Giờ khắc này Bạch Du Du bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ ông trời khiến cô trọng sinh thành mèo, chính là vì cho cô loại phúc lợi này?

Nhưng trong lòng cô thấp thỏm lại chột dạ, trong đầu không ngừng nghĩ mèo hẳn là nên lấy lòng chủ nhân, ngoại trừ cầu xin ôm ôm cọ cọ, hình như còn có thể ở trên giường lăn một cái?

Lục Hàn Chi lại không giống như dễ bị cô làm nũng lấy lòng, Bạch Du Du mới cọ một hồi đã bị anh khom người bế lên.

Bạch Du Du chớp chớp mắt, đối diện với Lục Hàn Chi.

Hình như cô thấy nhìn thấy được trong mắt anh một tia… ghét bỏ?

Quả nhiên, giây tiếp theo Lục Hàn Chi liền mở miệng nói: “Bao lâu rồi em chưa tắm rửa?”

… Người ta rất sạch sẽ đấy nhé!

Bạch Du Du rất muốn cho anh một móng vuốt.

Đương nhiên cô cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, nếu như cô thật sự cào Lục Hàn Chi, đầu tiên Giang Ninh sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô cũng không hạ thủ được…

Vì thế chỉ có thể trừng lớn đôi mắt to tròn, vô tội nhìn anh.

Khoảng cách gần như vậy, quả nhiên ngay cả lông mi cũng nhìn rõ ràng, có lẽ sáng sớm ngay cả mặt còn chưa rửa, khuôn mặt Lục Hàn Chi tuất mỹ như cũ có thể trực tiếp chụp được một ảnh bìa ngoài cho tạp chí, cũng khó trách Tề Phàm có thể khen ngợi da anh tốt như vậy.

Kỳ thật đời trước da cô cũng rất tốt, Bạch Du Du chua xót nghĩ, đời trước cô sống đến 20 tuổi cũng chưa từng trang điểm đâu.

Di động của Lục Hàn Chi lại vang lên một cái, anh đặt Bạch Du Du xuống, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Thế mà lại đặt cô trên giường, không phải ghét bỏ cô bẩn sao?

Bạch Du Du cúi đầu nhìn bản thân, có lẽ cô phát triển tương đối chậm, đến bây giờ cái đầu trông còn rất nhỏ, hơn nữa màu lông vẫn là màu trắng của mèo con, lại giơ móng vuốt của mình lên ngửi ngửi…

Rõ ràng vẫn còn thơm tho!

Bạch Du Du đi dạo một vòng, trên giường khắp nơi đều là mùi duy nhất trên người Lục Hàn Chi, trong chăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể người đàn ông nhàn nhạt.

Cô nhịn không được trên giường lăn mấy cái, cọ cọ khắp nơi.

Tốt nhất cọ đến khắp nơi đều là lông mèo.

Ngẫm lại dáng vẻ Lục Hàn Chi nhìn thấy trên giường toàn là lông mèo, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ thì Bạch Du Du không khỏi cảm thấy có chút sảng khoái.

Một lát sau quản gia gõ cửa đi vào, Lục Hàn Chi cũng đi vào phòng thay đồ mặc xong quần áo, Bạch Du Du có chút thất vọng, vốn cho rằng Lục Hàn Chi sẽ ở trong phòng ngủ thay quần áo, còn có thể nhìn chút cơ bụng của anh.

Dù sao đời này cơ hội chỉ có một lần thế này thôi, sau này sẽ không nhìn được.

“Chuẩn bị cho nó chút đồ ăn.”

“Đã chuẩn bị xong rồi.” Quản gia cười nói, “Để tôi bế nó xuống.”

Lục Hàn Chi nhìn mèo trắng nhỏ đang nằm bò trên giường, nói: “Để tôi.”

Không phải chứ? Còn muốn đích thân bế cô?

Bạch Du Du căng thẳng, theo bản năng liền muốn trốn, kết quả mới vừa bước vài bước chân đã bị Lục Hàn Chi một tay nhấc lên, ôm cô vào trong ngực.

Được Lục Hàn Chi ôm xuống lầu, Bạch Du Du nhìn thấy Khang Văn Trạch đang ngồi trên ghế sofa, cô lập tức hưng phấn.

“Chào buổi sáng Lục tiên sinh.”

Lục Hàn Chi mới vừa đặt cô xuống, Bạch Du Du đã tung tăng chạy đến dưới chân Khang Văn Trạch cọ cọ. Khang Văn Trạch cười ôm cô lên, “Buổi sáng tốt lành, Bánh Trôi.”

Sáng sớm tốt lành nha, A Trạch.

Bạch Du Du meo một tiếng ngọt ngào về phía anh ta.

Lục Hàn Chi nói: “Từ khi nào cậu thân thiết với em ấy như vậy?”

Khang Văn Trạch sờ sờ đầu Bạch Du Du, cười nói: “Từ nhỏ em đã tương đối dễ kết bạn với động vật nhỏ.”

Đây cũng là sự thật, Bạch Du Du cũng cảm thấy Khang Văn Trạch là một anh đẹp trai rất thân thiện.

Về phần Lục Hàn Chi…

Bạch Du Du nằm ở trên đùi Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua bóng dáng Lục Hàn Chi đang ăn sáng.

Nam thần quá cao quý, mèo nhỏ bé như chúng ta không dễ tới gần…

Tuy rằng cô đã từng tới gần… Có điều Bạch Du Du một chút cũng không thừa nhận đó là chính mình chủ động.

Ăn xong thức ăn mèo trộn sữa bột, Bạch Du Du hạnh phúc được Khang văn Trạch ôm ra cửa, Lục Hàn Chi theo sau lên xe.

“Chị Ninh chắc chắn cũng nhớ Bánh Trôi.” Khang Văn Trạch nói: “Chị ấy nói hôm nay bớt chút thời gian rảnh đón Bánh Trôi về nhà, còn thật sự có chút luyến tiếc.”

Tối qua nhận được điện thoại của Giang Ninh, Khang Văn Trạch mới biết Giang Ninh không định đưa Bánh Trôi cho nữ sinh viên kia nuôi nữa, Khang Văn Trạch rất tán thành ý này, hơn nữa còn bày tỏ suy nghĩ với Giang Ninh nếu như bản thân có thời gian cũng có thể chăm sóc cho Bánh Trôi.

Lục Hàn Chi không nói gì, cầm kịch bản lên.

Bạch Du Du nhìn Khang Văn Trạch lấy di động ra xem lịch trình hôm nay, cũng ghé vào đùi anh ta làm bộ dạng lười biếng nhìn lén.

Lịch trình của Lục Hàn Chi xếp kín mít, quả nhiên là chuyện ảnh đế rất bận không phải là gạt người, Khang Văn Trạch chỉnh sửa một chút bảng biểu, lại bắt đầu lướt Weibo.

Bạch Du Du nhìn thấy trên bảng hotsearch đứng đầu có tên Lục Hàn Chi, không khỏi mở to hai mắt tiến tới nhìn xem.

Đứng đầu có một cái về việc Lục Hàn Chi tham gia diễn bộ phim cổ trang “Phong Nguyệt truyền kỳ”, bởi vì trên trang official còn chưa công bố tin tức xác định diễn viên chính, cho nên mọi người đều đang sôi nổi đoán nhân vật Lục Hàn Chi thủ vai.

Đây là bộ phim Vân Tinh đầu tư lớn nhất, cho nên tham gia diễn có rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh, ngoại trừ nam nữ chính còn có vai phụ, giá trị nhan sắc và nhân khí đều rất cao, đặt biệt là có sự gia nhập của Lục Hàn Chi. Bộ cổ trang đầu tư lớn này kịch bản tốt giá trị nhan sắc lại cao chưa quay đã nổi. Từ sau khi tin tức Lục Hàn Chi tham gia diễn lộ ra, chủ đề về bộ phim này chưa từng dừng lại.

Ngoại trừ vai của “Phong Nguyệt truyền kỳ”, gần đây Lục Hàn Chi còn nhận một bộ điện ảnh, chỉ là còn chưa công bố ra ngoài, cho nên sự chú ý của cộng đồng mạng đều đặt vào “Phong Nguyệt truyền kỳ”, sáng ngày hôm nay anh còn có một công việc chính là đi chụp tạo hình nhân vật.

Bạch Du Du chú ý phía dưới mục đứng đầu còn có một cái tên quen thuộc -- Dương Hân Nhiên. Cô nghĩ nghĩ, hình như là một nữ minh tinh trước kia ra mắt là người mẫu, sau này lại tham gia diễn nữ chính một bộ tình yêu cẩu huyết hút không ít fans? Có điều cái tên này hình như cũng từng nghe nói từ miệng Giang Ninh, đại khái cũng là nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh.

“Lục tiên sinh, anh lướt Weibo chưa?”

“Chưa, sao vậy?”

Khang Văn Trạch nghĩ đến việc Lục Hàn Chi không thích lướt Weibo, Weibo của anh cũng đều là do Giang Ninh quản lý, bây giờ trên Weibo ầm ĩ như vậy, Giang Ninh chắc chắn đã biết.

“Trên Weibo của Dương Hân Nhiên có tag anh một chút, bị fans vây công.”

Tầm mắt Lục Hàn Chi vẫn duy trì trên kịch bản, “Đã biết.”

Khang Văn Trạch cũng chỉ là nói một câu, chuyện này Lục Hàn Chi thường sẽ không để ý, chuyện trên mạng cho dù có náo loạn lớn thì cũng là Giang Ninh đi xử lý, càng đừng nói đến còn có đoàn đội phía sau.

Bạch Du Du rất tò mò chuyện gọi là Dương Hân Nhiên tag Lục Hàn Chi nói gì đó bị fans vây công, nhưng Khang Văn Trạch nhìn tới nhìn lui chính là không ấn mở Weibo, Bạch Du Du ma xui quỷ khiến muốn nhấn lên di động anh ta một cái, kết quả vừa mới vươn chân qua đã bị Khang Văn Trạch cầm lấy.

Khang Văn Trạch cho rằng cô muốn chơi cùng mình, nắm chân cô khẽ đung đưa.

“...” Bạch Du Du đành phải rất nể mặt chơi cùng anh ta.

Lần thứ hai đến tòa nhà tổng bộ của Vân Tinh, điểm khác nhau là lần trước là được Giang Ninh xách đi, lần này còn là được Khang Văn Trạch ôm đến.

Lúc này mới hơn 7 giờ một chút, nhân viên của tổng bộ Vân Tinh đã bắt đầu bận rộn.

Khó tránh việc bị fans vây quanh đuổi theo trước cửa công ty, siêu sao nhân khí như Lục Hàn Chi có lối đi khác với nhân viên công tác, có điều Bạch Du Du phát hiện dù là ở trong công ty, Lục Hàn Chi vẫn được người khác nhìn chăm chú như cũ, thậm chí còn có những gương mặt quen thuộc thường xuyên nhìn thấy trên TV cũng lộ ra biểu cảm sùng bái kinh hỉ.

Khang Văn Trạch ôm Bạch Du Du đi theo sau Lục Hàn Chi vào thang máy. Đi lên mấy chục tầng chỉ có hai người tiến vào, trong đó có một người dường như là cấp cao ở Vân Tinh, lên tiếng chào hỏi Lục Hàn Chi rồi ra khỏi thang máy trước.

Một người khác lại là người Bạch Du Du từng gặp một lần, Nhan Tử Hàng.

Khác với lần trước chính là, trên mặt Nhan Tử Hàng đeo một cái kính đen lớn, cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai trên đầu gần như che khuất nửa khuôn mặt, trên người cũng mặc một cái áo khoác đen mỏng, nhìn qua ngụy trang rất khiêm tốn.

“Lục tiên sinh, chào buổi sáng.”

Lục Hàn Chi gật gật đầu về phía cậu ta, “Chào buổi sáng.”

Nhan Tử Hàng chào hỏi cũng không tháo kính râm xuống, cho nên Bạch Du Du cũng không nhìn được biểu cảm của cậu ta, nhưng là cảm giác không giống lắm với lần trước gặp cậu ta.

“Đây là mèo của chị Ninh thì phải?”

“Đúng vậy.” Khang Văn Trạch trả lời.

Nhan Tử Hàng cúi đầu nhìn nhìn còn mèo trong lòng Khang Văn Trạch, đột nhiên nhìn về phía Lục Hàn Chi rồi hỏi: “Lục tiên sinh thích động vật nhỏ ạ?”

Lục Hàn Chi nhàn nhạt đáp: “Không ghét.”

Nhan Tử Hàng cười cười: “Lại nói, tôi có một chị gái cũng rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là mèo con cún con, nếu như chị ấy biết Lục tiên sinh mà chị ấy sùng bái cũng có sở thích này, nhất định rất cao hứng.”

Lục Hàn Chi không nói gì.

Không khí không biết vì sao có chút kỳ quái, mắt thấy số tầng sắp tới rồi, Nhan Tử Hàng đột nhiên duỗi tay ra, có lẽ là muốn sờ đầu Bạch Du Du một chút.

Lục Hàn Chi lại tiến lên một bước, cũng không biết là cố ý hay vô tình, vừa vặn chặn bàn tay vươn qua của Nhan Tử Hàng.

Cửa thang máy vừa mở, Lục Hàn Chi cùng Khang Văn Trạch liền đi ra ngoài.

Nhan Tử Hàng đột nhiên hỏi một câu: “Lục tiên sinh với người chị kia của tôi… quan hệ rất tốt sao?”

“Tôi không biết người cậu nói là ai.” Lục Hàn Chi không quay đầu lại, bước chân cũng không dừng lại.

Cửa thang mắt đã đóng lại, Nhan Tử Hàng không đi ra.

Khang Văn Trạch nói: “Người cậu ta nói là vị Phương Tử Nguyệt tiểu thư sao?”

“Có lẽ là vậy.”

Phương Tử Nguyệt là ai?

Bạch Du Du gãi gãi lỗ tai, đột nhiên nhớ tới người phụ nữ mới sáng nay gọi điện thoại cho Lục Hàn Chi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương