Anh Đến Cùng Rạng Đông
-
Chương 6
“Tôi không có quan hệ gì với anh ta hết.”
Tần Đường nhìn chăm chú vào vết sẹo chỗ mi tâm của người đàn ông. Người này, cô đã từng gặp rồi, ở khu phố của người Hồi.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, việc phủi sạch quan hệ vội vàng như vậy tuy hơi bất lịch sự nhưng trong trường hợp này đây là cách làm đúng đắn nhất.
Triệu Kiến Hòa hiển nhiên là không tin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đường, tà tà cười: “Tao phải ăn cơm tù đến mấy năm, còn mày lại ở ngoài này tự do tự tại đến như vậy, bên cạnh có người đẹp, lại có cả một đám người đi theo. Tao đây thì cái gì cũng không có.”
Khuôn mặt Tưởng Xuyên không có biểu cảm gì, duy chỉ có đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy là xoáy chặt vào người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”
Triệu Kiến Hòa lạnh mặt: “Tưởng Xuyên, mọi việc sẽ không đơn giản mà qua như vậy đâu. Mày cứ chờ đấy.”
Hắn ta đi rất nhanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lúc này Tần Đường mới nhận ra tay Tưởng Xuyên vẫn đang ở trên eo mình, thân thể vặn vẹo đẩy anh ta ra, lùi lại một bước, sau lại nhớ đến trải nghiệm kinh hoàng lúc nãy, ngửa đầu nhìn anh: “Vốn cho rằng anh là một người làm công ích tốt bụng, không ngờ còn đi gây thù với người ta.”
Tưởng Xuyên nhìn cô: “Tôi cũng chưa từng nói mình là người tốt.”
Tần Đường nghẹn lời, xoay người rời đi.
Lần này lão Viên điều tra có sai sót nên trong lòng cô âm thầm quyết định hai ngày nữa sẽ quay lại Bắc Kinh, sau đó sẽ tìm một trạm cứu tế khác đáng tin hơn.
Tưởng Xuyên đi đằng sau cô, thân hình cao lớn, giống như một vị vệ sĩ vậy.
Ở cửa khách sạn hai người bắt gặp mấy người kia đ ăn khuya về, A Tây nhìn bọn họ, chép miệng hỏi: “Chị Tần Đường, không phải chị nói không muốn đi ăn khuya sao? Sao lại ra ngoài với anh Tưởng thế này?”
Tần Đường không giải thích nhiều: “Vô tình gặp trên đường thôi.”
Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, khuôn mặt tươi cười nói: “Bọn em có mua cả đồ ăn khuya mang về, mọi người cùng về phòng ăn đi!”
Tiểu Thành nghe vậy phối hợp giơ hai cái túi trong tay lên, là mấy xiên thịt dê nướng, một bát đao khẩu*, và mấy món mì lạnh linh tinh, “Đúng đấy ạ, bữa tối ăn sớm quá, mọi người nhất định đã đói rồi.”
*đây là tên món ăn, nguyên văn là 刀刀碗饦 tớ cũng không biết dịch thế nào. Món này được làm từ bột kiều mạch, và thay vì bột được cắt ra thành sợi như mỳ bình thường thì nó được để nguyên cả khối vào bát, sau đó được rưới sốt lên. Khi ăn thì không dùng đũa mà người bán sẽ dùng dao cắt trực tiếp mì từ trong bát thành những miếng nhỏ hoặc chúng ta sẽ được cho kèm một con dao để chúng ta tự cắt và ăn. Đại khái nó là như thế. Bạn nào biết rõ hơn thì đóng góp giúp mình nhé))
Tần Đường nhìn bát mì lạnh, nói: “Được.”
Mọi người tụ tập ở phòng Tưởng Xuyên ăn khuya, Tần Đường một tay cầm xâu thịt dê nướng, một tay bưng bát mì lạnh, ăn đến là vui vẻ.
Tiểu Thành thấy vậy liền cười: “Chị Tần Đường, em biết chị thích ăn mì lạnh mà.”
Tần Đường nói: “Cảm ơn nhé.”
Tưởng Xuyên ngồi ở mép giường, đôi chân dài mở rộng hình chữ V, cúi người ăn, không nói chuyện.
Sau khi ăn uống xong xuôi mới nói: “Mọi người về nghỉ sớm một chút. 6r sáng mai chúng ta xuất phát.”
Tiểu Thành hai tay xách hai túi rác đi đằng trước, khi mở cửa thì rơi xuống hai tấm card nhỏ, cậu ta liền vui vẻ nhặt lên, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên nhướng mày: “Anh Tưởng, anh làm rơi đồ này!”
Tần Đường liếc nhìn tấm card, bên trên mấy cô gái mặc đồ nội y tình thú, mặt không chút biểu cảm rời đi.
Tưởng Xuyên: “Cút!”
Tiểu Thành lập tức đóng cửa lại, nhún vai: “Là cậu gọi sao?”
Phía sau Từ Bằng còn có hai bạn học nữ nên lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải tôi! Mấy người đó không chắc sạch sẽ, sẽ lây bệnh mất.”
Tiểu Bạch và A Tây đằng sau cũng đỏ mặt, Tiểu Bạch không nhịn được lườm Từ Bằng: “Đàn ông mấy cậu đúng là trong đầu toàn là rác mà!”
Từ Bằng thấy Tiểu Bạch tức giận kéo tay A Tây, mặt mũi mờ mịt: “Tôi nói sai cái gì sao?”
Tiểu Thành cười đến xoắn ruột: “Cậu đúng là đồ ngốc mà!”
……….
Sáng sớm hôm sau, mấy người tài xế mặt chau mày ủ đứng cạnh xe tải.
Tưởng Xuyên đi qua, đang định hỏi thăm thì phát hiện thân xe có chút không bình thường, hơi nghiêng về phía bên phải. Đi vòng qua mới thấy, toàn bộ bánh xe bên phải đều bị người ta chọc thủng, xẹp lép.
Khuôn mặt anh trầm xuống, đá mạnh vào thân xe “Rầm” một tiếng lớn.
“Chết tiệt!”
Tiểu Thành cũng chạy vòng qua xem, mắt trợn lên: “CMN, là tên mất dạy nào làm vậy?!”
Tần Đường đứng cách vài mét, lạnh mặt nhìn Tưởng Xuyên.
Cô hỏi: “Vậy bao lâu nữa mới có thể đi được?”
Tưởng Xuyên cởi áo khoác, ném cho Tần Đường, trên người chỉ còn chiếc áo ba lỗ, “Chờ hai tiếng nữa. Cô đứng xa ra một chút.”
Tần Đường cầm áo khoác của anh ta, môi run run định nói gì đó, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ba sinh viên kia: “Vậy thì chúng ta đi ăn sáng trước thôi.”
Từ Bằng vừa mới quay người liền nghe giọng Tưởng Xuyên vang lên từ đằng sau: “Đàn ông ở lại giúp.”
Từ Bằng vò đầu, lại quay lại, “Được.”
Tần Đường mua hai túi bánh bao. A Tây thấy nhăn mặt hỏi: “Bên trong không phải là nhân thịt lợn chứ?”
Người Hồi không ăn thịt lợn.
Tiểu Bạch nói: “Còn có cả màn thầu nữa. Nếu không thì cậu mua cái gì đó khác để ăn vậy?”
A Tây trả lời: “Tớ ăn màn thầu cũng được.”
Lốp xe tải bị hỏng tổng cộng bốn cái, lốp xe dự phòng đương nhiên không nhiều như vậy, Tưởng Xuyên đành gọi điện thoại để người ta mang thêm tới.
Tần Đường trở lại đem bánh bao chia cho mọi người, Tiểu Thành lau mồ hôi, cười nói: “Cảm ơn chị.”
Tưởng Xuyên ngồi xổm dưới đất, dùng tay kéo bánh xe ra, cơ bắp trên lưng chuyển động theo từng động tác của anh, vô cùng gợi cảm, mang theo thứ sức mạnh cuồng dã.
Anh ngẩng đầu nhìn Tần Đường, Tần Đường hỏi: “Anh không ăn à?”
Tưởng Xuyên dừng lại một lát, sau đó ngước mắt nhìn Tần Đường, đôi mắt đen láy, cong cong khóe môi: “Cô đút cho tôi ăn?”
Tần Đường còn chưa kịp tỏ thái độ, anh ta lại nói: “Tay tôi bẩn mà.”
Lúc này Tần Đường mới nhận ra quả thật hai tay anh ta đều bị dính dầu bẩn lem luốc cả.
Cô nhìn anh ta cả cả nửa ngày, cuối cùng đặt bánh bao bên cạnh anh ta: “Anh thích ăn hay không thì tùy.”
Tưởng Xuyên cười cười, lấy khăn lau tay, sau đó sạch hay không cũng mặc kệ, cầm túi ni lông bọc quanh bánh bao bắt đầu ăn.
Chỉ một lúc sau, một người đàn ông chân trần, mang theo hai cái bánh xe khác đỗ lại ở bãi đất trống. Tưởng Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó vặn nắp chai nước suối ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Nước trong chai hơi tràn ra một chút, chảy dọc theo cằm anh, chảy qua hầu kết đang nhấp nhô rồi biến mất ở chỗ xương quai xanh gợi cảm.
Tần Đường tay cầm máy ảnh, không chút do dự ấn nút chụp.
Tiểu Thành thấy người đàn ông liền lớn giọng gọi: “Anh Thịnh!”
Tưởng Xuyên đi lướt qua chỗ xe máy đang đỗ: “Qua đây giúp một chút đi.”
Tào Thịnh dỡ bánh xe từ trên xe xuống, hai người mỗi người khiêng một cái đi về phía xe tải, bắt đầu sửa xe.
A Tây nhìn chằm chằm vào Tưởng Xuyên, cảm thán: “Dáng người anh Tưởng đẹp thật đấy!”
Tiểu Bạch hơi xấu hổ, nói: “Cậu đừng có nhìn chằm chằm anh Tưởng nữa….”
A Tây không nhịn được bật cười: “Chỉ là nhìn thôi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu.”
Cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Tần Đường đang dựa người vào thành xe xem máy ảnh, hỏi: “Chị nói có phải không, chị Tần Đường?”
Tần Đường đến cả đầu cũng không nâng, chỉ cười, không trả lời.
Tiểu Bạch tò mò lại gần: “Chị Tần Đường, chị có thể chụp cho bọn em một tấm ảnh không ạ?”
Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy: “Được.”
Tiểu Bạch vội vàng kéo A Tây qua, hai người chuẩn bị xong, nhìn về phía ống kính cười tươi, tay giơ hình chữ V.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Xuyên nói: “Được rồi, mọi người lên xe đi.”
Trong khi mấy người đàn ông dọn dẹp mọi thứ còn lại, Tưởng Xuyên và Tào Thịnh đứng ở sau xe hút thuốc. Tào Thịnh nói: “Là Triệu Kiến Hòa giở trò?”
Tưởng Xuyên rít một hơi thuốc: “Đúng.”
Tào Thịnh nhíu mày: “Lúc trước cậu tố cáo hắn, hại hắn mất hết tiền bạc, đến cả người phụ nữ cũng bỏ đi, phải ngồi tù mấy năm, tôi nghĩ còn chưa đến thời hạn ra tù chứ? Không biết là ai bảo lãnh cho hắn ra nữa!”
Tưởng Xuyên cười khẩy một tiếng: “Quan tâm ai thả hắn ra làm gì chứ! Hắn đến một lần, ông đây cũng làm thịt hắn một lần.”
Tào Thịnh nghiêng đầu nhìn anh: “Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Là sao?”
“Tối hôm qua tôi thấy hắn ta ở cũng một chỗ với anh Khôn trong quán bar.”
“Vậy thì sao?”
“Nghĩa là cậu phải cẩn thận hơn. Nếu bọn họ muốn tìm cậu gây chuyện, chỉ e là cậu sẽ khó đối phó đấy.”
Tưởng Xuyên gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, mặt không chút biểu cảm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Gió thổi hết khói đi, anh ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.
“Được rồi, có việc tôi sẽ gọi.”
Sau đó Tưởng Xuyên đi vòng qua xe tải, thấy Tần Đường vẫn còn đứng ở bên ngoài, liền chỉ vào xe Jeep đen nói: “Lên xe.”
“Ừ.” Tần Đường rất nghe lời, cất máy ảnh đi, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Xe hỏng một lúc tận bốn bánh, người ngốc cũng nhận ra chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Từ Bằng và A Tây có hỏi thử Tiểu Thành nhưng cậu ta lại im như thóc, không hề hé miệng nửa câu, chỉ nói đây là chuyện ngoài ý muốn, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Du Lâm là một thành phố cấp quận, nằm ở vùng Đông Bắc bộ của tỉnh Thiểm Tây, giáp với Nội Mông Cổ ở phía Bắc, Sơn Tây ở phía Đông và Ninh Hạ ở phía Nam.
Tiểu Bạch hỏi: “Có thể qua núi Bạch Vân ngắm cảnh không ạ?”
Tưởng Xuyên vẫn nhìn thẳng: “Không được.”
Tần Đường khống nói chuyện, hạ cửa xe xuống, ánh mắt trời chói chang chiếu rọi lên từng dải đất vàng mênh mông, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn cỏ khô vàng úa, trông vô cùng hoang vu vắng vẻ.
Cô đặt máy ảnh lên cửa xe.
Tưởng Xuyên liếc sang nhìn cô, im lặng đi chậm lại.
Tần Đường tất nhiên là cảm nhận được. Cô vốn định giả vờ coi như mình không biết gì, không ngờ anh ta lại hỏi: “Có muốn dừng xe không?”
Tần Đường đáp: “Không cần.”
A Tây nghe vậy hỏi: “Có thể dừng xe thật sao ạ? Em cũng muốn chụp vài tấm ảnh.”
Tưởng Xuyên mím môi, cuối cùng vẫn đỗ xe lại ven đường: “10 phút thôi.”
A Tây lấy máy ảnh kỹ thuật số từ trong ba lô ra, tràn đầy hứng thú bước ra ngoài, lúc xuống xe còn hỏi: “Anh Tưởng, anh có thể chụp chung với bọn em một tấm được không ạ?”
Tiểu Bạch cũng nhìn anh, Tưởng Xuyên lấy thuốc lá ra: “Các cô tự chụp với nhau đi.”
A Tây vô cùng mất mát, cùng Tiểu Bạch đi ra một góc, nhỏ giọng nói: “Nếu là Tần Đường rủ chụp cùng chắc chắn anh ta sẽ đồng ý. Không phải chỉ là xinh đẹp hơn bình thường một chút thôi sao?”
Tiểu Bạch đáp: “Chị Tần Đường là nhiếp ảnh gia, hai xe tải đồ cứu trợ kia đều là do chị ấy bỏ tiền. Cậu cũng có thể tìm kiếm tên chị ấy trên mạng, năm 19 tuổi chị ấy đã mở được triển lãm ảnh riêng rồi đấy.”
A Tây nhìn về phía Tần Đường, trên vai cô khoác hờ một cái khăn choàng tơ tằm đỏ rực, khăn choàng theo gió bay bay, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.
“Tiểu thư nhà cô tiền.”
“Chị Tần Đường rất giỏi nữa.”
A Tây cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh, không nói nữa.
Tiểu Bạch kéo tay áo cô, cười lấy lòng: “Không phải cậu nói muốn đăng ảnh lên weibo sao, để tớ chụp cho cậu vài tấm nhé!”
Tưởng Xuyên dựa người vào cửa xe hút xong một điếu thuốc thì Tần Đường cũng trở lại.
Anh nhìn đồng hồ, đúng 10 phút.
Đoạn đường tiếp theo là đường núi, uốn lượn gập ghềnh, vô cùng xóc nẩy.
Bản Mộc Đầu nằm ở hướng Đông Nam của huyện Giai, bên bờ Hoàng Hà.
Chạng vạng, xe vừa dừng lại liền có mấy đứa nhỏ tò mò chạy tới xung quanh nhìn.
Tưởng Xuyên vừa mở cửa xe bước xuống, mấy đứa nhỏ liền ùa tới, ôm lấy chân anh vui mừng gọi: “Chú Tưởng!”
Tưởng Xuyên cười cười, cúi người xoa đầu bọn chúng: “Ngoan.”
Tần Đường xuống xe, nhìn về phía lũ trẻ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng giản dị, gương mặt mang theo làn da ngăm đen đặc trưng của vùng cao nguyên, vô thức nở nụ cười.
Tưởng Xuyên ngồi dậy, nhìn về phía cô: “Hôm nay ở tạm lại đây một đêm, đường trong bản có chỗ rất nhỏ, xe tải đi không vừa. Tôi sẽ đi thông báo cho người dân, bọn họ sẽ qua đây để chuyển đồ.”
Tần Đường gật đầu: “Được.”
Cả ngày hôm nay ở trên xe, cả người Tần Đường đều dính mồ hôi vô cùng khó chịu, cô hỏi: “Ở đây tắm ở đâu?”
Tưởng Xuyên im lặng nửa giây: “Không tắm được. Ở đây nguồn nước khan hiếm, không có nước tắm đâu, đêm mai về thì tắm sau.”
Tần Đường nhìn chăm chú vào vết sẹo chỗ mi tâm của người đàn ông. Người này, cô đã từng gặp rồi, ở khu phố của người Hồi.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, việc phủi sạch quan hệ vội vàng như vậy tuy hơi bất lịch sự nhưng trong trường hợp này đây là cách làm đúng đắn nhất.
Triệu Kiến Hòa hiển nhiên là không tin, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Đường, tà tà cười: “Tao phải ăn cơm tù đến mấy năm, còn mày lại ở ngoài này tự do tự tại đến như vậy, bên cạnh có người đẹp, lại có cả một đám người đi theo. Tao đây thì cái gì cũng không có.”
Khuôn mặt Tưởng Xuyên không có biểu cảm gì, duy chỉ có đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy là xoáy chặt vào người đàn ông trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Mày muốn gì?”
Triệu Kiến Hòa lạnh mặt: “Tưởng Xuyên, mọi việc sẽ không đơn giản mà qua như vậy đâu. Mày cứ chờ đấy.”
Hắn ta đi rất nhanh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lúc này Tần Đường mới nhận ra tay Tưởng Xuyên vẫn đang ở trên eo mình, thân thể vặn vẹo đẩy anh ta ra, lùi lại một bước, sau lại nhớ đến trải nghiệm kinh hoàng lúc nãy, ngửa đầu nhìn anh: “Vốn cho rằng anh là một người làm công ích tốt bụng, không ngờ còn đi gây thù với người ta.”
Tưởng Xuyên nhìn cô: “Tôi cũng chưa từng nói mình là người tốt.”
Tần Đường nghẹn lời, xoay người rời đi.
Lần này lão Viên điều tra có sai sót nên trong lòng cô âm thầm quyết định hai ngày nữa sẽ quay lại Bắc Kinh, sau đó sẽ tìm một trạm cứu tế khác đáng tin hơn.
Tưởng Xuyên đi đằng sau cô, thân hình cao lớn, giống như một vị vệ sĩ vậy.
Ở cửa khách sạn hai người bắt gặp mấy người kia đ ăn khuya về, A Tây nhìn bọn họ, chép miệng hỏi: “Chị Tần Đường, không phải chị nói không muốn đi ăn khuya sao? Sao lại ra ngoài với anh Tưởng thế này?”
Tần Đường không giải thích nhiều: “Vô tình gặp trên đường thôi.”
Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, khuôn mặt tươi cười nói: “Bọn em có mua cả đồ ăn khuya mang về, mọi người cùng về phòng ăn đi!”
Tiểu Thành nghe vậy phối hợp giơ hai cái túi trong tay lên, là mấy xiên thịt dê nướng, một bát đao khẩu*, và mấy món mì lạnh linh tinh, “Đúng đấy ạ, bữa tối ăn sớm quá, mọi người nhất định đã đói rồi.”
*đây là tên món ăn, nguyên văn là 刀刀碗饦 tớ cũng không biết dịch thế nào. Món này được làm từ bột kiều mạch, và thay vì bột được cắt ra thành sợi như mỳ bình thường thì nó được để nguyên cả khối vào bát, sau đó được rưới sốt lên. Khi ăn thì không dùng đũa mà người bán sẽ dùng dao cắt trực tiếp mì từ trong bát thành những miếng nhỏ hoặc chúng ta sẽ được cho kèm một con dao để chúng ta tự cắt và ăn. Đại khái nó là như thế. Bạn nào biết rõ hơn thì đóng góp giúp mình nhé))
Tần Đường nhìn bát mì lạnh, nói: “Được.”
Mọi người tụ tập ở phòng Tưởng Xuyên ăn khuya, Tần Đường một tay cầm xâu thịt dê nướng, một tay bưng bát mì lạnh, ăn đến là vui vẻ.
Tiểu Thành thấy vậy liền cười: “Chị Tần Đường, em biết chị thích ăn mì lạnh mà.”
Tần Đường nói: “Cảm ơn nhé.”
Tưởng Xuyên ngồi ở mép giường, đôi chân dài mở rộng hình chữ V, cúi người ăn, không nói chuyện.
Sau khi ăn uống xong xuôi mới nói: “Mọi người về nghỉ sớm một chút. 6r sáng mai chúng ta xuất phát.”
Tiểu Thành hai tay xách hai túi rác đi đằng trước, khi mở cửa thì rơi xuống hai tấm card nhỏ, cậu ta liền vui vẻ nhặt lên, quay đầu lại nhìn Tưởng Xuyên nhướng mày: “Anh Tưởng, anh làm rơi đồ này!”
Tần Đường liếc nhìn tấm card, bên trên mấy cô gái mặc đồ nội y tình thú, mặt không chút biểu cảm rời đi.
Tưởng Xuyên: “Cút!”
Tiểu Thành lập tức đóng cửa lại, nhún vai: “Là cậu gọi sao?”
Phía sau Từ Bằng còn có hai bạn học nữ nên lập tức đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải tôi! Mấy người đó không chắc sạch sẽ, sẽ lây bệnh mất.”
Tiểu Bạch và A Tây đằng sau cũng đỏ mặt, Tiểu Bạch không nhịn được lườm Từ Bằng: “Đàn ông mấy cậu đúng là trong đầu toàn là rác mà!”
Từ Bằng thấy Tiểu Bạch tức giận kéo tay A Tây, mặt mũi mờ mịt: “Tôi nói sai cái gì sao?”
Tiểu Thành cười đến xoắn ruột: “Cậu đúng là đồ ngốc mà!”
……….
Sáng sớm hôm sau, mấy người tài xế mặt chau mày ủ đứng cạnh xe tải.
Tưởng Xuyên đi qua, đang định hỏi thăm thì phát hiện thân xe có chút không bình thường, hơi nghiêng về phía bên phải. Đi vòng qua mới thấy, toàn bộ bánh xe bên phải đều bị người ta chọc thủng, xẹp lép.
Khuôn mặt anh trầm xuống, đá mạnh vào thân xe “Rầm” một tiếng lớn.
“Chết tiệt!”
Tiểu Thành cũng chạy vòng qua xem, mắt trợn lên: “CMN, là tên mất dạy nào làm vậy?!”
Tần Đường đứng cách vài mét, lạnh mặt nhìn Tưởng Xuyên.
Cô hỏi: “Vậy bao lâu nữa mới có thể đi được?”
Tưởng Xuyên cởi áo khoác, ném cho Tần Đường, trên người chỉ còn chiếc áo ba lỗ, “Chờ hai tiếng nữa. Cô đứng xa ra một chút.”
Tần Đường cầm áo khoác của anh ta, môi run run định nói gì đó, cuối cùng nghiêng đầu nhìn ba sinh viên kia: “Vậy thì chúng ta đi ăn sáng trước thôi.”
Từ Bằng vừa mới quay người liền nghe giọng Tưởng Xuyên vang lên từ đằng sau: “Đàn ông ở lại giúp.”
Từ Bằng vò đầu, lại quay lại, “Được.”
Tần Đường mua hai túi bánh bao. A Tây thấy nhăn mặt hỏi: “Bên trong không phải là nhân thịt lợn chứ?”
Người Hồi không ăn thịt lợn.
Tiểu Bạch nói: “Còn có cả màn thầu nữa. Nếu không thì cậu mua cái gì đó khác để ăn vậy?”
A Tây trả lời: “Tớ ăn màn thầu cũng được.”
Lốp xe tải bị hỏng tổng cộng bốn cái, lốp xe dự phòng đương nhiên không nhiều như vậy, Tưởng Xuyên đành gọi điện thoại để người ta mang thêm tới.
Tần Đường trở lại đem bánh bao chia cho mọi người, Tiểu Thành lau mồ hôi, cười nói: “Cảm ơn chị.”
Tưởng Xuyên ngồi xổm dưới đất, dùng tay kéo bánh xe ra, cơ bắp trên lưng chuyển động theo từng động tác của anh, vô cùng gợi cảm, mang theo thứ sức mạnh cuồng dã.
Anh ngẩng đầu nhìn Tần Đường, Tần Đường hỏi: “Anh không ăn à?”
Tưởng Xuyên dừng lại một lát, sau đó ngước mắt nhìn Tần Đường, đôi mắt đen láy, cong cong khóe môi: “Cô đút cho tôi ăn?”
Tần Đường còn chưa kịp tỏ thái độ, anh ta lại nói: “Tay tôi bẩn mà.”
Lúc này Tần Đường mới nhận ra quả thật hai tay anh ta đều bị dính dầu bẩn lem luốc cả.
Cô nhìn anh ta cả cả nửa ngày, cuối cùng đặt bánh bao bên cạnh anh ta: “Anh thích ăn hay không thì tùy.”
Tưởng Xuyên cười cười, lấy khăn lau tay, sau đó sạch hay không cũng mặc kệ, cầm túi ni lông bọc quanh bánh bao bắt đầu ăn.
Chỉ một lúc sau, một người đàn ông chân trần, mang theo hai cái bánh xe khác đỗ lại ở bãi đất trống. Tưởng Xuyên nhìn thoáng qua, sau đó vặn nắp chai nước suối ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Nước trong chai hơi tràn ra một chút, chảy dọc theo cằm anh, chảy qua hầu kết đang nhấp nhô rồi biến mất ở chỗ xương quai xanh gợi cảm.
Tần Đường tay cầm máy ảnh, không chút do dự ấn nút chụp.
Tiểu Thành thấy người đàn ông liền lớn giọng gọi: “Anh Thịnh!”
Tưởng Xuyên đi lướt qua chỗ xe máy đang đỗ: “Qua đây giúp một chút đi.”
Tào Thịnh dỡ bánh xe từ trên xe xuống, hai người mỗi người khiêng một cái đi về phía xe tải, bắt đầu sửa xe.
A Tây nhìn chằm chằm vào Tưởng Xuyên, cảm thán: “Dáng người anh Tưởng đẹp thật đấy!”
Tiểu Bạch hơi xấu hổ, nói: “Cậu đừng có nhìn chằm chằm anh Tưởng nữa….”
A Tây không nhịn được bật cười: “Chỉ là nhìn thôi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu.”
Cô ta bỗng nhiên nhìn về phía Tần Đường đang dựa người vào thành xe xem máy ảnh, hỏi: “Chị nói có phải không, chị Tần Đường?”
Tần Đường đến cả đầu cũng không nâng, chỉ cười, không trả lời.
Tiểu Bạch tò mò lại gần: “Chị Tần Đường, chị có thể chụp cho bọn em một tấm ảnh không ạ?”
Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy: “Được.”
Tiểu Bạch vội vàng kéo A Tây qua, hai người chuẩn bị xong, nhìn về phía ống kính cười tươi, tay giơ hình chữ V.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Xuyên nói: “Được rồi, mọi người lên xe đi.”
Trong khi mấy người đàn ông dọn dẹp mọi thứ còn lại, Tưởng Xuyên và Tào Thịnh đứng ở sau xe hút thuốc. Tào Thịnh nói: “Là Triệu Kiến Hòa giở trò?”
Tưởng Xuyên rít một hơi thuốc: “Đúng.”
Tào Thịnh nhíu mày: “Lúc trước cậu tố cáo hắn, hại hắn mất hết tiền bạc, đến cả người phụ nữ cũng bỏ đi, phải ngồi tù mấy năm, tôi nghĩ còn chưa đến thời hạn ra tù chứ? Không biết là ai bảo lãnh cho hắn ra nữa!”
Tưởng Xuyên cười khẩy một tiếng: “Quan tâm ai thả hắn ra làm gì chứ! Hắn đến một lần, ông đây cũng làm thịt hắn một lần.”
Tào Thịnh nghiêng đầu nhìn anh: “Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
“Là sao?”
“Tối hôm qua tôi thấy hắn ta ở cũng một chỗ với anh Khôn trong quán bar.”
“Vậy thì sao?”
“Nghĩa là cậu phải cẩn thận hơn. Nếu bọn họ muốn tìm cậu gây chuyện, chỉ e là cậu sẽ khó đối phó đấy.”
Tưởng Xuyên gẩy gẩy điếu thuốc trong tay, mặt không chút biểu cảm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Gió thổi hết khói đi, anh ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di.
“Được rồi, có việc tôi sẽ gọi.”
Sau đó Tưởng Xuyên đi vòng qua xe tải, thấy Tần Đường vẫn còn đứng ở bên ngoài, liền chỉ vào xe Jeep đen nói: “Lên xe.”
“Ừ.” Tần Đường rất nghe lời, cất máy ảnh đi, mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Xe hỏng một lúc tận bốn bánh, người ngốc cũng nhận ra chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Từ Bằng và A Tây có hỏi thử Tiểu Thành nhưng cậu ta lại im như thóc, không hề hé miệng nửa câu, chỉ nói đây là chuyện ngoài ý muốn, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Du Lâm là một thành phố cấp quận, nằm ở vùng Đông Bắc bộ của tỉnh Thiểm Tây, giáp với Nội Mông Cổ ở phía Bắc, Sơn Tây ở phía Đông và Ninh Hạ ở phía Nam.
Tiểu Bạch hỏi: “Có thể qua núi Bạch Vân ngắm cảnh không ạ?”
Tưởng Xuyên vẫn nhìn thẳng: “Không được.”
Tần Đường khống nói chuyện, hạ cửa xe xuống, ánh mắt trời chói chang chiếu rọi lên từng dải đất vàng mênh mông, thỉnh thoảng mới thấy vài ngọn cỏ khô vàng úa, trông vô cùng hoang vu vắng vẻ.
Cô đặt máy ảnh lên cửa xe.
Tưởng Xuyên liếc sang nhìn cô, im lặng đi chậm lại.
Tần Đường tất nhiên là cảm nhận được. Cô vốn định giả vờ coi như mình không biết gì, không ngờ anh ta lại hỏi: “Có muốn dừng xe không?”
Tần Đường đáp: “Không cần.”
A Tây nghe vậy hỏi: “Có thể dừng xe thật sao ạ? Em cũng muốn chụp vài tấm ảnh.”
Tưởng Xuyên mím môi, cuối cùng vẫn đỗ xe lại ven đường: “10 phút thôi.”
A Tây lấy máy ảnh kỹ thuật số từ trong ba lô ra, tràn đầy hứng thú bước ra ngoài, lúc xuống xe còn hỏi: “Anh Tưởng, anh có thể chụp chung với bọn em một tấm được không ạ?”
Tiểu Bạch cũng nhìn anh, Tưởng Xuyên lấy thuốc lá ra: “Các cô tự chụp với nhau đi.”
A Tây vô cùng mất mát, cùng Tiểu Bạch đi ra một góc, nhỏ giọng nói: “Nếu là Tần Đường rủ chụp cùng chắc chắn anh ta sẽ đồng ý. Không phải chỉ là xinh đẹp hơn bình thường một chút thôi sao?”
Tiểu Bạch đáp: “Chị Tần Đường là nhiếp ảnh gia, hai xe tải đồ cứu trợ kia đều là do chị ấy bỏ tiền. Cậu cũng có thể tìm kiếm tên chị ấy trên mạng, năm 19 tuổi chị ấy đã mở được triển lãm ảnh riêng rồi đấy.”
A Tây nhìn về phía Tần Đường, trên vai cô khoác hờ một cái khăn choàng tơ tằm đỏ rực, khăn choàng theo gió bay bay, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.
“Tiểu thư nhà cô tiền.”
“Chị Tần Đường rất giỏi nữa.”
A Tây cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh, không nói nữa.
Tiểu Bạch kéo tay áo cô, cười lấy lòng: “Không phải cậu nói muốn đăng ảnh lên weibo sao, để tớ chụp cho cậu vài tấm nhé!”
Tưởng Xuyên dựa người vào cửa xe hút xong một điếu thuốc thì Tần Đường cũng trở lại.
Anh nhìn đồng hồ, đúng 10 phút.
Đoạn đường tiếp theo là đường núi, uốn lượn gập ghềnh, vô cùng xóc nẩy.
Bản Mộc Đầu nằm ở hướng Đông Nam của huyện Giai, bên bờ Hoàng Hà.
Chạng vạng, xe vừa dừng lại liền có mấy đứa nhỏ tò mò chạy tới xung quanh nhìn.
Tưởng Xuyên vừa mở cửa xe bước xuống, mấy đứa nhỏ liền ùa tới, ôm lấy chân anh vui mừng gọi: “Chú Tưởng!”
Tưởng Xuyên cười cười, cúi người xoa đầu bọn chúng: “Ngoan.”
Tần Đường xuống xe, nhìn về phía lũ trẻ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng giản dị, gương mặt mang theo làn da ngăm đen đặc trưng của vùng cao nguyên, vô thức nở nụ cười.
Tưởng Xuyên ngồi dậy, nhìn về phía cô: “Hôm nay ở tạm lại đây một đêm, đường trong bản có chỗ rất nhỏ, xe tải đi không vừa. Tôi sẽ đi thông báo cho người dân, bọn họ sẽ qua đây để chuyển đồ.”
Tần Đường gật đầu: “Được.”
Cả ngày hôm nay ở trên xe, cả người Tần Đường đều dính mồ hôi vô cùng khó chịu, cô hỏi: “Ở đây tắm ở đâu?”
Tưởng Xuyên im lặng nửa giây: “Không tắm được. Ở đây nguồn nước khan hiếm, không có nước tắm đâu, đêm mai về thì tắm sau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook