Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
Quyển 2 - Chương 54: Gặp lại người cũ

******

Trước mắt là khuôn mặt xuất hiện bao lần trong giấc mơ, lòng anh không khỏi bồi hồi…Nàng gầy, miệng luôn tươi cười với khách hàng nhưng ánh mắt lại có nét gì xa xăm, u uất.

Cuộc đời thật tàn nhẫn, có thể biến một người con gái lanh lẹ lém lỉnh giàu sức sống nhất thành con người trầm tư lặng lẽ…

-”Lấy mình cái bánh kia với”

-”Okie, đây bạn…”

-”Bao nhiêu?”

-”À, bạn xem giá trên vỏ hộp đi?”

-”20k, nhân viên mới hả?”

-”Hôm nay mới thử việc, bạn thông cảm…”

Vừa mới vào phòng tắm một lát ra đã chứng kiến anh chàng nào tự xưng danh bán hàng, nàng ngây người…

-”Nếu là em trước kia thì sẽ cho anh một trận rồi…”

Lân trêu, nàng cười, không hiểu sao anh ghét nụ cười đó, cảm giác người con gái trước mặt phải cố kiềm nén tất cả để đeo một cái mặt nạ to đùng đoàng.

-”Anh vào lâu chưa?”

-”Vài ngày, đang không có việc làm đây, xin bà chủ cho tôi một chân giúp việc?”

-”Được thôi, chỉ tội lương rất ít…”

Ngày hôm đó, là ngày hiếm hoi anh cảm thấy nắng rực rỡ tới thế.

Buổi tối, anh rủ nàng đi ăn cùng, cũng chỉ mời chứ không dám hi vọng nhiều, thật bất ngờ…nàng đồng ý.

Anh chợt phát hiện, người trước mặt bây giờ dường như một cỗ máy. Nàng ấy có thể dễ dàng làm theo mọi thứ người ta yêu cầu, sống theo một tư tưởng “thế nào cũng được…”

….

-”Sao lại tới đây anh?”

- “Em nhắm mắt lại”

-”Được”

Anh cúi xuống, tháo chiếc hài búp bê, rồi lại cẩn thận nâng người nàng lên, đặt bàn chân bé bỏng lên những song sắt…

-”Mở mắt ra…”

Một luồng gió thổi qua…nhưng sao nàng thấy lạnh, cái lạnh tới thấu xương, tới đau đớn.

-”Nhảy từ cái cầu này xuống có chết không anh?”

-”Cái đó là tùy số em ạ, số đã không chết được thì có cố thế nào cũng vậy thôi…”

Đúng…chẳng phải là số không chết được mà là cái người đó đâu có muốn mang nàng theo, mà là cuộc đời có người thất hứa. Cố hít thở sâu, ngẩng mặt lên mấp máy môi:

-”Sao đẹp quá!”

Hành động của nàng không qua nổi mắt người đối diện, anh nhẹ nhàng:

-”Không ai cấm em khóc cả!”

-”Em không sao.”

-”Nếu khóc được thì cứ khóc cho nhẹ lòng, chẳng có gì là xấu…ngoan nào…đừng tỏ vẻ cứng rắn nữa…”

-”…”

-”Em nhớ người ấy lắm phải không?”

-”…”

Nàng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể kiềm lòng…Chẳng thể hiểu, nàng can đảm bao lâu, trước mặt anh lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác như được dựa dẫm vào người thân, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, ngày một nhiều…

-”Em…em rất nhớ Việt, em nhớ anh ấy lắm…em nhớ cả con em nữa, em thực sự rất ghét họ, họ quá nhẫn tâm; em nhớ lắm…”

-”Anh gọi anh ấy về cho em đi…được không, em không chịu nổi…”

Khẽ ôm nàng từ phía sau, lòng anh trĩu nặng, đã có giây phút, anh ước mình là Bụt, đem ước nguyện của nàng biến thành sự thật, dù sẽ phải đơn phương một mình, chứng kiến nàng cười tươi tắn, cũng đủ.

Xa xa, chiếc xe thể thao cùng một bóng người cô độc lặng lẽ rời khỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương