Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
-
Chương 29
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Rèm cửa sổ che nắng quá tốt, lúc tôi tỉnh lại cũng không biết trời đã sáng hay chưa, hoảng hoảng hốt hốt, cạnh giường đã không thấy Úc An Thừa đâu.
Tôi hốt hoảng bò dậy, nhảy xuống giường chưa kịp mang giày đã chạy đi tìm anh, lầu hai không thấy ai, tôi lại lao thẳng xuống lầu dưới.
Nhìn tới cánh cửa sát đất ở phòng khách mới bắt đầu vui mừng.
Rèm cửa sổ đã được kéo lên hết, đập vào mắt là ruộng lúa xanh mướt, đối diện sau nhà là một hồ bơi rộng vô cùng, cách đó không xa, còn có một máy xay gió tự động khẽ chuyển.
Cạnh cửa có một cái vạc lớn, Úc An Thừa đứng khom lưng, hình như là ném bánh mì vụn vào, đến gần nhìn, thì ra là một vạc thủy tiên, phía dưới ngoi lên mấy cái đuôi màu đỏ của cá chép.
Anh nhìn thấy tôi, đứng thẳng người dậy: "Ngủ có ngon không?"
Tôi ngượng ngùng chớp mắt một cái, tối ngày hôm qua tỉnh dậy nhiều lần, mỗi lần đều phải ép mình nghĩ đến tư tưởng phẩm đức giáo dục mới miễn cưỡng ngủ tiếp.
"Đương nhiên được." Tôi cười ha hả, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có chút lạnh, vội vàng vào nhà lấy ống tay áo cho anh mang vào.
Anh khoát khoát tay: "Không cần đâu, thời tiết thoải mái lắm, đi rửa mặt đi, chúng ta ăn điểm tâm."
Chờ tôi rửa mặt xong xuống lầu, lại không thấy Úc An Thừa đâu, tôi đang muốn tìm anh, chuông cửa vang lên, một phục vụ viên có nụ cười rạng rỡ dẫn tôi đi đến con đường tĩnh mịch bên ngoài biệt thự.
Ngoài cửa thế mà lại đậu một chiếc xe ngựa! Con ngựa cao to trắng như tuyết, sườn xe trắng như tuyết, màn che nắng màu hồng quả quýt xinh đẹp phủ xuống, Úc An Thừa mỉm cười vươn tay với tôi.
Tôi kéo tay của anh ngồi vào bên cạnh anh, chuông ngựa nhẹ vang lên, ánh mặt trời màu hổ phách xuyên thấu thảm thực vật nhiệt đới rậm rạp tạo nên những đốm sáng vụn vặt, lá cây quấn quanh trùng trùng điệp điệp, giống như không có điểm dừng.
Đến phòng ăn anh xuống trước, đi tới chỗ tôi lại đưa tay, giống như chờ đón nữ hoàng của mình.
Phòng ăn sáng ngày hôm qua vào khách sạn đi ngang qua cảm thấy rộng như mê cung, ngồi ở phòng ngoài có thể vừa xem vườn cảnh nơi xa bao la xanh mướt, mỗi một loại thức ăn đều là mỹ vị tinh tế.
Thật ra thì, chỉ cần có thể ngồi cạnh anh như vậy, chưa cần nói tới thấy gì ăn gì, đó đã là hưởng thụ lớn nhất trên đời.
Một đôi vợ chồng trẻ mang theo một bé trai hai ba tuổi đi qua bàn chúng tôi, cô gái dừng một chút, chợt vui mừng thở nhẹ: "Úc tiên sinh, anh cũng ở nơi đây?"
Úc An Thừa lập tức đứng lên, vui mừng bắt tay với họ.
Cô gái ôm người đàn ông cao gầy tuấn tú bên cạnh, mặt mày tươi cười giới thiệu cho tôi: "Tôi tên là Tô Y Tình, còn đây là chồng tôi: Lục Dương, chúng tôi là bạn của Úc tiên sinh, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây, thật là trùng hợp."
Tôi cũng vui mừng theo họ, cười giới thiệu mình: "Tôi tên là Tân Nghiên, là An Thừa......"
Nói chung vẫn còn có chút mất tự nhiên, nhưng Tô Y Tình đã đón lời: "Tôi hiểu rõ, chúng tôi đã tham gia hôn lễ của An Thừa, các cậu rất xứng đôi đấy."
Tôi thật sự vô cùng ngượng ngùng: "Cám ơn!"
Úc An Thừa cùng Lục Dương rất là quen thuộc, lấy máy tính cầm tay trò chuyện cực kỳ vui vẻ, trong lúc trò chuyện với Tô Y Tình, tôi biết được gần đây Lục Dương có hứng thú nồng đậm với rượu, đặc biệt ở nhà còn giấu rượu, bảo sao tán gẫu với Úc An Thừa không dứt được.
Bọn họ trò chuyện lại còn nói muốn đi tới hầm rượu của khách sạn, thì ra Tửu nghiệp đại thưởng mỗi năm một lần của châu Á về rượu đều tổ chức ở đây, mỗi một lần lấy được Kim Ngân đồng tưởng rượu ngon đều ở hầm rượu trân quý(*) của khách sạn, có thể tham quan và thưởng thức chỉ có người giành được giải thưởng khoá trước và một vị khách được anh ta mời.
Điều kiện hà khắc như vậy, Lục Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, hai người đàn ông này liều lĩnh mạo hiểm đều muốn đi.
Tô Y Tình vừa đút con trai ăn vừa cùng tôi nói chuyện phiếm, bé trai vô cùng xinh đẹp, giữa hai lông mày tràn đầy khí chất anh tuấn, cực kỳ giống bố.
"Bọn họ quen thuộc như vậy, là thế giao à?" Tôi lơ đãng hỏi.
"Cô không biết sao?" Tô Y Tình chớp mắt kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền cười cười: "Cũng đúng, năm năm trước, nói không chừng cậu và An Thừa còn chưa biết nhau."
"Năm năm trước?"
"Năm năm trước, Lục Dương và An Thừa ở cùng một phòng trong bệnh viện, khi đó bọn họ đều phải làm phẫu thuật, hơn nữa, đều là ca mổ sống còn."
Lòng tôi căng thẳng: "Sống còn?"
"Ừ." Y Tình hình như có chút xúc động, "Dù sao, khi đó, không người nào có thể bảo đảm, bọn họ có thể bước xuống bàn mổ hay không...... Cái loại cảm giác kinh hồn bạt vía đó, tôi đến bây giờ vẫn không quên được."
Tôi lo lắng: "Như vậy hiện tại......"
"Không phải đã tốt rồi sao!" Tô Y Tình giống như đang cười tôi buồn lo vô cớ, "Đối với người bệnh có khối u mà nói, năm năm là một cái khe, mấy năm này, nói không lo lắng đề phòng là giả, nhưng mà tôi và Lục Dương, luôn dùng thái độ lạc quan nhất đối mặt tất cả, chúng tôi cùng đi qua mọi chuyện, đã sớm hứa với nhau, qua năm năm thì đi du lịch khắp thế giới, nghe nói bên này có tửu nghiệp đại thưởng thì lập tức chạy tới."
"Đây chỉ là trạm đầu tiên trong chuyến du lịch thế giới của các cô đúng không? Trạm tiếp theo chuẩn bị đi đâu?" Từ trong thâm tâm tôi mừng thay cho bọn họ.
Tô Y Tình lắc đầu một cái: "Trạm tiếp theo, phải chờ cô hai trong bụng ra đời rồi tính sau."
Tôi kinh ngạc nhìn bụng cô, quả nhiên hơi nhô lên, bởi vì mặc váy rộng, cho nên vừa rồi mới nhìn không ra.
"Hơn năm tháng rồi, là một bé gái." Tô Y Tình để tay ở chỗ nhô lên, nụ cười thỏa mãn.
Bé trai bò xuống cái ghế ngồi, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên bụng mẹ, giống như một người mẫu khích lệ em gái:"Em gái ngoan, không để cho mẹ ói nữa nha..., chờ em ra ngoài anh trai cho em ăn đường nha."
"Nam nữ thành đôi, cô quá hạnh phúc!" Tôi cảm thán.
"Cô cũng có thể mà!" Tô Y Tình lập tức nói không chút nghĩ ngợi, "Thế nào, có tính toán chưa?"
Tôi cảm thấy rất đột ngột, cười che giấu lúng túng: "Chúng tôi......sẽ sớm thôi."
Cô hiểu được: "Đúng vậy, hai người vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa trải qua thế giới của hai người."
Chúng tôi mang theo đứa bé tán gẫu một lúc, Úc An Thừa cùng Lục Dương mới thỏa mãn trở lại, đứa bé lập tức dính lên người Lạc Dương, la hét muốn đi Câu Lạc Bộ nhi đồng. Vợ chồng bọn họ có chút xin lỗi tạm biệt chúng tôi, còn hẹn ước hàng năm thời điểm tửu nghiệp đại thưởng diễn ra tới nơi đây gặp mặt.
"An Thừa, giữ gìn sức khỏe cho tốt, về sau, chúng ta gặp nhau hàng năm!" Vẻ mặt Lục Dương rạng rỡ nói.
Úc An Thừa hiểu ý, cười yếu ớt gật đầu.
Chúng tôi nhìn bọn họ xuyên qua đường mòn, đi về phía sân cỏ rộng rãi, Lục Dương ôm con trai, bóng dáng y cùng Y Tình tay trong tay, nhanh nhẹn mà vui vẻ.
Bọn họ cùng đi qua thời khắc gian nan nhất, cầm tay nhau, không xa không rời, cuối cùng nghênh đón an khang cùng hạnh phúc lâu dài.
Mà năm năm trước, khi Úc An Thừa sống chết không rõ nằm ở trên bàn mổ thì tôi và anh, hoàn toàn là người lạ.
Đối với bệnh nhân có khối u mà nói, năm năm, không khác gì chân chính đi qua Sinh Tử Quan, mà đối với người bệnh tim mà nói, vĩnh viễn không có ranh giới chính xác, bệnh của anh, nhất định sẽ dây dưa anh cả đời.
Lòng của tôi như bị một tảng đá lớn ngăn chặn, không tự chủ nắm thật chặt tay anh.
Đã từng đau, tôi không có cơ hội cùng anh chịu đựng.
Nếu như con đường sau này, mặc kệ là suôn sẻ hay gập ghềnh, tôi đều có thể ở bên anh, thì đó chính là may mắn lớn nhất của tôi kiếp này.
Trợ lý Đông giúp chúng tôi sắp xếp một chiếc xe, hành trình rất đơn giản, trước tiên đến chùa Phật giáo Danh Thành nổi tiếng nhất trên núi, còn dư lại thời gian thì đi dạo, tòa thành nhỏ này lấy miếu Lão Nhai Tự rộng rãi và đồ thủ công tuyệt đẹp mà nổi danh thế giới, thích hợp để đi dạo.
Chùa miếu trên chân núi, nhỏ mà hoa mỹ, hương khói thịnh vượng, nghe nói là một trong những ngôi chùa miếu cao cấp nhất của Đông Nam Á, thành kính cầu nguyện tương đối linh nghiệm.
Úc An Thừa cực kỳ tán thưởng tạo hình xa hoa của ngôi miếu, nhưng cũng không đi vào trong miếu, chỉ thản nhiên nhìn mấy lần đã mở ra, tôi hiểu rõ, anh cũng không tin thờ Nhân Quả luân hồi, nhưng mà tôi lại kiên quyết mà thẳng bước đi vào, trước mặt tượng Phật đầy thương xót, trong lòng tôi một lần lại một lần cầu nguyện: người bên cạnh tôi, hi vọng anh có thể an khang mạnh khoẻ, tránh được nổi khổ ốm đau.
Tôi không hiểu giáo nghĩa, cũng không phải là giáo đồ, nhưng mà tôi lại mang tâm tình chân thành và khẩn cấp chưa từng có, tôi tin tưởng ánh mắt thần linh nhìn xuống chúng sinh, nhất định sẽ thấy được.
Ra khỏi chùa Úc An Thừa kéo tôi: "Chúng ta đi uống rượu?"
Tôi không hiểu rõ: "Uống rượu? Không phải buổi sáng uống với Lục tiên sinh rồi sao?"
Anh lắc đầu một cái: "Nơi chúng ta đi uống rượu, anh xem rồi, ngọn núi này có con đường thông tới một thôn, nơi đó sản xuất rượu đế cực kỳ tuyệt vời!"
Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng mà Úc An Thừa lại viết: "Xe lái không vào được, chúng ta tự đi."
Tôi lập tức do dự, đường núi không dễ đi, lại không biết xa gần, không dám dễ dàng đồng ý anh.
Anh chỉ chỉ sườn núi cách đó không xa:"Người nơi này dùng cái đó!"
Tôi nhìn nhìn, dắt xe Motor vừa mướn ra, sườn xe rộng rãi tục tằng, lúc lên núi nhìn thấy rất nhiều nam nữ trẻ tuổi cưỡi xe "bay" qua, ngược lại cũng có chút động lòng.
Nhưng mà đối với hệ số an toàn lại có chút hoài nghi, còn đang lo lắng, đã bị Úc An Thừa kéo đến cạnh quán thuê xe.
Có nón bảo hiểm, tình trạng xe không tồi, thời tiết tốt như vậy, nghĩ tới có thể cùng anh thoả sức giương oai trong núi rừng, tôi cũng cảm thấy rục rịch chộn rộn.
Cài tốt nón bảo hiểm, tôi dửng dưng ngồi lên ghế lái, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau hào khí vung tay lên: "Trai đẹp, đi chỗ nào? Đi! Chị chở cưng!"
Úc An Thừa cũng cài nút nón bảo hiểm, vẻ mặt coi thường vỗ vỗ tôi, ý tứ bảo tôi xuống.
Tôi có chút kinh ngạc: "Anh cũng lái xe được?"
Anh rõ ràng tổn thương lòng tự ái, kéo tôi xuống rồi ngồi lên, tiếng motor khởi động thình thịch vang lên.
Tôi vội vàng ngồi vào phía sau anh, dù sao, lên núi xuống biển, anh tới chỗ nào, tôi theo là được.
Anh kéo kéo tay của tôi, để tôi giữ chặt anh.
Gần như không chậm trễ chút nào, tôi đưa hai tay ra vững vàng giữ hông của anh, tự nhiên dán cả ngực vào trên lưng của anh.
Anh vô thứ thẳng sống lưng một cái, rất nhanh, xe vọt ra ngoài.
Càng đi thực vật trên núi càng sum xuê, không khí trong lành như tắm, gió ào ào tạt vào mặt, có loại hơi thở mát lạnh mà trong lành.
Chúng tôi lượn trên đường lớn vây quanh núi thật lâu, trời dần tối, đường dần dần nổi lên sương mù, có vẻ như "mây đen khó tìm đường".
Úc An Thừa xuống xe mở bản đồ, chỉ có vị trí đại khái, phía trước là đường nhỏ ngang dọc đi về và xe trâu thưa thớt, thôn chưng cất rượu trong truyền thuyết, không biết trốn ở nơi nào trong sương mù rồi.
Rèm cửa sổ che nắng quá tốt, lúc tôi tỉnh lại cũng không biết trời đã sáng hay chưa, hoảng hoảng hốt hốt, cạnh giường đã không thấy Úc An Thừa đâu.
Tôi hốt hoảng bò dậy, nhảy xuống giường chưa kịp mang giày đã chạy đi tìm anh, lầu hai không thấy ai, tôi lại lao thẳng xuống lầu dưới.
Nhìn tới cánh cửa sát đất ở phòng khách mới bắt đầu vui mừng.
Rèm cửa sổ đã được kéo lên hết, đập vào mắt là ruộng lúa xanh mướt, đối diện sau nhà là một hồ bơi rộng vô cùng, cách đó không xa, còn có một máy xay gió tự động khẽ chuyển.
Cạnh cửa có một cái vạc lớn, Úc An Thừa đứng khom lưng, hình như là ném bánh mì vụn vào, đến gần nhìn, thì ra là một vạc thủy tiên, phía dưới ngoi lên mấy cái đuôi màu đỏ của cá chép.
Anh nhìn thấy tôi, đứng thẳng người dậy: "Ngủ có ngon không?"
Tôi ngượng ngùng chớp mắt một cái, tối ngày hôm qua tỉnh dậy nhiều lần, mỗi lần đều phải ép mình nghĩ đến tư tưởng phẩm đức giáo dục mới miễn cưỡng ngủ tiếp.
"Đương nhiên được." Tôi cười ha hả, đột nhiên cảm thấy ngoài cửa có chút lạnh, vội vàng vào nhà lấy ống tay áo cho anh mang vào.
Anh khoát khoát tay: "Không cần đâu, thời tiết thoải mái lắm, đi rửa mặt đi, chúng ta ăn điểm tâm."
Chờ tôi rửa mặt xong xuống lầu, lại không thấy Úc An Thừa đâu, tôi đang muốn tìm anh, chuông cửa vang lên, một phục vụ viên có nụ cười rạng rỡ dẫn tôi đi đến con đường tĩnh mịch bên ngoài biệt thự.
Ngoài cửa thế mà lại đậu một chiếc xe ngựa! Con ngựa cao to trắng như tuyết, sườn xe trắng như tuyết, màn che nắng màu hồng quả quýt xinh đẹp phủ xuống, Úc An Thừa mỉm cười vươn tay với tôi.
Tôi kéo tay của anh ngồi vào bên cạnh anh, chuông ngựa nhẹ vang lên, ánh mặt trời màu hổ phách xuyên thấu thảm thực vật nhiệt đới rậm rạp tạo nên những đốm sáng vụn vặt, lá cây quấn quanh trùng trùng điệp điệp, giống như không có điểm dừng.
Đến phòng ăn anh xuống trước, đi tới chỗ tôi lại đưa tay, giống như chờ đón nữ hoàng của mình.
Phòng ăn sáng ngày hôm qua vào khách sạn đi ngang qua cảm thấy rộng như mê cung, ngồi ở phòng ngoài có thể vừa xem vườn cảnh nơi xa bao la xanh mướt, mỗi một loại thức ăn đều là mỹ vị tinh tế.
Thật ra thì, chỉ cần có thể ngồi cạnh anh như vậy, chưa cần nói tới thấy gì ăn gì, đó đã là hưởng thụ lớn nhất trên đời.
Một đôi vợ chồng trẻ mang theo một bé trai hai ba tuổi đi qua bàn chúng tôi, cô gái dừng một chút, chợt vui mừng thở nhẹ: "Úc tiên sinh, anh cũng ở nơi đây?"
Úc An Thừa lập tức đứng lên, vui mừng bắt tay với họ.
Cô gái ôm người đàn ông cao gầy tuấn tú bên cạnh, mặt mày tươi cười giới thiệu cho tôi: "Tôi tên là Tô Y Tình, còn đây là chồng tôi: Lục Dương, chúng tôi là bạn của Úc tiên sinh, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây, thật là trùng hợp."
Tôi cũng vui mừng theo họ, cười giới thiệu mình: "Tôi tên là Tân Nghiên, là An Thừa......"
Nói chung vẫn còn có chút mất tự nhiên, nhưng Tô Y Tình đã đón lời: "Tôi hiểu rõ, chúng tôi đã tham gia hôn lễ của An Thừa, các cậu rất xứng đôi đấy."
Tôi thật sự vô cùng ngượng ngùng: "Cám ơn!"
Úc An Thừa cùng Lục Dương rất là quen thuộc, lấy máy tính cầm tay trò chuyện cực kỳ vui vẻ, trong lúc trò chuyện với Tô Y Tình, tôi biết được gần đây Lục Dương có hứng thú nồng đậm với rượu, đặc biệt ở nhà còn giấu rượu, bảo sao tán gẫu với Úc An Thừa không dứt được.
Bọn họ trò chuyện lại còn nói muốn đi tới hầm rượu của khách sạn, thì ra Tửu nghiệp đại thưởng mỗi năm một lần của châu Á về rượu đều tổ chức ở đây, mỗi một lần lấy được Kim Ngân đồng tưởng rượu ngon đều ở hầm rượu trân quý(*) của khách sạn, có thể tham quan và thưởng thức chỉ có người giành được giải thưởng khoá trước và một vị khách được anh ta mời.
Điều kiện hà khắc như vậy, Lục Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, hai người đàn ông này liều lĩnh mạo hiểm đều muốn đi.
Tô Y Tình vừa đút con trai ăn vừa cùng tôi nói chuyện phiếm, bé trai vô cùng xinh đẹp, giữa hai lông mày tràn đầy khí chất anh tuấn, cực kỳ giống bố.
"Bọn họ quen thuộc như vậy, là thế giao à?" Tôi lơ đãng hỏi.
"Cô không biết sao?" Tô Y Tình chớp mắt kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền cười cười: "Cũng đúng, năm năm trước, nói không chừng cậu và An Thừa còn chưa biết nhau."
"Năm năm trước?"
"Năm năm trước, Lục Dương và An Thừa ở cùng một phòng trong bệnh viện, khi đó bọn họ đều phải làm phẫu thuật, hơn nữa, đều là ca mổ sống còn."
Lòng tôi căng thẳng: "Sống còn?"
"Ừ." Y Tình hình như có chút xúc động, "Dù sao, khi đó, không người nào có thể bảo đảm, bọn họ có thể bước xuống bàn mổ hay không...... Cái loại cảm giác kinh hồn bạt vía đó, tôi đến bây giờ vẫn không quên được."
Tôi lo lắng: "Như vậy hiện tại......"
"Không phải đã tốt rồi sao!" Tô Y Tình giống như đang cười tôi buồn lo vô cớ, "Đối với người bệnh có khối u mà nói, năm năm là một cái khe, mấy năm này, nói không lo lắng đề phòng là giả, nhưng mà tôi và Lục Dương, luôn dùng thái độ lạc quan nhất đối mặt tất cả, chúng tôi cùng đi qua mọi chuyện, đã sớm hứa với nhau, qua năm năm thì đi du lịch khắp thế giới, nghe nói bên này có tửu nghiệp đại thưởng thì lập tức chạy tới."
"Đây chỉ là trạm đầu tiên trong chuyến du lịch thế giới của các cô đúng không? Trạm tiếp theo chuẩn bị đi đâu?" Từ trong thâm tâm tôi mừng thay cho bọn họ.
Tô Y Tình lắc đầu một cái: "Trạm tiếp theo, phải chờ cô hai trong bụng ra đời rồi tính sau."
Tôi kinh ngạc nhìn bụng cô, quả nhiên hơi nhô lên, bởi vì mặc váy rộng, cho nên vừa rồi mới nhìn không ra.
"Hơn năm tháng rồi, là một bé gái." Tô Y Tình để tay ở chỗ nhô lên, nụ cười thỏa mãn.
Bé trai bò xuống cái ghế ngồi, dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên bụng mẹ, giống như một người mẫu khích lệ em gái:"Em gái ngoan, không để cho mẹ ói nữa nha..., chờ em ra ngoài anh trai cho em ăn đường nha."
"Nam nữ thành đôi, cô quá hạnh phúc!" Tôi cảm thán.
"Cô cũng có thể mà!" Tô Y Tình lập tức nói không chút nghĩ ngợi, "Thế nào, có tính toán chưa?"
Tôi cảm thấy rất đột ngột, cười che giấu lúng túng: "Chúng tôi......sẽ sớm thôi."
Cô hiểu được: "Đúng vậy, hai người vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa trải qua thế giới của hai người."
Chúng tôi mang theo đứa bé tán gẫu một lúc, Úc An Thừa cùng Lục Dương mới thỏa mãn trở lại, đứa bé lập tức dính lên người Lạc Dương, la hét muốn đi Câu Lạc Bộ nhi đồng. Vợ chồng bọn họ có chút xin lỗi tạm biệt chúng tôi, còn hẹn ước hàng năm thời điểm tửu nghiệp đại thưởng diễn ra tới nơi đây gặp mặt.
"An Thừa, giữ gìn sức khỏe cho tốt, về sau, chúng ta gặp nhau hàng năm!" Vẻ mặt Lục Dương rạng rỡ nói.
Úc An Thừa hiểu ý, cười yếu ớt gật đầu.
Chúng tôi nhìn bọn họ xuyên qua đường mòn, đi về phía sân cỏ rộng rãi, Lục Dương ôm con trai, bóng dáng y cùng Y Tình tay trong tay, nhanh nhẹn mà vui vẻ.
Bọn họ cùng đi qua thời khắc gian nan nhất, cầm tay nhau, không xa không rời, cuối cùng nghênh đón an khang cùng hạnh phúc lâu dài.
Mà năm năm trước, khi Úc An Thừa sống chết không rõ nằm ở trên bàn mổ thì tôi và anh, hoàn toàn là người lạ.
Đối với bệnh nhân có khối u mà nói, năm năm, không khác gì chân chính đi qua Sinh Tử Quan, mà đối với người bệnh tim mà nói, vĩnh viễn không có ranh giới chính xác, bệnh của anh, nhất định sẽ dây dưa anh cả đời.
Lòng của tôi như bị một tảng đá lớn ngăn chặn, không tự chủ nắm thật chặt tay anh.
Đã từng đau, tôi không có cơ hội cùng anh chịu đựng.
Nếu như con đường sau này, mặc kệ là suôn sẻ hay gập ghềnh, tôi đều có thể ở bên anh, thì đó chính là may mắn lớn nhất của tôi kiếp này.
Trợ lý Đông giúp chúng tôi sắp xếp một chiếc xe, hành trình rất đơn giản, trước tiên đến chùa Phật giáo Danh Thành nổi tiếng nhất trên núi, còn dư lại thời gian thì đi dạo, tòa thành nhỏ này lấy miếu Lão Nhai Tự rộng rãi và đồ thủ công tuyệt đẹp mà nổi danh thế giới, thích hợp để đi dạo.
Chùa miếu trên chân núi, nhỏ mà hoa mỹ, hương khói thịnh vượng, nghe nói là một trong những ngôi chùa miếu cao cấp nhất của Đông Nam Á, thành kính cầu nguyện tương đối linh nghiệm.
Úc An Thừa cực kỳ tán thưởng tạo hình xa hoa của ngôi miếu, nhưng cũng không đi vào trong miếu, chỉ thản nhiên nhìn mấy lần đã mở ra, tôi hiểu rõ, anh cũng không tin thờ Nhân Quả luân hồi, nhưng mà tôi lại kiên quyết mà thẳng bước đi vào, trước mặt tượng Phật đầy thương xót, trong lòng tôi một lần lại một lần cầu nguyện: người bên cạnh tôi, hi vọng anh có thể an khang mạnh khoẻ, tránh được nổi khổ ốm đau.
Tôi không hiểu giáo nghĩa, cũng không phải là giáo đồ, nhưng mà tôi lại mang tâm tình chân thành và khẩn cấp chưa từng có, tôi tin tưởng ánh mắt thần linh nhìn xuống chúng sinh, nhất định sẽ thấy được.
Ra khỏi chùa Úc An Thừa kéo tôi: "Chúng ta đi uống rượu?"
Tôi không hiểu rõ: "Uống rượu? Không phải buổi sáng uống với Lục tiên sinh rồi sao?"
Anh lắc đầu một cái: "Nơi chúng ta đi uống rượu, anh xem rồi, ngọn núi này có con đường thông tới một thôn, nơi đó sản xuất rượu đế cực kỳ tuyệt vời!"
Tôi đương nhiên đồng ý, nhưng mà Úc An Thừa lại viết: "Xe lái không vào được, chúng ta tự đi."
Tôi lập tức do dự, đường núi không dễ đi, lại không biết xa gần, không dám dễ dàng đồng ý anh.
Anh chỉ chỉ sườn núi cách đó không xa:"Người nơi này dùng cái đó!"
Tôi nhìn nhìn, dắt xe Motor vừa mướn ra, sườn xe rộng rãi tục tằng, lúc lên núi nhìn thấy rất nhiều nam nữ trẻ tuổi cưỡi xe "bay" qua, ngược lại cũng có chút động lòng.
Nhưng mà đối với hệ số an toàn lại có chút hoài nghi, còn đang lo lắng, đã bị Úc An Thừa kéo đến cạnh quán thuê xe.
Có nón bảo hiểm, tình trạng xe không tồi, thời tiết tốt như vậy, nghĩ tới có thể cùng anh thoả sức giương oai trong núi rừng, tôi cũng cảm thấy rục rịch chộn rộn.
Cài tốt nón bảo hiểm, tôi dửng dưng ngồi lên ghế lái, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau hào khí vung tay lên: "Trai đẹp, đi chỗ nào? Đi! Chị chở cưng!"
Úc An Thừa cũng cài nút nón bảo hiểm, vẻ mặt coi thường vỗ vỗ tôi, ý tứ bảo tôi xuống.
Tôi có chút kinh ngạc: "Anh cũng lái xe được?"
Anh rõ ràng tổn thương lòng tự ái, kéo tôi xuống rồi ngồi lên, tiếng motor khởi động thình thịch vang lên.
Tôi vội vàng ngồi vào phía sau anh, dù sao, lên núi xuống biển, anh tới chỗ nào, tôi theo là được.
Anh kéo kéo tay của tôi, để tôi giữ chặt anh.
Gần như không chậm trễ chút nào, tôi đưa hai tay ra vững vàng giữ hông của anh, tự nhiên dán cả ngực vào trên lưng của anh.
Anh vô thứ thẳng sống lưng một cái, rất nhanh, xe vọt ra ngoài.
Càng đi thực vật trên núi càng sum xuê, không khí trong lành như tắm, gió ào ào tạt vào mặt, có loại hơi thở mát lạnh mà trong lành.
Chúng tôi lượn trên đường lớn vây quanh núi thật lâu, trời dần tối, đường dần dần nổi lên sương mù, có vẻ như "mây đen khó tìm đường".
Úc An Thừa xuống xe mở bản đồ, chỉ có vị trí đại khái, phía trước là đường nhỏ ngang dọc đi về và xe trâu thưa thớt, thôn chưng cất rượu trong truyền thuyết, không biết trốn ở nơi nào trong sương mù rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook