Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
-
Chương 68: Ngoại truyện 5
Lục Hàn Chi còn chưa mở miệng, Bạch Du Du lại nói: “... Nếu như anh không thích em như thế này, em liền biến lại thành mèo con?”
Bạch Du Du cảm thấy, hôm nay mình thật sự có chút ầm ĩ, nhưng Lục Hàn Chi vẫn như cũ, dung túng để cô chơi đùa như một đứa trẻ, cho nên dưới sự áy náy liền nghĩ tới điều trước đó Dung Tích nói với cô.
Nếu như cô biến thành dáng vẻ này, Lục Hàn Chi sẽ thích sao?
Cô vừa nhúc nhích, bỗng nhiên cảm nhận được tay của Lục Hàn Chi khẽ bắt lấy đuôi của cô, lúc này toàn thân cứng đờ.
Dáng vẻ này của cô nhạy cảm ơn so với bất kỳ lúc nào, nhất là tai và đuôi, chạm một cái là chịu không nổi.
Không có ai hiểu rõ nhược điểm này hơn Lục Hàn Chi.
“Không nỡ để anh ngủ một mình?”
“Ừm, đúng vậy…” Lúc Bạch Du Du mở miệng giọng nói cũng không nhịn được mà có chút run rẩy: “Anh có thể… đừng đụng vào đuôi của em không.”
Lục Hàn Chi không buông ra, còn nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi của cô.
Bạch Du Du không thể nhịn được nữa mà cắn môi anh một cái.
Lục Hàn Chi cười khẽ một tiếng: “Nếu như có thể đổi lấy sự đền bù như thế này, em có làm loạn như thế nào cũng không sao.”
Sự thật chứng minh, Lục Hàn Chi vô cùng thích sự đền bù như thế này.
Bạch Du Du ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, khi thức dậy thì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một con mèo con gào khóc đòi ăn, vội vàng rời giường muốn đi cho mèo ăn.
Quản gia lại nói Lục Hàn Chi đã cho mèo con ăn rồi.
Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là hôm qua sau khi biến thành mèo con lại chưa hoàn toàn khôi phục hình người, lại giày vò đến muộn như thế, cô cảm thấy đều cực kỳ lười không muốn nhúc nhích, một mực ở nhà đến xế chiều mới ôm mèo con đến cửa hàng thú cưng của Dung Tích.
“Con mèo con này thật là đáng yêu.” Dung Tích nói: “Định nuôi à?”
“Đúng vậy, em đã đưa nó về nhà rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm với nó.”
Dung Tích nheo mắt lại.
Có lẽ bản thân Bạch Du Du cũng không phát hiện ra, hôm nay cô có vẻ hơi uể oải, trên người lộ ra một cỗ khí chất lười biếng lại mềm mại, nhất là lúc cười lên, nhìn vô cùng mê người.
Cô gái sống trong yêu đương như cô, trên người vốn có loại hơi thở ngọt ngào khác, huống chi Lục Hàn Chi cưng chiều cô như thế.
“Chẳng trách em đi đến đâu Lục Hàn Chi đều không yên lòng.”
Dung Tích biết Lục Hàn Chi đặc biệt sắp xếp vệ sĩ cho cô, âm thầm lặng lẽ bảo vệ cô, dáng vẻ này của cô, ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được mà muốn gần gũi.
“Hửm? Cái gì?” Bạch Du Du nghi ngờ nhìn cô ấy một cái.
“Phụ nữ sống trong yêu đương ấy mà.” Dung Tích ý vị không rõ cười cười: “Thật là đẹp.”
“... Nói cứ như chị không yêu đương lại không đẹp vậy.” Bạch Du Du nói: “Lời này nếu để anh trai em nghe thấy, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Dung Tích khinh thường hừ một tiếng: “Anh trai em lúc yêu đương có thể có được một nửa EQ của Lục Hàn Chi là tốt rồi.”
“EQ khi yêu đương của anh trai em ấy, có hơi thấp một chút, nhưng anh ấy đẹp trai mà, hơn nữa còn có cảm giác an toàn.” Bạch Du Du bắt đầu liệt kê ưu điểm của anh trai cô: “Vừa dịu dàng vừa trưởng thành, lại biết thương người, còn biết dỗ dành, có trách nhiệm, lại có ý vị đàn ông, ưu tú biết bao.”
Toàn thế giới ngoại trừ Lục Hàn Chi ra, Bạch Du Du thích anh trai của cô nhất.
“Nếu anh trai em nghe em khen anh ấy như vậy, còn không phải là vui vẻ đến bay lên trời.”
Dung Tích nhẹ nhàng đặt mèo con ở trên thảm, xoay người đi lấy đồ.
Bạch Du Du bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Dung Tích vội vàng xoay người, Bạch Du Du đứng tại chỗ, giống như ngốc đi rồi, Dung Tích cúi đầu nhìn, nơi mà vốn dĩ mèo con nằm sấp ở đó đã trống không rồi.
Dung Tích hít sâu một hơi: “Dung Thất! Anh quay lại cho em!!!”
“Thật sự là Dung Thất?” Bạch Du Du khó mà tin được nói: “Vừa rồi em còn cảm thấy là anh ấy, nhanh như vậy, chỉ một cái bóng vèo một cái đã qua rồi, em cũng không nhìn thấy rõ!”
Dung Tích vén tay áo lên, bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ Thất thiếu nhà tụi chị, còn có ai có khả năng có thể trộm mất mèo con ngay dưới mí mắt chị?”
“Nhưng mà Dung Thất ôm mèo con đi làm gì?”
Biết được thực sự là Dung Thất, Bạch Du Du cũng không quá lo lắng, bởi vì chuyện giống như vậy cũng từng xảy ra, trước đó cũng là ngay trước mặt Dung Thất và Bạch Hiêu, Dung Thất ôm cô lúc đó vẫn còn là mèo con từ trong bệnh viện đi, nhưng cô biết lòng dạ Dung Thất rất tốt, đối với mèo con không có chút ác ý nào.
Có lẽ… chỉ là trò đùa quái đản mà thôi?
Trong lòng Bạch Du Du, mặc dù biết rõ Dung Thất lớn hơn cô năm tuổi, nhưng lúc nào cũng theo bản năng coi anh ta là thiếu niên tuổi tác không lớn, thích giở trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại khiến cho người ta không tức giận được.
Dù sao thì bề ngoài của anh ta quá có tính lừa gạt, cho dù mặc đồng phục đến trường cấp 3 chạy một vòng cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Trong mắt Bạch Du Du, Dung Thất vừa là bạn tốt của cô, lại là một người bạn rất đặc biệt.
“Không cần lo lắng, có lẽ anh ấy rất nhanh sẽ trả mèo lại.” Dung Tích nói: “Lúc trước anh ấy cũng tới cửa hàng chị nhìn mèo con, có điều cũng chỉ nhìn thôi, chắc là thích mèo con nhỉ.”
Bạch Du Du gửi tin nhắn cho Dung Thất: “Anh ôm Tiểu Tiểu Bạch đi làm gì vậy? Nó sẽ sợ đó, nhanh trả lại đi.”
Qua mấy phút Dung Thất mới trả lời: “Anh cảm thấy nó rất đáng yêu, có chút giống em.”
Bạch Du Du: “...”
“Anh sẽ không làm tổn thương nó, không cần lo lắng.”
“Vậy anh cẩn thận một chút.” Bạch Du Du không yên lòng dặn dò anh ta.
Dung Thất để điện thoại xuống, ôm mèo con đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt nó trên ghế sô pha.
Mèo còn rõ ràng bị dọa cho phát sợ rồi, sợ hãi lùi về sau.
Dung Thất nghiêng người dựa trên ghế sô pha, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ mà nhìn nó: “Mày có thể giống như Du Du, biến thành cô gái đáng yêu giống như cô ấy không?”
Đương nhiên là không thể.
Nó chỉ là một con mèo con bình thường mà thôi, nó không hiểu gì cả, cũng nghe không hiểu lời anh ta nói, càng không thể giống con mèo Ragdoll kia, biến thành cô gái anh ta thích.
Mắt của nó rất xinh đẹp, ngập nước, vừa tròn vừa trong veo, nhưng không có linh khí đặc biệt như bên trong đôi mắt của con mèo Ragdoll kia.
Sẽ không giống như Bạch Du Du, thở hổn hển nhìn chằm chằm anh ta.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Bạch Du Du ôm mèo con trong ngực, anh ta vẫn không nhịn được.
Bởi vì anh ta đã không thể giống như lần đó, biến cô gái mình thích thành mèo con, ôm vào trong ngực mình.
Mèo con giống như là cảm nhận được anh ta sẽ không làm tổn thương mình, dần ngừng run rẩy lại, mê man nhìn anh ta, meo một tiếng.
Dung Thất đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Xin lỗi, dọa mày rồi.”
Anh ta thật sự… chỉ là không cam tâm mà thôi.
Thế nhưng không cam tâm thì có ích lợi gì chứ?
Bất kể là đã từng hay là hiện tại, cô gái mà anh ta thích, cho tới bây giờ đều không thuộc về anh ta.
Buổi tối, Bạch Du Du đột nhiên lướt đến một Weibo, sau khi nhìn kỹ nhiều lần mới nhanh chóng gọi điện thoại cho Dung Thất.
“Dung Thất Dung Thất! Anh thấy ảnh màn hình em vừa gửi cho anh không? Con mèo đó quả nhiên là có chủ nhân rồi, hiện tại chủ nhân của nó đang tìm nó khắp nơi đó!”
Dung Thất nhìn thoáng qua con mèo con cuốn rúc trong chăn: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, em nhìn kỹ rồi, chính là con mèo con kia, nó còn ở chỗ anh không? Chủ nhân của nó nhất định là đang lo lắng, chúng ta phải nhanh trả lại.”
Dung Thất trầm mặc: “... Nếu như anh nói, anh không muốn trả thì sao?”
Bạch Du Du sửng sốt: “Vì sao?”
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, làm mất chính là làm mất, nó cũng gặp được em, nếu như bị người có ác ý khác gặp phải, còn không biết sẽ chịu sự ngược đãi gì.” Giọng điệu Dung Thất nhàn nhạt: “Ai có thể đảm bảo người gọi là chủ nhân của nó sau này sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai?”
“Nhưng mà…”
:Du Du.” Giọng nói Dung Thất trầm thấp mềm mại nói: “Nếu như là anh, anh tuyệt đối sẽ không để con mèo yêu dấu lạc mất.”
Bạch Du Du đột nhiên trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng không ai có thể ngăn cản chuyện ngoài ý muốn xảy ra không phải sao? Cho dù là lợi hại như anh cũng sẽ có lúc mệt mỏi và lơ là, ai cũng sẽ mắc sai lầm, chủ nhân của nó nên có một cơ hội bù đắp, em cảm thấy, chúng ta không thể giữ nó lại như vậy được.”
“Em nói đúng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải trả giá đắt cho sự sai lầm mà mình phạm phải, dù không phải là cô ý.” Dung Thất thả lon bia trong tay ra: “Cho nên anh không muốn trả lại nó, cứ xem như là cái giá đắt chủ nhân của nó nên trả đi.”
“Dung Thất.” Bạch Du Du nhẹ nhàng gọi anh ta một tiếng, giống như phát hiện ra được tâm tình của anh ta có chút không đúng, giọng điệu của cô lộ ra một chút lo lắng: “Anh làm sao vậy?”
Dung Thất lặng lẽ thở dài, lúc lần nữa mở miệng, giọng điệu đã chuyển thành nhẹ nhàng: “Anh không sao, vừa rồi là đùa em thôi, ngày mai anh sẽ đưa nó về.”
Không nghĩ tới, ngay cả anh ta vậy mà cũng có lúc hờn dỗi như thế này.
Đương nhiên, Dung Thất rất rõ ràng, anh ta chỉ đang hờn dỗi với bản thân, hoặc nói là tức giận với chính mình mà thôi.
“Em yên tâm, Dung Thất anh luôn luôn nói được làm được, quyết không nuốt lời.” Cuối cùng anh ta nói: “Chuyện anh đã đồng ý, anh nhất định sẽ làm được.”
Bạch Du Du cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Hàn Chi ngồi vào bên người cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực: “Cậu ta đồng ý rồi?”
“Ừm.” Bạch Du Du gật gật đầu: “Nhưng mà không biết vì sao, em có chút buồn.”
Có lẽ làm, cô cảm thấy cảm giác Dung Thất cho cô quá cô đơn lạnh lẽo, thật sự giống như thật vất vả mới tìm được sự tồn tại bầu bạn với anh ta, dù chỉ là một con mèo con không thể giao lưu với anh ta.
Thế như con mèo con này, cuối cùng vẫn phải trở về bên cạnh chủ nhân của nó.
“Em đang buồn vì cậu ta à?”
“Anh ghen rồi?”
“Không.” Lục Hàn Chi vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói khẽ: “Chỉ là nhìn em buồn bã, anh sẽ càng buồn thêm.”
“Vậy em không buồn nữa.” Bạch Du Du dụi dụi mắt, cười: “Em tin Dung Thất nhất định cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Ngày hôm sau, Bạch Du Du liên hệ với chủ nhân của mèo con, lại chuyển sang thông báo cho Dung Thất biết.
Dung Thất tự mình ôm mèo con đi tìm chủ nhân của nó.
Nơi đã hẹn là một trạm xe buýt, lúc này rất ít người, chỉ có một cô bé dáng vẻ học sinh chờ ở nơi đó, đang nhìn xung quanh.
“Đó là chủ nhân của mày sao?” Dung Thất điểm lên cái đầu nhỏ của mèo con.
Mèo con lờ mờ nhìn anh ta.
Cô bé kia lo lắng nhìn xung quanh, khi thấy mèo con được Dung Thất ôm trong ngực thì rõ ràng sửng sốt một chút, bước nhanh chạy tới.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú và mái tóc đen dài nhẹ nhàng lay động của cô bé có cảm giác quen thuộc trong nháy mắt, loại cảm giác quen thuộc đó khiến cho Dung Thất hoảng hốt.
Nhưng khi cô bé ấy chạy chậm đến trước mặt anh ta, cỗ cảm giác quen thuộc kia cũng tan đi trong nháy mắt.
Anh ta giao mèo con cho cô bé, nhìn nước mắt trong mắt cô bé chảy xuống, ôm mèo con khóc như đứa trẻ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt dán trên người mèo con, qua một hồi lâu mới bình ổn được một chút, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Dung Thất.
“Lần sau đừng làm mất nữa.”
Cô bé kia ngơ ngác, gật gật đầu, ôm mèo con hướng về phía anh ta khom người xuống, khom người chào thật sâu.
“Em…”
Dung Thất chợt nhớ tới, lúc Bạch Du Du gọi điện thoại tới có nói với anh ta một câu, chủ nhân của mèo con hình như không thể nói được.
Cô bé đứng thẳng lên, tròng mắt đen nhánh còn mang theo nước mắt, một tay ôm mèo con, một tay hướng về phía anh ta ra dấu.
Dung Thất bỗng nhiên có chút không muốn nhìn vào mắt cô bé ấy,
Đôi mắt đó, quá sạch sẽ, cũng quá trong suốt.
Cho nên trong lòng anh ta cảm thấy có lỗi bởi vì lời mình nói hôm qua.
Cho dù đây chẳng qua là lời anh ta thuận miệng nói ra lúc cảm xúc bất ổn, nhưng bản thân Dung Thất rất rõ ràng, lúc anh ta nói không muốn trả lại mèo con, thật sự anh ta đã có sự dao động trong nháy mắt.
Chính sự dao động trong nháy mắt đó khiến cho Dung Thất không nhịn được mà dời ánh mắt đi, không nhìn vào mắt cô bé.
“Không cần cảm ơn tôi.” Anh ta thản nhiên nói: “Người cứu được nó không phải tôi.”
Dung Thất cắm tay vào trong túi quần, quay người muốn đi, cô bé kia đột nhiên giữ chặt cánh tay anh ta, đầy khuôn mặt là sự lo lắng.
“Làm sao vậy?”
Cô bé đưa mèo con cho anh ta, Dung Thất đầu óc mơ hồ mà nhận lấy, nhìn cô bé lấy ra một quyển vở nhỏ sột soạt viết chữ, sau đó cho anh ta xem.
- -- Nhà em không cho em nuôi nó, nếu như em đưa nó về, mẹ em nhất định sẽ lại ném nó đi, anh thích nó không? Anh có thể nhận nuôi nó không?
Dung Thất: “...”
Nhìn đôi mắt tràn đầy sự chờ mong và khẩn cầu của cô bé, Dung Thất cuối cùng gật đầu: “Có thể.”
Cô bé nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô bé rõ ràng luyến tiếc con mèo con này, sở dĩ đăng bài xin giúp đỡ lên mạng, tìm kiếm nó ở khắp nơi cũng là vì sợ nó ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho dù biết được nó được người có lòng tốt nhận nuôi chăm sóc thì cũng muốn nhìn nó một chút mới có thể yên tâm được.
“Em có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.” Dung Thất nói.
Cô bé sửng sốt, vội vàng cúi đầu viết mấy chữ cho anh xem.
- --- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã bằng lòng cho nó một ngôi nhà.
“Tôi nói rồi, không cần cảm ơn tôi.” Dung Thất dừng lại một chút, nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Từ nay về sau, anh ta cũng có mèo con thuộc về anh ta.
Mặc dù không thể biến thành người giống như Bạch Du Du, nhưng mà…
Cảm giác cũng không tệ.
Bạch Du Du cảm thấy, hôm nay mình thật sự có chút ầm ĩ, nhưng Lục Hàn Chi vẫn như cũ, dung túng để cô chơi đùa như một đứa trẻ, cho nên dưới sự áy náy liền nghĩ tới điều trước đó Dung Tích nói với cô.
Nếu như cô biến thành dáng vẻ này, Lục Hàn Chi sẽ thích sao?
Cô vừa nhúc nhích, bỗng nhiên cảm nhận được tay của Lục Hàn Chi khẽ bắt lấy đuôi của cô, lúc này toàn thân cứng đờ.
Dáng vẻ này của cô nhạy cảm ơn so với bất kỳ lúc nào, nhất là tai và đuôi, chạm một cái là chịu không nổi.
Không có ai hiểu rõ nhược điểm này hơn Lục Hàn Chi.
“Không nỡ để anh ngủ một mình?”
“Ừm, đúng vậy…” Lúc Bạch Du Du mở miệng giọng nói cũng không nhịn được mà có chút run rẩy: “Anh có thể… đừng đụng vào đuôi của em không.”
Lục Hàn Chi không buông ra, còn nhẹ nhàng vuốt ve phần đuôi của cô.
Bạch Du Du không thể nhịn được nữa mà cắn môi anh một cái.
Lục Hàn Chi cười khẽ một tiếng: “Nếu như có thể đổi lấy sự đền bù như thế này, em có làm loạn như thế nào cũng không sao.”
Sự thật chứng minh, Lục Hàn Chi vô cùng thích sự đền bù như thế này.
Bạch Du Du ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, khi thức dậy thì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một con mèo con gào khóc đòi ăn, vội vàng rời giường muốn đi cho mèo ăn.
Quản gia lại nói Lục Hàn Chi đã cho mèo con ăn rồi.
Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là hôm qua sau khi biến thành mèo con lại chưa hoàn toàn khôi phục hình người, lại giày vò đến muộn như thế, cô cảm thấy đều cực kỳ lười không muốn nhúc nhích, một mực ở nhà đến xế chiều mới ôm mèo con đến cửa hàng thú cưng của Dung Tích.
“Con mèo con này thật là đáng yêu.” Dung Tích nói: “Định nuôi à?”
“Đúng vậy, em đã đưa nó về nhà rồi thì nhất định phải chịu trách nhiệm với nó.”
Dung Tích nheo mắt lại.
Có lẽ bản thân Bạch Du Du cũng không phát hiện ra, hôm nay cô có vẻ hơi uể oải, trên người lộ ra một cỗ khí chất lười biếng lại mềm mại, nhất là lúc cười lên, nhìn vô cùng mê người.
Cô gái sống trong yêu đương như cô, trên người vốn có loại hơi thở ngọt ngào khác, huống chi Lục Hàn Chi cưng chiều cô như thế.
“Chẳng trách em đi đến đâu Lục Hàn Chi đều không yên lòng.”
Dung Tích biết Lục Hàn Chi đặc biệt sắp xếp vệ sĩ cho cô, âm thầm lặng lẽ bảo vệ cô, dáng vẻ này của cô, ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được mà muốn gần gũi.
“Hửm? Cái gì?” Bạch Du Du nghi ngờ nhìn cô ấy một cái.
“Phụ nữ sống trong yêu đương ấy mà.” Dung Tích ý vị không rõ cười cười: “Thật là đẹp.”
“... Nói cứ như chị không yêu đương lại không đẹp vậy.” Bạch Du Du nói: “Lời này nếu để anh trai em nghe thấy, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Dung Tích khinh thường hừ một tiếng: “Anh trai em lúc yêu đương có thể có được một nửa EQ của Lục Hàn Chi là tốt rồi.”
“EQ khi yêu đương của anh trai em ấy, có hơi thấp một chút, nhưng anh ấy đẹp trai mà, hơn nữa còn có cảm giác an toàn.” Bạch Du Du bắt đầu liệt kê ưu điểm của anh trai cô: “Vừa dịu dàng vừa trưởng thành, lại biết thương người, còn biết dỗ dành, có trách nhiệm, lại có ý vị đàn ông, ưu tú biết bao.”
Toàn thế giới ngoại trừ Lục Hàn Chi ra, Bạch Du Du thích anh trai của cô nhất.
“Nếu anh trai em nghe em khen anh ấy như vậy, còn không phải là vui vẻ đến bay lên trời.”
Dung Tích nhẹ nhàng đặt mèo con ở trên thảm, xoay người đi lấy đồ.
Bạch Du Du bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Dung Tích vội vàng xoay người, Bạch Du Du đứng tại chỗ, giống như ngốc đi rồi, Dung Tích cúi đầu nhìn, nơi mà vốn dĩ mèo con nằm sấp ở đó đã trống không rồi.
Dung Tích hít sâu một hơi: “Dung Thất! Anh quay lại cho em!!!”
“Thật sự là Dung Thất?” Bạch Du Du khó mà tin được nói: “Vừa rồi em còn cảm thấy là anh ấy, nhanh như vậy, chỉ một cái bóng vèo một cái đã qua rồi, em cũng không nhìn thấy rõ!”
Dung Tích vén tay áo lên, bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ Thất thiếu nhà tụi chị, còn có ai có khả năng có thể trộm mất mèo con ngay dưới mí mắt chị?”
“Nhưng mà Dung Thất ôm mèo con đi làm gì?”
Biết được thực sự là Dung Thất, Bạch Du Du cũng không quá lo lắng, bởi vì chuyện giống như vậy cũng từng xảy ra, trước đó cũng là ngay trước mặt Dung Thất và Bạch Hiêu, Dung Thất ôm cô lúc đó vẫn còn là mèo con từ trong bệnh viện đi, nhưng cô biết lòng dạ Dung Thất rất tốt, đối với mèo con không có chút ác ý nào.
Có lẽ… chỉ là trò đùa quái đản mà thôi?
Trong lòng Bạch Du Du, mặc dù biết rõ Dung Thất lớn hơn cô năm tuổi, nhưng lúc nào cũng theo bản năng coi anh ta là thiếu niên tuổi tác không lớn, thích giở trò đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng lại khiến cho người ta không tức giận được.
Dù sao thì bề ngoài của anh ta quá có tính lừa gạt, cho dù mặc đồng phục đến trường cấp 3 chạy một vòng cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ lạ.
Trong mắt Bạch Du Du, Dung Thất vừa là bạn tốt của cô, lại là một người bạn rất đặc biệt.
“Không cần lo lắng, có lẽ anh ấy rất nhanh sẽ trả mèo lại.” Dung Tích nói: “Lúc trước anh ấy cũng tới cửa hàng chị nhìn mèo con, có điều cũng chỉ nhìn thôi, chắc là thích mèo con nhỉ.”
Bạch Du Du gửi tin nhắn cho Dung Thất: “Anh ôm Tiểu Tiểu Bạch đi làm gì vậy? Nó sẽ sợ đó, nhanh trả lại đi.”
Qua mấy phút Dung Thất mới trả lời: “Anh cảm thấy nó rất đáng yêu, có chút giống em.”
Bạch Du Du: “...”
“Anh sẽ không làm tổn thương nó, không cần lo lắng.”
“Vậy anh cẩn thận một chút.” Bạch Du Du không yên lòng dặn dò anh ta.
Dung Thất để điện thoại xuống, ôm mèo con đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt nó trên ghế sô pha.
Mèo còn rõ ràng bị dọa cho phát sợ rồi, sợ hãi lùi về sau.
Dung Thất nghiêng người dựa trên ghế sô pha, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ mà nhìn nó: “Mày có thể giống như Du Du, biến thành cô gái đáng yêu giống như cô ấy không?”
Đương nhiên là không thể.
Nó chỉ là một con mèo con bình thường mà thôi, nó không hiểu gì cả, cũng nghe không hiểu lời anh ta nói, càng không thể giống con mèo Ragdoll kia, biến thành cô gái anh ta thích.
Mắt của nó rất xinh đẹp, ngập nước, vừa tròn vừa trong veo, nhưng không có linh khí đặc biệt như bên trong đôi mắt của con mèo Ragdoll kia.
Sẽ không giống như Bạch Du Du, thở hổn hển nhìn chằm chằm anh ta.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Bạch Du Du ôm mèo con trong ngực, anh ta vẫn không nhịn được.
Bởi vì anh ta đã không thể giống như lần đó, biến cô gái mình thích thành mèo con, ôm vào trong ngực mình.
Mèo con giống như là cảm nhận được anh ta sẽ không làm tổn thương mình, dần ngừng run rẩy lại, mê man nhìn anh ta, meo một tiếng.
Dung Thất đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Xin lỗi, dọa mày rồi.”
Anh ta thật sự… chỉ là không cam tâm mà thôi.
Thế nhưng không cam tâm thì có ích lợi gì chứ?
Bất kể là đã từng hay là hiện tại, cô gái mà anh ta thích, cho tới bây giờ đều không thuộc về anh ta.
Buổi tối, Bạch Du Du đột nhiên lướt đến một Weibo, sau khi nhìn kỹ nhiều lần mới nhanh chóng gọi điện thoại cho Dung Thất.
“Dung Thất Dung Thất! Anh thấy ảnh màn hình em vừa gửi cho anh không? Con mèo đó quả nhiên là có chủ nhân rồi, hiện tại chủ nhân của nó đang tìm nó khắp nơi đó!”
Dung Thất nhìn thoáng qua con mèo con cuốn rúc trong chăn: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, em nhìn kỹ rồi, chính là con mèo con kia, nó còn ở chỗ anh không? Chủ nhân của nó nhất định là đang lo lắng, chúng ta phải nhanh trả lại.”
Dung Thất trầm mặc: “... Nếu như anh nói, anh không muốn trả thì sao?”
Bạch Du Du sửng sốt: “Vì sao?”
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, làm mất chính là làm mất, nó cũng gặp được em, nếu như bị người có ác ý khác gặp phải, còn không biết sẽ chịu sự ngược đãi gì.” Giọng điệu Dung Thất nhàn nhạt: “Ai có thể đảm bảo người gọi là chủ nhân của nó sau này sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai?”
“Nhưng mà…”
:Du Du.” Giọng nói Dung Thất trầm thấp mềm mại nói: “Nếu như là anh, anh tuyệt đối sẽ không để con mèo yêu dấu lạc mất.”
Bạch Du Du đột nhiên trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng không ai có thể ngăn cản chuyện ngoài ý muốn xảy ra không phải sao? Cho dù là lợi hại như anh cũng sẽ có lúc mệt mỏi và lơ là, ai cũng sẽ mắc sai lầm, chủ nhân của nó nên có một cơ hội bù đắp, em cảm thấy, chúng ta không thể giữ nó lại như vậy được.”
“Em nói đúng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải trả giá đắt cho sự sai lầm mà mình phạm phải, dù không phải là cô ý.” Dung Thất thả lon bia trong tay ra: “Cho nên anh không muốn trả lại nó, cứ xem như là cái giá đắt chủ nhân của nó nên trả đi.”
“Dung Thất.” Bạch Du Du nhẹ nhàng gọi anh ta một tiếng, giống như phát hiện ra được tâm tình của anh ta có chút không đúng, giọng điệu của cô lộ ra một chút lo lắng: “Anh làm sao vậy?”
Dung Thất lặng lẽ thở dài, lúc lần nữa mở miệng, giọng điệu đã chuyển thành nhẹ nhàng: “Anh không sao, vừa rồi là đùa em thôi, ngày mai anh sẽ đưa nó về.”
Không nghĩ tới, ngay cả anh ta vậy mà cũng có lúc hờn dỗi như thế này.
Đương nhiên, Dung Thất rất rõ ràng, anh ta chỉ đang hờn dỗi với bản thân, hoặc nói là tức giận với chính mình mà thôi.
“Em yên tâm, Dung Thất anh luôn luôn nói được làm được, quyết không nuốt lời.” Cuối cùng anh ta nói: “Chuyện anh đã đồng ý, anh nhất định sẽ làm được.”
Bạch Du Du cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra.
Lục Hàn Chi ngồi vào bên người cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực: “Cậu ta đồng ý rồi?”
“Ừm.” Bạch Du Du gật gật đầu: “Nhưng mà không biết vì sao, em có chút buồn.”
Có lẽ làm, cô cảm thấy cảm giác Dung Thất cho cô quá cô đơn lạnh lẽo, thật sự giống như thật vất vả mới tìm được sự tồn tại bầu bạn với anh ta, dù chỉ là một con mèo con không thể giao lưu với anh ta.
Thế như con mèo con này, cuối cùng vẫn phải trở về bên cạnh chủ nhân của nó.
“Em đang buồn vì cậu ta à?”
“Anh ghen rồi?”
“Không.” Lục Hàn Chi vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nói khẽ: “Chỉ là nhìn em buồn bã, anh sẽ càng buồn thêm.”
“Vậy em không buồn nữa.” Bạch Du Du dụi dụi mắt, cười: “Em tin Dung Thất nhất định cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”
Ngày hôm sau, Bạch Du Du liên hệ với chủ nhân của mèo con, lại chuyển sang thông báo cho Dung Thất biết.
Dung Thất tự mình ôm mèo con đi tìm chủ nhân của nó.
Nơi đã hẹn là một trạm xe buýt, lúc này rất ít người, chỉ có một cô bé dáng vẻ học sinh chờ ở nơi đó, đang nhìn xung quanh.
“Đó là chủ nhân của mày sao?” Dung Thất điểm lên cái đầu nhỏ của mèo con.
Mèo con lờ mờ nhìn anh ta.
Cô bé kia lo lắng nhìn xung quanh, khi thấy mèo con được Dung Thất ôm trong ngực thì rõ ràng sửng sốt một chút, bước nhanh chạy tới.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh tú và mái tóc đen dài nhẹ nhàng lay động của cô bé có cảm giác quen thuộc trong nháy mắt, loại cảm giác quen thuộc đó khiến cho Dung Thất hoảng hốt.
Nhưng khi cô bé ấy chạy chậm đến trước mặt anh ta, cỗ cảm giác quen thuộc kia cũng tan đi trong nháy mắt.
Anh ta giao mèo con cho cô bé, nhìn nước mắt trong mắt cô bé chảy xuống, ôm mèo con khóc như đứa trẻ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt dán trên người mèo con, qua một hồi lâu mới bình ổn được một chút, ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Dung Thất.
“Lần sau đừng làm mất nữa.”
Cô bé kia ngơ ngác, gật gật đầu, ôm mèo con hướng về phía anh ta khom người xuống, khom người chào thật sâu.
“Em…”
Dung Thất chợt nhớ tới, lúc Bạch Du Du gọi điện thoại tới có nói với anh ta một câu, chủ nhân của mèo con hình như không thể nói được.
Cô bé đứng thẳng lên, tròng mắt đen nhánh còn mang theo nước mắt, một tay ôm mèo con, một tay hướng về phía anh ta ra dấu.
Dung Thất bỗng nhiên có chút không muốn nhìn vào mắt cô bé ấy,
Đôi mắt đó, quá sạch sẽ, cũng quá trong suốt.
Cho nên trong lòng anh ta cảm thấy có lỗi bởi vì lời mình nói hôm qua.
Cho dù đây chẳng qua là lời anh ta thuận miệng nói ra lúc cảm xúc bất ổn, nhưng bản thân Dung Thất rất rõ ràng, lúc anh ta nói không muốn trả lại mèo con, thật sự anh ta đã có sự dao động trong nháy mắt.
Chính sự dao động trong nháy mắt đó khiến cho Dung Thất không nhịn được mà dời ánh mắt đi, không nhìn vào mắt cô bé.
“Không cần cảm ơn tôi.” Anh ta thản nhiên nói: “Người cứu được nó không phải tôi.”
Dung Thất cắm tay vào trong túi quần, quay người muốn đi, cô bé kia đột nhiên giữ chặt cánh tay anh ta, đầy khuôn mặt là sự lo lắng.
“Làm sao vậy?”
Cô bé đưa mèo con cho anh ta, Dung Thất đầu óc mơ hồ mà nhận lấy, nhìn cô bé lấy ra một quyển vở nhỏ sột soạt viết chữ, sau đó cho anh ta xem.
- -- Nhà em không cho em nuôi nó, nếu như em đưa nó về, mẹ em nhất định sẽ lại ném nó đi, anh thích nó không? Anh có thể nhận nuôi nó không?
Dung Thất: “...”
Nhìn đôi mắt tràn đầy sự chờ mong và khẩn cầu của cô bé, Dung Thất cuối cùng gật đầu: “Có thể.”
Cô bé nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô bé rõ ràng luyến tiếc con mèo con này, sở dĩ đăng bài xin giúp đỡ lên mạng, tìm kiếm nó ở khắp nơi cũng là vì sợ nó ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho dù biết được nó được người có lòng tốt nhận nuôi chăm sóc thì cũng muốn nhìn nó một chút mới có thể yên tâm được.
“Em có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.” Dung Thất nói.
Cô bé sửng sốt, vội vàng cúi đầu viết mấy chữ cho anh xem.
- --- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã bằng lòng cho nó một ngôi nhà.
“Tôi nói rồi, không cần cảm ơn tôi.” Dung Thất dừng lại một chút, nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Từ nay về sau, anh ta cũng có mèo con thuộc về anh ta.
Mặc dù không thể biến thành người giống như Bạch Du Du, nhưng mà…
Cảm giác cũng không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook