Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!
Chương 65: Mái tóc thô dài cực kỳ cực kỳ đẹp!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cực Phẩm

“Muốn ba em hài lòng, đầu tiên thì anh không được gọi ông ấy là ‘chú’!” Hạ Lạc khoác chăn ngồi trên giường dạy Cố Phong.

“Vậy phải gọi là gì?” Cố Phong có loại dự cảm xấu.

“Gọi Hoàng a mã!” Hạ Lạc giảo hoạt nháy nháy mắt. “Nói không chừng ông ấy kích động đồng ý luôn.”

Luôn không có ai diễn cùng nên nội tâm ba Hạ vô cùng trống rỗng tịch mịch!

“… Em chắc không?” Cố Phong khó khăn hỏi. “Anh nhớ bác ấy đâu có như vậy… việc đó…”

Ý tứ “việc đó” không cần nói cũng biết!

Đa số thời gian trước mặt Cố Phong thì ba Hạ vừa hoà nhã vừa đứng đắn.

“Ông ấy chính là như vậy mà, mỗi ngày có đến 90% là ông ấy đang diễn.” Hạ Lạc u ám nói: “Diễn người bình thường!”

Đây mới đúng là dùng sinh mệnh để diễn được chứ? Không phải là ảnh đế, còn hơn cả ảnh đế!

Ánh mắt Cố Phong phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghiêm túc nghiên cứu chốc lát, nuốt câu “Em cũng vậy sao” vào.

Vì thế, buổi chiều đó Hạ ảnh đế truyền lại tuyệt học cả đời cho Cố Phong, từ biểu tình, giọng nói, động tác còn thêm vài vấn đề khác, chỉ hắn làm sao để gọi “Hoàng a mã” thật tê tâm liệt phế, cùng với cách nhéo đùi chảy nước mắt nhanh!

“Anh khóc không được thật đó bảo bối.” Cố Phong bị vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Lạc chọc cho rất muốn cười! “Nhéo chân liền…” Đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy gì gì đó.

… Vậy thì nhéo trứng trứng!!! Không tin anh không khóc!

Trong lòng Hạ Lạc giận dữ, im lặng gào thét!

Nhưng mà hắn cũng không nói ra, mà nói là hành động này không phải nhất thời là học được phải từ từ từ… Vô cùng dối trá!

Cố Phong cười, ôm vợ hôn một cái, nói: “Trễ rồi, em nên về nhà.”

“Được rồi.” Hạ Lạc có chút thất vọng, trước khi chia tay không cần dùng tư thế đèn treo Italy sung sướng beep là không khoa học! Uổng phí hôm qua hắn còn nghiên cứu GV đến khuya luôn!

Vì thế, hắc mặc quần áo vô cùng chậm, một cái sơ mặc hết mười phút, nút luôn luôn cài sai! Vừa cởi vừa lẩm bẩm!

Hạ Lạc không phải là cởi cúc áo, mà là đói khát…

Cố Phong vốn lo lắng làm nhiều sẽ không tốt cho thân thể Hạ Lạc, nhưng thấy vợ “chưa ăn no” như thế thì hắn cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ tới thêm phát nữa!

Vì vậy, Hạ Lạc bị ôm đến trên bàn!

Cố tiểu công ngay cả giường cũng không cần! Vô cùng có tính cách!

Lúc xong xuôi, vì để tránh cho ba Hạ bắt lần thứ hai, Cố Phong không dám đưa Hạ Lạc về nhà, mà đưa hắn về đường gần đó.

“Thân ái.” Hạ Lạc lệ quang dịu dàng ngồi ở trong taxi, vẫy tay với Cố Phong. “Anh phải giữ sức khoẻ! Chăm sóc bản thân mình thật tốt!”

“Ừ, ngày kia gặp.” Cố phúc hắc cười tủm tỉm, vô tình tàn nhẫn phá hư hí cảm!

Sau đó, tài xế phù một cái cười ra tiếng!

Hạ Lạc mang oán niệm sâu nặng bị chở đi!

Lúc hắn về nhà thì ba hắn đang xem kịch Mã Cảnh Đào.

Đây không phải là một điềm báo tốt!

Chỉ thấy ba Hạ cầm con gấu bông lớn của Hạ Lạc ném xuống đất! Vừa vứt vừa đỏ mắt gầm lên: “Cái tên phản đồ này!!! Phiến tử!!!”

Tiểu Hạ Lạc chột dạ nhất thời bị hoảng sợ!

Có một người cha như vậy, nhân sinh đúng là vô cùng gian nan.

Thấy Hạ Lạc trợn mắt há miệng đứng ở cửa, một giây sau ba Hạ liền khôi phục bình thường, hiền lành hỏi: “Hôm nay đi chơi thế nào?”

Thế nào?

Hạ Lạc ngẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng hồi ức tràn ngập trong não ngoại trừ beep thì vẫn là beep! Vì thế, Hạ Lạc vui vẻ kết luận: “Vô cùng thô dài! Vô cùng hài lòng!”

Vừa dứt lời, Tiểu Hạ Lạc xấu hổ che mặt chạy về phòng.

Ba Hạ sửng sốt một chút, suy nghĩ hàm ý câu nói của Hạ Lạc, sau mười giây đồng hồ thì liền bình thường trở lại!

Trong thôn có một cô gái tên Tiểu Phương, lớn lên vừa đẹp vừa hiền lành, có một đôi mắt to xinh đẹp, mái tóc vừa dày (thô) vừa dài!!!

Thì ra con trai mình mê tóc.

Ba Hạ rung đùi đắc ý ngâm nga bài “Tiểu Phương”, cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

Vì trường học của Hạ Thiên đã bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ cho nên trường học rất hung tàn gia tăng tiết tự học, lúc tan học trời đã tối.

Vì thế, sau khi Cố Viêm kết thúc một ngày bận rộn thì đến trường chờ Hạ Thiên tan học.

Đột nhiên không thấy được thỏ con chít chít luôn dính bên người mình đúng là làm cho tâm linh mềm mại như kiều hoa của Cố Viêm trống rỗng!

Tâm linh của bản ma vương đang chìm trong nghiệp hoả của luyện ngục ái tình cố tình gây sự! (Lão bản! Mang đến một chén nước thỏ thanh lương giải nhiệt nào!) (o ̄ ̄o)/

Theo tiếng chuông tan học, các học sinh từng người đi ra, Cố Viêm nhìn chung quanh, vừa tìm Hạ Thiên cũng mong đợi thấy tra nhân lúc trước muốn ăn hiếp Hạ Thiên, tính đánh hắn thêm trận để thư giãn gân cốt!

Nhưng mà không đợi đến tra nhân kia, Hạ Thiên đã đi ra.

“Anh Cố Viêm! Sao anh lại đến đây?” Hạ Thiên tung tăng chạy tới, vô cùng vui sướng.

Trong bóng đêm, một đầu tóc vàng của Cố hoả hoả dưới ánh đèn đường chiếu xuống giống y như ánh sáng sáng bừng của lửa!

… Hấp dẫn toàn bộ những loài trùng tính hướng sáng gì gì đó tới! Cả người giống như đứng trong một màn tiên khí mờ ảo, vô cùng thần bí khốc suất!

“Đúng lúc bản ma vương tự mình đi ngang qua thôi.” Cố hoả hoả ngạo kiều cúi đầu chắp tay sau lưng đá sỏi. “Cho nên thuận tiện đưa nhóc về nhà!”

Mới không có vì nhớ nhóc lo lắng an toàn cho nhóc gì gì đó đâu! (Ngàn vạn lần không nên tự mình đa tình!) (▼へ▼)

“… Nhưng thế này có làm lỡ thời gian của anh Cố Viêm không? Từ nhà em đón xe quay về cũng hơn 20 phút.” Hạ Thiên lo lắng hỏi, thuận tiện lôi Cố Viêm trong ánh đèn đường ra, sau đó phất tay giúp hắn cản mấy con trùng.

Gần đây công việc của ma vương điện hạ rất nhiều, không chỉ có ghi âm, quay MV, hơn nữa do phía công ty quyết định mỗi album mới bán ra sẽ kèm vé xem live để tăng lượng tiêu thị, cho nên còn phải chuẩn bị live concert trong đống việc.

Thường xuyên rút thời gian để đi hẹn hò gì đó thật sự là vô cùng xa xỉ, nếu như người đại diện tiên sinh khổ bức biết nhất định lại sẽ anh anh mà khóc!

“Không cho nói!” Cố hoả hoả thẹn quá thành giận chặn miệng Hạ Thiên lại.

Nói ra cứ như bản ma vương phong lưu phóng khoáng có bao nhiêu để ý nhóc! (Chỉ là không có gối ôm ngủ nên không yên mà thôi!) O(╥﹏╥)o

Cho nên Hạ Thiên rất ngoan ngoãn ngậm chặt miệng không nói lời nào, hai người kề vai đi bộ trên đường, trong gió đêm mát mẻ hoà lẫn mùi thơm của hoa cùng mấy món nướng trên đường, còn có cả tiếng kêu của côn trùng trong bụi cỏ, đèn đường kéo dài bóng hai người, vô cùng có cảm giác mùa hè!

Hạ Thiên: …

“Nhóc phải nói gì chứ!” Sau năm phút, Cố hoả hoả bị ánh sáng im lặng của Hạ Thiên đánh tan!

Bản ma vương nói “Không được nói” thì nhóc cũng không nói gì luôn sao, ức hiếp người quá anh anh anh… (Nhóc muốn bị đánh hả!!!)ヽ(≧Д≦)ノ

Hạ Thiên lo lắng dùng ngón tay thon nhỏ chọt chọt mặt Cố hoả hoả, cau mày nói: “Ở chỗ này có mọc ra một hạt đậu đậu nè.”

“… Không cho nhóc nói cái này!” Cố hoả hoả che mặt mình! Tâm muốn nát!

Mau nói bản ma vương không có ở đây thì nhóc nhớ bản ma vương tê tâm liệt phế cỡ nào! Về phần đậu đậu gì gì đó còn không phải là vì viết bài hát cho nhóc mà thức đến hừng đông hả! (Nội tiết không cân đối vô cùng đau khổ! Che mặt!))(#/. #)

“Gần đây không thể đi cùng anh, thật buồn…” Cuối cùng thì Hạ Thiên cũng nói câu Cố hoả hoả thích nghe. “Lại nói tiếp, live concert của anh Cố Viêm sau hôm em thi cưới kỳ, em tính dẫn bạn đi xem chung.”

“Ừm… Bản ma vương để lại mấy chỗ ngồi hàng nhất cho bọn họ.” Cố hoả hoả ngẩng đầu nhìn trời.

Hàng thứ nhất! Chính giữa! Để tiện cho bản ma vương dễ thi triển ma pháp! (Thỏ nhỏ trúng ma pháp! Kêu chít chít chít!)

~(~o ̄▽ ̄)~o... ∞∞OOO)))

“… Lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều người thích anh Cố Viêm.” Bất tri bất giác hai người đã đến dưới lầu nhà Hạ Thiên, Hạ Thiên đứng hơi ngửa mặt nhìn Cố Viêm, gió đêm thổi mái tóc hơi dài của hắn, sợi tóc dường như rất mềm mại, giống như lông tơ tiểu động vật, cào đến ngực Cố hoả hoả cũng ngứa luôn! “Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể trở thành siêu sao siêu cấp!”

“Có cái gì mà luyến tiếc, ngốc.”

Cho dù có mười bốn ngàn người sùng bái bản ma vương đến tứ chi co quắp miệng sùi bọt mép, trong mắt bản ma vương anh tuấn cũng chỉ, chỉ có ngươi! (Nhìn giống như muốn trúng cử mười đại nhân vật ‘Cảm động ma giới’ năm 2013!)ヾ(′▽`)ノ 彡

Dứt lời, Cố hoả hoả gãi đầu một cái, giống y kẻ trộm quan sát bốn phía một vòng!

Thấy chung quanh không ai, Cố hoả hoả giống như cướp thô lỗ kéo Hạ Thiên vào lòng!

Cuối cùng, Cố hoả hoả giống như muốn ăn thịt người mà cuồng dã hôn xuống môi Hạ Thiên!

Động tác hành văn liền mạch lưu loát vô cùng ăn khớp!

Vừa nhìn đã biết ở nhà đã luyện không khí vô số lần!

Ánh trăng, bóng cây, mùi hoa, gió mát, cùng với trúc trắc hôn môi mỹ thiếu niên gì gì đó, tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp.

Tuy rằng hôn trước chỗ này có vẻ rất nhị, nhưng nụ hôn ngọt ngào này đã bù đắp tất cả rồi!

Về phần sau đó Cố hoả hoả nhân phẩm giá trị âm làm sao mà đợi xe đến mười phút cuối cùng bất đắc dĩ đi xe đen rồi bị tài xe vô lương tha một vòng lớn Cố hoả hoả tức giận xuống xe gắng đem đầu tài xế nhét vào lan can ống thoát nước cuối cùng lại bị bác gái quét rác dũng mãnh kéo ra… Cái chuyện nhị khuyết không khoa học này… hoàn toàn không cần nói ra!

Ngày tháng thoi đưa, năm tháng như một bài hát!

Chỉ chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua!

Trong nửa tháng này, đồng chí đảng viên cách mạng ngầm Hạ Lạc dưới sự trợ giúp của gián điệp Hồ tiểu muội thành công gặp nam nhân yêu dấu nhà mình nhiều lần, tình cảm hai người càng ngày càng như keo như sơn khó chia lìa!

Sau đó ba Hạ tâm tư thận trọng vẫn chẳng hay biết gì tùy ý để Hạ Lạc lăn qua lăn lại, loại chuyện này không có đâu…

Mặc dù ba Hạ có bệnh tâm thần, nhưng hắn vẫn là một người bệnh tâm thần có chỉ số IQ cao.

Nửa tháng trôi qua, hắn càng thấy biểu hiện của con trai vô cùng khác thường.

Bởi vì con trai mình có yêu đương với bạn hái nhưng hành vi cử chỉ lại hoàn toàn không có trở nên đàn ông hơn, lâu lâu còn cười nhạt với kiến nghị của mình.

“Con không có chuyện gì làm thì rảnh rảnh cạo lông chân đi.” Ba Hạ lãnh diễm nhéo nhéo cái chân nhẵn bóng của con trai, mặt trên chỉ có vài cọng lông mao mà thôi, hoàn toàn không thể nào tết thành lông chân đàn ông mười phần tự nhiên! “Lông phải cạo mới mọc ra thêm, lông sẽ trở nên đen thui rậm rạp, như thế mới được hoan nghênh! Con xem chân ba đây!”

Ba Hạ vén quần một cái!

Mắt Hạ Lạc bỗng chốc liền mù!

“Con không muốn cạo! Chân con vậy là được rồi!” Hạ Lạc sợ hãi lùi về sau hai bước, vội vàng kéo quần xuống che chân lại, vô cùng sợ ba Hạ sẽ mạnh mẽ kéo mình đi cạo lông chân!

Tư thế đèn treo Italy

bf11a8d1-b696-477e-ab5a-34ad5c48b7c0

nhìn hơi khó hiểu =]]]]]]]]]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương