Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng~

Tin tức Lục Dĩ Quyến bị Cao Tư Nguyên mang đi “Thí diễn” rất nhanh đã truyền ra khắp các đoàn làm phim.

Nhưng mà, những lời đồn đãi trong quá trình truyền bá, hầu hết đều vặn vẹo và có chút cải biên.

Lúc Chung Văn Trạch nghe được lời bát quái từ quản lý, nội dung đã biến thành…

“Chung lão sư, ngài có nghe nói không? Người được giải ảnh đế năm nay, cũng đến đoàn làm phim của chúng ta, Cao đạo hình như cố ý sắp đặt cậu ta cũng diễn một vai nam chính song song.”

Chung Văn Trạch năm nay bốn mươi hai, bởi vì chú trọng bảo dưỡng, trên khuôn mặt cơ hồ cũng không lưu lại dấu vết của năm tháng nhiều lắm.

Giờ phút này, hắn vừa mới huấn luyện xong màn võ thuật với người chỉ đạo, tựa vào ghế nghỉ ngơi, trợ lý một bên đưa trà cho hắn, một bên phổ cập tin tức: “Ta cũng vừa mới nghe người trong ngành nói, giống như buổi chiều, cậu trai kia đi theo Cao đạo thử diễn.”

Đối với một sinh viên trong giới giải trí không có căn cơ mà nói, nghĩ muốn thay thế nam chính của Dung Đình tựa hồ không quá có thể, vì thế, rất nhiều người khi nghe đến tin tức này, tự động nghĩ là do Cao Tư Nguyên thưởng thức người này, nên tính toán sửa kịch bản, tăng thêm vai diễn này.

Cứ như vậy, lời đồn liền xa với sự thật hơn.

Để ảnh đế vào đoàn phim, đó là mánh lới của người làm điện ảnh. Cao Tư Nguyên sản xuất phim điện ảnh rõ ràng là để kiếm tiền, tăng thêm vai diễn để tăng lượng bán vé, tựa hồ cũng không khó hiểu.

Bất quá…… Tin tức này đối với diễn viên đang đảm nhận vai tương đối nặng nề, đối với Chung Văn Trạch đóng vai nam chính mà nói, đây là tin tức không tốt.

Dù sao gia tăng vai diễn, có nghĩa là vai diễn của hắn sẽ bị đè ép.

Sắc mặt Chung Văn Trạch không tốt lắm: “Tin tức này là ai truyền ra? Ngươi nghe được từ ai?”

Trợ lý trả lời cẩn thận: “Hẳn là bên phòng hóa trang truyền ra, buổi chiều hôm nay bọn họ trang điểm cho Dung Đình chụp ảnh, nói là do Cao đạo điểm danh, để Lục Dĩ Quyến đi theo hắn diễn.”

Mà như muốn chứng minh lời nói của trợ lý, Chung Văn Trạch rất nhanh nghe được một trận ồn ào trước cửa, tiếp theo, Cao Tư Nguyên dẫn Dung Đình cùng Lục Dĩ Quyến đồng thời rảo bước đến chỗ chuyên dụng huấn luyện võ thuật trong đại sảnh.

“Lão Chung!” Cao Tư Nguyên xa xa vẫy tay với Chung Văn Trạch: “Đến đến đến, ta giới thiệu hai tiểu hài tử với ngươi.”

Chung Văn Trạch cùng trợ lý trao đổi ánh mắt, sau đó mới đứng lên, mỉm cười, bắt tay với Cao Tư Nguyên: “Cao đạo.”

Cao Tư Nguyên cười tủm tỉm vỗ vai Chung Văn Trạch, sau đó giới thiệu: “Dung Đình, ngươi hẳn là không xa lạ, con nuôi tương lai của mình.”

“Chung lão sư khỏe.” Dung Đình lễ phép cúi chào một chút, rồi bắt tay.

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Thái độ của Chung văn Trạch với Dung Đình vô cùng hiền lành, hàng năm đều chạm mặt ở thảm đỏ Kim Ngưu, đôi bên đều có chút hiểu biết với đối phương.

Sau đó tới Lục Dĩ Quyến.

“Đây là một tiểu bằng hữu đến chơi, Lục Dĩ Quyến, rất có tài hoa, vừa mới nhận giải ảnh đế.”

Nghe cách giới thiệu có vẻ rất gần gũi, ánh mắt Chung Văn Trạch dừng trên người Lục Dĩ Quyến không khỏi sắc bén vài phần.

Đó là một cậu trai trông rất được, đứng bên cạnh Dung Đình, ngoài mặt tươi cười, ánh mắt không tự chủ đánh giá khắp nơi, như đang tò mò.

Quả nhiên vẫn còn trẻ.

Chung Văn Trạch đáy lòng lướt qua một chút không thích, nhưng xuất phát từ nhân tình, hắn vẫn khách khí tiếp đón: “Xin chào!”

“Chung lão sư người khỏe.” Còn hơn Chung Văn Trạch, thái độ Lục Dĩ Quyến thân thiện hơn, cậu vừa mới hoàn thành nghiên cứu luận đề cuối kỳ về Phòng chống tội phạm Trung Quốc, mà Chung Văn Trạch là diễn viên điển hình Phòng chống tội phạm Hongkong, đương nhiên để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Lục Dĩ Quyến: “Tôi đặc biệt thích ngài trong《 Vượng sừng một đêm 》.”

Lục Dĩ Quyến tràn đầy sùng bái tươi cười, thoạt nhìn khờ dại mà vô hại.

Đáng tiếc, lời đồn đãi vào trước là chủ, Chung Văn Trạch trực tiếp đem hành vi sùng bái của Lục Dĩ Quyến xuyên tạc thành hành vi nịnh hót, mà gương mặt hữu hảo, coi như là biểu hiện khéo đưa đẩy.

Chung Văn Trạch lãnh đạm gật đầu, không tiếp câu nói của Lục Dĩ Quyến.

Đang trong lúc hưng phấn nên Cao Tư Nguyên không để ý đến vấn đề này, ông nói đến suy nghĩ của mình: “Dung Đình từ ngày mai cũng sẽ tới đây huấn luyện, tôi dẫn cậu ta đến xem trước, hai người đến lúc đó quen thân hơn, vũ khí phụ tử, ăn ý là vấn đề lớn, hai vị hảo hỏa kết thân.”

Đạo diễn đứng trước mặt mình, Chung Văn Trạch nương cơ hội này, vừa lúc muốn muốn hỏi tới chuyện của Lục Dĩ Quyến, vì thế, hắn nhìn cậu đang đứng phía sau Cao Tư Nguyên hỏi: “Vậy vị tiểu bằng hữu này thì sao? Cậu ấy có muốn luyện cùng nhau không?”

Cao Tư Nguyên nhịn không được mỉm cười, quay đầu lại nhìn Lục Dĩ Quyến, hỏi hắn: “Tiểu Lục, cậu có muốn luyện tập với Dung Đình không? Tôi thấy cậu có thiên phú dị bẩm, rất có nền móng luyện võ!”

Lục Dĩ Quyến đương nhiên biết được Cao Tư Nguyên đang nói đùa, nhưng vẫn hùa theo mà lắc đầu lia lịa: “Không được không được, Cao đạo, tôi đến đây là để chơi với Dung ca nha…… Thật sự không có ý định diễn trò.”

Nghe cậu nói vậy, nhưng Chung Văn Trạch vẫn không yên tâm, nên càng truy hỏi: “Cao đạo, hiện tại diễn viên đã định xong rồi đi? Chúng ta khi nào công bố với truyền thông?”

Chỉ cần thấy danh sách diễn viên, là có thể xác định Lục Dĩ Quyến có tham gia đóng phim hay không.

Nhưng mà, Cao Tư Nguyên chính là một nụ cười khổ, sau đó vỗ vai Dung Đình bên cạnh: “Phải đợi Dung lão bản bên này ký xuống hiệp ước đã, nam số 1của chúng ta, còn chưa có ký hợp đồng diễn viên đâu.”

Chung Văn Trạch cực độ kinh ngạc nhìn Dung Đình, không ký hiệp ước lại chạy đến chụp hình?!…… Chuyện nam số 1 có thể thay đổi, thật đúng là không phải chuyện lớn bình thường a.

Còn hơn cả Chung Văn Trạch, Lục Dĩ Quyến cũng cực kì kinh ngạc, vai diễn này chẳng phải Dung Đình đã sớm tiếp nhận? Như thế nào đến bây giờ còn chưa ký hợp đồng?

“Khụ.” Dung Đình có chút bất đắc dĩ: “Hợp đồng bên chỗ người đại diện, cô ấy đang giữ, tôi đang chờ.”

Chung Văn Trạch nghe xong lời giải thích thật ra cũng không thấy lạ, hắn biết Dung Đình mới vừa đổi người đại diện mới, nghe nói còn không phải là người trong công ty, mà là ngoài lề, có lẽ bên trong công ty có phiền toái gì đó nên trì hoãn cũng không chừng.

Nhưng Lục Dĩ Quyến nửa tin nửa ngờ nhíu mày, còn hơn Dung Đình, Thích Mộng càng muốn anh nhận vai diễn này, lúc trước nếu không có Thích Mộng cật lực chủ trương, Dung Đình căn bản sẽ không nhận vai diễn này.

Nhưng sao lại thành Thích Mộng giữ hợp đồng?

Lục Dĩ Quyến vốn dĩ đang áp chế sự không thoải mái, lại lần nữa bộc phát ra.

Lúc này đây, cậu cơ hồ là hoàn toàn xác định, Dung Đình cùng Thích Mộng có rất nhiều bí mật mà cậu không biết.

Thân phận của Thích Mộng, sự nghiệp của Dung Đình, quan hệ của bọn họ là…… Thậm chí là rõ ràng cậu đã thấy chuyện này xảy ra trước mắt, cư nhiên lại có chuyện cậu không biết.

Lục Dĩ Quyến cố gắng hít sâu, khắc chế cảm xúc chính mình bắt đầu khởi động.

Cậu không hiểu sao lại cảm thấy mất mác, vốn tưởng rằng bản thân mình đối với Dung Đình, là tồn tại phi thường đặc thù, là bằng hữu có thể cùng anh ở cùng một chỗ, là đồng bọn có thể chia xẻ thành công vui sướng, là đối tượng anh bàn luận sự nghiệp khi nguyện ý thỉnh giáo ý kiến…… Nhưng Thích Mộng như là một người xâm phạm, thình lình nhảy ra xông vào quan hệ của bọn họ, đánh vỡ cân bằng hết thảy.

Cô ấy là bí mật Dung Đình giữ kín như bưng.

Lục Dĩ Quyến trừ bỏ khắc chế bản thân không thất thố trước mặt người ngoài, cơ hồ vì tính tình ác liệt của mình không biết làm thế nào.

Sau khi cha rời đi, mẹ tái hôn, cậu lần đầu tiên cảm nhận được, cảm giác mất mác hoàn toàn khác với lúc trước.

Giống như có người khoét rỗng lổ hổng trên người cậu, mà không lắp đầy.

Mà trong lúc Lục Dĩ Quyến thất hồn lạc phách, Chung Văn Trạch cũng quyết định thật nhanh, hạ quyết tâm.

Sau khi đoàn người Dung Đình rời đi, hắn lấy điện thoại gọi ngay cho người đại diện của mình.

Hắn ở đại lục tính làm việc từ Tinh Vũ điện ảnh và truyền hình, nhưng mà, hắn giờ phút này theo bản năng liên hệ với người đại diện mà mình tín nhiệm ở Hongkong: “Uy? Đoàn phim《 Lòng son 》bên này có mấy người có vấn đề, anh đi điều tra giúp tôi, thứ nhất, Dung Đình còn chưa ký hợp đồng…… Đúng vậy, này rất kỳ quái, tuyên truyền của đoàn phim trước mắt đã hoàn toàn bị đình trệ…… Thứ hai, bên này có tiểu hài tử, Cao Tư Nguyên tựa hồ muốn hắn cũng có một vai diễn, anh đi tra xem cậu ta có bối cảnh thế nào…… Ân, gọi Lục Dĩ Quyến, năm nay mới nhận giải ảnh đế…… Ân…… Nếu cậu ta không có bối cảnh gì đặc biệt……?

Chung Văn Trạch đi tới góc sáng sủa, đem thanh âm ép tới mức thấp nhất: “…… Anh tìm người đến làm việc trong tổ phim, gần với Lục Dĩ Luyến càng tốt.”



Đi ô-tô trở lại khách sạn, dọc theo đường đi, Lục Dĩ Quyến có vẻ thập phần trầm mặc.

Dung Đình cảm thấy có chút kỳ hoặc, mới đầu nghĩ cậu bị say xe, không nghĩ tới đến thang máy, Lục Dĩ Quyến vẫn đang mất hồn mất vía.

“Dĩ Quyến, có gì không thoải mái sao?”

“A? Không…” Lục Dĩ Quyến trả lời ngắn gọn, giống như sợ bị truy hỏi, cậu cúi đầu nhanh chóng nói: “Hôm nay em có chút mệt, về phòng trước, Dung ca nghỉ ngơi sớm chút.”

Nói xong, Lục Dĩ Quyến đi nhanh hơn, trực tiếp vào phòng mình.

Dung Đình nhíu mày nhìn bộ dáng của Lục Dĩ Quyến, lúc sau mới lục đục trở về phòng mình.

Anh gọi cho Thích Mộng: “Cô giúp tôi hỏi Cao đạo một chút, Dĩ Quyến lúc ở cùng ông ấy đã làm cái gì, cậu ta hôm nay sau khi trở về, cảm xúc có chút không tốt.”



Đêm khuya.

Lục Dĩ Quyến ngửa mặt nằm trên giường đôi, lần thứ ba cố gắng đi ngủ thất bại.

Cậu căm giận xoay người ngồi dậy, có chút cáu giận bản thân…… Vốn cảm thấy mình không xuất hiện bệnh trạng hậm hực, lần này đi không mang theo thuốc trị mất ngủ, không nghĩ tới hôm nay bệnh cũ tái phát.

Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh của Dung Đình.

Lúc thì chuyên chú tập lời kịch bản cùng anh, lúc thì mang tạp dề nấu cơm trong bếp, tắm rửa xong tóc còn dính nước nước đi tới đi lui trong phòng… Còn có ngoan ngoãn nghe lời Thích Mộng, cầm lấy tay Thích Mộng, nhường nhịn vô điều kiện với Thích Mộng.

Nhưng đây là bản thân anh ấy, không phải là Triệu Duẫn Trạch, càng không phải là vai diễn nào khác của Dung Đình.

Lục Dĩ Quyến thống khổ vò tóc mình, đây là bệnh gì?

Cư nhiên đem nhân vật trong phim hòa lẫn với cảm xúc của mình, mà người kia còn cùng cậu không có cái gì…… Không giống quan hệ với người thường.

Lục Dĩ Quyến uể oải cực kỳ, xác định chính mình thật sự không có cách nào ngủ được, cậu quyết định đơn giản đi ra ngoài.

Có lẽ ăn khuya, sẽ làm tâm tình yên ổn một chút.

Nhưng, mở cửa ra.

Lục Dĩ Quyến vừa ngước đầu lên liền thấy góc đối diện, cửa phòng Dung Đình không khép kín.

Tuy rằng hở ra cái khe, nhưng cũng đủ lộ ra ánh đèn sáng bên trong.

Thảm trên hành lang in lên vết lốm đốm thật dài, lan tràn đến dưới chân Lục Dĩ Quyến.

“Cô khi nào thì mới tới đây.” Là tiếng oán giận của Dung Đình truyền ra.

“Cho anh chờ một chút thì chết à.”

Này là…… Thích Mộng.

Tay Lục Dĩ Quyến đang nắm cửa bỗng nhiên lạnh xuống.

Tiếng kim mao sủa cũng truyền ra từ trong phòng, sau đó còn có tiếng Thích Mộng cười: “Kim mao béo lên nhiều, chính ngươi biết khống chế hình thể, không thể đối kim mao cũng phụ trách sao?”

Sau đó……

Lục Dĩ Quyến chưa kịp nghe tiếng Dung Đình đáp lại, cửa đã đóng lại.

Ngoài hành lang lại tối om.

Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút mới lấy di động ra, 00: 59 vừa vặn biến thành  01: 00.

Mà di động bỗng nhiên nhấp nháy, là Dung Đình cậu đặc biệt chú ý vừa mới gửi qua một tin nhắn.

“Ngủ ngon.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương