Anh Chồng Tham Ăn
-
Chương 5
Đỗ Tiểu Mạn kéo nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, dường như bụng lại bắt đầu đau rồi. Đỗ Tiểu Mạn vừa hé miệng, chưa kịp phát ra tiếng, đã bị Mạnh Cảnh Vấn bụm miệng cô lại, ấn cô ngã vào ngực anh, “Bà xã, người ta không gọi em, em kích động làm gì?”
“Đỗ Tiểu Mạn, khi nào chị kết hôn?” Người nọ kinh ngạc la lên.
Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, hình như đối với việc người này la to nói nhỏ cực kì bất mãn, “Vợ tôi họ Mạnh.” Nói xong ôm người đẹp bỏ đi một mạch.
Lúc sau, cô gái nhỏ trong ngực yên lặng đưa tay bấm anh ta một cái, kéo khoảng cách với anh ta, “Gì mà bà xã? Anh không tìm được lý do nào tốt hơn à?”
“Đỗ Tiểu Mạn, tôi đã giúp cô thoát khỏi biển khổ rồi, chuyện cô đồng ý làm nữ đầu bếp không được quỵt nợ đâu đấy.”
Biết ngay là anh chàng này chẳng có tốt bụng đến vậy, làm tất cả chỉ vì cái bụng ấy mà thôi. Đỗ Tiểu Mạn nghiêng đầu liếc Mạnh Cảnh Vấn, thấy anh ta hoàn toàn không có ý tò mò, tọc mạch, lặng lẽ thở ra một hơi, “Được rồi, về làm bò bít tết trước thôi.”
Chút tâm tư nho nhỏ ấy của cô sao giấu được Mạnh Cảnh Vấn? Anh khẽ lắc đầu, đối với sự lơ là cảnh giác của cô cảm thấy đau đầu cực kì.
Hai người gọi taxi quay về nhà hàng nhỏ, xuống xe còn chưa kịp đi hai bước, nữ đầu bếp đại nhân đã tính toán cách làm bữa tối, “Anh quen ăn bò bít tết chín mấy phần?”
“Cũng giống cô thôi.” Anh tin vào vị giác của cô.
Đỗ Tiểu Mạn nhíu mày, “Nhưng tôi ăn chín, anh chắc chứ?”
“Chín?” Trán Mạnh Cảnh Vấn xuất hiện ba vạch đen, chẳng lẽ cô đầu bếp nhỏ này muốn chỉnh anh?
“Tôi chưa bao giờ ăn đồ sống cả.” Đỗ Tiểu Mạn cất kĩ từng món, sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, “Chúng không vệ sinh.”
Hả? Vậy anh ăn cả miếng cá sống chẳng lẽ cũng không vệ sinh? Mạnh Cảnh Vấn thấy không ổn, vừa muốn mở miệng phản bác, đã bị nhét một túi ni lông vào ngực.
“Cầm lấy, mang vào nhà vệ sinh nhé.”
“… Đỗ Tiểu Mạn.” Sau khi ông chủ Mạnh vĩ đại nhìn thấy thứ trong tay thì hoàn toàn nổi giận.
Đỗ Tiểu Mạn làm mặt quỷ với anh ta, thong thả đóng cửa phòng bếp lại, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, cười hì hì dặn dò: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Dứt lời lập tức đóng cửa lại.
Mạnh Cảnh Vấn cố ý đạp mạnh lên sàn nhà leo lên lầu, như muốn thông qua mấy cái đạp ấy biểu lộ cơn giận của mình cho cô gái trong phòng bếp kia biết.
Mạnh Cảnh Vấn nhận mệnh xử lý mớ băng vệ sinh mà cả đời này anh chưa từng đụng tới, rồi như một đứa trẻ nghe lời ngồi xuống bàn chờ cơm.
Vốn không chú ý đến điện thoại di động, trên máy tính có một đám người đang chờ anh. Phải biết là đói bụng thì không làm gì nổi! Mạnh Cảnh Vấn lưu manh bắt chéo hai chân, thư giản nằm trên sô pha.
Lúc anh sắp đói đến mức bụng dán vào lưng, thì cuối cùng cánh cửa phòng bếp cũng mở ra.
Đỗ Tiểu Mạn mỗi tay bưng một khay đặt lên bàn ăn, liếc nhìn thấy dáng ngồi đại gia của Mạnh Cảnh Vấn, cô mím môi cười, “Vì thưởng cho anh hôm nay giúp tôi tránh phiền phức nhỏ, tôi mời anh rượu đỏ nhé.”
“Là phiền phức nhỏ à?” Mạnh Cảnh Vấn cười như không cười nhìn cô, đối với rượu đỏ cô nói anh không ôm kì vọng quá lớn.
“Hừ, có muốn uống không?”
“Uh, ăn bò bít tết sao lại không uống rượu đỏ được?” Mạnh Cảnh Vấn nhún vai.
Đỗ Tiểu Mạn biết anh ta điển hình của một quỷ soi mói, cô không phục: “Chai này tôi vẫn không nỡ uống, nay thì lợi cho anh rồi.”
Anh cố gắng thu lại nụ cười đắc ý bên môi, nhìn bộ dáng khoe mẽ kia, chỉ thiếu cọ lên vai cô làm nũng thôi.
Không đầy lát sau, Đỗ Tiểu Mạn cầm ly và chai rượu đỏ tới bàn ăn, “Đợi một chút, trước mặt anh là phần của tôi đó, bị ngược rồi, còn khuya tôi mới ăn bò bít tết không chín.”
“Không có ánh mắt.” Mạnh Cảnh Vấn thấy cô chỉ cầm tới một ly rượu, lập tức trừng mắt, “Ly của tôi đâu?”
Cô le lưỡi, “Đây là của anh.” Cực kì tiếc nuối đưa chai rượu tới, “Bây giờ là thời gian đặc biệt của tôi, không uống rượu.”
“Vậy thì tôi không khách khí đâu.” Mạnh Cảnh Vấn lập tức lộ ra bộ dáng quỷ tham ăn, phơi bày tâm trạng vô cùng tốt ra, khiến người phụ nữ trước mắt cực kì buồn bực. Buồn bực đến mức hận không thể mắng mình nhiều chuyện, tự dưng lại cầm chai rượu đỏ ra cho tên tham ăn này rồi tự mình ngồi thèm.
Đỗ Tiểu Mạn hừ mạnh một tiếng, cô quyết tâm vùi đầu vào ăn bò bít tết, ăn xong thì lăn lên giường nghỉ ngơi. Chưa đầy lát sau, phía đối diện đẩy đĩa qua, bên trên có một miếng thịt bò bít tết. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, anh to ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Mặc dù tôi không thích ăn thịt sống, nhưng…” Cô xiên miếng thịt từ trong đĩa của anh ta, khoe khoang: “Tôi đúng là rất tin tưởng vào tài nghệ của mình!”
Mạnh Cảnh Vấn vốn cho rằng sẽ được nghe câu gì đó cảm động, anh hung dữ trừng mắt nhìn người nào đó không biết thưởng thức, thật uổng phí cho lòng tốt của anh mà!
Đỗ Tiểu Mạn từ từ nhấp nháp thức ăn trong miệng, “Cái đó, cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ nhé.”
“Đừng cảm ơn, không phải là tôi giúp không, nhớ quyền lợi của tôi đấy.” Anh hừ nhẹ một tiếng. Vừa nhấc mắt đã thấy cô há miệng rồi khép lại nhiều lần. Anh thấy có vẻ cô khó xử, rất muốn nói gì đó, anh không khỏi nặng nề thở dài, “Được rồi, tính tôi tệ lắm, nghe xong thì quên cả.”
Ánh mắt cô nàng sáng lên, không biết tại sao ở chung một tháng cô lại cảm thấy người này có thể tin tưởng được. “Kỳ lạ, không phải anh nên tò mò hỏi chuyện tôi sao?”
“… Nếu không muốn nói thì tôi sẽ không nghe.” Chẳng lẽ đại gia như anh mà phải mở lòng từ bi làm thùng rác cho cô ta sao, người phụ nữ này lại còn làm bộ làm tịch với anh! Mà nói lại, chẳng phải cô ta chỉ nấu đồ ăn đúng khẩu vị của anh thôi sao, anh cần gì phải nhân nhượng cô ta?
“… Vậy, vậy tôi không nói nữa.” Đỗ Tiểu Mạn không muốn nói mấy chuyện cong cong quẹo quẹo nhà mình cho anh ta nghe, “Tôi nhớ ra rồi, trong phòng bếp còn chút salad, để tôi đi lấy.”
Hả? Bây giờ là sao đây? Khơi tò mò của anh rồi bảo không nói nữa? Cái nĩa với cái dao miết lên bàn ăn tạo thành âm thanh thật chói tai. Anh rất muốn bổ đầu cô gái này ra, lên dây cót giúp cô ta!
Chờ Đỗ Tiểu Mạn bưng salad về, nghênh đón cô là ánh mắt chằm chằm của Mạnh Cảnh Vấn, cô sợ đến mức run tay, “Sao, làm sao vậy?”
“Nói mau!” Tính tình bốc đồng nóng nảy như trẻ con lại nổi lên, bạn học Mạnh mãnh liệt tỏ vẻ bất mãn khi không được nghe kể chuyện xưa.
Hiển nhiên Đỗ Tiểu Mạn bị anh ta hét như vậy, lập tức biến thân thành ngoan ngoãn: “Thật ra chuyện chỉ cần hai câu là đủ, đó là cậu mợ tôi ham mê cờ bạc, thua tiền thì đến tìm chúng tôi, nhưng lúc đó ba mẹ tôi đã ly hôn rồi, cho nên, anh hiểu đấy.”
“Tôi không hiểu.” Mạnh Cảnh Vấn lập tức lắc đầu, cô phụ tâm ý của người nào đó.
Khóe miệng Đỗ Tiểu Mạn rụt rụt, “Anh ngốc thậ đó, ông ngoại và bà ngoại thương cậu nhất, không chỉ vì là con trai duy nhất mà còn là vì cậu nhỏ tuổi nhất, đương nhiên bảo ba mẹ tôi phải chăm sóc nhiều hơn, nhưng sau đó họ ly hôn không biết đã trốn ở góc nào rồi, tôi cũng đi làm, cũng bị bắt phải trả nợ cho họ nhiều lần rồi, chẳng lẽ tôi không được học khôn sao?”
“Qủa nhiên.”
“Dừng, nếu đã nói quả nhiên, sao lúc nãy còn giả bộ không hiểu?”
“Xác nhận một chút cũng không mất miếng thịt nào.” Mạnh Cảnh Vấn nhún vai, đột nhiên hếch mày lên tán dương cô: “Salad đó thật không tệ.”
Mỗi lần đứa trẻ nấu cơm mà được người khác khen ngợi tài nghệ của mình thì sẽ đắc ý, lúc này cái đuôi nhỏ ẩn sau lưng Đỗ Tiểu Mạn cũng sắp vểnh lên rồi.
Mạnh Cảnh Vấn càn quét một nửa salad vào bụng mình, ngẩng đầu thấy cô cầm thìa nhìn mình lom lom, vì vậy yên lặng nuốt nước miếng, “Sao vậy? Tôi có để lại cho cô một nửa mà.”
“Sặc, hôm qua tôi đâu có ngược đãi anh đâu, sao anh như sói bị bỏ đói vậy?” Đỗ Tiểu Mạn nhịn không được bật cười, ở chung với nhau lâu như vậy, cô còn không biết cái bao tử bự chảng của anh sao?
“Nhưng mà, cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn một bữa đàng hoàng…” Đôi mắt của anh – trông mong nhìn bà chủ tùy hứng, như dạ dày của anh bị ngược đãi là thật vậy, “Cho nên, để đền bù tổn thất cho tôi, nửa phần này…”
“Được rồi, thuộc về anh.” Cô tiếp tục ôm bụng cười lăn cười bò, đây là lần đầu tiên cô thấy thanh niên trai tráng đáng yêu nhường này, đúng là để cô mở rộng tầm mắt mà.
Mạnh Cảnh Vấn cúi đầu tiếp tục cố gắng sắm vai Đại Vị Vương (Tên tham ăn), nhân tiện nhắc nhở người đối diện nào đó đang cười đến không thấy tổ quốc, điện thoại đang rung.
“Alo? Đình Đình à?” Đỗ Tiểu Mạn mới nói hai câu thì che điện thoại lại, quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhà hàng, một giây sau bước ra mở cửa.
Tốc độ nuốt của anh chậm lại, phân tâm chú ý đến cô, miễn cho nữ đầu bếp không biết đề phòng này bị người xấu gạt đi mất.
“Oa…” Người mới đến vừa nhìn thấy Đỗ Tiểu Mạn đã nhào tới ôm cô khóc rống lên.
Bữa tối lãng mạn dường như đã được Đại Vị Vương tiên sinh càn quét toàn bộ, sau đó ngồi nhìn mớ chén dĩa mười phút, người phụ nữ kia mới ngừng khóc, cũng từ miệng Đỗ Tiểu Mạn mà biết được người phụ nữ này là bạn thân của cô, Khang Nghiên Đình.
Đỗ Tiểu Mạn vỗ lưng cô bạn, cuối cùng cũng có thể hỏi thẳng vấn đề, “Sao vậy?”
“Hu hu hu, chồng ức hiếp mình.” Dường như Khang Nghiên Đình không mong Đỗ Tiểu Mạn trả lời lại, chỉ là nước mắt ròng ròng khóc lóc kể lể.
Đời này Đỗ Tiểu Mạn vẫn chưa có kinh nghiệm yêu đương thật sự, lập tức đưa mắt cầu cứu với người luôn nghiêng mắt xem náo nhiệt nãy giờ.
“Tôi phải lên lầu vẽ rồi.” Mạnh Cảnh Vấn thong thả đứng lên, còn gằn từng chữ, “Xin đừng quấy rầy.”
Oái! Thấy chết không cứu! Phúc lợi gọi món bị hủy bỏ! “Đình Đình! Mình giúp cậu tìm anh ta tính sổ!”
“Sặc.” Mạnh Cảnh Vấn đi đến đầu bậc thang nhịn không được cười ra tiếng. Gương mặt cô hơi tròn tròn nhìn còn tương đối có khí thế, nhưng với chiều cao kia mà vọng tưởng đi tìm người ta tính sổ? Thấy Đỗ Tiểu Mạn trừng, anh dứt khoát dựa vào tường, “Cô muốn tìm người đàn ông kia tính sổ như thế nào? Chẳng lẽ lại tìm người đánh anh ta một trận?”
“Ý kiến hay!” Đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
“Này!”
Đỗ Tiểu Mạn khí phách khoát tay chặn lại, “Để mình gọi điện thoại cho bọn Trịnh Vũ.”
“Cô theo ầm ĩ cái gì?” Thật là không thể nhìn cô ta “Không có đại não” như vậy được, Mạnh Cảnh Vấn nhanh chóng ngăn cô lại.
“Không phải anh bảo lên lầu vẽ sao? Sao còn ở đây?”
Anh hít sâu một hơi, ra dấu bảo cô vào phòng bếp làm thứ gì đó cho bạn cô ăn, đợi bóng dáng của cô biến mất ở cửa phòng bếp, anh mới cau mày nhìn về phía Khang Nghiên Đình, giọng điệu vô cùng khó nghe, “Chuyện nhà của cô mà lại muốn cô ấy giúp cô giải quyết à?”
“Đỗ Tiểu Mạn, khi nào chị kết hôn?” Người nọ kinh ngạc la lên.
Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, hình như đối với việc người này la to nói nhỏ cực kì bất mãn, “Vợ tôi họ Mạnh.” Nói xong ôm người đẹp bỏ đi một mạch.
Lúc sau, cô gái nhỏ trong ngực yên lặng đưa tay bấm anh ta một cái, kéo khoảng cách với anh ta, “Gì mà bà xã? Anh không tìm được lý do nào tốt hơn à?”
“Đỗ Tiểu Mạn, tôi đã giúp cô thoát khỏi biển khổ rồi, chuyện cô đồng ý làm nữ đầu bếp không được quỵt nợ đâu đấy.”
Biết ngay là anh chàng này chẳng có tốt bụng đến vậy, làm tất cả chỉ vì cái bụng ấy mà thôi. Đỗ Tiểu Mạn nghiêng đầu liếc Mạnh Cảnh Vấn, thấy anh ta hoàn toàn không có ý tò mò, tọc mạch, lặng lẽ thở ra một hơi, “Được rồi, về làm bò bít tết trước thôi.”
Chút tâm tư nho nhỏ ấy của cô sao giấu được Mạnh Cảnh Vấn? Anh khẽ lắc đầu, đối với sự lơ là cảnh giác của cô cảm thấy đau đầu cực kì.
Hai người gọi taxi quay về nhà hàng nhỏ, xuống xe còn chưa kịp đi hai bước, nữ đầu bếp đại nhân đã tính toán cách làm bữa tối, “Anh quen ăn bò bít tết chín mấy phần?”
“Cũng giống cô thôi.” Anh tin vào vị giác của cô.
Đỗ Tiểu Mạn nhíu mày, “Nhưng tôi ăn chín, anh chắc chứ?”
“Chín?” Trán Mạnh Cảnh Vấn xuất hiện ba vạch đen, chẳng lẽ cô đầu bếp nhỏ này muốn chỉnh anh?
“Tôi chưa bao giờ ăn đồ sống cả.” Đỗ Tiểu Mạn cất kĩ từng món, sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, “Chúng không vệ sinh.”
Hả? Vậy anh ăn cả miếng cá sống chẳng lẽ cũng không vệ sinh? Mạnh Cảnh Vấn thấy không ổn, vừa muốn mở miệng phản bác, đã bị nhét một túi ni lông vào ngực.
“Cầm lấy, mang vào nhà vệ sinh nhé.”
“… Đỗ Tiểu Mạn.” Sau khi ông chủ Mạnh vĩ đại nhìn thấy thứ trong tay thì hoàn toàn nổi giận.
Đỗ Tiểu Mạn làm mặt quỷ với anh ta, thong thả đóng cửa phòng bếp lại, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, cười hì hì dặn dò: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.” Dứt lời lập tức đóng cửa lại.
Mạnh Cảnh Vấn cố ý đạp mạnh lên sàn nhà leo lên lầu, như muốn thông qua mấy cái đạp ấy biểu lộ cơn giận của mình cho cô gái trong phòng bếp kia biết.
Mạnh Cảnh Vấn nhận mệnh xử lý mớ băng vệ sinh mà cả đời này anh chưa từng đụng tới, rồi như một đứa trẻ nghe lời ngồi xuống bàn chờ cơm.
Vốn không chú ý đến điện thoại di động, trên máy tính có một đám người đang chờ anh. Phải biết là đói bụng thì không làm gì nổi! Mạnh Cảnh Vấn lưu manh bắt chéo hai chân, thư giản nằm trên sô pha.
Lúc anh sắp đói đến mức bụng dán vào lưng, thì cuối cùng cánh cửa phòng bếp cũng mở ra.
Đỗ Tiểu Mạn mỗi tay bưng một khay đặt lên bàn ăn, liếc nhìn thấy dáng ngồi đại gia của Mạnh Cảnh Vấn, cô mím môi cười, “Vì thưởng cho anh hôm nay giúp tôi tránh phiền phức nhỏ, tôi mời anh rượu đỏ nhé.”
“Là phiền phức nhỏ à?” Mạnh Cảnh Vấn cười như không cười nhìn cô, đối với rượu đỏ cô nói anh không ôm kì vọng quá lớn.
“Hừ, có muốn uống không?”
“Uh, ăn bò bít tết sao lại không uống rượu đỏ được?” Mạnh Cảnh Vấn nhún vai.
Đỗ Tiểu Mạn biết anh ta điển hình của một quỷ soi mói, cô không phục: “Chai này tôi vẫn không nỡ uống, nay thì lợi cho anh rồi.”
Anh cố gắng thu lại nụ cười đắc ý bên môi, nhìn bộ dáng khoe mẽ kia, chỉ thiếu cọ lên vai cô làm nũng thôi.
Không đầy lát sau, Đỗ Tiểu Mạn cầm ly và chai rượu đỏ tới bàn ăn, “Đợi một chút, trước mặt anh là phần của tôi đó, bị ngược rồi, còn khuya tôi mới ăn bò bít tết không chín.”
“Không có ánh mắt.” Mạnh Cảnh Vấn thấy cô chỉ cầm tới một ly rượu, lập tức trừng mắt, “Ly của tôi đâu?”
Cô le lưỡi, “Đây là của anh.” Cực kì tiếc nuối đưa chai rượu tới, “Bây giờ là thời gian đặc biệt của tôi, không uống rượu.”
“Vậy thì tôi không khách khí đâu.” Mạnh Cảnh Vấn lập tức lộ ra bộ dáng quỷ tham ăn, phơi bày tâm trạng vô cùng tốt ra, khiến người phụ nữ trước mắt cực kì buồn bực. Buồn bực đến mức hận không thể mắng mình nhiều chuyện, tự dưng lại cầm chai rượu đỏ ra cho tên tham ăn này rồi tự mình ngồi thèm.
Đỗ Tiểu Mạn hừ mạnh một tiếng, cô quyết tâm vùi đầu vào ăn bò bít tết, ăn xong thì lăn lên giường nghỉ ngơi. Chưa đầy lát sau, phía đối diện đẩy đĩa qua, bên trên có một miếng thịt bò bít tết. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, anh to ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Mặc dù tôi không thích ăn thịt sống, nhưng…” Cô xiên miếng thịt từ trong đĩa của anh ta, khoe khoang: “Tôi đúng là rất tin tưởng vào tài nghệ của mình!”
Mạnh Cảnh Vấn vốn cho rằng sẽ được nghe câu gì đó cảm động, anh hung dữ trừng mắt nhìn người nào đó không biết thưởng thức, thật uổng phí cho lòng tốt của anh mà!
Đỗ Tiểu Mạn từ từ nhấp nháp thức ăn trong miệng, “Cái đó, cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ nhé.”
“Đừng cảm ơn, không phải là tôi giúp không, nhớ quyền lợi của tôi đấy.” Anh hừ nhẹ một tiếng. Vừa nhấc mắt đã thấy cô há miệng rồi khép lại nhiều lần. Anh thấy có vẻ cô khó xử, rất muốn nói gì đó, anh không khỏi nặng nề thở dài, “Được rồi, tính tôi tệ lắm, nghe xong thì quên cả.”
Ánh mắt cô nàng sáng lên, không biết tại sao ở chung một tháng cô lại cảm thấy người này có thể tin tưởng được. “Kỳ lạ, không phải anh nên tò mò hỏi chuyện tôi sao?”
“… Nếu không muốn nói thì tôi sẽ không nghe.” Chẳng lẽ đại gia như anh mà phải mở lòng từ bi làm thùng rác cho cô ta sao, người phụ nữ này lại còn làm bộ làm tịch với anh! Mà nói lại, chẳng phải cô ta chỉ nấu đồ ăn đúng khẩu vị của anh thôi sao, anh cần gì phải nhân nhượng cô ta?
“… Vậy, vậy tôi không nói nữa.” Đỗ Tiểu Mạn không muốn nói mấy chuyện cong cong quẹo quẹo nhà mình cho anh ta nghe, “Tôi nhớ ra rồi, trong phòng bếp còn chút salad, để tôi đi lấy.”
Hả? Bây giờ là sao đây? Khơi tò mò của anh rồi bảo không nói nữa? Cái nĩa với cái dao miết lên bàn ăn tạo thành âm thanh thật chói tai. Anh rất muốn bổ đầu cô gái này ra, lên dây cót giúp cô ta!
Chờ Đỗ Tiểu Mạn bưng salad về, nghênh đón cô là ánh mắt chằm chằm của Mạnh Cảnh Vấn, cô sợ đến mức run tay, “Sao, làm sao vậy?”
“Nói mau!” Tính tình bốc đồng nóng nảy như trẻ con lại nổi lên, bạn học Mạnh mãnh liệt tỏ vẻ bất mãn khi không được nghe kể chuyện xưa.
Hiển nhiên Đỗ Tiểu Mạn bị anh ta hét như vậy, lập tức biến thân thành ngoan ngoãn: “Thật ra chuyện chỉ cần hai câu là đủ, đó là cậu mợ tôi ham mê cờ bạc, thua tiền thì đến tìm chúng tôi, nhưng lúc đó ba mẹ tôi đã ly hôn rồi, cho nên, anh hiểu đấy.”
“Tôi không hiểu.” Mạnh Cảnh Vấn lập tức lắc đầu, cô phụ tâm ý của người nào đó.
Khóe miệng Đỗ Tiểu Mạn rụt rụt, “Anh ngốc thậ đó, ông ngoại và bà ngoại thương cậu nhất, không chỉ vì là con trai duy nhất mà còn là vì cậu nhỏ tuổi nhất, đương nhiên bảo ba mẹ tôi phải chăm sóc nhiều hơn, nhưng sau đó họ ly hôn không biết đã trốn ở góc nào rồi, tôi cũng đi làm, cũng bị bắt phải trả nợ cho họ nhiều lần rồi, chẳng lẽ tôi không được học khôn sao?”
“Qủa nhiên.”
“Dừng, nếu đã nói quả nhiên, sao lúc nãy còn giả bộ không hiểu?”
“Xác nhận một chút cũng không mất miếng thịt nào.” Mạnh Cảnh Vấn nhún vai, đột nhiên hếch mày lên tán dương cô: “Salad đó thật không tệ.”
Mỗi lần đứa trẻ nấu cơm mà được người khác khen ngợi tài nghệ của mình thì sẽ đắc ý, lúc này cái đuôi nhỏ ẩn sau lưng Đỗ Tiểu Mạn cũng sắp vểnh lên rồi.
Mạnh Cảnh Vấn càn quét một nửa salad vào bụng mình, ngẩng đầu thấy cô cầm thìa nhìn mình lom lom, vì vậy yên lặng nuốt nước miếng, “Sao vậy? Tôi có để lại cho cô một nửa mà.”
“Sặc, hôm qua tôi đâu có ngược đãi anh đâu, sao anh như sói bị bỏ đói vậy?” Đỗ Tiểu Mạn nhịn không được bật cười, ở chung với nhau lâu như vậy, cô còn không biết cái bao tử bự chảng của anh sao?
“Nhưng mà, cả ngày hôm nay tôi chưa được ăn một bữa đàng hoàng…” Đôi mắt của anh – trông mong nhìn bà chủ tùy hứng, như dạ dày của anh bị ngược đãi là thật vậy, “Cho nên, để đền bù tổn thất cho tôi, nửa phần này…”
“Được rồi, thuộc về anh.” Cô tiếp tục ôm bụng cười lăn cười bò, đây là lần đầu tiên cô thấy thanh niên trai tráng đáng yêu nhường này, đúng là để cô mở rộng tầm mắt mà.
Mạnh Cảnh Vấn cúi đầu tiếp tục cố gắng sắm vai Đại Vị Vương (Tên tham ăn), nhân tiện nhắc nhở người đối diện nào đó đang cười đến không thấy tổ quốc, điện thoại đang rung.
“Alo? Đình Đình à?” Đỗ Tiểu Mạn mới nói hai câu thì che điện thoại lại, quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhà hàng, một giây sau bước ra mở cửa.
Tốc độ nuốt của anh chậm lại, phân tâm chú ý đến cô, miễn cho nữ đầu bếp không biết đề phòng này bị người xấu gạt đi mất.
“Oa…” Người mới đến vừa nhìn thấy Đỗ Tiểu Mạn đã nhào tới ôm cô khóc rống lên.
Bữa tối lãng mạn dường như đã được Đại Vị Vương tiên sinh càn quét toàn bộ, sau đó ngồi nhìn mớ chén dĩa mười phút, người phụ nữ kia mới ngừng khóc, cũng từ miệng Đỗ Tiểu Mạn mà biết được người phụ nữ này là bạn thân của cô, Khang Nghiên Đình.
Đỗ Tiểu Mạn vỗ lưng cô bạn, cuối cùng cũng có thể hỏi thẳng vấn đề, “Sao vậy?”
“Hu hu hu, chồng ức hiếp mình.” Dường như Khang Nghiên Đình không mong Đỗ Tiểu Mạn trả lời lại, chỉ là nước mắt ròng ròng khóc lóc kể lể.
Đời này Đỗ Tiểu Mạn vẫn chưa có kinh nghiệm yêu đương thật sự, lập tức đưa mắt cầu cứu với người luôn nghiêng mắt xem náo nhiệt nãy giờ.
“Tôi phải lên lầu vẽ rồi.” Mạnh Cảnh Vấn thong thả đứng lên, còn gằn từng chữ, “Xin đừng quấy rầy.”
Oái! Thấy chết không cứu! Phúc lợi gọi món bị hủy bỏ! “Đình Đình! Mình giúp cậu tìm anh ta tính sổ!”
“Sặc.” Mạnh Cảnh Vấn đi đến đầu bậc thang nhịn không được cười ra tiếng. Gương mặt cô hơi tròn tròn nhìn còn tương đối có khí thế, nhưng với chiều cao kia mà vọng tưởng đi tìm người ta tính sổ? Thấy Đỗ Tiểu Mạn trừng, anh dứt khoát dựa vào tường, “Cô muốn tìm người đàn ông kia tính sổ như thế nào? Chẳng lẽ lại tìm người đánh anh ta một trận?”
“Ý kiến hay!” Đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
“Này!”
Đỗ Tiểu Mạn khí phách khoát tay chặn lại, “Để mình gọi điện thoại cho bọn Trịnh Vũ.”
“Cô theo ầm ĩ cái gì?” Thật là không thể nhìn cô ta “Không có đại não” như vậy được, Mạnh Cảnh Vấn nhanh chóng ngăn cô lại.
“Không phải anh bảo lên lầu vẽ sao? Sao còn ở đây?”
Anh hít sâu một hơi, ra dấu bảo cô vào phòng bếp làm thứ gì đó cho bạn cô ăn, đợi bóng dáng của cô biến mất ở cửa phòng bếp, anh mới cau mày nhìn về phía Khang Nghiên Đình, giọng điệu vô cùng khó nghe, “Chuyện nhà của cô mà lại muốn cô ấy giúp cô giải quyết à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook