Anh, Đã Lâu Không Gặp!
-
Chương 6
Hưng phấn mong đợi mấy ngày cuối cùng đã qua, Tô Hồng Tụ mặc áo khoác mới mua, soi gương sửa sang lại tóc, trọng điểm là việc thoa son môi, cô dè dặt thoa son lên môi.
Ngày đầu tiên đi làm, vừa mới mẻ lại hưng phấn, còn có một chút sợ hãi. Đến trước quầy tiếp tân ghi danh, sau đó cô đến phòng nhân sự để ký hợp đồng, Tô Hồng Tụ nhìn điều khoản chằng chịt, cảm thấy hơi mỏi mắt, nhìn đến chỗ lương tháng 4000 đồng, không nói hai lời cô vội vàng ký tên.
Nhân viên phòng nhân sự Kar¬ry với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ thấy tất cả ở trong mắt, lại liếc nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, liền mím môi cười.
Ký hợp đồng xong sau đó được giới thiệu qua về tình hình công ty, tiếp theo là nhận đồ dùng, nhận một số đồ dùng văn phòng và máy vi tính, cuối cùng Tô Hồng Tụ được một người của phòng kế toán tên là Trần Hồng dẫn đi, chính là người đã phỏng vấn Tô Hồng Tụ.
Trần Hồng với ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Tô Hồng Tụ, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, trực tiếp dẫn Tô Hồng Tụ đến bàn làm việc của cô.
Tô Hồng Tụ hơi lo lắng, nghĩ lại xem cô đã làm sai chỗ nào, dọc theo đường đi vẫn nghĩ ngợi mông lung không rõ.
Trần Hồng dẫn Tô Hồng Tụ đến một khung làm việc (cubical), xoay người dặn dò cô gái trẻ ngồi bên cạnh: "So¬phie, đây là tiểu Tô, đồng nghiệp mới tới hôm nay, tiểu Tô có chuyện gì không hiểu trong lúc làm việc cô hướng dẫn một chút nhé."
So¬phie mặc trên người bộ quần áo khéo léo, cười nhìn xuống tay áo của Trần Hồng, khẽ gật đầu nói: "Trưởng phòng Trần yên tâm, cô ấy có chuyện gì vướng mắc tôi sẽ hướng dẫn cho cô ấy."
Trần Hồng yên tâm rời đi, So¬phie hỏi thăm Tô Hồng Tụ một chút về kinh nghiệm công việc, sau đó nói cho cô biết tình hình hiện tại của phòng kế toán, trước tiên bảo cô mở máy vi tính ra, làm một số công việc nhẹ nhàng, cuối cùng đưa cho cô một đống tài liệu cũ nói: " cô xem trước thật kỹ những tài liệu này, để làm quen với công việc."
Từ trên trời rơi xuống 4000 khối bánh bao lớn, Tô Hồng Tụ đã sớm chà sát tay tính toán cố gắng làm tốt công việc để báo đáp người ta ơn tri ngộ rồi. Ai ngờ ngày thứ nhất đi làm lại là xem mấy tài liệu này. . . . . . nhưng không sao, thứ Tô Hồng Tụ có nhiều nhất chính là tính kiên nhẫn, xem tài liệu cũ thì liền xem thôi. Vì vậy, ngày thứ nhất đi làm, cô ngồi tại chỗ đắm chìm trong đống tài liệu kia, cũng quên cả uống nước.
Ăn cơm buổi trưa So¬phie gọi cô cùng đi, phòng ăn dưới công ty một tầng, rất lớn, rất nhiều người, mọi người xếp hàng, sau đó trả tiền. Tô Hồng Tụ vội vàng nhỏ giọng hỏi So¬phie, bao nhiêu tiền vậy ?
So¬phie cười cười nói: "Tiệc đứng, 10 đồng tiền."
Tô Hồng Tụ nghe vậy, có chút giật mình, nhưng ngay sau đó vội vàng thu hồi giật mình, từ trong ví tiền lấy ra 10 đồng tiền.
Tiệc đứng có mặn có chay, nhưng Tô Hồng Tụ ăn không cảm nhận được mùi vị nào.
Ngược lại một bên So¬phie chợt cười, nói: " Cô làm sao như đứa trẻ vậy, nhân viên mới tôi không biết đã gặp qua bao nhiêu người rồi, nhưng người cẩn thận như cô thì rất hiếm thấy."
Tô Hồng Tụ không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười cười.
So¬phie nhìn Tô Hồng Tụ thoa son môi hơi đậm, mím môi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa ăn.
Buổi chiều Tô Hồng Tụ đối với đống tài liệu kia tiếp tục khổ chiến, thời gian trôi qua rất chậm, rốt cuộc cũng đến năm giờ tan việc, Tô Hồng Tụ dụi mắt rời khỏi công ty. Thời điểm đẩy cửa kính ra, cô quay đầu nhìn lại nơi đó rồi nở nụ cười, ở trong lòng thõa mãn thở dài: Sau này, cô muốn ở trong hoàn cảnh công tác như vậy !
Đi tới gần thang máy, Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới ngày phỏng vấn kia, cô từng ở chỗ này gặp qua Mạnh Tư Thành. Anh ta. . . . . . cũng làm việc trong tòa nhà này sao?
Tô Hồng Tụ nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tư Thành ngày đó, cắn cắn môi nghĩ, không quản anh ta nữa, ai biết anh ta đang làm việc nơi nào !
Người này a! Cô nhớ tới thật lâu trước kia, thật ra thì cô đã từng tự luyến cho là người này có lẽ đối với cô có chút tình cảm, nhưng sau lại xảy ra một chuyện phá vỡ ảo tưởng buồn cười đó của cô.
Kỳ nghỉ hè nhiều năm trước, sau khi kết thúc kỳ thi vào cấp ba, Tô Hồng Tụ như nguyện vọng đã lấy được thư thông báo trúng tuyển.
Đang vui vẻ, trong lòng cô cũng không nhịn được có mấy phần suy nghĩ.
Tại sao Mạnh Tư Thành lại đưa sổ ghi chép cho cô ? Chẳng lẽ anh đối với cô có hứng thú?
Cái nghi vấn này vẫn kéo dài đến học kỳ mới tựu trường, trong lớp người mới bầu không khí mới, cũng có một vài bạn học ở lớp học mới thấy được bạn học cũ mà kích động .
Tô Hồng Tụ chỗ ngồi ở hàng thứ hai, Mạnh Tư Thành ngồi ở phía sau hàng thứ sáu, bởi vì thân hình anh cao lớn.
Lúc đó, cô làm bộ lơ đãng quay đầu lại, hướng chỗ Mạnh Tư Thành ngồi nhìn một chút, lại phát hiện anh hình như đúng lúc nhìn sang phương hướng này, ánh mắt lạnh lẽo, vì vậy cô sợ hãi vội vàng xoay đầu lại.
Tô Hồng Tụ ở trong lòng tự nhủ, cái bộ dáng này, xem ra người ta đối với cô không có ý gì đâu!
Sau đó còn một chuyện phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của Tô Hồng Tụ.
Trường học không biết làm sao hạ quyết định muốn đào tạo ra một nhóm tráng sĩ chịu khó học tập để lấy được thành tích tốt ở trong thành phố, do đó, vì bồi dưỡng một nhóm tráng sĩ có ý chí cứng như sắt thép và kỷ luật nghiêm minh, trường học mời người của bộ đội gần đó tới huấn luyện quân sự.
Đây đối với Tô Hồng Tụ mà nói, quả thực rất đả kích!
Tô Hồng Tụ là một nữ sinh gầy yếu khô quắt, muốn hơi sức không có hơi sức, muốn sự chịu đựng không có sự chịu đựng, muốn thân thể phối hợp cũng không được!
Bảy ngày huấn luyện, cơ hồ muốn cái mạng nhỏ của cô. Chẳng qua cô vẫn còn sống sót, chịu đựng qua cửa ải này, cô suy nghĩ trong lòng, thầy cô vĩ đại nên để học sinh học tập cho giỏi chứ? Sứ mạng của học sinh chính là học tập mà!
Tô Hồng Tụ mong muốn thực hiện điều đó, cô có thể cố gắng học tập cho giỏi, nhưng rất nhanh có một việc quấy nhiễu cô, để cô trở thành trò cười cho cả lớp.
Lại nói lần đó chấm dứt huấn luyện quân sự rồi, nhưng cả lớp học khí thế vẫn giống như mãnh hổ xuống núi, được kêu là một đội ngũ chỉnh tề hùng vĩ. Cánh tay, bắp chân của mỗi người bị những bộ đội huấn luyện cho thẳng tắp, chạy đều giống như người máy.
Mỗi sáng sớm 6h10, là thời gian cố định cả lớp chạy bộ, vòng quanh bãi tập chạy ba vòng, sau đó trở về tự học.
Buổi sáng, ủy viên thể dục Mạnh Tư Thành thổi còi một tiếng, các bạn học mở đôi mắt buồn ngủ chỉnh tề bước đến, đội ngũ lấy một loại tiết tấu có lực chạy.
Nhưng, ở bên trong mọi người đều nhịp bước đi, luôn có một người đi không hài hòa, cứ như vậy làm hỏng đội hình. Mặc dù buổi sáng sớm trong bãi tập ánh sáng có hơi tối, Mạnh Tư Thành vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Anh bỏ còi xuống giọng trầm thấp quát to: "Tô Hồng Tụ, chú ý!"
Tô Hồng Tụ một bên chạy bộ theo tiết tấu mạnh, vừa nghĩ ngợi, chợt nghe được bên tai vang dội tiếng kêu, sợ hết hồn, cả người khẽ run rẩy.
Mạnh Tư Thành lên tiếng hô: "Chạy sai nhịp rồi."
Tô Hồng Tụ lúc này mới phát hiện ra, thì ra tiết tấu của cô và các bạn không giống nhau, cuống quít sửa đổi .
Nhưng mãn đội nhân mã cũng đã chú ý tới sai lầm của cô, rối rít xoay đầu lại nhìn về phía cô, khóe miệng còn hơi cười nhạo.
Tô Hồng Tụ cúi đầu chạy bộ, trên mặt dâng lên ửng hồng.
Cứ như vậy mấy ngày tiếp theo, buổi sáng sớm trong thao trường đều có một người tên Tô Hồng Tụ, bị người gọi tên.
Tô Hồng Tụ cắn môi muốn thay đổi cái vấn đề này, nhưng luôn không sợ hãi mà chạy sai.
Có một ngày, thể dục buổi sáng giải tán, các bạn học vội vàng trở lại túc xá cầm quyển sách ... Tính toán chạy tới phòng học học tập. Tô Hồng Tụ cẩn thận nhìn sang ướng Mạnh Tư Thành, chỉ thấy Mạnh Tư Thành đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cô đứng ở nơi đó thấy ánh mắt của anh thì rất ngại ngùng.
Cô đỏ mắt cắn môi hướng phương hướng kí túc xá đi tới, trên mặt thấm mồ hôi nghĩ muốn tắm một cái, giống như đó là lần đầu tiên trong đời cô không có tâm tình học tập.
Ai ngờ trở lại túc xá, liền nghe mọi người trong túc xá thì thầm nói cái gì, cô vừa đi vào, mọi người vội vàng ngừng miệng, nhìn cô cười trêu ghẹo.
Cô cúi đầu rửa mặt, bên cạnh một nữ sinh cười hắc hắc nói với cô: "Hồng Tụ à, mới vừa rồi chúng tớ vì bạn nghĩ ra một câu nói!"
Tô Hồng Tụ phờ phạc rũ rượi ngẩng đầu hỏi: "Nói cái gì?"
"Ủy viên thể dục quát một tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy!"
Nữ sinh này vừa nói xong, lúc nãy nữ sinh vốn chỉ cười ha hả nhất thời cười ầm lên.
Tô Hồng Tụ trên mặt ướt nhẹp ửng hồng, mở mắt to mờ mịt, cười không được, không cười cũng không phải.
Tựa hồ từ sự việc đó, Tô Hồng Tụ đối với vị Mạnh Tư Thành vĩ đại kia, liền không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Ủy viên thể dục quát một tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy:
Thật ra chuyện này là kinh nghiệm của bản thân nữ vương, đây là lời nói năm đó thể dục buổi sáng nữ vương luôn bị ủy viên thể dục quát, vì vậy có các bạn học nghĩ ra câu vè về chuyện cười của nữ vương. Nữ vương dĩ nhiên không phải Tô Hồng Tụ, cho nên nữ vương khi đi học viết một tờ giấy nhỏ cho ủy viên thể dục thế này : ủy viên thể dục thân ái, xin không cần luôn kêu tên tôi đây, như vậy tôi sẽ bị dọa giật mình, hơn nữa rất không có mặt mũi.
Ủy viên thể dục rất nhanh viết lại tờ giấy nhỏ như sau: nữ vương thân ái, yên tâm đi, sẽ không kêu tên như vậy nữa, không có chuyện gì.
Nữ vương được an ủi, nữ vương cảm thấy ủy viên thể dục thật không tệ.
Sau đó ngày thứ hai, nữ vương lại phạm sai lầm, chỉ nghe ủy viên thể dục quát to một tiếng: nữ sinh dãy trái người thứ ba!
Nữ vương khẽ run rẩy, vội vàng đếm, nữ sinh dãy trái người thứ ba, chính là nữ vương.
Vì vậy nữ vương hiểu, thì ra đây chính là nếu nói"Yên tâm đi, không có chuyện gì."
Ngày đầu tiên đi làm, vừa mới mẻ lại hưng phấn, còn có một chút sợ hãi. Đến trước quầy tiếp tân ghi danh, sau đó cô đến phòng nhân sự để ký hợp đồng, Tô Hồng Tụ nhìn điều khoản chằng chịt, cảm thấy hơi mỏi mắt, nhìn đến chỗ lương tháng 4000 đồng, không nói hai lời cô vội vàng ký tên.
Nhân viên phòng nhân sự Kar¬ry với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ thấy tất cả ở trong mắt, lại liếc nhìn đôi môi đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, liền mím môi cười.
Ký hợp đồng xong sau đó được giới thiệu qua về tình hình công ty, tiếp theo là nhận đồ dùng, nhận một số đồ dùng văn phòng và máy vi tính, cuối cùng Tô Hồng Tụ được một người của phòng kế toán tên là Trần Hồng dẫn đi, chính là người đã phỏng vấn Tô Hồng Tụ.
Trần Hồng với ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Tô Hồng Tụ, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, trực tiếp dẫn Tô Hồng Tụ đến bàn làm việc của cô.
Tô Hồng Tụ hơi lo lắng, nghĩ lại xem cô đã làm sai chỗ nào, dọc theo đường đi vẫn nghĩ ngợi mông lung không rõ.
Trần Hồng dẫn Tô Hồng Tụ đến một khung làm việc (cubical), xoay người dặn dò cô gái trẻ ngồi bên cạnh: "So¬phie, đây là tiểu Tô, đồng nghiệp mới tới hôm nay, tiểu Tô có chuyện gì không hiểu trong lúc làm việc cô hướng dẫn một chút nhé."
So¬phie mặc trên người bộ quần áo khéo léo, cười nhìn xuống tay áo của Trần Hồng, khẽ gật đầu nói: "Trưởng phòng Trần yên tâm, cô ấy có chuyện gì vướng mắc tôi sẽ hướng dẫn cho cô ấy."
Trần Hồng yên tâm rời đi, So¬phie hỏi thăm Tô Hồng Tụ một chút về kinh nghiệm công việc, sau đó nói cho cô biết tình hình hiện tại của phòng kế toán, trước tiên bảo cô mở máy vi tính ra, làm một số công việc nhẹ nhàng, cuối cùng đưa cho cô một đống tài liệu cũ nói: " cô xem trước thật kỹ những tài liệu này, để làm quen với công việc."
Từ trên trời rơi xuống 4000 khối bánh bao lớn, Tô Hồng Tụ đã sớm chà sát tay tính toán cố gắng làm tốt công việc để báo đáp người ta ơn tri ngộ rồi. Ai ngờ ngày thứ nhất đi làm lại là xem mấy tài liệu này. . . . . . nhưng không sao, thứ Tô Hồng Tụ có nhiều nhất chính là tính kiên nhẫn, xem tài liệu cũ thì liền xem thôi. Vì vậy, ngày thứ nhất đi làm, cô ngồi tại chỗ đắm chìm trong đống tài liệu kia, cũng quên cả uống nước.
Ăn cơm buổi trưa So¬phie gọi cô cùng đi, phòng ăn dưới công ty một tầng, rất lớn, rất nhiều người, mọi người xếp hàng, sau đó trả tiền. Tô Hồng Tụ vội vàng nhỏ giọng hỏi So¬phie, bao nhiêu tiền vậy ?
So¬phie cười cười nói: "Tiệc đứng, 10 đồng tiền."
Tô Hồng Tụ nghe vậy, có chút giật mình, nhưng ngay sau đó vội vàng thu hồi giật mình, từ trong ví tiền lấy ra 10 đồng tiền.
Tiệc đứng có mặn có chay, nhưng Tô Hồng Tụ ăn không cảm nhận được mùi vị nào.
Ngược lại một bên So¬phie chợt cười, nói: " Cô làm sao như đứa trẻ vậy, nhân viên mới tôi không biết đã gặp qua bao nhiêu người rồi, nhưng người cẩn thận như cô thì rất hiếm thấy."
Tô Hồng Tụ không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười cười.
So¬phie nhìn Tô Hồng Tụ thoa son môi hơi đậm, mím môi cúi đầu, tiếp tục dùng bữa ăn.
Buổi chiều Tô Hồng Tụ đối với đống tài liệu kia tiếp tục khổ chiến, thời gian trôi qua rất chậm, rốt cuộc cũng đến năm giờ tan việc, Tô Hồng Tụ dụi mắt rời khỏi công ty. Thời điểm đẩy cửa kính ra, cô quay đầu nhìn lại nơi đó rồi nở nụ cười, ở trong lòng thõa mãn thở dài: Sau này, cô muốn ở trong hoàn cảnh công tác như vậy !
Đi tới gần thang máy, Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới ngày phỏng vấn kia, cô từng ở chỗ này gặp qua Mạnh Tư Thành. Anh ta. . . . . . cũng làm việc trong tòa nhà này sao?
Tô Hồng Tụ nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tư Thành ngày đó, cắn cắn môi nghĩ, không quản anh ta nữa, ai biết anh ta đang làm việc nơi nào !
Người này a! Cô nhớ tới thật lâu trước kia, thật ra thì cô đã từng tự luyến cho là người này có lẽ đối với cô có chút tình cảm, nhưng sau lại xảy ra một chuyện phá vỡ ảo tưởng buồn cười đó của cô.
Kỳ nghỉ hè nhiều năm trước, sau khi kết thúc kỳ thi vào cấp ba, Tô Hồng Tụ như nguyện vọng đã lấy được thư thông báo trúng tuyển.
Đang vui vẻ, trong lòng cô cũng không nhịn được có mấy phần suy nghĩ.
Tại sao Mạnh Tư Thành lại đưa sổ ghi chép cho cô ? Chẳng lẽ anh đối với cô có hứng thú?
Cái nghi vấn này vẫn kéo dài đến học kỳ mới tựu trường, trong lớp người mới bầu không khí mới, cũng có một vài bạn học ở lớp học mới thấy được bạn học cũ mà kích động .
Tô Hồng Tụ chỗ ngồi ở hàng thứ hai, Mạnh Tư Thành ngồi ở phía sau hàng thứ sáu, bởi vì thân hình anh cao lớn.
Lúc đó, cô làm bộ lơ đãng quay đầu lại, hướng chỗ Mạnh Tư Thành ngồi nhìn một chút, lại phát hiện anh hình như đúng lúc nhìn sang phương hướng này, ánh mắt lạnh lẽo, vì vậy cô sợ hãi vội vàng xoay đầu lại.
Tô Hồng Tụ ở trong lòng tự nhủ, cái bộ dáng này, xem ra người ta đối với cô không có ý gì đâu!
Sau đó còn một chuyện phá vỡ hoàn toàn ảo tưởng của Tô Hồng Tụ.
Trường học không biết làm sao hạ quyết định muốn đào tạo ra một nhóm tráng sĩ chịu khó học tập để lấy được thành tích tốt ở trong thành phố, do đó, vì bồi dưỡng một nhóm tráng sĩ có ý chí cứng như sắt thép và kỷ luật nghiêm minh, trường học mời người của bộ đội gần đó tới huấn luyện quân sự.
Đây đối với Tô Hồng Tụ mà nói, quả thực rất đả kích!
Tô Hồng Tụ là một nữ sinh gầy yếu khô quắt, muốn hơi sức không có hơi sức, muốn sự chịu đựng không có sự chịu đựng, muốn thân thể phối hợp cũng không được!
Bảy ngày huấn luyện, cơ hồ muốn cái mạng nhỏ của cô. Chẳng qua cô vẫn còn sống sót, chịu đựng qua cửa ải này, cô suy nghĩ trong lòng, thầy cô vĩ đại nên để học sinh học tập cho giỏi chứ? Sứ mạng của học sinh chính là học tập mà!
Tô Hồng Tụ mong muốn thực hiện điều đó, cô có thể cố gắng học tập cho giỏi, nhưng rất nhanh có một việc quấy nhiễu cô, để cô trở thành trò cười cho cả lớp.
Lại nói lần đó chấm dứt huấn luyện quân sự rồi, nhưng cả lớp học khí thế vẫn giống như mãnh hổ xuống núi, được kêu là một đội ngũ chỉnh tề hùng vĩ. Cánh tay, bắp chân của mỗi người bị những bộ đội huấn luyện cho thẳng tắp, chạy đều giống như người máy.
Mỗi sáng sớm 6h10, là thời gian cố định cả lớp chạy bộ, vòng quanh bãi tập chạy ba vòng, sau đó trở về tự học.
Buổi sáng, ủy viên thể dục Mạnh Tư Thành thổi còi một tiếng, các bạn học mở đôi mắt buồn ngủ chỉnh tề bước đến, đội ngũ lấy một loại tiết tấu có lực chạy.
Nhưng, ở bên trong mọi người đều nhịp bước đi, luôn có một người đi không hài hòa, cứ như vậy làm hỏng đội hình. Mặc dù buổi sáng sớm trong bãi tập ánh sáng có hơi tối, Mạnh Tư Thành vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Anh bỏ còi xuống giọng trầm thấp quát to: "Tô Hồng Tụ, chú ý!"
Tô Hồng Tụ một bên chạy bộ theo tiết tấu mạnh, vừa nghĩ ngợi, chợt nghe được bên tai vang dội tiếng kêu, sợ hết hồn, cả người khẽ run rẩy.
Mạnh Tư Thành lên tiếng hô: "Chạy sai nhịp rồi."
Tô Hồng Tụ lúc này mới phát hiện ra, thì ra tiết tấu của cô và các bạn không giống nhau, cuống quít sửa đổi .
Nhưng mãn đội nhân mã cũng đã chú ý tới sai lầm của cô, rối rít xoay đầu lại nhìn về phía cô, khóe miệng còn hơi cười nhạo.
Tô Hồng Tụ cúi đầu chạy bộ, trên mặt dâng lên ửng hồng.
Cứ như vậy mấy ngày tiếp theo, buổi sáng sớm trong thao trường đều có một người tên Tô Hồng Tụ, bị người gọi tên.
Tô Hồng Tụ cắn môi muốn thay đổi cái vấn đề này, nhưng luôn không sợ hãi mà chạy sai.
Có một ngày, thể dục buổi sáng giải tán, các bạn học vội vàng trở lại túc xá cầm quyển sách ... Tính toán chạy tới phòng học học tập. Tô Hồng Tụ cẩn thận nhìn sang ướng Mạnh Tư Thành, chỉ thấy Mạnh Tư Thành đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cô đứng ở nơi đó thấy ánh mắt của anh thì rất ngại ngùng.
Cô đỏ mắt cắn môi hướng phương hướng kí túc xá đi tới, trên mặt thấm mồ hôi nghĩ muốn tắm một cái, giống như đó là lần đầu tiên trong đời cô không có tâm tình học tập.
Ai ngờ trở lại túc xá, liền nghe mọi người trong túc xá thì thầm nói cái gì, cô vừa đi vào, mọi người vội vàng ngừng miệng, nhìn cô cười trêu ghẹo.
Cô cúi đầu rửa mặt, bên cạnh một nữ sinh cười hắc hắc nói với cô: "Hồng Tụ à, mới vừa rồi chúng tớ vì bạn nghĩ ra một câu nói!"
Tô Hồng Tụ phờ phạc rũ rượi ngẩng đầu hỏi: "Nói cái gì?"
"Ủy viên thể dục quát một tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy!"
Nữ sinh này vừa nói xong, lúc nãy nữ sinh vốn chỉ cười ha hả nhất thời cười ầm lên.
Tô Hồng Tụ trên mặt ướt nhẹp ửng hồng, mở mắt to mờ mịt, cười không được, không cười cũng không phải.
Tựa hồ từ sự việc đó, Tô Hồng Tụ đối với vị Mạnh Tư Thành vĩ đại kia, liền không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Ủy viên thể dục quát một tiếng, Hồng Tụ liền run rẩy:
Thật ra chuyện này là kinh nghiệm của bản thân nữ vương, đây là lời nói năm đó thể dục buổi sáng nữ vương luôn bị ủy viên thể dục quát, vì vậy có các bạn học nghĩ ra câu vè về chuyện cười của nữ vương. Nữ vương dĩ nhiên không phải Tô Hồng Tụ, cho nên nữ vương khi đi học viết một tờ giấy nhỏ cho ủy viên thể dục thế này : ủy viên thể dục thân ái, xin không cần luôn kêu tên tôi đây, như vậy tôi sẽ bị dọa giật mình, hơn nữa rất không có mặt mũi.
Ủy viên thể dục rất nhanh viết lại tờ giấy nhỏ như sau: nữ vương thân ái, yên tâm đi, sẽ không kêu tên như vậy nữa, không có chuyện gì.
Nữ vương được an ủi, nữ vương cảm thấy ủy viên thể dục thật không tệ.
Sau đó ngày thứ hai, nữ vương lại phạm sai lầm, chỉ nghe ủy viên thể dục quát to một tiếng: nữ sinh dãy trái người thứ ba!
Nữ vương khẽ run rẩy, vội vàng đếm, nữ sinh dãy trái người thứ ba, chính là nữ vương.
Vì vậy nữ vương hiểu, thì ra đây chính là nếu nói"Yên tâm đi, không có chuyện gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook