Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 1: Mười năm sau

Hạ Thư - gã đàn ông độc thân sắp 30 tuổi, rốt cuộc cũng đã hiểu lý do vì sao ngày xưa cha mẹ vẫn luôn thúc giục mình kết hôn. Chẳng qua năm đó, trong mắt y chỉ có sự nghiệp.

Hiện giờ, y đã không cần phải điên cuồng bôn ba tứ xứ vì độ phủ sóng của bản thân, cũng không cần để những buổi họp báo, những chương trình nghệ thuật chiếm mất thời gian. Bởi vì y đã thành công, đã có danh tiếng và địa vị mà y luôn coi trọng lúc còn trẻ, đã trở thành Ảnh đế Hạ danh tiếng lẫy lừng trong giới giải trí. Thế nhưng, y lại chẳng hề thấy vui vẻ.

Trong chuyến trăng mật thứ chín mươi chín của Ảnh hậu Diệp và người bạn thân là Lâm Nguyên, sau lần thứ n+1 bị Hạ Thư chen ngang, Ảnh hậu Diệp vốn là người có tính tình ôn hòa cũng phải nổi điên lên. Cô chặn Hạ Thư ở bãi đỗ xe rồi hung hăng đe dọa rằng, nếu y còn dám bám theo quấy rối tuần trăng mật của bọn họ, cô sẽ tung hết đống ảnh chụp cảnh y "lên cơn" khi say rượu lên mạng cho mà xem.

Hạ Thư – một kẻ sĩ diện đành bất đắc dĩ thu xếp hành lý, tham gia chuyến du lịch độc thân do hai vợ chồng Lâm Nguyên chuẩn bị riêng cho mình.

Ở sân bay, sau khi nhìn cặp đôi ngày ngày làm mù mắt lũ F.A lên chuyến bay tới Pháp, Hạ Thư mới nhớ tới chuyện xem lại vé máy bay của bản thân.

Thấy địa điểm tới đầy quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Hạ Thư là ném quách vé máy bay rồi về nhà ngủ ngay và luôn. Thật ra không phải vì nơi mà y sắp bay tới nguy hiểm gì cho cam. Ngược lại, phong cảnh nơi đó đẹp tới mức Hạ Thư chỉ ghé qua một lần mà cả đời không tài nào quên được.

Tới tận giây phút máy bay cất cánh, Hạ Thư mới giật mình nhận ra bản thân đã có quyết định sai lầm tới mức nào. Y phiền muộn vô cùng, thậm chí có lúc còn mong rằng máy bay quay đầu về điểm xuất phát. Thế nhưng, lúc thật sự sắp đến nơi, chút xíu mong chờ trong lòng y lại chui ra, thậm chí chi phối cả thân thể.

Sau khi Hạ Thư uống tới ly nước thứ bảy, vào WC tới lần thứ tám, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh.

Vừa bước khỏi cửa ra, Hạ Thư đã thấy vô số fan đang giơ banner, đèn hiệu lập lòe. Theo bản năng, y kiểm tra lại khẩu trang với kính râm của mình xem đã "vũ trang" tử tế hay chưa.

Tới khi kiểm tra xong rồi, y mới thấy rõ cái tên trên một tấm banner gần nhất, đó là tên một cậu trai trẻ đang hot gần đây. Hạ Thư cảm thấy có chút bực bội với việc lo bò trắng răng của mình.

Bị đám fan điên cuồng chen lấn, xô đẩy, Hạ Thư phải vất vả mãi mới thoát ra được khỏi khu vực "bão đổ bộ". Nhìn đám đông cuồng nhiệt đó, trong lòng y lại cảm thấy hơi trống trải. Bao nhiêu năm qua, năm nào y cũng phải chạy tới hai, ba mươi hoạt động, mỗi lần tới sân bay lại là lúc y thấy buồn bực nhất.

Có điều, y cũng biết đây đã là cách trực tiếp nhất để các fan có thể gặp được thần tượng của mình. Tuy rằng có thể đi đường riêng cho VIP, nhưng bởi một câu nói của ai đó, y đã kiên trì suốt mười năm chỉ đi ra theo lối thông thường, đến mức quen luôn cả với việc bị chen đẩy.

Chỉ tiếc người mà y chờ đợi vẫn không hề xuất hiện. Mỗi lần đứng ở sân bay đông kín người, y mới hiểu rốt cuộc mình cô độc tới mức nào.

Thật ra y thích ra sân bay, vì tới chỗ nào cũng sẽ có fan ra chào đón y. Điều đó cho y cảm giác bản thân cũng được chờ đợi, chứ không phải chỉ cô độc một mình.

Từ chối vài tài xế chào khách xong, Hạ Thư kéo hành lý tới cạnh trạm dừng xe buýt. Nhớ lần đầu tiên tới đây quay phim, việc y muốn làm nhất là được ngồi xe buýt tới hòn đảo nhỏ kia, nhưng đáng tiếc là y bị người đại diện quản quá chặt.

Không khí nơi này rõ ràng nóng hơn, Hạ Thư cảm giác được lớp áo đã ướt đẫm mồ hôi đang dính vào lưng. Điều này khiến y xác nhận thêm một lần nữa rằng, việc tới nơi này không phải là một quyết định đúng đắn. Trong lúc y còn suy nghĩ có nên quay đầu dứt khoát rời đi hay không thì đã bị dòng người vội vã đẩy lên xe buýt.

Lục hết tất cả các loại túi trên người mà không ra được một đồng xu nào, Hạ Thư cảm thấy anh giai tài xế đã bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt không ổn rồi. Y ngượng ngùng tới mức, chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào cho xong.

"Cho anh nè!" Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai, một bàn tay trắng nõn xuất hiện ngay trước mặt Hạ Thư. Đương nhiên, điều khiến y chú ý nhất chính là đồng tiền xu nằm trong lòng bàn tay ấy.

"Cảm ơn cô." Hạ Thư ngẩng đầu lên thì trông thấy một đôi mắt sáng ngời. Đối phương là một cô gái với khuôn mặt khá thanh tú.

"Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong, vào trong đi" Nghe tài xế thúc giục, cô gái vội vàng bỏ tiền vào khe, sau đó kéo Hạ Thư đi vào tìm chỗ ngồi.

Cũng không phải tài xế nóng tính hay là bị thời tiết làm nóng đầu, mà chủ yếu là vì anh ta mới bị bạn gái đá để theo một tên đẹp mã. Cho nên bây giờ, cứ thấy trai đẹp là anh ta lại tự động cảm thấy cáu tiết.

"Tôi không làm anh giật mình chứ? Tại tôi thấy ông kia giống như muốn đập anh tới nơi rồi nên mới kéo anh đi vào luôn." Hình như cảm thấy mình có hơi lỗ mãng, cô gái quay đầu lại, cười an ủi Hạ Thư.

"Không sao, vẻ mặt vừa xong của anh tài xế trông cũng đáng sợ thật." Hạ Thư cào mái tóc hơi biến dạng của mình, quen tay chỉnh lại kính râm.

"Anh lạ thật đấy, ở trên xe còn đeo kính râm." Cô gái là người hoạt bát, bắt chuyện với Hạ Thư rất tự nhiên, không hề có chút xa lạ hay ngượng ngùng gì.

"Quen rồi ấy mà" Hạ Thư ngại ngùng giải thích, "Phải rồi, cô là sinh viên ra đảo du lịch hả"? Thấy cô gái mới hơn 20 tuổi, Hạ Thư bèn đoán.

"Không, tôi tốt nghiệp mấy năm rồi. Lần này tôi ra đảo để đưa đồ cho sếp." Tuy Hạ Thư đoán sai, nhưng cô nàng vẫn khá vui vẻ trò chuyện, lại còn tranh thủ phàn nàn về ông chủ của mình, "Sếp của tôi cũng kỳ lắm cơ, rõ ràng công ty đang bận muốn chết mà còn chạy đi chơi, đúng là nhà tư bản đáng ghét."

Nói tới ông chủ của mình, cô gái bỗng nhiên hăng hái hơn hẳn. Hạ Thư yên lặng nghe, thi thoảng gật đầu cười theo, trong lòng cũng thấy vui vẻ vì gặp được một người bạn đồng hành thú vị.

"Mấy năm nay, sếp tôi đổi bạn gái xoành xoạch, vậy mà chẳng có ai có thể bền lâu. Thậm chí còn có tin đồn là sếp tôi thích giai cơ. Nhất là lúc sếp tôi đứng cạnh Giám đốc âm nhạc của bọn tôi ấy, cứ mờ ám sao sao đó. Làm đám con gái trong công ty bọn tôi nhìn mà chỉ muốn hú hét điên cuồng lên thôi."

Nhìn cô bé trước mặt khoa tay múa chân, một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Hạ Thư bỗng nhiên đứt phựt, y vô thức nói ra câu hỏi mà y đã giấu tận đáy lòng, "Cô có thể chấp nhận được tình yêu đồng tính à, không cảm thấy nó bất thường sao?"

"Đừng nói anh kỳ thị đồng tính nha!" Nghe câu hỏi của Hạ Thư, vẻ mặt cô nàng bỗng trở nên nghiêm túc, vẻ tươi cười cũng biến mất, "Tình yêu chân chính là không phân biệt giới tính, chỉ cần hạnh phúc là được. Cho dù anh không chấp nhận được tình yêu đồng tính thì cũng xin hãy tôn trọng họ! Mất công tôi còn tưởng anh là người tốt."

Nói xong cô gái đứng dậy tính rời đi. "Cô hiểu lầm rồi, thật ra tôi cũng thích đàn ông." Hạ Thư vươn tay kéo cô lại, khẽ giải thích. Cô gái kinh ngạc nhìn y, sau đó lại ngồi xuống.

"Có phải tôi làm cô sợ rồi không?" Thấy phản ứng của cô gái, Hạ Thư có hơi hối hận vì biểu hiện vừa rồi của mình. Thế nhưng bí mật chôn kín trong lòng nhiều năm như vậy, sau khi nói ra rồi, y lại không cảm thấy gì cả. Chỉ có điều, hình như y đã khiến người khác cảm thấy lúng túng.

"Không có, tôi chỉ bất ngờ quá thôi." Cô gái phản ứng lại kịp, có hơi hối hận về biểu hiện vừa rồi của mình. "Anh đừng để ý thái độ của tôi lúc nãy, lần đầu tiên gặp người đồng tính nên có hơi hồi hộp. Ý không phải, là có hơi ngạc nhiên. Ầy, cũng không phải… Mà thôi, nói chung anh hiểu được ý của tôi mà?"

Cô nàng càng giải thích càng loạn cào cào. Cuối cùng, cô sốt sắng nắm lấy tay Hạ Thư, bày ra vẻ mặt đầy đáng thương, như thể mong rằng y đọc được ý nghĩ của mình.

"Tôi hiểu," Hạ Thư nắm ngược lại bàn tay cô, nhẹ nhàng vỗ vài cái như để an ủi, "Đừng lo lắng, tôi cũng đâu có định đánh cô."

"Dù anh có muốn đánh tôi cũng phải xem có đánh được không nhé!" Cô nàng thấy Hạ Thư không trách mình thì cũng yên lòng. Cô hếch mặt lên, giọng khoe khoang, "Tôi có đai đen Taekwondo lận đó!"

"Ha ha, giỏi vậy sao?" Hạ Thư bị cô chọc cười, cũng trêu lại, "Thế nhưng tôi cũng biết võ đó, tông sư luôn nhé!"

Thật ra Hạ Thư không hề bốc phét. Trước đây cơ thể y khá yếu, vì để y nâng cao sức khỏe nên ai kia đã bắt y phải đi luyện Vịnh Xuân quyền. Về sau, mặc dù người kia rời đi, nhưng Hạ Thư cũng đã luyện được ra ngô ra khoai. Cũng nhờ có công phu như vậy, mấy năm trước, y đã dễ dàng giành được cơ hội đóng bộ phim điện ảnh Vịnh Xuân, diễn vai tông sư.

"Xì, tôi đây còn là Hoắc Nguyên Giáp ý!" Cô nàng trừng mắt, hờn mát với y, "Có điều, sếp bọn tôi cũng biết võ thật đó, nghe thư ký của sếp nói là mỗi ngày sếp đều tập Vịnh Xuân quyền, còn thích xem phim Vịnh Xuân của Ảnh đế Hạ. Cả công ty còn đồn rằng sếp là fan của ảnh đế."

"Có vẻ Ảnh đế Hạ được nhiều người yêu thích nhỉ!" Mặc dù nói là không còn quan tâm tới cái nhìn của người ngoài, nhưng nghe người khác nhắc tới mình, Hạ Thư vẫn hơi hiếu kỳ, "Cô có thích anh ta không?"

"Thích chứ. Tuy rằng tôi là fan sắc đẹp, nhưng cũng phải quỳ gối trước tài năng của Ảnh đế Hạ. Tôi xem hết phim của anh ấy rồi, nghe bảo anh ấy còn muốn thử làm đạo diễn nữa. Người đâu mà giỏi quá đi!". Không ngờ vừa nhắc tới Ảnh đế Hạ, cô nàng còn kích động hơn cả tám chuyện về sếp của mình. "Tiếc một cái là ảnh đế vẫn chưa tìm được ý trung nhân của mình."

"Nếu như anh ấy có người yêu, cô không thấy buồn lòng sao? Bình thường các fan đều không thích thần tượng của mình hẹn hò mà." Thật ra Hạ Thư cũng đã nghĩ về vấn đề này rất lâu. Trước đây, có một lần y quay phim, vì dính scandal với nữ diễn viên chính trong phim mà bị fan gửi thư nặc danh đe dọa.

"Fan mà không cho thần tượng hẹn hò, kết hôn thì chỉ có đám fan cuồng, thích theo kiểu ích kỷ. Ảnh đế Hạ năm nay 30 rồi. Anh ấy một thân một mình, dốc sức lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, bọn tôi đều mong có người có thể ở bên chăm sóc, để anh ấy đỡ phải vất vả." Cô gái nói với vẻ rất chân thành, nói tới câu cuối, mắt còn ngân ngấn nước.

Là người được nhắc tới, Hạ Thư nghe mà cảm thấy ấm áp trong lòng. Cố nén xúc động muốn nói thật, y nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Anh ấy chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng lòng của cô."

"Anh tưởng mình đang diễn phim thần tượng đấy à?" Cô nàng đánh bay cái tay của Hạ Thư ra khỏi đầu mình, miệng oán giận: "Xoa đầu sẽ làm người ta không cao lên được đấy."

Hạ Thư không tức giận, chỉ cười rồi rút tay lại.

"Nói thật nha, anh cười lên trông có hơi giống Ảnh đế Hạ đó!" Cô gái bỗng nhiên hưng phấn reo lên, sau đó lại ỉu xìu, "Ầy, bây giờ chắc anh ấy đang ở Pháp hưởng thụ ké tuần trăng mật của vợ chồng Lâm Nguyên. Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi, tại sao anh ấy cứ thích bị ‘giày vò’ tâm lý vậy? Có người còn bảo, có khi nào ảnh đế độc thân lâu quá nên tâm lý có vấn đề rồi không."

Hạ Thư cảm thấy tâm trạng của mình không khác gì ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Vừa rồi y có bao nhiêu cảm kích, bao nhiêu thiện cảm thì bây giờ có bây nhiêu xúc động muốn đánh người.

"Có lẽ anh ấy cảm thấy có nhiều người ở bên thì xôm tụ hơn." Hạ Thư cười khổ, tự thanh minh, "Đừng nghĩ nhiều quá."

"Nhưng mà vợ chồng nhà người ta đi hưởng tuần trăng mật. Chưa kể lần nào anh ấy cũng bám theo..." Âm thanh của cô gái ngày càng nhỏ dần, "Đợi khi nào tôi về, sẽ kêu gọi cả fanclub đặt hashtag tìm vợ cho Ảnh đế Hạ."

Hạ Thư ngồi bên cạnh bỗng cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua sau lưng mình. Y hơi hoang mang, hỏi lại: "Làm vậy có được không?"

"Không được cũng phải được. Tới lúc đó anh cũng đẩy tag lên cho tôi đấy nhá!" Quả thực đúng như lời người xưa nói, phụ nữ là giống loài dễ bị xúc động, "Ây da, tới trạm dừng rồi! Đưa đồ cho sếp xong, tôi sẽ đăng bài lên Weibo ngay. Cho tôi phương thức liên lạc của anh đi, tới lúc đó tôi sẽ báo anh biết."

Hạ Thư cảm thấy đầu mình đã bắt đầu đau. Y vừa xoa huyệt Thái dương, vừa bảo vệ cô nàng còn đang khua chân múa tay xuống xe.

Trước sự nhõng nhẽo của cô gái, rốt cuộc Hạ Thư cũng phải đồng ý đưa cô số di động.

"Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì nữa?" Lúc lưu số điện thoại, cô nàng mới nhớ tới vấn đề quan trọng này, bèn kéo lại Hạ Thư để hỏi.

"Tôi tên là Trình Hạ," Hạ Thư giả bộ bình tĩnh, thốt ra hai chữ. "Chẳng phải cô cần đem đồ cho sếp sao, không sợ trễ à?"

Rốt cuộc cũng nhớ rằng mình có việc quan trọng, cô gái buông tay Hạ Thư ra rồi chạy đi. "Tôi là Lâm Nhược!" Cô nàng chạy được một đoạn rồi vẫn không quên quay đầu lại nói tên của mình. Dù sao cơ hội để ảnh đế nhớ được tên mình cũng đâu có nhiều.

Ra khỏi nhà ga, Hạ Thư mới phát hiện ra, nơi này thay đổi không ít so với trong trí nhớ. Ngẫm lại thì, cũng đã mười năm kể từ lần đầu tiên y tới đây.

Hạ Thư bước đi mà không hề có mục đích, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng năm ấy. Bất tri bất giác, y bước vào một con đường trồng cả hàng cây ngô đồng. Cành lá rậm rạp chắn đi phần lớn ánh mặt trời, những tia sáng le lói qua tán lá, chiếu xuống mặt đất, tạo thành những mảnh sáng loang lổ.

Có hai thiếu niên bước tới từ hướng ngược sáng. Thiếu niên thấp hơn hưng phấn nhìn cảnh đẹp phía trước, mắt cười cong cong, "Oa, con đường này đẹp thật, trồng toàn là ngô đồng. Đợi thu tới chắc chắn sẽ phủ đầy lá vàng lên cả con đường."

"Ha, không ngờ cậu văn nghệ phết đấy," Có vẻ cậu nam sinh cao hơn cũng đang khá vui, cậu ta vươn tay xoa đầu cậu thiếu niên phía trước, "Đợi sau này có tiền rồi, tớ sẽ mua một căn biệt thự thật to, trong sân trồng toàn ngô đồng. Tới lúc lá rụng, cho cậu tha hồ lăn lộn trên đó, thấy sao?"

"Tự cậu nói đấy nhé, không được đổi ý đâu." Hiển nhiên là cậu nhóc vô cùng hứng thú với đề nghị này, còn cười rất ranh mãnh.

"Nhưng mà bây giờ phải đi kiếm tiền trước đã!" Một hồi chuông dồn dập cắt ngang tưởng tượng của hai người. Thiếu niên lắc điện thoại trong tay đang hiện ra hình báo có cuộc gọi của mụ phù thủy. Mặt mày cậu ta nhăn nhó, kéo người phía sau chạy đi.

Thẳng cho tới khi cảm giác được trên mặt hơi man mát, Hạ Thư mới sực tỉnh, lau vội chất lỏng đắng chát chảy dài trên mặt. Y không dám dừng lại thêm nữa, vội vã rời đi.

Không gian im ắng, chỉ còn tiếng vali ma sát với mặt đất đầy chói tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương