, gã khai ngày 3 tháng 12, khoảng 11 giờ có giật túi xách của nạn nhân, trong quá trình có lỡ tay đẩy nạn nhân va vào vách tường.”

Đây là lý do nạn nhân có vết trầy ở huyệt thái dương và trên vách tường có lưu lại vết máu.

Lý Toản phán đoán không sai.

“Thêm một phát hiện mới, Vương Chí Thành nói đêm đó khi giật túi xách, gã có nghe được nội dung cuộc cãi vã giữa nạn nhân và Lư Hâm Đạt, đến giờ còn nhớ kỹ.”

Lý Toản đậy nắp bút bi: “Qua bảy ngày mà vẫn còn nhớ rõ nội dung, chứng tỏ rất thú vị.”

Trần Tiệp tiếp lời: “Người bình thường sẽ không nhớ nổi bảy ngày trước người ta nói cái gì, đặc biệt là lúc đó Vương Chí Thành đang tập trung tinh thần cao độ, vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Sau khi cướp giật thành công lại nhanh chóng trầm tĩnh, càng không có khả năng nhớ kỹ nội dung người ta cãi nhau. Trừ phi chuyện này khiến gã cảm thấy hứng thú, ví dụ như tình dục, bí mật và quan hệ nam nữ.”

Lý Toản vỗ tay khen thưởng: “Nói rất đúng.”

Trần Tiệp hưng phấn: “Trước đây em đi bắt mại dâm đã gặp nhiều rồi, quan hệ rất loạn, mà chuyện có thể khiến người ta nhớ rõ đơn giản là tình dục, tiền bạc, quyền thế. Đội phó, là cái nào?”

Lão Tăng lên tiếng: “Liên quan đến tiền bạc, Lư Hâm Đạt nói hắn cãi nhau với Tiêu Hoa vì nghi ngờ nạn nhân qua lại với khách sau lưng hắn, thật ra là vì chia tiền không đều. Hình như Tiêu Hoa có cách kiếm tiền nhanh chóng, Lư Hâm Đạt thiếu tiền rất nhiều, tình cờ biết cách kiếm tiền bất chính của nạn nhân, muốn chia một nửa nhưng bị từ chối. Tối đó hai người cãi nhau một trận, nội dung liên quan đến tiền bạc, vì thế mới khiến Vương Chí Thành cướp giật túi xách của Tiêu Hoa.”

Lý Toản đẩy mớ dây trầu bà ra, hỏi Vương Đang Đang ngồi phía sau: “Giao dịch ngân hàng của nạn nhân?”

Vương Đang Đang kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy thật dài, sau đó kéo dây trầu bà lại, tiếp tục mốc meo trong góc phòng không người chú ý.

Lý Toản lật xem hóa đơn giao dịch ngân hàng của Tiêu Hoa và Lư Hâm Đạt trong vòng 3 tháng gần đây, Lư Hâm Đạt có vấn đề không lớn, có điều đầu tháng 12 có nhận một khoản tiền, là từ số tài khoản của Tiêu Hoa.

Hai tháng 9 và 10, tài khoản của Tiêu Hoa nhận tổng cộng mười ngàn tệ, lúc này chia tay bạn trai cũ.

Cuối tháng 11 đột nhiên nhận được một số tiền có lai lịch bất minh, bốn mươi ngàn tệ. Đầu tháng 12 lại nhận một khoản, hai mươi ngàn tệ.

Hai khoản này được gửi cùng một số tài khoản, trong vòng năm ngày ngắn ngủi mà gửi sáu mươi ngàn tệ.

Quả nhiên kiếm tiền rất nhanh.

Lý Toản hỏi tiếp: “Vương Đang Đang, điều tra chủ tài khoản gửi tiền chưa?”

Vương Đang Đang đáp: “Là tài khoản nước ngoài, đã xóa tài khoản rồi.”

Lý Toản: “Tay chân thật nhanh.”

Trần Tiệp lộ vẻ uể oải: “Lại bị chặt đứt manh mối.”

“Lư Hâm Đạt còn ở đây không?” Lý Toản kẹp tờ giấy đứng dậy nói: “Đi, đi hỏi cho rõ.”



Nhà trẻ Trà Tỉnh khu Đông Thành, 2:11 chiều.

Giáo viên theo thường lệ đi kiểm tra lớp lá, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, còn 30 phút nữa sẽ hết giờ nghỉ. Cô đếm lần lượt từng giường nhỏ, trên mỗi cái giường đều có dán tên và một đứa bé đang ngủ say.



Đến cái giường nhỏ trong góc, cô ngạc nhiên phát hiện cái chăn lông mỏng bị đá qua một bên, trên giường trống không.

Không thấy đứa bé vốn phải đang ngủ trưa đâu cả?

Cô lật đật chạy ra ngoài gọi những người khác cùng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy búp bê công chúa lẻ loi trong một bụi cây ở nhà trẻ, cùng với một cái lỗ thông ra đường cái.

Bên ngoài rối loạn, mấy đứa trẻ trong phòng vẫn ngủ say, cái giường nhỏ trong góc phòng trông có chút trơ trọi.

Trên đầu giường có dán một cái nhãn nhăn nheo, chấn động mạnh một cái, nhãn dán có viết chữ “Trương Hàm Hàm” bong ra, như lá rụng hơi bay bay rồi đáp xuống đất.

Hết chương 9

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương