Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
-
Chương 54: Hằng Ngày
.”
Hứa Bạch bùng nổ tốc độ tay, đầu tiên vào tài khoản của mình tìm bài viết của anh bạn rùa bình luận một tràng dằn mặt, sau đó nhanh chóng chuyển qua tài khoản của Phó Tây Đường cấm ngôn đối phương.
Lại chuyển tài khoản vả mặt tới nỗi đối phương hoài nghi yêu sinh.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không quá mười phút, quả nhiên nhanh, độc, chuẩn.
Bỗng nhiên, Hứa Bạch lại nhớ ra chuyện gì, ánh mắt cong lên, “Khối vuông nhỏ anh đưa cho em đâu rồi Phó tiên sinh?”
Phó Tây Đường: “……………….”
“Ách…….” Hứa Bạch phục hồi tinh thần, “Thật ra bản tính em thiện thương, là do anh ta cả, làm nhiều chuyện ác.”
Phó Tây Đường không tỏ ý kiến.
Hứa Bạch nỗ lực muốn cứu vớt hình tượng của mình, nhưng hiệu quả quá nhỏ, cậu cảm thấy chắc Phó tiên sinh không yêu cậu rồi.
Coi kia, anh ấy quay đầu đi!
Hứa Bạch lắc trống bỏi bộp bộp, không hề biết nguyên nhân Phó Tây Đường quay đi rất đơn gian —————bộ dạng cậu đội một củ tỏi buộc bằng dây hồng phấn, cầm trống bỏi nói người ta “làm nhiều chuyện ác” thực sự………. quá buồn cười.
Hai ba giờ chiều, A Yên lại gọi đồ ăn ngoài, bánh khoai tây nướng của bà Vương và mì chua cay của đầu bếp Quách.
Hứa Bạch bội phục cậu nhóc có thể đào tìm trong đông đảo đủ loại quán ăn ra được hai nhà có tên nghe gần gũi vậy, giống như nghe được hương vị gia đình.
A Yên tràn đầy đồng cảm nói: “Phải không?”
“Phải con khỉ á.” Hứa Bạch đáp.
“Tiểu bảo bối anh đừng có càn rỡ vậy nha, có tin lần sau anh Yên đặt cho anh canh ngưu tiên?” (dương v*t bò, bổ thận)
“Sao anh không đặt BBQ luôn đi hả tiểu bảo bối?”
“Cũng được ấy nhỉ.”
Hứa Bạch mãnh liệt kháng nghị biệt danh “Tiểu bảo bối”, quả thực như cùng một mẹ sinh ra với “Hứa A Tiên”. Phó Tây Đường lại không phản ứng gì với chuyện này, thậm chí chấp nhận hành vi đặt đồ ăn ngoài của A Yên.
Hai người ồn ào, bất tri bất giác đã cùng ngồi xổm xuống trước cửa. Anh em hồ lồ cũng thò qua xem náo nhiệt, cả đám chen chúc ở cửa.
Hôm nay cơm giao tới hơi chậm.
A Yên ngồi xổm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tây Đường trên gác xếp, hỏi Hứa Bạch: “Tiên sinh thật sự không sao chứ?”
Hứa Bạch gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cậu cũng không xác định được.
Hứa Bạch bùng nổ tốc độ tay, đầu tiên vào tài khoản của mình tìm bài viết của anh bạn rùa bình luận một tràng dằn mặt, sau đó nhanh chóng chuyển qua tài khoản của Phó Tây Đường cấm ngôn đối phương.
Lại chuyển tài khoản vả mặt tới nỗi đối phương hoài nghi yêu sinh.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không quá mười phút, quả nhiên nhanh, độc, chuẩn.
Bỗng nhiên, Hứa Bạch lại nhớ ra chuyện gì, ánh mắt cong lên, “Khối vuông nhỏ anh đưa cho em đâu rồi Phó tiên sinh?”
Phó Tây Đường: “……………….”
“Ách…….” Hứa Bạch phục hồi tinh thần, “Thật ra bản tính em thiện thương, là do anh ta cả, làm nhiều chuyện ác.”
Phó Tây Đường không tỏ ý kiến.
Hứa Bạch nỗ lực muốn cứu vớt hình tượng của mình, nhưng hiệu quả quá nhỏ, cậu cảm thấy chắc Phó tiên sinh không yêu cậu rồi.
Coi kia, anh ấy quay đầu đi!
Hứa Bạch lắc trống bỏi bộp bộp, không hề biết nguyên nhân Phó Tây Đường quay đi rất đơn gian —————bộ dạng cậu đội một củ tỏi buộc bằng dây hồng phấn, cầm trống bỏi nói người ta “làm nhiều chuyện ác” thực sự………. quá buồn cười.
Hai ba giờ chiều, A Yên lại gọi đồ ăn ngoài, bánh khoai tây nướng của bà Vương và mì chua cay của đầu bếp Quách.
Hứa Bạch bội phục cậu nhóc có thể đào tìm trong đông đảo đủ loại quán ăn ra được hai nhà có tên nghe gần gũi vậy, giống như nghe được hương vị gia đình.
A Yên tràn đầy đồng cảm nói: “Phải không?”
“Phải con khỉ á.” Hứa Bạch đáp.
“Tiểu bảo bối anh đừng có càn rỡ vậy nha, có tin lần sau anh Yên đặt cho anh canh ngưu tiên?” (dương v*t bò, bổ thận)
“Sao anh không đặt BBQ luôn đi hả tiểu bảo bối?”
“Cũng được ấy nhỉ.”
Hứa Bạch mãnh liệt kháng nghị biệt danh “Tiểu bảo bối”, quả thực như cùng một mẹ sinh ra với “Hứa A Tiên”. Phó Tây Đường lại không phản ứng gì với chuyện này, thậm chí chấp nhận hành vi đặt đồ ăn ngoài của A Yên.
Hai người ồn ào, bất tri bất giác đã cùng ngồi xổm xuống trước cửa. Anh em hồ lồ cũng thò qua xem náo nhiệt, cả đám chen chúc ở cửa.
Hôm nay cơm giao tới hơi chậm.
A Yên ngồi xổm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tây Đường trên gác xếp, hỏi Hứa Bạch: “Tiên sinh thật sự không sao chứ?”
Hứa Bạch gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cậu cũng không xác định được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook