Editor: Thụy Miên

Beta: Nhân Tông

“Răng rắc–”

Theo tiếng vỡ vụn rõ ràng của tấm ván gỗ, chỉ đạo Trương đang nói bỗng im bặt lại.

Khác với cái thùng gỗ mà chỉ đạo Trương vừa dùng để hoàn thành hai cái lộn mèo, cái bên này, ngay lúc Dung Đình rơi xuống, hiện ra một khe hở.

Không đợi Dung Đình nhảy đến lần thứ hai cả tấm ván gỗ đã hoàn toàn sụp xuống.

Thân ảnh cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đáy thùng, Lục Dĩ Quyến cực kỳ sợ hãi, “Dung Đình!!”

Cậu và chỉ đạo Trương dường như là đồng thời vọt tới bên cạnh thùng gỗ, Dung Đình nằm trên mặt đất, sắc mặt thống khổ hít khí, có thể là nghe được tiếng hét của Lục Dĩ Quyến, anh giãy dụa nửa ngồi dậy, cắn rắng nói, “Dĩ Quyến… Anh không sao…”

Sắc mặt Lục Dĩ Quyến trắng bệch, “Anh ngã ở chỗ nào??? Anh đợi… em đi vào cõng anh ra!”

Cậu chống người vào thành của thùng gỗ, cực kỳ quyết đoán xoay người nhảy vào, Dung Đình kiên cường tự kiềm chế, chỉ đợi lúc Lục Dĩ Quyến đến gần mới bắt lấy cổ tay của cậu, dùng sức nắm chặt.

Lục Dĩ Quyến đến gần mới phát hiện Dung Đình cắn chặt răng, cả hàm đều đang run lên kèn kẹt, có thể thấy được cơn đau không phải nhẹ, nhưng mà cho dù là thế, lúc Dung Đình ngã xuống đất cũng kiềm mà không kêu tiếng nào… Lục Dĩ Quyến vừa đau lòng vừa có chút sợ, “Em… em gọi điện cho 120… anh nhịn một chút!”

Nói xong, cậu có chút rối loạn đưa tay tìm điện thoại di động của mình.

Nhưng mà, Dung Đình lại đè tay Lục Dĩ Quyến lại, lắc đầu ý bảo cậu trước không cần gọi.

May mà ở phía sau, chỉ đạo Trương cũng đã xoay người nhảy vào trong thùng, ông ngồi xổm xuống bên người Dung Đình, bắt đầu làm kiểm tra và chẩn đoán sơ bộ: “Lúc ngã có đụng tới xương cụt không?”

“Không có… Nhưng mà, chân… hít!” Vì chỉ đạo Trương đụng đến khớp xương ở mắt cá chân của anh, Dung Đình hít sâu một hơi, mà theo động tác ấn vào khớp xương của chỉ đạo Trương, Dung Đình không khắc chế được phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Chỉ đạo Trương sắc mặt cũng biến thành khó coi, “Dung lão sư…. có khả năng gãy xương, tôi đề nghị ngài nên lập tực chạy chữa.”

Dung Đình lúc này mới thở ra một hơi, tựa như là tất cả những đau đớn nhẫn nại trong nháy mắt tiêu tan hết, sau đó anh cắn răng dặn dò Lục Dĩ Quyến. “Đi nói Thích Mộng gọi điện thoại, cô ấy biết nên xử lý thế nào.”

Lục Dĩ Quyến cũng bất chấp không nghĩ nhiều, vội vàng đáp ứng, sau đó đứng lên đi tìm thân ảnh của Thích Mộng.

Ánh mắt của cậu theo bản năng tìm đến chỗ Thích Mộng vừa đứng hồi nãy, nói cũng kỳ, Dung Đình xảy ra chuyện thế mà Thích Mộng lại không thấy bóng dáng. Lục Dĩ Quyến gắt gao nhăn mi, trong nội tâm vừa giận vừa vội, chỉ có thể nắm chặt tay, nhanh chóng tìm thấy Thích Mộng.

Cuối cùng, Lục Dĩ Quyến phát hiện Thích Mộng đứng ở bên cạnh cổng gọi điện thoại.

Cậu hít sâu một hơi kiềm chế nôn nóng của mình, một lần nữa nhảy ra khỏi thùng gỗ, chạy đến chỗ Thích Mộng, “Chị Thích Mộng!”

Thích Mộng làm một dấu hiệu “Suỵt”, che lại mic, lại nói vài cậu mới cúp điện thoại, theo Lục Dĩ Quyến vào bên trong, “Dung Đình thế nào?”

“Chỉ đạo Trương nói có thể là gãy xương! Dung ca bảo chị gọi điện thoại cho bệnh viện!”

Thích Mộng lúc này mới giận tái mặt, gọi 120.



Trong bệnh viện

Dung Đình ở bên trong chụp X-quang kiểm tra, Lục Dĩ Quyến nôn nóng đợi ngoài cửa.

Vừa nộp xong tiền xe cứu thương, Tiểu Hách đã chạy tới, nhanh miệng hỏi, “Dĩ Quyến, Dung ca sao rồi?”

Lục Dĩ Quyến trầm mặc lắc đầu, “Không biết…. Phải đợi kết quả kiểm tra, làm thủ tục xong hết rồi hả?”

“Ừ!” Tiểu Hách ngồi xuống kế bên Lục Dĩ Quyến, cậu ta chạy tới chạy lui đầu đầy mồ hồi, nhìn thấy khóe miệng Lục Dĩ Quyến căng cứng, cả người đều như đang ở trên bờ vực sụp đổ, nhịn không được mở miệng an ủi một câu, “Dĩ Quyến, đừng lo lắng, Dung ca khẳng định không có chuyện gì.”

Lục Dĩ Quyến cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ha ha một tiếng, “Ừ tôi biết.”

Cậu đang ở trong trạng thái cảm xúc cực kỳ không ổn định, rõ ràng trầm lặng hơn bình thường rất nhiều nhưng mà Tiểu Hách lại không có biện pháp gì dỗ dành cậu.

Cho đến khi cửa phòng kiểm tra được mở ra.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên đứng lên, sải bước đi vào.

“Bác sĩ! Dung Đình anh ấy thế nào rồi?”

Dung Đình uống thuốc giảm đâu, không còn đau đớn như lúc này, anh cúi đầu kêu tên Lục Dĩ Quyến, nhắc nhở cậu, “Bình tĩnh đừng nóng vội.”

Phòng khám đặc biệt không cần xếp hàng, phim chụp cũng được rửa ra rất nhanh, bác sĩ bảo Lục Dĩ Quyến đẩy Dung Đinh đến phòng khám. “Hai nơi bị đập gãy xương, trong đùi phải là gãy xương nặng nhất, tổn thương đến gân nhượng chân (*), hơn nữa có hiện tượng lệch vị trí, nhất định phải nằm viện đợi phẫu thuật …”

(*) gân nhượng chân: gân nối bắp chân và gót chân.

“Sau khi làm phẫu thuật có thể khỏi hẳn không? Có để lại di chứng hay không?” Lục Dĩ Quyến vội vàng hỏi.

Bác sĩ nhìn cậu một cái, sau đó trả lời, “Phải bắt đinh thép bó thạch cao, chỉ cần cẩn thận bảo vệ, nói chung cũng không có vấn đề gì nhiều… Nhưng mà trong vòng hai tháng tới tuyệt đối không được vận động kịch liệt.”

Lục Dĩ Quyến sợ run lên, mắt nhìn Dung Đình, mở miệng thử thăm dò: “Sư ca… phim của anh…”

Mặc dù ánh mắt của Dung Đình tối lại vài phần, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, “Cái này đừng lo…. Nhưng mà bác sĩ, khi nào tôi có thể tiến hành phẫu thuật?”

Bác sĩ nhanh chóng viết chuẩn đoán của mình, nói rõ, “Dung tiên sinh, tình huống của ngài tương đối đặc thù, trong tình huống bình thường, tôi sẽ đề nghị người bệnh đợi hai ba ngày để mắt cá chân tiêu viêm tiêu sưng, nhưng mà trước mắt gót chân của ngài không sưng lên quá nặng, có thể tiến hành phẫu thuật, đương nhiên, lựa chọn cụ thể thế nào, chúng tôi tôn trọng ý kiến của ngài.”

“Vậy thì nhanh chóng phẫu thuật.”Dung Đình gọn gàng linh hoạt quyết định, “Mang giấy thỏa thuận đến ký đi.”

Bác sĩ kinh ngạc trước sự quyết đoán của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến lại trực tiếp hiểu thành anh vội đóng phim.

Trong lòng của câu có chút chua xót, lại không dám ngắt lời nói cái gì.

Cho đến khi bác sĩ ra ra vào vào chuẩn bị giấy thỏa thuận phẫu thuật, đưa đến trước mặt Dung Đình, “Phẫu thuật nhanh nhất là vào chiều nay, nếu như đã xác định mà nói thì… tôi điền thời gian cùng bác sĩ chủ trị, ngài chỉ cần ký tên.”

“Được.”

Nhìn bác sĩ viết thời gian mổ và bác sĩ mổ chính, Dung Đình ký xuống chữ ký rồng bay phượng múa của mình.

“Trong lúc này, còn cần người nhà ký tên.”

Lục Dĩ Quyến và Dung Đình đồng thời sững sờ.

“Không có người nhà.”Dung Đình nhàn nhạt đáp lại bác sĩ.

Mà Lục Dĩ Quyến thì cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ký không? Tôi với anh ấy là…. bạn bè.”

Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, phải là người có thể chịu trách nhiệm pháp luật.”

Dung Đình tạm ngừng, dường như chợt nhớ tới cái gì, “Dĩ Quyến, Thích Mộng đâu? Để cô ấy ký tên, cô ấy có thể.”

Lục Dĩ Quyến ngạc nhiên, nhưng giờ phút này, cậu phát hiện rõ ràng tâm tình của mình.

Phải… cảm giác thất vọng trước nay chưa từng có.

Sau khi lặng im trong chốc lát, Lục Dĩ Quyến vừa nói, “Em giúp anh đi tìm cô ấy.” vừa nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Dĩ Quyến, anh đi đâu thế!” Tiểu Hách chờ ở cửa đứng lên hỏi.

“Tìm Thích Mộng!”

Bước chân Lục Dĩ Quyến không ngừng lại mà bước nhanh hơn, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra tìm số Thích Mộng.

Kỳ thật lúc vừa mới vào bệnh viện, Thích Mộng còn đi theo bên người Dung Đình, nhưng sau khi nhìn Dung Đình vào phòng rồi thì Thích Mộng không biết biến đi đâu mất.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, cậu rõ ràng phát hiện cảm giác của mình với Dung Đình đã thay đổi, nếu như cậu chỉ coi anh như một người bạn, tại sao phải để ý Dung Đình có thêm một người bạn gái chứ?

Cậu cứng người tại chỗ hai giây, ý nghĩ như vậy khiến cho cậu có cảm giác không biết chính mình đang ở nơi nào.

Đột nhiên, một bác sĩ mặc áo khoác trắng từ bên cạnh đi qua, đụng chạm thân thể khiến Lục Dĩ Quyến nhanh chóng tỉnh táo lại… Dung Đình vẫn đang còn chờ cậu tìm Thích Mộng đấy, anh ấy muốn kịp phẫu thuật buổi chiều… Bước chân Lục Dĩ Quyến một khắc cũng không dừng lại, nhanh chóng đi qua mỗi một chỗ bọn họ đã từng đến, đến mức tới phòng vệ sinh, nhờ thêm một y tá đến hỗ trợ mình tìm người.

Nhưng, không thu hoạch được gì.

Điện thoại của Thích Mộng vẫn luôn là đường dây bận, người cũng biến mất không thấy tăm hơi trong bệnh viện.

Lục Dĩ Quyến tìm không thấy, chỉ có thể chạy về nói với Dung Đình tin tức này.

Bác sĩ đáng tiếc buông tay. “Đây là phẫu thuật quan trọng, không có được ý kiến của người nhà bệnh nhân là không thể nào sắp xếp sớm cho mọi người được… mọi người tìm tiếp xem, nhưng mà buổi chiều này nhất định không có hy vọng rồi, tôi tận lực giúp mọi người sắp xếp vào sáng mai.”

Lục Dĩ Quyến tự đè xuống nôn nóng trong lòng, cảm ơn bác sĩ, sau đó đưa Dung Đình đến phòng bệnh đã được sắp xếp.

Nhưng mà lúc Lục Dĩ Quyến vừa cùng Tiểu Hách đỡ Dung Đình lên giường bệnh thì Thích Mộng xuất hiện.

“Sao rồi?”Cô hấp tấp đẩy cửa đi vào, “Tôi vừa đi gọi điện thoại.”

Tiểu Hách đang muốn tiếp lời,  gương mặt Lục Dĩ Quyến đã trầm xuống, nhanh chóng tiến lên trước vài bước, ngăn Thích Mộng ở chỗ cửa trước. “Sao bây giờ chị mới đến!”

“Không phải nói tôi đi gọi điện thoại sao, cậu gấp cái gì?” Thích Mộng không rõ tình hình liếc qua Lục Dĩ Quyến, sau đó định đi đến giường bệnh của Dung Đình.

Lục Dĩ Quyến lộ ra một mặt cố chấp hiếm thấy của bản thân, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay Thích Mộng, rốt cuộc nhịn không được nổi bão, “Tôi gấp cái gì? Tôi còn muốn hỏi  sao chị lại không gấp. Điện thoại gì đó so với an nguy của Dung Đình quan trọng hơn? Dung ca bị thương nghiêm trọng như vậy, xem như hai người không phải là quan hệ yêu đương, nhưng làm người đại diện ít nhất cũng nên quan tâm một chút chứ? Nhưng mà chị thì sao? Chị thì để mọi người khắp nơi đi tìm cũng không thấy!”]

Cậu ép xuống giọng nói của mình, dường như sợ kinh động đến Dung Đình trên giường, nhưng dù thế, tốc độ nói của cậu cũng gấp đôi bình thường, thần sắc cũng nghiêm túc hẳn lên.

Nhưng mà, cậu lại không chú ý, Dung Đình rõ ràng đang ngồi trên giường lại kiên trì bảo Tiểu Hách đỡ anh đi đến cửa trước.

“Tôi sao lại biến thành không quan tâm anh ta rồi?”Thích Mộng nhìn Dung Đình sau lưng Lục Dĩ Quyến, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ “Làm sao cậu biết chuyện tôi đang làm không liên quan gì đến Dung Đình thế?”

Lục Dĩ Quyến vẫn muốn tiếp tục chỉ trích, nào biết, cậu vừa phát ra một tiếng thì Thích Mộng giống như đột nhiên chú ý đến cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Quyến, “Đợi một chút… Cậu vừa mới nói… Tôi với Dung Đình có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ người yêu!”Lục Dĩ Quyến gằn từng chữ, không lùi bước nào đối mặt với ánh mắt Thích Mộng.

Cậu vốn tưởng rằng sau khi vạch trần, sẽ bị Thích Mộng đâm chọt uy hiếp, cảm thấy đau lòng, nhưng mà trên thực tế, ánh mắt Thích Mộng chỉ đảo trên người cậu vài vòng, sau đó lộ ra một biểu cảm vô cùng vi diệu, “Ai nói với cậu…chúng tôi là người yêu?”Editor: Thuỵ Miên

Beta: Rosaline Ng~

Đối mặt giằng co với Thích Mộng một phút đồng hồ, Lục Dĩ Quyến cuối cùng gian nan mở miệng, “Chị Thích Mộng, chị không cần phải giấu em, đêm qua….em nhìn thấy chị vào phòng của Dung ca.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Thích Mộng nghe xong lý do của Lục Dĩ Quyến, trực tiếp cười đến suýt gãy lưng, “Tôi đi vào phòng của anh ấy thì là người yêu của anh ấy? Lục Dĩ Quyến, cậu với Dung Đình ở chung một tháng, thế hai người có quan hệ thế nào?”

Lục Dĩ Quyến đỏ ửng mặt, “Cái này không giống vậy!”

Thích Mộng nhướn hàng lông mi thon dài, cô cười, “Chỗ nào không giống? Cậu cũng đã diễn qua “Đồng độ sinh” con gái có thể yêu đương với Dung Đình còn con trai thì không thể sao?”

Lưng Lục Dĩ Quyến cứng đờ, dường như không biết phản bác thế nào.

“Thích Mộng.” Cuối cùng Dung Đình nhịn không được cắt đứt đối thoại của hai người, Lục Dĩ Quyến quay đầu lại, Dung Đình vốn đang nằm trên gường không biết vì sao lại được Tiểu Hách dùng xe lăn đẩy tới, sắc mặt anh bình tĩnh nhìn Lục Dĩ Quyến, “Tiểu Hách, cậu với Thích Mộng đi ra ngoài trước đi, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Lục Dĩ Quyến.”

Tiểu Hách nghe lời đi ra.

Nhưng Thích Mộng đứng tại chỗ, không hề động, “Tôi tự cảm thấy tôi giải thích cũng tương đối tốt.”

Ánh mắt của cô và Dung Đình giao nhau trong tích tắc, Dung Đình lắc đầu, “Vẫn là tôi nói đi, hy vọng cô bỏ qua cho.”

Thích Mộng cũng không kiên trì, ánh mắt lần nữa chậm chạp nhìn Lục Dĩ Quyến, xoay người rời khỏi phòng bệnh, còn tri kỷ giúp Dung Đình đóng kỹ cửa.

Dung Đình lúc này mới lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Dĩ Quyến, anh với Thích Mộng thật sự không phải người yêu, cũng không có chút quan hệ mập mờ nào, quá khứ và hiện tại không có, từ nay về sau cũng vĩnh viễn không có, bởi vì…”

Anh dường như nghiêm túc cân nhắc lý do thoái thác của mình, cuối cùng mới khẽ nói, “Bởi vì Thích Mộng là một người đồng tính luyến ái, cô ấy đang có quan hệ với một người bạn gái, bên nhau cũng ba năm rồi.”

Lục Dĩ Quyến ngạc nhiên, “Cô ấy…”

“Anh với Thích Mộng quen biết cũng khoảng sáu năm rồi, biết nhau thông qua xã giao, cô ấy rất trượng nghĩa, giúp anh giải vây mấy lần…A, đúng rồi, bố của cô ấy là Tổng Giám Đốc của Tinh Vũ Ảnh Thị, chính là công ty đại diện của Bạch Oanh, khởi nghiệp từ ngành xuất bản, ở trong giới địa vị rất cáo, cô ấy xem như là con gái riêng của bố mình, tên lấy họ mẹ, lúc đầu làm đại diện ở Tinh Vũ nhưng mà bởi vì chuyện đồng tính luyến ái bị bố cô ấy biết, tranh cãi ầm ĩ một trận, lúc đấy mới rời khỏi Tinh Vũ, đến làm người đại diện của anh.”

“Tinh Vũ Ảnh Thị?” Lục Dĩ Quyến bị tin tức từng cái từng cái đập chóng mặt, Tinh Vũ ở trong nước mặc dù không dám nói là công ty đại diện số một, nhưng bàn về sản xuất và chế tác phim, Tinh Vũ lại tuyệt đối là lão đại trong giới, đây cũng là lý do tại sao sau khi Bạch Oanh tốt nghiệp đại học lập tức lấy được vai nữ chính trong một bộ phim chế tác lớn ở trong nước, “Trời ạ….Thích Mộng, cô ấy…”

“Bởi vì quan hệ của bố cô ấy, trên tay Thích Mộng có mạch tài nguyên vô cùng rộng, cho nên anh mới chọn trúng cô ấy để cô ấy làm người đại diện của anh, dù Thích Mộng vẫn còn rất trẻ tuổi.”

Lục Dĩ Quyến gật gật đầu, cho dù Thích Mộng trở mặt với bố cô ấy, nhưng huyết thống sẽ không cắt đứt, cô ấy vẫn vĩnh viễn là thiên kim Tinh Vũ, mà không có một người bố nào đuổi tận giết tuyệt con gái của mình.

Hiện nay, Dung Đình thiếu nhất chính là người đại diện như vậy.

Lục Dĩ Quyến trong nháy mắt hiểu được toàn bộ.

“Dung ca….Em không nghĩ đến là như thế này, em chỉ là…Em nghĩ đến hai người là người yêu, mà Thích Mộng tỷ một chút cũng không quan tâm anh….Em bất bình thay anh.”

Lông mày Dung Đình dãn ra, ung dung như trước, “Dĩ Quyến, cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng Thích Mộng chỉ đang thực hiện chức trách của một người đại diện mà thôi, anh bị thương, cô ấy đầu tiên phải đè xuống tất cả những thông tin không phải từ chính chủ, sau đó còn phải liên lạc với đoàn phim, chân anh bị thương, nhất định không có cách nào quay “Lòng son” nữa rồi, mặc kệ đạo diễn Cao có thưởng thức anh như thế nào, chỉ sợ bây giờ ông ấy cũng chỉ có thể đổi diễn viên, khả năng rất lớn vai nam chính này sẽ giao ngược lại vào trong tay Tương Châu.”

Lục Dĩ Quyến khẽ giật mình, Dung Đình vì nhân vật này mà trả giá nhiều như vậy, quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại là Tương Châu hưởng lợi?!

“Dung ca….” Lục Dĩ Quyến vẫn không quên những lời mà Thích Mộng nói một tháng trước…., “Tương Châu kia được phong đế ở trong nước còn sớm hơn anh.”

Biểu tình của Dung Đình có vài phần vô lực, “Có lẽ là do định mệnh, anh đã cố gắng cũng không có gì phải hối hận nữa cả…. Nhưng mà em cũng đừng lo lắng, sở dĩ Thích Mộng bận rộn như vậy, chỉ sợ là muốn liên hệ với những diễn viên khác trong giới xem có người nào khiến đạo diễn Cao vừa mắt, dùng để phối hợp, dù sao cũng là bổ sung vào chỗ trống của anh, diễn viên kia cũng sẽ không có dị nghị gì quá lớn, đều phải xem đạo diễn Cao nghĩ thế nào.”

Nói đến đây, Dung Đình dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngưỡng mộ hiếm có nhìn Lục Dĩ Quyến, “Dĩ Quyến, anh xin lỗi không giải thích mấy thứ này sớm cho em, để cho em hiểu lầm…Dù sao, không phải là ai cũng có thể bình thản mà đối xử với người đồng tính luyến ái bên cạnh mình.”



Máy bay đáp xuống gây ra chấn động lớn đánh thức Lục Dĩ Quyến từ trong mộng.

Cậu từ từ ngồi thẳng người, sau đó, cậu từ cửa số nhìn đến mặt đất xám xịt, thảm cỏ xanh đậm còn có những tòa nhà rõ nét bên ngoài.

Đến Bắc Kinh rồi.

Cậu dụi dụi con mắt, mặc dù vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng ép mình tỉnh táo.

Hiện tại là ngày 3 tháng 9 theo giờ Bắc Kinh, sáng sớm ngày thứ hai sau khi Dung Đình gặp chuyện không may, cậu năm giờ tối qua quyết định rời khỏi Hổ Xuyên, bảy giờ đặt xong vé máy bay, sau khi Dung Đình ngủ lúc mười giờ rưỡi cậu đi tới bến xe, ngồi 2 tiếng xe buýt, trời vừa rạng sáng thuê xe đến sân bay cửa khẩu Nam Kinh, tám giờ rưỡi sáng lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Hiện tại, Lục Dĩ Quyến nhìn đồng hồ: 10h25, máy bay vô cùng đúng giờ đến cổng T2 của sân bay thủ đô, cậu rốt cuộc cũng đã như ý nguyện về tới Bắc Kinh.

Nói cách khác là trốn về Bắc Kinh.

Xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau đớn, Lục Dĩ Quyến sau khi máy bay dừng hẳn nhanh chóng cởi dây an toàn, chuyến bay sớm như thế, khoang hạng nhất thậm chí còn có hai chỗ ngồi trống, Lục Dĩ Quyến thân mật tạm biệt tiếp viên hàng không, sau đó kéo theo xe hành lý xuống máy bay.

Tín hiệu điện thoại đầy lên trong nháy mắt, ba tin nhắn chưa đọc đồng thời sáng lên, nội tâm của Lục Dĩ Quyến đột nhiên căng thẳng, cậu mở hộp thư ra, khá tốt, đều là bạch thần.

Lục Dĩ Quyến gọi điện thoại lại, “A lô? Sư ca, em đáp máy bay rồi…Ừ, không có gửi vận chuyện, được, lát nữa gặp.”

Cậu bước đi nhanh hơn, cúi đầu, thừa dịp không ai chú ý đến cậu nhanh chóng vượt qua đám người, đi ra từ cửa hành khách.

“Dĩ Quyến, ở đây!” Bạch Thần mặc quần jean áo sơ mi trắng, vĩnh viễn giống như trong sân trường, anh phất phất tay, tiến lên đón, nhận lấy vali của Lục Dĩ quyến, “Bệnh tại sao lại đột nhiên nghiêm trọng? Xảy ra chuyện gì sao?”

Đêm qua,anh vốn đang tập luyện trong nhà hát đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Dĩ Quyến.

Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Lục Dĩ Quyến có chút luống cuống, thế nhưng mạch suy nghĩ lại rất rõ ràng–

Cậu nói cậu lại bắt đầu mất ngủ, còn có xuất hiện triệu chứng phân liệt nghiêm trọng hơn, muốn trở về chữa bệnh.

Nhưng mà, lúc này, Bạch Thần cẩn thận đánh giá sắc mặt Lục Dĩ Quyến, mặc dù cậu có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, nhưng khí sắc cả người vẫn rất bình thường, không hề nghiêm trọng như lúc nằm viện trước đó, giống như là một cái xác không hồn, không có máu thịt.

Lục Dĩ Quyến thở dài một hơi, “Cuối cùng đã trở về…”

Bạch Thần càng không hiểu gì, thử thăm dò hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Không phải bảo là đi Hổ Xuyên chơi với Dung Đình sao?”

Lục Dĩ Quyến cười khổ, “Có thể là chơi đến mức có chuyện….Thôi, lúc này không vội nói, anh hôm nay không có việc gì chứ? Trước đi với em đến bệnh viện đi, em muốn tranh thủ thời gian đến gặp bác sĩ.”

“Anh đương nhiên không có việc gì, đi thôi, anh cùng em qua đó.”



Bác sĩ tâm lý đã lâu không gặp.

“Lục tiên sinh?”  Đối phương dường như rất kinh ngạc nhìn cậu, sau đó mang theo một chút mừng rỡ, bắt tay với Lục Dĩ Quyến, Bạch Thần, “Lục tiên sinh, tôi đã xem của phim của ngài, thật sự vô cùng vô cùng đặc sắc…Ngài diễn quá xuất sắc, khó trách lại nhập tâm, nếu như không phải là phải bảo mật thông tin cá nhân của ngài, tôi thật muốn thông báo với mọi người là tôi khám bệnh cho ngài.”

Bác sĩ tâm lý vẫn hóm hỉnh như cũ, Lục Dĩ Quyến cũng thoải mái vài phần.

Cậu và Bạch Thần phân biệt ngồi xuống, sau đó mỉm cười, “Ngài thích phim là tốt rồi, nhưng mà phương pháp biểu diễn của tôi chỉ là loạn xạ mà thôi, kỳ thật không đáng khen, vẫn là Dung Đình làm gì chắc đó…”

Nói đến đây, cậu dừng lại, biểu cảm xuất hiện một ít biến đổi.

Bạch Thần không để ý, nhưng bác sĩ nhanh chóng thấy được.

Trên thực tế, ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện, bác sĩ đã luôn chú ý đến trạng thái của Lục Dĩ Quyến.

Cậu có thể giao lưu với người khác bình thường, nói chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý, hoàn toàn không giống lúc hậm hực ấm ức không vui.

Chỉ là, dường như mấu chốt là ở trên người Dung Đình?

Mặt ngoài bác sĩ vẫn bình tĩnh, cười, “Được rồi, ảnh đế khiêm tốn…nếu như tôi muốn nói lại mọi người những gì ngài mới nói, nhất định không quên tặng ngài thêm một cái nữa…Vậy thì, ngài lần này tới, là có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?”

Lục Dĩ Quyến đột nhiên có chút ủ rũ, cậu dường như tự mình giãy dụa một cái, mới nói tiếp, “Tôi cảm thấy dường như tôi lại chìm vào trong nhân vật Hứa Do kia rồi. Tôi bây giờ đối với Dung Đình…sẽ có cảm giác đối với Triệu Doãn Trạch…Để ý tâm tình của anh ấy, sự nghiệp của anh ấy, sau khi anh ấy bị thương sẽ khẩn trương, còn vì anh ấy tiếp xúc với người khác mà…”

Giọng nói của cậu dừng lại.

Ngày hôm qua, trước lúc Lục Dĩ Quyến có ý định trở về  Bắc Kinh khám bệnh một giờ.

Sau khi Dung Đình giải thích hết lai lịch của Thích Mộng cho cậu thì hỏi cậu một vấn đề.

“Dĩ Quyến…Em có phát hiện kỳ thật em rất quan tâm đến quan hệ của anh với Thích Mộng hay không?”

Dung Đình dựa trên giường bệnh, bác sĩ đã tiêu viêm xong cho vết thương của anh, Thích Mộng cũng giải quyết xong vấn đề phẫu thuật, chuyện cần làm cũng xong hết, chỉ có hai người bọn họ trong phòng bệnh.

Yên tĩnh khó có được.

Lục Dĩ Quyến nghe câu hỏi của Dung Đình, động tác trong tay không khỏi dừng lại, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Dung Đình.

“Đương nhiên, anh thật sự rất vui nếu em để ý, em không cần phải lo lắng, anh chỉ là muốn hỏi em…em có cảm thấy kỳ thật em đang ghen khi anh với Thích Mộng ở chung hay không?”

Lục Dĩ Quyến lúc này sững sờ.

Những lời này giống như là…một cây kim, một mực đâm tới, làm cho Lục Dĩ Quyến không có cách nào phản kháng được, cậu ghen ghét, cậu sợ bóng sợ gió, cậu hận không thể cùng Dung Đình một tấc cũng không rời lại không muốn nhìn Thích Mộng và Dung Đình gặp mặt nhiều một chút, dường như thật sự là bởi vì…ghen?

Lục Dĩ Quyến dường như chưa từng tự hỏi qua, cậu đối với Dung Đình sẽ có loại tình cảm gần như tham muốn chiếm giữ này sao?

Loại tình cảm này đối với Lục Dĩ Quyến kỳ thật cũng không xa lạ gì, vào giai đoạn sau lúc quay phim “Đồng độ sinh”, cậu đã từng vì quan hệ giữa Hứa Do và Triệu Doãn Trạch mà nảy sinh loại tình cảm như vậy.

Hy vọng hoàn toàn có được đối phương, hy vọng đối phương là một sự tồn tại đặc thù nhất trong sinh mệnh.

Nhưng mà, tâm tình như vậy, nên xuất hiện trong quan hệ giữa cậu và Dung Đình sao?

“Lục Dĩ Quyến?”

Bác sĩ tâm lý nhẹ giọng cắt đứt mộng tưởng và miên man của Lục Dĩ Quyến.

Lục Dĩ Quyến thong thả ngẩng đầu, bổ sung tiếp câu nói lúc nãy.

“Tôi vì Dung Đình tiếp xúc với người khác mà ghen.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương