Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
-
Chương 68: Cá Chạch
Hứa Bạch tự nhận mình là người khá trầm ổn, giống như đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp ấy, kể cả Thái Sơn sập xuống trước mắt mặt cũng không biến sắc. Nhưng sau khi đọc tin nhắn của Phó tiên sinh, cậu lập tức mất bình tĩnh, càng nghiệt ngã hơn là cậu quên mất hôm nay có cảnh quay đêm.
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Hứa Bạch đành tạm gác Phó tiên sinh ra đằng sau, chuyên tâm đóng phim.
Tối nay quay cảnh đánh võ là nhiều, lại thêm một màn vây đánh dưới mưa đêm.
Đêm khuya trên đường cái trống trải, mây đen che khuất trăng sáng, mưa gió rét lạnh đổ xuống dập tắt mùa hạ. Phu canh gõ mõ bị kẹt trong đình nghỉ mát, còn nam chính Tần Phi bừng bừng khí thế dạo một vòng quỷ môn quan.
Trong màn này, em trai song sinh Nguyễn Ngọc Tâm của Tần Phi đang ẩn nấu sâu trong trạch viện quyền quý, vốc vẩy nghịch nước, rũ mắt ngâm ca. Này dáng người lả lướt, này trán cao mày ngài, quả thực xứng với câu xinh đẹp như hoa.
Đương nhiên, Hứa Bạch sắm hai vai Tần Phi và Nguyễn Ngọc Tâm, phần của Nguyễn Ngọc Tâm còn chưa quay tới. Nhưng đối với Tần Phi lúc này thì tràng cảnh kia đã diễn ra rồi.
“Làm mưa lớn hơn nữa! Sợ tôi không đủ tiền trả hay gì?!” Thanh âm đ*o diễn Phàn xuyên qua loa lớn chui vào màn mưa, chẳng bao lâu sau, trời đã mưa to hơn.
Toàn thân Hứa Bạch ướt đẫm, cũng may cậu là rắn nước, so với các diễn viên khác thì không tính là khó chịu. Thể lực của cậu cũng khác với người thường, tuy không tới mức mình đồng da sắt, phải đổ máu thì hẳn nhiên sẽ đổ máu, nhưng khả năng chịu đòn thì cực kỳ tốt, khổ mấy cực mấy cũng kham được.
Đạo diễn Phàn là một yêu quái đạo diễn rất biết tận dụng thời cơ, vui tươi hớn hở bắt Hứa Bạch lăn qua lộn lại đủ kiểu, người khác nhìn trong mắt còn tưởng hai người có thù oán gì.
Trận đánh dưới mưa này kéo dài tới mười giờ tối vẫn chưa quay xong, Lãng Lý Bạch Điều thì đã biến thành con cá chạch.
Y lại lần nữa từ trên mặt đất bò dậy, há miệng thở hổn hển, ánh mắt sắc bén liếc kẻ địch tới đuổi giết mình, máu tươi và bùn đất sền sệt tụ dưới chân y. Trong nháy mắt kia, vô số ánh đao bóng kiếm lạnh lẽo sắc bén đổ dồn về phía y, y âm thầm cắn răng nhanh nhẹn cúi thấp người tránh thoát công kích, Tú Xuân Đao quét một vòng phía trước, lưỡi đao sắc bén hướng ra ngoài cản ngay eo kẻ địch đang xông tới.
“A———– ” Y rống giận lao nhanh về phía trước, sức mạnh cực lớn bộc phát khi cận kề ranh giới sống chết, mạnh mẽ ngang ngạnh dùng lưỡi đao ấn mạnh làm kẻ địch lùi lại mấy bước, sau đó dùng sức rút đao.
Ba kẻ áo đen bịn vùng bụng đổ máu không ngừng, mắt trợn trừng hoảng sợ ngã lăn ra đất.
Hứa Bạch nắm chắt Tú Xuân Đao, ánh mắt lạnh lẽo như sát thần ———– cho các người cản tôi đi gặp Phó tiên sinh này, Lãng Cá Chạch không dễ chọc đâu.
“Tốt! Qua!” Thanh âm đ*o diễn Phàn lần thứ hai xuyên qua màn mưa, “Hứa Bạch cậu nghỉ ngơi chút đi, lập tức sẽ bổ sung mấy đoạn đặc tả!”
Hứa Bạch nhẹ nhàng thở ra, cậu không để ý hình tượng ôm ly trà gừng ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi Khương Sinh: “Phó tiên sinh tới chưa?”
Khương Sinh lắc đầu: “Còn chưa thấy, di động của anh cũng không thấy tin nhắn mới.”
Nghe vậy, Hứa Bạch tức khắc bĩu môi. Vì sắp quay bổ sung nên cậu không thể thay quần áo, toàn thân trên dưới đều ướt nhẹp, trên tóc còn rỏ nước, ngồi dưới đất ôm ly nước thoáng nhìn rất đáng thương.
Nhất thời Khương Sinh quên mất ngày thường Lãng Lý Bạch Điều là kẻ như thế nào, ngồi xổm xuống an ủi: “Đi máy bay tới đây cũng mất hơn mười mấy giờ mà.”
“A Yên đâu?” Hứa Bạch lại hỏi.
“Còn đang ở chỗ An Bình, chưa nói khi nào về.”
Thật là, người lớn trẻ nhỏ gì cũng không để người khác bớt lo, Lãng Lý Bạch Điều cảm thấy trách nhiệm của mình thật trọng đại. Đạo diễn Phàn bên kia lại hô to gọi nhỏ, Hứa Bạch vội vàng đứng lên, chạy chậm qua quay tiếp.
Mặc một thân quần áo ướt đẫm lộc cộc chạy trong mưa lần nữa, thật là khó chịu.
Đến giờ Phó tiên sinh còn chưa đưa cơm tới nữa, càng làm người ta khó chịu.
Vì thế Hứa Bạch diễn cảnh đặc tả, cảm xúc phi thường phong phú, ánh mắt vô cùng hấp dẫn, làm đạo diễn Phàn cực kỳ vui vẻ. Hậu quả của việc quá mức nhập tâm chính là Hứa Bạch để cảm xúc của mình và tình cảm cảu Tần Phi hòa trộn với nhau, một chốc khó mà thoát vai được.
Khi cậu thay xong quần áo ra khỏi phim trường, nhìn thấy Phó tiên sinh đứng chờ bên ngoài, ánh mắt cực độ oán niệm. Vốn dĩ cậu nên vui vui vẻ vẻ mà chào đón người ta tới, không chừng còn trao nhau một cái hôn nồng nhiệt, thế nhưng hiện tại cậu lại hùng hổ bỏ đi.
Khương Sinh gấp muốn chết, vội vàng gửi tới Phó Tây Đường một ánh mắt xin lỗi rồi nhanh chóng đuổi theo.
Phó tiên sinh đợi hồi lâu mới gặp được cậu bạn nhỏ nhà mình, rất là bất đắc dĩ. Đúng lúc này, một người từ phía sau vội vàng chạy tới, đại khái là chạy nhanh quá, cậu ta không phát hiện ra Phó Tây Đường, thẳng một mạch đuổi theo Hứa Bạch, cười tươi chào hỏi cậu.
“Anh Hứa về khách sạn à, đi chung đi.”
Hứa Bạch quay đầu nhìn thấy là Bùi Nghị cùng đoàn phim bèn gật đầu tỏ ý sao cũng được.
Phó Tây Đường nhìn bóng dáng hai người, mắt hơi nheo nheo lại.
Trùng hợp bị Khương Sinh không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua bắt gặp. Chỉ một các liếc mắt, trái tim mong manh của cậu ta đã nhảy tận cổ họng, sống lưng lạnh toát, da đầu tê dại, sau đó cậu ta liều mạng bất chấp tất cả xông lên chen vào giữa Hứa Bạch và Bùi Nghị.
Bùi Nghị ngờ vực nhìn, cậu ta đành cười gượng giải thích: “Cũng khuya rồi, xung quanh tối quá, anh Bùi không sợ sao?”
“Sợ hãi? Cũng không có gì mà.” Bùi Nghị ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nhưng Khương Sinh biết làm sao bây giờ? Khương Sinh đáng thương có thể làm gì đây! Cho dù xấu hổ tới phát điên, cậu ta nhất định phải chen vào giữa! Ai cũng không đuổi được!
Tình huống xấu hổ này vẫn tiếp diễn trong thang máy, trợ lý nhỏ Khương Sinh bị kẹp giữa hai vị đại minh tinh mà đứng ở trung tâm thang máy.
Đáng sợ chính là dù đã trễ thế này, vẫn còn rất nhiều fan canh trong khách sạn, biết bao nhiêu camera hướng về phía họ chụp liên tục. Khương Sinh đã đoán được tâm điểm ngày mai sẽ là ————- trợ lý nhỏ nào đó lòng dạ cao ngạo bừng bừng tranh đoạt vị trí Centre.
Khương Sinh: Tôi hận, xin hãy tăng lương.
Ra khỏi thang máy, Hứa Bạch mỉm cười nói câu chúc ngủ ngon với Bùi Nghị rồi về phòng của mình. Đóng cửa lại xong, cậu không đi vào trong mà xuyên qua mắt mèo nhìn ra hành lang như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn nửa ngày cũng không thấy ai, cậu đợi thêm chốc lát, lại nhịn không được mở cửa nhô đầu ra. Hành lang thênh thang trống rỗng không một bóng người.
Ấy, đừng nói là Phó tiên sinh bị cậu giận nên bỏ đi rồi chứ?
Hứa Bạch chậm rãi thoát khỏi cảm xúc của vai diễn, ảo não lại dâng lên. Thế thì Phó tiên sinh cũng hẹp hòi quá rồi đó, lâu như vậy rồi mà còn chưa đuổi theo?
Hứa Bạch nhịn không được lại ra ngoài xem xét, ánh mắt thả tới chỗ ngoặt ở đằng xa, vẫn không thấy bóng dáng ai, cả một tiếng bước chân cũng không có.
Tức chết mất thôi.
Bỗng nhiên, mông Hứa Bạch bị vỗ một cái.
Cậu giật nảy người vội vàng xoay lại, Phó Tây Đường yên ắng đứng sau lưng cậu, cả người thoạt nhìn vẫn ưu nhã an tĩnh như cũ, hoàn toàn không nhìn ra được anh là kẻ đùa giỡn lưu manh vừa đánh mông người khác.
“Đang nhìn gì đó?” Phó Tây Đường bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Cơm của em đâu?” Hứa Bạch hỏi một đằng đáp một nẻo, còn xòe tay về phía Phó Tây Đường, da mặt dày ba thước.
Phó Tây Đường không trả lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng cậu, nó liền đóng lại. “Cùm cụp” một tiếng, Hứa Bạch nghe mà cảm giác da đầu tê dại.
Cậu nhìn Phó Tây Đường, Phó Tây Đường lại xoay người qua chỗ khác, đi vào bên trong.
Kỳ thực Phó Tây Đường chỉ muốn vào lấy thịt kho tàu ra dỗ dành cậu bạn nhỏ tội nghiệp nhà mình đã phải dầm mưa cả đêm.
Anh vừa xoay người chưa đi được mấy bước, sau lưng đã bị một thân thể nóng hổi dán lên. Đối phương gần như là nhảy lên lưng anh, đôi tay bấu trên vai anh, cặp chân dài không biết ngượng ngùng mà quấn lấy eo, đầu kề sát vào, hô hấp ấm áp phả bên tai anh.
Phó Tây Đường bị cậu tập kích bất ngờ hơi nghiêng người về phía trước, trở tay nâng mông cậu tránh cho cậu ngã xuống, nghe cậu lên tiếng: “Phó tiên sinh, anh giận em rồi sao?”
“Không có.” Phó Tây Đường đáp.
“Thật không?” Hứa Bạch ở trên lưng anh còn không an phận, giơ tay ra sờ sờ vành tai anh.
“Đừng nghịch nào.” Phó Tây Đường đặt Hứa Bạch lên giường, nhẹ giọng dỗ ngọt cậu, vẫy tay để đồ ăn khuya bay tới đặt lên bàn đã được kê trước giường. Hứa Bạch tập trung nhìn, trên bàn không chỉ có thịt kho tàu cậu điểm mặt chỉ tên muốn ăn, còn có cá nướng và xiên que, thậm chí Phó Tây Đường còn chuẩn bị cho cậu một lon Coca.
Mắt Hứa Bạch bỗng chốc sáng lấp lánh, thế giới vì thế trở nên trống trải, trước mặt là một mảng ánh sáng chói lòa. Cậu lập tức dùng tư thái sét đánh không kịp bưng tai cầm một xâu thịt ba chỉ cho vào miệng, sau đó mở Coca ra uống một hớp lớn.
“Òa…..” Lỗ chân lông khắp người phảng phất như giãn nở trong nháy máy. Thể xác và tinh thần được phóng thích, linh hồn bay bổng lên cao.
“Em ăn chậm thôi.” Phó Tây Đường nhịn không được nhắc nhở cậu, đưa tay đo độ ấm trên trán cậu, xác định cậu không bị mưa xối cho không khỏe, lúc này mới yên lòng, “Tôi đi tắm trước, không cho em ăn quá no đâu đấy, nghe chưa.”
“Em nghe mà~~~~~” Lãng Lý Bạch Điều bắt đầu phóng đãng.
Phó Tây Đường bất đắc dĩ lắc đầu, xoa xoa tóc cậu rồi đi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Phó Tây Đường mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, ánh mắt liếc nhìn mặt bàn ——- ngoại trừ mấy miếng thịt kho tàu còn sót lại, mấy món khác đều đã hết sạch.
Mà Hứa Bạch không hề có chút hình tượng ngồi ở thảm trên mặt đất, tay cầm xiên que tay cầm Coca, bảy phần tùy hứng ba phần phóng túng. Đại khái bởi vì ăn quá tận hứng, ngốc mao trên đỉnh đầu vểnh cả lên.
Ngốc mao:
Mãi đến khi thấy Phó Tây Đường ra tới, Hứa Bạch cúi đầu tự nhìn mình mới thấy hơi ngượng ngùng, “Phó tiên sinh ơi………….”
Phó Tây Đường kéo cậu đứng dậy, “Lên giường ngồi, trên mặt đất lạnh.”
“Dạ.” Hứa Bạch lúc này rất biết ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cậu ăn quá no rồi, vừa mệt vừa lười. Lười biếng chiến thắng tâm lý thẹn thùng, vì thế sau khi ưỡn người lên một chút, cậu liền dựa vào người Phó Tây Đường, cũng mặc kệ quần áo bị co cuộn lên phân nửa, lộ ra cái bụng ăn no tới căng tròn.
Phó Tây Đường nửa kéo nửa ôm cậu vào trong ngực, lấy đi lon Coca không còn được bao nhiêu trong tay cậu, xoa xoa bụng cậu ———- vẫn có chút lạnh rồi.
Hứa Bạch bị bàn tay ấm áp của anh đụng vào, nhịn không được rụt rụt về sau, lên án anh: “Phó tiên sinh, anh không thể lựa lúc em ăn cơm no, không cách nào triển lãm cơ bụng mà sờ bụng em được.”
“Ở đâu mà nhiều lý lẽ ngụy biện thế này.” Phó Tây Đường nói.
Hứa Bạch ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh, “Anh cúi sát lại đây, em nói cho anh cái gì là lẽ phải.”
Phó Tây Đường nhìn đôi mắt cười cong cong như chứa móc nhỏ câu hồn người của cậu, mang theo chút tò mò mà cúi đầu. Một đôi tay liền câu lấy cổ anh ghì xuống, dâng cho anh một cái hôn nồng nhiệt đến muộn.
Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Hứa Bạch đành tạm gác Phó tiên sinh ra đằng sau, chuyên tâm đóng phim.
Tối nay quay cảnh đánh võ là nhiều, lại thêm một màn vây đánh dưới mưa đêm.
Đêm khuya trên đường cái trống trải, mây đen che khuất trăng sáng, mưa gió rét lạnh đổ xuống dập tắt mùa hạ. Phu canh gõ mõ bị kẹt trong đình nghỉ mát, còn nam chính Tần Phi bừng bừng khí thế dạo một vòng quỷ môn quan.
Trong màn này, em trai song sinh Nguyễn Ngọc Tâm của Tần Phi đang ẩn nấu sâu trong trạch viện quyền quý, vốc vẩy nghịch nước, rũ mắt ngâm ca. Này dáng người lả lướt, này trán cao mày ngài, quả thực xứng với câu xinh đẹp như hoa.
Đương nhiên, Hứa Bạch sắm hai vai Tần Phi và Nguyễn Ngọc Tâm, phần của Nguyễn Ngọc Tâm còn chưa quay tới. Nhưng đối với Tần Phi lúc này thì tràng cảnh kia đã diễn ra rồi.
“Làm mưa lớn hơn nữa! Sợ tôi không đủ tiền trả hay gì?!” Thanh âm đ*o diễn Phàn xuyên qua loa lớn chui vào màn mưa, chẳng bao lâu sau, trời đã mưa to hơn.
Toàn thân Hứa Bạch ướt đẫm, cũng may cậu là rắn nước, so với các diễn viên khác thì không tính là khó chịu. Thể lực của cậu cũng khác với người thường, tuy không tới mức mình đồng da sắt, phải đổ máu thì hẳn nhiên sẽ đổ máu, nhưng khả năng chịu đòn thì cực kỳ tốt, khổ mấy cực mấy cũng kham được.
Đạo diễn Phàn là một yêu quái đạo diễn rất biết tận dụng thời cơ, vui tươi hớn hở bắt Hứa Bạch lăn qua lộn lại đủ kiểu, người khác nhìn trong mắt còn tưởng hai người có thù oán gì.
Trận đánh dưới mưa này kéo dài tới mười giờ tối vẫn chưa quay xong, Lãng Lý Bạch Điều thì đã biến thành con cá chạch.
Y lại lần nữa từ trên mặt đất bò dậy, há miệng thở hổn hển, ánh mắt sắc bén liếc kẻ địch tới đuổi giết mình, máu tươi và bùn đất sền sệt tụ dưới chân y. Trong nháy mắt kia, vô số ánh đao bóng kiếm lạnh lẽo sắc bén đổ dồn về phía y, y âm thầm cắn răng nhanh nhẹn cúi thấp người tránh thoát công kích, Tú Xuân Đao quét một vòng phía trước, lưỡi đao sắc bén hướng ra ngoài cản ngay eo kẻ địch đang xông tới.
“A———– ” Y rống giận lao nhanh về phía trước, sức mạnh cực lớn bộc phát khi cận kề ranh giới sống chết, mạnh mẽ ngang ngạnh dùng lưỡi đao ấn mạnh làm kẻ địch lùi lại mấy bước, sau đó dùng sức rút đao.
Ba kẻ áo đen bịn vùng bụng đổ máu không ngừng, mắt trợn trừng hoảng sợ ngã lăn ra đất.
Hứa Bạch nắm chắt Tú Xuân Đao, ánh mắt lạnh lẽo như sát thần ———– cho các người cản tôi đi gặp Phó tiên sinh này, Lãng Cá Chạch không dễ chọc đâu.
“Tốt! Qua!” Thanh âm đ*o diễn Phàn lần thứ hai xuyên qua màn mưa, “Hứa Bạch cậu nghỉ ngơi chút đi, lập tức sẽ bổ sung mấy đoạn đặc tả!”
Hứa Bạch nhẹ nhàng thở ra, cậu không để ý hình tượng ôm ly trà gừng ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi Khương Sinh: “Phó tiên sinh tới chưa?”
Khương Sinh lắc đầu: “Còn chưa thấy, di động của anh cũng không thấy tin nhắn mới.”
Nghe vậy, Hứa Bạch tức khắc bĩu môi. Vì sắp quay bổ sung nên cậu không thể thay quần áo, toàn thân trên dưới đều ướt nhẹp, trên tóc còn rỏ nước, ngồi dưới đất ôm ly nước thoáng nhìn rất đáng thương.
Nhất thời Khương Sinh quên mất ngày thường Lãng Lý Bạch Điều là kẻ như thế nào, ngồi xổm xuống an ủi: “Đi máy bay tới đây cũng mất hơn mười mấy giờ mà.”
“A Yên đâu?” Hứa Bạch lại hỏi.
“Còn đang ở chỗ An Bình, chưa nói khi nào về.”
Thật là, người lớn trẻ nhỏ gì cũng không để người khác bớt lo, Lãng Lý Bạch Điều cảm thấy trách nhiệm của mình thật trọng đại. Đạo diễn Phàn bên kia lại hô to gọi nhỏ, Hứa Bạch vội vàng đứng lên, chạy chậm qua quay tiếp.
Mặc một thân quần áo ướt đẫm lộc cộc chạy trong mưa lần nữa, thật là khó chịu.
Đến giờ Phó tiên sinh còn chưa đưa cơm tới nữa, càng làm người ta khó chịu.
Vì thế Hứa Bạch diễn cảnh đặc tả, cảm xúc phi thường phong phú, ánh mắt vô cùng hấp dẫn, làm đạo diễn Phàn cực kỳ vui vẻ. Hậu quả của việc quá mức nhập tâm chính là Hứa Bạch để cảm xúc của mình và tình cảm cảu Tần Phi hòa trộn với nhau, một chốc khó mà thoát vai được.
Khi cậu thay xong quần áo ra khỏi phim trường, nhìn thấy Phó tiên sinh đứng chờ bên ngoài, ánh mắt cực độ oán niệm. Vốn dĩ cậu nên vui vui vẻ vẻ mà chào đón người ta tới, không chừng còn trao nhau một cái hôn nồng nhiệt, thế nhưng hiện tại cậu lại hùng hổ bỏ đi.
Khương Sinh gấp muốn chết, vội vàng gửi tới Phó Tây Đường một ánh mắt xin lỗi rồi nhanh chóng đuổi theo.
Phó tiên sinh đợi hồi lâu mới gặp được cậu bạn nhỏ nhà mình, rất là bất đắc dĩ. Đúng lúc này, một người từ phía sau vội vàng chạy tới, đại khái là chạy nhanh quá, cậu ta không phát hiện ra Phó Tây Đường, thẳng một mạch đuổi theo Hứa Bạch, cười tươi chào hỏi cậu.
“Anh Hứa về khách sạn à, đi chung đi.”
Hứa Bạch quay đầu nhìn thấy là Bùi Nghị cùng đoàn phim bèn gật đầu tỏ ý sao cũng được.
Phó Tây Đường nhìn bóng dáng hai người, mắt hơi nheo nheo lại.
Trùng hợp bị Khương Sinh không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua bắt gặp. Chỉ một các liếc mắt, trái tim mong manh của cậu ta đã nhảy tận cổ họng, sống lưng lạnh toát, da đầu tê dại, sau đó cậu ta liều mạng bất chấp tất cả xông lên chen vào giữa Hứa Bạch và Bùi Nghị.
Bùi Nghị ngờ vực nhìn, cậu ta đành cười gượng giải thích: “Cũng khuya rồi, xung quanh tối quá, anh Bùi không sợ sao?”
“Sợ hãi? Cũng không có gì mà.” Bùi Nghị ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nhưng Khương Sinh biết làm sao bây giờ? Khương Sinh đáng thương có thể làm gì đây! Cho dù xấu hổ tới phát điên, cậu ta nhất định phải chen vào giữa! Ai cũng không đuổi được!
Tình huống xấu hổ này vẫn tiếp diễn trong thang máy, trợ lý nhỏ Khương Sinh bị kẹp giữa hai vị đại minh tinh mà đứng ở trung tâm thang máy.
Đáng sợ chính là dù đã trễ thế này, vẫn còn rất nhiều fan canh trong khách sạn, biết bao nhiêu camera hướng về phía họ chụp liên tục. Khương Sinh đã đoán được tâm điểm ngày mai sẽ là ————- trợ lý nhỏ nào đó lòng dạ cao ngạo bừng bừng tranh đoạt vị trí Centre.
Khương Sinh: Tôi hận, xin hãy tăng lương.
Ra khỏi thang máy, Hứa Bạch mỉm cười nói câu chúc ngủ ngon với Bùi Nghị rồi về phòng của mình. Đóng cửa lại xong, cậu không đi vào trong mà xuyên qua mắt mèo nhìn ra hành lang như đang tìm kiếm gì đó.
Nhìn nửa ngày cũng không thấy ai, cậu đợi thêm chốc lát, lại nhịn không được mở cửa nhô đầu ra. Hành lang thênh thang trống rỗng không một bóng người.
Ấy, đừng nói là Phó tiên sinh bị cậu giận nên bỏ đi rồi chứ?
Hứa Bạch chậm rãi thoát khỏi cảm xúc của vai diễn, ảo não lại dâng lên. Thế thì Phó tiên sinh cũng hẹp hòi quá rồi đó, lâu như vậy rồi mà còn chưa đuổi theo?
Hứa Bạch nhịn không được lại ra ngoài xem xét, ánh mắt thả tới chỗ ngoặt ở đằng xa, vẫn không thấy bóng dáng ai, cả một tiếng bước chân cũng không có.
Tức chết mất thôi.
Bỗng nhiên, mông Hứa Bạch bị vỗ một cái.
Cậu giật nảy người vội vàng xoay lại, Phó Tây Đường yên ắng đứng sau lưng cậu, cả người thoạt nhìn vẫn ưu nhã an tĩnh như cũ, hoàn toàn không nhìn ra được anh là kẻ đùa giỡn lưu manh vừa đánh mông người khác.
“Đang nhìn gì đó?” Phó Tây Đường bình tĩnh đặt câu hỏi.
“Cơm của em đâu?” Hứa Bạch hỏi một đằng đáp một nẻo, còn xòe tay về phía Phó Tây Đường, da mặt dày ba thước.
Phó Tây Đường không trả lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng cậu, nó liền đóng lại. “Cùm cụp” một tiếng, Hứa Bạch nghe mà cảm giác da đầu tê dại.
Cậu nhìn Phó Tây Đường, Phó Tây Đường lại xoay người qua chỗ khác, đi vào bên trong.
Kỳ thực Phó Tây Đường chỉ muốn vào lấy thịt kho tàu ra dỗ dành cậu bạn nhỏ tội nghiệp nhà mình đã phải dầm mưa cả đêm.
Anh vừa xoay người chưa đi được mấy bước, sau lưng đã bị một thân thể nóng hổi dán lên. Đối phương gần như là nhảy lên lưng anh, đôi tay bấu trên vai anh, cặp chân dài không biết ngượng ngùng mà quấn lấy eo, đầu kề sát vào, hô hấp ấm áp phả bên tai anh.
Phó Tây Đường bị cậu tập kích bất ngờ hơi nghiêng người về phía trước, trở tay nâng mông cậu tránh cho cậu ngã xuống, nghe cậu lên tiếng: “Phó tiên sinh, anh giận em rồi sao?”
“Không có.” Phó Tây Đường đáp.
“Thật không?” Hứa Bạch ở trên lưng anh còn không an phận, giơ tay ra sờ sờ vành tai anh.
“Đừng nghịch nào.” Phó Tây Đường đặt Hứa Bạch lên giường, nhẹ giọng dỗ ngọt cậu, vẫy tay để đồ ăn khuya bay tới đặt lên bàn đã được kê trước giường. Hứa Bạch tập trung nhìn, trên bàn không chỉ có thịt kho tàu cậu điểm mặt chỉ tên muốn ăn, còn có cá nướng và xiên que, thậm chí Phó Tây Đường còn chuẩn bị cho cậu một lon Coca.
Mắt Hứa Bạch bỗng chốc sáng lấp lánh, thế giới vì thế trở nên trống trải, trước mặt là một mảng ánh sáng chói lòa. Cậu lập tức dùng tư thái sét đánh không kịp bưng tai cầm một xâu thịt ba chỉ cho vào miệng, sau đó mở Coca ra uống một hớp lớn.
“Òa…..” Lỗ chân lông khắp người phảng phất như giãn nở trong nháy máy. Thể xác và tinh thần được phóng thích, linh hồn bay bổng lên cao.
“Em ăn chậm thôi.” Phó Tây Đường nhịn không được nhắc nhở cậu, đưa tay đo độ ấm trên trán cậu, xác định cậu không bị mưa xối cho không khỏe, lúc này mới yên lòng, “Tôi đi tắm trước, không cho em ăn quá no đâu đấy, nghe chưa.”
“Em nghe mà~~~~~” Lãng Lý Bạch Điều bắt đầu phóng đãng.
Phó Tây Đường bất đắc dĩ lắc đầu, xoa xoa tóc cậu rồi đi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Phó Tây Đường mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, ánh mắt liếc nhìn mặt bàn ——- ngoại trừ mấy miếng thịt kho tàu còn sót lại, mấy món khác đều đã hết sạch.
Mà Hứa Bạch không hề có chút hình tượng ngồi ở thảm trên mặt đất, tay cầm xiên que tay cầm Coca, bảy phần tùy hứng ba phần phóng túng. Đại khái bởi vì ăn quá tận hứng, ngốc mao trên đỉnh đầu vểnh cả lên.
Ngốc mao:
Mãi đến khi thấy Phó Tây Đường ra tới, Hứa Bạch cúi đầu tự nhìn mình mới thấy hơi ngượng ngùng, “Phó tiên sinh ơi………….”
Phó Tây Đường kéo cậu đứng dậy, “Lên giường ngồi, trên mặt đất lạnh.”
“Dạ.” Hứa Bạch lúc này rất biết ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cậu ăn quá no rồi, vừa mệt vừa lười. Lười biếng chiến thắng tâm lý thẹn thùng, vì thế sau khi ưỡn người lên một chút, cậu liền dựa vào người Phó Tây Đường, cũng mặc kệ quần áo bị co cuộn lên phân nửa, lộ ra cái bụng ăn no tới căng tròn.
Phó Tây Đường nửa kéo nửa ôm cậu vào trong ngực, lấy đi lon Coca không còn được bao nhiêu trong tay cậu, xoa xoa bụng cậu ———- vẫn có chút lạnh rồi.
Hứa Bạch bị bàn tay ấm áp của anh đụng vào, nhịn không được rụt rụt về sau, lên án anh: “Phó tiên sinh, anh không thể lựa lúc em ăn cơm no, không cách nào triển lãm cơ bụng mà sờ bụng em được.”
“Ở đâu mà nhiều lý lẽ ngụy biện thế này.” Phó Tây Đường nói.
Hứa Bạch ngoắc ngoắc ngón trỏ với anh, “Anh cúi sát lại đây, em nói cho anh cái gì là lẽ phải.”
Phó Tây Đường nhìn đôi mắt cười cong cong như chứa móc nhỏ câu hồn người của cậu, mang theo chút tò mò mà cúi đầu. Một đôi tay liền câu lấy cổ anh ghì xuống, dâng cho anh một cái hôn nồng nhiệt đến muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook