Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!
-
Chương 85: Phục hưng
Chu Tự Hành đứng lặng yên, ngón tay cầm một góc nho nhỏ của bức thư tay. Cậu cúi đầu, vành nón đen che khuất cặp mắt sâu hút và cũng che cả nỗi lòng của cậu. Lặng thinh hồi lâu.
Hạ Tập Thanh không biết mình đang bị làm sao, lòng anh cứ bồn chồn không yên. Cảm xúc bối rối và xấu hổ quyện vào nhau rồi dần dâng lên. Thế này thật không giống anh, cả hai cảm xúc này đều vô cùng phi Hạ Tập Thanh.
“Ừm…”, môi anh mấp máy. Lòng tự tôn đã cố thủ trong cơ thể bao nhiêu năm khiến anh phải đưa tay ra, giật lá thư về từ tay Chu Tự Hành: “Đây là một đoạn anh chép lại, anh rất thích bài này…”
Lời nói dùng để xốc lại tinh thần kết thúc bởi nụ hôn của Chu Tự Hành. Đôi tay cậu ôm lấy gò má của Hạ Tập Thanh, nhưng anh lại cảm thấy, thứ cậu ôm chính là trái tim đang thấp thỏm và thoi thóp của mình. Nụ hôn dịu dàng ấy là liều thuốc giúp anh sống lại sau nỗi mất mát quá lớn lao.
Hạ Tập Thanh vươn tay lên ôm lưng Chu Tự Hành. Hai cơ thể áp sát vào nhau, chặt chẽ và khăng khít. Ngực áp vào ngực, tim áp vào tim.
Khi tự tay viết những dòng thơ đó, anh có cảm giác mình như một người hiến tế.
Vì ngôi sao sáng chói – Chu Tự Hành này, mà anh đã dâng tặng toàn bộ mình. Sự nhát gan của anh, căn bệnh trầm kha* của anh, mặt tối âm u trong anh và cả những khao khát của một trái tim nóng bỏng.
(* Bệnh trầm kha: là bệnh nghiêm trọng, kéo dài và khó chữa.)
Tại tầng cao nhất của phòng trưng bày nghệ thuật lộng lẫy và bí ẩn này, một trăm tác phẩm chỉ thuộc vể một người đang vây quanh họ. Còn ngoài kia, người ta đang bàn tán, đưa chuyện về một họa sĩ trẻ. Dư luận vẫn đang xôn xao, thế nhưng anh lại chẳng hề để ý. Mặc dù kế hoạch hoàn hảo bị phá hỏng, nhưng chàng Muse của anh vẫn tới.
Sự viên mãn trong nỗi tiếc nuối lại càng viên mãn hơn.
Chu Tự Hành dịu dàng vuốt ve gáy Hạ Tập Thanh, hôn đến hôn lên đỉnh đầu anh. Tâm trạng của cậu vốn đã cực kì phức tạp, từ sự hoảng loạn, bất an ban đầu đến nỗi mất mát vì tưởng sinh nhật bị lẵng quên, rồi lại tới phẫn nộ và lo lắng. Cuối cùng, cuộc gặp gỡ trước cổng phòng trưng bày đã đẩy sự ngạc nhiên và nỗi xúc động của cậu lên cao nhất.
Lúc này đây, tất cả cảm xúc không thể diễn tả bằng lời đều hóa thành tình yêu điên cuồng dành cho người trong vòng tay cậu.
“Thích món quà này chứ?”, Hạ Tập Thanh ngước lên nhìn cậu, trong mắt có dòng nước ấm áp.
“Thích.”, Chu Tự Hành hôn chóp mũi anh: “Thích tất cả những thứ này, lại càng thích anh hơn.”
Những lời âu yếm bộc trực nung chảy trái tim. Đôi tai anh như bị thiêu đốt.
Hạ Tập Thanh quay lưng về phía cậu, nắm tay dẫn cậu tới trước tượng điêu khắc. Chu Tự Hành cảm thấy lạ kì và ngạc nhiên, cảm giác ấy thật khó tả khi tận mắt thấy mình biến thành một tác phẩm nghệ thuật trắng như tuyết. Những đường nét trơn mượt giống hệt như thật cùng khuôn mặt thâm thúy, lập thể tựa như núi non, chỉ có một điểm, đó là Chu Tự Hành luôn cảm thấy không giống mình.
“Nó dịu dàng quá.”, Chu Tự Hành đứng cách bức tượng tầm nửa mét, đối diện với chàng nghệ sĩ nhỏ bé của mình, mỉm cười ngượng ngùng: “Anh không thấy thế sao? Em nào có được như vậy…”
“Ai bảo?”, Hạ Tập Thanh bước về phía cậu. Anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Tự Hành, giọng nói mềm mại, ấm áp tựa gió xuân.
“Em không biết em dịu dàng với anh tới nhường nào đâu.”
Sự dịu dàng không thể tái hiện bằng đất sét và tình yêu.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh quay người lại: “Em không nhận ra tư thế của bức tượng này rất quen à?”
Cảm xúc của Chu Tự Hành còn chưa nguôi. Tình cảm chân thành hiếm khi được anh biểu lộ đánh thẳng vào tim cậu. Cả người lâng lâng như ngấm men say. Cậu duỗi tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ được bọc trong lớp Âu phục tinh tế từ phía sau. Chu Tự Hành gác cằm lên vai anh, nghiêng đầu chăm chú nhìn bức điêu khắc.
Không phải tư thế đứng, mà là ngồi. Nửa người trên trần trụi, những thớ cơ bắp đầy đặn và rắn chắc. Từ hông đến đùi được quấn một lớp vải mềm. Tấm vải thạch cao mềm mại tới mức có thể mang đi đánh tráo. Hoa văn và trang thái hơi lỏng kẻo đều chân thật vô cùng, như thế lấy tay nắm một góc là có thể kéo xuống. Chàng trai khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn về phía trước. Bàn tay phải đang cầm một bông hồng mới chớm nở, cánh hoa mềm mại và mỏng manh. Ánh đèn chiếu xiên từ phía trước, sắc độ sáng tối khiến người ta cảm tưởng như ánh trăng vụng trộm lẻn vào, chỉ chiếu sáng riêng vì cậu.
Dưới bệ có một bảng tên mạ vàng, trên đó khắc một chữ: Thief.
Chu Tự Hành chợt cảm thấy quen thuộc: “Là… ngày em bị nhốt lại, anh lẻn vào thăm em sao?”
Hạ Tập Thanh nghiêng mặt sang tặng cậu một nụ hôn như đang khen thưởng, cười vô cùng ngọt ngào: “Đúng rồi.”
Anh không thể quên được cảnh tưởng khi quay đầu lại nhìn vào thời khắc sắp tạm biệt – chàng hoàng tử bé giữ lại bông hồng đỏ dưới ánh trăng. Đôi mắt anh đã chụp lại hình ảnh ấy. Cảm giác thất bại trong lòng Romeo mãi không thể xua tan, nên đành phải bằng đôi tay và tài năng của mình, lưu giữ ánh trăng đêm đó tới vĩnh cửu.
Minh giải Chu Tự Hành bằng hình thức minh giải tốt nhất mà Hạ Tập Thanh có thể.
“Cảm ơn anh.”, Chu Tự Hành khẽ khàng cọ má mình vào má Hạ Tập Thanh. Anh ngoảnh mặt đi. Trên khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp bỗng có thêm nét cười trẻ con: “Không cần cảm ơn.”
“Anh nên cảm ơn em mới đúng.”, ngay sau đó, anh lại trầm giọng thì thào.
“Em là Phục Hưng* của anh.”
(*Phục Hưng có nguồn gốc từ tiếng Pháp – Renaissance, có nghĩa là sự tái sinh. Phục Hưng là một phong trào văn hóa nhằm làm sống lại và phát triển rực rỡ các giá trị nghệ thuật, tư tưởng, khoa học của thời kì Hy Lạp và La Mã Cổ đại.)
Chu Tự Hành không nghe rõ, ôm anh hỏi lại nhưng Hạ Tập Thanh nhất quyết không chịu nói. Trái tim đang đập nhanh như trống bỏi, anh nghĩ mình điên rồi, lời thế này cũng nói ra được.
Mặc kệ cậu quấn quít thế nào, Hạ Tập Thanh cũng không chịu nói lại. Đã vậy còn thoát ra khỏi cái ôm ấm áp, đi tới trước bức điêu khắc. Anh giả vờ mình đang quan sát tác phẩm, đưa tay tới vuốt ve gò má của bức tượng. Không hiểu tại sao, hành động này đột nhiên khiến Chu Tự Hành cảm thấy bị uy hiếp. Cậu bước đến túm Hạ Tập Thanh về bên cạnh mình: “Không được sờ.”
Hạ Tập Thanh khó hiểu: “Em làm gì thế?”
“Anh sờ em này. Em còn đang đứng lù lù ở đây mà.”, Chu Tự Hành cầm tay Hạ Tập Thanh áp lên má mình. Thấy Chu Tự Hành như vậy, Hạ Tập Thanh vừa tức vừa buồn cười: “Em đúng là càng ngày càng có liêm sỉ đó. Đến một bức tượng mà cũng phải tị nạnh.”
Chu Tự Hành – người đã coi ghen tuông thành một thói quen tỏ vẻ từ chối giải thích: “Đúng rồi, em ghen tị đấy.”, cậu nhíu mày, chợt nhớ tới gì đó, lí nhí nói: “Ai mà biết anh có coi bức tượng này thành Galatea* của mình không.”
(*Theo thần thoại Hy Lạp, Galatea là bức tượng một người phụ nữ đẹp tuyệt trần được Pygmalion điêu khắc bằng ngà voi. Chàng say mê thiếu nữ ngà voi và dần yêu nàng say đắm, coi nàng là vợ mình. Chàng còn cầu khẩn nữ thần tình yêu và sắc đẹp – Aphrodite, xin nữ thần biến nàng thành người.)
Hạ Tập Thanh ngẩn người. Ghen thì ghen chứ việc cậu giời này còn phải trích dẫn cả thần thoại Hy Lạp ra nữa.
Anh đưa tay lên bẹo má Chu Tự Hành: “Em giỏi quá nhỉ? Hai chuyện này có thể giống nhau sao? Pygmalion yêu bức tượng mình điêu khắc là vì chàng ta không có nguyên mẫu. Còn anh có em mà.”
Tuy giọng điệu chẳng hề dịu dàng, nhưng câu cuối cùng vẫn như vì sao rơi vào lòng Chu Tự Hành, thắp sáng cả lồng ngực cậu.
Cậu ôm chầm Hạ Tập Thanh, hôn tới tấp lên mặt anh, hạnh phúc đến mức quên luôn cả ghen.
“Nào, buông anh ra, đồ trẻ con.”
“Không buông đâu. Anh là của em.”
“Em không buông đúng không? Thế thì anh sẽ khóa luôn tầng này lại, không bao giờ cho em xem nữa. Cũng không tặng cho em luôn.”
“Anh có làm thế em cũng không buông đâu. Đây đều là của em, anh cũng là của em.”
Hai người ở trong phòng trưng bày này lâu thật lâu, xem từng bức tranh Hạ Tập Thanh vẽ cho cậu. Rất nhiều bức được Hạ Tập Thanh vẽ trước cả khi hai người gặp nhau, chúng đều được đóng khung cẩn thận rồi treo vào đây. Lòng Chu Tự Hành không khỏi hơi áy náy. Hồi sáng, khi cậu thấy xe tải đỗ dưới chung cư còn tưởng rằng Hạ Tập Thanh định lặng lẽ chuyển đi.
Hóa ra là muốn chuyển những bức tranh anh vẽ tới nơi này.
***
Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Hạ Tập Thanh trầm mê trong vòng tay của Chu Tự Hành hồi lâu, cuối cùng vẫn phải tỉnh táo lại từ dư âm ngọt ngào. Lòng anh cứ cố trốn tránh sóng gió hỗn loạn ngoài kia, nhưng sự thật là nó đã xảy ra, hơn nữa còn chẳng thể lường trước được sức ảnh hưởng. Chẳng qua Hạ Tập Thanh chỉ ôm tâm lý chơi bời tiến vào giới giải trí, đấy vốn dĩ cũng không phải nghề nghiệp chuyên chính của anh. Thế nhưng Chu Tự Hành không giống anh. Sự nghiệp của cậu chính là diễn viên. Tất cả lí tưởng và khát vọng của cậu đều được thực hiện bởi biểu diễn.
Tuy nhiên, giới giải trí đâu giống giới nghệ thuật. Anh không muốn Chu Tự Hành bị anh kéo vào vực sâu của dư luận.
“Em phải đi thôi.”, Hạ Tập Thanh cụp mắt: “Thật ra cũng không nên tới đây.”
Chu Tự Hành không muốn nghe thấy anh nói những lời đó: “Em nên tới, nên tới hơn bất cứ ai.”
“Ừm.”, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, thở dài: “Ý anh là, bây giờ anh đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Khoảng thời gian này em nên cách xa anh một chút.”
“Không sao đâu. Dù bây giờ anh trời nam, em biển bắc thì vẫn sẽ có người nghi ngờ quan hệ của bọn mình thôi. Không sao hết.”, Chu Tự Hành cười: “Phóng viên muốn chụp thì cho họ chụp. Nếu anh không muốn công khai ngay bây giờ thì em sẽ giải quyết. Em đã ra mắt lâu như vậy rồi, cũng không có phóng viên nào dám đăng ảnh chụp lén em lên mạng đâu, trừ khi bọn họ không muốn hành nghề nữa.”
Hạ Tập Thanh cảm thấy lòng nhẹ hơn. Bây giờ là thời điểm tốt để rời khỏi phòng trưng bày. Anh dẫn Chu Tự Hành tới vườn hoa phía sau tòa nhà, mở cánh cửa gỗ đang bị khóa chặt. Hai người lên chiếc xe Hạ Tập Thanh đỗ ở cửa sau rồi âm thầm rời đi.
Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế lái, đầu không ngừng suy nghĩ. Xu hướng tính dục của anh thật ra chẳng phải chuyện bí mật gì, nhất là tại vòng xã giao ở Ý. Nhưng nó đột ngột bị phanh phui ở trong nước khiến anh buộc phải công khai come-out, cũng giáng cho anh một cú không kịp trở tay. Ngẫm lại mới thấy có quá nhiều điểm đáng nghi, thời gian cũng trùng hợp đến bất ngờ: “Kì lạ thật. Muốn tung tin nóng thì anh hiểu, nhưng tin tức về sinh nhật của em hôm nay cũng đủ nóng rồi. Chuyện này giống như cố ý trả thù hơn.”
“Là cố ý trả thù đấy.”, Chu Tự Hành bồn chồn, liếm khóe miệng khô: “Do Ngụy Mân giở trò.”
Hạ Tập Thanh ngạc nhiên. Anh còn cứ tưởng mình đắc tội với người nào, không ngờ vẫn là tên súc vật kia: “Ngụy Mân? Thằng đó chán sống rồi à?”, anh tháo cà vạt rồi đeo vào cổ tay: “Lần trước anh nên làm thằng nó mất khả năng tạo giống mới phải.”
“Có lẽ tâm thái trả thù quá nặng.”
Hạ Tập Thanh bỗng hiểu được ý đồ của Ngụy Mân. Gã ta biết gia thế của anh mà vẫn dám giở trò, đơn giản chỉ vì anh thật sự thích đàn ông và đã chính thức ở bên Chu Tự Hành nên mới muốn khuẩy đảo dư luận để anh bị chỉ trích.
Tuy nhiên, gã vẫn chưa đủ hiểu biết về Hạ Tập Thanh.
“Thằng đó thật sự nghĩ thế này là trả thù được anh?”
Từ trước tới nay, Hạ Tập Thanh chưa bao giờ để tâm tới dư luận. Anh cũng không sống bằng sự đánh giá của người khác.
“Tin nóng nó tung ra là xu hướng tính dục, vậy bước tiếp theo nếu em không nhầm thì hẳn sẽ định làm ầm sinh hoạt cá nhân trước đây của anh lên.”, Chu Tự Hành bình tĩnh phân tích rồi an ủi Hạ Tập Thanh: “Chị em bảo sẽ giải quyết chuyện này. Chị ấy sẽ làm PR.”
“Quan hệ công chúng tốt thì tốt, nhưng không phải là cách tốt nhất.”, ngón tay Hạ Tập Thanh gõ nhẹ lên vô lăng. Khi nói chuyện, nụ cười thản nhiên vẫn luôn hiện hữu trên mặt: “Nếu tên đó đã thích chơi trò này, vậy thì chờ xem ai sẽ thân bại danh liệt trước.”
***
Đến ngày hôm sau, bài đăng về xu hướng tính dục của Hạ Tập Thanh vẫn nóng sốt ở No.1 Hot search, không hề tụt giảm.
Tưởng Nhân liên lạc với một số blogger, để họ lên bài. Bài viết lấy đồng tính luyến ái làm chủ đề, giọng văn tỏ vẻ kì thị và ghê sợ. Bài vừa đăng, ngay lập tức đã dấy lên sự phẫn nộ và chỉ trích của dân mạng và đương nhiên, cả lòng đồng cảm với Hạ Tập Thanh.
[Skyc**r: Blogger nào đó phát ngôn thật tanh tưởi. Tuy tôi không phải gay nhưng cũng không nhìn nổi. Người ta thích nam hay nữ thì liên quan gì đến ông anh? Thời buổi nào rồi còn kì thị nhau thế?]
[Thiên sứ nhỏ yêu cái đẹp: Tôi cứ tưởng thời đại tiến bộ thì dư luận sẽ khoan dung với đồng tính hơn. Không ngờ vẫn như vậy. Tim cảm thấy ớn lạnh!]
[Em thích đi đâu nào: Tôi là con trai và cũng thích con trai. Mấy ngày nay thật sự đã cảm nhận được tràn ngập ác ý từ cái xã hội này.]
Tuy nhiên cũng có không ít những người dùng bạo lực mạng để công kích giới tính của Hạ Tập Thanh, trong đó phần lớn là fan only của Chu Tự Hành. Họ lợi dụng xu hướng tính dục của anh để viết những bài luận dài lê thê, trình bày và phân tích rằng Hạ Tập Thanh bám vào Chu Tự Hành để ké fame thế nào, bới ra các loại tội trạng cho anh, thậm chí còn đẩy vấn đề lên một tầm cao mới bằng việc tố cao Hạ Tập Thanh quấy rồi tính dục khi quay chung, làm Tưởng Nhân đau cả đầu.
Vào thời điểm thế này, cho dù Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành thật sự không có quan hệ thì điều fan nên làm nhất chính là giữ im lặng, đứng ngoài tranh cãi chứ không nên kích động đám đông. Nhưng fandom nào thì cũng có một vài thành phần như thế, tình hình thì nắm không rõ nhưng lúc đi chửi nhau thì hăng máu như thể muốn hủy luôn cả idol mình.
[Chỉ yêu mình Chu Tự Hành: Hạ gì đó là đồng tính, đã thế còn dựa hơi Chu Tự Hành tiến vào giới giải trí, rồi cùng hợp tác biết bao nhiêu lần. Chết tiệt!]
[Tinh linh nhỏ thích ăn dưa: Tuy tôi không phải fan của Chu Tự Hành nhưng vẫn phải nói một câu, nếu idol của tôi cũng bị bắt xào CP với một tên gay thì có khi tôi sẽ tức chết mất.]
[User23345290: Chẳng lẽ có mình tui từ ánh nhìn đầu tiên đã không thích Hạ Tập Thanh rồi à? Trông gay lòi ra ý, đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.]
Những ngôn luận này vừa đăng lên, ngay lập tức đã bị cư dân mạng và fan của anh oanh tạc, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cũng may fan hâm mộ cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, fanonly lại càng là số ít nên cũng không gây ra sóng gió gì.
Lợi dụng việc dư luận trên mạng bắt đầu có khuynh hướng ủng hộ đồng tính luyến ái, Tương Nhân sắp xếp ngay một tay bút mới, đứng ở lập trường khác để lên tiếng. Các bài viết như: [Chẳng lẽ đồng tính luyến ái thật sự là nguồn gốc của tội lỗi sao?], [Tôi có quyền lựa chọn come-out hoặc không, cũng có quyền từ chối bị come-out!], [Không liên quan đến tính hướng, mà liên quan đến tự do!] liên tục xuất hiện trên internet. Trong đó có rất nhiều blogger nổi tiếng đăng bài đồng tình, khiến cư dân mạng dậy sóng về vấn đề tính hướng.
Từ vấn đề Hạ Tập Thanh bị động come-out rồi nâng lên tới phạm trù “tự do”, chọc vào trúng vào yếu điểm và thị hiếu của nhiều cư dân mạng.
[Trái tim thủy tinh: Tui nghĩ nguồn gốc của sự việc lần này là do cái người tung tin kia kìa. Thích nam hay nữ là chuyện riêng của người ta, cũng chẳng làm gì phạm pháp cả. Đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi còn gì?]
[Kẹo bông ngọt lịm: Trái Đất đã suy vong đến độ quyền tự do yêu thích cũng không còn nữa hả?]
Hạ Tập Thanh không nghe theo lời dặn của Tưởng Nhân. Anh vẫn luôn ở trên mạng, theo dõi hướng đi của dư luận, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Với đầu óc của Ngụy Mân, bước tiếp theo của kế hoạch chắc chắn sẽ là khui sinh hoạt cá nhân của anh. Tuy đúng là sinh hoạt cá nhân của có hơi lộn xộn nhưng cũng không phải trăng hoa, lăng nhăng. Chỉ là số người anh theo đuổi tương đối nhiều thôi, nhưng mỗi lần cũng chỉ một người. Hơn nữa, bởi vì chưa từng tin bất cứ ai nên anh không hề để lại video hay ảnh chụp. Ngụy Mân muốn bắt cái thóp này của anh thì chỉ có thể viết vài bài đưa chuyện thôi, xác suất tìm được chứng cứ rất thấp.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Triệu Kha.
“Ơi.”, giọng Hạ Tập Thanh quá mức bình tĩnh.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia còn đang ngập ngừng: “Anh…anh không sao chứ?”
“Vẫn ổn. Cực ổn luôn.”, Hạ Tập Thanh lật tới lật lui trên bàn làm việc, tìm được một quy kẹo. Anh xé vỏ rồi cho vào miệng: “Có chuyện gì à?”
“Chuyện Ngụy Mân làm tôi biết rồi. Một người bạn của tôi từng ngồi chung bàn với gã trong một buổi tụ tập chơi bời. Lúc ấy, có người nhắc tới chuyện gã phải nhập viện, những người khác đều không hề biết nội tình. Có điều bạn của tôi nói khi đó Ngụy Mân suýt nữa đã lật đổ cả bàn, sắc mặt rất khó coi. Trên đường về còn luôn miệng chửi bới, nói nhất định phải khiến ai đó nếm trải mùi vị mất hết mặt mũi.”, Triệu Kha ngừng giây lát: “Bây giờ tôi mới biết hóa ra gã muốn chỉnh anh. À, hình như gã đang định khui sinh hoạt cá nhân của anh đấy, để anh bị bạo lực mạng.”
Hạ Tập Thanh hừ lạnh: “Gã coi tôi là hàng mã sao? Chỉ dựa vào vài câu nghị luận của những người không liên quan là có thể khiến tôi không dám ngóc đầu?”
“Cổ của Hạ Tập Thanh này cứng lắm nhé, kể từ khi sinh ra chưa từng cúi đầu lần nào đâu.”
Triệu Kha thở dài, cảm thấy chuyện yêu đương của thằng bạn mình thật chẳng dễ dàng chút nào, biết bao nhiêu chuyện phiền phức.
“Tên Ngụy Mân kia đúng là đê tiện, vô liêm sỉ. Bạn tôi nói cứ lên bàn tiệc là gã lại bắt đầu tán gẫu chuyện giường chiếu, hoàn toàn không nghĩ cho thể diện của bạn giường tí nào. Lời khó nghe nào cũng nói được, nghe nói còn…”
Thấy Triệu Kha cứ ấp a ấp úng, Hạ Tập Thanh hỏi: “Còn gì?”
Triệu Kha với Chu Tự Hành khá giống nhau, đều là bé ngoan trong nền giáo dục nghiêm khắc. Hắn ngắc ngứ mãi mới nói được tiếp: “Bạn tôi nói, gã còn cầm di động, mở cho mọi người xem video gã quay một nữ minh tinh hạng ba.”, giọng Triệu Kha đầy khinh thường, cũng có chút lo lắng cho Hạ Tập Thanh: “Nếu đợt trước Tự Hành không đến kịp, thì không chừng anh cũng…”
Hạ Tập Thanh đột ngột cắn vỡ viên kẹo trong miệng, tiếng vang trong trẻo.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tập Thanh ngồi lặng yên trước bàn làm việc, ngồi cho tới khi những mảnh kẹo vỡ trong miệng tan hết.
Lúc nãy Triệu Kha nói, trong máy gã vẫn lưu lại video… Ý tưởng lóe lên, Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười, lấy di động ra gọi điện thoại.
“Alo?”
Giọng điệu của đối phương không còn cố tình cà khịa như mọi khi, mà xen lẫn chút quan tâm: “Này, mày vẫn ổn đấy chứ?”
“Ổn. Mày còn không biết tao là người thế nào à?”, anh bật cười, đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ Tri Hứa, giúp bạn cái đi.”
Hạ Tập Thanh không biết mình đang bị làm sao, lòng anh cứ bồn chồn không yên. Cảm xúc bối rối và xấu hổ quyện vào nhau rồi dần dâng lên. Thế này thật không giống anh, cả hai cảm xúc này đều vô cùng phi Hạ Tập Thanh.
“Ừm…”, môi anh mấp máy. Lòng tự tôn đã cố thủ trong cơ thể bao nhiêu năm khiến anh phải đưa tay ra, giật lá thư về từ tay Chu Tự Hành: “Đây là một đoạn anh chép lại, anh rất thích bài này…”
Lời nói dùng để xốc lại tinh thần kết thúc bởi nụ hôn của Chu Tự Hành. Đôi tay cậu ôm lấy gò má của Hạ Tập Thanh, nhưng anh lại cảm thấy, thứ cậu ôm chính là trái tim đang thấp thỏm và thoi thóp của mình. Nụ hôn dịu dàng ấy là liều thuốc giúp anh sống lại sau nỗi mất mát quá lớn lao.
Hạ Tập Thanh vươn tay lên ôm lưng Chu Tự Hành. Hai cơ thể áp sát vào nhau, chặt chẽ và khăng khít. Ngực áp vào ngực, tim áp vào tim.
Khi tự tay viết những dòng thơ đó, anh có cảm giác mình như một người hiến tế.
Vì ngôi sao sáng chói – Chu Tự Hành này, mà anh đã dâng tặng toàn bộ mình. Sự nhát gan của anh, căn bệnh trầm kha* của anh, mặt tối âm u trong anh và cả những khao khát của một trái tim nóng bỏng.
(* Bệnh trầm kha: là bệnh nghiêm trọng, kéo dài và khó chữa.)
Tại tầng cao nhất của phòng trưng bày nghệ thuật lộng lẫy và bí ẩn này, một trăm tác phẩm chỉ thuộc vể một người đang vây quanh họ. Còn ngoài kia, người ta đang bàn tán, đưa chuyện về một họa sĩ trẻ. Dư luận vẫn đang xôn xao, thế nhưng anh lại chẳng hề để ý. Mặc dù kế hoạch hoàn hảo bị phá hỏng, nhưng chàng Muse của anh vẫn tới.
Sự viên mãn trong nỗi tiếc nuối lại càng viên mãn hơn.
Chu Tự Hành dịu dàng vuốt ve gáy Hạ Tập Thanh, hôn đến hôn lên đỉnh đầu anh. Tâm trạng của cậu vốn đã cực kì phức tạp, từ sự hoảng loạn, bất an ban đầu đến nỗi mất mát vì tưởng sinh nhật bị lẵng quên, rồi lại tới phẫn nộ và lo lắng. Cuối cùng, cuộc gặp gỡ trước cổng phòng trưng bày đã đẩy sự ngạc nhiên và nỗi xúc động của cậu lên cao nhất.
Lúc này đây, tất cả cảm xúc không thể diễn tả bằng lời đều hóa thành tình yêu điên cuồng dành cho người trong vòng tay cậu.
“Thích món quà này chứ?”, Hạ Tập Thanh ngước lên nhìn cậu, trong mắt có dòng nước ấm áp.
“Thích.”, Chu Tự Hành hôn chóp mũi anh: “Thích tất cả những thứ này, lại càng thích anh hơn.”
Những lời âu yếm bộc trực nung chảy trái tim. Đôi tai anh như bị thiêu đốt.
Hạ Tập Thanh quay lưng về phía cậu, nắm tay dẫn cậu tới trước tượng điêu khắc. Chu Tự Hành cảm thấy lạ kì và ngạc nhiên, cảm giác ấy thật khó tả khi tận mắt thấy mình biến thành một tác phẩm nghệ thuật trắng như tuyết. Những đường nét trơn mượt giống hệt như thật cùng khuôn mặt thâm thúy, lập thể tựa như núi non, chỉ có một điểm, đó là Chu Tự Hành luôn cảm thấy không giống mình.
“Nó dịu dàng quá.”, Chu Tự Hành đứng cách bức tượng tầm nửa mét, đối diện với chàng nghệ sĩ nhỏ bé của mình, mỉm cười ngượng ngùng: “Anh không thấy thế sao? Em nào có được như vậy…”
“Ai bảo?”, Hạ Tập Thanh bước về phía cậu. Anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Tự Hành, giọng nói mềm mại, ấm áp tựa gió xuân.
“Em không biết em dịu dàng với anh tới nhường nào đâu.”
Sự dịu dàng không thể tái hiện bằng đất sét và tình yêu.
Dứt lời, Hạ Tập Thanh quay người lại: “Em không nhận ra tư thế của bức tượng này rất quen à?”
Cảm xúc của Chu Tự Hành còn chưa nguôi. Tình cảm chân thành hiếm khi được anh biểu lộ đánh thẳng vào tim cậu. Cả người lâng lâng như ngấm men say. Cậu duỗi tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ được bọc trong lớp Âu phục tinh tế từ phía sau. Chu Tự Hành gác cằm lên vai anh, nghiêng đầu chăm chú nhìn bức điêu khắc.
Không phải tư thế đứng, mà là ngồi. Nửa người trên trần trụi, những thớ cơ bắp đầy đặn và rắn chắc. Từ hông đến đùi được quấn một lớp vải mềm. Tấm vải thạch cao mềm mại tới mức có thể mang đi đánh tráo. Hoa văn và trang thái hơi lỏng kẻo đều chân thật vô cùng, như thế lấy tay nắm một góc là có thể kéo xuống. Chàng trai khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn về phía trước. Bàn tay phải đang cầm một bông hồng mới chớm nở, cánh hoa mềm mại và mỏng manh. Ánh đèn chiếu xiên từ phía trước, sắc độ sáng tối khiến người ta cảm tưởng như ánh trăng vụng trộm lẻn vào, chỉ chiếu sáng riêng vì cậu.
Dưới bệ có một bảng tên mạ vàng, trên đó khắc một chữ: Thief.
Chu Tự Hành chợt cảm thấy quen thuộc: “Là… ngày em bị nhốt lại, anh lẻn vào thăm em sao?”
Hạ Tập Thanh nghiêng mặt sang tặng cậu một nụ hôn như đang khen thưởng, cười vô cùng ngọt ngào: “Đúng rồi.”
Anh không thể quên được cảnh tưởng khi quay đầu lại nhìn vào thời khắc sắp tạm biệt – chàng hoàng tử bé giữ lại bông hồng đỏ dưới ánh trăng. Đôi mắt anh đã chụp lại hình ảnh ấy. Cảm giác thất bại trong lòng Romeo mãi không thể xua tan, nên đành phải bằng đôi tay và tài năng của mình, lưu giữ ánh trăng đêm đó tới vĩnh cửu.
Minh giải Chu Tự Hành bằng hình thức minh giải tốt nhất mà Hạ Tập Thanh có thể.
“Cảm ơn anh.”, Chu Tự Hành khẽ khàng cọ má mình vào má Hạ Tập Thanh. Anh ngoảnh mặt đi. Trên khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp bỗng có thêm nét cười trẻ con: “Không cần cảm ơn.”
“Anh nên cảm ơn em mới đúng.”, ngay sau đó, anh lại trầm giọng thì thào.
“Em là Phục Hưng* của anh.”
(*Phục Hưng có nguồn gốc từ tiếng Pháp – Renaissance, có nghĩa là sự tái sinh. Phục Hưng là một phong trào văn hóa nhằm làm sống lại và phát triển rực rỡ các giá trị nghệ thuật, tư tưởng, khoa học của thời kì Hy Lạp và La Mã Cổ đại.)
Chu Tự Hành không nghe rõ, ôm anh hỏi lại nhưng Hạ Tập Thanh nhất quyết không chịu nói. Trái tim đang đập nhanh như trống bỏi, anh nghĩ mình điên rồi, lời thế này cũng nói ra được.
Mặc kệ cậu quấn quít thế nào, Hạ Tập Thanh cũng không chịu nói lại. Đã vậy còn thoát ra khỏi cái ôm ấm áp, đi tới trước bức điêu khắc. Anh giả vờ mình đang quan sát tác phẩm, đưa tay tới vuốt ve gò má của bức tượng. Không hiểu tại sao, hành động này đột nhiên khiến Chu Tự Hành cảm thấy bị uy hiếp. Cậu bước đến túm Hạ Tập Thanh về bên cạnh mình: “Không được sờ.”
Hạ Tập Thanh khó hiểu: “Em làm gì thế?”
“Anh sờ em này. Em còn đang đứng lù lù ở đây mà.”, Chu Tự Hành cầm tay Hạ Tập Thanh áp lên má mình. Thấy Chu Tự Hành như vậy, Hạ Tập Thanh vừa tức vừa buồn cười: “Em đúng là càng ngày càng có liêm sỉ đó. Đến một bức tượng mà cũng phải tị nạnh.”
Chu Tự Hành – người đã coi ghen tuông thành một thói quen tỏ vẻ từ chối giải thích: “Đúng rồi, em ghen tị đấy.”, cậu nhíu mày, chợt nhớ tới gì đó, lí nhí nói: “Ai mà biết anh có coi bức tượng này thành Galatea* của mình không.”
(*Theo thần thoại Hy Lạp, Galatea là bức tượng một người phụ nữ đẹp tuyệt trần được Pygmalion điêu khắc bằng ngà voi. Chàng say mê thiếu nữ ngà voi và dần yêu nàng say đắm, coi nàng là vợ mình. Chàng còn cầu khẩn nữ thần tình yêu và sắc đẹp – Aphrodite, xin nữ thần biến nàng thành người.)
Hạ Tập Thanh ngẩn người. Ghen thì ghen chứ việc cậu giời này còn phải trích dẫn cả thần thoại Hy Lạp ra nữa.
Anh đưa tay lên bẹo má Chu Tự Hành: “Em giỏi quá nhỉ? Hai chuyện này có thể giống nhau sao? Pygmalion yêu bức tượng mình điêu khắc là vì chàng ta không có nguyên mẫu. Còn anh có em mà.”
Tuy giọng điệu chẳng hề dịu dàng, nhưng câu cuối cùng vẫn như vì sao rơi vào lòng Chu Tự Hành, thắp sáng cả lồng ngực cậu.
Cậu ôm chầm Hạ Tập Thanh, hôn tới tấp lên mặt anh, hạnh phúc đến mức quên luôn cả ghen.
“Nào, buông anh ra, đồ trẻ con.”
“Không buông đâu. Anh là của em.”
“Em không buông đúng không? Thế thì anh sẽ khóa luôn tầng này lại, không bao giờ cho em xem nữa. Cũng không tặng cho em luôn.”
“Anh có làm thế em cũng không buông đâu. Đây đều là của em, anh cũng là của em.”
Hai người ở trong phòng trưng bày này lâu thật lâu, xem từng bức tranh Hạ Tập Thanh vẽ cho cậu. Rất nhiều bức được Hạ Tập Thanh vẽ trước cả khi hai người gặp nhau, chúng đều được đóng khung cẩn thận rồi treo vào đây. Lòng Chu Tự Hành không khỏi hơi áy náy. Hồi sáng, khi cậu thấy xe tải đỗ dưới chung cư còn tưởng rằng Hạ Tập Thanh định lặng lẽ chuyển đi.
Hóa ra là muốn chuyển những bức tranh anh vẽ tới nơi này.
***
Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Hạ Tập Thanh trầm mê trong vòng tay của Chu Tự Hành hồi lâu, cuối cùng vẫn phải tỉnh táo lại từ dư âm ngọt ngào. Lòng anh cứ cố trốn tránh sóng gió hỗn loạn ngoài kia, nhưng sự thật là nó đã xảy ra, hơn nữa còn chẳng thể lường trước được sức ảnh hưởng. Chẳng qua Hạ Tập Thanh chỉ ôm tâm lý chơi bời tiến vào giới giải trí, đấy vốn dĩ cũng không phải nghề nghiệp chuyên chính của anh. Thế nhưng Chu Tự Hành không giống anh. Sự nghiệp của cậu chính là diễn viên. Tất cả lí tưởng và khát vọng của cậu đều được thực hiện bởi biểu diễn.
Tuy nhiên, giới giải trí đâu giống giới nghệ thuật. Anh không muốn Chu Tự Hành bị anh kéo vào vực sâu của dư luận.
“Em phải đi thôi.”, Hạ Tập Thanh cụp mắt: “Thật ra cũng không nên tới đây.”
Chu Tự Hành không muốn nghe thấy anh nói những lời đó: “Em nên tới, nên tới hơn bất cứ ai.”
“Ừm.”, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, thở dài: “Ý anh là, bây giờ anh đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Khoảng thời gian này em nên cách xa anh một chút.”
“Không sao đâu. Dù bây giờ anh trời nam, em biển bắc thì vẫn sẽ có người nghi ngờ quan hệ của bọn mình thôi. Không sao hết.”, Chu Tự Hành cười: “Phóng viên muốn chụp thì cho họ chụp. Nếu anh không muốn công khai ngay bây giờ thì em sẽ giải quyết. Em đã ra mắt lâu như vậy rồi, cũng không có phóng viên nào dám đăng ảnh chụp lén em lên mạng đâu, trừ khi bọn họ không muốn hành nghề nữa.”
Hạ Tập Thanh cảm thấy lòng nhẹ hơn. Bây giờ là thời điểm tốt để rời khỏi phòng trưng bày. Anh dẫn Chu Tự Hành tới vườn hoa phía sau tòa nhà, mở cánh cửa gỗ đang bị khóa chặt. Hai người lên chiếc xe Hạ Tập Thanh đỗ ở cửa sau rồi âm thầm rời đi.
Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế lái, đầu không ngừng suy nghĩ. Xu hướng tính dục của anh thật ra chẳng phải chuyện bí mật gì, nhất là tại vòng xã giao ở Ý. Nhưng nó đột ngột bị phanh phui ở trong nước khiến anh buộc phải công khai come-out, cũng giáng cho anh một cú không kịp trở tay. Ngẫm lại mới thấy có quá nhiều điểm đáng nghi, thời gian cũng trùng hợp đến bất ngờ: “Kì lạ thật. Muốn tung tin nóng thì anh hiểu, nhưng tin tức về sinh nhật của em hôm nay cũng đủ nóng rồi. Chuyện này giống như cố ý trả thù hơn.”
“Là cố ý trả thù đấy.”, Chu Tự Hành bồn chồn, liếm khóe miệng khô: “Do Ngụy Mân giở trò.”
Hạ Tập Thanh ngạc nhiên. Anh còn cứ tưởng mình đắc tội với người nào, không ngờ vẫn là tên súc vật kia: “Ngụy Mân? Thằng đó chán sống rồi à?”, anh tháo cà vạt rồi đeo vào cổ tay: “Lần trước anh nên làm thằng nó mất khả năng tạo giống mới phải.”
“Có lẽ tâm thái trả thù quá nặng.”
Hạ Tập Thanh bỗng hiểu được ý đồ của Ngụy Mân. Gã ta biết gia thế của anh mà vẫn dám giở trò, đơn giản chỉ vì anh thật sự thích đàn ông và đã chính thức ở bên Chu Tự Hành nên mới muốn khuẩy đảo dư luận để anh bị chỉ trích.
Tuy nhiên, gã vẫn chưa đủ hiểu biết về Hạ Tập Thanh.
“Thằng đó thật sự nghĩ thế này là trả thù được anh?”
Từ trước tới nay, Hạ Tập Thanh chưa bao giờ để tâm tới dư luận. Anh cũng không sống bằng sự đánh giá của người khác.
“Tin nóng nó tung ra là xu hướng tính dục, vậy bước tiếp theo nếu em không nhầm thì hẳn sẽ định làm ầm sinh hoạt cá nhân trước đây của anh lên.”, Chu Tự Hành bình tĩnh phân tích rồi an ủi Hạ Tập Thanh: “Chị em bảo sẽ giải quyết chuyện này. Chị ấy sẽ làm PR.”
“Quan hệ công chúng tốt thì tốt, nhưng không phải là cách tốt nhất.”, ngón tay Hạ Tập Thanh gõ nhẹ lên vô lăng. Khi nói chuyện, nụ cười thản nhiên vẫn luôn hiện hữu trên mặt: “Nếu tên đó đã thích chơi trò này, vậy thì chờ xem ai sẽ thân bại danh liệt trước.”
***
Đến ngày hôm sau, bài đăng về xu hướng tính dục của Hạ Tập Thanh vẫn nóng sốt ở No.1 Hot search, không hề tụt giảm.
Tưởng Nhân liên lạc với một số blogger, để họ lên bài. Bài viết lấy đồng tính luyến ái làm chủ đề, giọng văn tỏ vẻ kì thị và ghê sợ. Bài vừa đăng, ngay lập tức đã dấy lên sự phẫn nộ và chỉ trích của dân mạng và đương nhiên, cả lòng đồng cảm với Hạ Tập Thanh.
[Skyc**r: Blogger nào đó phát ngôn thật tanh tưởi. Tuy tôi không phải gay nhưng cũng không nhìn nổi. Người ta thích nam hay nữ thì liên quan gì đến ông anh? Thời buổi nào rồi còn kì thị nhau thế?]
[Thiên sứ nhỏ yêu cái đẹp: Tôi cứ tưởng thời đại tiến bộ thì dư luận sẽ khoan dung với đồng tính hơn. Không ngờ vẫn như vậy. Tim cảm thấy ớn lạnh!]
[Em thích đi đâu nào: Tôi là con trai và cũng thích con trai. Mấy ngày nay thật sự đã cảm nhận được tràn ngập ác ý từ cái xã hội này.]
Tuy nhiên cũng có không ít những người dùng bạo lực mạng để công kích giới tính của Hạ Tập Thanh, trong đó phần lớn là fan only của Chu Tự Hành. Họ lợi dụng xu hướng tính dục của anh để viết những bài luận dài lê thê, trình bày và phân tích rằng Hạ Tập Thanh bám vào Chu Tự Hành để ké fame thế nào, bới ra các loại tội trạng cho anh, thậm chí còn đẩy vấn đề lên một tầm cao mới bằng việc tố cao Hạ Tập Thanh quấy rồi tính dục khi quay chung, làm Tưởng Nhân đau cả đầu.
Vào thời điểm thế này, cho dù Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành thật sự không có quan hệ thì điều fan nên làm nhất chính là giữ im lặng, đứng ngoài tranh cãi chứ không nên kích động đám đông. Nhưng fandom nào thì cũng có một vài thành phần như thế, tình hình thì nắm không rõ nhưng lúc đi chửi nhau thì hăng máu như thể muốn hủy luôn cả idol mình.
[Chỉ yêu mình Chu Tự Hành: Hạ gì đó là đồng tính, đã thế còn dựa hơi Chu Tự Hành tiến vào giới giải trí, rồi cùng hợp tác biết bao nhiêu lần. Chết tiệt!]
[Tinh linh nhỏ thích ăn dưa: Tuy tôi không phải fan của Chu Tự Hành nhưng vẫn phải nói một câu, nếu idol của tôi cũng bị bắt xào CP với một tên gay thì có khi tôi sẽ tức chết mất.]
[User23345290: Chẳng lẽ có mình tui từ ánh nhìn đầu tiên đã không thích Hạ Tập Thanh rồi à? Trông gay lòi ra ý, đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.]
Những ngôn luận này vừa đăng lên, ngay lập tức đã bị cư dân mạng và fan của anh oanh tạc, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cũng may fan hâm mộ cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, fanonly lại càng là số ít nên cũng không gây ra sóng gió gì.
Lợi dụng việc dư luận trên mạng bắt đầu có khuynh hướng ủng hộ đồng tính luyến ái, Tương Nhân sắp xếp ngay một tay bút mới, đứng ở lập trường khác để lên tiếng. Các bài viết như: [Chẳng lẽ đồng tính luyến ái thật sự là nguồn gốc của tội lỗi sao?], [Tôi có quyền lựa chọn come-out hoặc không, cũng có quyền từ chối bị come-out!], [Không liên quan đến tính hướng, mà liên quan đến tự do!] liên tục xuất hiện trên internet. Trong đó có rất nhiều blogger nổi tiếng đăng bài đồng tình, khiến cư dân mạng dậy sóng về vấn đề tính hướng.
Từ vấn đề Hạ Tập Thanh bị động come-out rồi nâng lên tới phạm trù “tự do”, chọc vào trúng vào yếu điểm và thị hiếu của nhiều cư dân mạng.
[Trái tim thủy tinh: Tui nghĩ nguồn gốc của sự việc lần này là do cái người tung tin kia kìa. Thích nam hay nữ là chuyện riêng của người ta, cũng chẳng làm gì phạm pháp cả. Đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi còn gì?]
[Kẹo bông ngọt lịm: Trái Đất đã suy vong đến độ quyền tự do yêu thích cũng không còn nữa hả?]
Hạ Tập Thanh không nghe theo lời dặn của Tưởng Nhân. Anh vẫn luôn ở trên mạng, theo dõi hướng đi của dư luận, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Với đầu óc của Ngụy Mân, bước tiếp theo của kế hoạch chắc chắn sẽ là khui sinh hoạt cá nhân của anh. Tuy đúng là sinh hoạt cá nhân của có hơi lộn xộn nhưng cũng không phải trăng hoa, lăng nhăng. Chỉ là số người anh theo đuổi tương đối nhiều thôi, nhưng mỗi lần cũng chỉ một người. Hơn nữa, bởi vì chưa từng tin bất cứ ai nên anh không hề để lại video hay ảnh chụp. Ngụy Mân muốn bắt cái thóp này của anh thì chỉ có thể viết vài bài đưa chuyện thôi, xác suất tìm được chứng cứ rất thấp.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Triệu Kha.
“Ơi.”, giọng Hạ Tập Thanh quá mức bình tĩnh.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia còn đang ngập ngừng: “Anh…anh không sao chứ?”
“Vẫn ổn. Cực ổn luôn.”, Hạ Tập Thanh lật tới lật lui trên bàn làm việc, tìm được một quy kẹo. Anh xé vỏ rồi cho vào miệng: “Có chuyện gì à?”
“Chuyện Ngụy Mân làm tôi biết rồi. Một người bạn của tôi từng ngồi chung bàn với gã trong một buổi tụ tập chơi bời. Lúc ấy, có người nhắc tới chuyện gã phải nhập viện, những người khác đều không hề biết nội tình. Có điều bạn của tôi nói khi đó Ngụy Mân suýt nữa đã lật đổ cả bàn, sắc mặt rất khó coi. Trên đường về còn luôn miệng chửi bới, nói nhất định phải khiến ai đó nếm trải mùi vị mất hết mặt mũi.”, Triệu Kha ngừng giây lát: “Bây giờ tôi mới biết hóa ra gã muốn chỉnh anh. À, hình như gã đang định khui sinh hoạt cá nhân của anh đấy, để anh bị bạo lực mạng.”
Hạ Tập Thanh hừ lạnh: “Gã coi tôi là hàng mã sao? Chỉ dựa vào vài câu nghị luận của những người không liên quan là có thể khiến tôi không dám ngóc đầu?”
“Cổ của Hạ Tập Thanh này cứng lắm nhé, kể từ khi sinh ra chưa từng cúi đầu lần nào đâu.”
Triệu Kha thở dài, cảm thấy chuyện yêu đương của thằng bạn mình thật chẳng dễ dàng chút nào, biết bao nhiêu chuyện phiền phức.
“Tên Ngụy Mân kia đúng là đê tiện, vô liêm sỉ. Bạn tôi nói cứ lên bàn tiệc là gã lại bắt đầu tán gẫu chuyện giường chiếu, hoàn toàn không nghĩ cho thể diện của bạn giường tí nào. Lời khó nghe nào cũng nói được, nghe nói còn…”
Thấy Triệu Kha cứ ấp a ấp úng, Hạ Tập Thanh hỏi: “Còn gì?”
Triệu Kha với Chu Tự Hành khá giống nhau, đều là bé ngoan trong nền giáo dục nghiêm khắc. Hắn ngắc ngứ mãi mới nói được tiếp: “Bạn tôi nói, gã còn cầm di động, mở cho mọi người xem video gã quay một nữ minh tinh hạng ba.”, giọng Triệu Kha đầy khinh thường, cũng có chút lo lắng cho Hạ Tập Thanh: “Nếu đợt trước Tự Hành không đến kịp, thì không chừng anh cũng…”
Hạ Tập Thanh đột ngột cắn vỡ viên kẹo trong miệng, tiếng vang trong trẻo.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tập Thanh ngồi lặng yên trước bàn làm việc, ngồi cho tới khi những mảnh kẹo vỡ trong miệng tan hết.
Lúc nãy Triệu Kha nói, trong máy gã vẫn lưu lại video… Ý tưởng lóe lên, Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười, lấy di động ra gọi điện thoại.
“Alo?”
Giọng điệu của đối phương không còn cố tình cà khịa như mọi khi, mà xen lẫn chút quan tâm: “Này, mày vẫn ổn đấy chứ?”
“Ổn. Mày còn không biết tao là người thế nào à?”, anh bật cười, đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ Tri Hứa, giúp bạn cái đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook