Anh Đến Đúng Lúc
-
Chương 43: Nam nữ ăn cơm
Chương 43: Nam nữ ăn cơm
Diệp Thanh có chút tâm thần không yên.
Khi ăn cơm cũng có chút thất thần.
Đây là một quán cơm nhỏ, buôn bán không tồi, đồ ăn làm cũng rất ngon.
Nguyên nhân Lâm Bắc Việt lựa chọn nơi này, là bởi vì kỹ thuật dùng dao của đầu bếp ở đây không tồi.
Khi ăn cơm, hai người hàn huyên về vụ án.
"Thi thể Chu Thành Húc tôi đã giải phẫu rồi." Anh đặt một miếng thịt ở trên giá nướng "Ngoài cánh tay và trên đùi có mấy chỗ sưng tấy dưới da, trước mắt không phát hiện ra vết thương khác."
"Ừm." Diệp Thanh bôi dầu lên giá nướng.
"Đã kiểm tra qua dư vật trong dạ dày, không phát hiện có chất độc. Nhưng còn phải tiến thêm xét nghiệm một bước." Lâm Bắc Việt nói.
Diệp Thanh nhìn thịt nướng, có chút thèm.
"Phổi, gan, gan, tì, đại tràng, ruột non, cùng các nội tạng khác cũng đã làm cắt miếng, phân tích bệnh lý cụ thể cần chờ thêm mấy ngày."
Diệp Thanh hiểu rõ, nhiều hạng mục cần kiểm nghiệm như vậy, có thể một lần là xong sao?
Bàn ăn bên cạnh là một đôi tình lữ, nghe được nội dung hai người nói chuyện liên tiếp nhìn qua, sắc mặt quỷ dị.
Hoàn cảnh quán ăn không tồi, không phải bầu không khí lãng mạn, ngược lại có vài phần không khí náo nhiệt, rất thoải mái.
Đèn bên cạnh bàn thiết kế thành đèn kéo quân nho nhỏ, ánh đèn di động, chiếu đến đồ ăn cũng thấy tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm).
Người cũng là tú sắc khả xan.
Lâm Bắc Việt tiếp tục nói tình hình nghiệm thi, "Báo cáo kiểm nghiệm của Từ Nhiễm tôi đã xem qua."
Diệp Thanh khẽ ngừng, ngẩng đầu nhìn anh.
"Dấu vết giống máu trên khóa kéo, thành phần có tương ớt, mật ong..." Lâm Bắc Việt nói, "Đây là đạo cụ máu giả thường thấy, dùng để đóng phim."
Trong đầu Diệp Thanh bỗng nhiên chợt loé lên một ý nghĩ, nhưng nhanh đến mức không kịp bắt lấy.
Cô siết chặt chiếc đũa, lẩm bẩm nhẹ nói: "Cho nên nói, cái va li kia có thể là của đoàn phim nào đó?"
"Trừ phi có thể tìm được loại máu giả có thành phần giống nhau như đúc để đối chiếu." Lâm Bắc Việt nhíu mày: "Nhưng đại bộ phận máu giả của đoàn phim đều là đi mua, chỉ có số ít đoàn phim sẽ căn cứ tình huống, tự mình điều chế máu giả."
Trong đầu Diệp Thanh nhanh chóng lướt qua vài người, rồi gật gật đầu.
Lâm Bắc Việt nói: "Miệng vết thương bị đâm phần cổ người chết cũng kiểm tra ra được, là nước sơn tầng ngoài vật phẩm trang sức thường thấy. Tôi đối chiếu với trăm loại vật phẩm trang sức thường thấy trên thị trường, kết hợp tình huống vết đâm bị thương, phỏng đoán hung khí hẳn là vật như cây trâm."
"Hung thủ mang cây trâm, là nữ nhân sao?" Diệp Thanh nhẹ giọng nói.
Lâm Bắc Việt lắc đầu: "Ở đoàn phim nam nhân cũng mang cây trâm."
Diệp Thanh bừng tỉnh, nam nhân đóng phim cổ trang, búi tóc phải dùng cây trâm.
Hai người ăn uống đều không tồi, ăn không ít.
Vụ án lại có đầu mối mới, tâm tình Diệp Thanh thoải mái rất nhiều, ăn uống mở rộng ra. Huống chi cùng ăn cơm là Lâm Bắc Việt có tiếng nói chung với cô, nói chuyện thập phần hợp ý. Mà Lâm Bắc Việt quan tâm đến khẩu vị của cô, thiên vị gọi đồ ăn cô thích ăn, thấy cô ăn ngon lành, cũng bị cô cảm nhiễm, không nhanh không chậm mà ăn.
Ngoài quán cơm, ngọn đèn đường theo thứ tự sáng lên, bóng đêm rã rời mà ôn nhu.
Không biết vì sao, Diệp Thanh cảm giác bữa cơm này ăn ngon no.
Nếu không phải còn có chuyện muốn làm, cô thậm chí chỉ muốn ăn vạ trong hơi thở ngọn đèn dầu khói bếp của vạn gia này, không muốn rời đi.
Khi tính tiền, bà chủ nhiệt tình vui rạo rực nhìn Lâm Bắc Việt, nói: "Lâm tiên sinh là khách quen chỗ chúng tôi, ưu đãi giảm giá 20% đi."
"Đa tạ," Lâm Bắc Việt thanh toán hóa đơn.
Bà chủ tươi cười càng sâu:"Lần sau nhớ rõ lại đến nha." Lại nhìn sang Diệp Thanh, tươi cười càng sâu, "Lần sau còn dẫn theo vị cô nương này không?"
"Sẽ dẫn theo," Lâm Bắc Việt nói, "Cô ấy rất thích đồ ăn nhà chị."
Bà chủ nhấp môi cười, "Là thích cậu ấy."
Diệp Thanh hơi giật mình, cố trừng mắt nhìn Lâm Bắc Việt.
Ánh mắt cô lúc này có sắc bén cũng bị ánh đèn ôn nhu làm dịu đi. Lâm Bắc Việt nhìn vào đáy mắt cô, mặt mày giãn ra.
Xoa xoa cái bụng có chút căng phồng, hai người rời khỏi quán ăn.
Đang muốn nói cáo biệt, di động Diệp Thanh liền vang lên.
Người gọi tới là Phương Văn Văn.
"Cảnh sát Diệp, tôi đã quay xong, hiện tại sẽ quay về phòng làm việc, chị có rảnh không?"
"Có rảnh," Diệp Thanh nói, "Mười lăm phút nữa tôi sẽ đến."
Kết thúc trò chuyện, Lâm Bắc Việt hỏi: "Muốn đi đâu? Tôi đưa em đi."
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, quyết định dẫn anh cùng đi. Không chừng thân là pháp y, anh có thể thấy manh mối cô nhìn không thấy.
Báo địa chỉ, Lâm Bắc Việt lái xe mang cô đi phòng làm việc Hàn Khi.
......
Đây là một đường phố ánh đèn lờ mờ, mặt đường hẹp hòi.
Ô tô chạy đi vào, có chút xóc nảy rất nhỏ, nhà cửa hai bên nửa cũ nửa mới, thoạt nhìn có chút niên đại.
Bên đường có đủ loại kiểu dáng siêu thị cửa hàng lớn nhỏ, không khí có chút ứ đọng dính trù.
Xe tới giao lộ, liền khai không đi vào. Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt xuống xe đi bộ vào.
Diệp Thanh ngẩng đầu, thấy một tòa nhà cao tầng ở đường đối diện, đó là tổng bộ công ty điện ảnh Hoa Nhạc. Hai bên so sánh, phòng làm việc điện ảnh nho nhỏ này, thật sự hèn mọn nhỏ bé.
Tới dưới lầu phòng làm việc, Phương Văn Văn còn chưa trở về. Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt dứt khoát chờ ở dưới lầu.
Vài phút sau, Phương Văn Văn tới. Cô bé có vẻ trở về rất vội, còn mặc đồ diễn.
"Cảnh sát Diệp, tôi tới rồi." Phương Văn Văn cười tủm tỉm, lại phát hiện ra Lâm Bắc Việt, liền hỏi: "Sao không phải cảnh sát Quý?"
"Sao nào, em không thích vị này cảnh sát à?" Diệp Thanh cười như không cười hỏi.
"Không phải," Mặt Phương Văn Văn đỏ lên: "Cảnh sát Quý cũng soái, vị cảnh sát này càng soái a."
Lâm Bắc Việt mặt không đổi sắc, lui ra phía sau một bước, để Diệp Thanh cùng Phương Văn Văn đi trước.
Phòng làm việc Hàn Khi ở lầu sáu, không có thang máy, ba người phải đi bộ lên. Đèn trên cầu thang lúc sáng lúc tối, chiếu lên các loại quảng cáo nhỏ trên mặt tường.
Đi được vài tầng, Phương Văn Văn cũng có chút ngại ngùng, "Nơi này hoàn cảnh có chút kém, nhưng tiền thuê nhà rẻ. Từ cửa sổ nhìn ra còn có thể thấy điện ảnh Hoa Nhạc đấy."
Tới cửa phòng làm việc, Phương Văn Văn vội vàng đem nhét vào môn phía dưới cùng then cửa thượng quảng cáo nhặt lên tới, ném vào thùng rác.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm cửa, tầm mắt cô tập trung vào một chỗ, có một tờ quảng cáo "Giá cao cầu tử".
Cô liếc mắt nhìn, nhìn như không nhìn.
Lâm Bắc Việt nhíu mày thật sâu.
Mở cửa, vào nhà.
Phương Văn Văn nhiệt tình rót nước mời Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt.
"Có chút loạn," Phương Văn Văn có chút thẹn thùng, "Trong khoảng thời gian này bận quá, không ai thu dọn. Nhưng phòng làm việc của chúng toi kỳ thật rất ấm áp xinh đẹp."
Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt nhìn chung quanh toàn bộ phòng làm việc, đích xác rất loạn.
Hai phòng một sảnh, khoảng 80 mét vuông. Trên mặt đất, trong một góc để đủ loại thượng vàng hạ cám đồ vật, mấy giá áo treo xiêm y linh tinh, chất lượng có chút giá rẻ, hẳn là trnag phục diễn phim.
Trên tường có poster nghệ sĩ của phòng làm việc, nhưng chỉ có một hai tấm thưa thớt, nổi bật nhất là ảnh chụp chung treo trên bức tường ở giữa phòng làm việc.
Ảnh chụp chung, là các thành viên lúc đầu sáng lập phòng làm việc, khi đó còn chưa có Phương Văn Văn.
Lâm Bắc Việt cẩn thận đi lại trong phòng, quan sát.
Diệp Thanh tiếp nhận nước Phương Văn Văn đưa, nói cảm tạ, hỏi: "Ông chủ của em ngày thường đều không ở đây sao?"
"Ở chứ," nhắc tới ông chủ Hàn Quân, mặt mày Phương Văn Văn tràn ngập tươi cười, "Ông chủ của chúng tôi rất tốt, có rảnh, đều tự mình quét tước sửa sang lại phòng làm việc." Phương Văn Văn gãi gãi đầu, "Tôi rất lười, rất ít quét tước, nhưng ông chủ cũng sẽ không nói cái gì. Bảo tôi cứ đóng kịch cho tốt là được."
Diệp Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lâm Bắc Việt bên kia.
Anh đang cúi người xem xét một khối vết bẩn màu đỏ sậm trên tường, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Thanh chỉ vào ảnh chụp chung trên tường, hỏi: "Người này chính là Hàn Quân sao?"
"Phải," Sắc mặt Phương Văn Văn đỏ lên, "Ông chủ của chúng tôi rất tuấn tú phải không?"
Đó là ảnh chụp vào khoảng ba năm trước đây, khi đó Hàn Quân vẫn còn mảnh khảnh đẹp trai, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn, đáy mắt toàn là khát khao.
"Khi tôi nhận lời mời, nghe nói phòng làm việc ở chỗ này còn không dám tin tưởng, còn phố này nhìn tồi tàn cỡ nào chứ?" Phương Văn Văn nói: "Nhưng sau khi vào phòng làm việc liền hoàn toàn đổi mới. Ông chủ làm người rất tốt, phi thường ôn nhu săn sóc, còn cả phòng làm việc cũng không giống những chỗ khác, chỗ chúng tôi xinh đẹp hơn nhiều! À, đúng rồi," Phương Văn Văn sợ Diệp Thanh không tin, lấy di động ra, nói: "Khi tôi vừa mới ký hợp đồng, lần đầu tiên tới phòng làm việc, rất hưng phấn, còn cố ý chụp một tấm ảnh, là chụp toàn cảnh nha!"
Cô đem ảnh chụp toàn cảnh cho Diệp Thanh xem.
Thật là một phòng làm việc đơn giản lịch sự tao nhã.
Có thể tưởng tượng ra, khi chưa được trang hoàng, đây chỉ là hai gian phòng ở đơn sơ. Sau khi bố trí trang hoàng tỉ mỉ liền trở nên sáng sủa sạch sẽ, lịch sự tao nhã mà thời thượng.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm ảnh chụp toàn cảnh, ánh mắt ngưng đọng lại.
Phương Văn Văn rất hưng phấn tiếp tục kéo xuống: "Còn có tấm này, đây là ảnh chụp chung của chúng tôi khi đoạt giải ở triển lãm điện ảnh."
Hàn Quân đứng ở trung tâm, trong tay cầm cúp, cười nhàn nhạt.
Bành Ngạn nhìn màn ảnh, mặt không biểu tình. Phương Văn Văn mặt mày hớn hở, giơ gậy selfie, thân thể cố ý như vô tình dựa sát vào Hàn Quân.
"Đây là giải thưởng phòng làm việc nhận được," Phương Văn Văn chỉ vào cúp trong tay Hàn Quân: "Tuy rằng phòng làm việc nào cũng có thể nhận được giải thưởng này, tiền thưởng không nhiều lắm, nhưng ít nhất người trong phòng làm việc được lên đài lộ mặt, ông chủ nói, đây là một cơ hội tốt."
Diệp Thanh vô ý thức nhận lấy di động của cô, hỏi: "Đúng vậy, cúp khá xinh đẹp, không đặt ở phòng làm việc sao?"
"Ở chứ," Phương Văn Văn giơ tay chỉ vào một bàn làm việc, nhìn qua liền kinh hãi, "Cúp đâu? Sao lại không thấy?"
"Đúng vậy, cúp đâu?" Diệp Thanh nhìn kỹ cô bé, đến gần Lâm Bắc Việt, đưa điện thoại di động cho anh xem.
Lâm Bắc Việt lập tức chú ý tới chiếc cúp trong ảnh chụp.
Chất liệu pha lê, cái bệ hình khối hộp, nhánh cây thiết kế thành cánh hoa bách hợp, ở giữa điêu khắc thành phim nhựa.
Đây là cúp kỷ niệm của lần triển lãm này, đơn giản mà tinh mỹ.
Đối với phòng làm việc nhỏ như Hàn Khi, chiếc cúp đầu tiên rất quan trọng, bọn họ sẽ vô cùng quý trọng nó.
Nhưng mà, cúp không thấy đâu!
Phương Văn Văn hoảng loạn sợ hãi, lao đến trước bàn lục tung lên tìm, "Sao lại không thấy, chẳng lẽ là ông chủ hoặc là Bành Ngạn cầm đi rồi?"
Diệp Thanh hỏi: "Lần cuối cùng nhìn thấy là khi nào?"
Phương Văn Văn gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi ra, đôi tay siết chặt, nói: "Hình như là...... ngày triển lãm đó."
Diệp Thanh trấn an vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng nóng vội, có lẽ thật sự bị Hàn Quân hoặc là Bành Ngạn mang đi, em hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
Phương Văn Văn nói: "Sau khi triển lãm kết thúc, ông chủ mang chúng tôi đi ăn. Trở lại phòng làm việc liền đem cúp đặt ở trên bàn. Lúc sau...... Lúc sau chúng tôi liền rời đi, đóng phim thì đi đóng phim, về nhà thì về nhà. Tôi cũng là hôm nay mới quay lại phòng làm việc."
Tiếng nói vừa dứt, cửa đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Tiếp theo cửa bị mở ra, có một nam nhân đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook