Anh Có Quyền Giữ Im Lặng
-
Chương 11
Tôi không biết mình đã ngủ thế nào, hơn nữa, cả đêm không mộng mị, mở mắt ra thì trời đã sáng trưng.
Càng không nghĩ đến, khi tỉnh lại, chỗ nằm bên cạnh còn có một người.
Trời rất trong, có mấy tia nắng mặt trời rọi vào qua khe hở rèm cửa sổ, giống như gợn nước màu vàng chảy trên người anh.
Úc An Thừa bọc một cái chăn tựa vào thành giường bên cạnh tôi, miệng hơi mấp máy, hình dáng lông mi dưới ánh mặt trời giống như chiếc lông chim.
Vào ban đêm khiến tôi sợ hãi, lại có một người, ở bên cạnh tôi canh giữ cả đêm như vậy...
Yên tĩnh quá mức tốt đẹp, ngay cả hô hấp của tôi cũng nhẹ đi, chỉ đánh thức chính mình, phát hiện chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Ánh mặt trời chiếu lên đồ trang sức màu vàng kim trên ngực anh lấp lánh, là rơi từ áo lót ra ngoài, tôi nhịn không được đến gần nhìn một chút.
Là đồ mà Huệ Như Nhân đưa vào đêm tân hôn của chúng tôi, của anh là một cái ổ khóa, lần trước tôi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, phía trên còn có khắc chữ.
Tôi lại đến gần chút, gần như dí sát vào ngực anh mới nhìn rõ được, là hai chữ “Nắm tay”.
Tôi lập tức nghĩ đến cái chìa khóa của mình, nhất định bên trên cũng khắc chữ tương ứng với chữ này.
Một cái chìa khóa mở một ổ khóa, Huệ Như Nhân muốn tôi kiên nhẫn mở ra ổ khóa của Úc An Thừa.
Quả thực, người đàn ông này, thật sự là tôi không biết rốt cuộc trong lòng anh khóa cái gì.
Một lần tôi thấy anh yên lặng, yên lặng tới mức không quan tâm tới sống chết của mình.
Nhưng mà, ngày đó tôi khiêu khích, giống như đốt cháy khát vọng tồn tại đã lâu trong lòng anh, cảm giác nóng bỏng cực kỳ rõ ràng và tàn sát bừa bãi đó, khiến cho tôi suýt chút nữa bị lạc.
Còn có đêm qua, anh uất ức chính mình ở cùng tôi như vậy, dù tôi tâm địa sắt đá cũng khó tránh khỏi sinh ra áy náy mơ hồ.
Hơn nữa, tôi chưa từng phát hiện, anh luôn luôn giữ ổ khóa chỉ có tôi mở được bên người.
Còn cái chìa khóa kia, không biết tôi đã vất đi đâu từ đời nào rồi.
Đột nhiên có cảm giác xúc động mãnh liệt, muốn tìm cái chìa khóa kia thử một lần, có phải thật sự mở được ổ khóa này không! Cũng xem thử xem, bên trên chìa khóa của tôi có khắc chữ gì tương ứng với chữ của anh.
Nhanh chóng bò dậy, không cẩn thận húc đầu vào cằm anh.
Anh lung lay, mờ mịt mở mắt.
Tôi hoảng hốt, nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Một loạt tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó là một tiếng trầm đục bất ngờ, tôi hoảng sợ mở to mắt.
Úc An Thành đang nửa quỳ, bám vào tay vịn của ghế sofa, mặt mũi xanh ngắt, thở nặng nhọc.
Tôi lăn xuống ghế sa lon đỡ anh, khua tay làm động tác đơn giản: "Anh làm sao vậy?"
Anh không ngẩng đầu lên được, một bàn tay nhẹ nhàng xua xua, ý bảo không có việc gì.
Tôi vội vàng đỡ anh lên ghế sofa, để anh thả lỏng người nằm xuống, trong lòng không khỏi tự trách: hôm qua kìm nén ngủ một đêm như vậy, người bình thường cũng sẽ thấy không khỏe, nói gì tới người có bệnh về tim!
Nhưng tôi không có bất kỳ kiến thức hộ lý nào, không thể làm gì khác hơn là lấy máy tính cầm tay vội vàng viết: "Muốn đi bệnh viện không?"
Anh lắc đầu, cầm cây bút của tôi chậm rãi viết một câu: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Tôi không biết nên làm gì, canh giữ bên cạnh anh, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hình như anh cảm nhận được, mở mắt nhìn tôi cười cười, làm động tác ăn, lại đẩy đẩy tôi.
Tôi không yên lòng, lắc đầu: "Em không đói bụng."
Anh bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ bụng mình.
Tôi hiểu! Úc thiếu gia đói bụng!
"Em đi lấy chút đồ ăn, anh nghỉ ngơi một lúc đi!" Tôi tất tả xuống lầu chạy đến phòng bếp.
Mặc dù trong tiểu khu không cung ứng cơm nhưng trong tủ lạnh vẫn để sẵn ít sữa tươi, mì và trứng gà gì đó, tôi làm chén mì trứng gà cà chua đơn giản, đang muốn đi lên lầu xem, Úc An Thừa đã xuống.
Tôi không thấy anh đói chỗ nào, chỉ uống vài ngụm nước canh, nhấm mấy cọng mì sợi, dùng đũa gắp mì cũng hơi quá sức, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi, phải buông chén xuống hít mũi đến mấy lần, lúc đứng dậy hình như còn đang che miệng ho khan.
Tôi không biết có phải nên bày tỏ một chút ân cần hay không, nhìn anh lấy vỉ thuốc trong ngăn kéo bàn trà, giả vờ thuận tay đưa chén nước cho anh.
Anh quay đầu, có chút bất ngờ, lúc nhận nước còn làm một động tác "Cám ơn".
Tôi đụng phải ngón tay hơi lạnh của anh, đột nhiên cảm thấy lúng túng đến quỷ dị.
Cảm giác lúc nào cũng giương cung bạt kiếm đã thành thói quen, sống chung hòa bình như vậy lại khiến tôi cảm thấy không biết làm sao.
Tôi giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cầm tờ báo chiều trên bàn trà nhỏ, che mặt mình đi.
Vô tình nhìn thấy một mẩu tin tức trong mục giải trí: một đoàn múa balê nổi tiếng nào đó của Nga sắp tới thành phố S biểu diễn trọn vẹn “Hồ đào giáp tử”, “Hồ đào giáp tử” của bọn họ được cả thế giới công nhận là bản hay nhất.
Lực chú ý bị kéo tới, tôi cắn ngón tay, trong lòng ngứa như bị mèo cào, đáng tiếc hôm nay đã là ngày biểu diễn cuối cùng, toàn bộ vé đã bị tranh giành hết sạch.
Tiếc nuối cũng vô ích, chỉ tự trách mình không biết sớm hơn, bây giờ nhờ Phạm Kiến kiếm vé cũng đã chậm, tôi chán nản nhét cả ngón tay vào trong miệng dùng sức cắn.
Không ngờ Úc An Thừa ở phía sau vỗ vỗ tôi, anh đã đổi xong quần áo để ra ngoài, nhìn tôi làm động tác hẹn gặp lại.
Rõ ràng là chủ nhật, lại còn là công ty của nhà anh, có cần phải cần cù tới mức này không? Hơn nữa anh đi ra cửa còn ho liên tục, rất có thể là bị cảm.
Muốn hỏi, nhưng lập tức tôi lại nhạy cảm ngăn mình lại.
Có lẽ tối hôm qua chỉ là anh nhất thời nổi lòng tốt, không có nghĩa anh nguyện ý một mình ở cạnh tôi cả ngày chủ nhật.
Hơn nữa nếu thật sự ở chung, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy rất thoải mái vẫy tay với anh, coi như là nói hẹn gặp lại.
Nhưng cửa đóng lại rồi, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình, tôi lại cảm thấy trống rỗng. Xem TV, máy vi tính thật lâu càng thêm hoa mắt mệt mỏi vô lực.
Muốn giải sầu, chỉ có thức ăn ngon.
Nghe nói cách điều chỉnh tâm trạng tốt nhất là ăn chút đồ ngọt, vừa có thể giết thời gian lại làm cho tâm trạng thoải mái hơn, không gì bằng làm cho mình một cái bánh ngọt, độ ngọt cao có thể khiến thần kinh không vui tạm thời tê dại.
Nói làm là làm ngay, tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy đến siêu thị gần đấy mua sữa đặc, bơ, chocolate và bột, lại qua nhà lớn của nhà họ Úc mượn đầu bếp khuôn đúc và giấy bạc.
Tôi từng làm qua mấy lần, cũng không quá khó, đang làm thì bảo mẫu A Tú của nhà họ Úc tới quét dọn vệ sinh, nhìn thấy tôi lôi bánh gato ra khỏi lò nướng, tán dương: "Cô chủ thật là có tâm."
Bà gọi vợ của Úc Quảng Đình là bà chủ nên gọi tôi là "cô chủ" để phân biệt.
Đây có thể coi mới chỉ là thành công phần căn bản, chocolate màu đen phủ bên trên hơi nứt, tôi thấy thật khó coi, cầm túi kem màu hồng vẽ một con mèo kitty bên trên, ai ngờ càng vẽ càng giống một cái mặt heo mập.
Tôi bi phẫn vẽ luôn thêm hai cái mũi heo, một cái mặt lợn McDull ra lò.
A Tú không nhịn được cười: "Cái này hay đấy! Cô chủ tự mình làm, nhất định An Thừa sẽ thích."
Tôi khổ sở làm bánh gato để tự an ủ mình, liên quan rắm gì tới Úc An Thừa!
Hình như A Tú nghĩ đến gì đó, không cười nữa, thở dài: "Cô chủ à, cuối cùng cũng có cô làm sinh nhật cho An Thừa, nhiều năm như vậy, chúng tôi là nói cũng không dám nói đấy."
Sinh nhật của Úc An Thừa, trời ạ, tôi không tâm ý tương thông với anh tới mức đấy chứ?
Chẳng qua tôi càng hiếu kỳ ý trong lời A Tú: "Tại sao không nhắc tới? Sinh nhật là chuyện tốt mà."
A Tú cẩn thận suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Cô chủ, nhà họ Úc rất kiêng kỵ nhắc tới chuyện này, nhưng mà nếu chỉ nói cho cô một chút cũng không sao. Sinh nhật của An Thừa cũng chính là ngày giỗ của cố phu nhân, khi còn bé An Thừa không hiểu, sinh nhật hàng năm còn làm cho thật náo nhiệt, nhưng kể từ thằng bé biết chuyện thì không tổ chức sinh nhật nữa."
Lòng của tôi như bị nhéo mạnh một cái, đau nhức nhè nhẹ từng cơn.
Kể từ sau khi ba tôi qua đời, tôi cũng không tiếp tục làm sinh nhật cho mình.
Sinh nhật của chúng tôi đều là ngày giỗ của người thân, hơn nữa tiếc nuối trong đó, cả đời cũng không thể đền bù.
Đau khổ sâu sắc như vậy, chỉ có chính bản thân biết.
"Là do..... Khó sinh sao?" Tôi không thể tin được cái thời đại này còn có thảm kịch như vậy.
"Cũng không hoàn toàn đúng." A Tú thổn thức. "Vốn là không quá thuận lợi, bệnh tim lại phát tác...... Ai, nghe nói bà chủ quá cố có bệnh tim di truyền của gia tộc,...... Ông chủ vô cùng khổ sở, vẫn tự trách mình quá bận rộn không quan tâm tới bà chủ, qua mười mấy năm vẫn không quên được, sau này bà cụ khuyên sống khuyên chết mới cưới bà chủ bây giờ. Nhưng mà, bà chủ quá cố rất xinh đẹp, tính tình cũng nhu thuận, chưa từng to tiếng với ai, nhưng đáng tiếc, chưa tới ba mươi tuổi đã......"
Tôi cảm thấy máu trong người chảy với tốc độ cực nhanh, vẫn chưa tới ba mươi tuổi! Mà Úc An Thừa, chính là bị di truyền bệnh của nhà mẹ!
A Tú nhìn ra tôi đang sửng sốt, vội vàng bổ sung: "Nhưng mà An Thừa nhà chúng tôi nhất định sẽ bình an vô sự, bà cụ làm việc thiện tích đức, ngày ngày ngồi trước Phật tổ và thần linh cầu nguyện cho An Thừa, ông trời phù hộ, nhất định An Thừa sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định hai người sẽ sống tới đầu bạc răng long......"
Càng nói thêm lại càng giống như là hoảng loạn lừa mình dối người, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà cảm thấy bất an.
Mặc dù anh không thân thiết như ba, nhưng lại gần trong gang tấc, mặc dù không cách nào nắm lấy, nhưng ít ra, còn để cho tôi cảm nhận được ấm áp.
Tôi đột nhiên không nghĩ tiếp được nữa, mùi thơm của bánh ngọt lan ra bốn phía, mà hứng thú của tôi không còn chút nào.
A Tú vẫn còn nói liên tục, tôi lại không nghe rõ, cho đến khi bà ân cần gọi một tiếng: "An Thừa đã về rồi." tôi mới đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Mặc dù cái bánh ngọt này không làm vì anh, nhưng đã là ngày nhạy cảm như vậy, tốt nhất vẫn không nên để anh nhìn thấy thì tốt hơn.
Nhưng bưng lên muốn cất vào tủ lạnh đã không kịp rồi, Úc An Thừa đổi giày đi tới, ánh mắt dừng lại ở bánh ngọt trong tay tôi.
Tôi không phản ứng kịp nữa, lại cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy, vội vàng ném bánh ngọt xuống, bịt mũi, hắt hơi liên tục tới mức nước mũi cũng văng ra, tôi vọt thẳng vào toilet.
Cọ mũi đến đỏ lên, tôi mới tỉnh cơn mơ: căn bản hôm nay anh không phải đi làm mà là tới chỗ của Huệ Điềm Nhi.
Không cần lo chuyện của tôi!
Suýt chút nữa tôi đã quên, đây là nhắc nhở dứt khoát nhất anh cho tôi.
Tất cả họa phúc vui buồn của anh, ắt sẽ có người mà anh nguyện ý chia sẻ hoặc là người chia sẻ cùng, khi nào thì đến phiên tôi yếu đuối làm chuyện thừa thãi? Trong lòng anh, chỉ sợ tôi còn không bằng cả con chó thiếu lỗ tai kia!
Càng không nghĩ đến, khi tỉnh lại, chỗ nằm bên cạnh còn có một người.
Trời rất trong, có mấy tia nắng mặt trời rọi vào qua khe hở rèm cửa sổ, giống như gợn nước màu vàng chảy trên người anh.
Úc An Thừa bọc một cái chăn tựa vào thành giường bên cạnh tôi, miệng hơi mấp máy, hình dáng lông mi dưới ánh mặt trời giống như chiếc lông chim.
Vào ban đêm khiến tôi sợ hãi, lại có một người, ở bên cạnh tôi canh giữ cả đêm như vậy...
Yên tĩnh quá mức tốt đẹp, ngay cả hô hấp của tôi cũng nhẹ đi, chỉ đánh thức chính mình, phát hiện chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Ánh mặt trời chiếu lên đồ trang sức màu vàng kim trên ngực anh lấp lánh, là rơi từ áo lót ra ngoài, tôi nhịn không được đến gần nhìn một chút.
Là đồ mà Huệ Như Nhân đưa vào đêm tân hôn của chúng tôi, của anh là một cái ổ khóa, lần trước tôi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, phía trên còn có khắc chữ.
Tôi lại đến gần chút, gần như dí sát vào ngực anh mới nhìn rõ được, là hai chữ “Nắm tay”.
Tôi lập tức nghĩ đến cái chìa khóa của mình, nhất định bên trên cũng khắc chữ tương ứng với chữ này.
Một cái chìa khóa mở một ổ khóa, Huệ Như Nhân muốn tôi kiên nhẫn mở ra ổ khóa của Úc An Thừa.
Quả thực, người đàn ông này, thật sự là tôi không biết rốt cuộc trong lòng anh khóa cái gì.
Một lần tôi thấy anh yên lặng, yên lặng tới mức không quan tâm tới sống chết của mình.
Nhưng mà, ngày đó tôi khiêu khích, giống như đốt cháy khát vọng tồn tại đã lâu trong lòng anh, cảm giác nóng bỏng cực kỳ rõ ràng và tàn sát bừa bãi đó, khiến cho tôi suýt chút nữa bị lạc.
Còn có đêm qua, anh uất ức chính mình ở cùng tôi như vậy, dù tôi tâm địa sắt đá cũng khó tránh khỏi sinh ra áy náy mơ hồ.
Hơn nữa, tôi chưa từng phát hiện, anh luôn luôn giữ ổ khóa chỉ có tôi mở được bên người.
Còn cái chìa khóa kia, không biết tôi đã vất đi đâu từ đời nào rồi.
Đột nhiên có cảm giác xúc động mãnh liệt, muốn tìm cái chìa khóa kia thử một lần, có phải thật sự mở được ổ khóa này không! Cũng xem thử xem, bên trên chìa khóa của tôi có khắc chữ gì tương ứng với chữ của anh.
Nhanh chóng bò dậy, không cẩn thận húc đầu vào cằm anh.
Anh lung lay, mờ mịt mở mắt.
Tôi hoảng hốt, nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Một loạt tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó là một tiếng trầm đục bất ngờ, tôi hoảng sợ mở to mắt.
Úc An Thành đang nửa quỳ, bám vào tay vịn của ghế sofa, mặt mũi xanh ngắt, thở nặng nhọc.
Tôi lăn xuống ghế sa lon đỡ anh, khua tay làm động tác đơn giản: "Anh làm sao vậy?"
Anh không ngẩng đầu lên được, một bàn tay nhẹ nhàng xua xua, ý bảo không có việc gì.
Tôi vội vàng đỡ anh lên ghế sofa, để anh thả lỏng người nằm xuống, trong lòng không khỏi tự trách: hôm qua kìm nén ngủ một đêm như vậy, người bình thường cũng sẽ thấy không khỏe, nói gì tới người có bệnh về tim!
Nhưng tôi không có bất kỳ kiến thức hộ lý nào, không thể làm gì khác hơn là lấy máy tính cầm tay vội vàng viết: "Muốn đi bệnh viện không?"
Anh lắc đầu, cầm cây bút của tôi chậm rãi viết một câu: "Nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Tôi không biết nên làm gì, canh giữ bên cạnh anh, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hình như anh cảm nhận được, mở mắt nhìn tôi cười cười, làm động tác ăn, lại đẩy đẩy tôi.
Tôi không yên lòng, lắc đầu: "Em không đói bụng."
Anh bất đắc dĩ cười cười, chỉ chỉ bụng mình.
Tôi hiểu! Úc thiếu gia đói bụng!
"Em đi lấy chút đồ ăn, anh nghỉ ngơi một lúc đi!" Tôi tất tả xuống lầu chạy đến phòng bếp.
Mặc dù trong tiểu khu không cung ứng cơm nhưng trong tủ lạnh vẫn để sẵn ít sữa tươi, mì và trứng gà gì đó, tôi làm chén mì trứng gà cà chua đơn giản, đang muốn đi lên lầu xem, Úc An Thừa đã xuống.
Tôi không thấy anh đói chỗ nào, chỉ uống vài ngụm nước canh, nhấm mấy cọng mì sợi, dùng đũa gắp mì cũng hơi quá sức, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi, phải buông chén xuống hít mũi đến mấy lần, lúc đứng dậy hình như còn đang che miệng ho khan.
Tôi không biết có phải nên bày tỏ một chút ân cần hay không, nhìn anh lấy vỉ thuốc trong ngăn kéo bàn trà, giả vờ thuận tay đưa chén nước cho anh.
Anh quay đầu, có chút bất ngờ, lúc nhận nước còn làm một động tác "Cám ơn".
Tôi đụng phải ngón tay hơi lạnh của anh, đột nhiên cảm thấy lúng túng đến quỷ dị.
Cảm giác lúc nào cũng giương cung bạt kiếm đã thành thói quen, sống chung hòa bình như vậy lại khiến tôi cảm thấy không biết làm sao.
Tôi giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cầm tờ báo chiều trên bàn trà nhỏ, che mặt mình đi.
Vô tình nhìn thấy một mẩu tin tức trong mục giải trí: một đoàn múa balê nổi tiếng nào đó của Nga sắp tới thành phố S biểu diễn trọn vẹn “Hồ đào giáp tử”, “Hồ đào giáp tử” của bọn họ được cả thế giới công nhận là bản hay nhất.
Lực chú ý bị kéo tới, tôi cắn ngón tay, trong lòng ngứa như bị mèo cào, đáng tiếc hôm nay đã là ngày biểu diễn cuối cùng, toàn bộ vé đã bị tranh giành hết sạch.
Tiếc nuối cũng vô ích, chỉ tự trách mình không biết sớm hơn, bây giờ nhờ Phạm Kiến kiếm vé cũng đã chậm, tôi chán nản nhét cả ngón tay vào trong miệng dùng sức cắn.
Không ngờ Úc An Thừa ở phía sau vỗ vỗ tôi, anh đã đổi xong quần áo để ra ngoài, nhìn tôi làm động tác hẹn gặp lại.
Rõ ràng là chủ nhật, lại còn là công ty của nhà anh, có cần phải cần cù tới mức này không? Hơn nữa anh đi ra cửa còn ho liên tục, rất có thể là bị cảm.
Muốn hỏi, nhưng lập tức tôi lại nhạy cảm ngăn mình lại.
Có lẽ tối hôm qua chỉ là anh nhất thời nổi lòng tốt, không có nghĩa anh nguyện ý một mình ở cạnh tôi cả ngày chủ nhật.
Hơn nữa nếu thật sự ở chung, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy rất thoải mái vẫy tay với anh, coi như là nói hẹn gặp lại.
Nhưng cửa đóng lại rồi, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình, tôi lại cảm thấy trống rỗng. Xem TV, máy vi tính thật lâu càng thêm hoa mắt mệt mỏi vô lực.
Muốn giải sầu, chỉ có thức ăn ngon.
Nghe nói cách điều chỉnh tâm trạng tốt nhất là ăn chút đồ ngọt, vừa có thể giết thời gian lại làm cho tâm trạng thoải mái hơn, không gì bằng làm cho mình một cái bánh ngọt, độ ngọt cao có thể khiến thần kinh không vui tạm thời tê dại.
Nói làm là làm ngay, tôi bật dậy khỏi ghế sofa, chạy đến siêu thị gần đấy mua sữa đặc, bơ, chocolate và bột, lại qua nhà lớn của nhà họ Úc mượn đầu bếp khuôn đúc và giấy bạc.
Tôi từng làm qua mấy lần, cũng không quá khó, đang làm thì bảo mẫu A Tú của nhà họ Úc tới quét dọn vệ sinh, nhìn thấy tôi lôi bánh gato ra khỏi lò nướng, tán dương: "Cô chủ thật là có tâm."
Bà gọi vợ của Úc Quảng Đình là bà chủ nên gọi tôi là "cô chủ" để phân biệt.
Đây có thể coi mới chỉ là thành công phần căn bản, chocolate màu đen phủ bên trên hơi nứt, tôi thấy thật khó coi, cầm túi kem màu hồng vẽ một con mèo kitty bên trên, ai ngờ càng vẽ càng giống một cái mặt heo mập.
Tôi bi phẫn vẽ luôn thêm hai cái mũi heo, một cái mặt lợn McDull ra lò.
A Tú không nhịn được cười: "Cái này hay đấy! Cô chủ tự mình làm, nhất định An Thừa sẽ thích."
Tôi khổ sở làm bánh gato để tự an ủ mình, liên quan rắm gì tới Úc An Thừa!
Hình như A Tú nghĩ đến gì đó, không cười nữa, thở dài: "Cô chủ à, cuối cùng cũng có cô làm sinh nhật cho An Thừa, nhiều năm như vậy, chúng tôi là nói cũng không dám nói đấy."
Sinh nhật của Úc An Thừa, trời ạ, tôi không tâm ý tương thông với anh tới mức đấy chứ?
Chẳng qua tôi càng hiếu kỳ ý trong lời A Tú: "Tại sao không nhắc tới? Sinh nhật là chuyện tốt mà."
A Tú cẩn thận suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Cô chủ, nhà họ Úc rất kiêng kỵ nhắc tới chuyện này, nhưng mà nếu chỉ nói cho cô một chút cũng không sao. Sinh nhật của An Thừa cũng chính là ngày giỗ của cố phu nhân, khi còn bé An Thừa không hiểu, sinh nhật hàng năm còn làm cho thật náo nhiệt, nhưng kể từ thằng bé biết chuyện thì không tổ chức sinh nhật nữa."
Lòng của tôi như bị nhéo mạnh một cái, đau nhức nhè nhẹ từng cơn.
Kể từ sau khi ba tôi qua đời, tôi cũng không tiếp tục làm sinh nhật cho mình.
Sinh nhật của chúng tôi đều là ngày giỗ của người thân, hơn nữa tiếc nuối trong đó, cả đời cũng không thể đền bù.
Đau khổ sâu sắc như vậy, chỉ có chính bản thân biết.
"Là do..... Khó sinh sao?" Tôi không thể tin được cái thời đại này còn có thảm kịch như vậy.
"Cũng không hoàn toàn đúng." A Tú thổn thức. "Vốn là không quá thuận lợi, bệnh tim lại phát tác...... Ai, nghe nói bà chủ quá cố có bệnh tim di truyền của gia tộc,...... Ông chủ vô cùng khổ sở, vẫn tự trách mình quá bận rộn không quan tâm tới bà chủ, qua mười mấy năm vẫn không quên được, sau này bà cụ khuyên sống khuyên chết mới cưới bà chủ bây giờ. Nhưng mà, bà chủ quá cố rất xinh đẹp, tính tình cũng nhu thuận, chưa từng to tiếng với ai, nhưng đáng tiếc, chưa tới ba mươi tuổi đã......"
Tôi cảm thấy máu trong người chảy với tốc độ cực nhanh, vẫn chưa tới ba mươi tuổi! Mà Úc An Thừa, chính là bị di truyền bệnh của nhà mẹ!
A Tú nhìn ra tôi đang sửng sốt, vội vàng bổ sung: "Nhưng mà An Thừa nhà chúng tôi nhất định sẽ bình an vô sự, bà cụ làm việc thiện tích đức, ngày ngày ngồi trước Phật tổ và thần linh cầu nguyện cho An Thừa, ông trời phù hộ, nhất định An Thừa sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định hai người sẽ sống tới đầu bạc răng long......"
Càng nói thêm lại càng giống như là hoảng loạn lừa mình dối người, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà cảm thấy bất an.
Mặc dù anh không thân thiết như ba, nhưng lại gần trong gang tấc, mặc dù không cách nào nắm lấy, nhưng ít ra, còn để cho tôi cảm nhận được ấm áp.
Tôi đột nhiên không nghĩ tiếp được nữa, mùi thơm của bánh ngọt lan ra bốn phía, mà hứng thú của tôi không còn chút nào.
A Tú vẫn còn nói liên tục, tôi lại không nghe rõ, cho đến khi bà ân cần gọi một tiếng: "An Thừa đã về rồi." tôi mới đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.
Mặc dù cái bánh ngọt này không làm vì anh, nhưng đã là ngày nhạy cảm như vậy, tốt nhất vẫn không nên để anh nhìn thấy thì tốt hơn.
Nhưng bưng lên muốn cất vào tủ lạnh đã không kịp rồi, Úc An Thừa đổi giày đi tới, ánh mắt dừng lại ở bánh ngọt trong tay tôi.
Tôi không phản ứng kịp nữa, lại cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy, vội vàng ném bánh ngọt xuống, bịt mũi, hắt hơi liên tục tới mức nước mũi cũng văng ra, tôi vọt thẳng vào toilet.
Cọ mũi đến đỏ lên, tôi mới tỉnh cơn mơ: căn bản hôm nay anh không phải đi làm mà là tới chỗ của Huệ Điềm Nhi.
Không cần lo chuyện của tôi!
Suýt chút nữa tôi đã quên, đây là nhắc nhở dứt khoát nhất anh cho tôi.
Tất cả họa phúc vui buồn của anh, ắt sẽ có người mà anh nguyện ý chia sẻ hoặc là người chia sẻ cùng, khi nào thì đến phiên tôi yếu đuối làm chuyện thừa thãi? Trong lòng anh, chỉ sợ tôi còn không bằng cả con chó thiếu lỗ tai kia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook