Fans hâm mộ thích Lục Hàn Chi rất nhiều, nghệ sĩ thích anh cũng không ít, nhưng mà nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh phần lớn đều rõ, tuy rằng Lục Hàn Chi có tiếng là thân sĩ ưu nhã, nhưng người thật sự có thể tới gần anh rất ít.

Khí thế Lục Hàn Chi luôn không thua các tiền bối đã lớn tuổi trong giới, một khi sắc mặt anh trầm xuống, khuôn mặt có cảm giác cường thế và lạnh nhạt không nói lên lời.

Mọi người ở chỗ này nhất thời yên tĩnh lại, ngay cả chuyên viên trang điểm đang vội cũng chậm lại động tác

Chuyên viên trang điểm cùng trợ lý của Lục Hàn Chi đều đã chuẩn bị xong chờ anh, rất hiển nhiên anh qua bên này là tới tìm Khang Văn Trạch.

Tôn Vũ Kỳ xấu hổ thu tay lại, đỏ mặt xin lỗi: “Rất xin lỗi, em không biết đây là mèo của Lục tiên sinh…”

Khang Văn Trạch nói: “Không sao, là tôi quên mất.”

“Đi thôi.” Lục Hàn Chi xoay người đi ra ngoài.

Khang Văn Trạch ôm Bạch Du Du đi theo.

Khâu Tuyết có hơi kinh ngạc, nói: “Đây là Lục tiên sinh tức giận?”

Tôn Vũ Kỳ cắn môi, mặc dù cô cũng là nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh, nhưng vẫn luôn không nóng không lạnh, thật sự tiếp xúc với Lục Hàn Chi thì đây vẫn là lần đầu tiên, vốn là muốn tạo thiện cảm với Khang Văn Trạch trợ lý của anh trước rồi lại đến chào hỏi Lục Hàn Chi không ngờ tới trùng hợp đụng phải thời điểm tâm tình anh không tốt.

Cũng may Khang Văn Trạch giải vây cho cô.

Có điều chỉ là con mèo mà thôi, Lục Hàn Chi cũng không đến mức vì nó là tức giận, cho nên nhất định là tâm tình không tốt, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Tôn Vũ Kỳ vẫn cảm thấy thật mất mặt, cô ta cũng không có tâm tư để ý tới Khâu Tuyết, xoay người đi.

“Chắc là không có đâu.” Nam chính Ngụy Phong đi tới nói: “Nhìn qua chỉ là có chút không vui vẻ gì đó thôi.”

“Nói đi cũng phải nói lại, con mèo kia là của Lục tiên sinh sao?”

“Hẳn là vậy, nếu không sao A Trạch lại vô duyên vô cớ mang theo tới nơi này? Chẳng lẽ thật sự là đến làm khách mời?”

“... Khách mời gì, thú cưng của hoàng đế sao?”

“Có khả năng đấy.” Ngụy Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Có điều hình như trong kịch bản không có viết thế.”

Khâu Tuyết không còn gì để nói: “... Mèo con là loài mềm mại đáng yêu, anh là kiểu ngu xuẩn đáng yêu đấy, Ngụy Phong.”

Ở “Phong Nguyệt truyền kỳ”, Lục Hàn Chi là khách mời diễn nhân vật hoàng đế. Bộ phim này lấy bối cảnh vương triều cổ đại hư cấu, trong kịch bản xen kẽ giang hồ võ hiệp cùng tranh đấu cung đình, còn mang chút sắc thái huyền huyễn. Lần này Vân Tinh bỏ một khoản vốn lớn, trang phụ đạo cụ cho diễn viên chính cũng không keo kiệt chút nào.

Đặc biệt là vai diễn của Lục Hàn Chi còn là thân phận tôn quý nhất trong kịch bản, cho nên hóa trang của anh cũng tương đối hoa lệ.

Làn da của Lục Hàn Chi hẳn là kiểu chuyên viên trang điểm thích nhất, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không có, bình thường chỉ cần đánh một lớp nền là được, nhưng bởi vì là thể loại cổ trang, cộng thêm một bộ tóc dài, vẫn tốn không ít thời gian như cũ. Bạch Du Du nhìn thấy anh được chuyên viên trang điểm, stylist, chuyên viên trang phục và trợ lý vây quanh. Bọn họ còn không ngừng trưng cầu đủ kiểu ý kiến của Lục Hàn Chi.

Nhàn nhã nhất chắc là Khang Văn Trạch rồi, bởi vì công việc được trợ lý khác làm thay.

Mà bây giờ anh ta chỉ phụ trách trông Bạch Du Du… Thuận tiện đút thức ăn mèo cho cô.

Bạch Du Du ăn mấy miếng, cảm thấy vẫn là đồ hôm qua Lục Hàn Chi trộn sữa bột pha vào tương đối ngon.

Lúc có người đi qua bị con mèo Ragdoll trong lòng Khang Văn Trạch hấp dẫn sự chú ý, muốn trêu đùa một chút nhưng lại bị Khang Văn Trạch cự tuyệt.

Nhiếp ảnh gia bị từ chối trưng vẻ mặt bi thương: “Sờ một chút cũng không được sao?”

Khang Văn Trạch lắc đầu: “Em ấy tương đối sợ người lạ, sẽ cào anh đấy.”

Bạch Du Du: Ai sẽ cào người chứ, tôi còn lâu mới đội cái nồi này nhé! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Có điều Bạch Du Du cũng hiểu, Khang Văn Trạch nói như vậy là không muốn để người khác chạm vào cô.

Kỳ thực cô cũng không biết Lục Hàn Chi vừa rồi nói câu kia là có ý gì. Lúc trước cũng chưa nghe anh nói với Khang Văn Trạch không được để người khác chạm vào cô, đoán rằng có khả năng là vì đã đáp ứng với Giang Ninh, sợ cô bị người khác làm bị thương.

Vai diễn cổ trang Lục Hàn Chi từng đóng không nhiều, nhưng mỗi một nhân vật đều khiến người khác kinh diễm, lần này anh đóng vai hoàng đế để một đầu tóc đen, trẻ tuổi mà khí khách.

Từ lúc anh từ phòng thay đồ đi ra, biểu cảm của mọi người đều thay đổi cực kỳ giống nhau.

Bởi vì đây là vương triều lấy màu đen là trọng, cho nên bộ hoàng đế mặc chính là long bào màu đen, hoa văn rồng trên long bào được thêu bằng chỉ vàng.

Một thân long bào này vốn cao quý bức người, cho dù là Lục Hàn Chi chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không cần nghi ngờ, luồng bá khí thâm trầm trên người anh  cũng được lộ rõ, mà căn cứ vào giả thiết nhân vật, thợ trang điểm lại thêm ở khóe mắt của Lục Hàn Chi nốt ruồi lệ như thật, khiến đôi mắt vốn hẹp dài của anh nhìn qua càng thêm một tia tà khí.

Thoạt nhìn càng mê người hơn.

Cho dù Lục Hàn Chi chỉ mặc một bộ trường bào cổ trang đơn giản ở trong mắt fans đã có lực rung động mười phần, lần này ở vẻ ngoài lại chơi lớn như vậy, có thể nghĩ đến phản ứng của fans sẽ lớn thế nào.

Có người đã không nhịn được nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: “Má ôi, đẹp trai đến mức tôi cũng không thể thở nữa…”

Bạch Du Du tràn đầy đồng cảm.

Có người trợ lý đảo mắt nhìn thấy con mèo trong lòng Khang Văn Trạch đôi mắt sáng lấp lánh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi, không khỏi cười nói: “Ngay cả mèo cũng bị vẻ đẹp trai của thầy Lục hấp dẫn.”

Bạch Du Du vừa nghe lập tức chột dạ dời tầm mắt đi.

Lúc chụp ảnh tạo hình, được ngực của Khang Văn Trạch đỡ nên Bạch Du Du cũng ở bên cạnh mở to mắt xem. Nói thật mấy vị diễn viên của bộ phim này giá trị nhan sắc rất cao, đặc biệt là nam chính Ngụy Phong, tiểu thịt tươi hai mươi tuổi xuất đạo, cười lên lộ ra hàm răng trắng sáng, cho dù quần áo trên người được coi là mộc mạc hơn mấy vị khác, cũng khó che giấu soái khí sáng ngời của anh ta.

Nhưng mà để so với Lục Hàn Chi thì khó tránh khỏi thua thiệt hơi lớn.

Cũng may thân phận của Lục Hàn Chi trong bộ phim tuy quan trọng, nhưng phần diễn so với nam hai nam ba còn ít hơn, chỉ có thể xem như là khách mời mà thôi.

Nhưng dù là như thế, đối với bộ phim chưa quay đã có nhiệt này, trên mạng chủ đề thảo luận về Lục Hàn Chi không thua gì vai nam nữ chính.

Chụp ảnh tạo hình của Lục Hàn Chi rất nhanh đã xong, lúc những vai chính khác còn đang chụp hình, anh ở một bên thảo luận kịch bản với đạo diễn.

Khang Văn Trạch cầm một cây gậy trêu mèo, bây giờ rất nhiều người đều biết đây là con mèo Lục Hàn Chi mang tới đây, hơn nữa không để người khác tùy tiện sờ.

“Đây không phải là mèo của Giang Ninh sao?’ Phó đạo diễn cười nói: “Lần trước thấy cô ấy đăng trong vòng tròn bạn bè, hình như chính là con này phải không?”

“Đúng vậy, chính là nó.”

“Haha, rất thú vị, tôi có thể chụp một tấm ảnh không?”

Bạch Du Du thầm nói người ta sẽ thẹn thùng nhưng bên ngoài mặt không đổi sắc meo một tiếng.

Khang Văn Trạch hơi do dự, nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi, lúc này Lục Hàn Chi trùng hợp đi tới, “Sao vậy?”

“Đạo diễn Lý muốn chụp chung một tấm với Bánh Trôi.”

“Cô nhóc nhà tôi rất thích giống mèo này, tên là gì nhỉ? Ragdoll phải không?”

Lục Hàn Chi nói: “Vậy anh phải hỏi ý kiến em ấy.”

Phó đạo diễn và Khang Văn Trạch đồng thời nhìn về phía Bạch Du Du.

Bạch Du Du quay đầu nhét cái đầu nhỏ của mình vào cánh tay Khang Văn Trạch, chỉ lộ ra cái đuôi lắc lắc.

“Hahaha, cô nhóc này còn rất cao lãnh.” Phó đạo diễn cười lớn, “Không biết còn tưởng là mèo của thầy Lục đây.”

Bạch Du Du: Người ta là ngượng ngùng có được không?

Lục Hàn Chi hơi cười, không nói gì.

Bạch Du Du lén nhìn trộm Lục Hàn Chi.

Cô nào có cái may mắn đó?

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô thật sự thành mèo của Lục Hàn Chi, chỉ sợ sẽ biến thành mèo bị chúng fans hâm mộ ghen ghét nhất thôi…

Giữa trưa, diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn phim cùng nhau đi ăn cơm, Khâu Tuyết lại qua đây mời Lục Hàn Chi đi cùng, Lục Hàn Chi nói: “Tôi còn có thông cáo, lần sau đi.”

Đạo diễn Lưu nói: “Trên Weibo vừa ầm ĩ rồi, lúc này có lẽ phóng viên đều ở cửa chờ phỏng vấn cậu, lúc cậu ra ngoài cẩn thận một chút.”

“Tôi biết.”

“Đúng rồi, Dương Hân Nhiên kia…”

Lục Hàn Chi hơi nhăn mày, “Dương Hân Nhiên là ai?”

Đạo diễn Lưu cười vẫy tay: “Không có gì, mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian.”

Lời đạo diễn Lưu không sai chút nào, tin tức Lục Hàn Chi tham gia “Phong Nguyệt truyền kỳ” đã sớm truyền khắp trời đất, còn chưa ra đến cửa bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên còn có fans chờ sẵn, may mắn lần này Lục Hàn Chi ra ngoài mang theo vệ sĩ, nếu không thì lên xe cũng khó khăn.

Lúc xuống tầng Lục Hàn Chi đột nhiên dừng bước chân, nói với Khang Văn Trạch: “Tôi đi ra ngoài trước, cậu ôm em ấy ngồi sang một chiếc xe khác.”

Khang Văn Trạch gật đầu: “Được, em biết rồi.”

“Đừng để người khác chạm vào em ấy.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói.

Bạch Du Du hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Hàn Chi đúng lúc này cũng cúi đầu xuống, đối diện với cô.

Đôi mắt trong veo của mèo con giống như phủ một lớp thủy quang, sạch sẽ mà thấu rõ, ánh mắt ngây thơ, nhìn vào càng khiến người khác sinh lòng yêu thương.

Lục Hàn Chi lẳng lặng nhìn cô, giống như đang chờ đợi gì đó.

Bạch Du Du do dự một chút, cố gắng nâng đầu nhỏ kêu meo một tiếng về phía anh.

Âm thanh ngọt ngào, mềm mại lại nhỏ bé yếu ớt. 

Như là làm nũng.

Khóe môi Lục Hàn Chi hơi cong lên, vươn tay sờ đầu cô một chút, ngón cái nhẹ nhàng xoa lỗ tai cô.

Bạch Du Du theo bản năng nheo mắt.

Mãi cho đến khi bóng hình của Lục Hàn Chi biến mất, Bạch Du Du mới hồi phục lại tinh thần.

Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như hôm nay cô trở lại chỗ kia của Giang Ninh, thì đại diện… cho việc ban nãy là lần cuối cùng Lục Hàn Chi sờ đầu cô?

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ.

Bạch Du Du đáng thương: “Khi nào em có thể cùng anh về nhà?”

Lục Hàn Chi bị ngải đáng yêu quật: “Ngoan, bây giờ anh mang em về nhà.”

“Tốt quá đi, em muốn ăn sữa bột trộn bánh quy nhỏ!”

Lục Hàn Chi: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương