Anh Đến Đúng Lúc
-
Chương 38: Lâm pháp y nổ súng
Chương 38: Lâm pháp y nổ súng
Sô pha cùng bàn trà đều có dấu vết bị dịch chuyển, có thể phỏng đoán, người bị hại đã từng phát sinh tranh chấp và vật lộn với người khác.
Lâm Bắc Việt cùng Diệp Thanh đương nhiên sẽ không tiến vào trên sô pha bắt chước giết người. Hai người chỉ đứng ở bên ngoài, từ Diệp Thanh mở đầu trước.
Diệp Thanh: "Tôi và anh chắc là ngồi ở trên sô pha nói chuyện...... Tiếp theo, liền phát sinh xung đột. Tôi thuận tay cầm lấy đồ vật bên cạnh, đập vào đầu anh."
Cô giơ tay, làm bộ cầm vật nặng, đập về phía đầu anh. Anh không trốn, cho nên tay cô khẽ chạm đến tóc của anh, mềm mà ngắn, có chút ngứa, xúc cảm rất kỳ quái.
"Em đập hai lần," anh nói.
Cô thuận thế lại "đập" một lần nữa, tiếp theo, anh giơ tay che, Diệp Thanh đập ở trên cánh tay anh.
"Trong quá trình này, đồ trong tay tôi bị vỡ, mảnh vụn rơi ra, rơi trên mặt đất......" Diệp Thanh dừng lại, "Vì sao lại đổi thành đâm vào cổ?"
Lâm Bắc Việt bỗng nhiên tiến lên, bắt lấy cánh tay của cô, "giữ chặt" cô.
"Có lẽ hung khi trong tay em bị rơi, cho nên mới đổi thành vật nhọn."
"Vật nhọn từ đâu ra?" Diệp Thanh hỏi.
Lâm Bắc Việt không buông cô ra, vẫn nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của cô, "Tôi thấy vật nhọn đâm bị thương phần cổ không phải vật bình thường."
Người bình thường thường dùng vật nhọn sẽ là dao, đục, dùi, đinh, kéo, kiếm...... Lâm Bắc Việt gặp qua đủ loại vết thương do vật nhọn gây ra, nhưng nhưng lại chưa từng thấy loại như ở trên cổ người chết, rất thú vị, cũng có tính khiêu chiến, còn có thể giúp anh bổ sung thêm cơ sở dữ liệu.
Tái hiện bị gián đoạn.
Diệp Thanh dường như không có việc gì mà đẩy anh ra, bỗng nhiên phát hiện, lỗ tai anh đỏ......
Anh yên lặng thả tay xuống, bắt tay bỏ vào túi quần, rồi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ đang bình phục hô hấp.
Cô cười khẽ, còn tưởng rằng 5 năm đi qua anh đã thay đổi, không ngờ vẫn giống như trước đây.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, đáy lòng có chút khác thường.
Mấy năm nay, cô từng tham dự rất nhiều vụ án, đi qua không biết bao nhiêu hiện trường vụ án, gặp qua không biết bao nhiêu loại người.
Nhưn chưa có lần nào, có Lâm Bắc Việt ở đây. Cô cũng càng không nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng anh sóng vai đứng ở địa phương như vậy.
Giờ này khắc này, cô bỗng nhiên hiểu, có lẽ có vài con đường, thật sự cần phong cảnh, nhưng phong cảnh có đẹp mấy, nếu trước sau lẻ loi độc hành thì vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi cơ khổ.
Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Việt, thân ảnh anh thanh tuấn, cao lớn, có chút thon gầy, nhưng thẳng thanh kiện, là bộ dáng trong trí nhớ của cô. Nhưng có vẻ như lại thay đổi rất nhiều.
Nếu không phải Quý Dương đi vào, có khả năng cô không dời mắt đi được.
"CHỉ có một cameras theo dõi ở cửa, nhưng đã bị đèn laser huỷ hoại." Quý Dương nói.
Diệp Thanh nghi hoặc, "Trước khi bị hủy không chụp được cái gì sao?"
Quý Dương nói: "Thật ra quay chụp được vài thứ."
......
Theo came ra ở cửa biệt thự, Chu Thành Húc vào tầm 6 giờ tối ngày 13 tháng 9 về nhà, đồng hành còn có một nam một nữ.
Ba người ăn mặc kín mít, khẩu trang, kính râm, áo khoác có mũ, căn bản không thấy rõ mặt.
Ba người vào cửa, có thể đoán ra, người mở cửa là Chu Thành Húc.
Nửa giờ sau, một nam một nữ lái xe rời đi.
Tầm 9 giờ tối, sắc trời dần tối, hình ảnh bị tối đi. Trên hình ảnh xuất hiện một nữ nhân, vành nón ép rất thấp.
Tầm 9 giờ mười lăm phút, nữ nhân đó rời đi.
Đến mười giờ kém 8 phút, xuất hiện một nam nhân. Nam nhân gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.
10 giờ 25 phút, nam nhân rời đi.
11 giờ 56 phút, có người dùng đèn laser phá hủycamera theo dõi, hình ảnh hoàn toàn tối đen.
"Đêm Chu Thành Húc tử vong ít nhất có bốn người gặp qua anh ta, bốn người này, đều là người hiềm nghi." Quý Dương nói.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm màn hình, ấn nút tạm dừng, hình ảnh ngừng ở trên mặt người nam nhân cuối cùng.
Từ góc độ quan sát chỉ có thể thấy vành mũ và cái cằm của nam nhân, không thể phán đoán thân phận.
Diệp Thanh dùng ngón tay vô thức gõ mặt bàn, nói: "Từ cách ăn mặc cùng trang điểm, hẳn là người trong giới giải trí. Trước tiên trọng điểm điều tra nghệ sĩ có quan hệ gần gũi với Chu Thành Húc."
......
Diệp Thanh chạy một chuyến đến công ty điện ảnh của Chu Thành Húc, khi trở về, miệng khô lưỡi khô.
Cô rót nước uống, mới vừa buông cái ly thì có người gõ cửa tiến vào.
"Diệp Đội, tôi đã viết xong báo cáo vụ án." Tôn Ứng Nguyệt đem báo cáo đặt ở trên bàn làm việc của cô, ánh mắt nhìn thẳng cô.
Diệp Thanh không nghĩ tới cô ta sẽ viết nhanh như vậy. Hồ sơ cô đưa cho Tôn Ứng Nguyệt ít nhất cũng có ba bốn bộ, người bình thường viết báo cáo ít nhất cũng sẽ mất cả ngày. Cô hỏi: "Cô đã viết xong hết?"
"Phải," Tôn Ứng Nguyệt nâng nâng cằm, thần sắc có chút đắc ý.
Diệp Thanh đang định xem thử, di động đặt ở bên cạnh bàn đột nhiên có tin nhắn gửi đến. Ba chữ "Lâm Bắc Việt" rõ ràng, cô theo bản năng mở ra xem xét.
Anh thông qua WeChat, gửi một hình ảnh cho cô. Nhưng Diệp Thanh rõ ràng nhớ rõ mình không có thêm WeChat của anh. Nghĩ lại đoán chắc khì anh nhân lúc cô ngủ say đã tự mình thêm, liền bất giác cong môi cười.
Anh gửi đến là ảnh một bức vẽ tay.
Còn gửi cả tin nhắn thoại ——
"Đây là bản phác thảo hung khí đập vào phần đâu người chết khi còn sống mà tôi căn cứ vết thương trên người người chết vẽ ra. Trên cánh tay người chết có dấu vết thương, phỏng đoán hung khí có một bộ phận hình chữ nhật dài khoảng mười centimet, rộng năm centimet, đồng thời từ hình dạng vết rách cùng va chạm phần đầu người chết, là loại hình chữ nhật có góc cạnh —— cho nên, thứ đập vào phần đầu người chết hẳn là một đồ vật loại hình hộp chữ nhật. Những mảnh vụn đó cũng cũng không phải pha lê, mà là lưu li."
Diệp Thanh nghiêm túc lắng nghe, đồng thời lâm vào trầm tư.
Hình hộp chữ nhật, lưu li...... Là thứ gì? Vật trang trí trên bàn trà? Gạt tàn thuốc? Cái chặn giấy? Bể cá? Bệ bình hoa?
"Hình hộp chữ nhật, có góc cạnh, cũng không hiếm thấy, trong cơ sở dữ sẽ có. Nhưng hình dạng cụ thể là gì thì còn cần tìm được manh mối về hung khí nhiều hơn mới xác định được."
Diệp Thanh nhẹ nhàng ấn lên biểu tượng mở thư thoại màu xanh, cảm thấy giọng nói của anh thông qua di động phát ra rất có khuynh hướng cảm xúc.
Anh cười khẽ, "Hà Quân đã phát hiện được vật dích máu ở vali, đã giao cho pháp y phòng thí nghiệm hóa học kiểm nghiệm."
Pháp y phòng thí nghiệm hóa học?
Chính là nhà hóa học pháp y mới tới?
Vị sư tỷ kai của Lâm Bắc Việt?
Nữ nhân cao lãnh lại thần bí trong lời đồn?
Diệp Thanh cất điện thoại đi, định đi qua nhìn xem. Mới vừa đứng dậy, Tôn Ứng Nguyệt đứng ở đối diện bàn làm việc lại trầm mặt, hỏi: "Diệp Đội, chị không xem báo cáo của tôi sao?"
Diệp Thanh để báo cáo của cô ta xuống, nói: "Lâm pháp y bên kia có tiến triển mới, tôi phải qua đi nhìn xem."
Tôn Ứng Nguyệt nhấp môi, "Diệp Đội, tuy rằng tôi chỉ tới thực tập, nhưng cô không thể bởi vậy mà coi thường tôi."
Cái gì? Diệp Thanh ngừng bước chân, không thể hiểu nổi mà nhìn cô ta.
"Chị không cho tôi tiếp xúc với vụ án, ngược lại chỉ cho tôi xem hồ sơ những vụ án đã qua. Tôi làm theo, viết báo cáo, chị lại không xem một cái?" Tôn Ứng Nguyệt có chút không vui.
Diệp Thanh ngày thường tiếp xúc phần lớn là nam nhân như Quý Dương, Diêm Tiểu Tung. Tâm tư của nam nhân và nữ nhân không giống nhau, không mẫn cảm tinh tế như vậy, Diệp Thanh đã thành thói quen, xử sự với người khác cũng trở nên tùy tính tiêu sái. Không nghĩ tới Tôn Ứng Nguyệt mới đến ngày đầu tiên, liền cho cô một chiêu như vậy?
Cô hiện tại chỉ cảm thấy những việc này thật con mẹ nó, có chút vụn vặt.
Vụ án không thể chậm trễ, cô cau mày nói: "Tôi làm việc chỉ phân nặng nhẹ nhanh chậm."
Tôn Ứng Nguyệt nghẹn lời, còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thanh đã đi rồi, bước chân sạch sẽ, không chút nào kéo dài.
Cô ta cắn răng, có chút không cam lòng cầm lấy báo cáo, rời khỏi văn phòng.
......
Diệp Thanh quen cửa quen nẻo vào phòng thí nghiệm pháp y, tìm được Lâm Bắc Việt.
Anh đang giơ súng, đeo kính mắt và bịt tai, nhắm chuẩn một hình nhân giả, từ các góc độ tiến hành bắn.
Đừng nhìn anh có vẻ mảnh khảnh, nhưng nhất cử nhất động thanh kiện hữu lực, động tác sạch sẽ lưu loát, không chút lằng nhằng.
Hơn nữa đường bắn rất chuẩn.
Diệp Thanh cách một cánh cửa nhìn anh, lại có chút hoảng hốt.
Cô cùng Lâm Bắc Việt ở bên nhau từ khi còn nhỏ, thơ ấu, thiếu niên, cả một đoạn thời gian mông lung lại thuần mỹ. Giọng nói và dáng điệu nụ cười của anh trong 5 năm khoảng trống đó trở nên thập phần mơ hồ, thậm chí theo bản năng cô không đi hồi ức lại những thứ đó nữa. Sau khi gặp lại anh, ký ức lại như cuốn phim, nhất nhất hiện lên, như có như không tác động tới trái tim cô.
Cô từng thấy anh dùng tay cầm bút, lật giở trang sách, kéo cung, đánh đàn, cầm dao phẫu thuật......
Nhưng chưa từng thấy anh cầm súng, còn "dũng mãnh" như vậy.
Quả nhiên, trở nên khẩu vị nặng, ngay cả cử chỉ cũng thay đổi.
Nhưng vẫn khiến tim cô đập thình thịch như cũ.
Cô vào cửa, Lâm Bắc Việt dừng động tác lại. Anh buông súng, tháo bịt tai và kính mắt, chỉnh lại quần áo.
Áo blouse trắng, tựa hai bàn tay trắng, thoải mái sạch sẽ lại mang cảm giác cấm dục.
"Em đã đến rồi," anh hỏi, nhưng nói ra chính là câu trần thuật.
"Tiếp tục đi," Diệp Thanh ý cười ngâm ngâm, "Dáng vẻ của anh vừa rồi rất gợi cảm."
Anh trầm mặc, rồi chậm rãi cười. Cũng không biết là bởi vì vừa vận động hay làm sao mà sắc mặt anh có chút hồng, dáng vẻ tuấn tú càng thêm trong trẻo.
"Lát nữa cùng nhau ăn cơm đi," anh lau mồ hôi, nói.
"Được ạ," Diệp Thanh vui vẻ, "Báo cáo nghiệm thi đâu, em muốn xem trước?"
"Ở trong văn phòng anh." Anh cất hình nhân, điền đủ các loại số liệu.
Lúc này Diệp Thanh mới phát hiện, vết thương trên hình nhân không hề ít, thậm chí ngay cả vết thương do súng bắn cũng có. Xem ra bình thường anh từng nghiên cứu không ít hung khí.
Hai người mới vừa xoay người đi ra ngoài, bên kia thang lầu truyền đến một giọng nữ ——
"Bắc Việt."
Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía thang lầu.
Có một nữ nhân chậm rãi đi xuống, ánh mắt cô nhìn về phía Lâm Bắc Việt, mi dài mắt to, đầy hàm súc, tóc xoăn nhẹ, phụ trợ với gương mặt tròn tạo nên khí chất an tĩnh, cử chỉ cũng mềm nhẹ như liễu, điển hình là một mỹ nữ cổ điển. Tuổi hẳn là lớn một chút hơn Lâm Bắc Việt, nhưng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ mới hpn hai mươi tuổi.
Diệp Thanh theo bản năng cho rằng cô là nghệ thuật gia, nhưng Lâm Bắc Việt lại giới thiệu nói: "Diệp Thanh, đây là sư tỷ của tôi, Từ Nhiễm, chị ấy là một vị pháp y độc vật học giả, nhà hóa học phi thường ưu tú."
Nghe vậy làm Diệp Thanh có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới một vị mỹ nữ khí chất như vậy lại giao tiếp với độc vật, hóa học.
Từ Nhiễm lễ độ gật đầu chào hỏi Diệp Thanh, nói: "Tôi đã kiểm tra cho cậu, đêm nay sẽ viết thành báo cáo đưa cho cậu."
"Tốt, đa tạ sư tỷ." Lâm Bắc Việt nói.
Từ Nhiễm cười khẽ, nói: "Ăn cơm chưa? Không bằng cùng nhau?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc trước khi giả thiết cốt truyện, hy vọng có thể viết về đến nhà báo, giới giải trí, quan trường, vườn trường ......
Hiện tại văn đã viết xong, không quay đầu lại xem, cũng không biết chính mình viết gì.
Mia: Cuối cùng cũng đã xuất hiện 1 nhân vật để ghét😁
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook