Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
-
Chương 34
Edit: Thích Cháo Trắng - Diễn Đàn
Tay của anh lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi, tôi ôm chặt lấy anh, căn bản không để tâm suy nghĩ xem lời của Nhạc Xuyên cuối cùng là có ý gì.
Một cơn ho đã đè nén lại vì thở gấp mà phun ra ngoài, tôi vuốt lưng của anh, dìu anh đến chiếc ghế dài bên cạnh.
Huệ Điềm Nhi vốn một mực đứng bên cạnh xem trò vui đột nhiên vọt tới, lập tức nắm tay Úc An Thừa: "Anh An Thừa, tại sao anh lại để cho anh ta đi, anh ta và người phụ nữ này không trong sạch, tại sao anh có thể thả cho anh ta đi như thế!"
Úc An Thừa che miệng, nhẹ nhàng đẩy tay của cô ta ra.
Tôi đứng ở bên cạnh đầu gối Úc An Thừa lo lắng hỏi: "Anh sao rồi, chúng ta đi bệnh viện đi?"
Anh miễn cưỡng cười xua xua tay, vịn vào tôi để đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, ra dấu tay với Huệ Điềm Nhi: "Trở về trường học đi."
Huệ Điềm Nhi hoàn toàn không thể nào chấp nhận điều này, vừa khua tay múa chân vừa thét lớn: "Anh An Thừa, tại sao anh lại có thái độ như vậy! Kẻ sai là người phụ nữ này có được hay không, anh không thấy mới vừa rồi cô ta và người người đàn ông kia ôm ôm ấp ấp đấy ư, lòng của cô ta căn bản hướng về người đàn ông khác! Anh vẫn còn đối xử với cô ta tốt như vậy, tại sao không lập tức đuổi luôn người phụ nữ đê tiện này đuổi đi......"
Úc An Thừa đột nhiên đi lên níu cô ta lại, ngắt lời, anh thở hổn hển lại nặng nề làm mấy dấu tay: "Không nên nói bậy! Nhanh trở về trường học cho anh!"
Huệ Điềm Nhi vung tay, cắn răng, nước mắt tràn mi, nói: "Anh An Thừa, tại sao anh lại biến thành như thế này, anh chưa từng đối xử với em như vậy!"
Tôi nhìn không nổi nữa, đỡ lấy Úc An Thừa, hạ thấp giọng nói với Huệ Điềm Nhi: "An Thừa không được thoải mái lắm, em trở về trường học trước đi, chớ nên tham gia vào mấy chỗ lộn xộn lung tung nữa."
Huệ Điềm Nhi thét chói tai: "Ai cho phép cô quản tôi, người phụ nữ bẩn thỉu!"
Mắt thấy cô ta sắp mất khống chế, tôi hiểu rõ thể lực của Úc An Thừa có hạn, trực tiếp đi lên giữ lại cổ tay của cô ta, lôi kéo cô ta đi ra ngoài: "Đây là nơi đông người, có lời gì đi ra bên ngoài nói."
"Cút ngay!"
Huệ Điềm Nhi như bị điện giật, mau chóng tránh ra, ánh mắt và giọng nói giống như một thanh đao sắc bén: "Không được chạm vào tôi! Loại phụ nữ như cô không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua rồi, ngay cả người đàn ông trước đây của cô cũng không cần cô nữa, cô lại còn không biết xấu hổ đi lừa gạt anh An Thừa, đê tiện! Ghê tởm!"
Tôi toàn thân phát run, nhưng nghĩ đến thân thể của Úc An Thừa, chỉ có thể đè nén không thể phát tác: "Huệ Điềm Nhi, nếu như cô còn coi mình là người của nhà họ Úc, thì mau ngậm miệng và trở về đi, mặt mũi của nhà họ Úc không thể ném đi như vậy được!"
"Hừ!" Cô ta cười lạnh đầy sắc bén, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo lại nặng nề hơn: "Thế nào, coi mình thành người nhà họ Úc rồi? Người nhà họ Úc có thể dán lên cái mặt này của cô sao? Mới vừa rồi cô với người tình cũ của mình đang nói cái gì? Cô đã sớm không phải là người nguyên vẹn rồi, trước ngực của cô còn có vết sẹo do người đàn ông khác để lại có đúng không? Anh An Thừa, chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ta bẩn đến cỡ nào sao? Làm sao anh có thể chịu đựng được cô ta quấn quít lấy anh không buông như thé, anh An Thừa, anh mở to hai mắt ra nhìn một chút đi..."
Trong lúc tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, cô ta đột nhiên áp sát tới trước mặt của tôi, túm được phần áo trước ngực tôi, nặng nề kéo xuống.
Theo bản năng tôi lập tức liều mạng bảo vệ ngực, bóng người trước mắt thoáng dao động một cái, trong lúc hỗn loạn chính tôi tại nghe được một tiếng "Bốp" vang lên thanh thúy.
Hai người họ đồng thời run rẩy ngây người, Huệ Điềm Nhi che mặt, tiếng khóc như bị ngăn lại trong cổ họng, thật lâu mới thở lại được, tựa như "Oa" một tiếng khóc lên.
Úc An Thừa sững sờ liếc nhìn bàn tay của mình, lảo đảo muốn kéo cô ta đang ngồi trên đất dậy.
Cả người Huệ Điềm Nhi lui về phía sau một bước dài: "Đừng tới đây! Tôi không biết anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Nước mắt vẫn còn lã chã rơi, cô ta lại chợt xoay người chạy về hướng cửa lớn.
Con Schnauzer đứng ở bên cạnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi theo, Úc An Thừa há miệng thở gấp, vội vàng cũng muốn đuổi theo.
Tôi vội vàng kéo lại anh: "Thân thể anh không được, để em đi!"
Anh đã khom lưng xuống thở hồng hộc, tôi giúp anh ngồi xuống, lập tức bấm số điện thoại của lái xe riêng và bác sỹ riêng.
Chờ đến khi tôi gọi điện thoại xong chạy vội ra tới cửa, đã không còn thấy bóng dáng của Huệ Điềm Nhi, tôi cũng không có ý định đuổi theo nữa, vội vã chạy về bên cạnh Úc An Thừa.
Anh vừa nhìn thấy tôi liền ra hiệu: "Đuổi kịp cô ấy chưa?"
Sắc mặt anh xám xanh, mồ hôi đã đầy đầu, tôi thật sự sợ anh lo lắng, suy nghĩ một chút bèn nói một câu nói dối: "Ngoài cổng có một bạn học đang đợi cô ấy, bọn họ đã cùng đi ăn cơm rồi, không có việc gì."
Úc An Thừa mới thở phào một hơi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, tự trách: "Anh không nên đối xử với con bé như vậy."
Tôi giúp anh vuốt ngực: "Thật xin lỗi, cũng là vì em mà ra."
Anh lắc đầu, điệu bộ rất kiên quyết: "Anh không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào đối với em như vậy, cô ấy cũng không được!"
Tài xế rất nhanh đã mang theo nước và thuốc tới đây, sau khi Úc An Thừa uống thuốc xong lại dựa vào tôi nghỉ ngơi một lát, anh không muốn đi bệnh viện, chỉ là gọi bác sỹ riêng tới đây giúp anh kiểm tra một chút.
Còn chưa kiểm tra xong anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi đưa bác sỹ ra đến cửa lo âu hỏi: "Thời gian này An thừa ho khan mãi không thấy khá hơn, thể lực dường như cũng không bằng trước kia, có phải có vấn đề gì hay không?"
Bác sỹ trả lời giống y như trợ lý Đông đã nói, chức năng tim phổi không toàn vẹn, nghỉ ngơi nhiều không nên để bị cảm lạnh, không để mệt nhọc, dĩ nhiên cũng không thể để cho tâm trạng anh lên xuống quá thất thường.
Tôi càng cảm thấy mới vừa rồi mình nói như vậy không sai, không thể để cho anh quá lo lắng xem Huệ Điềm Nhi ở đâu, nhưng nhìn thấy khi anh ngủ cũng khóa chặt chân mày, ngẫm lại thấy người đàn ông trong khách sạn kia mang theo thuốc trong tay, trong lòng bỗng nhiên lại càng ngày càng cảm thấy lo âu thấp thỏm.
Tôi lặng lẽ gọi điện thoại cho trợ lý Đông, nói cho anh ta biết những gì đã thấy ở quán rượu, hơn nữa còn để cho anh ta nghĩ biện pháp tìm khắp lượt những nơi Huệ Điềm Nhi có thể đi.
Người luôn luôn bình tĩnh như trợ lý Đông cũng hít một hơi khí lạnh, nhưng lập tức bảo đảm sẽ vận dụng tất cả lực lượng đi tìm.
Đợi đến nửa đêm khi trợ lý Đông gọi điện thoại tới báo cáo lại chi tiết: Huệ Điềm Nhi không có ở trường học, mấy nhà quán ăn và KTV thường đi cũng không thấy, anh ta vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm.
Tôi gần như cả đêm không ngủ được.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, trợ lý Đông vừa mới gọi điện thoại tới, tôi đã nhấn nút trả lời ngay lập tức, vội hỏi: "Đã tìm được người chưa?"
Giọng nói của trợ lý Đông rất thấp: "Thật xin lỗi, vẫn chậm một bước, nhưng mà ngày hôm qua có người đã nhìn thấy Úc tiểu thư ở một quán rượu."
"Cô ấy như thế nào rồi?"
"Nghe nói…” Trợ lý Đông dừng một chút, "Lúc đó cô ấy vô cùng nhiệt tình, dường như đã cởi hết quần áo của mình trước mặt mọi người... Hơn nữa bên cạnh còn có mấy người bạn, tất cả đều vô cùng điên cuồng."
Lòng của tôi "lộp bộp" rơi xuống, hình ảnh mấy viên thuốc càng không ngừng sáng ngời ngay trước mắt, tay cũng phát run: “Sau đó không còn ai nhìn thấy cô ấy nữa sao?"
Trợ lý Đông áy náy than thở: "Không có."
Trong lòng bàn tay tôi tất cả đều là mồ hôi, còn chưa ấn xuống nút dừng cuộc trò chuyện, điện thoại di động đã rơi khỏi tay, tuột xuống đất.
Vừa đúng lúc rơi vào đầu vai Úc An Thừa, anh mơ hồ mở mắt, hoang mang nhìn tôi hỏi: "Thế nào rồi?"
Tôi lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, trả lời anh: "Không có việc gì đâu, em cảm thấy anh rất đẹp trai, nên thẫn thờ nhìn mãi đấy."
Anh cười một tiếng lại khẽ ho, tôi giúp anh chỉnh lại gối đầu: "Bác sỹ Ngô bảo anh phải nghỉ ngơi mấy ngày."
Anh nghĩ nghĩ: "Được, chỉ là buổi chiều anh đã hẹn nhà thiết kế đến xem phòng ốc."
Tôi sửng sốt một chút mới phản ứng kịp: "Hai?"
Anh gật đầu khẳng định, cũng dùng sức làm ra dấu tay: "Hai!"
Chúng tôi giống như hai đứa ngốc, cười rộ lên.
Chợt nghe thấy lầu dưới có tiếng động ồn ào, hình như là tiếng gõ cửa, không biết vì sao lại không bấm chuông cửa, gấp gáp gõ từng tiếng làm người ta kinh ngạc.
Hoàn hảo là Úc An Thừa không nghe được, nhưng lòng của tôi lại căng thẳng.
Úc An Thừa không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt của tôi: "Rốt cuộc thế nào rồi?"
Tôi miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, em đi xuống dưới nhà làm điểm tâm trước, anh ngủ thêm một lát đi."
Anh dựa vào gối đầu, tôi giúp anh đắp chăn cẩn thận, đóng cửa phòng xong vội vàng xuống lầu.
Huệ Điềm Nhi gần như là sắp đụng vào tôi, tóc của cô ta rối tung, quần cực ngắn bẩn thỉu, trong tay còn ôm con Schnauzer kia.
"Anh An Thừa, anh An Thừa..." Cô ta giống như không hề nhìn thấy tôi, cứ như thế trực tiếp xông lên cầu thang, bước đi lảo đảo như là uống rượu say, hình như đầu óc cả người cũng hỗn độn không rõ ràng nữa.
Cuối cùng coi như tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bộ dạng này của cô ta, đoán chừng cũng đủ làm cho Úc An Thừa giật mình, tôi nhanh chóng xông ra kéo cô ta lại: "Cô đi tắm trước đi, An Thừa còn đang ngủ đấy."
Cô ta nghiêng người tránh tôi một cái: "Cô là ai, cút ngay!"
Tôi không khách khí, không để ý lỗ mũi ngứa ngáy, túm lấy cô ta, muốn để cho cô ta bình tĩnh lại trước đã.
Ai ngờ cô ta lại liều mạng giãy giụa, chân vừa đá vừa đạp, không cẩn thận khiến cho con Schnauzer trong tay rơi xuống mặt đất.
Con chó kia không hề nhúc nhích nữa, ngã xuống năm sáu bậc cầu thang vậy mà cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, dùng sức kéo Huệ Điềm Nhi: "Phạm Cao thế nào rồi?"
Cô ta vẫn còn đứng trên bậc thang giãy giụa, tôi hét lên với cô ta: "Có phải Phạm Cao đã xảy ra chuyện gì rồi hay không!"
Bấy giờ bước chân của cô ta mới dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại chợt ngồi chồm hổm xuống, dùng sức lay con chó kia.
Tôi bắt đầu nhảy mũi, không thể không tránh đi xa một chút, Huệ Điềm Nhi sợ hãi, đột nhiên bộc phát thét chói tai: "Phạm Cao ——"
Ngực tôi thấy vô cùng khó chịu, con chó kia, thật sự đã không còn sinh mạng rồi!
Cô ta trực tiếp hướng lao tới chỗ tôi, giống như mới vừa nhận ra tôi là ai: "Cô làm cho Phạm Cao của tôi ngã chết rồi! Cái người phụ nữ bẩn thỉu này, người phụ nữ ác độc này! Đây là cn chó tôi và anh An Thừa cùng nhau nuôi, tại sao cô lại muốn hại chết nó..."
Tôi đứng không vững, hắt hơi liên tục khiến cho lời muốn nói đều không nói hết ra được, chỉ có thể dùng sức mạnh mẽ đẩy cô ta ra, cô đặt mông ngã xuống bên cạnh Phạm Cao, ôm đầu giống như người điên kêu to lên.
Nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, tôi hiểu ra là đã không còn kịp nữa rồi, Úc An Thừa vịn lấy cầu thang kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Huệ Điềm Nhi đã vượt lên trước một bước chạy tới chỗ anh: "Anh An Thừa, người phụ nữ này, cô ta ta làm ngã Phạm Cao của chúng ta chết rôi, cô ta là một kẻ ma quỷ máu lạnh, là ma quỷ!"
Úc An Thừa đưa ánh mắt nhìn về phía Phạm Cao hầu như không còn sức sống nữa, bước nhanh từ trên cầu thang xuống, trong lòng tồn tại chút hi vọng, liên tục vuốt ve đầu của nó, thật lâu, mới bi ai duỗi tay rồi trở về.
Anh giương mắt nhìn về phía tôi, cũng không có trách cứ, nhưng chỉ một chút nghi vấn trong con mắt kia, đã đủ để tôi thấy như có gai đâm ở sau lưng.
Tôi lại gần muốn giải thích với anh, sợ rằng con chó này đã sớm có vấn đề, tuyệt đối không phải là mới vừa bị ngã chết.
Nhưng Huệ Điềm Nhi đã ào một cái nhào vào trong ngực anh: "Làm thế nào bây giờ, anh An Thừa, Phạm Cao của chúng ta chết rồi, Phạm Cao của chúng ta đã không còn nữa..."
Úc An Thừa không đành lòng vỗ bả vai của cô ta, cố gắng để cho cô ta bình tĩnh lại.
Nhưng Huệ Điềm Nhi lại càng khóc càng lợi hại, khóc đến cả người cũng bắt đầu run lên, đột nhiên giống như người bị lạnh, dùng sức ôm lấy mình, tay và chân cũng bắt đầu co quắp.
Tay của anh lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi, tôi ôm chặt lấy anh, căn bản không để tâm suy nghĩ xem lời của Nhạc Xuyên cuối cùng là có ý gì.
Một cơn ho đã đè nén lại vì thở gấp mà phun ra ngoài, tôi vuốt lưng của anh, dìu anh đến chiếc ghế dài bên cạnh.
Huệ Điềm Nhi vốn một mực đứng bên cạnh xem trò vui đột nhiên vọt tới, lập tức nắm tay Úc An Thừa: "Anh An Thừa, tại sao anh lại để cho anh ta đi, anh ta và người phụ nữ này không trong sạch, tại sao anh có thể thả cho anh ta đi như thế!"
Úc An Thừa che miệng, nhẹ nhàng đẩy tay của cô ta ra.
Tôi đứng ở bên cạnh đầu gối Úc An Thừa lo lắng hỏi: "Anh sao rồi, chúng ta đi bệnh viện đi?"
Anh miễn cưỡng cười xua xua tay, vịn vào tôi để đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, ra dấu tay với Huệ Điềm Nhi: "Trở về trường học đi."
Huệ Điềm Nhi hoàn toàn không thể nào chấp nhận điều này, vừa khua tay múa chân vừa thét lớn: "Anh An Thừa, tại sao anh lại có thái độ như vậy! Kẻ sai là người phụ nữ này có được hay không, anh không thấy mới vừa rồi cô ta và người người đàn ông kia ôm ôm ấp ấp đấy ư, lòng của cô ta căn bản hướng về người đàn ông khác! Anh vẫn còn đối xử với cô ta tốt như vậy, tại sao không lập tức đuổi luôn người phụ nữ đê tiện này đuổi đi......"
Úc An Thừa đột nhiên đi lên níu cô ta lại, ngắt lời, anh thở hổn hển lại nặng nề làm mấy dấu tay: "Không nên nói bậy! Nhanh trở về trường học cho anh!"
Huệ Điềm Nhi vung tay, cắn răng, nước mắt tràn mi, nói: "Anh An Thừa, tại sao anh lại biến thành như thế này, anh chưa từng đối xử với em như vậy!"
Tôi nhìn không nổi nữa, đỡ lấy Úc An Thừa, hạ thấp giọng nói với Huệ Điềm Nhi: "An Thừa không được thoải mái lắm, em trở về trường học trước đi, chớ nên tham gia vào mấy chỗ lộn xộn lung tung nữa."
Huệ Điềm Nhi thét chói tai: "Ai cho phép cô quản tôi, người phụ nữ bẩn thỉu!"
Mắt thấy cô ta sắp mất khống chế, tôi hiểu rõ thể lực của Úc An Thừa có hạn, trực tiếp đi lên giữ lại cổ tay của cô ta, lôi kéo cô ta đi ra ngoài: "Đây là nơi đông người, có lời gì đi ra bên ngoài nói."
"Cút ngay!"
Huệ Điềm Nhi như bị điện giật, mau chóng tránh ra, ánh mắt và giọng nói giống như một thanh đao sắc bén: "Không được chạm vào tôi! Loại phụ nữ như cô không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông chạm qua rồi, ngay cả người đàn ông trước đây của cô cũng không cần cô nữa, cô lại còn không biết xấu hổ đi lừa gạt anh An Thừa, đê tiện! Ghê tởm!"
Tôi toàn thân phát run, nhưng nghĩ đến thân thể của Úc An Thừa, chỉ có thể đè nén không thể phát tác: "Huệ Điềm Nhi, nếu như cô còn coi mình là người của nhà họ Úc, thì mau ngậm miệng và trở về đi, mặt mũi của nhà họ Úc không thể ném đi như vậy được!"
"Hừ!" Cô ta cười lạnh đầy sắc bén, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo lại nặng nề hơn: "Thế nào, coi mình thành người nhà họ Úc rồi? Người nhà họ Úc có thể dán lên cái mặt này của cô sao? Mới vừa rồi cô với người tình cũ của mình đang nói cái gì? Cô đã sớm không phải là người nguyên vẹn rồi, trước ngực của cô còn có vết sẹo do người đàn ông khác để lại có đúng không? Anh An Thừa, chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ta bẩn đến cỡ nào sao? Làm sao anh có thể chịu đựng được cô ta quấn quít lấy anh không buông như thé, anh An Thừa, anh mở to hai mắt ra nhìn một chút đi..."
Trong lúc tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, cô ta đột nhiên áp sát tới trước mặt của tôi, túm được phần áo trước ngực tôi, nặng nề kéo xuống.
Theo bản năng tôi lập tức liều mạng bảo vệ ngực, bóng người trước mắt thoáng dao động một cái, trong lúc hỗn loạn chính tôi tại nghe được một tiếng "Bốp" vang lên thanh thúy.
Hai người họ đồng thời run rẩy ngây người, Huệ Điềm Nhi che mặt, tiếng khóc như bị ngăn lại trong cổ họng, thật lâu mới thở lại được, tựa như "Oa" một tiếng khóc lên.
Úc An Thừa sững sờ liếc nhìn bàn tay của mình, lảo đảo muốn kéo cô ta đang ngồi trên đất dậy.
Cả người Huệ Điềm Nhi lui về phía sau một bước dài: "Đừng tới đây! Tôi không biết anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Nước mắt vẫn còn lã chã rơi, cô ta lại chợt xoay người chạy về hướng cửa lớn.
Con Schnauzer đứng ở bên cạnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi theo, Úc An Thừa há miệng thở gấp, vội vàng cũng muốn đuổi theo.
Tôi vội vàng kéo lại anh: "Thân thể anh không được, để em đi!"
Anh đã khom lưng xuống thở hồng hộc, tôi giúp anh ngồi xuống, lập tức bấm số điện thoại của lái xe riêng và bác sỹ riêng.
Chờ đến khi tôi gọi điện thoại xong chạy vội ra tới cửa, đã không còn thấy bóng dáng của Huệ Điềm Nhi, tôi cũng không có ý định đuổi theo nữa, vội vã chạy về bên cạnh Úc An Thừa.
Anh vừa nhìn thấy tôi liền ra hiệu: "Đuổi kịp cô ấy chưa?"
Sắc mặt anh xám xanh, mồ hôi đã đầy đầu, tôi thật sự sợ anh lo lắng, suy nghĩ một chút bèn nói một câu nói dối: "Ngoài cổng có một bạn học đang đợi cô ấy, bọn họ đã cùng đi ăn cơm rồi, không có việc gì."
Úc An Thừa mới thở phào một hơi, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, tự trách: "Anh không nên đối xử với con bé như vậy."
Tôi giúp anh vuốt ngực: "Thật xin lỗi, cũng là vì em mà ra."
Anh lắc đầu, điệu bộ rất kiên quyết: "Anh không thể tha thứ cho bất kỳ kẻ nào đối với em như vậy, cô ấy cũng không được!"
Tài xế rất nhanh đã mang theo nước và thuốc tới đây, sau khi Úc An Thừa uống thuốc xong lại dựa vào tôi nghỉ ngơi một lát, anh không muốn đi bệnh viện, chỉ là gọi bác sỹ riêng tới đây giúp anh kiểm tra một chút.
Còn chưa kiểm tra xong anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi đưa bác sỹ ra đến cửa lo âu hỏi: "Thời gian này An thừa ho khan mãi không thấy khá hơn, thể lực dường như cũng không bằng trước kia, có phải có vấn đề gì hay không?"
Bác sỹ trả lời giống y như trợ lý Đông đã nói, chức năng tim phổi không toàn vẹn, nghỉ ngơi nhiều không nên để bị cảm lạnh, không để mệt nhọc, dĩ nhiên cũng không thể để cho tâm trạng anh lên xuống quá thất thường.
Tôi càng cảm thấy mới vừa rồi mình nói như vậy không sai, không thể để cho anh quá lo lắng xem Huệ Điềm Nhi ở đâu, nhưng nhìn thấy khi anh ngủ cũng khóa chặt chân mày, ngẫm lại thấy người đàn ông trong khách sạn kia mang theo thuốc trong tay, trong lòng bỗng nhiên lại càng ngày càng cảm thấy lo âu thấp thỏm.
Tôi lặng lẽ gọi điện thoại cho trợ lý Đông, nói cho anh ta biết những gì đã thấy ở quán rượu, hơn nữa còn để cho anh ta nghĩ biện pháp tìm khắp lượt những nơi Huệ Điềm Nhi có thể đi.
Người luôn luôn bình tĩnh như trợ lý Đông cũng hít một hơi khí lạnh, nhưng lập tức bảo đảm sẽ vận dụng tất cả lực lượng đi tìm.
Đợi đến nửa đêm khi trợ lý Đông gọi điện thoại tới báo cáo lại chi tiết: Huệ Điềm Nhi không có ở trường học, mấy nhà quán ăn và KTV thường đi cũng không thấy, anh ta vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm.
Tôi gần như cả đêm không ngủ được.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, trợ lý Đông vừa mới gọi điện thoại tới, tôi đã nhấn nút trả lời ngay lập tức, vội hỏi: "Đã tìm được người chưa?"
Giọng nói của trợ lý Đông rất thấp: "Thật xin lỗi, vẫn chậm một bước, nhưng mà ngày hôm qua có người đã nhìn thấy Úc tiểu thư ở một quán rượu."
"Cô ấy như thế nào rồi?"
"Nghe nói…” Trợ lý Đông dừng một chút, "Lúc đó cô ấy vô cùng nhiệt tình, dường như đã cởi hết quần áo của mình trước mặt mọi người... Hơn nữa bên cạnh còn có mấy người bạn, tất cả đều vô cùng điên cuồng."
Lòng của tôi "lộp bộp" rơi xuống, hình ảnh mấy viên thuốc càng không ngừng sáng ngời ngay trước mắt, tay cũng phát run: “Sau đó không còn ai nhìn thấy cô ấy nữa sao?"
Trợ lý Đông áy náy than thở: "Không có."
Trong lòng bàn tay tôi tất cả đều là mồ hôi, còn chưa ấn xuống nút dừng cuộc trò chuyện, điện thoại di động đã rơi khỏi tay, tuột xuống đất.
Vừa đúng lúc rơi vào đầu vai Úc An Thừa, anh mơ hồ mở mắt, hoang mang nhìn tôi hỏi: "Thế nào rồi?"
Tôi lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, trả lời anh: "Không có việc gì đâu, em cảm thấy anh rất đẹp trai, nên thẫn thờ nhìn mãi đấy."
Anh cười một tiếng lại khẽ ho, tôi giúp anh chỉnh lại gối đầu: "Bác sỹ Ngô bảo anh phải nghỉ ngơi mấy ngày."
Anh nghĩ nghĩ: "Được, chỉ là buổi chiều anh đã hẹn nhà thiết kế đến xem phòng ốc."
Tôi sửng sốt một chút mới phản ứng kịp: "Hai?"
Anh gật đầu khẳng định, cũng dùng sức làm ra dấu tay: "Hai!"
Chúng tôi giống như hai đứa ngốc, cười rộ lên.
Chợt nghe thấy lầu dưới có tiếng động ồn ào, hình như là tiếng gõ cửa, không biết vì sao lại không bấm chuông cửa, gấp gáp gõ từng tiếng làm người ta kinh ngạc.
Hoàn hảo là Úc An Thừa không nghe được, nhưng lòng của tôi lại căng thẳng.
Úc An Thừa không rõ xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt của tôi: "Rốt cuộc thế nào rồi?"
Tôi miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, em đi xuống dưới nhà làm điểm tâm trước, anh ngủ thêm một lát đi."
Anh dựa vào gối đầu, tôi giúp anh đắp chăn cẩn thận, đóng cửa phòng xong vội vàng xuống lầu.
Huệ Điềm Nhi gần như là sắp đụng vào tôi, tóc của cô ta rối tung, quần cực ngắn bẩn thỉu, trong tay còn ôm con Schnauzer kia.
"Anh An Thừa, anh An Thừa..." Cô ta giống như không hề nhìn thấy tôi, cứ như thế trực tiếp xông lên cầu thang, bước đi lảo đảo như là uống rượu say, hình như đầu óc cả người cũng hỗn độn không rõ ràng nữa.
Cuối cùng coi như tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bộ dạng này của cô ta, đoán chừng cũng đủ làm cho Úc An Thừa giật mình, tôi nhanh chóng xông ra kéo cô ta lại: "Cô đi tắm trước đi, An Thừa còn đang ngủ đấy."
Cô ta nghiêng người tránh tôi một cái: "Cô là ai, cút ngay!"
Tôi không khách khí, không để ý lỗ mũi ngứa ngáy, túm lấy cô ta, muốn để cho cô ta bình tĩnh lại trước đã.
Ai ngờ cô ta lại liều mạng giãy giụa, chân vừa đá vừa đạp, không cẩn thận khiến cho con Schnauzer trong tay rơi xuống mặt đất.
Con chó kia không hề nhúc nhích nữa, ngã xuống năm sáu bậc cầu thang vậy mà cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, dùng sức kéo Huệ Điềm Nhi: "Phạm Cao thế nào rồi?"
Cô ta vẫn còn đứng trên bậc thang giãy giụa, tôi hét lên với cô ta: "Có phải Phạm Cao đã xảy ra chuyện gì rồi hay không!"
Bấy giờ bước chân của cô ta mới dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại chợt ngồi chồm hổm xuống, dùng sức lay con chó kia.
Tôi bắt đầu nhảy mũi, không thể không tránh đi xa một chút, Huệ Điềm Nhi sợ hãi, đột nhiên bộc phát thét chói tai: "Phạm Cao ——"
Ngực tôi thấy vô cùng khó chịu, con chó kia, thật sự đã không còn sinh mạng rồi!
Cô ta trực tiếp hướng lao tới chỗ tôi, giống như mới vừa nhận ra tôi là ai: "Cô làm cho Phạm Cao của tôi ngã chết rồi! Cái người phụ nữ bẩn thỉu này, người phụ nữ ác độc này! Đây là cn chó tôi và anh An Thừa cùng nhau nuôi, tại sao cô lại muốn hại chết nó..."
Tôi đứng không vững, hắt hơi liên tục khiến cho lời muốn nói đều không nói hết ra được, chỉ có thể dùng sức mạnh mẽ đẩy cô ta ra, cô đặt mông ngã xuống bên cạnh Phạm Cao, ôm đầu giống như người điên kêu to lên.
Nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, tôi hiểu ra là đã không còn kịp nữa rồi, Úc An Thừa vịn lấy cầu thang kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Huệ Điềm Nhi đã vượt lên trước một bước chạy tới chỗ anh: "Anh An Thừa, người phụ nữ này, cô ta ta làm ngã Phạm Cao của chúng ta chết rôi, cô ta là một kẻ ma quỷ máu lạnh, là ma quỷ!"
Úc An Thừa đưa ánh mắt nhìn về phía Phạm Cao hầu như không còn sức sống nữa, bước nhanh từ trên cầu thang xuống, trong lòng tồn tại chút hi vọng, liên tục vuốt ve đầu của nó, thật lâu, mới bi ai duỗi tay rồi trở về.
Anh giương mắt nhìn về phía tôi, cũng không có trách cứ, nhưng chỉ một chút nghi vấn trong con mắt kia, đã đủ để tôi thấy như có gai đâm ở sau lưng.
Tôi lại gần muốn giải thích với anh, sợ rằng con chó này đã sớm có vấn đề, tuyệt đối không phải là mới vừa bị ngã chết.
Nhưng Huệ Điềm Nhi đã ào một cái nhào vào trong ngực anh: "Làm thế nào bây giờ, anh An Thừa, Phạm Cao của chúng ta chết rồi, Phạm Cao của chúng ta đã không còn nữa..."
Úc An Thừa không đành lòng vỗ bả vai của cô ta, cố gắng để cho cô ta bình tĩnh lại.
Nhưng Huệ Điềm Nhi lại càng khóc càng lợi hại, khóc đến cả người cũng bắt đầu run lên, đột nhiên giống như người bị lạnh, dùng sức ôm lấy mình, tay và chân cũng bắt đầu co quắp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook