Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
-
Chương 17
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Lúc tôi xuống nhà dưới, Úc An Thừa vậy mà lại đang rửa chén.
Anh đeo cái tạp dề tôi mặc vừa nãy, bóng lưng an tĩnh, động tác không nhanh không chậm hệt như lúc bao hoành thánh.
Tôi vô thức dừng chân, xung quanh phảng phất không khí của một gia đình mơ hồ mà xa lạ, khiến cho thời gian giống như cũng trở nên mềm mại thong thả.
Chỉ là, lại đi về phía trước một bước, dường như tất cả đều biến mất trong nháy mắt.
Đang đứng trên cầu thang, chuông điện thoại reo lên, túi xách ném ở ghế sofa, tôi vội vàng xuống lầu lấy điện thoại di động ra.
Nghe được giọng nói đầy đau lòng của trợ lý Đông, trong lòng tôi "lộp bộp" một cái, quả nhiên, tôi không đoán sai.
"Cô Tân, bà cụ Huệ đã qua đời nửa tiếng trước, An Thừa vẫn chưa biết tin tức này, chủ tịch Úc bảo tôi truyền lời với cô: Phải thật cẩn thận khi báo tin cho An Thừa, để ý tâm trạng của An Thừa và chăm sóc cậu ấy."
Để điện thoại xuống, tôi thấy cả người như rơi xuống vực thẳm.
Không phải là tôi chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, hơn nữa người chết cũng không phải là người thân quan trọng nhất của tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nặng nề tới mức chỉ bước đi thôi cũng khó khăn.
Khó khăn đi tới sau lưng Úc An Thừa, tôi gần như dốc toàn lực để vỗ vỗ anh.
Anh quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh: "Anh mệt chưa? Có thể đi theo em tới một nơi không?"
Có thể là buổi sáng tôi luống cuống quá nên anh có chút không yên lòng, anh rất sảng khoái gật đầu.
Tôi bảo tài xế đưa chúng tôi đến chỗ một con sông gần nhà tôi trước kia, vì không có con người can thiệp nên cây cối ở đó phát triển rất tốt, cao nhất xum xuê nhất là một cây nhãn lồng.
"Ba, con lại tới thăm ba đây." Tôi nhìn cái cây, nhẹ nhàng nói.
Úc An Thừa không hiểu nhìn cái cây kia, lại nhìn tôi một cái.
Tôi lấy máy tính cầm tay cẩn thận viết: "Khi ba tôi còn sống đã từng nói, người đã chết, hãy trồng cho họ một cái cây, dồn tình cảm của mình với người đó vào rồi trồng chung xuống đất với cây, cùng cây từ từ lớn lên, nó sẽ biết mình, còn có thể bảo vệ mình."
Hình như Úc An Thừa giật mình nghĩ đến cái gì, nhưng chỉ là chợt lóe lên.
Trong lòng tôi thấp thỏm, trên mặt lại vẫn mỉm cười: "Em trồng cái cây này sau khi ba qua đời, em thường xuyên đến tưới nước vun đất cho nó, không có việc gì thì trò chuyện với nó trong lòng, nhất định nó hiểu được, hơn nữa, còn có thể truyền lại cho ba em, nhiều năm như vậy, em và mẹ có thể sống yên bình, nhất định là do ba biết hoàn cảnh của hai mẹ con, ở trên trời phù hộ cho......"
Anh không hề chớp mắt, nhìn tôi viết, hô hấp dần dần trở nên khó nhọc.
Tôi nhìn sắc mặt của anh, kiên trì viết tiếp: "Cuối cùng em cảm thấy, chẳng qua ba chỉ tới một nơi khác tốt hơn thôi, anh xem cái cây này tươi tốt như vậy, nhất định là vì nó muốn nói cho em biết, người đã chết vẫn ở một thế giới khác, thật ra cũng tốt."
Anh mấp máy môi càng lúc càng nhanh, hình như cả người căng cứng, ánh mắt lại đột nhiên trở nên thông suốt thanh thản.
Anh lấy máy tính cầm tay, dứt khoát viết bốn chữ: "Tự lừa gạt mình."
Tôi lập tức ngơ ngẩn, bao lời muốn nói khổ sở nghĩ dọc đường đi đều bị nuốt ngược vào bụng.
Anh viết rất rõ ràng: "Người đã chết chính là hoàn toàn biến mất, linh hồn tan thành mây khói, chỉ có người sống là nhớ mãi không quên."
Tôi luống cuống, trận thế đã loạn, tiếp theo phải khuyên anh thế nào đây?
Dường như những suy nghĩ đó luôn tồn tại trong đầu anh, anh viết rất lưu loát: "Mỹ hóa (làm đẹp lên) cái chết chẳng qua là vì trốn tránh đau đớn và sợ hãi mà cái chết mang lại. Thật ra thì chết không đáng sợ như vậy, vừa ra đời chúng ta đã phải đối mặt với nó, người khác, bản thân, đó là điểm kết thúc mà ai cũng phải tới."
Tôi há to miệng, vô thức gật đầu một cái, suýt chút nữa đã quên nhiệm vụ gian khổ mà mình đang gánh vác.
Tôi chưa từng đi sâu vào bất cứ chuyện gì khi nói chuyện với anh, không ngờ lần đầu tiên lại xoay quanh đề tài chết chóc, càng không ngờ anh lại có thể thông suốt thoải mái về vấn đề cái chết như vậy, làm cho toàn bộ những lời xui khiến của tôi ban nãy biến thành gãi không đúng chỗ ngứa, vô nghĩa không tới trọng điểm.
Hình như anh hiểu rất nhiều thứ: "Đối với người chết, cái chết chính là kết cục chứa toàn bộ đau khổ, là hoàn toàn ngủ yên, đối với người sống, nhớ mãi không quên chỉ là tự hành hạ bản thân."
Tôi thừa nhận anh nói có đạo lý, càng thêm cảm động, muốn quên đi là quá khó khăn, giống như mẹ tôi, mặc dù thần trí (tinh thần và trí tuệ) đã đã trở nên hỗn loạn nhưng lại nhớ được tất cả những gì về ba tôi.
Nhưng Úc An Thừa rất khẳng định: "Người còn sống, tưởng niệm duy nhất về người chết không phải nghi thức mà là sống tiếp thật tốt."
Tôi gần như muốn vỗ tay đồng ý, nhưng vẫn chần chừ, tôi không thể xác định đó là ý nghĩ trước sau như một của anh hay chỉ là một cách tự an ủi trong vô thức, đành phải đánh bạo dò xét:
"Nếu như người mà anh thích nhất vĩnh viễn rời khỏi anh, anh có thể làm được không?"
Ánh mắt của anh bỗng dưng tối lại, giống như màn đêm đột nhiên bao phủ rừng sâu, khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng thêm tái nhợt ảm đạm, nhưng anh vẫn đứng nghiêm: "Tôi sẽ cố gắng."
Rõ ràng tôi cảm thấy cơ thể anh đã không nén được mà run nhè nhẹ, giống như dây cung căng đến cực hạn, kéo thêm chút nữa sẽ đứt thành từng đoạn từng đoạn.
Anh đã đoán được tất cả.
Chưa từng ngượng ngùng và bối rối như vậy, trái tim tôi như muốn bật ra, chỉ hận mình đã sử dụng võ mồm bao năm, đến lúc quan trọng thì lại miệng lưỡi vụng về không biết nên an ủi anh thế nào.
Vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh ra chỉ thị: "Đi thôi, đi thăm bà nội."
Úc Quảng Đình cũng biết dựa vào tình cảm bà cháu giữa Úc An Thừa và Huệ Như Nhân, dù thế nào cũng không tránh được cảnh này, vì thế sau khi tôi gọi điện báo lại cũng không ngăn cản, nhưng khi chúng tôi tới cửa bệnh viện, xung quanh đã có nhân viên cứu hộ đứng đó, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh bất cứ lúc nào.
Không riêng gì người của nhà họ Úc, trái tim tôi cũng lơ lửng không chịu hạ xuống, từ lúc Úc An Thừa bước vào phòng bệnh, tôi đứng cạnh anh thật gần, chỉ sợ anh sẽ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Có lẽ là vì chờ Úc An Thừa, di hài của Huệ Như Nhân vẫn còn ở trong phòng bệnh, bà đã được lau rửa sạch sẽ, vẻ mặt bình thản yên tĩnh.
Khi tới bên cạnh Huệ Như Nhân, bước chân của Úc An Thừa hơi dừng một chút, giống như theo bản năng, đột nhiên anh bóp chặt tay tôi.
Tay của anh lạnh lẽo, lòng bàn tay dẫn run rẩy từ tận sâu trong lòng, tôi không nhịn được cũng nắm chặt anh.
Anh và tôi cùng đi đến cạnh bà nội, một tay anh vuốt khuôn mặt không còn chút sinh khí của bà, một tay khác vẫn nắm chặt tay tôi.
Tôi sinh ra ảo giác, hình như lúc này, tôi và bà nội anh chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Một mặt, anh muốn đưa tiễn bà nội, mặt khác, anh lại muốn dốc toàn lực giữ chặt không buông.
Do hơi lạnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh càng trở nên nóng hầm hập, hơn nữa còn nắm càng ngày càng chặt, xương ngón tay tôi đau tới tê dại, chỉ cảm thấy anh dồn tất cả sức lực trong cơ thể vào bàn tay kia, giống như chỉ cần buông lỏng một cái, có vài thứ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Anh cố gắng mỉm cười, cuối cùng hôn một cái thật lâu trên trán bà nội, sau đó dắt tay tôi, không quay đầu lại mà đi ra phòng bệnh.
Một đêm ấy, Úc An Thừa nghe theo sự sắp xếp của Úc Quảng Đình, ở lại bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho anh, có chút bất ngờ, cũng có chút lo lắng: "Trong tình huống này mà còn giữ nguyên được trạng thái như vậy, anh thật sự rất kiên cường, chỉ là nếu cố ý đè nén thì còn tổn hại tới cơ thể hơn là cảm xúc dao động mạnh mẽ, tối nay không nên lơ là."
Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, Úc An Thừa vẫn rất phối hợp ăn một ít, hơn nữa còn chủ động yêu cầu dùng thuốc trợ giúp giấc ngủ, có lẽ là vì muốn để dành năng lượng cho tang lễ ngày hôm sau.
Cả đêm tôi cũng trông coi ở cạnh giường anh, không dám rời đi.
Tới khi mơ màng nhắm mắt lại, tay anh vẫn còn nắm tay tôi thật chặt.
Tôi sợ anh ngủ không thoải mái, dùng động tác chậm nhất nhẹ nhất có thể, muốn lặng lẽ rút tay lại.
Nhưng vừa động một cái anh đã tỉnh lại, mí mắt chưa mở hẳn, ánh mắt rời rạc mơ màng nhìn về phía bàn tay, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng buông ra.
Anh rụt tay về trước ngực, tự ôm lấy mình giống như bị lạnh, lại nhắm chặt mắt.
Tay tôi vừa tê vừa sưng, trên mu bàn tay đỏ ửng vẫn còn một dấu tay nhợt nhạt. Hình như máu không thể lưu thông ở chỗ đó, mỗi một đốt ngón tay của anh vẫn còn hằn rõ, bởi vì bị anh cầm quá lâu mà da thịt xung quanh hơi sưng lên, mà những chỗ bị khớp xương của anh đè vào thì da với gân xanh, mạch máu dán chặt vào nhau, trắng bệch không có chút máu nào, trong chết lặng lại mơ hồ có đau đớn.
Tôi vẫn nhìn chăm chú vào dấu tay đang từ từ phai nhạt, làn da khôi phục tính đàn hồi từng chút một, khôi phục màu máu, nhưng càng ngày càng thêm đau đớn rõ ràng, lại như đang ngấm vào mạch máu vừa mới thông suốt, chậm rãi chảy tới chỗ đang đập trong ngực.
Đột nhiên tôi cảm thấy hối hận, đêm dài khó chịu đựng như vậy, thật không nên buông tay để cho anh cô đơn nằm đó một mình.
Hôm sau, tang lễ long trọng mà nghiêm trang, người của nhà họ Úc nghiêm khắc dựa theo vai vế thân sơ mà đứng thành nhóm, tiếp tục kiềm chế đau thương, không có gào khóc giằng xé tim gan, kể cả Huệ Điềm Nhi cũng chỉ đứng ở hàng sau nhỏ giọng khóc nức nở.
Úc An Thừa vẫn mím chặt đôi, đứng thẳng tắp, cho tới khi bà nội của anh bị đẩy về phía cánh cửa dẫn tới lò hỏa táng, anh mới không thể kiềm chế lảo đảo bước về phía trước.
Lần này, tôi không chút do dự túm lấy tay anh, dùng sức lực lớn nhất của mình siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo gầy trơ xương của anh.
Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể truyền sức mạnh của mình cho anh.
Ánh mắt của anh dõi theo hướng bà nội biến mất, cơ thể lung lay hai lần, cuối cùng vẫn dằn lòng bắt mình đứng lại.
Tang lễ kết thúc, bước chân anh hư phù (trôi nổi xa vời, không thiết thực), tôi lại không dám buông tay ra.
Trở lại trên xe, tôi nhanh chóng để tài xế giúp anh bưng nước uống thuốc. Anh dựa vào chỗ ngồi, che ngực hít thở thật sâu, qua một lúc lâu mới thở phào ra một hơi, nâng bàn tay bị tôi nắm lên che mắt, bả vai bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Chất lỏng nóng hổi thấm qua tay anh, lại chảy ra từ kẽ tay tôi.
Tôi nghiêng người sang, rất tự nhiên ôm anh, để cho anh tựa vào lòng mình.
Giống như từ trước tới giờ chúng tôi vẫn luôn thế này, có thể dựa vào nhau, không hề ngăn cách.
Lúc tôi xuống nhà dưới, Úc An Thừa vậy mà lại đang rửa chén.
Anh đeo cái tạp dề tôi mặc vừa nãy, bóng lưng an tĩnh, động tác không nhanh không chậm hệt như lúc bao hoành thánh.
Tôi vô thức dừng chân, xung quanh phảng phất không khí của một gia đình mơ hồ mà xa lạ, khiến cho thời gian giống như cũng trở nên mềm mại thong thả.
Chỉ là, lại đi về phía trước một bước, dường như tất cả đều biến mất trong nháy mắt.
Đang đứng trên cầu thang, chuông điện thoại reo lên, túi xách ném ở ghế sofa, tôi vội vàng xuống lầu lấy điện thoại di động ra.
Nghe được giọng nói đầy đau lòng của trợ lý Đông, trong lòng tôi "lộp bộp" một cái, quả nhiên, tôi không đoán sai.
"Cô Tân, bà cụ Huệ đã qua đời nửa tiếng trước, An Thừa vẫn chưa biết tin tức này, chủ tịch Úc bảo tôi truyền lời với cô: Phải thật cẩn thận khi báo tin cho An Thừa, để ý tâm trạng của An Thừa và chăm sóc cậu ấy."
Để điện thoại xuống, tôi thấy cả người như rơi xuống vực thẳm.
Không phải là tôi chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, hơn nữa người chết cũng không phải là người thân quan trọng nhất của tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nặng nề tới mức chỉ bước đi thôi cũng khó khăn.
Khó khăn đi tới sau lưng Úc An Thừa, tôi gần như dốc toàn lực để vỗ vỗ anh.
Anh quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh: "Anh mệt chưa? Có thể đi theo em tới một nơi không?"
Có thể là buổi sáng tôi luống cuống quá nên anh có chút không yên lòng, anh rất sảng khoái gật đầu.
Tôi bảo tài xế đưa chúng tôi đến chỗ một con sông gần nhà tôi trước kia, vì không có con người can thiệp nên cây cối ở đó phát triển rất tốt, cao nhất xum xuê nhất là một cây nhãn lồng.
"Ba, con lại tới thăm ba đây." Tôi nhìn cái cây, nhẹ nhàng nói.
Úc An Thừa không hiểu nhìn cái cây kia, lại nhìn tôi một cái.
Tôi lấy máy tính cầm tay cẩn thận viết: "Khi ba tôi còn sống đã từng nói, người đã chết, hãy trồng cho họ một cái cây, dồn tình cảm của mình với người đó vào rồi trồng chung xuống đất với cây, cùng cây từ từ lớn lên, nó sẽ biết mình, còn có thể bảo vệ mình."
Hình như Úc An Thừa giật mình nghĩ đến cái gì, nhưng chỉ là chợt lóe lên.
Trong lòng tôi thấp thỏm, trên mặt lại vẫn mỉm cười: "Em trồng cái cây này sau khi ba qua đời, em thường xuyên đến tưới nước vun đất cho nó, không có việc gì thì trò chuyện với nó trong lòng, nhất định nó hiểu được, hơn nữa, còn có thể truyền lại cho ba em, nhiều năm như vậy, em và mẹ có thể sống yên bình, nhất định là do ba biết hoàn cảnh của hai mẹ con, ở trên trời phù hộ cho......"
Anh không hề chớp mắt, nhìn tôi viết, hô hấp dần dần trở nên khó nhọc.
Tôi nhìn sắc mặt của anh, kiên trì viết tiếp: "Cuối cùng em cảm thấy, chẳng qua ba chỉ tới một nơi khác tốt hơn thôi, anh xem cái cây này tươi tốt như vậy, nhất định là vì nó muốn nói cho em biết, người đã chết vẫn ở một thế giới khác, thật ra cũng tốt."
Anh mấp máy môi càng lúc càng nhanh, hình như cả người căng cứng, ánh mắt lại đột nhiên trở nên thông suốt thanh thản.
Anh lấy máy tính cầm tay, dứt khoát viết bốn chữ: "Tự lừa gạt mình."
Tôi lập tức ngơ ngẩn, bao lời muốn nói khổ sở nghĩ dọc đường đi đều bị nuốt ngược vào bụng.
Anh viết rất rõ ràng: "Người đã chết chính là hoàn toàn biến mất, linh hồn tan thành mây khói, chỉ có người sống là nhớ mãi không quên."
Tôi luống cuống, trận thế đã loạn, tiếp theo phải khuyên anh thế nào đây?
Dường như những suy nghĩ đó luôn tồn tại trong đầu anh, anh viết rất lưu loát: "Mỹ hóa (làm đẹp lên) cái chết chẳng qua là vì trốn tránh đau đớn và sợ hãi mà cái chết mang lại. Thật ra thì chết không đáng sợ như vậy, vừa ra đời chúng ta đã phải đối mặt với nó, người khác, bản thân, đó là điểm kết thúc mà ai cũng phải tới."
Tôi há to miệng, vô thức gật đầu một cái, suýt chút nữa đã quên nhiệm vụ gian khổ mà mình đang gánh vác.
Tôi chưa từng đi sâu vào bất cứ chuyện gì khi nói chuyện với anh, không ngờ lần đầu tiên lại xoay quanh đề tài chết chóc, càng không ngờ anh lại có thể thông suốt thoải mái về vấn đề cái chết như vậy, làm cho toàn bộ những lời xui khiến của tôi ban nãy biến thành gãi không đúng chỗ ngứa, vô nghĩa không tới trọng điểm.
Hình như anh hiểu rất nhiều thứ: "Đối với người chết, cái chết chính là kết cục chứa toàn bộ đau khổ, là hoàn toàn ngủ yên, đối với người sống, nhớ mãi không quên chỉ là tự hành hạ bản thân."
Tôi thừa nhận anh nói có đạo lý, càng thêm cảm động, muốn quên đi là quá khó khăn, giống như mẹ tôi, mặc dù thần trí (tinh thần và trí tuệ) đã đã trở nên hỗn loạn nhưng lại nhớ được tất cả những gì về ba tôi.
Nhưng Úc An Thừa rất khẳng định: "Người còn sống, tưởng niệm duy nhất về người chết không phải nghi thức mà là sống tiếp thật tốt."
Tôi gần như muốn vỗ tay đồng ý, nhưng vẫn chần chừ, tôi không thể xác định đó là ý nghĩ trước sau như một của anh hay chỉ là một cách tự an ủi trong vô thức, đành phải đánh bạo dò xét:
"Nếu như người mà anh thích nhất vĩnh viễn rời khỏi anh, anh có thể làm được không?"
Ánh mắt của anh bỗng dưng tối lại, giống như màn đêm đột nhiên bao phủ rừng sâu, khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng thêm tái nhợt ảm đạm, nhưng anh vẫn đứng nghiêm: "Tôi sẽ cố gắng."
Rõ ràng tôi cảm thấy cơ thể anh đã không nén được mà run nhè nhẹ, giống như dây cung căng đến cực hạn, kéo thêm chút nữa sẽ đứt thành từng đoạn từng đoạn.
Anh đã đoán được tất cả.
Chưa từng ngượng ngùng và bối rối như vậy, trái tim tôi như muốn bật ra, chỉ hận mình đã sử dụng võ mồm bao năm, đến lúc quan trọng thì lại miệng lưỡi vụng về không biết nên an ủi anh thế nào.
Vậy mà anh vẫn có thể bình tĩnh ra chỉ thị: "Đi thôi, đi thăm bà nội."
Úc Quảng Đình cũng biết dựa vào tình cảm bà cháu giữa Úc An Thừa và Huệ Như Nhân, dù thế nào cũng không tránh được cảnh này, vì thế sau khi tôi gọi điện báo lại cũng không ngăn cản, nhưng khi chúng tôi tới cửa bệnh viện, xung quanh đã có nhân viên cứu hộ đứng đó, chuẩn bị ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh bất cứ lúc nào.
Không riêng gì người của nhà họ Úc, trái tim tôi cũng lơ lửng không chịu hạ xuống, từ lúc Úc An Thừa bước vào phòng bệnh, tôi đứng cạnh anh thật gần, chỉ sợ anh sẽ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Có lẽ là vì chờ Úc An Thừa, di hài của Huệ Như Nhân vẫn còn ở trong phòng bệnh, bà đã được lau rửa sạch sẽ, vẻ mặt bình thản yên tĩnh.
Khi tới bên cạnh Huệ Như Nhân, bước chân của Úc An Thừa hơi dừng một chút, giống như theo bản năng, đột nhiên anh bóp chặt tay tôi.
Tay của anh lạnh lẽo, lòng bàn tay dẫn run rẩy từ tận sâu trong lòng, tôi không nhịn được cũng nắm chặt anh.
Anh và tôi cùng đi đến cạnh bà nội, một tay anh vuốt khuôn mặt không còn chút sinh khí của bà, một tay khác vẫn nắm chặt tay tôi.
Tôi sinh ra ảo giác, hình như lúc này, tôi và bà nội anh chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Một mặt, anh muốn đưa tiễn bà nội, mặt khác, anh lại muốn dốc toàn lực giữ chặt không buông.
Do hơi lạnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh càng trở nên nóng hầm hập, hơn nữa còn nắm càng ngày càng chặt, xương ngón tay tôi đau tới tê dại, chỉ cảm thấy anh dồn tất cả sức lực trong cơ thể vào bàn tay kia, giống như chỉ cần buông lỏng một cái, có vài thứ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Anh cố gắng mỉm cười, cuối cùng hôn một cái thật lâu trên trán bà nội, sau đó dắt tay tôi, không quay đầu lại mà đi ra phòng bệnh.
Một đêm ấy, Úc An Thừa nghe theo sự sắp xếp của Úc Quảng Đình, ở lại bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho anh, có chút bất ngờ, cũng có chút lo lắng: "Trong tình huống này mà còn giữ nguyên được trạng thái như vậy, anh thật sự rất kiên cường, chỉ là nếu cố ý đè nén thì còn tổn hại tới cơ thể hơn là cảm xúc dao động mạnh mẽ, tối nay không nên lơ là."
Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, Úc An Thừa vẫn rất phối hợp ăn một ít, hơn nữa còn chủ động yêu cầu dùng thuốc trợ giúp giấc ngủ, có lẽ là vì muốn để dành năng lượng cho tang lễ ngày hôm sau.
Cả đêm tôi cũng trông coi ở cạnh giường anh, không dám rời đi.
Tới khi mơ màng nhắm mắt lại, tay anh vẫn còn nắm tay tôi thật chặt.
Tôi sợ anh ngủ không thoải mái, dùng động tác chậm nhất nhẹ nhất có thể, muốn lặng lẽ rút tay lại.
Nhưng vừa động một cái anh đã tỉnh lại, mí mắt chưa mở hẳn, ánh mắt rời rạc mơ màng nhìn về phía bàn tay, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, nhanh chóng buông ra.
Anh rụt tay về trước ngực, tự ôm lấy mình giống như bị lạnh, lại nhắm chặt mắt.
Tay tôi vừa tê vừa sưng, trên mu bàn tay đỏ ửng vẫn còn một dấu tay nhợt nhạt. Hình như máu không thể lưu thông ở chỗ đó, mỗi một đốt ngón tay của anh vẫn còn hằn rõ, bởi vì bị anh cầm quá lâu mà da thịt xung quanh hơi sưng lên, mà những chỗ bị khớp xương của anh đè vào thì da với gân xanh, mạch máu dán chặt vào nhau, trắng bệch không có chút máu nào, trong chết lặng lại mơ hồ có đau đớn.
Tôi vẫn nhìn chăm chú vào dấu tay đang từ từ phai nhạt, làn da khôi phục tính đàn hồi từng chút một, khôi phục màu máu, nhưng càng ngày càng thêm đau đớn rõ ràng, lại như đang ngấm vào mạch máu vừa mới thông suốt, chậm rãi chảy tới chỗ đang đập trong ngực.
Đột nhiên tôi cảm thấy hối hận, đêm dài khó chịu đựng như vậy, thật không nên buông tay để cho anh cô đơn nằm đó một mình.
Hôm sau, tang lễ long trọng mà nghiêm trang, người của nhà họ Úc nghiêm khắc dựa theo vai vế thân sơ mà đứng thành nhóm, tiếp tục kiềm chế đau thương, không có gào khóc giằng xé tim gan, kể cả Huệ Điềm Nhi cũng chỉ đứng ở hàng sau nhỏ giọng khóc nức nở.
Úc An Thừa vẫn mím chặt đôi, đứng thẳng tắp, cho tới khi bà nội của anh bị đẩy về phía cánh cửa dẫn tới lò hỏa táng, anh mới không thể kiềm chế lảo đảo bước về phía trước.
Lần này, tôi không chút do dự túm lấy tay anh, dùng sức lực lớn nhất của mình siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo gầy trơ xương của anh.
Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể truyền sức mạnh của mình cho anh.
Ánh mắt của anh dõi theo hướng bà nội biến mất, cơ thể lung lay hai lần, cuối cùng vẫn dằn lòng bắt mình đứng lại.
Tang lễ kết thúc, bước chân anh hư phù (trôi nổi xa vời, không thiết thực), tôi lại không dám buông tay ra.
Trở lại trên xe, tôi nhanh chóng để tài xế giúp anh bưng nước uống thuốc. Anh dựa vào chỗ ngồi, che ngực hít thở thật sâu, qua một lúc lâu mới thở phào ra một hơi, nâng bàn tay bị tôi nắm lên che mắt, bả vai bắt đầu run rẩy mãnh liệt.
Chất lỏng nóng hổi thấm qua tay anh, lại chảy ra từ kẽ tay tôi.
Tôi nghiêng người sang, rất tự nhiên ôm anh, để cho anh tựa vào lòng mình.
Giống như từ trước tới giờ chúng tôi vẫn luôn thế này, có thể dựa vào nhau, không hề ngăn cách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook