Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
-
Chương 24
Edit: Thích Cháo Trắng
Úc An Thừa không thấy rõ tôi đang nói gì, nhưng vẫn lập tức xông lên ôm lấy cả người đã run rẩy xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống của tôi, khẽ vuốt ve trên lưng tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi hoảng hốt hi vọng có thể lập tức chết luôn trong trong vòng ôm này đi, nhưng lại rất tỉnh táo, cho dù chết một vạn lần, tôi cũng không thê nào khoét hết được dấu ấn sỉ nhục trên ngực.
Để có thể tiếp tục sống, tôi đã từng làm rất nhiều chuyện mặt dày, tôi nhẹ nhàng tiếp nhận tất cả những món quà từ thiện trao tặng hoặc bố thí để có thể tiếp tục kéo dài chút hơi tàn, nhưng chỉ duy nhất lần này, đối mặt với anh, tôi cảm thấy xấu hổ như thể bản thân đang rách nát, lõa thể (không mặc gì).
Bảo tôi làm sao đối mặt với tình yêu của anh!
Trong lúc tôi bừng bừng sức sống vênh váo tự đắc, cũng chỉ yên lặng ở một bên, lúc tôi bị tổn thương sâu sắc, chỉ nhớ đến an nguy của tôi, lúc tôi xấu hổ đối mặt với chuyện cuối cùng thì bí mật cũng bị phơi bày hoàn toàn thì lại nói ra tình yêu vẫn luôn giấu kín của mình.
Mà lại còn hèn mọn như vậy.
"Anh hiểu rõ mình không trọn vẹn, nhưng mà, anh muốn tận lực cố gắng cho em một mái nhà hoàn chỉnh, em có thể thử yêu anh hay không?"
Tôi làm gì có tư cách thừa nhận tình yêu như vậy! Nếu như ở lại bên cạnh anh, tôi chỉ khiến cho cuộc sống của anh vấy bẩn vì tôi mà thôi!
Tôi luống cuống và tuyệt vọng cắn chặt xương ngón tay, nước mắt khổ sở mặn chát mang theo đau đớn từ ngón tay chảy vào trong miệng.
Úc An Thừa dùng sức kéo tay tôi ra khỏi miệng, ra hiệu thủ ngữ có chút biến hình vì hốt hoảng: "Không nên tự làm mình tổn thương! Thật xin lỗi, là anh không tốt, anh vẫn không đối xử tốt với em!"
Tôi dùng sức lắc đầu: "Tôi không xứng, tôi không xứng với tình yêu của anh! Ở trước mặt anh tôi chỉ cảm thấy xấu hổ, tôi không có cách nào đối mặt với anh nữa, để cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng đi, anh thả tôi ra đi ——"
Úc An Thừa nhìn thấy tôi mấp máy môi liên tục, mê mang không hiểu, không thể không cầm máy tính cầm tay lên: "Anh nhìn không hiểu, em nói chậm một chút có được hay không?"
Tôi bụm mặt kêu lên: "Tôi yêu anh, tôi là cái gì mà dám yêu anh như vậy!"
Anh không nghe được, chỉ là ôm lấy tôi... Tôi chưa bao giờ biết anh lại có sức lực lớn như thế, giống như có thể xây nên một bức tường vì tôi, giúp tôi ngăn trở tất cả tổn thương, đau đớn, công kích và hành hạ ở bên ngoài.
Tôi tham lam hít thở mùi hương của anh, ghi tạc trong lòng tiết tấu mỗi một lần anh vỗ nhẹ trên sống lưng tôi.
Những gì anh cho, tôi đều cẩn thận quý trọng, giống như rượu được niêm phong cất vào kho, mỗi lần chỉ lấy ra nhấp một ngụm nhỏ, sưởi ấm cuộc sống sau này của tôi, như vậy cũng đủ rồi.
Ngoài ra, tôi không nên có thêm bất kỳ lòng tham nào nữa.
Đến lúc ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, tôi đã có thể tạo cho mình vẻ tỉnh táo mà lạnh nhạt:
"Cảm ơn anh, nhưng, tôi đã định sẽ không yêu bất kỳ ai nữa."
Tôi sử dụng chút sức lực mà vất vả lắm mới tích góp được để giãy giụa ra khỏi ngực của anh, vừa định đi vượt qua anh, lại bị anh túm chặt lấy tay.
Anh dùng thủ ngữ, từng cái khoa tay múa chân đều rất kiên quyết: "Anh có thể đợi, anh đã từng nghĩ để em đi vô số lần, nhưng lần này, anh tuyệt đối không buông em ra."
Tôi không biết đêm hôm ấy, rốt cuộc mình có ngủ hay không, chỉ là không ngừng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của ba.
Tôi chảy nước mắt, hết lần này đến lần khác nói với ba: "Ba, cảm ơn người đã để cho con gặp được anh ấy."
Ngày thứ hai tỉnh lại, hai mắt vừa đau vừa xót, nhìn đồng thấy giờ làm việc đã qua lâu rồi, tôi vội vàng mở cửa thư phòng muốn vào phòng tắm rửa mặt, lại thấy dưới khe cửa nhét một tờ giấy.
Thiếu chút nữa đã đạp lên nó, tôi vội vàng nhặt lên.
Là hình vẽ phác họa lưu loát, vẽ một cô gái đang ngủ, tóc dài tản mát trên gương mặt, mi tâm còn hơi nhíu.
Bên cạnh là một hàng chữ: "Em ngủ không được ngon lắm, anh bảo trợ lý Đông giúp em xin nghỉ làm nửa ngày."
Vành mắt của tôi bất giác nóng lên, đây rõ ràng là anh vẽ dáng vẻ tôi ngủ tối hôm qua, vậy thì làm sao anh có thể ngủ ngon đây?
Rửa mặt xong tôi đi đến bên bàn ăn, trên bàn đã chuẩn bị chu đáo một bàn trứng muối, dưới mâm chèn một tờ giấy, phía trên vẽ một thôn nhỏ non xanh nước biếc, bên cạnh có một hàng chữ: "Đến thôn nhỏ ở Tô Bắc mua trứng vịt, màu xanh lá cây không ô nhiễm."
Tôi cười một tiếng, nước mắt lập tức rơi.
Ăn xong điểm tâm tôi không muốn một mình ở lại căn nhà nhỏ không có việc gì làm, nên lại ngồi xe buýt đi tới trường học.
Mới vừa mở cửa phòng làm việc ra, một nữ đồng nghiệp cùng tuổi gần gũi với tôi nhất liền hô to gọi nhỏ: "Ai nha chồng của Tân Nghiên thật là lãng mạn nha, hôm nay là ngày đặc biệt gì đó đúng không!"
Trên bàn tôi đặt một bó hoa hồng đỏ nở rộ, phải chừng trên trăm đóa, những cánh hồng mượt như nhung còn đọng những giọt nước, kiều diễm ướt át.
Tôi cố gắng trấn tĩnh: "Cách làm cũ như vậy, lãng mạn cái gì đây."
"Không phải không phải, cô xem đi!"
Tôi nhìn theo tay cô bạn chỉ thì thấy giấy bọc bên ngoài, lại là một bức tranh màu sắc sặc sỡ! Trên đó vẽ một cô gái đang nhảy múa, váy dài màu trắng linh động tung bay, bối cảnh chính là lầu nhỏ bên ngoài đình viện.
Rõ ràng đây chính là thời điểm chúng tôi mới vừa kết hôn không lâu, vào trước khi cái đêm mưa gió sấm chớp đó xảy ra, là cảnh tượng tôi khiêu vũ trong sân.
Ngay cả nữ đồng nghiệp cứng ngắc nhất phòng cũng phải chậc chậc cảm thán: "Vừa nhìn đã biết là vẽ Tân Nghiên rồi, chồng em thật là dụng tâm đối với em."
Trời ạ, vẽ đẹp như vậy, nhất định tốn rất nhiều tâm huyết, thế nhưng anh lại dùng bức tranh đó để bọc bó hoa!
Tôi không bình tĩnh được nữa, muốn nhanh chóng tháo giấy bọc ra, chạm vào mặt giấy mới thở phào nhẹ nhõm: cũng may, chỉ là một bản in thôi, bản gốc vẫn còn giữ.
Tiếp theo, học sinh và đồng nghiệp ở văn phòng ra ra vào vào, đều vô tình nhìn thấy rồi kinh ngạc than thở không dứt về niềm hạnh phúc của tôi.
Đầu óc tôi choáng váng giữa hương hoa hồng thơm ngào ngạt và những lời cảm khái của đồng nghiệp, hình như mình thật sự chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Sự náo nhiệt khác thường và tiếng nói líu ríu trong phòng làm việc chỉ kết thúc sau khi hiệu trưởng bước vào.
Hiệu trưởng nhờ mọi người giúp một chuyện, khu công nghệ cao của chính phủ muốn mở một hạng mục du lịch to lớn ở một thôn cổ bên hồ, hợp tác với một tập đoàn khách sạn nghỉ dưỡng của Mỹ, ngày mai tập đoàn này sẽ phái một đội nhân lực tới khảo sát thực địa, lại đúng lúc khu công nghệ cao đang tổ chức hội chợ giao dịch quốc tế, phiên dịch viên của chính phủ không đủ, vốn định hỏi mượn một giáo viên của trường chúng ta, ai ngờ hôm nay cô ấy đột nhiên bị bệnh phải vào bệnh viện cấp cứu, nên trong số mọi người có ai tình nguyện đi không.
Mặc dù thôn trang kia cách trung tâm thành phố S chỉ nửa giờ đồng hồ đi đường, nhưng vừa nghe nói cần đi một tuần lễ, hơn nữa còn phải ở lại bên ngoài, mấy nữ giáo viên đã kết hôn lập tức nói trong nhà còn có con nhỏ không ai chăm sóc, lại đúng lúc bạn trai đang sống ở nơi khác của một nữ giáo viên không lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu trở về, người rảnh rỗi chỉ còn dư lại mình tôi.
Huống chi thời tiết nóng như vậy, tất cả mọi người đều không muốn leo núi vượt sông cùng đoàn khảo sát.
Tôi chần chừ một chút, ở nơi này lý lịch của tôi là kém nhất, cuối cùng đoán chừng cũng trốn không thoát, chẳng bằng sảng khoái nhận một chút.
Quan trọng nhất là, tôi cũng cần ở một mình điều chỉnh lại tâm trạng, ở bên cạnh anh, tôi thật sự không nắm chắc còn có thể khống chế được tình cảm của mình hay không.
Tôi chủ động đứng dậy: "Tôi đi cho."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người nhân cơ hội nói nói thêm vào: "Đúng vậy, người trẻ tuổi nên rèn luyện một chút!"
Cuối cùng hoà hợp êm thấm đến lúc tan việc, tôi thu dọn đồ đạc xong đứng lên, khối màu đỏ to lớn kia lại đập vào mắt, tôi không khỏi dừng lại, đưa tay vuốt ve cánh hoa hồng
Anh tặng hoa hồng cho tôi, mỗi một đóa đều đầy đặn trơn mềm không tỳ vết, thật giống như một đoạn cuộc sống đẹp đẽ hoàn mỹ.
Thế nhưng chính sự hoàn mỹ như này, lại là thứ mà tôi vĩnh viễn không thể tiếp nhận được.
Toàn bộ gai nhọn trên cành hoa đã bị bỏ đi sạch sẽ, nhưng tôi lại như bị gai đâm nhanh chóng thu tay về.
Đang muốn ra khỏi phòng làm việc thì chuông điện thoại di động reo báo tin nhắn đến, là Úc An Thừa.
"Tan làm chưa?"
Tôi thở dài vì nhịp tim vội vã tăng nhanh của mình: "Ừ."
Anh lập tức trả lời: "Anh ở dưới lầu chờ em."
Chính vào lúc học sinh tan lớp đang đi tới phòng ăn, tôi nhìn xuyên qua một đám nữ sinh lấm la lấm lét ngần ngại không dám tiến lên nhìn anh, trông thấy anh ăn mặc sảng khoái nhàn nhã, mới cắt tóc, trẻ trung như sinh viên đại học.
Mấy nữ sinh tụm lại một chỗ nhỏ giọng mưu đồ bí mật chuyện gì, đột nhiên một nữ sinh cao gầy xinh đẹp ngẩng đầu bước thẳng tới trước mặt anh, nhét một tờ giấy vào trong tay anh: "Này, anh chàng đẹp trai, đây là số túc xá cùng số điện thoại của tôi, có thể kết bạn hay không?"
Anh không kịp ứng phó, không giải thích được nhìn tờ giấy trong tay một chút, chỉ là tốt tính cười cười.
Bên này hăng hái nhiệt tình, một người nữ sinh kêu lên: "Vừa rồi không phải cậu nói cậu dám hôn anh ấy sao?"
Cô gái cao gầy kia thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, lại cười hì hì nhìn Úc An Thừa nói: "Anh chàng đẹp trai, để cho tôi hôn một cái được không? Tối nay tôi thuộc về anh!"
Úc An Thừa giữ nụ cười ôn hòa trước sau như một, bên cạnh là một đám nữ sinh hưng phấn hơn: "Hôn đi! Hôn đi!"
Tôi chạy lên đẩy Úc An Thừa ra: "Còn cười! Người ta đều muốn ăn tươi nuốt sống anh đó!"
Anh không hiểu rõ, nhưng vẫn lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt vô tội nhìn tôi.
Nữ sinh kia quả nhiên chẳng biết xấu hổ là gì, vẫn còn tiếp tục trêu đùa: "Anh chàng đẹp trai, thế nào nha?"
Đây là cái loại oai phong không đứng đắn gì chứ! Đứng trước mặt người giám sát mà học sinh lại dám công khai đùa giỡn con trai nhà lành!
Tôi đau đầu nhức óc, "Các em học ở ban nào, đây là dáng vẻ mà một học sinh nên có sao!"
Họ xì mũi coi thường: "Cô à, yểu điệu thục nam, cô gái hảo cầu, rất bình thường mà."
Tôi tức giận đến không lựa lời nói: "Người đàn ông của cô giáo mà các cô cũng dám nghĩ đến! Định làm phản hả!"
Họ không chút nào nhượng bộ: "Cô giáo à, nói chuyện phải có chứng cớ đó..., là người đàn ông của cô thì hãy làm cho anh ấy ngoan ngoãn hôn cô một cái, bằng không cũng không cần cản trở em theo đuổi tình yêu đích thực nha."
Lúc này làm sao tôi có thể bảo anh hôn tôi được!
Trong lòng thật sự là một trăm cái không cam tâm, dầu gì tôi cũng đường đường là một cô giáo, lại bị cô gái nhỏ năm nhất kia bắt nạt thành như vậy, mà sức lực để bật lại tôi cũng không có, bảo tôi sau này làm sao có thể ra oai ở cái trường này đây!
Đang cắn răng nghiến lợi phát điên ở bên trong, Úc An Thừa nhẹ nhàng nắm bả vai của tôi, vô cùng tự nhiên, hôn một cái lên trán tôi, lại cầm lấy cái túi xách của tôi, dắt tôi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra cho tôi.
Họ cũng nín thở, cho đến khi xe khởi động, tôi mới nghe được tiếng thét chói tai không thể tin được của bọn họ.
Tuy Úc An Thừa không nghe được, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, dùng thủ ngữ hỏi tôi: "Thế nào?"
Tôi lắc đầu một cái, tức giận còn chưa tan: "Một đám nữ sinh điên khùng!"
Anh cười cười, nắm tay của tôi, ý bảo không muốn tôi tức giận.
Tôi lập tức tránh né rút tay ra: "Cám ơn hoa của anh, quá quý giá, về sau không cần làm như vậy nữa."
"Em không thích sao?"
Tôi tận lực làm ra vẻ vô cùng tỉnh táo: "Gây ra sự chấn động hơi lớn ở văn phòng."
Ai ngờ anh không để ý chút nào: "Bọn họ sẽ quen nhanh thôi."
Tôi cảm thấy kinh hãi: "Úc An Thừa, anh còn định như thế nào nữa?"
Xe ngừng lại, anh không trả lời, xuống xe mở cửa xe ra cho tôi, dẫn tôi đến cửa một căn nhà nhỏ sạch sẽ mát mẻ.
Tôi mê muội đứng lại, anh dẫn tôi đi vào, mặt đất lát gạch màu xanh, kết cấu căn nhà nhỏ gồm hai tầng bằng gỗ, còn lưu lại chút đồ trang trí cổ xưa.
"Đây là "Nhị", em thấy thế nào?"
Tôi há miệng sửng sốt thật lâu mới phản ứng được, chính là lần tôi nói đùa với anh sẽ mở một quán ăn của riêng mình.
Cái "Nhị" kia, chỉ là tôi tạm thời bịa chuyện, sao anh lại có thể tin là thật được!
Úc An Thừa không thấy rõ tôi đang nói gì, nhưng vẫn lập tức xông lên ôm lấy cả người đã run rẩy xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống của tôi, khẽ vuốt ve trên lưng tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi hoảng hốt hi vọng có thể lập tức chết luôn trong trong vòng ôm này đi, nhưng lại rất tỉnh táo, cho dù chết một vạn lần, tôi cũng không thê nào khoét hết được dấu ấn sỉ nhục trên ngực.
Để có thể tiếp tục sống, tôi đã từng làm rất nhiều chuyện mặt dày, tôi nhẹ nhàng tiếp nhận tất cả những món quà từ thiện trao tặng hoặc bố thí để có thể tiếp tục kéo dài chút hơi tàn, nhưng chỉ duy nhất lần này, đối mặt với anh, tôi cảm thấy xấu hổ như thể bản thân đang rách nát, lõa thể (không mặc gì).
Bảo tôi làm sao đối mặt với tình yêu của anh!
Trong lúc tôi bừng bừng sức sống vênh váo tự đắc, cũng chỉ yên lặng ở một bên, lúc tôi bị tổn thương sâu sắc, chỉ nhớ đến an nguy của tôi, lúc tôi xấu hổ đối mặt với chuyện cuối cùng thì bí mật cũng bị phơi bày hoàn toàn thì lại nói ra tình yêu vẫn luôn giấu kín của mình.
Mà lại còn hèn mọn như vậy.
"Anh hiểu rõ mình không trọn vẹn, nhưng mà, anh muốn tận lực cố gắng cho em một mái nhà hoàn chỉnh, em có thể thử yêu anh hay không?"
Tôi làm gì có tư cách thừa nhận tình yêu như vậy! Nếu như ở lại bên cạnh anh, tôi chỉ khiến cho cuộc sống của anh vấy bẩn vì tôi mà thôi!
Tôi luống cuống và tuyệt vọng cắn chặt xương ngón tay, nước mắt khổ sở mặn chát mang theo đau đớn từ ngón tay chảy vào trong miệng.
Úc An Thừa dùng sức kéo tay tôi ra khỏi miệng, ra hiệu thủ ngữ có chút biến hình vì hốt hoảng: "Không nên tự làm mình tổn thương! Thật xin lỗi, là anh không tốt, anh vẫn không đối xử tốt với em!"
Tôi dùng sức lắc đầu: "Tôi không xứng, tôi không xứng với tình yêu của anh! Ở trước mặt anh tôi chỉ cảm thấy xấu hổ, tôi không có cách nào đối mặt với anh nữa, để cho tôi giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng đi, anh thả tôi ra đi ——"
Úc An Thừa nhìn thấy tôi mấp máy môi liên tục, mê mang không hiểu, không thể không cầm máy tính cầm tay lên: "Anh nhìn không hiểu, em nói chậm một chút có được hay không?"
Tôi bụm mặt kêu lên: "Tôi yêu anh, tôi là cái gì mà dám yêu anh như vậy!"
Anh không nghe được, chỉ là ôm lấy tôi... Tôi chưa bao giờ biết anh lại có sức lực lớn như thế, giống như có thể xây nên một bức tường vì tôi, giúp tôi ngăn trở tất cả tổn thương, đau đớn, công kích và hành hạ ở bên ngoài.
Tôi tham lam hít thở mùi hương của anh, ghi tạc trong lòng tiết tấu mỗi một lần anh vỗ nhẹ trên sống lưng tôi.
Những gì anh cho, tôi đều cẩn thận quý trọng, giống như rượu được niêm phong cất vào kho, mỗi lần chỉ lấy ra nhấp một ngụm nhỏ, sưởi ấm cuộc sống sau này của tôi, như vậy cũng đủ rồi.
Ngoài ra, tôi không nên có thêm bất kỳ lòng tham nào nữa.
Đến lúc ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, tôi đã có thể tạo cho mình vẻ tỉnh táo mà lạnh nhạt:
"Cảm ơn anh, nhưng, tôi đã định sẽ không yêu bất kỳ ai nữa."
Tôi sử dụng chút sức lực mà vất vả lắm mới tích góp được để giãy giụa ra khỏi ngực của anh, vừa định đi vượt qua anh, lại bị anh túm chặt lấy tay.
Anh dùng thủ ngữ, từng cái khoa tay múa chân đều rất kiên quyết: "Anh có thể đợi, anh đã từng nghĩ để em đi vô số lần, nhưng lần này, anh tuyệt đối không buông em ra."
Tôi không biết đêm hôm ấy, rốt cuộc mình có ngủ hay không, chỉ là không ngừng nhìn thấy gương mặt mỉm cười của ba.
Tôi chảy nước mắt, hết lần này đến lần khác nói với ba: "Ba, cảm ơn người đã để cho con gặp được anh ấy."
Ngày thứ hai tỉnh lại, hai mắt vừa đau vừa xót, nhìn đồng thấy giờ làm việc đã qua lâu rồi, tôi vội vàng mở cửa thư phòng muốn vào phòng tắm rửa mặt, lại thấy dưới khe cửa nhét một tờ giấy.
Thiếu chút nữa đã đạp lên nó, tôi vội vàng nhặt lên.
Là hình vẽ phác họa lưu loát, vẽ một cô gái đang ngủ, tóc dài tản mát trên gương mặt, mi tâm còn hơi nhíu.
Bên cạnh là một hàng chữ: "Em ngủ không được ngon lắm, anh bảo trợ lý Đông giúp em xin nghỉ làm nửa ngày."
Vành mắt của tôi bất giác nóng lên, đây rõ ràng là anh vẽ dáng vẻ tôi ngủ tối hôm qua, vậy thì làm sao anh có thể ngủ ngon đây?
Rửa mặt xong tôi đi đến bên bàn ăn, trên bàn đã chuẩn bị chu đáo một bàn trứng muối, dưới mâm chèn một tờ giấy, phía trên vẽ một thôn nhỏ non xanh nước biếc, bên cạnh có một hàng chữ: "Đến thôn nhỏ ở Tô Bắc mua trứng vịt, màu xanh lá cây không ô nhiễm."
Tôi cười một tiếng, nước mắt lập tức rơi.
Ăn xong điểm tâm tôi không muốn một mình ở lại căn nhà nhỏ không có việc gì làm, nên lại ngồi xe buýt đi tới trường học.
Mới vừa mở cửa phòng làm việc ra, một nữ đồng nghiệp cùng tuổi gần gũi với tôi nhất liền hô to gọi nhỏ: "Ai nha chồng của Tân Nghiên thật là lãng mạn nha, hôm nay là ngày đặc biệt gì đó đúng không!"
Trên bàn tôi đặt một bó hoa hồng đỏ nở rộ, phải chừng trên trăm đóa, những cánh hồng mượt như nhung còn đọng những giọt nước, kiều diễm ướt át.
Tôi cố gắng trấn tĩnh: "Cách làm cũ như vậy, lãng mạn cái gì đây."
"Không phải không phải, cô xem đi!"
Tôi nhìn theo tay cô bạn chỉ thì thấy giấy bọc bên ngoài, lại là một bức tranh màu sắc sặc sỡ! Trên đó vẽ một cô gái đang nhảy múa, váy dài màu trắng linh động tung bay, bối cảnh chính là lầu nhỏ bên ngoài đình viện.
Rõ ràng đây chính là thời điểm chúng tôi mới vừa kết hôn không lâu, vào trước khi cái đêm mưa gió sấm chớp đó xảy ra, là cảnh tượng tôi khiêu vũ trong sân.
Ngay cả nữ đồng nghiệp cứng ngắc nhất phòng cũng phải chậc chậc cảm thán: "Vừa nhìn đã biết là vẽ Tân Nghiên rồi, chồng em thật là dụng tâm đối với em."
Trời ạ, vẽ đẹp như vậy, nhất định tốn rất nhiều tâm huyết, thế nhưng anh lại dùng bức tranh đó để bọc bó hoa!
Tôi không bình tĩnh được nữa, muốn nhanh chóng tháo giấy bọc ra, chạm vào mặt giấy mới thở phào nhẹ nhõm: cũng may, chỉ là một bản in thôi, bản gốc vẫn còn giữ.
Tiếp theo, học sinh và đồng nghiệp ở văn phòng ra ra vào vào, đều vô tình nhìn thấy rồi kinh ngạc than thở không dứt về niềm hạnh phúc của tôi.
Đầu óc tôi choáng váng giữa hương hoa hồng thơm ngào ngạt và những lời cảm khái của đồng nghiệp, hình như mình thật sự chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Sự náo nhiệt khác thường và tiếng nói líu ríu trong phòng làm việc chỉ kết thúc sau khi hiệu trưởng bước vào.
Hiệu trưởng nhờ mọi người giúp một chuyện, khu công nghệ cao của chính phủ muốn mở một hạng mục du lịch to lớn ở một thôn cổ bên hồ, hợp tác với một tập đoàn khách sạn nghỉ dưỡng của Mỹ, ngày mai tập đoàn này sẽ phái một đội nhân lực tới khảo sát thực địa, lại đúng lúc khu công nghệ cao đang tổ chức hội chợ giao dịch quốc tế, phiên dịch viên của chính phủ không đủ, vốn định hỏi mượn một giáo viên của trường chúng ta, ai ngờ hôm nay cô ấy đột nhiên bị bệnh phải vào bệnh viện cấp cứu, nên trong số mọi người có ai tình nguyện đi không.
Mặc dù thôn trang kia cách trung tâm thành phố S chỉ nửa giờ đồng hồ đi đường, nhưng vừa nghe nói cần đi một tuần lễ, hơn nữa còn phải ở lại bên ngoài, mấy nữ giáo viên đã kết hôn lập tức nói trong nhà còn có con nhỏ không ai chăm sóc, lại đúng lúc bạn trai đang sống ở nơi khác của một nữ giáo viên không lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu trở về, người rảnh rỗi chỉ còn dư lại mình tôi.
Huống chi thời tiết nóng như vậy, tất cả mọi người đều không muốn leo núi vượt sông cùng đoàn khảo sát.
Tôi chần chừ một chút, ở nơi này lý lịch của tôi là kém nhất, cuối cùng đoán chừng cũng trốn không thoát, chẳng bằng sảng khoái nhận một chút.
Quan trọng nhất là, tôi cũng cần ở một mình điều chỉnh lại tâm trạng, ở bên cạnh anh, tôi thật sự không nắm chắc còn có thể khống chế được tình cảm của mình hay không.
Tôi chủ động đứng dậy: "Tôi đi cho."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, có người nhân cơ hội nói nói thêm vào: "Đúng vậy, người trẻ tuổi nên rèn luyện một chút!"
Cuối cùng hoà hợp êm thấm đến lúc tan việc, tôi thu dọn đồ đạc xong đứng lên, khối màu đỏ to lớn kia lại đập vào mắt, tôi không khỏi dừng lại, đưa tay vuốt ve cánh hoa hồng
Anh tặng hoa hồng cho tôi, mỗi một đóa đều đầy đặn trơn mềm không tỳ vết, thật giống như một đoạn cuộc sống đẹp đẽ hoàn mỹ.
Thế nhưng chính sự hoàn mỹ như này, lại là thứ mà tôi vĩnh viễn không thể tiếp nhận được.
Toàn bộ gai nhọn trên cành hoa đã bị bỏ đi sạch sẽ, nhưng tôi lại như bị gai đâm nhanh chóng thu tay về.
Đang muốn ra khỏi phòng làm việc thì chuông điện thoại di động reo báo tin nhắn đến, là Úc An Thừa.
"Tan làm chưa?"
Tôi thở dài vì nhịp tim vội vã tăng nhanh của mình: "Ừ."
Anh lập tức trả lời: "Anh ở dưới lầu chờ em."
Chính vào lúc học sinh tan lớp đang đi tới phòng ăn, tôi nhìn xuyên qua một đám nữ sinh lấm la lấm lét ngần ngại không dám tiến lên nhìn anh, trông thấy anh ăn mặc sảng khoái nhàn nhã, mới cắt tóc, trẻ trung như sinh viên đại học.
Mấy nữ sinh tụm lại một chỗ nhỏ giọng mưu đồ bí mật chuyện gì, đột nhiên một nữ sinh cao gầy xinh đẹp ngẩng đầu bước thẳng tới trước mặt anh, nhét một tờ giấy vào trong tay anh: "Này, anh chàng đẹp trai, đây là số túc xá cùng số điện thoại của tôi, có thể kết bạn hay không?"
Anh không kịp ứng phó, không giải thích được nhìn tờ giấy trong tay một chút, chỉ là tốt tính cười cười.
Bên này hăng hái nhiệt tình, một người nữ sinh kêu lên: "Vừa rồi không phải cậu nói cậu dám hôn anh ấy sao?"
Cô gái cao gầy kia thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, lại cười hì hì nhìn Úc An Thừa nói: "Anh chàng đẹp trai, để cho tôi hôn một cái được không? Tối nay tôi thuộc về anh!"
Úc An Thừa giữ nụ cười ôn hòa trước sau như một, bên cạnh là một đám nữ sinh hưng phấn hơn: "Hôn đi! Hôn đi!"
Tôi chạy lên đẩy Úc An Thừa ra: "Còn cười! Người ta đều muốn ăn tươi nuốt sống anh đó!"
Anh không hiểu rõ, nhưng vẫn lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt vô tội nhìn tôi.
Nữ sinh kia quả nhiên chẳng biết xấu hổ là gì, vẫn còn tiếp tục trêu đùa: "Anh chàng đẹp trai, thế nào nha?"
Đây là cái loại oai phong không đứng đắn gì chứ! Đứng trước mặt người giám sát mà học sinh lại dám công khai đùa giỡn con trai nhà lành!
Tôi đau đầu nhức óc, "Các em học ở ban nào, đây là dáng vẻ mà một học sinh nên có sao!"
Họ xì mũi coi thường: "Cô à, yểu điệu thục nam, cô gái hảo cầu, rất bình thường mà."
Tôi tức giận đến không lựa lời nói: "Người đàn ông của cô giáo mà các cô cũng dám nghĩ đến! Định làm phản hả!"
Họ không chút nào nhượng bộ: "Cô giáo à, nói chuyện phải có chứng cớ đó..., là người đàn ông của cô thì hãy làm cho anh ấy ngoan ngoãn hôn cô một cái, bằng không cũng không cần cản trở em theo đuổi tình yêu đích thực nha."
Lúc này làm sao tôi có thể bảo anh hôn tôi được!
Trong lòng thật sự là một trăm cái không cam tâm, dầu gì tôi cũng đường đường là một cô giáo, lại bị cô gái nhỏ năm nhất kia bắt nạt thành như vậy, mà sức lực để bật lại tôi cũng không có, bảo tôi sau này làm sao có thể ra oai ở cái trường này đây!
Đang cắn răng nghiến lợi phát điên ở bên trong, Úc An Thừa nhẹ nhàng nắm bả vai của tôi, vô cùng tự nhiên, hôn một cái lên trán tôi, lại cầm lấy cái túi xách của tôi, dắt tôi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra cho tôi.
Họ cũng nín thở, cho đến khi xe khởi động, tôi mới nghe được tiếng thét chói tai không thể tin được của bọn họ.
Tuy Úc An Thừa không nghe được, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, dùng thủ ngữ hỏi tôi: "Thế nào?"
Tôi lắc đầu một cái, tức giận còn chưa tan: "Một đám nữ sinh điên khùng!"
Anh cười cười, nắm tay của tôi, ý bảo không muốn tôi tức giận.
Tôi lập tức tránh né rút tay ra: "Cám ơn hoa của anh, quá quý giá, về sau không cần làm như vậy nữa."
"Em không thích sao?"
Tôi tận lực làm ra vẻ vô cùng tỉnh táo: "Gây ra sự chấn động hơi lớn ở văn phòng."
Ai ngờ anh không để ý chút nào: "Bọn họ sẽ quen nhanh thôi."
Tôi cảm thấy kinh hãi: "Úc An Thừa, anh còn định như thế nào nữa?"
Xe ngừng lại, anh không trả lời, xuống xe mở cửa xe ra cho tôi, dẫn tôi đến cửa một căn nhà nhỏ sạch sẽ mát mẻ.
Tôi mê muội đứng lại, anh dẫn tôi đi vào, mặt đất lát gạch màu xanh, kết cấu căn nhà nhỏ gồm hai tầng bằng gỗ, còn lưu lại chút đồ trang trí cổ xưa.
"Đây là "Nhị", em thấy thế nào?"
Tôi há miệng sửng sốt thật lâu mới phản ứng được, chính là lần tôi nói đùa với anh sẽ mở một quán ăn của riêng mình.
Cái "Nhị" kia, chỉ là tôi tạm thời bịa chuyện, sao anh lại có thể tin là thật được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook