Anh Đã Hứa Là Anh Sẽ Làm
-
Chương 8: Chương 8
Có phải bộ não đầy chất xám của cô đang hoạt động nhiều hơn mức cần thiết dẫn đến việc rối loạn thần kinh não ko?
Trong đầu cô suy nghĩ đủ mọi trường hợp,Lil là hiện thân của ma-cà-rồng chuyên đi hút máu người bỗng biến thành dơi mà bay mất ko để lại dấu vết.Ko được,ko được,rõ ràng bây h là ban ngày mà,nếu cậu ta là ma-cà-rồng thì đã làm bữa điểm tâm ặt trời rồi.Trường hợp này thực sự ko có khả năng,Lil có thể là hiện thân của “ma tốc độ” chăng? Ban ngày là người,ban đêm mới hiện nguyên hình khó coi NGƯỜI XƯƠNG BỐC LỬA BIẾT ĐI và kèm theo con xe hung thần thần tốc.Nếu đúng Lil là hiện thân của “ma tốc độ” thì cô tuyệt đối sẽ chịu thua trò ĐẤU MẮT để xuống nước năn nỉ được ngồi lên chiếc xe tử thần một lần,nghĩ đến cảnh cùng nó lao như điên đã thấy phê lòi mắt rồi.Nhưng cậu ta ko thể là “ma tốc độ” được,bây h là ban ngày thì lấy đâu xe mà biến mất nhanh thế chứ,màk ể cả có xe cũng để lại dấu vết,trường hợp này chắc chắn phải LOẠI
Vậy chắc chắn cậu ta là 1 con ma vừa nguy hiểm,vừa biết đi,vừa biết bay mà có thể sống ngoài ánh sáng.Nhất định cậu ta là loại ma như vậy rồi
Đang gật đầu với cái não bộ đầy chất xám của mình thì cô chợt đánh mắt sang bên cạnh.Đáy mắt lạnh lùng ko dấu nổi tia kinh ngạc,cách cô ko xa,1 người con trai mái tóc đen nam tính,đôi mắt sắc xảo thờ ơ đọc cuốn sách nào đó.Nỗi kinh ngạc trong đáy mắt từ từ mất đi thay vào đó là cái nhìn nghiêm túc,chiều ngang của mắt và mồm như được kéo dài ra
Phải rồi!!!Người con trai đó ko phải là người cô đang suy nghĩ về mọi trường hợp sao
Rõ ràng là cậu ta vẫn ở trong lớp,trầm tư đọc cuốn sách kia mà chẳng qua cô bất cẩn ko để ý bên cạnh mà thôi
Cô tự lẩm bẩm tự kỉ:”Mình thu hồi lại tất cả ý nghĩ và lời nói vừa rồi”
Cậu ta cũng chỉ là người con trai bình thường đâu có tài cán gì mới lạ đâu mà thừa lời khen vớ vẩn chứ.Rõ ràng là đầu óc cô bị ám ảnh phim ảnh nhiều quá đâm ra suy diễn lung tung mà,chất xám ko để dành mà cứ nghĩ lung tung thế này thì từ não nhăn thành não phẳng mất,trở thành người thiểu năng cũng không chừng
Khẽ ho khan 1 tiếng,dẹp loạn những ý nghĩ trong đầu sang một bên.
Không quên trách nghiệm của một người vừa được giúp đỡ nên làm,cầm chắc trên tay lọ thuốc đang trên bàn.Chậm rãi tiến đến bàn bên cạnh bàn mình ko xa,cậu con trai chăm chú đọc sách bỗng bị một bóng đen xuất hiện cản trở ánh sáng làm cậu nheo mắt cáu kỉnh
Vừa mới ngẩng mặt lên xem kẻ phá đám là ai,thì 1 bàn tay cầm lọ thuốc đưa xuống dần dần,cậu cũng theo phản xạ mà nhìn theo lọ thuốc ko tên từ từ đáp xuống bàn mình.Nhíu mày lại,sao lọ thuốc này quen quen thế nhỉ,sao giống lọ thuốc của mình thế nhỉ
Ngẩng mặt lên đập ngay vào mắt cậu hình ảnh người con gái mái tóc dài mượt mà buông hờ hững sau lưng,ánh mắt lạnh lùng vô tâm nhìn thẳng vào mắt cậu không che dấu
Cậu ghét nhất ai làm gián đoạn chuyện riêng của mình,nay lại bực thêm một lọ thuốc vô danh tùy tiện nằm trên bàn mình ngoan ngoãn.Còn nữa…ánh mắt lạnh lẽo của người con gái này làm cậu thấy bức bối vô cùng,dám cả gan chủ động nhìn cậu trước sao?Đúng là ko biết trái phải gì mà
Đã bực rồi còn bực hơn,giọng điệu lạnh lẽo pha chút gắt gỏng,cầm lọ thuốc trên bàn lên dò xét:”Cái gì đây,sao giống lọ thuốc của tôi vậy”
“Thì đấy là thuốc của cậu mà”_Zami vẻ mặt ko hài lòng cho lắm
“Ồ”_Lil há há cái mồm,nghệt mặt ra nhìn rất chi là ngu si
“Cảm ơn”_Zami
Khẽ liếc mắt nhìn cô gái,rồi lại đảo mắt qua lọ thuốc,đến khi nhận ra vẻ mặt người con gái có vẻ mất kiên nhẫn rồi quay mặt định bước đi thì cậu mới đáp,giọng nói lạnh lẽo pha ý cười:”Sống có trách nghiệm là một trong số những nguyên tắc của tôi,việc gì do tôi gây ra tôi nhất định sẽ là người dẹp loạn”
Qủa nhiên lời nói thay sự phủ nhận lời cảm ơn vừa rồi tức khắc làm lòng kiêu ngạo của cô trỗi dậy mãnh liệt,từ từ quay người lại nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng đầy vẻ đắc ý đó.Cậu con trai thấy cô vẫn yên lặng nhìn mình mà ko quả thực khiến cậu thấy khó chịu,miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa tiếp tục đả khích:”Sao?Định rút lại lời cảm ơn à”
Cô ko giận mà còn nở nụ cười hiền thật hiền nhưng ko dấu sự giả tạo,thoát ẩn thoát hiện sự tinh ranh ma mãnh nói đúng hơn là nụ cười của cô mang vẻ châm biếm:”Ko,từ trước đến nay trong từ điển của tôi ko baoh có từ hối hận.Lời đã nói sẽ ko rút lại cũng như việc đã làm thì ko hối hận”
“Vậy sao…”_Lil nở nụ cười nguy hiểm tiếp tục:”Nếu là vì lọ thuốc thì có vẻ hơi thừa lời”
“Ko…”_Zami nhẹ nhàng mỉm cười nụ cười này còn nguy hiểm hơn nụ cười của ai kia:”Tôi là người rất nghiêm khắc với lời nói.Nên tất nhiên sẽ ko có chuyện hành xử ngu ngốc đến mức thừa lời như vậy đâu”
Có vẻ như đầu óc cô đang ko ngừng hoạt động,thừa hiểu tên trước mặt với khuôn mặt nguy hiểm kia định nhờ cậy đến sự tự cao trong Zami mà đả khích cô,làm cô mất mặt.Có điều…anh chàng đẹp trai nguy hiểm này ko hề nghĩ rằng Zami là 1 cô gái rất thông minh,có tài ăn nói bắt lỗi sở hở tỉ mỉ dường như 1 con kiến cũng ko thể thoát
Ko để anh chàng trước mặt có thời gian suy ngẫm cô mở miệng luôn:”Lúc trước gửi lời cảm ơn nhầm chỗ,giờ tôi sẽ sửa lại.Tôi gửi lời cảm ơn đến việc anh đã đỡ hộ tôi cái tát ban nãy”Nói xong mặt cô đắc ý vô cùng
Qủa nhiên anh đã vội quá mà ko để ý đến việc vừa đỡ hộ Zami cái tát
Trước khuôn mắt kiêu ngạo ánh mắt sắc lạnh thoát ẩn thoát hiện nụ cười đắc thắng ngạo mạn thì anh hoàn toàn đi ngược lại.Mặt mày đen lại xầm xì như cái bánh mì nướng quá tay,đằng sau ánh mắt sắc xảo lạnh lùng lại mang một vẻ hoang mang lạ lẫm.Cứ ngỡ cô sẽ xin lỗi về việc lọ thuốc ai ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn thế này chứ,như vậy khác nào anh đang cúi đầu nhận thua.Vừa nãy là đọ mắt bây h đã ko làm mất mặt người ta ngược lại còn bị người ta chọc đến tức điên,máu dồn hết lên não
Nhưng nếu tỏ thái độ thái quá chẳng phải tự làm nhục chính bản thân sao???Ngược lại có khi Zami ko hoảng sợ mà còn làm trò cười buổi sáng cho cô cũng nên.Cô gái này…Qủa thực ko thể xem thường
Lúc anh tỉnh ra thì người con gái trước mặt đã ngoảnh mặt bước đi
Lấy lại vẻ ngạo mạn ban đầu nhanh chóng,ánh mắt sắc lạnh kèm 1 tia nguy hiểm,giọng nói trầm trầm mang ý cười,ko dấu nổi hành động đả khích trầm trọng:”Cô nói cô là người rất nghiêm khắc với lời nói,ko hành xử ngu ngốc đến mức thừa lời…”
Nói đến đây,anh chợt dừng lại như chờ đợi một điều gì đó thú vị
Gần bước tới bước thứ 2 rồi mà chân cô vẫn lơ lửng chân ko chung ko đinh tiếp đất.Lời nói vừa rồi quả nhiên kích thích hứng thú trong cô,thu chân về khẽ ngoảnh mặt lại hơi nhướn mày lên định nói gì đó nhưng ko kịp nữa rồi
Ngón tay trỏ thon dài của anh ta đặt thẳng trước bờ môi mỏng quyến tũ của mình như ý nói cô ko cần nói để anh nói trước và ý tứ của anh cũng đã thực hiện:”Ko hành xử thừa lời…Vậy…”Anh cố kéo dài để từ từ theo dõi sắc mặt người con gái trước mặt
Tiếc thay,khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh phẳng lặng như mặt hồ ko một gợn sóng,dù anh có bày trò để khiêu khích cô thế nào thì sắc mặt cô vẫn ko đổi
Người con gái này…quả thực ko thể xem thường
Từ lời nói,hành động đến ánh mắt lạnh lùng biết khiêu khích ko giống những cô gái khác dù chỉ 1 chút
Ai ai là nữ giới cũng đều say đắm trước ánh mắt quyến rũ mĩ nữ của anh.Nhưng…người con gái trước mặt này ko những ko thèm mảy may đến điều đó mà còn dám nhìn thẳng vào mắt anh ko chút sợ hãi.Đáng nể phục
Thật sự thái độ này của Zami làm anh cực kì mất hứng,biết là có khiêu khích cô thế nào thì cô vẫn rất bình tĩnh lắng nghe chứ chả nóng vội đến mức chảy mồ hôi như anh nghĩ.Thế này cũng chỉ tổ làm tốn thời gian nên anh nói luôn với giọng nói vô cùng ko có hứng thú:”Cô hay hành xử thiếu lời lắm đúng ko?”
Hơi nhướn mày lên,nở nụ cười mỉa lạnh nhạt,dơ ngón cái lên chỉ vào mặt mình:”Anh nói tôi hành xử thiếu lời?”
“Ừ”_Lil hờ hững rồi lật qua lật lại cuốn sách.1 lúc vẫn ko thấy có động tĩnh nào khác thường,anh bèn ngẩng mặt lên.Cô vẫn đứng đó nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh
Chẳng lẽ cô gái này thực sự ko hiểu những gì anh nói sao???
Rõ ràng là não cô chất xám đầy đầu cơ mà,tinh ranh lanh lợi lắm cơ mà,từng này ý tứ có 1 chút ẩn dụ mà cũng ko hiểu thì quả là thấp kém
Zami đứng đó nhìn ánh mắt anh từ giá lạnh chuyển sang khinh thường,còn cô…Qủa nhiên những gì cô đoán là đúng,cái “thiếu lời” của anh thực sự là muốn cô tự mình cảm ơn từ lúc trước nhưng ko may thay lại có lí do cái tát ban nãy mà Zami đã thế chỗ cho cái “thiếu lời” bây h,yêu quái đã lộ nguyên hình,chờ ta i một cú chí mạng ko ngóc đầu dậy đây.Đằng sau khuôn mặt ko cảm xúc lại lóe lên 1 nụ cười quỷ quyệt chỉ có trời đất mới hiểu,trò giả ngu này nhiều khi cô rất có hứng thú
“Việc bị dị ứng,cậu chưa cảm ơn tôi”_Lil cười ranh ma
“Tôi đã cảm ơn rồi đó,chính cậu ko muốn nhận và bảo tôi thừa lời còn gì”_Zami tay khoanh trước ngực hờ hững đáp
Khẽ nhếch 1 bên mép,ánh mắt mang tên “đại bàng” chiếu thẳng vào mặt cô:”Ý tôi nói ko phải việc lọ thuốc,mà là việc tôi chịu thua để cứu cô.Nếu như tôi ko chịu thua thì chắc chắn cái tính ngạo mạn của cô sẽ giết chính mình rồi đấy”
“Là cậu nhân từ hay ko thể đấu lại được tôi”_Zami
“Đấu với cô thắng hay thua lần sau sẽ rõ.Nhưng nếu tôi ko chịu thua thì bây h cô đã ko thể đứng đây mà nói chuyện với tôi được nhỉ,bố mẹ cô ko dạy cách cảm ơn à”_Lil
“Trí nhớ cậu tồi thật đấy,tôi vừa nói cảm ơn cho cậu rồi mà lại bảo bố mẹ tôi ko dạy nói cảm ơn sao???Như tôi đã nói tôi ko phải người sống thừa lời hay thiếu lời chỉ là lời cảm ơn cậu muốn tôi nói tôi thấy ko đáng để nói”_Zami
Lil nheo mắt lại hỏi:”Ko đáng?Tôi giúp cậu có gì là ko đáng”
“Tất nhiên là ko đáng rồi,cậu thử nhớ lại xem vừa nãy chính mồm cậu nói với tôi là ko muốn vì việc riêng mà làm ảnh hưởng tới mọi người.Chỉ là cậu may mắn thôi,chứ cậu đâu biết tôi bị dị ứng”_Zami
“Cuối cùng cô cũng công nhận là tôi vì mọi người chứ ko phải do thua cô đúng ko”_Lil cười nham hiểm
“Đằng nào mà chả đấu lại,đến lúc đấy sẽ rõ.Công nhận hay ko có còn quan trọng sao???”_Nói rồi cô đi thẳng về chỗ ngồi căn bản là bà già Lan Anh đã vào lớp rồi
Còn Lil thì ko ngờ cô lại nhớ sâu sắc từng phần như thế,may thay cậu vừa kịp nghĩ ra để chống chế ai ngờ cô bỏ rơi thẳng thừng với câu nói”Đằng nào chả đấu lại,đến lúc đấy sẽ rõ.Công nhận hay ko còn quan trọng sao???”
Nói chuyện với cô gái này….
Haizzz tức chết đi được
"Reng...reng...reng"
Tiếng chuông vừa vang lên,mọi học sinh trong lớp không thèm chào hỏi cô mà lao thẳng ra ngoài làm mặt bà già Lan Anh chuyển từ xanh sang đỏ
Tại sao hôm nay mọi người lại phấn khởi khi giờ giải lao đến vậy.Mọi ngày đâu đến nỗi mà có vẻ như không riêng gì lớp Zami mà lớp học nào học sinh cũng vậy,thật chẳng khác nào lũ khỉ xổng chuồng...
Vẫn từ tốn dọn sách vở,từ tốn cầm headphone đi lên sân thượng hóng mát.Cánh cửa sân vừa mở,gió thổi mạnh làm tóc cô bỗng tung bay rối loạn không theo trật tự,những chiếc lá úa vàng cũng vì gió mà di chuyển loạt xoạt dưới sàn.Một sân thượng không ồn ào,không khí trong lành mát mẻ,yên tĩnh một mình,đứng từ đây có thể thu vào tầm mắt những tòa nhà cao chọc trời.Một nơi thư thái như thế này tại sao học sinh trong trường lại không tìm kiếm đến chứ?Bỏ hoang thế này có phải quá lãng phí không?
Tìm chiếc ghế gỗ bụi bặm mà ngày hôm qua cô đã từng ngồi,vừa đặt mông xuống,theo thói quen.Zami lôi chiếc điện thoại ra di lên di xuống một hồi,có vẻ như cô đang khó khăn trong việc chọn bài nào.
Cuối cùng cô cũng dừng hoạt động ngón tay đang di chuyển lại rồi bấm...
1 bài beat nổi lên
Cứ theo đó mà hát...đã quá quen thuộc rồi...
It starts with one...
One thing,
I dont know why,
It doesnt even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time,
All I know,
Time is a valuable thing,
Watch it fly by as the pendulum swings,
Watch it count down till the end of the day,
The clock ticks life away,
Its so unreal,
You didnt look out below,
Watch the time go right out the window,
Trying to hold on,
Didnt even know, I wasted it all,
Just to watch you go,
I kept everything inside,
And even know I tried,
It all fell apart,
What it meant to be,
Will eventually be,
A memory of a time, when ,
I tried so hard and got so far,
But in the end,
It doesnt even matter,
I had to fall,
To lose it all,
But in the end,
It doesnt even matter,
(In the end-Linkin Park)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook