Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi
-
Chương 3: Ra sức theo đuổi
“Ừ, được.” Trần Kiều lập tức đồng ý rồi vòng xe sang trước cửa quán trà, anh bảo Cốc Tử xuống xe còn mình để xe ra bãi. Cốc Tử vào quán trước, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ. Cô thích quán trà này, không gian rất yên tĩnh thanh tao mà giá thành lại không quá đắt đỏ, thường những lúc viết mà không có cảm hứng cô lại ra đây ngồi, vừa nhâm nhi trà vừa nghe người ta chơi tỳ bà, lắng mình xuống cảm nhận vẻ tao nhã của không gian xung quanh quả thực cũng có tác dụng rõ rệt, thường để lại cho cô những cảm xúc khác biệt.
Thế nhưng, chỗ này lại không tiện lắm cho việc đỗ xe, nên phải một lúc sau Trần Kiều mới vào quán được. Đợi anh vào tới nơi thì trà đã lên, Cốc Tử gọi thêm một đĩa hạt bí. Trần Kiều ngồi yên trước mặt Cốc Tử, cô vẫn đang mải ngắm phong cảnh bên ngoài còn anh thì mải ngắm cô, chăm chú đến độ lặng người đi.
Cốc Tử thấy mãi mà anh không nói gì thì quay lại hắng giọng, “Trần Kiều, việc đã qua rất lâu rồi, tôi cũng không đòi anh phải có trách nhiệm gì cả. Tôi không còn là Cốc Tử trước đây nữa, tôi không cần người khác chịu trách nhiệm dù đó là ai, coi như tôi bị chó cắn một nhát, hoặc nói cách khác, việc xảy ra cũng có một phần trách nhiệm của tôi, chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Trần Kiều nghe cô nói vậy thì không vui chút nào, mặt anh biến sắc. Lát sau Cốc Tử nói tiếp, “Đứa trẻ này sinh ra ngoài mong muốn của chúng ta, nhưng nó đã đến với cuộc đời này cũng coi như có một phần đóng góp của anh. Từ sau một tuần anh gặp nó nhiều nhất hai lần, tôi nghĩ như thế có lẽ là hợp lý. Tuy nhiên, trước khi gặp thằng bé phiền anh hãy nói với tôi một tiếng để tôi khỏi lo. Còn nữa, thằng bé họ Cốc, không liên quan gì đến họ Trần nhà anh, anh đừng nghĩ lung tung gì nữa. Về sau anh còn có vợ, có con của riêng mình...”
“Cốc Tử, anh...” Trần Kiều nhíu mày, ngắt lời Cốc Tử.
Cốc Tử hít sâu, “Đừng nói anh thích tôi. Tôi đối với anh như giáo viên với học sinh, hoặc chị gái với em trai, cho nên anh… ừm, về sau, anh đừng nghĩ là chúng ta sẽ có quan hệ gì với nhau nữa.”
“Em muốn anh coi đó là tình một đêm sao?” Trần Kiều vốn biết Cốc Tử không có ý gì với mình, nhưng hôm nay cô nói ra như vậy thật chẳng khác nào dùng dao khoét vào tim anh, khiến máu tươi cứ thế tuôn trào.
“Thôi bỏ đi.” Cốc Tử không muốn nói thêm, bốc mộr nắm hạt bí cắn tách tách. Trần Kiều ngồi trước mặt cô, anh nhấp một ngụm trà rồi bóc hạt bí cho cô, còn mình thì không ăn. Hình như rất lâu trước đây anh cũng đã từng làm việc này, khi đó anh còn là học sinh của cô, biết cô thích túi hồ đào của mình để trên bàn, muốn ăn nhưng lại ngại bóc, anh bèn bóc sẵn từng hạt để cô từ từ nhấm nháp.
Cốc Tử bối rối một đôi giây, nhưng sau cũng không hề chạm vào những hạt bí anh vừa bóc.
Trần Kiều cười, “Tay anh rất sạch, trước khi vào đây anh đã rửa rồi.” Cốc Tử nghe anh nói thế cũng chẳng nói gì, cô vơ lấy những hạt đã bóc vỏ đó bỏ cả vào miệng. Cốc Tử uống nửa ấm trà, ăn cả đĩa hạt bí xong thì mở điện thoại ra xem, “Thời gian trôi qua nhanh thật, tôi còn phải đi làm nữa.”
“Cũng đã muộn rồi, đừng đi nữa, ngồi thêm một chút đi.” Trần Kiều bối rối ngăn cô lại bằng khuôn mặt đáng thương, Cốc Tử vô tình liếc qua anh, phát hiện khuôn mặt đó giống y chang thằng nhóc con lúc nó tủi thân, giống sao mà giống thế!
“Anh tưởng tôi là anh nên có thời gian rảnh rỗi bay bổng cả ngày hay sao? Anh không đi làm không sao, đã có người nuôi, tôi không đi làm Dược Dược sẽ bị đói.”
Trần Kiều đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng nói khẽ, “Anh không tồi tệ như em nói đâu, anh có thể chăm lo cho hai mẹ con em. Lúc trước anh còn nhỏ, vừa học hết cấp ba nên chưa suy nghĩ cẩn trọng, chưa có chính kiến của mình. Giờ anh lớn rồi, anh có khả năng cho em cuộc sống mà em muốn có.”
Chỗ hai người ngồi không phải là phòng riêng, là Cốc Tử cố tình chọn chỗ này chính là vì không muốn có không gian quá riêng tư cho cả hai. Vậy nên, lúc này họ làm gì, mọi người xung quanh đều nhìn thấy cả, Cốc Tử vừa ngại vừa giận, lại không ngần ngại tặng ngay một nắm đấm vào mặt Trần Kiều. Trần Kiều như đã có kinh nghiệm, anh nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi, miệng vẫn cố nói, “Cốc Quân Nhan, em cho anh một cơ hội có được không?”
Cốc Tử thọc cùi chỏ vào đúng ngực Trần Kiều, anh đau quá phải buông lỏng cô ra, cô buông một câu lạnh lùng, “Đừng có mơ!” nói rồi cô cầm túi đứng dậy ra cửa.
Trần Kiều vội vã đuổi theo, tóm chặt lấy Cốc Tử đang ở bên ngoài đợi taxi, anh nói với ngữ khí khó lòng từ chối, “Để anh đưa em đi làm.”
“Không cần!” Cô vẫn giữ giọng lạnh lùng đáp lại.
“Em đợi một chút thôi, anh sẽ lái xe lại ngay mà.” Trần Kiều vừa nói xong thì hối hận ngay, “Không được, để em ở đây nhất định em sẽ chạy mất, đi với anh mau!” Nói rồi anh kéo tay Cốc Tử đi cùng với mình. Cốc Tử khó chịu, cô vùng vằng đẩy tay Trần Kiều ra, “Trần Kiều, anh làm người ta khó chịu rồi đấy.”
Trần Kiều không nghe, anh vẫn nắm chặt tay cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, môi bặm lại. Cốc Tử thoáng thấy ánh mắt Trần Kiều lúc này không còn ngây ngô như trước đây nữa, con mắt toả ra đầy sự quyết tâm và ham muốn chinh phục. Hai người vùng vằng một lúc rồi chẳng biết lại gây lộn với nhau từ lúc nào. Cốc Tử sinh Dược Dược xong thì không còn thời gian luyện võ nhiều như trước, cô cũng không biết là từ lúc Trần Kiều quen cô, anh đã đăng kí đi học võ, bao lâu nay vẫn miệt mài rèn luyện. Mấy lần trước là anh nhường nhịn cô nên không ra tay, giờ Trần Kiều đã quyết không nhường nên Cốc Tử đành chịu thua.
Nói cho cùng Trần Kiều cũng là đàn ông sức dài vai rộng, Cốc Tử sao có thể khoẻ hơn anh được, thế nên chỉ một chốc anh đã đẩy cô sát vào mé tường. Cốc Tử xưa nay ra tay dứt khoát, bao năm nay trên võ đường hiếm khi gặp phải đối thủ, người đầu tiên là Hạ Dữ Quân, người thứ hai chính là Trần Kiều.
“Trần Kiều!” Cốc Tử vốn tự phụ về ngón võ của mình, giờ ngay cả võ lực cũng không ngăn cản nổi Trần Kiều khiến cô cảm thấy bản thân chẳng còn chút năng lực nào trước anh, cô chau mày lạnh lùng, “Bỏ tôi ra.”
Trần Kiều chỉ dồn cô vào tường rồi dùng cơ thể mình chắn trước mặt không cho cô động đậy, anh ghé sát mặt mình vào khuôn mặt cô, “Thực ra những gì em biết, anh đều biết cả, anh luôn muốn phải làm tốt hơn em. Hồi trung học, điều làm anh thích thú nhất chính là lúc em dắt tay anh, dạy anh trượt pa-tanh. Thực ra, khi đó anh đã chơi tốt hơn em nhưng vẫn vờ như không biết, chỉ vì không muốn buông tay em ra.”
“…”
“Cả môn tiếng Anh nữa, anh vốn ghét nhất môn đó, nhưng vì em thích nên anh phải cố học.”
“…”
“Mấy năm nay anh không ngừng rèn luyện bản thân, chỉ hi vọng khi gặp lại em anh có thể tự tin là mình xứng với em.”
“Đừng nói mấy điều đó nữa! Từ trước tới giờ những thứ ấy chưa bao giờ có ý nghĩa gì với tôi.” Cốc Tử không muốn anh nhắc tới quá khứ, bởi cô luôn coi mối quan hệ giữa họ trong quá khứ rất đơn thuần, bây giờ nghe anh nói vậy cô mới chợt nhận ra rằng, bao năm nay, tất cả đều chỉ là mình cô nghĩ như vậy, Trần Kiều đối với cô chưa bao giờ là quan hệ cô trò thông thường cả.
“Anh biết em không coi mối quan hệ giữa chúng ta ra gì nhưng đối với anh điều đó lại vô cùng, vô cùng quan trọng.” Trần Kiều thấy mặt mũi Cốc Tử đỏ gay, cộng thêm thở dốc thì biết cô giận lắm, anh có thể thấy nỗi căm hờn trong mắt cô. Nhưng anh vẫn không buông cô ra, vì dù làm thế cô ấy cũng không yêu mến anh được thêm bao nhiêu, “Anh thực sự rất yêu, rất yêu em. Anh biết anh đã làm điều có lỗi với em, nhưng năm năm nay em không để cho ai biết mình ở đâu, ngay cả một cơ hội để giải thích anh cũng không có.”
Mặt Trần Kiều ghé sát lại, Cốc Tử giận quá hét lớn, “Trần Kiều, anh là đồ đáng chết!” Mặc cho Cốc Tử quát tháo, Trần Kiều cúi xuống đặt một nụ hôn lên làn môi mềm mại của cô rồi mới thả cô ra, “Em không bao giờ nhìn thấy anh, anh cũng đau lòng lắm chứ.”
Cốc Tử vốn chuẩn bị tiếp tục cho đối phương một trận, nhưng thấy anh ta đột nhiên đổi sang bộ dạng si tình khốn khổ, chẳng thể chịu nổi, cô bỏ ý định ra tay ở đó rồi chạy mất. Cô đi giày cao gót, chạy vội quá nên không may thụt chân xuống khe cống lề đường, giày vẹo sang một bên khiến chân cô đau điếng. Trần Kiều giật mình vội chạy lại thì Cốc Tử đã kịp vẫy một chiếc taxi rồi đi mất.
Cốc Tử học ba năm đại học ở đây nên cô đã rất quen với nơi này. Cô tới phòng khám ở trường đại học H, ông bác sĩ khám bệnh ở đây chừng hơn sáu mươi tuổi, trước kia mỗi khi bị thương Cốc Tử đều tới đây. Ông bác sĩ học trung y nhiều năm nên rất có kinh nghiệm điều trị các vết thương do trượt ngã, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng vừa thấy Cốc Tử ông đã nhận ra ngay, “Tiểu Cốc, lâu quá không gặp cháu.”
Cốc Tử cười với ông, “Cháu chào ông Hứa! Chân cháu bị thương rồi, ông xem giúp cháu với.”
Bác sĩ Hứa xoa ít thuốc vào chân cho cô rồi nắn bóp một chút, “Mấy cô gái sao mà thích đi giày cao gót thế! Giày cao gót chỉ đẹp thôi chứ không tốt đâu, thời gian tới đây cháu đừng đi nữa, chân đã sưng thế này rồi có muốn đi cũng chẳng nhét vào nổi đâu.”
Ông bác sĩ già nói giọng hài hước khiến Cốc Tử bật cười, quay lại địa điểm quen thuộc khiến cô nhớ tới những ký ức trước đây, những năm tuổi trẻ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ của cô. Khi đó cô thích chơi bóng rổ, thích đá bóng, lớp tiếng Anh lúc nào cũng “âm thịnh dương suy” nên cô thường thay các anh chàng tham gia thi đấu luôn. Cô lại vốn là người “thấy chuyện bất bình chẳng tha”, trước đây cũng đã vài lần đánh nhau với bọn học sinh đầu gấu, thi thoảng có lúc bị thương cô lại chạy tới đây, nghĩ lại những chuyện này cô không sao kìm được nụ cười.
Cốc Tử đắp thuốc xong, bác sĩ Hứa không lấy tiền của cô, nhưng cô không chịu, “Ông Hứa, lúc trước cháu là học sinh, không có tiền ông lấy ít đã đành, giờ cháu đi làm có tiền rồi, ông không lấy thì cháu còn mặt mũi nào nữa ạ.”
Ông Hứa cười vang, “Ông đi gọi xe cho cháu về nhé.”
“Không cần đâu ạ, có vài bước thôi mà ông.” Cốc Tử cúi đầu xuống xách đôi giày, lễ phép chào ông, “Ông xem, lại có bệnh nhân tới rồi, cháu chào ông, cháu về đây ạ.”
Cốc Tử ra khỏi phòng khám, miệng lầm rầm chửi rủa cái tên Trần Kiều khốn kiếp, nếu không phải vì hắn thì cô có thảm thế này không. Cô đang khập khễnh bước ra ngoài thì đột nhiên gặp người quen, là Hạ Dữ Quân. Chắc anh đi thể dục về ngang qua, trên người còn đang mặc đồ thể thao, hai tay đút rúi quần, khuôn mặt thư thái, nhìn thấy Cốc Tử thì mắt sáng lên, anh dang đôi tay hướng về phía cô, “Em yêu, em tới thăm anh sao?”
Cốc Tử đang đau nên cử chỉ không được linh hoạt cho lắm, cô bị anh ôm trọn vào lòng, vất vả lắm mới ho nhẹ được mấy tiếng, “Anh Hạ, giữ hình tượng, giữ hình tượng một chút.”
“Ồ, khổ thân em, chân em sao thế này?” Hạ Dữ Quân cúi đầu, thấy Cốc Tử đang đi chân trần trên đất, dù trời đang thu nhưng đi chân không thế này chắc cũng khó tránh được cảm giác tê buốt, “Bị thương hả?”
Cốc Tử chỉ gật đầu, không nói rõ nguyên do, Hạ Dữ Quân quay lưng lại rồi ngồi thụp xuống, “Em lên đi.”
“Ơ....” Cốc Tử hoàn toàn không muốn làm mấy chuyện vừa lãng mạn vừa ám muội như vậy, Hạ Dữ Quân theo đuổi cô đã lâu, làm sao cô có thể để anh được như ý nguyện thế này chứ!
Thấy Cốc Tử vẫn đứng yên đó, Hạ Dữ Quân nhíu mày, anh quay lại, giọng hài hước, “Anh vừa chạy bộ xong nên em sợ anh hôi hả, mau lên đi, anh không bị hôi nách đâu.”
Cốc Tử nghe vậy thì buồn cười quá, cô không cự nự gì nữa, với tay xuống xách đôi giày rồi cúi người trèo lên lưng của anh. Hạ Dữ Quân đang bận bộ đồ thể thao mỏng, lúc an tọa trên người anh, Cốc Tử cảm nhận thấy từng thớ thịt của anh đang cuồn cuộn dưới lớp vải. Cô lơ đãng nghĩ mấy chuyện nam nữ linh tinh, bình thường lúc viết truyện 18+ chẳng phải cô luôn đắn đo thắc mắc thân hình đẹp của người đàn ông là như thế nào sao, đó chẳng phải chính là kiểu thân hình vừa rắn chắc vừa gợi cảm như của Hạ Dữ Quân sao? Cốc Tử hoàn toàn xứng danh với cụm từ “gái háo sắc”, thậm chí còn trầm trọng hơn cả Tiểu Võ, thế nhưng được cái bề ngoài có vẻ ngoan hiền, nên dù lúc này cô có nghĩ tới việc Hạ Dữ Quân đã mây mưa với rất nhiều phụ nữ thì cũng không để lộ bất cứ phản ứng gì bất thường.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Hạ Dữ Quân cõng cô tới cổng lầu nhà mình thì dừng lại, Cốc Tử cảnh giác, “Anh đi đâu thế?”
“Về lấy xe chở em chứ sao! Em căng thẳng cái gì, anh thì làm gì được em nào? Nếu anh muốn làm gì với em thì đã làm lâu rồi!” Hạ Dữ Quân lại than. “Giờ anh vẫn như xưa, vẫn đủ sức hô phong hoán vũ, tướng mạo vốn đã đẹp nay lại thêm sức hấp dẫn của người đàn ông từng trải, anh thấy mình còn tuyệt hơn xưa, anh đã quay về chính đạo một cách ngoạn mục như vậy sao em vẫn không thích anh nhỉ?”
“Sư huynh, em cũng đã thử, nhưng thực tình em không có cảm giác gì với anh. Vả lại anh là người luôn khiến cho người ta cảm giác giác thiếu an toàn, mỗi lần nghĩ đến anh là em lại nhớ đến bộ mặt chưa thỏa dục vọng lần đầu em gặp anh.” Cốc Tử thành thật trả lời.
“Anh muốn ném em xuống đất.” Hạ Dữ Quân dữ dằn lên tiếng rồi thực sự thả lỏng hai cánh tay đang giữ Cốc Tử phía sau, may mà bên dưới là lớp cỏ mềm, Cốc Tử xuýt xoa kêu đau còn Hạ Dữ Quân thì cười sung sướng.
Hạ Dữ Quân tự ý đưa Cốc Tử về thẳng nhà, công ty phiên dịch chỗ Cốc Tử làm thuộc sở hữu của anh, vậy nên việc xin nghỉ một hôm cho Cốc Tử cũng chẳng khó khăn gì. Cốc Tử cũng không thấy phiền hà quá, cô nghĩ bụng, lát bảo người ta gửi tài liệu cần dịch hôm nay cho cô qua mạng là được. Hạ Dữ Quân lái xe đưa Cốc Tử về tới cửa còn cõng cô lên nhà, thực ra trong bụng Cốc Tử cũng rất trân trọng anh, nói chuyện với anh có cảm giác dễ chịu, đã nói ra được mọi chuyện thẳng thắn như vậy, coi như vẫn có thể thoải mái làm bạn bè. Khi được cõng từ tầng một lên tầng ba, Cốc Tử cũng chẳng nói mấy lời, nhưng vừa lên đến nơi cô thấy một gã đang dựa cầu thang hút thuốc, chẳng phải Trần Kiều đó sao? Ánh mắt anh gườm gườm, nhìn Hạ Dữ Quân chẳng khác nào sói ác gặp mồi, chằm chằm không buông tha.
Cốc Tử hơi nheo mắt, Trần Kiều dập thuốc ngay, anh cười xòa làm lành với cô, “Cốc Tử, em về rồi à?”
Đúng là tình địch gặp nhau cũng có đôi phần gượng gạo. Hạ Dữ Quân nhìn ánh mắt thách thức của Trần Kiều thì chỉ mỉm cười, Trần Kiều cho rằng đó là thái độ khinh thường nhưng cũng chẳng biểu lộ gì, bởi chỉ trừ khi ở trước mặt Cốc Tử và Dược Dược ra, còn đối với người khác anh chỉ ban cho một nụ cười nhạt và khoảng cách xa vời.
Trần Kiều thấy Hạ Dữ Quân cõng Cốc Tử thì liên tưởng ngay tới mấy việc lãng mạn mà các đôi tình nhân hay làm, nghĩ tới đó thì hỏa khí lại phừng phừng trong lòng anh. Đợi Hạ Dữ Quân cúi người để Cốc Tử xuống đất, thấy cô khập khiễng bước lại mở cửa anh liền hiểu ra cô bị trượt chân nên mới ra nông nỗi thế, anh luống cuống nói lời xin lỗi đủ để cô nghe thấy.
Cốc Tử không muốn lằng nhằng gì với Trần Kiều. Mấy năm nay, tuy cô rất khổ sở nhưng ơn trời, mọi thứ đã qua cả rồi. Mặt khác, lỗi cũng một phần do cô, ai bảo cô không biết tự chủ, uống tới say be bét để cho người khác thừa cơ làm liều cơ chứ! Vết thương năm xưa cũng đã đến lúc liền sẹo rồi, Cốc Tử ừ một tiếng, cô mở cửa rồi quay lại hỏi, “Vào trong ngồi chút chứ?”
Trong nhà còn có Tiểu Võ, lại thêm cả Hạ Dữ Quân, Trần Kiều có vào hay không là việc của anh, dù gì thêm hay bớt người với cô chẳng hề quan trọng.
Hạ Dữ Quân phong độ ngời ngời dìu Cốc Tử vào trong, Trần Kiều không chối từ, bước vào theo rồi đóng cửa. Anh không hiểu Cốc Tử nghĩ gì, tưởng rằng cô đã hồi tâm chuyển ý nên trong lòng hoan hỷ đôi phần.
Tieu Võ đang ngồi máy tính trong nhà, nghe tiếng mở cửa thì vội chạy ra, thấy ba người nam thanh nữ tú đang ở trước mặt mình, trong đầu cô bắt đầu biên diễn mấy chuyện tầm phào. Nhưng những liên tưởng ấy nhanh chóng bị dập tan khi cô thấy chân Cốc Tử hình như bị thương, cô vội đỡ bạn từ tay Hạ Dữ Quân rồi dìu qua ghế, “Sáng nay ra ngoài có sao đâu mà giờ lại thành ra thế này?”
“Ừ không sao đâu.” Cốc Tử cười, “Chỉ là trẹo chân sơ sơ thôi mà. Tiểu Võ, cậu pha trà giúp mình nhé.”
Tiểu Võ ừ một tiếng, cô đi rót bốn tách trà đem ra rồi ngồi cạnh Cốc Tử. Cốc Tử vừa bưng tách trà lên thì Trần Kiều đã nhanh miệng, “Cốc Tử, uống ít thôi em, buổi sáng vừa uống nửa ấm, uống thêm nữa thì tối ngủ sao được?”
Tiểu Võ ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Sáng hai người ở cùng nhau à?”
Trần Kiều gật đầu, anh nhìn qua Hạ Dữ Quân với ánh mắt khiêu khích, Hạ Dữ Quân vẫn bình thản như không có gì xảy ra, “Cốc Tử, chân em còn đau không? Mai anh đến đón em rồi tiện đưa em đi khám luôn.”
Tiểu Võ cúi đầu cười thầm, đàn ông lên cơn ghen đều y như nhau cả. Cô đứng lên định đi thì tay Cốc Tử đã đưa ra nhéo mông cô níu lại như thầm nhắc cậu mà dám đi thì chết với mình. Không khí trong phòng trở nên gượng gạo, lát sau Cốc Tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ, cô lên tiếng, “Mình đi nấu cơm.”
“Để anh giúp.” Cả Trần Kiều và Hạ Dữ Quân đều đồng thời đứng lên, Cốc Tử lắc đầu, “Các anh cứ ngồi đó xem tivi đi, có Tiểu Võ giúp rồi.”
Tiểu Võ thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy dìu Cốc Tử vào bếp rồi đóng cửa lại, chỉ đợi có thế, Cốc Tử liền lập tức thở hắt ra, “Tiểu Võ, điên người đến chết mất, ngột ngạt quá đi mất!”
Tiểu Võ bụm miệng cười, “Cốc Tử, cậu đúng là số đào hoa nhé! Thực tình mà nói mình thấy cậu rất hợp với cả hai chàng. Trông cậu mơn mởn như vậy, lại còn xinh đẹp ngời ngời nữa, vừa rồi mình còn nghĩ tới mấy chuyện tình tay ba cơ đấy.”
Cốc Tử lườm Tiểu Võ rồi mỉm cười, cô cầm cái muỗng cốc cốc lên đầu bạn, “Chuyện tình tay ba cái đầu cậu, mau gọt khoai tây đi.”
Bàn ăn nhanh chóng được dọn lên, đúng phép lịch sự là khi ăn không nói chuyện, quanh bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng động đũa khi gắp thức ăn. Thỉnh thoảng Trần Kiều ngước lên nhìn Cốc Tử lại thấy cô đang úp mặt vào bát cơm như thể sợ ai không cho cô gắp thức ăn, vậy nên màn chăm sóc tận tình mà hai người đàn ông định phô diễn từ đầu bữa tới giờ vẫn chẳng thể thành công.
Ăn xong cơm, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều đều xin phép cáo lui, hai bọn họ không phải mấy kẻ vô công rồi nghề, tuy phụ nữ quan trọng nhưng cũng không thể ngồi lì cả ngày ở nhà người ta, họ cũng hiểu nếu như vậy thì chắc chắn họ sẽ bị đàn bà chán ghét, coi thường ngay. Đợi khi cả hai người đàn ông đều đi rồi, Cốc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Võ ngồi bên thì không thể nhịn cười, “Cốc Tử, có lẽ cậu nên qua lại với từng chàng thì tốt hơn, chứ như này, ba người cùng ngồi với nhau, cậu dù muốn đánh rắm một cái cũng chẳng đánh nổi. Haiz, có lẽ lúc ấy mấy người đều muốn mình biến mất, kỳ thực mình ngồi đó cũng ngượng lắm.”
“Được rồi, Tiểu Võ, lát nữa có mấy cuốn sách mẫu mới tới, mình tặng cậu coi như báo đáp. Dạo này mình viết cũng cuồng tay lắm, có lẽ hợp với khẩu vị của cậu.” Cốc Tử nhanh chóng chặn đứng ý đồ tiếp tục đùa cợt của Tiểu Võ, Tiểu Võ biết ý cũng cười nhẹ rồi đứng lên, “Rồi, mình vào làm việc đây, cậu xem tivi một mình nhé.”
Tiểu Võ cảm kích thực sự, cô uể oải vặn lưng, dạo này cô đọc khá nhiều sách, thế nhưng đúng là mấy cuốn của Cốc Tử thích hợp với cô nhất.
Hết giờ làm, Trần Kiều nghĩ tới bữa tối ở nhà mà đột nhiên chán nản, món ăn Cốc Tử làm rất hợp với khẩu vị của anh, ăn vào dễ chịu hết cả ruột gan. Nghĩ tới đó, Trần Kiều lại bắt đầu tìm lý do tới nhà Cốc Tử, đắn đo mãi chưa biết lấy lí do gì, sau cùng anh tự nhủ, mình thích cô ấy, yêu cô ấy, đó chính là lý do, với cả, anh còn muốn tới thăm con anh nữa.
Trước khi qua nhà có lẽ nên mua vài thứ đồ gì đó sẽ tốt hơn, Trần Kiều nghĩ bụng. Xưa nay anh thường rất quỷ quái, ngoại trừ khi mới quen Cốc Tử anh có chọc cô vài lần, còn sau này luôn tỏ vẻ tôn kính, nghe lời cô. Hiện giờ tình hình đã khác, nghĩ đi nghĩ lại, đàn ông theo đuổi đàn bà sao có thể nhu nhược mãi được, phải làm thứ gì độc đáo mạnh bạo hơn chút chứ?
Cốc Dược vừa về nhà được một lát thì nghe tiếng chuông cửa reo, thấy mẹ đang ở trong bếp, cô Tiểu Võ đang xem ti vi thì nó lớn tiếng hỏi vọng ra, “Ai đấy’”
“Dược Dược, là ba đây.” Trần Kiều nghe thấy giọng con thì vui lắm, Cốc Dược nghe thấy tiếng ba thì cũng vỗ tay rầm rầm, “Cô Tiểu Võ ơi, ra mở cửa.”
“Dược Dược, ai đó con?” Cốc Tử đang ở trong bếp hỏi vọng ra, Dược Dược chạy ra chỗ mẹ vờ như chưa biết gì, “Con không biết, cô Tiểu Võ đi mở cửa rồi ạ.”
Thằng oắt con đúng là tinh ranh, nó đổ tuốt cho Tiểu Võ. Cũng phải thôi, nó sợ mẹ không để ý tới nó, bên này là mẹ, bên kia là ba, bên nào cũng là người mà nó rất mực yêu thương cả.
Trần Kiều cười thầm, không ngờ hôm nay vào được nhà quá đỗi thuận lợi. Anh ôm Dược Dược hôn lấy hôn để, bày ra một đống đồ ăn vặt trước mặt thằng bé như thể làm ảo thuật, Dược Dược vui quá reo ầm lên. Cốc Tử quay lại, xem vẻ không vui, “Sao lại là anh?”
Trần Kiều không giận, anh cười xòa với cô rồi đem Cốc Dược chen vào bếp. Có Cốc Dược ở bên cạnh, Cốc Tử dù tức giận đến mấy cũng chẳng dám ho he gì, đúng là bố nào con nấy, vừa nhìn cái đã hiểu ý nhau ngay. Cốc Dược ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp ngước đầu lên nhìn ba mẹ, đôi mắt nó to tròn, đen lấp láy trông đến đáng yêu.
Trần Kiều ở bên thỉnh thoảng lại quay ra hỏi này hỏi nọ, Cốc Tử chỉ ậm ừ, đôi lúc thấy phiền không đáp lại. Trần Kiều cứ cười suốt buổi, thỉnh thoảng quay ra làm mặt xấu đùa với con làm Cốc Dược thích thú cười đến híp cả mắt.
Tiểu Võ ngồi xem tivi cố mím môi cười, nếu họ thành đôi thì tốt biết bao. Tuy rằng cô vẫn còn giận Trần Kiều nhưng nói gì thì nói, thằng em của cô cũng là người thật thà, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Cốc Tử, riêng điểm này cô có thể đảm bảo.
Trần Kiều cũng mặt dày, không cần Cốc Tử mời, anh tự xới cơm rồi ngồi ăn, lúc thì gắp thức ăn cho Cốc Dược, lúc lại gắp cho Cốc Tử, cô xê bát cơm sang một bên trừng mắt nhìn anh, “Tôi không thích người khác gắp thức ăn cho mình.”
Trần Kiều ‘ừ’ một tiếng rồi rụt rè kéo tay về, ngoan ngoãn cơm, đánh gọn xong hai bát thì mãn nguyện ôm cái bụng no kềnh nói, “Đúng là món ăn Cốc Tử nấu rất ngon, giờ ăn thứ gì khác cũng nuốt không trôi.” Rồi anh quay sang nhìn Tiểu Võ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa có phần ghen tị, “Chị họ, chị thực có phúc, ngày nào cũng được ăn cơm Cốc Tử nấu.”
Tiểu Võ hứ một tiếng, “Chị là ai chứ? Cốc Tử là huynh đệ kết nghĩa của chị chú đó.”
“Chị họ, em là em họ chị, chị thu nhận cả em nữa được không?” Trần Kiều như thể được đà lấn tới.
“Cái này...” Tiểu Võ lắp bắp, mới nói được nửa câu thì Cốc Tử chen vào, “Nằm mơ!”
Trần Kiều ăn xong cơm thì nhanh nhẹn đứng dậy dọn dẹp, Cốc Tử cũng không cản. Trần Kiều lì mặt đứng cạnh cô rửa bát, Cốc Tử thấy thế thì nghĩ bụng, thích thì đi mà rửa, rồi cô quay lưng bỏ đi. Trần Kiều đột nhiên gọi giật cô lại rồi nắm lấy tay cô, nhân lúc cô còn chưa kịp định thần lại, anh lấy chiếc còng tay đã chuẩn bị sẵn ra còng tay cô với tay anh lại.
Cốc Tử giận quá hét lên, “Trần Kiều!”
Trần Kiều mím miệng cười, anh từ từ lấy chìa khóa chiếc còng từ trong túi ra ngay trước mặt cô rồi ném vèo nó qua cửa sổ...
Thế nhưng, chỗ này lại không tiện lắm cho việc đỗ xe, nên phải một lúc sau Trần Kiều mới vào quán được. Đợi anh vào tới nơi thì trà đã lên, Cốc Tử gọi thêm một đĩa hạt bí. Trần Kiều ngồi yên trước mặt Cốc Tử, cô vẫn đang mải ngắm phong cảnh bên ngoài còn anh thì mải ngắm cô, chăm chú đến độ lặng người đi.
Cốc Tử thấy mãi mà anh không nói gì thì quay lại hắng giọng, “Trần Kiều, việc đã qua rất lâu rồi, tôi cũng không đòi anh phải có trách nhiệm gì cả. Tôi không còn là Cốc Tử trước đây nữa, tôi không cần người khác chịu trách nhiệm dù đó là ai, coi như tôi bị chó cắn một nhát, hoặc nói cách khác, việc xảy ra cũng có một phần trách nhiệm của tôi, chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Trần Kiều nghe cô nói vậy thì không vui chút nào, mặt anh biến sắc. Lát sau Cốc Tử nói tiếp, “Đứa trẻ này sinh ra ngoài mong muốn của chúng ta, nhưng nó đã đến với cuộc đời này cũng coi như có một phần đóng góp của anh. Từ sau một tuần anh gặp nó nhiều nhất hai lần, tôi nghĩ như thế có lẽ là hợp lý. Tuy nhiên, trước khi gặp thằng bé phiền anh hãy nói với tôi một tiếng để tôi khỏi lo. Còn nữa, thằng bé họ Cốc, không liên quan gì đến họ Trần nhà anh, anh đừng nghĩ lung tung gì nữa. Về sau anh còn có vợ, có con của riêng mình...”
“Cốc Tử, anh...” Trần Kiều nhíu mày, ngắt lời Cốc Tử.
Cốc Tử hít sâu, “Đừng nói anh thích tôi. Tôi đối với anh như giáo viên với học sinh, hoặc chị gái với em trai, cho nên anh… ừm, về sau, anh đừng nghĩ là chúng ta sẽ có quan hệ gì với nhau nữa.”
“Em muốn anh coi đó là tình một đêm sao?” Trần Kiều vốn biết Cốc Tử không có ý gì với mình, nhưng hôm nay cô nói ra như vậy thật chẳng khác nào dùng dao khoét vào tim anh, khiến máu tươi cứ thế tuôn trào.
“Thôi bỏ đi.” Cốc Tử không muốn nói thêm, bốc mộr nắm hạt bí cắn tách tách. Trần Kiều ngồi trước mặt cô, anh nhấp một ngụm trà rồi bóc hạt bí cho cô, còn mình thì không ăn. Hình như rất lâu trước đây anh cũng đã từng làm việc này, khi đó anh còn là học sinh của cô, biết cô thích túi hồ đào của mình để trên bàn, muốn ăn nhưng lại ngại bóc, anh bèn bóc sẵn từng hạt để cô từ từ nhấm nháp.
Cốc Tử bối rối một đôi giây, nhưng sau cũng không hề chạm vào những hạt bí anh vừa bóc.
Trần Kiều cười, “Tay anh rất sạch, trước khi vào đây anh đã rửa rồi.” Cốc Tử nghe anh nói thế cũng chẳng nói gì, cô vơ lấy những hạt đã bóc vỏ đó bỏ cả vào miệng. Cốc Tử uống nửa ấm trà, ăn cả đĩa hạt bí xong thì mở điện thoại ra xem, “Thời gian trôi qua nhanh thật, tôi còn phải đi làm nữa.”
“Cũng đã muộn rồi, đừng đi nữa, ngồi thêm một chút đi.” Trần Kiều bối rối ngăn cô lại bằng khuôn mặt đáng thương, Cốc Tử vô tình liếc qua anh, phát hiện khuôn mặt đó giống y chang thằng nhóc con lúc nó tủi thân, giống sao mà giống thế!
“Anh tưởng tôi là anh nên có thời gian rảnh rỗi bay bổng cả ngày hay sao? Anh không đi làm không sao, đã có người nuôi, tôi không đi làm Dược Dược sẽ bị đói.”
Trần Kiều đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng nói khẽ, “Anh không tồi tệ như em nói đâu, anh có thể chăm lo cho hai mẹ con em. Lúc trước anh còn nhỏ, vừa học hết cấp ba nên chưa suy nghĩ cẩn trọng, chưa có chính kiến của mình. Giờ anh lớn rồi, anh có khả năng cho em cuộc sống mà em muốn có.”
Chỗ hai người ngồi không phải là phòng riêng, là Cốc Tử cố tình chọn chỗ này chính là vì không muốn có không gian quá riêng tư cho cả hai. Vậy nên, lúc này họ làm gì, mọi người xung quanh đều nhìn thấy cả, Cốc Tử vừa ngại vừa giận, lại không ngần ngại tặng ngay một nắm đấm vào mặt Trần Kiều. Trần Kiều như đã có kinh nghiệm, anh nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi, miệng vẫn cố nói, “Cốc Quân Nhan, em cho anh một cơ hội có được không?”
Cốc Tử thọc cùi chỏ vào đúng ngực Trần Kiều, anh đau quá phải buông lỏng cô ra, cô buông một câu lạnh lùng, “Đừng có mơ!” nói rồi cô cầm túi đứng dậy ra cửa.
Trần Kiều vội vã đuổi theo, tóm chặt lấy Cốc Tử đang ở bên ngoài đợi taxi, anh nói với ngữ khí khó lòng từ chối, “Để anh đưa em đi làm.”
“Không cần!” Cô vẫn giữ giọng lạnh lùng đáp lại.
“Em đợi một chút thôi, anh sẽ lái xe lại ngay mà.” Trần Kiều vừa nói xong thì hối hận ngay, “Không được, để em ở đây nhất định em sẽ chạy mất, đi với anh mau!” Nói rồi anh kéo tay Cốc Tử đi cùng với mình. Cốc Tử khó chịu, cô vùng vằng đẩy tay Trần Kiều ra, “Trần Kiều, anh làm người ta khó chịu rồi đấy.”
Trần Kiều không nghe, anh vẫn nắm chặt tay cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, môi bặm lại. Cốc Tử thoáng thấy ánh mắt Trần Kiều lúc này không còn ngây ngô như trước đây nữa, con mắt toả ra đầy sự quyết tâm và ham muốn chinh phục. Hai người vùng vằng một lúc rồi chẳng biết lại gây lộn với nhau từ lúc nào. Cốc Tử sinh Dược Dược xong thì không còn thời gian luyện võ nhiều như trước, cô cũng không biết là từ lúc Trần Kiều quen cô, anh đã đăng kí đi học võ, bao lâu nay vẫn miệt mài rèn luyện. Mấy lần trước là anh nhường nhịn cô nên không ra tay, giờ Trần Kiều đã quyết không nhường nên Cốc Tử đành chịu thua.
Nói cho cùng Trần Kiều cũng là đàn ông sức dài vai rộng, Cốc Tử sao có thể khoẻ hơn anh được, thế nên chỉ một chốc anh đã đẩy cô sát vào mé tường. Cốc Tử xưa nay ra tay dứt khoát, bao năm nay trên võ đường hiếm khi gặp phải đối thủ, người đầu tiên là Hạ Dữ Quân, người thứ hai chính là Trần Kiều.
“Trần Kiều!” Cốc Tử vốn tự phụ về ngón võ của mình, giờ ngay cả võ lực cũng không ngăn cản nổi Trần Kiều khiến cô cảm thấy bản thân chẳng còn chút năng lực nào trước anh, cô chau mày lạnh lùng, “Bỏ tôi ra.”
Trần Kiều chỉ dồn cô vào tường rồi dùng cơ thể mình chắn trước mặt không cho cô động đậy, anh ghé sát mặt mình vào khuôn mặt cô, “Thực ra những gì em biết, anh đều biết cả, anh luôn muốn phải làm tốt hơn em. Hồi trung học, điều làm anh thích thú nhất chính là lúc em dắt tay anh, dạy anh trượt pa-tanh. Thực ra, khi đó anh đã chơi tốt hơn em nhưng vẫn vờ như không biết, chỉ vì không muốn buông tay em ra.”
“…”
“Cả môn tiếng Anh nữa, anh vốn ghét nhất môn đó, nhưng vì em thích nên anh phải cố học.”
“…”
“Mấy năm nay anh không ngừng rèn luyện bản thân, chỉ hi vọng khi gặp lại em anh có thể tự tin là mình xứng với em.”
“Đừng nói mấy điều đó nữa! Từ trước tới giờ những thứ ấy chưa bao giờ có ý nghĩa gì với tôi.” Cốc Tử không muốn anh nhắc tới quá khứ, bởi cô luôn coi mối quan hệ giữa họ trong quá khứ rất đơn thuần, bây giờ nghe anh nói vậy cô mới chợt nhận ra rằng, bao năm nay, tất cả đều chỉ là mình cô nghĩ như vậy, Trần Kiều đối với cô chưa bao giờ là quan hệ cô trò thông thường cả.
“Anh biết em không coi mối quan hệ giữa chúng ta ra gì nhưng đối với anh điều đó lại vô cùng, vô cùng quan trọng.” Trần Kiều thấy mặt mũi Cốc Tử đỏ gay, cộng thêm thở dốc thì biết cô giận lắm, anh có thể thấy nỗi căm hờn trong mắt cô. Nhưng anh vẫn không buông cô ra, vì dù làm thế cô ấy cũng không yêu mến anh được thêm bao nhiêu, “Anh thực sự rất yêu, rất yêu em. Anh biết anh đã làm điều có lỗi với em, nhưng năm năm nay em không để cho ai biết mình ở đâu, ngay cả một cơ hội để giải thích anh cũng không có.”
Mặt Trần Kiều ghé sát lại, Cốc Tử giận quá hét lớn, “Trần Kiều, anh là đồ đáng chết!” Mặc cho Cốc Tử quát tháo, Trần Kiều cúi xuống đặt một nụ hôn lên làn môi mềm mại của cô rồi mới thả cô ra, “Em không bao giờ nhìn thấy anh, anh cũng đau lòng lắm chứ.”
Cốc Tử vốn chuẩn bị tiếp tục cho đối phương một trận, nhưng thấy anh ta đột nhiên đổi sang bộ dạng si tình khốn khổ, chẳng thể chịu nổi, cô bỏ ý định ra tay ở đó rồi chạy mất. Cô đi giày cao gót, chạy vội quá nên không may thụt chân xuống khe cống lề đường, giày vẹo sang một bên khiến chân cô đau điếng. Trần Kiều giật mình vội chạy lại thì Cốc Tử đã kịp vẫy một chiếc taxi rồi đi mất.
Cốc Tử học ba năm đại học ở đây nên cô đã rất quen với nơi này. Cô tới phòng khám ở trường đại học H, ông bác sĩ khám bệnh ở đây chừng hơn sáu mươi tuổi, trước kia mỗi khi bị thương Cốc Tử đều tới đây. Ông bác sĩ học trung y nhiều năm nên rất có kinh nghiệm điều trị các vết thương do trượt ngã, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng vừa thấy Cốc Tử ông đã nhận ra ngay, “Tiểu Cốc, lâu quá không gặp cháu.”
Cốc Tử cười với ông, “Cháu chào ông Hứa! Chân cháu bị thương rồi, ông xem giúp cháu với.”
Bác sĩ Hứa xoa ít thuốc vào chân cho cô rồi nắn bóp một chút, “Mấy cô gái sao mà thích đi giày cao gót thế! Giày cao gót chỉ đẹp thôi chứ không tốt đâu, thời gian tới đây cháu đừng đi nữa, chân đã sưng thế này rồi có muốn đi cũng chẳng nhét vào nổi đâu.”
Ông bác sĩ già nói giọng hài hước khiến Cốc Tử bật cười, quay lại địa điểm quen thuộc khiến cô nhớ tới những ký ức trước đây, những năm tuổi trẻ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ của cô. Khi đó cô thích chơi bóng rổ, thích đá bóng, lớp tiếng Anh lúc nào cũng “âm thịnh dương suy” nên cô thường thay các anh chàng tham gia thi đấu luôn. Cô lại vốn là người “thấy chuyện bất bình chẳng tha”, trước đây cũng đã vài lần đánh nhau với bọn học sinh đầu gấu, thi thoảng có lúc bị thương cô lại chạy tới đây, nghĩ lại những chuyện này cô không sao kìm được nụ cười.
Cốc Tử đắp thuốc xong, bác sĩ Hứa không lấy tiền của cô, nhưng cô không chịu, “Ông Hứa, lúc trước cháu là học sinh, không có tiền ông lấy ít đã đành, giờ cháu đi làm có tiền rồi, ông không lấy thì cháu còn mặt mũi nào nữa ạ.”
Ông Hứa cười vang, “Ông đi gọi xe cho cháu về nhé.”
“Không cần đâu ạ, có vài bước thôi mà ông.” Cốc Tử cúi đầu xuống xách đôi giày, lễ phép chào ông, “Ông xem, lại có bệnh nhân tới rồi, cháu chào ông, cháu về đây ạ.”
Cốc Tử ra khỏi phòng khám, miệng lầm rầm chửi rủa cái tên Trần Kiều khốn kiếp, nếu không phải vì hắn thì cô có thảm thế này không. Cô đang khập khễnh bước ra ngoài thì đột nhiên gặp người quen, là Hạ Dữ Quân. Chắc anh đi thể dục về ngang qua, trên người còn đang mặc đồ thể thao, hai tay đút rúi quần, khuôn mặt thư thái, nhìn thấy Cốc Tử thì mắt sáng lên, anh dang đôi tay hướng về phía cô, “Em yêu, em tới thăm anh sao?”
Cốc Tử đang đau nên cử chỉ không được linh hoạt cho lắm, cô bị anh ôm trọn vào lòng, vất vả lắm mới ho nhẹ được mấy tiếng, “Anh Hạ, giữ hình tượng, giữ hình tượng một chút.”
“Ồ, khổ thân em, chân em sao thế này?” Hạ Dữ Quân cúi đầu, thấy Cốc Tử đang đi chân trần trên đất, dù trời đang thu nhưng đi chân không thế này chắc cũng khó tránh được cảm giác tê buốt, “Bị thương hả?”
Cốc Tử chỉ gật đầu, không nói rõ nguyên do, Hạ Dữ Quân quay lưng lại rồi ngồi thụp xuống, “Em lên đi.”
“Ơ....” Cốc Tử hoàn toàn không muốn làm mấy chuyện vừa lãng mạn vừa ám muội như vậy, Hạ Dữ Quân theo đuổi cô đã lâu, làm sao cô có thể để anh được như ý nguyện thế này chứ!
Thấy Cốc Tử vẫn đứng yên đó, Hạ Dữ Quân nhíu mày, anh quay lại, giọng hài hước, “Anh vừa chạy bộ xong nên em sợ anh hôi hả, mau lên đi, anh không bị hôi nách đâu.”
Cốc Tử nghe vậy thì buồn cười quá, cô không cự nự gì nữa, với tay xuống xách đôi giày rồi cúi người trèo lên lưng của anh. Hạ Dữ Quân đang bận bộ đồ thể thao mỏng, lúc an tọa trên người anh, Cốc Tử cảm nhận thấy từng thớ thịt của anh đang cuồn cuộn dưới lớp vải. Cô lơ đãng nghĩ mấy chuyện nam nữ linh tinh, bình thường lúc viết truyện 18+ chẳng phải cô luôn đắn đo thắc mắc thân hình đẹp của người đàn ông là như thế nào sao, đó chẳng phải chính là kiểu thân hình vừa rắn chắc vừa gợi cảm như của Hạ Dữ Quân sao? Cốc Tử hoàn toàn xứng danh với cụm từ “gái háo sắc”, thậm chí còn trầm trọng hơn cả Tiểu Võ, thế nhưng được cái bề ngoài có vẻ ngoan hiền, nên dù lúc này cô có nghĩ tới việc Hạ Dữ Quân đã mây mưa với rất nhiều phụ nữ thì cũng không để lộ bất cứ phản ứng gì bất thường.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Hạ Dữ Quân cõng cô tới cổng lầu nhà mình thì dừng lại, Cốc Tử cảnh giác, “Anh đi đâu thế?”
“Về lấy xe chở em chứ sao! Em căng thẳng cái gì, anh thì làm gì được em nào? Nếu anh muốn làm gì với em thì đã làm lâu rồi!” Hạ Dữ Quân lại than. “Giờ anh vẫn như xưa, vẫn đủ sức hô phong hoán vũ, tướng mạo vốn đã đẹp nay lại thêm sức hấp dẫn của người đàn ông từng trải, anh thấy mình còn tuyệt hơn xưa, anh đã quay về chính đạo một cách ngoạn mục như vậy sao em vẫn không thích anh nhỉ?”
“Sư huynh, em cũng đã thử, nhưng thực tình em không có cảm giác gì với anh. Vả lại anh là người luôn khiến cho người ta cảm giác giác thiếu an toàn, mỗi lần nghĩ đến anh là em lại nhớ đến bộ mặt chưa thỏa dục vọng lần đầu em gặp anh.” Cốc Tử thành thật trả lời.
“Anh muốn ném em xuống đất.” Hạ Dữ Quân dữ dằn lên tiếng rồi thực sự thả lỏng hai cánh tay đang giữ Cốc Tử phía sau, may mà bên dưới là lớp cỏ mềm, Cốc Tử xuýt xoa kêu đau còn Hạ Dữ Quân thì cười sung sướng.
Hạ Dữ Quân tự ý đưa Cốc Tử về thẳng nhà, công ty phiên dịch chỗ Cốc Tử làm thuộc sở hữu của anh, vậy nên việc xin nghỉ một hôm cho Cốc Tử cũng chẳng khó khăn gì. Cốc Tử cũng không thấy phiền hà quá, cô nghĩ bụng, lát bảo người ta gửi tài liệu cần dịch hôm nay cho cô qua mạng là được. Hạ Dữ Quân lái xe đưa Cốc Tử về tới cửa còn cõng cô lên nhà, thực ra trong bụng Cốc Tử cũng rất trân trọng anh, nói chuyện với anh có cảm giác dễ chịu, đã nói ra được mọi chuyện thẳng thắn như vậy, coi như vẫn có thể thoải mái làm bạn bè. Khi được cõng từ tầng một lên tầng ba, Cốc Tử cũng chẳng nói mấy lời, nhưng vừa lên đến nơi cô thấy một gã đang dựa cầu thang hút thuốc, chẳng phải Trần Kiều đó sao? Ánh mắt anh gườm gườm, nhìn Hạ Dữ Quân chẳng khác nào sói ác gặp mồi, chằm chằm không buông tha.
Cốc Tử hơi nheo mắt, Trần Kiều dập thuốc ngay, anh cười xòa làm lành với cô, “Cốc Tử, em về rồi à?”
Đúng là tình địch gặp nhau cũng có đôi phần gượng gạo. Hạ Dữ Quân nhìn ánh mắt thách thức của Trần Kiều thì chỉ mỉm cười, Trần Kiều cho rằng đó là thái độ khinh thường nhưng cũng chẳng biểu lộ gì, bởi chỉ trừ khi ở trước mặt Cốc Tử và Dược Dược ra, còn đối với người khác anh chỉ ban cho một nụ cười nhạt và khoảng cách xa vời.
Trần Kiều thấy Hạ Dữ Quân cõng Cốc Tử thì liên tưởng ngay tới mấy việc lãng mạn mà các đôi tình nhân hay làm, nghĩ tới đó thì hỏa khí lại phừng phừng trong lòng anh. Đợi Hạ Dữ Quân cúi người để Cốc Tử xuống đất, thấy cô khập khiễng bước lại mở cửa anh liền hiểu ra cô bị trượt chân nên mới ra nông nỗi thế, anh luống cuống nói lời xin lỗi đủ để cô nghe thấy.
Cốc Tử không muốn lằng nhằng gì với Trần Kiều. Mấy năm nay, tuy cô rất khổ sở nhưng ơn trời, mọi thứ đã qua cả rồi. Mặt khác, lỗi cũng một phần do cô, ai bảo cô không biết tự chủ, uống tới say be bét để cho người khác thừa cơ làm liều cơ chứ! Vết thương năm xưa cũng đã đến lúc liền sẹo rồi, Cốc Tử ừ một tiếng, cô mở cửa rồi quay lại hỏi, “Vào trong ngồi chút chứ?”
Trong nhà còn có Tiểu Võ, lại thêm cả Hạ Dữ Quân, Trần Kiều có vào hay không là việc của anh, dù gì thêm hay bớt người với cô chẳng hề quan trọng.
Hạ Dữ Quân phong độ ngời ngời dìu Cốc Tử vào trong, Trần Kiều không chối từ, bước vào theo rồi đóng cửa. Anh không hiểu Cốc Tử nghĩ gì, tưởng rằng cô đã hồi tâm chuyển ý nên trong lòng hoan hỷ đôi phần.
Tieu Võ đang ngồi máy tính trong nhà, nghe tiếng mở cửa thì vội chạy ra, thấy ba người nam thanh nữ tú đang ở trước mặt mình, trong đầu cô bắt đầu biên diễn mấy chuyện tầm phào. Nhưng những liên tưởng ấy nhanh chóng bị dập tan khi cô thấy chân Cốc Tử hình như bị thương, cô vội đỡ bạn từ tay Hạ Dữ Quân rồi dìu qua ghế, “Sáng nay ra ngoài có sao đâu mà giờ lại thành ra thế này?”
“Ừ không sao đâu.” Cốc Tử cười, “Chỉ là trẹo chân sơ sơ thôi mà. Tiểu Võ, cậu pha trà giúp mình nhé.”
Tiểu Võ ừ một tiếng, cô đi rót bốn tách trà đem ra rồi ngồi cạnh Cốc Tử. Cốc Tử vừa bưng tách trà lên thì Trần Kiều đã nhanh miệng, “Cốc Tử, uống ít thôi em, buổi sáng vừa uống nửa ấm, uống thêm nữa thì tối ngủ sao được?”
Tiểu Võ ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi, “Sáng hai người ở cùng nhau à?”
Trần Kiều gật đầu, anh nhìn qua Hạ Dữ Quân với ánh mắt khiêu khích, Hạ Dữ Quân vẫn bình thản như không có gì xảy ra, “Cốc Tử, chân em còn đau không? Mai anh đến đón em rồi tiện đưa em đi khám luôn.”
Tiểu Võ cúi đầu cười thầm, đàn ông lên cơn ghen đều y như nhau cả. Cô đứng lên định đi thì tay Cốc Tử đã đưa ra nhéo mông cô níu lại như thầm nhắc cậu mà dám đi thì chết với mình. Không khí trong phòng trở nên gượng gạo, lát sau Cốc Tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ, cô lên tiếng, “Mình đi nấu cơm.”
“Để anh giúp.” Cả Trần Kiều và Hạ Dữ Quân đều đồng thời đứng lên, Cốc Tử lắc đầu, “Các anh cứ ngồi đó xem tivi đi, có Tiểu Võ giúp rồi.”
Tiểu Võ thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy dìu Cốc Tử vào bếp rồi đóng cửa lại, chỉ đợi có thế, Cốc Tử liền lập tức thở hắt ra, “Tiểu Võ, điên người đến chết mất, ngột ngạt quá đi mất!”
Tiểu Võ bụm miệng cười, “Cốc Tử, cậu đúng là số đào hoa nhé! Thực tình mà nói mình thấy cậu rất hợp với cả hai chàng. Trông cậu mơn mởn như vậy, lại còn xinh đẹp ngời ngời nữa, vừa rồi mình còn nghĩ tới mấy chuyện tình tay ba cơ đấy.”
Cốc Tử lườm Tiểu Võ rồi mỉm cười, cô cầm cái muỗng cốc cốc lên đầu bạn, “Chuyện tình tay ba cái đầu cậu, mau gọt khoai tây đi.”
Bàn ăn nhanh chóng được dọn lên, đúng phép lịch sự là khi ăn không nói chuyện, quanh bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng động đũa khi gắp thức ăn. Thỉnh thoảng Trần Kiều ngước lên nhìn Cốc Tử lại thấy cô đang úp mặt vào bát cơm như thể sợ ai không cho cô gắp thức ăn, vậy nên màn chăm sóc tận tình mà hai người đàn ông định phô diễn từ đầu bữa tới giờ vẫn chẳng thể thành công.
Ăn xong cơm, Hạ Dữ Quân và Trần Kiều đều xin phép cáo lui, hai bọn họ không phải mấy kẻ vô công rồi nghề, tuy phụ nữ quan trọng nhưng cũng không thể ngồi lì cả ngày ở nhà người ta, họ cũng hiểu nếu như vậy thì chắc chắn họ sẽ bị đàn bà chán ghét, coi thường ngay. Đợi khi cả hai người đàn ông đều đi rồi, Cốc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Võ ngồi bên thì không thể nhịn cười, “Cốc Tử, có lẽ cậu nên qua lại với từng chàng thì tốt hơn, chứ như này, ba người cùng ngồi với nhau, cậu dù muốn đánh rắm một cái cũng chẳng đánh nổi. Haiz, có lẽ lúc ấy mấy người đều muốn mình biến mất, kỳ thực mình ngồi đó cũng ngượng lắm.”
“Được rồi, Tiểu Võ, lát nữa có mấy cuốn sách mẫu mới tới, mình tặng cậu coi như báo đáp. Dạo này mình viết cũng cuồng tay lắm, có lẽ hợp với khẩu vị của cậu.” Cốc Tử nhanh chóng chặn đứng ý đồ tiếp tục đùa cợt của Tiểu Võ, Tiểu Võ biết ý cũng cười nhẹ rồi đứng lên, “Rồi, mình vào làm việc đây, cậu xem tivi một mình nhé.”
Tiểu Võ cảm kích thực sự, cô uể oải vặn lưng, dạo này cô đọc khá nhiều sách, thế nhưng đúng là mấy cuốn của Cốc Tử thích hợp với cô nhất.
Hết giờ làm, Trần Kiều nghĩ tới bữa tối ở nhà mà đột nhiên chán nản, món ăn Cốc Tử làm rất hợp với khẩu vị của anh, ăn vào dễ chịu hết cả ruột gan. Nghĩ tới đó, Trần Kiều lại bắt đầu tìm lý do tới nhà Cốc Tử, đắn đo mãi chưa biết lấy lí do gì, sau cùng anh tự nhủ, mình thích cô ấy, yêu cô ấy, đó chính là lý do, với cả, anh còn muốn tới thăm con anh nữa.
Trước khi qua nhà có lẽ nên mua vài thứ đồ gì đó sẽ tốt hơn, Trần Kiều nghĩ bụng. Xưa nay anh thường rất quỷ quái, ngoại trừ khi mới quen Cốc Tử anh có chọc cô vài lần, còn sau này luôn tỏ vẻ tôn kính, nghe lời cô. Hiện giờ tình hình đã khác, nghĩ đi nghĩ lại, đàn ông theo đuổi đàn bà sao có thể nhu nhược mãi được, phải làm thứ gì độc đáo mạnh bạo hơn chút chứ?
Cốc Dược vừa về nhà được một lát thì nghe tiếng chuông cửa reo, thấy mẹ đang ở trong bếp, cô Tiểu Võ đang xem ti vi thì nó lớn tiếng hỏi vọng ra, “Ai đấy’”
“Dược Dược, là ba đây.” Trần Kiều nghe thấy giọng con thì vui lắm, Cốc Dược nghe thấy tiếng ba thì cũng vỗ tay rầm rầm, “Cô Tiểu Võ ơi, ra mở cửa.”
“Dược Dược, ai đó con?” Cốc Tử đang ở trong bếp hỏi vọng ra, Dược Dược chạy ra chỗ mẹ vờ như chưa biết gì, “Con không biết, cô Tiểu Võ đi mở cửa rồi ạ.”
Thằng oắt con đúng là tinh ranh, nó đổ tuốt cho Tiểu Võ. Cũng phải thôi, nó sợ mẹ không để ý tới nó, bên này là mẹ, bên kia là ba, bên nào cũng là người mà nó rất mực yêu thương cả.
Trần Kiều cười thầm, không ngờ hôm nay vào được nhà quá đỗi thuận lợi. Anh ôm Dược Dược hôn lấy hôn để, bày ra một đống đồ ăn vặt trước mặt thằng bé như thể làm ảo thuật, Dược Dược vui quá reo ầm lên. Cốc Tử quay lại, xem vẻ không vui, “Sao lại là anh?”
Trần Kiều không giận, anh cười xòa với cô rồi đem Cốc Dược chen vào bếp. Có Cốc Dược ở bên cạnh, Cốc Tử dù tức giận đến mấy cũng chẳng dám ho he gì, đúng là bố nào con nấy, vừa nhìn cái đã hiểu ý nhau ngay. Cốc Dược ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp ngước đầu lên nhìn ba mẹ, đôi mắt nó to tròn, đen lấp láy trông đến đáng yêu.
Trần Kiều ở bên thỉnh thoảng lại quay ra hỏi này hỏi nọ, Cốc Tử chỉ ậm ừ, đôi lúc thấy phiền không đáp lại. Trần Kiều cứ cười suốt buổi, thỉnh thoảng quay ra làm mặt xấu đùa với con làm Cốc Dược thích thú cười đến híp cả mắt.
Tiểu Võ ngồi xem tivi cố mím môi cười, nếu họ thành đôi thì tốt biết bao. Tuy rằng cô vẫn còn giận Trần Kiều nhưng nói gì thì nói, thằng em của cô cũng là người thật thà, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Cốc Tử, riêng điểm này cô có thể đảm bảo.
Trần Kiều cũng mặt dày, không cần Cốc Tử mời, anh tự xới cơm rồi ngồi ăn, lúc thì gắp thức ăn cho Cốc Dược, lúc lại gắp cho Cốc Tử, cô xê bát cơm sang một bên trừng mắt nhìn anh, “Tôi không thích người khác gắp thức ăn cho mình.”
Trần Kiều ‘ừ’ một tiếng rồi rụt rè kéo tay về, ngoan ngoãn cơm, đánh gọn xong hai bát thì mãn nguyện ôm cái bụng no kềnh nói, “Đúng là món ăn Cốc Tử nấu rất ngon, giờ ăn thứ gì khác cũng nuốt không trôi.” Rồi anh quay sang nhìn Tiểu Võ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa có phần ghen tị, “Chị họ, chị thực có phúc, ngày nào cũng được ăn cơm Cốc Tử nấu.”
Tiểu Võ hứ một tiếng, “Chị là ai chứ? Cốc Tử là huynh đệ kết nghĩa của chị chú đó.”
“Chị họ, em là em họ chị, chị thu nhận cả em nữa được không?” Trần Kiều như thể được đà lấn tới.
“Cái này...” Tiểu Võ lắp bắp, mới nói được nửa câu thì Cốc Tử chen vào, “Nằm mơ!”
Trần Kiều ăn xong cơm thì nhanh nhẹn đứng dậy dọn dẹp, Cốc Tử cũng không cản. Trần Kiều lì mặt đứng cạnh cô rửa bát, Cốc Tử thấy thế thì nghĩ bụng, thích thì đi mà rửa, rồi cô quay lưng bỏ đi. Trần Kiều đột nhiên gọi giật cô lại rồi nắm lấy tay cô, nhân lúc cô còn chưa kịp định thần lại, anh lấy chiếc còng tay đã chuẩn bị sẵn ra còng tay cô với tay anh lại.
Cốc Tử giận quá hét lên, “Trần Kiều!”
Trần Kiều mím miệng cười, anh từ từ lấy chìa khóa chiếc còng từ trong túi ra ngay trước mặt cô rồi ném vèo nó qua cửa sổ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook