Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
-
Chương 87: Dỗ Ngọt
Hai đứa trẻ xúi quẩy A Yên và An Bình đã sớm dắt tay nhau bỏ chạy, để lại Hứa Bạch và Phó Tây Đường hưởng thụ thế giới hai người. Vừa hay trời vẫn còn sớm, đủ để đi dạo một vòng.
Ỷ vào có thủ thuật che mắt bảo vệ, lại thay đổi quần áo, Hứa Bạch thoải mái phóng khoáng mà rảo bước, không kiêng dè gì.
“Phó tiên sinh, anh có muốn du lịch ở đâu không?” Hứa Bạch vừa ăn ly kem mua được ở ven đường vừa quay qua hỏi Phó Tây Đường. Hiện tại thời tiết còn rét lạnh, để trông xứng đôi với Phó Tây Đường, cậu cố tình không mặc nhiều quần áo, bản thân lại không cách nào kiềm chế được sở thích ăn kem trong trời lạnh, đầu ngón tay đều ửng hồng cả lên.
Phó Tây Đường cũng bất đắc dĩ với cậu, anh chủ động cầm tay Hứa Bạch nhét vào túi áo khoác của mình.
Bên trong rất ấm áp, ủ đến cho Hứa Bạch thoải mái cả người, cậu chủ động di chuyển qua phía bên kia của Phó Tây Đường, lão đại không nề hà mà nhét bàn tay còn lại của cậu vào túi.
“Phó tiên sinh, anh còn chưa trả lời em anh muốn đi đâu chơi nữa.” Hứa Bạch cắm một miếng kem. Phim mới của cậu đã được quyết định, nhưng còn ít nhất là hai tháng nữa mới tới ngày khởi quay, Hứa Bạch có được khoảng thời gian rảnh rỗi này, dành để bồi Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường hỏi lại cậu: “Em muốn tới nơi nào?”
Hứa Bạch cẩn thận suy nghĩ, chỗ cậu muốn tới thì có rất nhiều. Trước kia khi còn đi học, xem ảnh trên mạng, cảm thấy chỗ này đẹp, chỗ kia cũng tốt, về sau nhất định sẽ đi hết, tốt nhất là xách ba lô lên chu du khắp thế giới, tưởng tượng thôi đã thấy cực kỳ ngầu nên mới chăm chỉ kiếm tiền lâu nay. Nhưng chuyện là sau khi bước lên con đuờng này, cậu có tiền, ngược là không còn muốn ra khỏi nhà nữa, chỉ thích nằm ì trên giường cho tới khi trời tàn đất tận.
Cậu cũng có nghĩ tới chuyện đi chơi, nhưng chỉ là nghĩ chứ không có hành động thực tế.
Cậu nói với Phó Tây Đường về sự hoang mang này, Phó Tây Đường đáp: “Là do em lười đấy.”
Nghe vậy, Hứa Bạch tức giận rút tay lại. Phó tiên sinh trước nay chưa từng chê bai cậu câu nào, thế mà bây giờ bắt đầu chê cậu lười, bọn họ còn chưa tới bước vào thất niên chi dương đâu đấy.
Một câu nói của người xưa, mang hàm nghĩa đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Phó Tây Đường vốn chỉ muốn chọc ghẹo cậu một chút, lại nắm lấy tay cậu, “Thật ra là do tôi không muốn ra ngoài.”
Hứa Bạch không thèm để ý tới anh, chỉ để yên cho anh kéo mình đi, cúi đầu chăm chú ăn kem.
Phó Tây Đường mỉm cười, mặc cho cậu giận dỗi cũng không than thở lời nào.
Hai người chậm rãi tiến về phía trước, sau giữa trưa của ngày một tháng năm hoàng đạo, kẻ đến ngời đi trên đường, không ít người tò mò nhìn theo cặp đôi chân dài như người mẫu này, liếc mắt thấy bọn họ đang nắm tay, lập tức hiểu rõ.
Có người che miệng cười thầm, có người không nhịn được lấy đi động ra chụp lén, Hứa Bạch đều không để bụng. Cậu ném ly kem đã hết và khăn giấy vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn Phó Tây Đường nghiêm túc: “Anh không dỗ dành em sao? Tiên sinh à?”
Phó Tây Đường dừng bước, xoay người đối mặt với Hứa Bạch, nhìn vẻ mặt chuyên chú mà nghi hoặc của cậu, gió xuân hây hẩy giữa đại dương xanh. Anh bỗng nhớ tới một câu nói trên mạng, đáng yêu là lời khen ngợi chân thành nhất, quả nhiên không sai.
“Tôi nên dỗ em thế nào đây?” Phó Tây Đường khiêm tốn hỏi ý.
“Anh phải nói là nơi anh muốn đến nhất chính là đến bên em.” Hứa Bạch xuất thân từ Viện Văn Học, lời ngọt ngào êm tai cũng như những câu dỗ dành lãng mạn là tài sản đồ sộ nhất. Cậu không chấp trạch nam Phó tiên sinh của khoa học và công nghệ kỹ thuật, cậu rất vui lòng mở lớp giảng bài cho anh.
Người đàn ông cục mịch vừa lướt ngang qua tình cờ nghe được, mặt mày khiếp sợ quay đầu lại nhìn Hứa Bạch và Phó Tây Đường, nói thầm trong lòng ——– bây giờ bọn gay yêu nhau kiểu này hả?
Sao trai thẳng sống nổi đây?
Anh có lòng muốn nán lại học hỏi, sau khi tự so sánh giá trị nhan sắc đôi bên, quyết định từ bỏ. Nếu anh nói ra hai câu đó, chỉ sợ sẽ bị đánh chết.
Cuộc sống thật lắm gian nan.
Tay trong tay đi dạo cả buổi trưa, Hứa Bạch mỹ mãn theo Phó Tây Đường về phố bắc. Phó Tây Đường đi nấu cơm, cậu thoải mái thư giãn nằm dài trên dofa, duỗi chân nghịch điện thoại.
Còn kế hoạch du lịch gì đó, sớm đã bị cậu vứt khỏi đầu. Cậu quyết định rồi, mấy ngày tới sẽ ở nhà cùng Phó Tây Đường trải qua thế giới hai người, mỗi ngày cùng nhau ngủ nướng cùng nhau ăn cơm, lại làm mấy chuyện cấm trẻ dưới mười tám tuổi, cuộc sống thật tươi đẹp.
A Yên sớm đã nhìn thấu bản chất của tiểu bảo bối, dẫn An Bình tham quan khắp Bắc Kinh, trong thời gian ngắn sẽ không về nhà. Hứa Bạch có hỏi cậu nhóc, cậu nói mình và An Bình quen được một đám bạn gay trong trò chơi, hôm nay là đặc biệt tổ chức họp mặt offline.
Trong vô thức, A Yên đã trở thành thiếu niên nghiện g. Nguyên nhân hẳn là vì trong danh sách ước nguyện của An Bình có một gạch đầu dòng là trở thành đại thần võng du, A Yên coi trọng nghĩa khí liền theo cậu ta chìm vào hố võng du, cũng thành lập một công hội.
Hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm cho hoành tráng, anh Yên đã nói như vậy.
Công hội lấy tên “Bang hội số một vô địch thiên hạ”, hội trưởng “Pháo nổ tung trời”, tay tàn nhưng trượng nghĩa, có thể nói là điển hình của thân tàn chí kiên, tinh thần mẫu mực cho mọi người. Phó hội trưởng là “Bình an là phúc”, thao tác sắc bén, theo con đường phóng túng, giết người cướp của không chuyện gì không dám làm, hoàn toàn xứng với danh hiệu số một đảng PVP. Hội trưởng danh dự “Bắc Phương Bất Bại”, chiến sĩ nhân dân tệ tiếng tăm lừng lẫy, chỉ có anh không nghĩ ra được, không có gì anh ta không mua được, là hậu thuẫn kiên cố nhất của mọi người.
Bang hội số một vô địch thiên hạ, hoan nghênh mọi khiêu chiến. Tôn chỉ của bang hội, đánh mi khóc, đánh mi cười, kiêu ngạo đánh cho mi quỳ khóc xin tha.
Hứa Bạch được một lần may mắn xem trực tiếp một trận bang chiến, hai bên đánh nhau khí thế ngất trời. A Yên hơi gà làm An Bình phải tới cứu nhiều lần, thật là mất mặt Phó tiên sinh.
Thời gian chầm chầm đi qua, mới đó màn đêm đã buông xuống, An Bình cũng lên xe lửa trở về nhà. A Yên phất tay tiễn chiến hữu, nghĩ tới cảnh phải một thân một mình đối mặt với mớ thức ăn cho chó ở nhà, không cách nào ngăn được dòng lệ chua xót tuôn rơi.
<Đường số 09 phố Bắc> tiếp tục làm mưa làm gió, tuy phải chia sẻ một lượng lượt xem cho bộ phim thương mại của nhà Quảng hạ, nhưng đối chiếu với bộ phim huyền nghi cùng kỳ năm ngoái, doanh thu phòng vé của bộ phim văn nghệ như vậy đã là rất cao. Đánh giá trên mạng dành cho <Đường số 09 phố Bắc> cũng ổn định ở mức 8.5, cao hơn hai điểm so với <Tu La>, xem như đôi bên đều có điểm mạnh riêng.
Trung tuần tháng năm, doanh thu phòng vé của <Đường số 09 phố Bắc> đột phá mốc một tỷ nhân dân tệ. Diêu Chương hết sức vui mừng, vung tay lên, đặt tiệc mừng công tại một khách sạn xa hoa.
Tứ hải là chủ đầu tư lớn nhất của <Đường số 09 phố Bắc>, đương nhiên có tư cách tham dự. Diệp Viễn Tâm hỏi riêng Phó Tây Đường xem anh có muốn đi cùng Hứa Bạch không, nhưng Phó Tây Đường vẫn từ chối.
“Để Cố Tri đi với Hứa Bạch đi, tôi không tham gia náo nhiệt.” Thái độ của Phó Tây Đường đối với mấy trường hợp tiệc tùng xã giao linh đình này, vẫn giữ nguyên một câu “xin thứ cho kẻ bất tài”. Huống hồ, vai chính của tiệc mừng công là Diêu Chương và Hứa Bạch cũng nhưng những diễn viên, nhân viên công tác khác, nếu anh đi, khó tránh khỏi làm lu mờ tiêu điểm, cũng khiến người khác không thoải mái tự nhiên.
Diệp Viễn Tâm luôn một mực chấp hành những phân phó của Phó Tây Đường, Hứa Bạch lại có chút tiếc nuối. Có điều cậu cũng mong khi mình và Phó Tây Đường đã ở bên nhau, cũng có thể giữ được sự tự do tự tại như trước đây, nên cũng không miễn cưỡng anh.
Ngày mở tiệc mừng công, Phó Tây Đường không sửa soạn gì, chỉ mặc quần áo ở nhà mang kính như thường mà đưa cậu ra cửa rồi dặn dò: “Đi sớm về sớm, uống ít rượu thôi.”
Hứa Bạch đi được ba bước xoay người lại, một tay giấu ở sau lưng, nhón chân hôn lên môi anh, “Em sẽ về sớm với anh mà.”
Dứt lời, cậu mở cửa ra ngoài, vào xe Khương Sinh đã đậu sẵn trước cửa. Xe chậm rãi đi khỏi phố Bắc, tới tiểu khu của Cố Tri, thuận đường đón anh đi chung.
Lúc Hứa Bạch tới, Cố Tri đã đeo khẩu trang đứng đợi dưới lầu. Ánh mắt đầu tiền Hứa Bạch đã thấy chiếc áo khoác đen trên người anh, cúi đầu nhìn chính mình, mỉm cười ăn ý.
Sau khi lên xe Cố Tri nhìn phục trang của cậu, cũng nhịn không được cười cười, “Sao cậu còn mặc mấy loại quần áo này?”
Hứa Bạch buông tay, “Anh cũng vậy mà.”
Cố Tri: “Anh không yêu đương, bạn trai cậu không mua đồ cho cậu à.”
Hứa Bạch: “Ảnh nấu cơm cho em……..Ai, nói tới mua quần áo, em còn chưa mua quần áo cho Phó tiên sinh lần nào.”
Nói xong, Hứa Bạch lại thực sự nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của chuyện này. Dù sao sắp tới cậu cũng rảnh, tranh thủ đưa Phó tiên sinh đi dạo phố mua sắm, mua hai bộ đồ mùa xuân thời thượng. Tuy Phó Tây Đường có không ít quần áo, nhưng không phải tây trang thì cũng là tây trang, đơn điệu quá rồi.
Cố Tri nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu thắt dây an toàn. Áo khoác trên người anh là mua cùng Hứa Bạch khi cậu còn chưa ngủ đông, nhân đợt khuyến mại mua sản phẩm thứ hai được giảm nửa giá, hai người mua hai chiếc giống nhau như đúc, trông như đồ tình nhân.
Chốc lát sau, xe ngừng trước studio Hứa Bạch thường tới tạo hình. Sau khi Cố Tri vào Tứ Hải đã phát hành một album gây được tiếng vang lớn, danh tiếng liên tục được nâng cao, hiện giờ tuy còn kém Tưởng Cố Bắc, nhưng vẫn tính là ca sĩ nổi tiếng. Người đại diện muốn đổi tổ tạo hình cho cậu, ngại hình tượng trước kia của anh quá chất phác, không hấp dẫn được fan nhan sắc.
Cố Tri tỏ vẻ sao cũng được, Hứa Bạch liền dẫn anh tới trải nghiệm thử một chút. Trong mắt cậu diện mạo của Cố Tri cũng thuộc dạng không tồi, bằng không ngày trước đã không thể ra mắt trong nhóm nhạc, chỉ là lúc nào anh cũng trang điểm sơ sài, áo thun trắng và quần jeans vạn năm không đổi, nhìn lâu dễ khiến người ta thấy nhạt nhẽo vô vị.
Tựu trung ở thời đại hiện nay, giá trị nhan sắc là chính nghĩa.
Lúc tạo hình, Hứa Bạch nhìn Cố Tri vẫn luôn cúi đầu xem di động, nhịn không được hỏi: “Tán dóc với ai thế?”
Cố Tri không có chứng phụ thuộc di động, có thâm niên làm kẻ im hơi lặng tiếng nhất trong mọi cuộc trò chuyện trên mạng, giờ lại nói chuyện phiếm nhiệt tình với người khác, quá khác thường rồi.
“À, là đại ngốc ấy, cậu ta hỏi anh tiệc mừng công kết thúc lúc mấy giờ, tối nay cậu ta cũng ăn cơm ở khách sạn đó.” Cố Tri đáp.
“Gần đây các anh thường xuyên nói chuyện với nhau lắm hả?” Hứa Bạch nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Tri đáp, bỗng như nhớ tới cái gì, thì thầm với Hứa Bạch, “Có một lần bọn anh chạm mặt Diệp tổng và ông chủ nhà Quảng hạ, hai người bọn họ thiếu chút nữa là xông lên đánh nhau, bọn anh còn tới khuyên can.”
Hứa Bạch: “…………..”
Sao ở đâu cũng có mặt bọn họ cả vậy?
Cố Tri tiếp tục kể: “Lần đầu tiên anh gặp ông chủ của Quảng Hạ luôn đấy, giọng Bắc Kinh đặc sệt, bề ngoài lại giống đàn ông Đông Bắc, cao lớn cường tráng. Anh thấy Diệp tổng mà đánh nhau với anh ta, yếu thế là cái chắc, cho dù anh có vào hỗ trợ cũng không đánh lại nổi.”
Hứa Bạch: “Lần sau thấy người ta ẩu đả thì báo công an.”
Cố Tri biết tiếp thu lẽ phải: “Ừ. Cậu là Cữu lão phu nhân của anh ta, tùy ý cậu.”
Anh thay đổi rồi người anh em ạ. Hứa Bạch bình tĩnh ôn hòa mà nghĩ.
Ỷ vào có thủ thuật che mắt bảo vệ, lại thay đổi quần áo, Hứa Bạch thoải mái phóng khoáng mà rảo bước, không kiêng dè gì.
“Phó tiên sinh, anh có muốn du lịch ở đâu không?” Hứa Bạch vừa ăn ly kem mua được ở ven đường vừa quay qua hỏi Phó Tây Đường. Hiện tại thời tiết còn rét lạnh, để trông xứng đôi với Phó Tây Đường, cậu cố tình không mặc nhiều quần áo, bản thân lại không cách nào kiềm chế được sở thích ăn kem trong trời lạnh, đầu ngón tay đều ửng hồng cả lên.
Phó Tây Đường cũng bất đắc dĩ với cậu, anh chủ động cầm tay Hứa Bạch nhét vào túi áo khoác của mình.
Bên trong rất ấm áp, ủ đến cho Hứa Bạch thoải mái cả người, cậu chủ động di chuyển qua phía bên kia của Phó Tây Đường, lão đại không nề hà mà nhét bàn tay còn lại của cậu vào túi.
“Phó tiên sinh, anh còn chưa trả lời em anh muốn đi đâu chơi nữa.” Hứa Bạch cắm một miếng kem. Phim mới của cậu đã được quyết định, nhưng còn ít nhất là hai tháng nữa mới tới ngày khởi quay, Hứa Bạch có được khoảng thời gian rảnh rỗi này, dành để bồi Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường hỏi lại cậu: “Em muốn tới nơi nào?”
Hứa Bạch cẩn thận suy nghĩ, chỗ cậu muốn tới thì có rất nhiều. Trước kia khi còn đi học, xem ảnh trên mạng, cảm thấy chỗ này đẹp, chỗ kia cũng tốt, về sau nhất định sẽ đi hết, tốt nhất là xách ba lô lên chu du khắp thế giới, tưởng tượng thôi đã thấy cực kỳ ngầu nên mới chăm chỉ kiếm tiền lâu nay. Nhưng chuyện là sau khi bước lên con đuờng này, cậu có tiền, ngược là không còn muốn ra khỏi nhà nữa, chỉ thích nằm ì trên giường cho tới khi trời tàn đất tận.
Cậu cũng có nghĩ tới chuyện đi chơi, nhưng chỉ là nghĩ chứ không có hành động thực tế.
Cậu nói với Phó Tây Đường về sự hoang mang này, Phó Tây Đường đáp: “Là do em lười đấy.”
Nghe vậy, Hứa Bạch tức giận rút tay lại. Phó tiên sinh trước nay chưa từng chê bai cậu câu nào, thế mà bây giờ bắt đầu chê cậu lười, bọn họ còn chưa tới bước vào thất niên chi dương đâu đấy.
Một câu nói của người xưa, mang hàm nghĩa đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Phó Tây Đường vốn chỉ muốn chọc ghẹo cậu một chút, lại nắm lấy tay cậu, “Thật ra là do tôi không muốn ra ngoài.”
Hứa Bạch không thèm để ý tới anh, chỉ để yên cho anh kéo mình đi, cúi đầu chăm chú ăn kem.
Phó Tây Đường mỉm cười, mặc cho cậu giận dỗi cũng không than thở lời nào.
Hai người chậm rãi tiến về phía trước, sau giữa trưa của ngày một tháng năm hoàng đạo, kẻ đến ngời đi trên đường, không ít người tò mò nhìn theo cặp đôi chân dài như người mẫu này, liếc mắt thấy bọn họ đang nắm tay, lập tức hiểu rõ.
Có người che miệng cười thầm, có người không nhịn được lấy đi động ra chụp lén, Hứa Bạch đều không để bụng. Cậu ném ly kem đã hết và khăn giấy vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn Phó Tây Đường nghiêm túc: “Anh không dỗ dành em sao? Tiên sinh à?”
Phó Tây Đường dừng bước, xoay người đối mặt với Hứa Bạch, nhìn vẻ mặt chuyên chú mà nghi hoặc của cậu, gió xuân hây hẩy giữa đại dương xanh. Anh bỗng nhớ tới một câu nói trên mạng, đáng yêu là lời khen ngợi chân thành nhất, quả nhiên không sai.
“Tôi nên dỗ em thế nào đây?” Phó Tây Đường khiêm tốn hỏi ý.
“Anh phải nói là nơi anh muốn đến nhất chính là đến bên em.” Hứa Bạch xuất thân từ Viện Văn Học, lời ngọt ngào êm tai cũng như những câu dỗ dành lãng mạn là tài sản đồ sộ nhất. Cậu không chấp trạch nam Phó tiên sinh của khoa học và công nghệ kỹ thuật, cậu rất vui lòng mở lớp giảng bài cho anh.
Người đàn ông cục mịch vừa lướt ngang qua tình cờ nghe được, mặt mày khiếp sợ quay đầu lại nhìn Hứa Bạch và Phó Tây Đường, nói thầm trong lòng ——– bây giờ bọn gay yêu nhau kiểu này hả?
Sao trai thẳng sống nổi đây?
Anh có lòng muốn nán lại học hỏi, sau khi tự so sánh giá trị nhan sắc đôi bên, quyết định từ bỏ. Nếu anh nói ra hai câu đó, chỉ sợ sẽ bị đánh chết.
Cuộc sống thật lắm gian nan.
Tay trong tay đi dạo cả buổi trưa, Hứa Bạch mỹ mãn theo Phó Tây Đường về phố bắc. Phó Tây Đường đi nấu cơm, cậu thoải mái thư giãn nằm dài trên dofa, duỗi chân nghịch điện thoại.
Còn kế hoạch du lịch gì đó, sớm đã bị cậu vứt khỏi đầu. Cậu quyết định rồi, mấy ngày tới sẽ ở nhà cùng Phó Tây Đường trải qua thế giới hai người, mỗi ngày cùng nhau ngủ nướng cùng nhau ăn cơm, lại làm mấy chuyện cấm trẻ dưới mười tám tuổi, cuộc sống thật tươi đẹp.
A Yên sớm đã nhìn thấu bản chất của tiểu bảo bối, dẫn An Bình tham quan khắp Bắc Kinh, trong thời gian ngắn sẽ không về nhà. Hứa Bạch có hỏi cậu nhóc, cậu nói mình và An Bình quen được một đám bạn gay trong trò chơi, hôm nay là đặc biệt tổ chức họp mặt offline.
Trong vô thức, A Yên đã trở thành thiếu niên nghiện g. Nguyên nhân hẳn là vì trong danh sách ước nguyện của An Bình có một gạch đầu dòng là trở thành đại thần võng du, A Yên coi trọng nghĩa khí liền theo cậu ta chìm vào hố võng du, cũng thành lập một công hội.
Hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm cho hoành tráng, anh Yên đã nói như vậy.
Công hội lấy tên “Bang hội số một vô địch thiên hạ”, hội trưởng “Pháo nổ tung trời”, tay tàn nhưng trượng nghĩa, có thể nói là điển hình của thân tàn chí kiên, tinh thần mẫu mực cho mọi người. Phó hội trưởng là “Bình an là phúc”, thao tác sắc bén, theo con đường phóng túng, giết người cướp của không chuyện gì không dám làm, hoàn toàn xứng với danh hiệu số một đảng PVP. Hội trưởng danh dự “Bắc Phương Bất Bại”, chiến sĩ nhân dân tệ tiếng tăm lừng lẫy, chỉ có anh không nghĩ ra được, không có gì anh ta không mua được, là hậu thuẫn kiên cố nhất của mọi người.
Bang hội số một vô địch thiên hạ, hoan nghênh mọi khiêu chiến. Tôn chỉ của bang hội, đánh mi khóc, đánh mi cười, kiêu ngạo đánh cho mi quỳ khóc xin tha.
Hứa Bạch được một lần may mắn xem trực tiếp một trận bang chiến, hai bên đánh nhau khí thế ngất trời. A Yên hơi gà làm An Bình phải tới cứu nhiều lần, thật là mất mặt Phó tiên sinh.
Thời gian chầm chầm đi qua, mới đó màn đêm đã buông xuống, An Bình cũng lên xe lửa trở về nhà. A Yên phất tay tiễn chiến hữu, nghĩ tới cảnh phải một thân một mình đối mặt với mớ thức ăn cho chó ở nhà, không cách nào ngăn được dòng lệ chua xót tuôn rơi.
<Đường số 09 phố Bắc> tiếp tục làm mưa làm gió, tuy phải chia sẻ một lượng lượt xem cho bộ phim thương mại của nhà Quảng hạ, nhưng đối chiếu với bộ phim huyền nghi cùng kỳ năm ngoái, doanh thu phòng vé của bộ phim văn nghệ như vậy đã là rất cao. Đánh giá trên mạng dành cho <Đường số 09 phố Bắc> cũng ổn định ở mức 8.5, cao hơn hai điểm so với <Tu La>, xem như đôi bên đều có điểm mạnh riêng.
Trung tuần tháng năm, doanh thu phòng vé của <Đường số 09 phố Bắc> đột phá mốc một tỷ nhân dân tệ. Diêu Chương hết sức vui mừng, vung tay lên, đặt tiệc mừng công tại một khách sạn xa hoa.
Tứ hải là chủ đầu tư lớn nhất của <Đường số 09 phố Bắc>, đương nhiên có tư cách tham dự. Diệp Viễn Tâm hỏi riêng Phó Tây Đường xem anh có muốn đi cùng Hứa Bạch không, nhưng Phó Tây Đường vẫn từ chối.
“Để Cố Tri đi với Hứa Bạch đi, tôi không tham gia náo nhiệt.” Thái độ của Phó Tây Đường đối với mấy trường hợp tiệc tùng xã giao linh đình này, vẫn giữ nguyên một câu “xin thứ cho kẻ bất tài”. Huống hồ, vai chính của tiệc mừng công là Diêu Chương và Hứa Bạch cũng nhưng những diễn viên, nhân viên công tác khác, nếu anh đi, khó tránh khỏi làm lu mờ tiêu điểm, cũng khiến người khác không thoải mái tự nhiên.
Diệp Viễn Tâm luôn một mực chấp hành những phân phó của Phó Tây Đường, Hứa Bạch lại có chút tiếc nuối. Có điều cậu cũng mong khi mình và Phó Tây Đường đã ở bên nhau, cũng có thể giữ được sự tự do tự tại như trước đây, nên cũng không miễn cưỡng anh.
Ngày mở tiệc mừng công, Phó Tây Đường không sửa soạn gì, chỉ mặc quần áo ở nhà mang kính như thường mà đưa cậu ra cửa rồi dặn dò: “Đi sớm về sớm, uống ít rượu thôi.”
Hứa Bạch đi được ba bước xoay người lại, một tay giấu ở sau lưng, nhón chân hôn lên môi anh, “Em sẽ về sớm với anh mà.”
Dứt lời, cậu mở cửa ra ngoài, vào xe Khương Sinh đã đậu sẵn trước cửa. Xe chậm rãi đi khỏi phố Bắc, tới tiểu khu của Cố Tri, thuận đường đón anh đi chung.
Lúc Hứa Bạch tới, Cố Tri đã đeo khẩu trang đứng đợi dưới lầu. Ánh mắt đầu tiền Hứa Bạch đã thấy chiếc áo khoác đen trên người anh, cúi đầu nhìn chính mình, mỉm cười ăn ý.
Sau khi lên xe Cố Tri nhìn phục trang của cậu, cũng nhịn không được cười cười, “Sao cậu còn mặc mấy loại quần áo này?”
Hứa Bạch buông tay, “Anh cũng vậy mà.”
Cố Tri: “Anh không yêu đương, bạn trai cậu không mua đồ cho cậu à.”
Hứa Bạch: “Ảnh nấu cơm cho em……..Ai, nói tới mua quần áo, em còn chưa mua quần áo cho Phó tiên sinh lần nào.”
Nói xong, Hứa Bạch lại thực sự nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của chuyện này. Dù sao sắp tới cậu cũng rảnh, tranh thủ đưa Phó tiên sinh đi dạo phố mua sắm, mua hai bộ đồ mùa xuân thời thượng. Tuy Phó Tây Đường có không ít quần áo, nhưng không phải tây trang thì cũng là tây trang, đơn điệu quá rồi.
Cố Tri nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu thắt dây an toàn. Áo khoác trên người anh là mua cùng Hứa Bạch khi cậu còn chưa ngủ đông, nhân đợt khuyến mại mua sản phẩm thứ hai được giảm nửa giá, hai người mua hai chiếc giống nhau như đúc, trông như đồ tình nhân.
Chốc lát sau, xe ngừng trước studio Hứa Bạch thường tới tạo hình. Sau khi Cố Tri vào Tứ Hải đã phát hành một album gây được tiếng vang lớn, danh tiếng liên tục được nâng cao, hiện giờ tuy còn kém Tưởng Cố Bắc, nhưng vẫn tính là ca sĩ nổi tiếng. Người đại diện muốn đổi tổ tạo hình cho cậu, ngại hình tượng trước kia của anh quá chất phác, không hấp dẫn được fan nhan sắc.
Cố Tri tỏ vẻ sao cũng được, Hứa Bạch liền dẫn anh tới trải nghiệm thử một chút. Trong mắt cậu diện mạo của Cố Tri cũng thuộc dạng không tồi, bằng không ngày trước đã không thể ra mắt trong nhóm nhạc, chỉ là lúc nào anh cũng trang điểm sơ sài, áo thun trắng và quần jeans vạn năm không đổi, nhìn lâu dễ khiến người ta thấy nhạt nhẽo vô vị.
Tựu trung ở thời đại hiện nay, giá trị nhan sắc là chính nghĩa.
Lúc tạo hình, Hứa Bạch nhìn Cố Tri vẫn luôn cúi đầu xem di động, nhịn không được hỏi: “Tán dóc với ai thế?”
Cố Tri không có chứng phụ thuộc di động, có thâm niên làm kẻ im hơi lặng tiếng nhất trong mọi cuộc trò chuyện trên mạng, giờ lại nói chuyện phiếm nhiệt tình với người khác, quá khác thường rồi.
“À, là đại ngốc ấy, cậu ta hỏi anh tiệc mừng công kết thúc lúc mấy giờ, tối nay cậu ta cũng ăn cơm ở khách sạn đó.” Cố Tri đáp.
“Gần đây các anh thường xuyên nói chuyện với nhau lắm hả?” Hứa Bạch nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Tri đáp, bỗng như nhớ tới cái gì, thì thầm với Hứa Bạch, “Có một lần bọn anh chạm mặt Diệp tổng và ông chủ nhà Quảng hạ, hai người bọn họ thiếu chút nữa là xông lên đánh nhau, bọn anh còn tới khuyên can.”
Hứa Bạch: “…………..”
Sao ở đâu cũng có mặt bọn họ cả vậy?
Cố Tri tiếp tục kể: “Lần đầu tiên anh gặp ông chủ của Quảng Hạ luôn đấy, giọng Bắc Kinh đặc sệt, bề ngoài lại giống đàn ông Đông Bắc, cao lớn cường tráng. Anh thấy Diệp tổng mà đánh nhau với anh ta, yếu thế là cái chắc, cho dù anh có vào hỗ trợ cũng không đánh lại nổi.”
Hứa Bạch: “Lần sau thấy người ta ẩu đả thì báo công an.”
Cố Tri biết tiếp thu lẽ phải: “Ừ. Cậu là Cữu lão phu nhân của anh ta, tùy ý cậu.”
Anh thay đổi rồi người anh em ạ. Hứa Bạch bình tĩnh ôn hòa mà nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook