Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 1 - Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Ba mặt của giếng cũ trong hẻm 9 đều là các nhà lầu không đồng đều, con hẻm có một đường ra vào, bởi vậy chỉ lắp một camera an ninh, xem góc độ hẳn là chỉ quay được phạm vi 3 mẫu ở đầu hẻm.

*1 mẫu = 666. 667 m2

Lý Toản chen ra khỏi đám đông, chỉnh áo khoác bị kéo cho ngay ngắn, hắn sải bước đi đến căn nhà gần nhất.

Mấy căn nhà xây sát vào nhau, còn xây tường làm thành khoảnh sân nhỏ rộng 2m, chiếm hơn phân nửa con đường, thuộc về xây dựng trái phép. Nhưng đây là tình trạng phổ biến ở làng đô thị, nếu muốn chỉnh đốn và cải cách sẽ là đại công trình.

Từ bên ngoài nhìn vào, mấy căn nhà sát nhau không có đường đi. Nhưng thực tế đi qua tường vây là có thể thấy giữa hai căn nhà có một ngõ nhỏ chật hẹp chỉ vừa một người đi.

Trong ngõ tắt không có camera giám sát.

Lý Toản đứng giữa đường, trên bức tường cao chừng 1m5 trước mặt có vài giọt máu bất thường, đã khô thành mảng.

Hắn lấy trong túi áo ra một túi zip trong suốt, bên trong túi có hai que tăm bông đựng trong ống, một lọ nước cất nhỏ đặc thù, *một dụng cụ dính nhỏ, cái nhíp nhỏ và hai ba túi đựng tang vật, găng tay dùng một lần.



*Tăm bông



*Dụng cụ dính tế bào dùng băng dính đặc biệt gián tiếp hoặc trực tiếp lấy tế bào rơi ra từ cơ thể người, tiến hành lấy DNA, đơn giản, mau lẹ, DNA lấy ra chính xác nên được ứng dụng lấy vật chứng ở hiện trường các vụ án hình sự và pháp y, giám định huyết thống v.v…

Dụng cụ trong túi zip có thể nói là hộp dụng cụ cơ bản loại nhỏ để lấy vật chứng, mang theo trong người vừa tiện lợi vừa đơn giản, còn trông rất chuyên nghiệp.

Lý Toản lấy tăm bông và lọ nước cất, đầu tiên phun nước lên vài giọt máu rồi dùng tăm bông thu thập vết máu, sau đó đậy ống lên phòng ngừa vết máu bị nhiễm bẩn, cuối cùng cất vào túi vật chứng.

Toàn bộ quá trình lưu loát như nước chảy mây bay, rất thành thục, rõ ràng đã từng lấy dấu vết ở hiện trường không dưới một ngàn lần.

Lấy dấu vết xong, Lý Toản đi ra ngõ tắt, nhìn hai căn nhà đối diện.

Căn nhà có cửa chống trộm điện tử, không có thẻ từ là không vào được, bên ngoài không có gắn camera, phỏng chừng gắn trong hành lang.

Đầu hẻm có một thùng rác to có móc, Lý Toản đi vòng quanh thùng rác vài vòng, dưới đất và thùng rác đều sạch sẽ.



Mỗi ngày xe rác sẽ bắt đầu thu gom rác vào 7 giờ sáng, nếu có thứ gì liên quan đến án mạng thì đã bị mang đến bãi rác tiêu hủy rồi.

Lý Toản ngẩng đầu nhìn ngõ tắt, hắn suy nghĩ một lúc rồi giơ tay đẩy thùng rác, thấy một cái ví dài kiểu nữ màu đỏ thì dừng tay, hắn đeo găng tay dùng một lần vào rồi nhặt cái ví dài lên.

Trong ví trống không, bên ngoài không có bất kỳ manh mối giá trị.

Lý Toản bỏ cái ví vào túi đựng tang vật, tiếp tục đi vòng quanh khu vực gần hẻm 9, đại khái thăm dò bố cục và phân bố camera an ninh xung quanh, sau đó hắn quay về xe đợi nhóm lão Tăng.

Đáng tiếc một màn hắn quay về xe ngồi nhàn nhã ở ghế lại không khéo, vừa lúc bị Triệu Nhan Lý tổ chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên trông thấy.

Triệu Nhan Lý lấy di động ra quay chụp bằng chứng, cho đến khi Lý Toản đóng sầm cửa, kính chống đạn ngăn cản tầm mắt của bọn họ.

Tiểu trợ lý tức giận bất bình: “Chị Triệu, hình như hắn là đội hình sự của phân cục. Người ta thu thập manh mối ở hiện trường còn hắn thì sớm quay về xe ngồi chơi. Loại “sâu mọt” ăn lương nhà nước mà không làm việc này phải bị phơi bày ra ánh sáng!”

Triệu Nhan Lý: “Quay về chỉnh sửa tài liệu, sáng mai đưa tin.”

Tiểu trợ lý do dự: “Không phải tổng đài nói chúng ta đừng đưa tin sao?”

Triệu Nhan Lý nhấn ga: “Chức trách và sứ mệnh của phóng viên là giữ vững đạo đức nghề nghiệp, nói rõ chân tướng.”

Lý Toản gõ cửa sổ xe, gửi tin nhắn cho lão Tăng về mấy công việc cần lưu ý, sau đó lại gửi tin nhắn cho đội trưởng điều tra hiện trường và người phụ trách xử lý *kỹ thuật hình sự, căn dặn một loạt công việc xong, bên pháp y đã mang các mảnh thi thể về trung tâm pháp y.

*Kỹ trinh tức kỹ thuật điều tra, trong tố tụng hình sự, dùng dụng cụ khoa học hoặc kỹ thuật thu thập, bảo toàn chứng cứ, hoặc lấy được chứng cứ tiến hành phân tích giám định. Từ đây mình sẽ gọi là đội kỹ thuật hình sự.

Mười mấy phút sau, lão Tăng mở cửa xe ngồi vào cạnh ghế lái, quay đầu đưa chìa khóa xe cho Lý Toản: “Các phương diện của Trần Tiệp khá tốt, đặc biệt là khả năng thích ứng và tính nhẫn nại đối với án mạng.”

“Để xem thêm.” Lý Toản không nhiều lời, hắn nhận chìa khóa rồi đưa túi đựng vật chứng qua: “Thông báo cho những người khác, ba giờ chiều họp.”

Lão Tăng đáp một tiếng, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Lý Toản dời đến ghế lái, khởi động xe nhấn chấn ga lái đi hơn phân nửa thành phố Việt Giang, chuyên môn tìm các cửa hàng tiện lợi nhỏ và vài cửa hàng bình thường không bắt mắt bán rượu và thuốc lá.

Dựa vào kinh nghiệm lão làng hút thuốc uống rượu thâm niên của hắn, thành công tìm được ngày tháng trưng bày của rượu thuốc lá giá đặc biệt.



Cục cảnh sát Tân Châu, thành phố Việt Giang, đội hình sự thành phố.

[… Vụ án phân xác ở khu Đông Thành được báo chí quan tâm đưa tin, nên khi cảnh sát phân cục nhận được tin người dân báo án lập tức đến hiện trường điều tra, nhưng tiến triển sau đó cần phải tiếp tục theo dõi. Phóng viên Triệu Nhan Lý chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên đưa tin vì bạn.]

Xôn xao!

Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi sùng sục, trong đội ầm ĩ vang trời, châu đầu ghé tai thảo luận xem lần này nên dùng lý do gì thoái thác phân cục vô tích sự.

“Ánh mạng của “viện dưỡng lão”, mọi người đoán xem ai sẽ đi?”

“Dù sao cũng đừng tìm tôi, mấy vụ án trong tay tôi đã đủ phiền rồi.”

“Cũng đừng tìm tôi, tôi chịu đựng hai ngày nay rồi, giờ mà đến “viện dưỡng lão” là cà phê cũng không cứu được cái mạng chó của tôi đâu.”

“Khỏi bàn đến nhân sự của đội hình sự phân cục, mọi người đều hiểu thế nào rồi đó. Chúng ta thường thu dọn cục diện rối rắm coi như xong, mấu chốt là nhân lực, tài nguyên đều thiếu. Shtt, không được, tôi không đi đâu.”

“Dù sao chúng ta vẫn phải nhận, hay là rút thăm quyết định ai đi?”

“Đừng có ngu, là cấp trên quyết định.”

Mấy thành viên trong đội ra sức khước từ, nét mặt như cha mẹ chết, uể oải ỉu xìu, phảng phất như từ đây mất đi niềm vui sống.

“Trước đây dù sao cũng không có án mạng…”

“Haiz, gay go.”

Tình cảnh trong đội hình sự rất thảm thiết, mà lúc này đội trưởng nhận được bộ hồ sơ cá nhân của viên cảnh sát được đề cử đến phân cục hợp tác xử lý vụ án phân xác.

Quý Thành Lĩnh, nam, 23 tuổi, tốt nghiệp ưu tú đại học Công an nhân dân Trung Quốc khóa 18.

Phía dưới là các giải thưởng Quý Thành Lĩnh đạt được ở trường và trong kỳ thực tập, lý lịch đúng là ưu tú, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, chẳng khác gì cái thùng rỗng lý luận suông.

Cấp trên điều cậu đến phân cục, phỏng chừng là có ý bồi dưỡng.

Đội trưởng cục thành phố suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấc máy gọi điện thoại: “Gọi Quý Thành Lĩnh đến phòng tôi.”.



Ba giờ chiều, Lý Toản đúng giờ đẩy cửa phòng họp phân cục, bên trong đã đầy người.

Đội điều tra hiện trường, đội kỹ thuật hình sự, trung tâm pháp y đều phái đại biểu qua, cùng người của đội hình sự vây quanh bàn họp, trên bàn là laptop bọc da và bút ghi âm, chuẩn bị ghi chép thêm bất cứ lúc nào.

“Đông đủ rồi à.” Trong tay Lý Toản là một túi quà, hắn đi về phía chủ vị ngồi xuống, hai khuỷu tay khoát lên tay vịn, mười ngón tay buông lỏng, hắn liếc mắt nhìn thấy một gương mặt xa lạ, chính là Quý Thành Lĩnh: “Tổng cục sa đọa đến nỗi phái một đứa nhỏ đến làm khổ sai rồi à?”

Quý Thành Lĩnh bị đày đến phân cục, được an ủi, đồng tình và phổ cập kiến thức cả buổi sáng, cậu vốn không có thiện cảm gì với phân cục. Đến phân cục rồi, cậu càng bất mãn với không khí làm việc lười biếng ở đây, đội trưởng Lý Toản đứng mũi chịu sào.

Quý Thành Lĩnh lập tức trừng mắt lạnh lùng nhìn qua: “Không bằng phân cục các anh, còn phải để một đứa nhỏ đến làm việc thay.”

Trần Tiệp “shtt” một tiếng, nhỏ giọng hỏi lão Tăng: “Còn chưa giới thiệu đúng không? Sao đội trưởng Lý biết thanh niên lỗ mãng này là tổng cục phái tới khổ sai?”

Lão Tăng chưa kịp trả lời thì Trần Tiệp đã nghe Lý Toản lười biếng nói: “Đồng phục mới, nguyên bộ, tay áo không có nếp nhăn, phỏng chừng mỗi ngày đều ủi thẳng. Chỉ có mấy đứa nhỏ mới nhậm chức chưa được hai ngày mới hưng phấn như vậy. Trần Tiệp, đồng phục của cô đã phai màu rồi đúng không?”

Trần Tiệp cúi đầu nhìn xuống đồng phục, không thẳng thớm như vậy, cổ tay áo còn bị tưa mấy sợi vải, hẳn là buổi sáng bắt tệ nạn không cẩn thận bị kéo ra.

“Phân cục có không ít người trẻ tuổi cũng tới, sao anh chắc tôi là người của tổng cục?”

“Ngoại trừ tổng cục, còn ai sẽ biểu lộ yêu còn khó hơn hận đối với tôi như vậy?”

“…”

Trần Tiệp: “Xác định là yêu còn khó hơn hận mà không phải là ăn shit à?”

“Chú ý tố chất. Đồng chí Tiểu Trần, làm cấp dưới, trước tiên cô cần đóng một vai phụ đủ tư cách, đừng phá…”

“Cạch!”

Quý Thành Lĩnh trẻ tuổi, không trầm tính, hắn cầm phích nước đặt mạnh xuống bàn, mất bình tĩnh nói: “Phân cục mấy người có thói quen tám chuyện nhàn nhã trước án mạng à?”

Trần Tiệp chưa từng cùng phân cục trải qua bầu không khí bận rộn khi gặp án mạng, vì thế cô không nói lại được đành cúi đầu giả bộ như đang chỉnh sửa ghi chép.

Quý Thành Lĩnh thấy thế cười nhạo một tiếng.

Những người khác làm như không nghe thấy, rót nước nóng thêm trà lài, còn hỏi người bên cạnh muốn thêm hay không, ai không biết còn tưởng đây là buổi tiệc trà.

Quý Thành Lĩnh không quen nhìn tác phong quan liêu này của họ, cậu bất mãn đầy bụng, hạ quyết tâm dù có bị làm khó dễ thì lúc trở về tổng cục cũng phải viết báo cáo nghiêm khắc phê bình phân cục.

Lý Toản bưng tách trà trên bàn, hờ hững nói: “Được rồi, làm chính sự đi.”

Hắn vừa dứt lời, những người khác lập tức hưởng ứng, mọi người dời tách trà qua một bên, tránh bất cẩn làm hỏng tài liệu.

Trong lúc nhất thời, tiếng lật giấy, tiếng mở bút ghi âm vang lên liên tục, bầu không khí đột nhiên trở nên bận rộn và chuyên nghiệp lành nghề.

Phảng phất như những người  bị chỉ trích là “viện dưỡng lão” *đinh tử hộ này đã từng giãy bày tâm cam, dũng mãnh hung ác.

*钉子户 hộ nằm trong diện quy hoạch phải cưỡng chế dời đi nhưng lại không chịu dời đi.

Quý Thành Lĩnh cười nhạo, lạnh lùng xem bọn họ giả vờ đến khi nào.

“Lão Chung, cậu nói kết quả khám nghiệm tử thi trước đi. Trần Tiệp, chú ý ghi lại.” Lý Toản lên tiếng.

Cô vội bấm mở máy ghi âm: “OK.”

Chung Học Nho đứng dậy: “Mời nhìn lên màn hình lớn.”

Mọi người quay đầu nhìn lên màn hình, trên màn hình xuất hiện hình chụp các bộ phận thi thể.

Lúc chụp ảnh, ống kính kề rất gần, đường vân da, cơ quan nội tạng đỏ sậm và tứ chi sau khi giải phẫu được phóng đại, hình chụp cực kỳ rõ ràng.

Trần Tiệp xoa trán, dù đã nhìn tới trưa nhưng cô vẫn chưa quen hình ảnh máu me này.

Quý Thành Lĩnh cũng là lần đầu tiên bị đánh vào thị giác mạnh như vậy, mặt cậu không còn chút máu, muốn nôn nhưng không nôn được, sau đó cậu thấy “sâu mọt dưỡng lão” vô tích sự không chỉ đã tập mãi thành thói quen mà còn có thể giao lưu bình thường, nhạy bén tìm ra manh mối then chốt. Tình cảnh gần giống với buổi giao lưu mà cậu tham gia với cục thành phố khi còn là thực tập sinh ưu tú.

Nhưng sao có thể?

Buổi giao lưu ở cục thành phố có sự tham gia của các anh hùng từng nhận nhiều huân chương danh dự lớn nhỏ, phân cục dưỡng lão đinh tử hộ này mà so sánh với họ thì đúng là chênh lệch quá lớn.

“Người chết, nữ, tuổi tác chừng 24 – 26 tuổi, cao chừng 1m6, cân nặng tầm 45kg. Thời gian chết đại khái là 4 ngày trước, nguyên nhân cái chết là ngạt cơ học.” Chung Học Nho bấm mở hình ảnh giải phẫu nội tạng: “Trái tim, gan, thận v.v… xuất hiện tụ máu, phổi ứ máu và dãn phế quản, niêm mạc nội tạng bị thủng.”

Lão Tăng ghi chép: “Đây coi như là chết do ngạt thở, không thể nói là ngạt cơ học.”

Ngạt cơ học tức là ngoại lực tác động mạnh dẫn đến ngạt thở chết, bệnh tật hoặc trúng độc dẫn đến ngạt thở thì không tính là ngạt cơ học.

Chung Học Nho ấn mở tấm hình nhỏ, là đầu và nửa người trên của nữ thi.

“Mọi người nhìn đi.” Hắn phóng to hình ảnh: “Phần dưới của cổ trên cái đầu và phần trên cổ của thân mình này có vết dây hằn tím bầm, ghép lại sẽ nhìn ra chính là dấu vết của vết thương trí mạng hoàn chỉnh. Hung khí hẳn là dây thừng gì đó dày rộng chừng một ngón tay, vì nước giếng ô nhiễm và phân hủy, chúng ta không cách nào tìm được dấu vết của hung khí.”

“Là dây lưng.” Lý Toản ra hiệu cho Chung Học Nho phóng to hình chụp bộ phận, gần lỗ tai trái của người chết, dưới đuôi tóc 1cm, bị tóc che khuất có một lỗ thủng trắng bệch: “Dây lưng nhỏ kiểu nữ, đây là dấu vết bị kim của khóa dây lưng đâm vào.”



Trần Tiệp nheo mắt nhìn, không khỏi gật đầu: “Đúng là hơi giống dấu vết bị dây lưng siết.”

Chung Học Nho: “Gần huyệt thái dương nạn nhân có vết trầy nhỏ, nhưng không gây ra tổn thương, móng tay nguyên vẹn.”

Trần Tiệp: “Có ý gì?”

Lý Toản: “Ý là không có giãy giụa và bị trói.”

Trần Tiệp ngạc nhiên: “Đầu bị trầy da không phải do vùng vẫy chạy thoát thân lưu lại sao?”

Quý Thành Lĩnh nhịn không được mở miệng: “Không phải. Móng tay người chết vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ lúc bị siết cổ chết không có vùng vẫy. Dù vết trầy da kia khiến người chết tạm ngất đi, nhưng khi kim của khóa dây lưng đâm vào thịt mềm sau tai, nạn nhân sẽ đau đớn, khiến cô ta tỉnh lại và phản kháng.”

“Không có phản kháng, chứng tỏ khi đó người chết đã rơi vào trạng thái vô lực phản kháng, có thể bị trúng thuốc mê.”

Trần Tiệp: “Anh bạn, giỏi lắm.”

Cô vốn tưởng Quý Thành Lĩnh là một tên gà mờ vừa tốt nghiệp, không ngờ thật sự lợi hại.

“Không tiếc điều một cao tài sinh đến đây làm khổ sai, vẫn là tổng cục rộng rãi.” Lý Toản uống một ngụm trà, giải cơn nghiện thuốc lá: “Coi như tạm được, chẳng qua còn thiếu cân nhắc toàn diện.”

Quý Thành Lĩnh trợn trắng mắt, thầm nghĩ phân cục không thừa nhận không có bản lĩnh, còn bày đặt quan liêu chỉnh người mới.

“Ví dụ như, người chết không phải ngất mà là đang ở trạng thái vô cùng thả lỏng, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng bị siết cổ chết.”

“Không có khả năng!” Quý Thành Lĩnh phản bác: “Dù có thả lỏng thế nào cũng sẽ phản kháng, đó là bản năng của con người.”

“Ngạt thở chết, trong vòng vài giây có thể khiến não bộ thiếu oxy dẫn đến mất ý thức, trong vòng 50 giây có thể siết chết một người đã mất ý thức. Dưới tình huống người chết đang rất thả lỏng, dùng dây lưng vòng quanh cổ nạn nhân, vòng hai vòng, dùng hết sức…” Lý Toản lại uống một hớp trà: “Đương nhiên tình huống này cần hung thủ có sức lực lớn, có thể phân xác, chứng tỏ sức lực không nhỏ.”

“Hung thủ là người quen của nạn nhân.” Lý Toản kết luận, sau đó nói thêm: “Sau lưng nạn nhân bị chém một dao, từ đó chém thành hai nửa, xương sống lưng và xương sườn đều gãy.”

Chung Học Nho kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Sáng nay khi vớt phần thân trên của thi thể lên là chính diện, da thịt phía trước vẫn còn dính chặt, lúc đó hắn không tính nhát dao này, cũng không nói ra, Lý Toản không biết mới đúng.

“Đường kính miệng giếng là 20cm, nếu không chặt thân trên thành hai mảnh thì làm sao nhét vào?”

“Cũng đúng. Dạ dày và ruột non của người chết không sót lại thứ gì.” Chung Học Nho gật đầu: “Báo cáo và tổng kết khám nghiệm tử thi trong hồ sơ, em đã gửi email cho anh.”

Lý Toản: “Tiếp theo.”

….

HongKong, khu Trung Tây.

*Trung Tây khu (giản thể: 中西区; phồn thể: 中西區; bính âm: Zhōngxī qū, Việt bính: Zung1 Sai1 Keoi1, tiếng Anh: Central and Western District) là một khu (quận) của Hồng Kông và nằm ở phía bắc của Đảo Hồng Kông. Đây là quận có dân trí cao nhất, mức thu nhập cao nhì và ít dân thứ ba của toàn đặc khu hành chính. Trung Tây là quận trung tâm thương mại và là trung tâm khu vực đô thị của Hồng Kông. Trên địa bàn quận có Thành phố Victoria, là điểm định cư đô thị sớm nhất tại thuộc địa Hồng Kông.

Hừng đông.

Núi Thái Bình, đường Bạch Gia, trời tờ mờ sáng, một chiếc xe hơi màu đen từ từ lái vào chốt chặn đang mở rộng, chiếc xe quẹo vào ga ra biệt thự lưng chừng núi dưới bóng cây xanh râm mát. Cửa xe mở ra, một chân bước xuống trước, giày da thoải mái, lộ ra mắt cá chân trắng nhợt nhạt, nhìn lên trên là ống quần tây phẳng phiu bao phủ chân dài.

*Núi Thái Bình (chữ Hán phồn thể: 太平山頂, âm Hán Việt: Thái Bình Sơn đỉnh), tên khác là Victoria Peak (Đỉnh Victoria), The Peak, Mount Austin, là một ngọn núi ở Hồng Kông. Đây là ngọn núi cao nhất của đảo Hồng Kông. Ngọn núi cao 552 m. Ngọn núi này nằm ở nửa phía đông của đảo Hồng Kông. Tuy nhiên, ngọn núi này thấp hơn ngọn Đại Mạo Sơn thuộc lãnh thổ Hồng Kông. Ngọn núi này cũng có giá trị đất đắt nhất thế giới với nhiều gia đình giàu có sinh sống ở đây. Đỉnh núi này có trạm liên lạc radio đóng cửa đối với công chúng nhưng các khu vực xung quanh thì bao gồm các công viên, khu đất ở đắt giá. Từ đỉnh núi này có thể ngắm nhìn trung tâm Hồng Kông, bến cảng và các đảo chung quanh. Núi Thái Bình là một địa điểm thu hút khách tham quan của Hồng Kông.

Cộp!

Một cây gậy chống bằng gỗ hoa hồng kiểu dáng thông thường chống xuống đất, người trong xe bước xuống, giơ gậy chống, cúi người cầm một bó hoa hồng to màu đỏ trên ghế phụ lái đi vào biệt thự.

Tay phải trống không giơ lên ấn chuông cửa liên tục ba cái, cánh cửa rất nhanh mở ra, sau cửa là một người phụ nữ ngoại quốc, tóc đen mắt xanh, ngũ quan tinh xảo, khóe mắt đã in hằn dấu vết năm tháng.

“Lương nữ sĩ, sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn.” Lương Quế nhận bó hoa hồng, sau đó ôm người đối diện: “Về bao lâu rồi?”

“Chuyến bay hôm qua.” Đối phương bước vào nhà, đặt gậy chống xuống, cởi nón và khăn choàng cổ treo lên giá áo ngay cửa, cuối cùng y ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đẹp trai thâm thúy và làn da trắng nhợt. “Chưa kịp thông báo, sau đó lại nghĩ mẹ đang nghỉ ngơi, không nên quấy rầy.”

Giang Hành cười cười: “May là kịp, không lỡ mất, con hẳn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật mẹ.”

Lương Quế mang bó hồng cắm vào lọ hoa, đáp lời y: “Hàng năm sinh nhật mẹ, con đều giành làm người đầu tiên chúc mừng, trước đây còn có…” Bà chợt im lặng, ngừng đúng lúc, làm như không có việc gì nói: “Ăn bát mì trường thọ với mẹ.”

Giang Hành không nghe thấy, y kéo ghế ra ngồi xuống: “Con vẫn luôn nhớ nhung tài nấu nướng của mẹ.”

Lương Quế dễ dàng bị những câu này chọc cười, người làm mẹ luôn có thể bị mấy lời nói dối vụng về của con họ lấy lòng.

Lương Quế là một góa phụ, 49 tuổi, con lai Trung – Anh. Lúc nhỏ sống ở Trung Quốc đại lục, đến tuổi thiếu nữ thì sang Hương Cảng học tập, sau đó kết hôn sinh con, từ đó bà định cư ở đây luôn.

Bà là mẹ ruột của Giang Hành, có điều y vừa ra đời đã bị mang đi, hai mẹ con rất ít khi gặp nhau.

Lương Quế bưng hai bát mì trường thọ ra, đặt một bát xuống trước Giang Hành, một bát bưng trong tay, dịu dàng hỏi: “Dạo này con ở đâu?”

“Nông trường.”

Nửa năm gần đây y hầu hạ đám tổ tông dê bò gà vịt.

“Mẹ biết con không có công việc gì.”

Giang Hành, 29, không việc làm, dựa vào di sản kếch sù và quản lý vô số hạng quỹ đại khái có thể tiêu xài thoải mái mấy chục đời.

“Tiếp theo con quay về à?”

“Không.” Giang Hành hai ba miếng ăn sạch bát mì trường thọ không nhiều lắm, y đặt đũa xuống: “Tiếp theo, con muốn đến thành phố Việt Giang.”

Hết chương 2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương