Anh Đào Truyện
-
Chương 13
Đặt tay lên ngực tự hỏi, trong lòng ngươi, Khinh Dương là gì? Trịnh Thế Đạt là gì?
Những người từng chết dưới tay mình có bao nhiêu kẻ thật sự đáng chết? Trúc Ngâm à, ngươi không sợ báo ứng sao?
Mỗi lần dạo chơi trong ác mộng, khi thanh tỉnh đều đầy người mồ hôi. Cứ như vậy, đến tột cùng còn có thể duy trì bao lâu?
Đêm dài đằng đẵng, ôm đàn tỳ bà, bên ánh sáng lập lòe của chiếc nến đỏ tươi, người ngồi bên mình lại không phải là người trong lòng mình. Một tấc tương tư một tấc bụi, mong người nghe được cùng nhớ nhung.
Khúc chung thu bát đương tâm hoạch, tứ huyền nhất thanh như liệt bạch. (Phím đàn đứt khúc thanh tao, tiếng ngân xé lụa phổ vào bốn dây)
Trịnh Thế Đạt chỉ cảm thấy trong lòng buồn khổ, rõ ràng là một khúc nhạc vui, tại sao Trúc Ngâm lại đàn thê lương đến thế?
Đoạt lấy đàn trong tay y, bàn tay to lớn nhẹ vuốt ve thắt lưng Trúc Ngâm.
“Đừng đàn nữa…… Chúng ta nghỉ sớm 1 chút đi……”
Trúc Ngâm thân mình cứng đờ, nghiêng đầu tránh sang một bên.
“Gia……………… Ngâm nhi…… Tối nay muốn yên tĩnh một mình…………”
Trầm mặc một lát.
Chỉ nghe “Binh” một tiếng
Tỳ bà bị vỡ làm bốn năm mảnh.
Cằm Trúc Ngâm bị giữ chặt, Trịnh Thế Đạt nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn, hoàn toàn không còn thấy bộ dáng ôn nhu ban nãy.
“Trong lòng ngươi đến tột cùng còn có cái gì bất mãn! Cả ngày trưng ra bộ mặt khóc tang kia! Ta thấy ngươi hình như đã quên thân phận của mình rồi!”
Trúc Ngâm nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Trịnh Thế Đạt, ngẩn người.
Thân phận của y? Y rốt cuộc là ai? Là vũ cơ bán rẻ tiếng cười ở Uyên Ương Độ? Là luyến đồng bí mật trong phủ? Hay là một kẻ hạ lưu ti tiện phụ lòng người?
Trịnh Thế Đạt thấy y không nói gì, gần đây tìm mọi cách dỗ dành cũng không đổi được một gương mặt tươi cười, mất kiên nhẫn, đá một cước vào lưng Trúc Ngâm.
Trúc Ngâm ngã xuống đất, khuôn mặt không chút thay đổi, tay giữ chặt chỗ đau, trong lòng không biết rốt cuộc nên oán hận ai……………………
“Ngâm nhi, cả đời này, ngươi đều là Ngâm nhi của ta……”
Trịnh Thế Đạt đánh cũng đánh rồi, bỗng cảm thấy vạn phần đau lòng. Ôm lấy Trúc Ngâm đang thất thần, đi đến bên giường lớn……
Đợi đến khi y phản ứng
“Đừng…… Gia…… Ngâm nhi cầu xin người…… Đêm nay……… Ân…… Không…………… A……………………”
Nơi đó cũng như lý trí, tóm lại Trúc Ngâm đêm nay đặc biệt kháng cự Trịnh Thế Đạt. Có chút không thống khoái, nhưng ít nhất còn có thể miễn cưỡng hầu hạ, nhưng càng ngày càng khó chịu đựng ……
Căn bản không để ý tới phản kháng của Trúc Ngâm, Trịnh Thế Đạt đem y đặt dưới thân, kẹp chặt hai chân, ở trên lưng y hung hăng chà xát. Trúc Ngâm rên một tiếng, thắt lưng cong lên.
Cứ như vậy, chỗ tư mật hiện lên trước mắt Trịnh Thế Đạt……
Ngọc đồn kia run rẩy, mẫn cảm mê người mà co rút, cố không để cho hắn kích thích mình.
Không có dạo đầu sủng nịch, lập tức đâm vào………………………………
“Ân………… Ngâm nhi…………”
“A!!………… Aha………… Đi…… Ân…… Đi ra ngoài………… Không…… Đừng…………”
Cuồng loạn xõa tung búi tóc, mái tóc đen tựa như dòng thác, nhè nhẹ từng đợt từng đợt bám chặt phía sau lưng, lạnh buốt……
Trịnh Thế Đạt nắm chặt nơi cốt cảm của Trúc Ngâm, dùng sức đem dục vọng nóng rực ôn nhuyễn tiến vào.
Co rúm vài cái, có máu bôi trơn, khiến y cơ hồ phát khóc, nơi đó của Trúc Ngâm thật sự nhanh hồi phục, cho tới bây giờ, vẫn hệt như xử nữ, không mềm dẻo mà mở rộng, y lại càng tỏ ra kháng cự, kẹp chặt khiến người ta khó mà chịu được, khiến Trịnh Thế Đạt đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy như bản thân sắp chết trong cơ thể Trúc Ngâm.
Mà Trịnh Thế Đạt nhìn thân thể mềm mại trước mắt, chỉ cảm thấy huyết mạch đảo lộn, ngậm lấy phân thân Trúc Ngâm vừa liếm vừa mút, thậm chí hai khối cầu thịt cũng ở trong miệng, Hai tay không ngừng di chuyển nơi đùi non của Trúc Ngâm, rồi mân mê hai hạt đậu đỏ, sau đó lập tức để đối phương ngậm hạ thân mình.
Phun ra nuốt vào, Trịnh Thế Đạt hét lớn một tiếng, lập tức hai người như đồng loạt trúng tà.
“Ngâm………… Ngươi là của ta…… Là của ta……”
Trong miệng Trúc Ngâm còn chứa thứ đàn ông của Trịnh Thế Đạt, tinh đêm vẫn còn lưu lại, rồi bị ép nuốt xuống. Thắt lưng, bụng dưới, áo quần cũng dính đầy uế vật.
Nước mắt trào ra.
Y từ khi nào lại thích khóc đến nhường này?
Những người từng chết dưới tay mình có bao nhiêu kẻ thật sự đáng chết? Trúc Ngâm à, ngươi không sợ báo ứng sao?
Mỗi lần dạo chơi trong ác mộng, khi thanh tỉnh đều đầy người mồ hôi. Cứ như vậy, đến tột cùng còn có thể duy trì bao lâu?
Đêm dài đằng đẵng, ôm đàn tỳ bà, bên ánh sáng lập lòe của chiếc nến đỏ tươi, người ngồi bên mình lại không phải là người trong lòng mình. Một tấc tương tư một tấc bụi, mong người nghe được cùng nhớ nhung.
Khúc chung thu bát đương tâm hoạch, tứ huyền nhất thanh như liệt bạch. (Phím đàn đứt khúc thanh tao, tiếng ngân xé lụa phổ vào bốn dây)
Trịnh Thế Đạt chỉ cảm thấy trong lòng buồn khổ, rõ ràng là một khúc nhạc vui, tại sao Trúc Ngâm lại đàn thê lương đến thế?
Đoạt lấy đàn trong tay y, bàn tay to lớn nhẹ vuốt ve thắt lưng Trúc Ngâm.
“Đừng đàn nữa…… Chúng ta nghỉ sớm 1 chút đi……”
Trúc Ngâm thân mình cứng đờ, nghiêng đầu tránh sang một bên.
“Gia……………… Ngâm nhi…… Tối nay muốn yên tĩnh một mình…………”
Trầm mặc một lát.
Chỉ nghe “Binh” một tiếng
Tỳ bà bị vỡ làm bốn năm mảnh.
Cằm Trúc Ngâm bị giữ chặt, Trịnh Thế Đạt nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn, hoàn toàn không còn thấy bộ dáng ôn nhu ban nãy.
“Trong lòng ngươi đến tột cùng còn có cái gì bất mãn! Cả ngày trưng ra bộ mặt khóc tang kia! Ta thấy ngươi hình như đã quên thân phận của mình rồi!”
Trúc Ngâm nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Trịnh Thế Đạt, ngẩn người.
Thân phận của y? Y rốt cuộc là ai? Là vũ cơ bán rẻ tiếng cười ở Uyên Ương Độ? Là luyến đồng bí mật trong phủ? Hay là một kẻ hạ lưu ti tiện phụ lòng người?
Trịnh Thế Đạt thấy y không nói gì, gần đây tìm mọi cách dỗ dành cũng không đổi được một gương mặt tươi cười, mất kiên nhẫn, đá một cước vào lưng Trúc Ngâm.
Trúc Ngâm ngã xuống đất, khuôn mặt không chút thay đổi, tay giữ chặt chỗ đau, trong lòng không biết rốt cuộc nên oán hận ai……………………
“Ngâm nhi, cả đời này, ngươi đều là Ngâm nhi của ta……”
Trịnh Thế Đạt đánh cũng đánh rồi, bỗng cảm thấy vạn phần đau lòng. Ôm lấy Trúc Ngâm đang thất thần, đi đến bên giường lớn……
Đợi đến khi y phản ứng
“Đừng…… Gia…… Ngâm nhi cầu xin người…… Đêm nay……… Ân…… Không…………… A……………………”
Nơi đó cũng như lý trí, tóm lại Trúc Ngâm đêm nay đặc biệt kháng cự Trịnh Thế Đạt. Có chút không thống khoái, nhưng ít nhất còn có thể miễn cưỡng hầu hạ, nhưng càng ngày càng khó chịu đựng ……
Căn bản không để ý tới phản kháng của Trúc Ngâm, Trịnh Thế Đạt đem y đặt dưới thân, kẹp chặt hai chân, ở trên lưng y hung hăng chà xát. Trúc Ngâm rên một tiếng, thắt lưng cong lên.
Cứ như vậy, chỗ tư mật hiện lên trước mắt Trịnh Thế Đạt……
Ngọc đồn kia run rẩy, mẫn cảm mê người mà co rút, cố không để cho hắn kích thích mình.
Không có dạo đầu sủng nịch, lập tức đâm vào………………………………
“Ân………… Ngâm nhi…………”
“A!!………… Aha………… Đi…… Ân…… Đi ra ngoài………… Không…… Đừng…………”
Cuồng loạn xõa tung búi tóc, mái tóc đen tựa như dòng thác, nhè nhẹ từng đợt từng đợt bám chặt phía sau lưng, lạnh buốt……
Trịnh Thế Đạt nắm chặt nơi cốt cảm của Trúc Ngâm, dùng sức đem dục vọng nóng rực ôn nhuyễn tiến vào.
Co rúm vài cái, có máu bôi trơn, khiến y cơ hồ phát khóc, nơi đó của Trúc Ngâm thật sự nhanh hồi phục, cho tới bây giờ, vẫn hệt như xử nữ, không mềm dẻo mà mở rộng, y lại càng tỏ ra kháng cự, kẹp chặt khiến người ta khó mà chịu được, khiến Trịnh Thế Đạt đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy như bản thân sắp chết trong cơ thể Trúc Ngâm.
Mà Trịnh Thế Đạt nhìn thân thể mềm mại trước mắt, chỉ cảm thấy huyết mạch đảo lộn, ngậm lấy phân thân Trúc Ngâm vừa liếm vừa mút, thậm chí hai khối cầu thịt cũng ở trong miệng, Hai tay không ngừng di chuyển nơi đùi non của Trúc Ngâm, rồi mân mê hai hạt đậu đỏ, sau đó lập tức để đối phương ngậm hạ thân mình.
Phun ra nuốt vào, Trịnh Thế Đạt hét lớn một tiếng, lập tức hai người như đồng loạt trúng tà.
“Ngâm………… Ngươi là của ta…… Là của ta……”
Trong miệng Trúc Ngâm còn chứa thứ đàn ông của Trịnh Thế Đạt, tinh đêm vẫn còn lưu lại, rồi bị ép nuốt xuống. Thắt lưng, bụng dưới, áo quần cũng dính đầy uế vật.
Nước mắt trào ra.
Y từ khi nào lại thích khóc đến nhường này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook