Edit: OnlyU
“Loan Loan… Loan Loan… Tỉnh lại đi, Loan Loan, tỉnh lại đi…”
Có người đang nhỏ giọng gọi cô, rất sốt ruột, vô cùng khẩn trương và lo lắng, giọng nói rất quen thuộc còn run run.

Thạch Loan từ từ khôi phục ý thức trong tiếng gọi, tầm nhìn từ lờ mờ dần rõ ràng, đau đớn trên trán lập tức xông vào não.
Thạch Loan đau đến cuộn mình, đau quá.

Cô muốn giơ tay xoa cái trán đau nhói, nhưng vừa khẽ động lập tức phát hiện cô bị trói rồi.
Hai tay bị trói sau lưng, hai chân khép lại bị trói nút thắt, dùng loại dây ni lon chắc chắn.

Thạch Loan lập tức tỉnh táo, định dùng vai làm điểm tựa ngồi dậy nhưng chỉ loay hoay tốn sức, cuối cùng chỉ di chuyển được khoảng cách mấy ô gạch.
“Ha…” Thạch Loan há miệng thở dốc, vết thương trên trán vì vùng vẫy mà tét ra lần nữa, máu tươi chảy ra, mồ hôi có chút thành phần muối chảy xuống vết thương khiến đau đớn càng thêm dữ dội.
Không gian ngột ngạt, thời tiết nóng bức, ai ở trong không gian bịt kín không có điều hòa và quạt, không đến hai phút sẽ đổ đầy mồ hôi, huống chi Thạch Loan vừa tỉnh lại đã cố sức vùng vẫy, vì vậy hiện tại cả người cô đầy mồ hôi.
Mồ hôi và máu thấm ướt tóc, tóc tai tán loạn, hiện tại trông cô vô cùng nhếch nhác.
Trong bóng tối, có người đang ngồi trên sô pha nhìn cô, thấy cô chật vật mà vui vẻ không thôi.
Thạch Loan nhỏ giọng khóc: “Hu hu… ông xã, em đau quá…”
“Đừng sợ, Loan Loan đừng sợ, anh đây, ông xã ở đây, đừng sợ, phù phù… đau đớn bay đi, Loan Loan, anh ở đây…” Đoàn Ninh là chồng của Thạch Loan, tháng trước hai người lãnh giấy hôn thú, thứ bảy vừa rồi bổ sung một tiệc cưới linh đình ngoài bãi biển, theo kế hoạch thì họ sắp đi Maldives hưởng tuần trăng mật, họ là hai vợ chồng vừa tân hôn hạnh phúc, cuộc sống vô lo, ngọt ngào hạnh phúc.
Thế nên Đoàn Ninh không biết họ gây thù chuốc oán với ai lúc nào, càng không hiểu tại sao lại gặp xui xẻo.
Nửa tiếng trước, Thạch Loan thức dậy đi vệ sinh, sau đó hắn nghe vợ hắn hét lớn kèm theo tiếng động mạnh, hắn cả kinh, không kịp mặc quần áo vội chạy ra, kết quả thấy bà xã nằm trong vũng máu.
Đoàn Ninh vội vàng chạy tới đỡ vợ nên không chú ý sau lưng, thế là bị đánh lén ngất xỉu.
Đến khi hắn tỉnh lại thì phát hiện tay chân hắn và Thạch Loan đều bị trói, mà vợ hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, may mắn là vết thương trên trán cô đã ngừng chảy máu.
Thạch Loan sửng sốt một chút, thấy chồng cũng bị trói chặt, dáng vẻ chật vật không thôi, cô lập tức hô lớn muốn kêu cứu: “Cứu mạng…” Cô nhớ rõ căn hộ ba phòng đối diện là một hộ gia đình năm người, hô lớn cứu mạng chắc chắn có người nghe.
“Cứu… cứu tôi với…”
“Cấm lớn tiếng.”
“Loan Loan, đừng hô lớn.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Thạch Loan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bóng đen trên sô pha, máu cả người cô như lập tức đóng băng… Hung thủ tấn công vẫn chưa đi?!
“Tách”, đèn tường sáng lên, bóng người đứng lên khỏi sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt Thạch Loan, một tay nắm lấy tóc cô kéo đầu cô cao lên khỏi sàn nhà một đoạn, Thạch Loan không chịu nổi đau đớn kêu lên.

“Cô ta” hung hăng hất đầu Thạch Loan xuống: “Tao nói không được lớn tiếng, không nghe thấy hả?!”
“Cô ta” nghe Thạch Loan kêu thảm, rõ ràng rất hưng phấn nhưng cố ý mượn cớ này để trừng phạt Thạch Loan.
“Cô ta” lại ngồi xổm xuống, tóc dài rũ xuống bên mặt Thạch Loan, ngón trỏ thon dài đâm mạnh vào vết thương trên trán cô: “Tao rất ghét bọn mày! Đặc biệt là mày! Mày là con đàn bà ngu ngốc, đầu óc rỗng tuếch lại còn xấu xí, tầm thường đến đáng ghét! Nếu không phải mày đầu thai tốt, nếu như không có cha mẹ được bồi thường quy hoạch nhà cửa thì con mẹ nó mày chính là rác rưởi! Rác rưởi!”
“Cô ta” ghen tỵ đến mặt mày vặn vẹo: “Tại sao loại rác rưởi như mày lại sở hữu nhiều thứ như vậy? Tại sao mày không biết quý trọng nó! Con mẹ nó đồ đĩ! Bọn hèn hạ chúng mày… Dựa vào cái gì mà có được mọi thứ tốt đẹp? Hàng ngày chỉ biết õng ẹo làm nũng trước mặt đàn ông, giọng điệu khiến người ta buồn nôn… Mày nghĩ mày đẹp lắm hả? Mày không biết mày đáng ghét đến cỡ nào hả?!”
Thạch Loan vừa sợ hãi vừa đau đớn gần như co giật, cô cuộn mình cắn chặt môi, vị máu từ đầu lưỡi lan tràn, từ cổ họng vang lên mấy tiếng “ô ô” nhưng không dám lên tiếng.
Thạch Loan sợ hãi, cô rất sợ hãi.

Cô sợ người này sẽ giết hai vợ chồng cô, Thạch Loan nhận ra ánh mắt đầy ghen tỵ của người kia, kèm theo sát ý không hề che giấu.

“Cô ta” thật sự muốn giết cô, còn không hề do dự.
Đoàn Ninh lo lắng cho vợ, ra sức cầu xin và cố ý chọc giận “cô ta”, muốn “cô ta” rút giận lên người hắn, hắn sẽ chịu thay cho vợ.
Thạch Loan đau đớn đến nỗi không nhìn thấy rõ nữa, mà “cô ta” cứ lải nhải liên tục, từng câu từng chữ không ngừng chui vào đầu cô, dần dần cô cảm thấy quen thuộc, nét mặt này cũng quen thuộc, hình như cô đã gặp “cô ta” ở đâu rồi! Cô quen người điên này!
Tóc “cô ta” rũ xuống trước mặt, Thạch Loan nhào lên cắn lấy tóc, dùng hết sức kéo mạnh, máu từ chân răng chảy khắp khoang miệng, nhưng cô như không biết đau mà cắn chặt tóc người điên kia không ngừng kéo căng, nghe tiếng đối phương kêu lên đau đớn, Thạch Loan vui sướng không thôi, vui đến khó tả… Ngay giây sau, lực kéo bỗng biến mất, Thạch Loan đập mạnh xuống sàn nhà theo lực quán tính.
Bốp!
Trời đất rung chuyển, phảng phất như cả thế giới nổ tung trong nháy mắt, tầm mắt Thạch Loan mờ dần, từ từ không nhìn rõ được gì được, trong phút chốc đó, dường như cô nghe thấy tiếng chồng cô la lớn đầy lo lắng, tiếng cười nhạt bình tĩnh của người điên khi “cô ta” tức giận đến cực điểm.
Một bộ tóc đen nằm lẳng lặng trước mắt Thạch Loan, ngay trong tầm mắt cô, Thạch Loan hiểu ra, thì ra là một tên đàn ông đội tóc giả, thì ra là một tên biến thái giả làm phụ nữ, khát khao trở thành phụ nữ.
Cô nhớ ra đã gặp tên điên này ở đâu rồi.
Thạch Loan và Đoàn Ninh bị dán băng che kín miệng, hai người không cách nào mở miệng nói chuyện chứ đừng nói đến việc kêu cứu.

Thạch Loan không tỉnh táo lắm, Đoàn Ninh nằm sấp bên cạnh cô, mở to mắt nhìn tên điên đã mất tóc giả lộ ra ngoại hình thật đi vào phòng bếp bật gas, sau đó hắn tìm chỉ may và bật lửa trong phòng, bắt đầu bố trí hiện trường.
Tên điên dùng kim chỉ móc vào ngón trỏ của Đoàn Ninh, phía dưới ngón trỏ của hắn đặt một chiếc kim đầu to, sau đó kéo chỉ đến tay nắm của cửa chính, rồi đồng thời xâu hai cây kim chỉ vào tay nắm cửa và ngón giữa của Đoàn Ninh, đầu kia của kim cột vào chốt mở của chiếc bật lửa.
Tên điên giơ ngón trỏ lên môi, bình thản nhìn Đoàn Ninh, cong môi nói: “Thật ra không cần tới ngón tay của mày đâu, nhưng tao thích xem bọn mày tự giết chính bọn mày.”
Hai mắt Đoàn Ninh muốn nứt ra, kinh hoàng đến buồn nôn, cả người phát run, vừa hận tên điên trước mặt lại vừa e sợ hắn.
“Ưm ưm ưm…” Rốt cuộc tại sao muốn giết chúng tôi? Tại sao lại hận chúng tôi như vậy? Chúng tôi đã làm cái gì sai?
Nhưng Đoàn Ninh không cách nào hỏi ra lời, mà dù có hỏi được, có thể sẽ nhận được đáp án càng làm người ta suy sụp hơn.
Tên điên bật gas, “xì xì xì”, tiếng gas rò rỉ rất nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh khiến nó vang dội vô cùng rõ ràng, sau đó là tiếng “cạch”, cánh cửa đóng lại.
Ánh sáng thoáng qua trong chớp mắt, sau đó bóng tối lại bao trùm căn phòng, phủ xuống hai vợ chồng mới cưới, đồng thời liên lụy cư dân hai tầng lầu bên dưới.

Tên điên đứng ở cửa nhà, cúi đầu mỉm cười: “Mong là không ai đến mở cửa.”
***
Vương Đang Đang nhận được hình ảnh Quý Thành Lĩnh gửi tới kèm một câu: Xác nhận ảnh chụp kẻ tình nghi, lập tức rà soát dữ liệu.
Vương Đang Đang đọc tin nhắn xong lập tức báo cho lão Tăng.

Anh in hình chụp ra, phân phát cho các đồng chí khác: “Ảnh chân dung kẻ tình nghi, hiện tại dựa vào ngoại hình, tìm kiếm hình ảnh của hắn trong camera giám sát bãi biển từ 11 giờ tối thứ sáu đến 3 giờ sáng hôm sau.

Vương Đang Đang, có tìm được thông tin người này chưa?”
Vương Đang Đang đăng hình lên hệ thống tiến hành phân tích so sánh tìm thông tin, nghe vậy bình tĩnh nói: “10 giây.”
Cùng lúc đó, Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp liên hệ với người môi giới việc làm qua danh thiếp mà giám đốc công ty tiệc cưới đưa, hai người nói sơ sự tình rồi hỏi tên của kẻ tình nghi.
Người môi giới nói: “Hắn là trợ lý trang điểm, hỗ trợ trang điểm lặt vặt, nên tôi không yêu cầu phải cung cấp thẻ căn cước và chứng chỉ, hơn nữa làm thêm trả tiền trong ngày, bình thường không yêu cầu phải cung cấp thông tin cá nhân, nên tôi cũng không biết lý lịch của hắn có chính xác hay không… Đúng rồi, tôi có WeChat của hắn, để tôi xem… Hả, tôi bị xóa rồi.”
Thông tin mà người môi giới biết được ít đến đáng thương, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao làm thêm trả lương trong ngày, kết thúc bất cứ lúc nào, cũng có thể nghỉ bất cứ lúc nào, người môi giới không yêu cầu thông tin chi tiết khách hàng, nhân viên tạm thời không báo lý lịch thật cũng rất bình thường.
Quý Thành Lĩnh cúp điện thoại: “Chỉ biết tên của hung thủ, không biết hắn ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm việc ở đâu.”
Trần Tiệp: “Về cục trước.

Vương Đang Đang sẽ tra được.”
Cô nói xong đánh tay lái, quay xe ngược lại, chạy thẳng về phân cục khu Đông Thành.

Quý Thành Lĩnh nhíu mày, nhìn đồng hồ trong xe hơi, lúc này là 6 giờ 5 phút chiều.
Bầu trời mờ tối, đèn hai bên đường sáng lên, xe cộ như mắc cửi.
Khoa trương nói chỉ cần 10 giây là tìm ra thông tin của hung thủ, nhưng vì dung lượng máy chủ thiếu quá nhiều mà kéo dài thêm 10 giây.

20 giây sau, trang Web máy tính chia ba phần lần lượt hiện lên thông tin cơ bản về hung thủ.
Vương Đang Đang lên tiếng: “Người Triều Châu, 26 tuổi, nam.

Sáu năm trước đến thành phố Việt Giang làm việc, thay đổi công việc nhiều lần, sau đó làm thợ trang điểm ổn định trong một công ty nhỏ phát trực tiếp, thỉnh thoảng nhận làm thêm ví dụ như giúp người khác trang điểm cô dâu.


Hiện tại ngụ ở Thôn Tân Bình khu Tân Châu, tên là…”
“Thẩm Bình Sa.” Lý Toản đưa di động cho Giang Hành xem: “Quý Thành Lĩnh và Vương Đang Đang gửi tin đến, tiến triển mới nhất từ cục cảnh sát, kẻ tình nghi tên là Thẩm Bình Sa.

Tài xế xe chui bị cướp hồi đầu năm ở khu Ninh An đã xác nhận.

Phân cục kiểm ra băng ghi hình camera an ninh, ngày 7/7 tức sáng thứ bảy, chừng 3 giờ 40 phút sáng, Thẩm Bình Sa xuất hiện ở bãi cát trên biển, trong khi hắn vốn nên quay về khách sạn nghỉ ngơi lúc 11 giờ khuya.”
Giang Hành: “Vậy là suy đoán của anh có khả năng thành lập.”
Lý Toản: “Suy đoán mà thôi, không có bằng chứng cho thấy Thẩm Bình Sa sẽ đi trộm váy cưới của cặp vợ chồng son kia.

Dù anh đoán đúng thì chúng ta vẫn không biết hắn dự định ăn trộm vào lúc nào.”
Giang Hành nói: “Có lẽ trong hai ngày này, cũng có thể là hai ngày sau.

Nếu anh là Thẩm Bình Sa, anh sẽ chờ cặp vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật rồi mới đến trộm.”
“Nếu họ đi hưởng tuần trăng mật, họ sẽ để bộ váy cao cấp đắt tiền trong căn hộ hai phòng ư?”
“Có khả năng là… không.” Giang Hành càng đoán càng khẳng định: “Họ có nhiều bất động sản ở Việt Giang, sở dĩ sống trong căn hộ hai phòng này là do cha mẹ yêu cầu, nên họ sẽ không để đồ đạc quý giá ở căn hộ không người trong thời gian dài.”
Lý Toản khép máy tính: “Có lẽ suy nghĩ của Thẩm Bình Sa giống chúng ta.”
Giang Hành bổ sung: “Cũng có thể hắn không thể chờ đợi.”
Lý Toản suy tư trong chốc lát: “Anh nói có lý.” Mỗi giả thuyết đều có xác suất thành lập như nhau, nếu như Thẩm Bình Sa gấp gáp không đợi được, rất có thể hắn sẽ đụng mặt hai vợ chồng kia, khả năng xảy ra xung đột rất lớn.
Đang trên đường về phân cục, Quý Thành Lĩnh nhận được tin nhắn của Vương Đang Đang về lý lịch kẻ tình nghi: “Trần Tiệp, quẹo vào Thôn Tân Bình khu Tân Châu.”
Trần Tiệp nghe vậy bèn hỏi: “Địa chỉ của Thẩm Bình Sa à?”
“Ừ.”
Trần Tiệp nhấn ga lái lên cầu vượt, đến tầng thì đổi hướng, xe hơi gầm rú chạy về phía Thôn Tân Bình khu Tân Châu, đi bắt Thẩm Bình Sa.
Lúc này là 6 giờ 10 phút.
Đội hình sự phân cục Đông Thành, lão Tăng dẫn người xuất phát: “Đi Thôn Tân Bình khu Tân Châu.”
Vương Đang Đang nhìn theo các đồng nghiệp xuất phát, sau đó quay đầu nhìn trang Web hiển thị thông tin về Thẩm Bình Sa trên máy tính, cậu cau mày.
Lý Toản thay giày đi xuống lầu, Giang Hành đi theo.

Hai người xuống hầm xe, hắn vừa đi vừa hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Trong số những người em quen biết, chỉ có anh là từng đến Thôn Tứ Môn, anh tự tiến cử bản thân dẫn đường cho em.” Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Lý Toản, Giang Hành mở cửa xe ngồi vào ghế lái: “Trong phân cục có đội phó Tăng trấn giữ, hành động vây bắt Thẩm Bình Sa có Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp phụ trách, nhưng em vội vã xuống lầu, còn cầm chìa khóa xe, anh nghĩ là đã đoán được em định đi đâu.”
Lý Toản thắt dây an toàn, nhìn thẳng phía trước, lát sau gật đầu thừa nhận: “Anh đoán đúng rồi.”
Giang Hành đắc ý huýt sáo, đạp chân ga nói: “Chúc mừng người chơi Giang Hành thành công thắp sáng kỹ năng tình nhân “Tâm Linh Tương Thông”, mong bạn đời Lý Toản tặng quà lớn.”

Hắn nghe thế bị chọc cười: “Kết án rồi nói.”
Giang Hành cảm thấy cuộc sống hạnh phúc đầy hy vọng, do đó không keo kiệt sử dụng kỹ năng lái xe được luyện ra từ những lần bị đuổi giết, chạy nhanh như chớp trong đô thị như được đúc từ sắt thép.
6 giờ 30 phút.
Quý Thành Lĩnh đến Thôn Tân Bình khu Tân Châu trước một bước, cậu đạp cửa xông vào căn hộ mà Thẩm Bình Sa thuê: “Cảnh sát đây!”
Nhìn trái nhìn phải, không có ai.
Trong nhà tối đen, ánh đèn nê on từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ ban công rọi vào, nhờ đó mà Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp mới miễn cưỡng nhìn thấy xung quanh.
Trần Tiệp bật đèn, trong nhà sáng lên, kiểm tra khắp nơi trong nhà vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Bình Sa.
“Đồ đạc vẫn còn, không có người.

Lẽ nào Thẩm Bình Sa chưa tan làm?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Báo cáo đội trưởng Lý và đội phó Tăng trước.”
6 giờ 33 phút.
Lý Toản và Giang Hành đến Thôn Tứ Môn, hai người xuống xe, đi về phía tòa nhà C.
Lúc này tại lầu 11 tòa nhà C, nhà của lão Đoàn.
Con dâu ông che mũi hỏi: “Bếp gas nhà ta đã tắt chưa?”
Bà Đoàn ngờ vực đáp: “Mẹ tắt rồi mà.”
“Mùi gas nồng quá.” Cô con dâu đi ra ban công, ngửi ngửi một chút rồi quay vào nói: “Là nhà bên cạnh! Nhà bên cạnh chưa tắt gas, con qua nhắc họ, nếu không sợ xảy ra sự cố.”
Lão Đoàn và con trai nhìn nhau, cùng ra ban công ngửi xem, quả nhiên ngửi thấy mùi gas nồng nặc từ nhà kế bên truyền tới.
Hai cha con vội ra cửa, đi sang căn hộ hai phòng của cặp vợ chồng Đoàn Ninh, tới trước cửa càng hoảng hồn vì mùi gas càng nồng.
Hai người vội đập cửa: “Có ai không? Trong nhà có ai không? Trong nhà gas bị xì ga kìa!”
Lão Đoàn nói: “Mùi nồng như vậy, nếu có người chắc bị hôn mê từ lâu rồi.

Đừng lề mề, mau liên lạc chủ thuê nhà… Thôi không kịp đâu, phá cửa đi.”
Con trai lão Đoàn thử đá cửa một cái, cánh cửa rung rung một chút, vô số bụi bậm rơi xuống.

Bụi rơi xuống đất dính vào sợi chỉ trên tay nắm cửa, vì cửa rung mà sợi chỉ cũng rung theo, cái bẫy đơn giản nhưng khéo léo dưới sự thúc đẩy hơi đè xuống chốt bật lửa, tia lửa như có như không, chỉ cần lực mạnh thêm chút nữa sẽ bật được lửa.

Mà chỉ cần chút lửa thôi, một cú nổ vang trời sẽ ập đến.
Trong phòng khách, Thạch Loan và Đoàn Ninh hít quá nhiều khí gas đã hôn mê.
Hết chương 98.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương