Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À
-
Chương 56
Kho hàng sau cửa ẩn trống không, Quý Ỷ Nguy có chút ngoài ý muốn.
Trong lòng anh nảy sinh một ít cảm giác kỳ diệu, từ lâu, hầu hết sự tình đều nằm trong dự đoán của anh. Trong lúc đắm chìm vào ôn nhu hương* tai mèo, dù cướp kế hoạch Chim Trắng, thu nạp ký chủ ngoài kế hoạch, về tổng thể anh vẫn thờ ơ không mấy để ý.
Hiện tại, nhịp tim anh bỗng có chút dồn dập, cảm giác ngoài dự đoán này…
Thông thường chỉ có Tam Tam là có thể mang đến cho anh.
Là Tam Tam tới ư?
Bên môi anh treo ý cười, thong thả bước vào.
Ôn Tự khẩn trương đi theo phía sau, cứ tưởng rằng Quý Ỷ Nguy nhìn thấy người máy bên trong thì cái mạng nhỏ liền toi đời. Hắn run run nhìn kho hàng trống trải.
Toàn bộ kho hàng đến một người máy cũng không có, nói chính xác hơn là, đến một cái đinh con ốc cũng không còn.
Chu Nguyệt Xuất ngầm đưa mắt, Ôn Tự lập tức lắc đầu nhẹ đến mức không thể phát hiện, ánh mắt hơi hoảng sợ.
Không phải hắn giấu!
Hình như bị trộm!
Tại sao AI trí năng của hắn không réo còi cảnh báo?!
Ôn Tự càng nghĩ càng sợ. Tuy rằng người máy biến mất đánh bậy đánh bạ cứu hắn một mạng, nhưng… Những người máy đó đến tột cùng biến đâu mất rồi? Chúng là người máy chứa đầy virus còn chưa kịp điều chỉnh đấy!
Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không thèm để ý hai người giao lưu ánh mắt phía sau. Anh hơi hơi hưng phấn, cẩn thận tìm tòi dấu vết tàn lưu trong kho hàng. Nhìn ra được hành động trộm người máy có chút hấp tấp, nhưng vẫn như cũ thật gọn ghẽ xinh đẹp, dấu vết đều được dọn sạch. Ý tưởng đột phát mang tác phong hành sự cẩn thận, càng xem càng giống Tam Tam.
Chu Nguyệt Xuất đánh bạo cũng tiến lên xem xét. Cô thận trọng, phát hiện kho hàng có dấu vết của rất nhiều người máy từng đứng ở đây, chỉ là không có dấu vết xê dịch, cứ như bốc hơi vào không khí.
Có thể tạo thành tình huống này…
Quý Ỷ Nguy tìm được một vết đuôi chưa kịp xóa sạch, là đuôi của Tam Tam. Tiếp theo anh phát hiện có một chỗ trên mặt đất ít bụi hơn so với chỗ khác, hình như là màn hình Tam Tam lưu lại dấu vết… Hừm? Màn hình lưu lại dấu vết?
Anh dùng tay đo đạc, trong đầu mường tượng ra tình cảnh tạo ra dấu vết, dấu vết này…
Chỉ khi Tam Tam biến thành lưu tinh chùy đập vào mục tiêu rồi ụp mặt xuống đất mới có thể lưu lại.
Anh tức khắc đau lòng, rút súng chĩa vào mặt Ôn Tự.
Tam Tam làm lưu tinh chùy ngã đập mặt trong kho hàng này, chắc là đau mặt lắm? Ngày mai gặp Tam Tam, phải giúp em ấy thổi thổi. Ôn Tự tội ác tày trời!
Ôn Tự hoảng loạn nhìn Quý Ỷ Nguy chĩa súng vào mình, nghĩ thầm quả nhiên không thể gạt được Quý Ỷ Nguy, anh muốn tính sổ hắn!
“Kho hàng này từng có cái gì.” Sắc mặt Ôn Tự trắng bệch, nhưng vẫn không dám nói virus nhằm vào hệ thống, chỉ có thể thật thật giả giả thừa nhận.
“… Trong kho hàng giấu một ít người máy chất lượng tốt, tôi vốn dĩ không muốn giao cho ngài, hiện tại hình như đã bị trộm hết.”
“Trộm tốt lắm.” Quý Ỷ Nguy khen ngay.
Ôn Tự: “???”
Anh thù dai như vậy sao!
Quý Ỷ Nguy không chịu buông tha hắn, thân thiết thân thiện cưỡng ép hắn nói.
“Mau nói theo tôi, trộm tốt lắm.”
Ôn Tự: “… Trộm tốt lắm.”
Nuốt ngụm máu vào bụng.
Nhưng hắn cảm thấy tâm tình Quý Ỷ Nguy tốt lên một cách quỷ dị. Nhìn quanh kho hàng trống, anh cười rạng rỡ, còn sờ khuyên tai hình đầu mèo màu đen trên vành tai.
Tam Tam thực sự có mắt nhìn, chọn trộm thứ tốt nhất; Ôn Tự cũng coi như có tâm, tập trung đồ tốt nhất vào một chỗ để Tam Tam tiện trộm. Từ dấu vết trong kho hàng Quý Ỷ Nguy có thể thấy Tam Tam đã tích cực như thế nào. Tam Tam hành động chưa từng thất bại, để xứng đôi với Tam Tam, anh cũng phải tích cực hơn, tiến bộ hơn nữa.
Cơ mà anh biết, Tam Tam không phải là hệ thống tham lam, vì sao lại trộm toàn bộ không chừa lại người máy nào?
Quý Ỷ Nguy vốn đa nghi, trong lòng sinh nghi. Ôn Tự nhìn anh đang vui vẻ bỗng trầm mặt, nội tâm mắng to Quý Ỷ Nguy hỉ nộ vô thường, căng da đầu nói sang chuyện khác.
“Quý tiên sinh, tuy rằng đêm nay tôi dẫn ngài tới đây tham quan kho hàng và thành quả nghiêm cứu, nhưng tôi và kế hoạch Chim Trắng đã đường ai nấy đi, gần đây chỉ cung cấp kỹ thuật xuất phát từ trao đổi lợi ích, dù Quý tiên sinh là thủ lĩnh tương lai của kế hoạch Chim Trắng cũng không có quyền…”
Ừ ha, đây là một vấn đề. Nếu trao đổi ích lợi, về sau muốn lấy đồ từ chỗ Ôn Tự sẽ tốn điểm, Quý Ỷ Nguy như nhìn thấy quả cầu mèo màu đen nhảy tưng tưng trong đầu anh, la rầy anh “về không”.
Không đủ cần kiệm aizzz.
Cái này dễ giải quyết.
Quý Ỷ Nguy cười cười, nói với Ôn Tự.
“Vậy thì, tôi chấp thuận cậu trở thành thành viên của kế hoạch Chim Trắng.”
Anh đúng là thủ lĩnh tốt bụng nhất trong lịch sử kế hoạch Chim Trắng, còn chưa nhậm chức đã biết chiêu mộ nhân tài kỹ thuật vì kế hoạch, Tam Tam mà biết kiểu gì cũng khen anh cần kiệm quản gia.
Ôn Tự trợn trắng mắt, hắn muốn từ chối, Quý Ỷ Nguy lại dùng đôi mắt đen thẫm nặng nề nhìn chăm chú vào hắn.
“Đúng rồi.” trong mắt Quý Ỷ Nguy không mang ý cười, “Về kho hàng này, tôi vẫn thấy kỳ lạ, đừng để tôi phát hiện cậu đang che giấu chuyện gì.”
Ôn Tự đầy bụng kháng nghị lập tức “xèo” bị dập tắt.
Giờ này khắc này, hắn bỗng ý thức được Quý Ỷ Nguy trở thành chỉ huy kế hoạch Chim Trắng đáng sợ chỗ nào.
Không ai dám ngỗ nghịch, không ai dám phản bội.
* * *
Hệ thống 2333 ôm một bùng đầy người máy virus, không dám quay đầu lại, cũng không dám băng qua khu vực động hệ thống, nói với 1818.
“Tôi tạo BUG đi đường vòng tới chỗ 4399, tuyến đường hơi quanh co nhưng an toàn. Nếu virus có thể lây nhiễm… cũng không đến mức lan rộng.”
1818 trong lòng đau xót, nhưng điều nó có thể làm là tăng tốc vọt vào căn phòng bên cạnh chơ tự do, thở hổn hển báo tình huống cho 4399.
Đêm nay thật khéo, 1001 cũng ở chỗ này, nghe vậy cả kinh, lập tức sắp xếp.
Nó tự mình chờ ở cửa, chờ Tam Tam tới, dẫn cậu xuống thẳng tầng hầm thí nghiệm.
“Không sao đâu, tiểu Nhất.”
“Anh cũng cách xa tôi một chút, tôi lo…”
Nhìn bạn tốt tính phong kín virus trong cơ thể mình, 1001 nôn nóng lại lo lắng, thầm hận ký chủ nghiên cứu virus. Nó và Tam Tam suy nghĩ giống nhau, loại này virus chưa chắc chỉ nhằm vào người máy, càng khả năng cao là nhằm vào hệ thống bọn nó!
Vì sao lại xuất hiện thứ này?
Đến tột cùng ký chủ xem bọn nó là cái gì?
Cắt ngang không khí bi thương chính là 4399. Nó bị 1818 và 6666 hợp sức khiêng tới, biểu cảm trên màn hình lại là sự bình tĩnh của một nhân viên nghên cứu. Giữa không khí đau thương, nó bình tĩnh chớp hai mắt dựng đứng.
“Các cậu buồn cái gì?”
“Virus có thể lây nhiễm người máy, chắc gì lây nhiệm được hệ thống chúng ta.”
Bốn quả cầu cõi lòng đầy bi thương: “???”
Thấy phản ứng của bọn nó, 4399 thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Đối mặt với virus không biết phương thức xử lý, Tam Tam làm vậy là chính xác.” Đầu tiên nó khen ngợi, tiếp theo chuyển giọng,” Tuy nhiên, có vẻ các anh đều không biết khoa học kỹ thuật tự thân cấu thành… Để tôi dùng Tam Tam làm công cụ giảng dạy cho các anh xem nhé.”
Nó xòe đuôi với hệ thống 2333, hệ thống 2333 vốn sợ virus trên người lan ra ngoài, nhưng 4399 quá tỉnh. Nghĩ nghĩ, hệ thống 2333 bèn tới sát 4399, 4399 nhéo tai cậu, tách đôi cơ thể cậu, kêu các hệ thống khác tới xem.
Hệ thống 2333: “???”
Cảm giác như bạn tưởng mình mắc bệnh nặng, đi bệnh viện để bác sĩ khám, bác sĩ dắt theo một đám tiến sĩ và bác sĩ thực tập, mổ bạn ra kêu bọn họ xem đi, có thấy không, bệnh này của bạn không nghiêm trọng, cơ hội hiếm có, mọi người tiện thể xem cấu tạo cơ thể bệnh nhân nhé.
Hàng loạt bóng đèn chiếu sáng căn phòng, làm mỗi quả cầu đều phát sáng. Sáng nhất là chip ảo của hệ thống 2333, cũng chính là “tim” của 2333. Mỗi hệ thống đều có một cái như vậy.
4399 thần sắc nhẹ nhàng, nghiêm túc giảng giải.
“Cái lõi trung tâm phát sáng quan trọng nhất này là chip ảo.”
“Đây là màn hình và cáp sạc, vận hành bình thường mới có thể hiện biểu cảm, hệ thống nào mà hỏng cái này sẽ biến thành mặt than.”
Nó tiếp tục thuyết trình giới thiệu cho lớp học cấu tạo quả cầu mèo.
“Cái này là loa phát thanh, cái này khống chế nứt đôi, cái này khống chế hai tai, cái này khống chế cái đuôi, chúng đều là mạch điện, bỏ qua các linh kiện cơ sở ở ngoài này…”
“Chúng ta trống không.”
Các hệ thống đều bị sốc toàn tập.
6666 rối rắm giơ đuôi đặt câu hỏi.
“Thế kho hàng và cửa hàng của chúng ta ở đâu?”
“Hỏi rất hay.” 4399 khen ngợi gật đầu với nó, “Tôi cũng tính nói đây. Trước đó tôi đã nói về cấu tạo bên trong hệ thống, chỉ là bộ linh kiện máy móc đơn giản thôi, mà công năng 6666 nói, toàn bộ dựa vào thứ bên cạnh chip ảo của chúng ta【 mô khối 】.”
Tuy bị mở toang làm dụng cụ dạy học, hệ thống 2333 vẫn không được nêu vấn đề.
“Mười vạn Vôn và mười vạn mã lực tôi dùng…”
“Đó là tôi lắp thêm máy phát điện và trang bị gia tốc cho anh, không bàn đến việc không có kỹ thuật này, tùy tiện đụng vào chip trung tâm của cậu, tôi sợ sửa cậu thành đồ ngốc.”
Cảm nhận được sự quan tâm của bạn tốt, hệ thống 2333 “hê hê hê cười vài tiếng.
4399: “…”
Chết toi, hình như sửa choáng cậu luôn rồi.
Cơ mà thật sự cảm ơn Tam Tam, nếu không phải Tam Tam luôn la hét muốn cải tạo công năng, hơn nữa gan to không sợ cải tạo, nó đã không mở cậu ra lắp thêm công năng, lần nọ ngoài ý muốn mở ra lõi trung tâm ẩn nấp sau màn hình, biết thêm kiến thức về lõi hệ thống.
Nó vẫn còn nhớ một khắc chấn động khi ấy.
Chip ảo của Tam Tam là chip ảo sáng nhất nó từng thấy, không chút tì vết, đến bóng mờ cũng không thấy.
Kết thúc bài giảng cấu tạo, 4399 ráp cơ thể 2333 hợp lại, màn hình viết “Tín ngưỡng khoa học”.
“Bớt coi mấy cái phim drama giật gân hạ độc canh gà cho bà già uống. Theo như định nghĩa về virus, đầu tiên chúng không thể ảnh hưởng đến bộ phận trung tâm của hệ thống, thứ hai chúng ta không thể bị nhiễm virus dẫn đến bị hạ độc rồi vặn vẹo này nọ. Tôi đoán nhiều nhất là khiến chúng ta bị mặt than hoặc run đuôi hoặc giọng nói bị cà lăm linh tinh thôi, còn lây nhiễm hả…”
Nó bay một vòng quanh hệ thống, phát hiện màn hình cậu dừng ở hình ảnh một mắt trợn to một mắt nhắm tịt, cái đuôi không ngừng run rẩy.
“Ba ba, cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con, cảm ơn ba cảm ơn ba cảm ơn ba cảm ơn ba…” Hệ thống 2333 lặp lại vô hạn.
4399 trầm mặc.
“… Con trai ngoan, bệnh của con có hơi nặng. Trước hừng đông tôi sẽ chữa khỏi cho Tam Tam, đừng lo lắng.”
Cuối cùng, 4399 được chúng hệ thống nhìn lên, đuôi chống nạnh, ngạo nghễ nói.
“Các vị tự tin lên. Chúng ta nhìn giống người máy, nhưng thật ra hoàn toàn khác biệt, chúng ta được cấu thành…”
“Từ kỹ thuật cao duy.”
*Người xưa có câu: “ôn nhu hương, anh hùng trủng”, nghĩa là “tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng”.
Trong lòng anh nảy sinh một ít cảm giác kỳ diệu, từ lâu, hầu hết sự tình đều nằm trong dự đoán của anh. Trong lúc đắm chìm vào ôn nhu hương* tai mèo, dù cướp kế hoạch Chim Trắng, thu nạp ký chủ ngoài kế hoạch, về tổng thể anh vẫn thờ ơ không mấy để ý.
Hiện tại, nhịp tim anh bỗng có chút dồn dập, cảm giác ngoài dự đoán này…
Thông thường chỉ có Tam Tam là có thể mang đến cho anh.
Là Tam Tam tới ư?
Bên môi anh treo ý cười, thong thả bước vào.
Ôn Tự khẩn trương đi theo phía sau, cứ tưởng rằng Quý Ỷ Nguy nhìn thấy người máy bên trong thì cái mạng nhỏ liền toi đời. Hắn run run nhìn kho hàng trống trải.
Toàn bộ kho hàng đến một người máy cũng không có, nói chính xác hơn là, đến một cái đinh con ốc cũng không còn.
Chu Nguyệt Xuất ngầm đưa mắt, Ôn Tự lập tức lắc đầu nhẹ đến mức không thể phát hiện, ánh mắt hơi hoảng sợ.
Không phải hắn giấu!
Hình như bị trộm!
Tại sao AI trí năng của hắn không réo còi cảnh báo?!
Ôn Tự càng nghĩ càng sợ. Tuy rằng người máy biến mất đánh bậy đánh bạ cứu hắn một mạng, nhưng… Những người máy đó đến tột cùng biến đâu mất rồi? Chúng là người máy chứa đầy virus còn chưa kịp điều chỉnh đấy!
Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không thèm để ý hai người giao lưu ánh mắt phía sau. Anh hơi hơi hưng phấn, cẩn thận tìm tòi dấu vết tàn lưu trong kho hàng. Nhìn ra được hành động trộm người máy có chút hấp tấp, nhưng vẫn như cũ thật gọn ghẽ xinh đẹp, dấu vết đều được dọn sạch. Ý tưởng đột phát mang tác phong hành sự cẩn thận, càng xem càng giống Tam Tam.
Chu Nguyệt Xuất đánh bạo cũng tiến lên xem xét. Cô thận trọng, phát hiện kho hàng có dấu vết của rất nhiều người máy từng đứng ở đây, chỉ là không có dấu vết xê dịch, cứ như bốc hơi vào không khí.
Có thể tạo thành tình huống này…
Quý Ỷ Nguy tìm được một vết đuôi chưa kịp xóa sạch, là đuôi của Tam Tam. Tiếp theo anh phát hiện có một chỗ trên mặt đất ít bụi hơn so với chỗ khác, hình như là màn hình Tam Tam lưu lại dấu vết… Hừm? Màn hình lưu lại dấu vết?
Anh dùng tay đo đạc, trong đầu mường tượng ra tình cảnh tạo ra dấu vết, dấu vết này…
Chỉ khi Tam Tam biến thành lưu tinh chùy đập vào mục tiêu rồi ụp mặt xuống đất mới có thể lưu lại.
Anh tức khắc đau lòng, rút súng chĩa vào mặt Ôn Tự.
Tam Tam làm lưu tinh chùy ngã đập mặt trong kho hàng này, chắc là đau mặt lắm? Ngày mai gặp Tam Tam, phải giúp em ấy thổi thổi. Ôn Tự tội ác tày trời!
Ôn Tự hoảng loạn nhìn Quý Ỷ Nguy chĩa súng vào mình, nghĩ thầm quả nhiên không thể gạt được Quý Ỷ Nguy, anh muốn tính sổ hắn!
“Kho hàng này từng có cái gì.” Sắc mặt Ôn Tự trắng bệch, nhưng vẫn không dám nói virus nhằm vào hệ thống, chỉ có thể thật thật giả giả thừa nhận.
“… Trong kho hàng giấu một ít người máy chất lượng tốt, tôi vốn dĩ không muốn giao cho ngài, hiện tại hình như đã bị trộm hết.”
“Trộm tốt lắm.” Quý Ỷ Nguy khen ngay.
Ôn Tự: “???”
Anh thù dai như vậy sao!
Quý Ỷ Nguy không chịu buông tha hắn, thân thiết thân thiện cưỡng ép hắn nói.
“Mau nói theo tôi, trộm tốt lắm.”
Ôn Tự: “… Trộm tốt lắm.”
Nuốt ngụm máu vào bụng.
Nhưng hắn cảm thấy tâm tình Quý Ỷ Nguy tốt lên một cách quỷ dị. Nhìn quanh kho hàng trống, anh cười rạng rỡ, còn sờ khuyên tai hình đầu mèo màu đen trên vành tai.
Tam Tam thực sự có mắt nhìn, chọn trộm thứ tốt nhất; Ôn Tự cũng coi như có tâm, tập trung đồ tốt nhất vào một chỗ để Tam Tam tiện trộm. Từ dấu vết trong kho hàng Quý Ỷ Nguy có thể thấy Tam Tam đã tích cực như thế nào. Tam Tam hành động chưa từng thất bại, để xứng đôi với Tam Tam, anh cũng phải tích cực hơn, tiến bộ hơn nữa.
Cơ mà anh biết, Tam Tam không phải là hệ thống tham lam, vì sao lại trộm toàn bộ không chừa lại người máy nào?
Quý Ỷ Nguy vốn đa nghi, trong lòng sinh nghi. Ôn Tự nhìn anh đang vui vẻ bỗng trầm mặt, nội tâm mắng to Quý Ỷ Nguy hỉ nộ vô thường, căng da đầu nói sang chuyện khác.
“Quý tiên sinh, tuy rằng đêm nay tôi dẫn ngài tới đây tham quan kho hàng và thành quả nghiêm cứu, nhưng tôi và kế hoạch Chim Trắng đã đường ai nấy đi, gần đây chỉ cung cấp kỹ thuật xuất phát từ trao đổi lợi ích, dù Quý tiên sinh là thủ lĩnh tương lai của kế hoạch Chim Trắng cũng không có quyền…”
Ừ ha, đây là một vấn đề. Nếu trao đổi ích lợi, về sau muốn lấy đồ từ chỗ Ôn Tự sẽ tốn điểm, Quý Ỷ Nguy như nhìn thấy quả cầu mèo màu đen nhảy tưng tưng trong đầu anh, la rầy anh “về không”.
Không đủ cần kiệm aizzz.
Cái này dễ giải quyết.
Quý Ỷ Nguy cười cười, nói với Ôn Tự.
“Vậy thì, tôi chấp thuận cậu trở thành thành viên của kế hoạch Chim Trắng.”
Anh đúng là thủ lĩnh tốt bụng nhất trong lịch sử kế hoạch Chim Trắng, còn chưa nhậm chức đã biết chiêu mộ nhân tài kỹ thuật vì kế hoạch, Tam Tam mà biết kiểu gì cũng khen anh cần kiệm quản gia.
Ôn Tự trợn trắng mắt, hắn muốn từ chối, Quý Ỷ Nguy lại dùng đôi mắt đen thẫm nặng nề nhìn chăm chú vào hắn.
“Đúng rồi.” trong mắt Quý Ỷ Nguy không mang ý cười, “Về kho hàng này, tôi vẫn thấy kỳ lạ, đừng để tôi phát hiện cậu đang che giấu chuyện gì.”
Ôn Tự đầy bụng kháng nghị lập tức “xèo” bị dập tắt.
Giờ này khắc này, hắn bỗng ý thức được Quý Ỷ Nguy trở thành chỉ huy kế hoạch Chim Trắng đáng sợ chỗ nào.
Không ai dám ngỗ nghịch, không ai dám phản bội.
* * *
Hệ thống 2333 ôm một bùng đầy người máy virus, không dám quay đầu lại, cũng không dám băng qua khu vực động hệ thống, nói với 1818.
“Tôi tạo BUG đi đường vòng tới chỗ 4399, tuyến đường hơi quanh co nhưng an toàn. Nếu virus có thể lây nhiễm… cũng không đến mức lan rộng.”
1818 trong lòng đau xót, nhưng điều nó có thể làm là tăng tốc vọt vào căn phòng bên cạnh chơ tự do, thở hổn hển báo tình huống cho 4399.
Đêm nay thật khéo, 1001 cũng ở chỗ này, nghe vậy cả kinh, lập tức sắp xếp.
Nó tự mình chờ ở cửa, chờ Tam Tam tới, dẫn cậu xuống thẳng tầng hầm thí nghiệm.
“Không sao đâu, tiểu Nhất.”
“Anh cũng cách xa tôi một chút, tôi lo…”
Nhìn bạn tốt tính phong kín virus trong cơ thể mình, 1001 nôn nóng lại lo lắng, thầm hận ký chủ nghiên cứu virus. Nó và Tam Tam suy nghĩ giống nhau, loại này virus chưa chắc chỉ nhằm vào người máy, càng khả năng cao là nhằm vào hệ thống bọn nó!
Vì sao lại xuất hiện thứ này?
Đến tột cùng ký chủ xem bọn nó là cái gì?
Cắt ngang không khí bi thương chính là 4399. Nó bị 1818 và 6666 hợp sức khiêng tới, biểu cảm trên màn hình lại là sự bình tĩnh của một nhân viên nghên cứu. Giữa không khí đau thương, nó bình tĩnh chớp hai mắt dựng đứng.
“Các cậu buồn cái gì?”
“Virus có thể lây nhiễm người máy, chắc gì lây nhiệm được hệ thống chúng ta.”
Bốn quả cầu cõi lòng đầy bi thương: “???”
Thấy phản ứng của bọn nó, 4399 thở dài, có chút bất đắc dĩ.
“Đối mặt với virus không biết phương thức xử lý, Tam Tam làm vậy là chính xác.” Đầu tiên nó khen ngợi, tiếp theo chuyển giọng,” Tuy nhiên, có vẻ các anh đều không biết khoa học kỹ thuật tự thân cấu thành… Để tôi dùng Tam Tam làm công cụ giảng dạy cho các anh xem nhé.”
Nó xòe đuôi với hệ thống 2333, hệ thống 2333 vốn sợ virus trên người lan ra ngoài, nhưng 4399 quá tỉnh. Nghĩ nghĩ, hệ thống 2333 bèn tới sát 4399, 4399 nhéo tai cậu, tách đôi cơ thể cậu, kêu các hệ thống khác tới xem.
Hệ thống 2333: “???”
Cảm giác như bạn tưởng mình mắc bệnh nặng, đi bệnh viện để bác sĩ khám, bác sĩ dắt theo một đám tiến sĩ và bác sĩ thực tập, mổ bạn ra kêu bọn họ xem đi, có thấy không, bệnh này của bạn không nghiêm trọng, cơ hội hiếm có, mọi người tiện thể xem cấu tạo cơ thể bệnh nhân nhé.
Hàng loạt bóng đèn chiếu sáng căn phòng, làm mỗi quả cầu đều phát sáng. Sáng nhất là chip ảo của hệ thống 2333, cũng chính là “tim” của 2333. Mỗi hệ thống đều có một cái như vậy.
4399 thần sắc nhẹ nhàng, nghiêm túc giảng giải.
“Cái lõi trung tâm phát sáng quan trọng nhất này là chip ảo.”
“Đây là màn hình và cáp sạc, vận hành bình thường mới có thể hiện biểu cảm, hệ thống nào mà hỏng cái này sẽ biến thành mặt than.”
Nó tiếp tục thuyết trình giới thiệu cho lớp học cấu tạo quả cầu mèo.
“Cái này là loa phát thanh, cái này khống chế nứt đôi, cái này khống chế hai tai, cái này khống chế cái đuôi, chúng đều là mạch điện, bỏ qua các linh kiện cơ sở ở ngoài này…”
“Chúng ta trống không.”
Các hệ thống đều bị sốc toàn tập.
6666 rối rắm giơ đuôi đặt câu hỏi.
“Thế kho hàng và cửa hàng của chúng ta ở đâu?”
“Hỏi rất hay.” 4399 khen ngợi gật đầu với nó, “Tôi cũng tính nói đây. Trước đó tôi đã nói về cấu tạo bên trong hệ thống, chỉ là bộ linh kiện máy móc đơn giản thôi, mà công năng 6666 nói, toàn bộ dựa vào thứ bên cạnh chip ảo của chúng ta【 mô khối 】.”
Tuy bị mở toang làm dụng cụ dạy học, hệ thống 2333 vẫn không được nêu vấn đề.
“Mười vạn Vôn và mười vạn mã lực tôi dùng…”
“Đó là tôi lắp thêm máy phát điện và trang bị gia tốc cho anh, không bàn đến việc không có kỹ thuật này, tùy tiện đụng vào chip trung tâm của cậu, tôi sợ sửa cậu thành đồ ngốc.”
Cảm nhận được sự quan tâm của bạn tốt, hệ thống 2333 “hê hê hê cười vài tiếng.
4399: “…”
Chết toi, hình như sửa choáng cậu luôn rồi.
Cơ mà thật sự cảm ơn Tam Tam, nếu không phải Tam Tam luôn la hét muốn cải tạo công năng, hơn nữa gan to không sợ cải tạo, nó đã không mở cậu ra lắp thêm công năng, lần nọ ngoài ý muốn mở ra lõi trung tâm ẩn nấp sau màn hình, biết thêm kiến thức về lõi hệ thống.
Nó vẫn còn nhớ một khắc chấn động khi ấy.
Chip ảo của Tam Tam là chip ảo sáng nhất nó từng thấy, không chút tì vết, đến bóng mờ cũng không thấy.
Kết thúc bài giảng cấu tạo, 4399 ráp cơ thể 2333 hợp lại, màn hình viết “Tín ngưỡng khoa học”.
“Bớt coi mấy cái phim drama giật gân hạ độc canh gà cho bà già uống. Theo như định nghĩa về virus, đầu tiên chúng không thể ảnh hưởng đến bộ phận trung tâm của hệ thống, thứ hai chúng ta không thể bị nhiễm virus dẫn đến bị hạ độc rồi vặn vẹo này nọ. Tôi đoán nhiều nhất là khiến chúng ta bị mặt than hoặc run đuôi hoặc giọng nói bị cà lăm linh tinh thôi, còn lây nhiễm hả…”
Nó bay một vòng quanh hệ thống, phát hiện màn hình cậu dừng ở hình ảnh một mắt trợn to một mắt nhắm tịt, cái đuôi không ngừng run rẩy.
“Ba ba, cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con cứu cứu con, cảm ơn ba cảm ơn ba cảm ơn ba cảm ơn ba…” Hệ thống 2333 lặp lại vô hạn.
4399 trầm mặc.
“… Con trai ngoan, bệnh của con có hơi nặng. Trước hừng đông tôi sẽ chữa khỏi cho Tam Tam, đừng lo lắng.”
Cuối cùng, 4399 được chúng hệ thống nhìn lên, đuôi chống nạnh, ngạo nghễ nói.
“Các vị tự tin lên. Chúng ta nhìn giống người máy, nhưng thật ra hoàn toàn khác biệt, chúng ta được cấu thành…”
“Từ kỹ thuật cao duy.”
*Người xưa có câu: “ôn nhu hương, anh hùng trủng”, nghĩa là “tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook