Tôi nắm tay Kim Hoa đi dọc sân trường trải đầy nắng.

Bây giờ vẫn đang trong tiết học, tôi có thể nghe thấy tiếng giáo viên đều đều giảng bài, thi thoảng lại gõ gõ bảng vài cái yêu cầu một em học sinh nào đó đang ngủ gật dưới lớp ra ngoài rửa mặt.

Chỉ có những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy ước nguyện được quay trở về quá khứ mãnh liệt như thế nào.

Quay trở lại thời còn mặc đồng phục, còn được cả thế giới bảo bọc và chở che.

Bộ đồng phục năm ấy vẫn được tôi cất giữ, treo ngay ngắn trong tủ, mỗi lần nhìn thấy nó, cảm giác tôi như có cái gì đó chặn ngang ngực, cực kỳ khó thở, cực kỳ khó chịu.
Tôi ước gì bây giờ được ngủ một giấc, mở mắt ra là thấy mình ở trong lớp học ngày ấy.

Thấy mình vẫn nằm dài trên chiếc bàn học cũ, trước mặt là quyển ngữ văn chẳng biết giở đến trang nào.

Vẫn nghe tiếng quạt trần đều đều, phút chốc lại trốn cô tót xuống bàn cuối ngồi nghịch cùng với chúng bạn, có khi cười phá lên khiến cả lớp quay lại nhìn.
Nhìn xung quanh vẫn là các bạn, vẫn là chỗ ngồi đó, mọi người đều 17 tuổi.

Vẫn thấy cậu chăm chú ngồi học bài, vẫn nghe những câu hỏi ngớ ngẩn của đứa bạn cùng bàn, vẫn thấy thằng bạn bàn cuối ngủ gật trong lớp, vẫn thấy các bạn đùa nghịch vui vẻ khi kì thi gian nan đang tới gần...
Ngoảnh đi ngoảnh lại, các bạn vẫn luôn ở đây, không thiếu một ai, thanh xuân vẫn ở đó, chúng ta luôn bên nhau.
Thế rồi tuổi hồn nhiên ấy, vội vã chạy qua.
Thì ra, thanh xuân vốn dĩ là nuối tiếc....
Giá như mà thời gian trôi qua chậm một chút.

Nhìn các em bây giờ vẫn tràn đầy hoài bão, ánh mắt vẫn tươi vui sáng rỡ và sự tự tin trong các em chưa bị xã hội bào mòn, tôi phần nào cảm thấy ghen tị.
"Mày, kia có phải cô giáo dạy học thêm Lý của mình không?"
Theo hướng chỉ của Kim Hoa, tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó đang bước lại gần.
Cô giáo cũng đã lớn tuổi rồi, bước đi cũng chậm chạp hơn.


Lúc chúng tôi học lớp mười hai, cô chính là người đứng lớp học thêm Lý của bọn tôi.

Trước đây, cô nhỏ con lắm, đi dạy chả bao giờ xách cặp táp gì mà toàn đeo balo, ăn mặc trẻ trung năng động, hai con rồi nhưng trông chả khác gì bọn học sinh trong trường.

Tôi vẫn nhớ đến gương mặt vui vẻ ấy, dù cho chúng tôi không học bài hay giấu giẻ lau bảng, bút viết của cô, cô cũng chả giận dỗi chúng tôi bao giờ.

Cô bảo, điểm thi cao là cô vui rồi, yêu thương mấy đứa còn không kịp, hơi đâu mà giận với chả dỗi.
Kim Hoa hớn hở chạy đến trước mặt cô ấy.
"Cô ơi, cô còn nhớ bọn con không?"
"Nhớ chứ nhớ chứ, Kim Hoa với Thư Hoa đây mà.

Lâu không gặp cả hai đứa xinh hẳn ra nhỉ? Sao hôm nay lại rảnh rỗi về thăm được trường thế này? Kim Hoa về nước rồi à? Dạo này cuộc sống thế nào rồi?"
Cô ấy là một trong những giáo viên mà chúng tôi kính trọng nhất.
"Hôm nọ Duẫn Thành vừa về thăm cô đấy.

Nó không nói với hai đứa à?"
"Dạ không ạ.

Kim Hoa cũng chưa nói với mọi người là nó mới về nước."
"À thế à, thôi hai đứa cứ đi chơi đi nhé, cô có việc phải về gấp rồi.

Lúc nào hẹn cả đám đi ăn một bữa."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lớp tôi có khoảng bảy tám người theo học cô, trong đó có cả tôi, Kim Hoa và Duẫn Thành.
Kim Hoa chỉ học ở đó đến đầu học kỳ II năm lớp mười hai rồi nghỉ, cô ấy bảo tao có đi học cũng chả hiểu gì đâu, dù sao tao cũng chỉ cần thi đỗ tốt nghiệp thôi, bốn điểm là đủ rồi.
Vì thế, tôi với Thành lại ngồi cạnh nhau.

Tôi cực kỳ dốt Lý, mặc dù cả nhà tôi từ thời ông bà ngoại đã học chuyên Lý, thậm chí là giáo viên dạy đội tuyển Lý đi thi quốc gia, nhưng tôi lại mất gốc Lý từ lớp mười, điểm thi cao lắm thì được bảy, được bốn năm là chuyện bình thường.

Duẫn Thành lại vô cùng giỏi, nên mỗi lần đến lớp học thêm tôi sẽ là người chép bài, còn cậu ấy thì chui vào trong góc lăn ra ngủ, mỗi khi có cái gì không hiểu tôi sẽ đánh thức cậu ấy, Duẫn Thành sẽ cằn nhằn, nhưng cũng sẽ kiên nhẫn ngồi giảng đến khi tôi hiểu thì thôi.

Mắt tôi không tốt, lại không thích ngồi bàn đầu, còn lười đi khám mắt, nên Duẫn Thành hay nhường kính cho tôi.

Có lần, chúng tôi cãi nhau, tôi cũng không nhớ vì lý do gì, Duẫn Thành chê tôi phiền, phí thời gian của cậu ấy, đuổi tôi ra khỏi chỗ cậu ấy ngồi.

Tôi cảm thấy mệt mỏi với cái tính sáng nắng chiều mưa của cậu ấy rồi, nên dứt khoát chuyển chỗ qua dãy khác.
Mỗi tội, cái dãy đó chéo bảng, đã mù lại càng mù hơn.
"Này, cần kính không?"
Được rồi, coi như cậu còn có tí lương tâm.

Mặc dù cậu ấy vẫn chả chịu nói chuyện với tôi, lại úp mặt xuống bàn ngủ một giấc.
Duẫn Thành từ khi đi học thêm gần như chả chép bài bao giờ, vì sao tôi biết ấy hả, vì vở lớp mười một và vở lớp mười hai của cậu ấy là cùng một quyển vở bảy mươi hai trang.

Thế nhưng biết tôi nhìn không rõ, cậu ấy bắt đầu chép bài chăm chỉ, để tôi có thể nhìn từ vở cậu ấy mà chép vào vở của mình.

Mặc dù lần nào cũng lải nhải một hồi.
"Sao mày không chịu đi thay kính cho tao đỡ khổ hả trời?"
Còn tại sao cậu ấy không chép trực tiếp vào vở tôi ấy hả?
"Bố mày không thích."
Duẫn Thành chả bao giờ chịu thừa nhận là đang giúp đỡ tôi đâu.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sinh nhật Kim Hoa chỉ sau sinh nhật tôi gần một tháng.


Kim Hoa sinh đầu tháng một, còn tôi sinh giữa tháng mười hai, thế nên khi tôi vừa bước qua tuổi mười bảy chưa được bao lâu, cô ấy đã mười tám tuổi rồi.

Buổi tối trước sinh nhật Kim Hoa, Duẫn Thành nhắn tin cho tôi.
"Mày có cái túi nào đẹp đẹp không, mai mang đi tao mượn."
"Mày định tặng quà sinh nhật Kim Hoa?"
"Ờ, chứ còn gì nữa, chẳng lẽ tao mượn mày túi để đựng rác chắc."
"Thế sao tao không có quà sinh nhật?"
Được rồi, tuy hơi ấu trĩ một tí, cơ mà tôi với Kim Hoa đều thân với cậu ấy mà, tại sao cô ấy có mà tôi lại không có.
"Mày có quà sinh nhật từ người khác rồi còn gì, cần gì quà của tao nữa."
"Chả liên quan, quà của mày với quà của người khác giống nhau thế quái nào được.

Kim Hoa cũng có quà của người khác đấy thôi."
Tôi mè nheo với cậu ấy cả một buổi tối, đổi lại vẫn là một chữ "Không" lạnh lùng.
Thời tiết đầu tháng một quả thực rất lạnh.

Gió lùa qua khe cửa thổi phần phật, nếu không đóng cửa kính lại hẳn là bọn ngồi sát cửa sổ như chúng tôi sẽ rét cóng.

Bầu trời chỉ mang một màu xám xịt, nhìn xa xa sang bên kia hồ là một màu trắng xóa, dày đặc chỉ toàn là sương mù, giống như một tờ giấy trắng vậy.

Nhà tôi ở rất gần trường, chỉ cách khoảng độ ba bốn cây số, nên từ lớp mười mẹ tôi đã triển khai kế hoạch vừa tập thể dục vừa tiết kiệm môi trường – đi xe đạp đi học.
"Không đi xe đạp thì mày không bao giờ giống con cò hương, eo ót gọn gàng được như bây giờ đâu con ạ."
Thế nhưng đi xe đạp vào mùa đông quả thật là một loại cực hình, trời thì lạnh đến thấu xương, mặc dù đi một lúc thì người sẽ ấm lên thôi, nhưng gió thổi mạnh đến mức tôi cảm tưởng mình có thể ngã ra đường bất kỳ lúc nào ấy.

Đặc biệt là vào hôm trời mưa thì, ôi thôi.

Nhiều lúc tôi nghĩ mình ném xe xuống hồ rồi nhảy xuống để mặc cho dòng nước cuốn trôi còn đỡ mệt mỏi hơn.

Tôi thích mùa đông, cơ mà đấy là khi tôi có thể ngồi trong một căn nhà thật ấm áp, cầm một cuốn sách nào đó, thi thoảng lại nhấp một ngụm cà phê, dù tôi không thích cà phê cho lắm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ gió thổi như sắp bão, chứ không phải cái loại thời tiết vừa lạnh vừa mưa hãm cành cạch như thế này.
Thân là bạn thân nhất của Kim Hoa, tôi được giao trọng trách chọn quà và đi mua quà giúp mấy đứa con trai trong lớp, chính xác là đi mua khuyên tai.

Thực ra tôi có thể chọn rồi để chúng nó đi lấy cũng được, nhưng bản tính con gái vốn cầu toàn, sợ chúng nó nhìn cái nào cũng giống cái nào, cái nào cũng trắng như cái nào, lại còn phải sửa thành khuyên dạng kẹp nữa, vì Kim Hoa không có lỗ tai, nên tôi mạnh miệng nhận đi mua.

Ra đến cửa liền hối hận.
Tôi nhớ lúc đó thời tiết chỉ khoảng mười hai độ, trời còn đang lất phất mưa.

Vừa mới học xong tôi liền lập tức mượn xe bạn phóng đi ngay, chưa kịp cả ăn trưa.

Bình thường tôi đi xe đạp để đến trường, trời có lạnh đến mấy thì đi một hồi người cũng nóng lên, thậm chí chảy cả mồ hôi nên hôm ấy chỉ mặc đúng ba áo, sợ lạc đường nên dùng xe đạp điện của bạn, ai dè vừa vít tay ga đã hiểu thế nào là gió lùa vào tận cột sống.
Thật sự là lạnh chết con nhà người ta mà.

Tôi vừa đi vừa run rẩy, vừa phóng thật nhanh để mong không muộn giờ học chiều.

Nhà đấy lại còn ở rất sâu trong ngõ, lúc tôi đến họ đang chuẩn bị đi ngủ trưa, tự dưng cảm thấy có chút tội lỗi.

Tôi nhanh chóng chọn ra đôi khuyên hình sao cho Kim Hoa, một đôi khuyên hình thoi cho mình để chuẩn bị cho lần chụp kỷ yếu sắp tới rồi đưa cho người ta thay kẹp, vừa đợi vừa xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt, hà hơi vài cái mong có thể ấm lên.
Khi tôi quay trở lại đã là gần một tiếng sau, mọi người đều đã lên bàn lên ghế đi ngủ rồi, ăn trưa gì đó đều không cần đến nữa, tôi chỉ vội vã kiếm chỗ để sưởi ấm cái thân, vừa chạy vội lên tầng vừa lẩm bẩm nghĩ lần sau không làm Bồ Tát nữa, đứa nào muốn mua thì tự đi mà mua, tự dưng tốt bụng làm gì không biết.
Trường tôi học cả sáng lẫn chiều, nên buổi trưa chúng tôi thường chọn ở lại phòng học, gọi cái gì đó về ăn hoặc mang cơm nhà đi, rồi cả lớp kê bàn kê ghế ra để ngủ.

Nhiều khi chỉ vì tranh nhau bàn ghế thôi mà cũng cãi nhau ỏm tỏi, ai cũng muốn có nhiều ghế hơn để xếp ra ngủ cho thoải mái.

Trưa hôm đó, tôi rời đi mà không nói cho Kim Hoa biết, cô ấy tưởng tôi không ngủ trưa nên chỉ kê đủ chỗ cho cô ấy nằm.
Khi tôi về thì cô ấy đã ngủ say rồi, người cuộn tròn như một cái kén màu xanh.

Tôi không nỡ đánh thức, bèn chui xuống ngồi ké chỗ Duẫn Thành đang nằm chơi điện thoại.
"Vừa đi đâu về mà người mày lạnh ngắt thế?"
"Đi mua quà cho Kim Hoa chứ gì nữa.

Mà mày không ngủ trưa thì nhường chỗ cho tao ngủ đi, lạnh ứ chịu được.

Tao cần một cái gì đấy để sưởi ấm."
"Kéo thêm một cái ghế nữa vào đây rồi tao cho mày nằm chung."
Hết chương 5..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương