Anh Bỏ Em Đi
-
Chương 21: 211D
Kể từ ngày Văn Vũ không còn gặp lại Ngọc Hân, khoảng thời gian đầu tiên là khoảng thời gian anh đau khổ nhất. Có những đêm anh ngủ không được, anh phải mượn bia rượu mới được yên giấc. Hình bóng của Ngọc Hân, nụ cười của cô, từng lời nói đến cử chỉ, tất cả đều hiện lên và anh cũng không muốn ngăn cản nó. Ký ức là tất cả những gì còn lại của cô, mà anh có thể giữ lấy cho riêng mình.
Văn Vũ vẫn có thói quen vào mạng xã hội của Ngọc Hân mỗi đêm để ngắm nhìn. Tại sao chia tay rồi, rời xa rồi, nhưng con người ta vẫn cứ lo lắng quan tâm, vẫn cứ muốn tìm hiểu nửa kia của mình, anh cũng chả quan tâm lắm. Anh chỉ biết rằng, thấy cô vui thì anh cũng vui, nhưng thấy cô chụp hình chung với người con trai khác thì anh lại nhói đau và bật khóc. Văn Vũ ước gì người trong hình đó là anh nhỉ. Nghĩ đến đây thì Văn Vũ lại tự cười khẩy lấy chính mình, con đường này là do chính anh chọn kia mà.
Rồi đến ngày sinh nhật của Ngọc Hân, cái dịp mà Văn Vũ đếm thầm từng ngày, từng ngày một để mong chờ tới, để anh có thể chúc cô sinh nhật vui vẻ. Nhưng tất cả chỉ là trong mơ mà thôi. Ngồi trong góc tối của căn phòng, Văn Vũ tự dằn vặt bản thân rồi nốc bia liên tục. Ngay cả nhắn tin thì anh còn không thể bấm thì làm sao mà nghĩ đến việc tặng quà.
Chúc em sinh nhật vui vẻ, Văn Vũ nhìn hình của Ngọc Hân trong lap top rồi thì thầm nói một mình.
Chưa bao giờ anh lại thích bóng tối như thế này. Ngoài trời lại tự nhiên đổ mưa, anh nghĩ sao lại đúng ngay vào lúc này kia chứ.
Mưa hôm kia, hôm qua rồi, vậy chưa đủ hay sao mà tối nay lại mưa nữa. Ngài có thể ngừng mưa đêm nay được không, Văn Vũ ao ước trong đau khổ.
Một lúc sau thì Ngọc Hân lại up hình lên. Bữa tiệc sinh nhật của cô và những người bạn. Văn Vũ thấy Ngọc Hân mang chiếc váy màu trắng, gương mặt cô vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp khi đứng dưới ánh đèn. Lướt qua những tấm hình khác, mặt cô dính đầy bánh kem và mỉm cười với anh chàng bên cạnh.
Cảm ơn anh đã cho Hân một buổi tối sinh nhật vui vẻ, điều mà tôi không bao giờ làm được, Văn Vũ lại thì thầm trong đầu
Nếu hai người còn quen nhau thì anh có thể tổ chức được một buổi tiệc sinh nhật như thế này cho Ngọc Hân không. Văn Vũ nghĩ chắc chắn là không rồi, anh chỉ đủ tiền mua một cái bánh kem và dắt cô về phòng để tổ chức sinh nhật thôi. Văn Vũ nghĩ mình sẽ tặng quà sinh nhật gì đây, anh biết mình có tặng gì cũng không xứng với Ngọc Hân cả. Đến thỏi son mà cô đang dùng, thì anh cũng chả đủ tiền để mua nữa, huống hồ gì là những thứ khác.
Văn Vũ thấy hình như mình đang say. Anh nghĩ chỉ có say nên anh mới nghĩ đến những chuyện hèn hạ như vậy. Lần cuối cùng mà anh nghĩ đến chuyện sinh nhật cô ấy thì phải rất là lâu rồi.
Chả phải sau này mình toàn nghĩ đến việc kiếm cớ chia tay em ấy hay sao. Chả phải trước khi rời xa thì mình đã tặng cho em một nỗi buồn tổn thương sâu sắc hay sao, Văn Vũ suy nghĩ rồi tự cười khinh bỉ bản thân.
Anh nốc hết chai bia đang cầm trên tay. Văn Vũ nghĩ nếu anh và cô còn quen nhau, thì anh đã làm cô cảm thấy hạnh phúc. Rồi anh lại nghĩ tiếp rằng, những gì sau chữ nếu và trước chữ thì, toàn là thứ nhảm nhí. Văn Vũ ngủ thiếp đi hồi nào không hay, cho đến khi anh bật dậy điện lại cho Ngọc Lan.
Một thời gian sau, đây là cái ngày mà Ngọc Lan nói sẽ lên thăm Văn Vũ, mặc cho anh can ngăn và khuyên nhủ đừng đi. Văn Vũ đang ngồi trên ghế trầm ngâm thì tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên.
“Alo.” Văn Vũ nói vào điện thoại.
“Anh rể, anh đang ở đâu vậy.” Ngọc Lan hớn hở.
Văn Vũ đáp nhanh. “Anh đang ở trong phòng. Gần cửa hàng ấy em.”
Ngọc Lan cười lớn. “Em đang đứng trước quán này anh.”
“Anh ra giờ.” Văn Vũ cúp máy.
Sau đó anh mang nhanh đôi giày rồi chạy ra ngoài. Căn phòng của anh nằm trong dãy nhà thấp ở phía sau cửa hàng. Đây là dãy nhà được công ty thuê để làm nhà kho. Sau đó họ cải tạo lại rồi ngăn ra thành những chiếc phòng nhỏ khoảng 20m vuông. Hơi nhỏ nhưng đủ anh để một tấm nệm, một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ và một tủ quần áo. Nhà vệ sinh và nhà bếp thì dùng chung. Ngoài Văn Vũ ra thì còn có anh Quyền quản lý, cậu An và cậu Việt nữa. Mọi người cũng từ thành phố H lên đây công tác như anh. Những người khác thì đã lần lượt rút về lại thành phố cả rồi.
Chạy ra phía trước cửa hàng, Văn Vũ thấy Ngọc Lan đang đứng bên đường. Cô mang chiếc quần jean đen, với áo sơ mi màu trắng, trên vai là một cái ba lô màu xanh lam, mái tóc dài đen óng mượt xõa một bên vai. Thấy anh chạy ra, Ngọc Lan liền nhún người vẫy tay ra hiệu.
Văn Vũ chạy qua chỗ cô. “Đã nói em là đừng lên rồi kia mà.” Văn Vũ nhăn nhó.
“Em lên thăm anh rể em chứ bộ.” Ngọc Lan ngước mắt nhìn anh.
Văn Vũ đưa tay ra. “Đưa ba lô đây anh mang cho.”
Ngọc Lan mỉm cười đưa ba lô cho anh. “Cảm ơn anh rể.”
Văn Vũ liếc mắt. “Em lên đây định ở bao lâu thì về.”
“Ừm, khoảng hai đến ba ngày gì đó.” Ngọc Lan mỉm cười. “Một tuần anh ha.” Cô đưa ngón trỏ lên ra hiệu.
Văn Vũ dừng lại rồi liếc mắt nhìn Ngọc Lan như muốn ăn thịt. “Em vừa nói cái gì.”
“Em đùa với anh thôi mà.” Ngọc Lan bĩu môi. “Em lên chơi khoảng ba ngày thôi. Ở lâu quá mắc công lần sau anh lại không cho lên.”
“Lần sau nữa ư.” Văn Vũ ngạc nhiên khi còn biết có lần sau nữa.
“Tất nhiên rồi.” Ngọc Lan khẽ cười đi tới, mặc cho anh ngơ ngác đứng nhìn.
Văn Vũ đi nhanh tới. “Giờ em muốn đi đâu chơi.”
Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh, Ngọc Lan nghĩ thầm rồi nói. “Đâu cũng được.” Cô ôm lấy tay trái của Văn Vũ. “Anh dẫn em đi đi.”
“Em ở chỗ nào để anh còn biết mà tính.” Văn Vũ muốn đưa cô đi những nơi gần trước.
Ngọc Lan mỉm cười. “Em ở hostel M gần đây này.”
Thế là Văn Vũ dẫn Ngọc Lan đi tham quan một số nơi nổi tiếng ở thành phố Đ. Vì Ngọc Lan đến vào lúc buổi chiều nên anh chỉ có thể dẫn em ấy đi thăm nhà thờ C và trường học S. Thật sự thì anh rất ngại vì sự hiện diện của cô. Không phải vì cô là em gái của Ngọc Hân, mà là vì cô rất giống Hân. Cứ mỗi lần anh nhìn cô thì hình bóng Ngọc Hân lại hiện lên. Từ lúc cô cười, đến lúc cô giận hay cả những cử chỉ ngạc nhiên nữa.
Ngọc Lan biết Văn Vũ ngại nên cô vội thanh minh. “Anh rể, em nói cho anh biết.” Cô chắp tay sau lưng. “Em lên thăm anh với tư cách là em gái, chứ không có ý đồ gì hết.” Ngọc Lan đi nhanh tới trước rồi quay lại nhìn Văn Vũ. Vừa nhìn, cô vừa đi ngược lại. “Do vậy anh đừng có suy nghĩ là em lên đây để tán tỉnh anh.” Cô mỉm cười. “Anh cứ cư xử như anh rể và em gái là được.”
Văn Vũ khẽ cười. “Ai là anh rể của em kia chứ.”
“Nếu anh không thích em kêu anh là anh rể.” Ngọc Lan mỉm cười. “Thế anh có muốn em kêu anh là anh xã không.”
Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Ngọc Lan. Chưa kịp nói thì do vì đi ngược nên cô bị vấp cục đá bên dưới. Anh vội lao tới chụp lấy tay cô lôi lại, rồi chả biết vì sao anh và cô lại ôm nhau.
Văn Vũ vội vàng nói. “Đi đứng kiểu gì vậy.” Anh buông cô ra.
Ngọc Lan đỏ mặt không nói, cô cứ lặng lẽ mà đi tiếp. Văn Vũ lắc đầu thở dài rồi đi theo. Trời cũng đã chập tối, anh đề nghị Ngọc Lan đi ăn, thì cô lại bảo đi nhậu. Gật đầu đồng ý ngay lập tức, anh dẫn cô tới quán nướng mà cậu Việt hay dẫn anh tới.
Văn Vũ và Ngọc Lan chọn những món thích ăn rồi đem ra bàn ngồi. Lúc đầu thì anh và cô còn nói chuyện vu vơ, nào là chuyện sách, phim ảnh hay về Hữu Kim và Quốc Bảo. Sau khi ngà say thì cô bắt đầu chuyển chủ đề.
“Anh rể có biết là thời gian qua chị Hân nhớ anh nhiều lắm không.” Ngọc Lan hỏi.
“Không.” Văn Vũ đáp nhanh.
Ngọc Lan liếc mắt nhìn anh. “Anh là đồ vô tâm. Sao anh lại không biết kia chứ.”
Văn Vũ nhìn cô. “Anh ở trên này thì làm sao biết được chị em như thế nào. Với lại em đừng liếc anh như vậy. Anh nhìn chả khác gì chị em.”
Ngọc Lan ầm ừ. “Cũng đúng ha, anh ở trên này kia mà.” Cô nhìn Văn Vũ. “Nhưng mà chị em nhớ anh thật.” Ngọc Lan giơ ngón tay trỏ lên. “Không, chị ấy còn buồn anh nữa cơ. Sao anh lại nhẫn tâm rời bỏ chị ấy kia chứ.”
Văn Vũ thở dài. “Đến bây giờ thì anh mới biết rằng, rời xa chị em là quyết định ngu ngốc và sai lầm lớn nhất của đời anh.” Văn Vũ nốc cạn ly bia. “Anh thật là hèn mọn và ích kỷ. Chỉ vì sợ mình bị tổn thương nên anh mới quyết định như vậy.” Văn Vũ nhìn Ngọc Lan khẽ cười. “Phải chi lúc đó anh cố gắng ở lại bên cạnh chị em, đến khi nào chị em bỏ anh đi thì có phải tốt hơn không. Chị em đâu có buồn như lúc này.”
“Anh cũng đừng trách mình như vậy.” Ngọc Lan đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Văn Vũ. “Cũng tại do chị em vô tư quá thôi. Từ nhỏ đến lớn thì chị em luôn được cưng chiều, bao bọc, nhiều người tán tỉnh cung phụng nên chị mới không để ý đến cảm xúc của anh.”
Văn Vũ khẽ cười. “Em đừng nói chị em như vậy. Thật ra thì chị em luôn quan tâm và đối xử tốt với anh. Chẳng qua là do anh thôi. Là anh không chịu thông cảm cho chị em.”
Ngọc Lan uống cạn ly bia Văn Vũ mới rót. “Hai người vẫn còn yêu nhau như vậy, thì tại sao không quay lại với nhau.” Ngọc Lan thắc mắc.
Văn Vũ lắc đầu nhìn xa xăm. “Em biết là không thể được mà.”
“Sao lại không được.” Ngọc Lan nói lớn. “Anh có biết là vì yêu anh nên chị em đã từ chối anh Hưng vào đêm sinh nhật không.”
Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Ngọc Lan trong năm giây, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Anh và chị em vốn dĩ không thể ở bên nhau. Như vậy cũng hay, có khi xa nhau mà hai người lại hạnh phúc hơn.”
“Anh lý luận kiểu gì vậy.” Ngọc Lan bếu tay Văn Vũ. “Anh nghĩ gì mà nói rời xa nhau thì hai người hạnh phúc hơn.”
Văn Vũ hít hà kêu đau. “Thì anh không mang lại hạnh phúc cho chị em, nên anh rời xa để chị em đến với người khác tốt hơn.”
“Anh chưa thử mà sao dám vội kết luận như vậy.” Ngọc Lan tức giận.
Văn Vũ khẽ nói. “Sao em biết anh không thử. Anh đã cố gắng thử rất nhiều lần là đằng khác.” Anh thấy mình như sắp khóc. “Anh quá mệt mỏi vì không thể chịu đựng được nên mới đành từ bỏ.”
Sau đó thì hai người liên tục uống mà không đề cập đến vấn đề đó nữa. Ngọc Lan kể tiếp cho Văn Vũ rằng Quốc Bảo và Mỹ Lệ đang quen nhau. Văn Vũ ngạc nhiên hỏi vì sao, thì cô bảo rằng khi anh đi lên đây, Mỹ Lệ đã thế chỗ của anh đi giải sầu với Quốc Bảo và từ đó họ quen nhau.
Bất ngờ Ngọc Lan quay qua nhìn Văn Vũ. “Nếu em tới trước, thì liệu anh có yêu em không.”
Văn Vũ ngạc nhiên hồi lâu rồi khẽ cười. “Thì em vẫn là Trương tiểu thư thôi.”
Ngọc Lan hiểu ý nên nói nhanh. “Nếu em là một người bình thường thì sao.”
“Thì em đâu có gặp được anh.” Văn Vũ vặn vẹo ngay lập tức.
Ngọc Lan liếc mắt nhìn anh một cái. “Anh thật đáng sợ.”
Tối đó khi Ngọc Lan đã say khướt, thì Văn Vũ đưa cô lên taxi về lại hostel rồi mới đi về. Sáng hôm sau khi anh đang làm thì cô bước vào, Văn Vũ lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm, Ngọc Lan đáp trả lại bằng một cái bĩu môi.
Biết anh đang làm việc nên cô ngồi đọc sách cả buổi bên cửa sổ, lâu lâu lại vươn vai cho đỡ mỏi. Văn Vũ nhìn Ngọc Lan từ phía sau mới thấy cô thật xinh đẹp. Cảm thấy những ý nghĩ biến thái hiện lên trong đầu, Văn Vũ vội dập tắt ngay, rồi lao đi kiếm việc làm cho khỏi nhàn hạ.
Ăn trưa xong, Ngọc Lan vẫn ngồi đó. Đoán cô mệt nên Văn Vũ đi tới đưa chìa khóa bảo cô về phòng của mình nghỉ. Văn Vũ tưởng đâu cô sẽ từ chối nhưng đâu ngờ cô gật đầu rồi lao đi nhanh như gió. Anh phải chạy theo chỉ phòng cho cô. Thời gian cũng qua, hết giờ làm, anh vội đi về lại phòng.
Đẩy nhẹ cửa vào, anh thấy cô đang nằm ngủ trên nệm. Sợ cô thức giấc nên anh rón rén tới ngồi trên ghế. Khẽ nhìn chậu hoa baby trắng để trên bàn, Văn Vũ chống cằm suy nghĩ vu vơ.
Một lúc sau. “Anh về khi nào vậy. Sao không kêu em dậy.” Ngọc Lan cất tiếng.
Văn Vũ quay lại nhìn Ngọc Lan. “Anh vừa về, sợ đánh thức em nên để cho em ngủ.”
“Em lỡ tò mò nên đọc cuốn nhật ký đó của anh rồi.” Ngọc Lan ngước mắt nhìn như muốn được tha lỗi.
Văn Vũ thấy vẻ mặt của Ngọc Lan trông rất dễ ghét. Anh muốn nhào tới bếu má cô một cái thật đau. “Không sao đâu em, đây đâu phải là nhật ký của anh.”
Ngọc Lan khẽ cười. “Ủa, chứ nó là gi.”
“Ừm, lời tâm sự của anh với mẹ.” Văn Vũ mỉm cười. “Em đọc xong rồi đừng chê trách anh nha.”
Ngọc Lan nhìn anh như sắp khóc. “Có thật là anh đã từng muốn tự tử rồi không.”
Văn Vũ ngạc nhiên rồi bình thản đáp. “Ừm, nhiều lần rồi.” Anh nhìn cô. “Lúc mẹ anh mất thì anh bị suy sụp rất nhiều.” Văn Vũ khẽ cười. “Em không sợ anh, khi biết anh từng vào bệnh viện tâm thần sao.”
“Anh nghĩ em là gì vậy.” Ngọc Lan nhăn nhó. “Mà vì sao anh lại vào đó. Trong cuốn sổ em không thấy anh nói.”
“Thì anh bị trầm cảm nặng sau khi mẹ anh mất. Rồi anh có ý định đi tự tử vì chịu không nổi.” Văn Vũ gắng cười. “Sau đó thì mấy bác hàng xóm bên cạnh đưa anh vào viện tâm thần để chữa trị cho ổn định lại tâm lý.”
Ngọc Lan tự nhiên chảy nước mắt. “Có phải vì anh sợ gượng không nổi nên mới rời xa chị em đúng không. Anh sợ nếu chị em bỏ anh, thì anh sợ mình nghĩ quẫn mà tìm đến cái chết đúng không.”
“Em đọc rồi thì hỏi anh làm gì nữa.” Văn Vũ bĩu môi.
Ngọc Lan giả vờ lái sang chuyện khác. “Anh có hay gặp mẹ mình không.”
“Có, rất nhiều lần.” Văn Vũ gật đầu. “Mỗi lần anh viết tâm sự vào đây thì thỉnh thoảng mẹ anh lại tới thăm anh.”
“Làm sao anh biết được khi nào mẹ anh tới.” Ngọc Lan thắc mắc.
“Trong giấc mơ.” Văn Vũ nhìn ra cửa sổ. “Hoặc cùng với những cơn gió.”
Ngọc Lan không hiểu. “Vì sao lại đến cùng với những cơn gió.”
“Đi mây về gió.” Văn Vũ nhìn cô khẽ cười. “Em đã nghe đến câu nói đấy chưa.” Thấy cô lắc đầu nên anh nói tiếp. “Mẹ anh bảo rằng họ sẽ đến cùng với những cơn gió. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
“Vậy mỗi khi anh có chuyện buồn thì anh sẽ viết vào đó. Vậy anh viết bao lâu rồi.” Ngọc Lan thắc mắc.
Văn Vũ khẽ cười. “Từ khi mẹ anh mất. Mỗi lấn anh viết xong thì anh sẽ để bên cạnh chậu hoa baby này.” Anh chỉ tay vào chậu hoa trên bàn.
“Đây là chậu hoa mà chị Hân nói đấy sao.” Ngọc Lan ngạc nhiên. “Ủa nhưng mà sao lại để bên cạnh nó.”
Văn Vũ nhìn chậu hoa. “Vì lúc mẹ anh còn sống, mẹ anh rất thích loại hoa này.” Anh nhìn cô. “Mẹ anh bảo nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, giống như tình yêu của bà dành cho ba anh. Lúc bà nhập viện, anh chỉ có thể làm bà vui bằng cách đem hoa này vào mỗi ngày.”
“Vậy anh trồng hoa này là vì mẹ anh, chứ không phải vì cô gái nào khác.” Ngọc Lan như hiểu ra.
Văn Vũ bật cười. “Tất nhiên rồi. Anh trồng hoa này để cầu nguyện cho bà được hạnh phúc ở thế giới bên kia, được vui vẻ và ở bên cạnh ba anh mãi mãi.” Văn Vũ đứng dậy. “Em đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn.”
Thế là anh dẫn cô đi ra quảng trường đi ăn vặt, rồi đi dạo chợ đêm. Anh thấy cô hình như rất vui thì phải. Rồi cô nảy ý ra đi xe đạp đôi. Thấy cô năn nỉ hoài nên anh đành chấp nhận. Đạp dạo quanh bờ hồ một lúc thì anh thấm mệt và thở không ra hơi, cô thì mỉm cười không ngớt. Văn Vũ chậc lưỡi như thấy chả có gì vui.
Được một lúc thì Văn Vũ và Ngọc Lan lại đi nhậu. Lần này thì cô dẫn anh đi, quán nhậu đó gần hostel của cô ở. Từ nơi đây có thể ngắm xuống quan cảnh bên dưới, nhìn rất ư là đẹp. Sau một hồi bia vào thì cô cũng nói đến chuyện đó.
“Anh rể, sao lúc đầu anh lại đồng ý quen chị em.” Ngọc Lan mặt ửng đỏ nhìn Văn Vũ.
Mới có một, hai chai mà đã đỏ mặt như vậy, thì chứng tỏ em có nhóm máu tốt, máu O thì phải, Văn Vũ bĩu môi như không thích câu hỏi đó. “Vì anh thích chị em.” Anh khai thật.
“Thế sao anh lại.” Định nói gì đó thì Ngọc Lan bỗng dừng lại.
Văn Vũ hiểu ra nên liền khẽ cười. “Em biết ly cà phê sữa không. Nó có lớp sữa ở dưới và lớp cà phê ở trên. Để không bị đắng thì em phải khuấy đều, hai thứ hòa quyện vào nhau thì mới tạo nên một ly cà phê ngon ngọt được.” Anh nhìn cô. “Cũng giống như tình yêu vậy, hai người cần phải tin tưởng, vun đắp, xây dựng và hòa mình vào với nhau, thì mới có thể hạnh phúc và cùng nhau đi đến hết đoạn đường được. Tình yêu như vậy mới chân thành và vĩnh cửu.”
“Đúng là vậy.” Ngọc Lan cười hì hì.
Rồi, cô ta say chắc luôn. Tối qua, chiều nay và bây giờ, mỗi lần tôi nói mỗi ý khác nhau, còn cô ta thì gật đầu tán thành mà không nhớ gì hết. Lần sau chắc không dẫn đi nhậu nữa, Văn Vũ thầm nghĩ.
“Nhưng mà sao anh lại không cố gắng tiếp tục. Anh rể có biết là chị em hạnh phúc như thế nào khi ở bên anh không.” Ngọc Lan bỗng nói lớn.
Hậu quả của việc say là đây chứ đâu, Văn Vũ ngẫm nghĩ rồi khẽ cười. “Ngày xưa lúc mẹ anh và ba anh yêu nhau. Mẹ anh đã từ bỏ mọi thứ, từ việc đi du học, đến lấy những người đàn ông giàu có khác chỉ để được yêu và cưới ba anh làm chồng. Ba anh lúc đó chỉ là một sinh viên nghèo, chả có gì trong tay cả.” Anh nhìn Ngọc Lan. “Nhưng mẹ anh tin vào tình yêu của hai người. Bà chỉ cần ba anh ở bên cạnh là cảm thấy hạnh phúc rồi.”
“Rồi sao nữa.” Ngọc Lan nói lớn.
“Khi hai người cưới nhau, mọi việc vẫn vui vẻ như vậy, rồi đến khi anh được sinh ra.” Văn Vũ hít một hơi thật sâu. “Công việc của ba anh gặp trở ngại và ông đã thất nghiệp từ đó. Thời gian tiếp theo là quãng thời gian ông lâm vào nhậu nhẹt và say xỉn. Mỗi lần như vậy là ông lôi mẹ anh ra mắng chửi và đánh đập. Và bà vẫn một mực yêu ông mà không hề oán trách.” Văn Vũ cúi xuống bật cười. “Thời gian cứ qua đi và tình trạng đó vẫn diễn ra liên tục. Một lần anh vô tình vào can ngăn mà lỡ đẩy ông ấy ngã, mẹ anh thấy thế mới đánh anh.”
Ngọc Lan nhu miệng ra. “Tại sao.”
“Mẹ anh bảo rằng, phận làm con thì dù ba mình có như thế nào cũng không được hành xử như vậy. Những lần sau thì anh chỉ biết đưa thân mình vào che cho bà, ba anh thấy vậy cũng không đánh bà nữa.” Mắt Văn Vũ đỏ hoe lên. “Rồi ba anh cũng qua đời vì ung thư, trước khi chết ông bảo anh rằng, đừng bao giờ trở thành một người như ông. Nếu anh không chăm sóc được cho người yêu mình hạnh phúc và xung túc đầy đủ, thì đừng nên ở bên cạnh cô ấy.” Anh ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Lan. “Cuối cùng thì ba anh trước khi nhắm mắt, ông đã nói với mẹ anh được một câu xin lỗi.”
Ngọc Lan cắn chặt môi nhìn Văn Vũ. “Em hiểu rồi.”
Nhậu thêm vài chai nữa thì Văn Vũ đưa Ngọc Lan quay về. Hai người đi bộ trên lề đường, vừa đi, họ vừa ngắm quan cảnh xung quanh, rồi ngắm nhìn bầu trời đêm ở trên đầu. Văn Vũ lặng lẽ đi phía sau Ngọc Lan, còn cô thì cứ chắp tay sau lưng đi tới, lâu lâu quay đầu lại nhìn anh khẽ cười. Gần đến khách sạn thì cô đứng lại.
“Em có cái này tặng anh này.” Ngọc Lan nhìn anh.
Văn Vũ nhăn mặt. “Tặng cái gì cho anh vậy.”
Ngọc Lan rút trong túi xách ra một sợi dây màu đỏ. “Em mới xin sợi dây bình an này ở thành phố H. Anh đưa tay ra, em đeo cho.”
Lắc đầu tỏ vẻ không thích nhưng Văn Vũ cũng đưa tay phải mình ra cho cô đeo vào. Vô tình anh thấy dây giày của Ngọc Lan tuột ra. Đợi cô đeo xong thì anh cảm ơn, rồi cúi xuống cột dây giày lại giúp cho cô. Vừa đứng dậy kêu xong thì Văn Vũ thấy mặt Ngọc Lan đỏ bừng, cô nhìn anh chằm chằm rồi đâm đầu lao đi. Thấy xe hơi đang chạy nhanh tới, Văn Vũ vội kéo Ngọc Lan, rồi ôm cô xoay vòng ra phía sau, anh thì đưa thân mình ra phía trước, nơi chiếc xe chạy qua chỉ cách lưng anh vài phân.
“Em đi đứng kiểu gì vậy.” Văn Vũ tức giận nhìn Ngọc Lan.
Cô cúi mặt xuống không đáp. Thấy không ổn nên anh đành nắm tay cô kéo đi. Anh nghĩ giờ say thế này mà để cô tự đi thì quá là nguy hiểm. Được một đoạn thì đã tới trước hostel, anh chào cô rồi đi về. Anh hứa lần sau sẽ không bao giờ cho cô uống bia nữa.
Sáng sớm mai, Văn Vũ tiễn Ngọc Lan về lại thành phố H. Trước khi đi thì anh dẫn cô đi uống cà phê rồi ăn sáng ở một nơi gần đó. Sau đó thì Ngọc Lan cứ nhìn anh định nói gì đấy nhưng lại ngập ngừng.
Văn Vũ hiểu ý nên đành thở dài rồi nhìn cô. “Định nói gì với anh.”
Ngọc Lan cúi mặt xuống. “Em định chào anh rể về thôi.” Ngọc Lan nhìn Văn Vũ. “Tháng sau em lại lên thăm anh.” Chưa đợi Văn Vũ trả lời thì cô hôn lên má anh rồi lao đi.
Cái cô nhóc này, cứ đâm đầu chạy như vậy lỡ nguy hiểm thì sao, Văn Vũ nhăn nhó rồi nhìn bóng Ngọc Lan xa dần.
Văn Vũ vẫn có thói quen vào mạng xã hội của Ngọc Hân mỗi đêm để ngắm nhìn. Tại sao chia tay rồi, rời xa rồi, nhưng con người ta vẫn cứ lo lắng quan tâm, vẫn cứ muốn tìm hiểu nửa kia của mình, anh cũng chả quan tâm lắm. Anh chỉ biết rằng, thấy cô vui thì anh cũng vui, nhưng thấy cô chụp hình chung với người con trai khác thì anh lại nhói đau và bật khóc. Văn Vũ ước gì người trong hình đó là anh nhỉ. Nghĩ đến đây thì Văn Vũ lại tự cười khẩy lấy chính mình, con đường này là do chính anh chọn kia mà.
Rồi đến ngày sinh nhật của Ngọc Hân, cái dịp mà Văn Vũ đếm thầm từng ngày, từng ngày một để mong chờ tới, để anh có thể chúc cô sinh nhật vui vẻ. Nhưng tất cả chỉ là trong mơ mà thôi. Ngồi trong góc tối của căn phòng, Văn Vũ tự dằn vặt bản thân rồi nốc bia liên tục. Ngay cả nhắn tin thì anh còn không thể bấm thì làm sao mà nghĩ đến việc tặng quà.
Chúc em sinh nhật vui vẻ, Văn Vũ nhìn hình của Ngọc Hân trong lap top rồi thì thầm nói một mình.
Chưa bao giờ anh lại thích bóng tối như thế này. Ngoài trời lại tự nhiên đổ mưa, anh nghĩ sao lại đúng ngay vào lúc này kia chứ.
Mưa hôm kia, hôm qua rồi, vậy chưa đủ hay sao mà tối nay lại mưa nữa. Ngài có thể ngừng mưa đêm nay được không, Văn Vũ ao ước trong đau khổ.
Một lúc sau thì Ngọc Hân lại up hình lên. Bữa tiệc sinh nhật của cô và những người bạn. Văn Vũ thấy Ngọc Hân mang chiếc váy màu trắng, gương mặt cô vô cùng rạng rỡ và xinh đẹp khi đứng dưới ánh đèn. Lướt qua những tấm hình khác, mặt cô dính đầy bánh kem và mỉm cười với anh chàng bên cạnh.
Cảm ơn anh đã cho Hân một buổi tối sinh nhật vui vẻ, điều mà tôi không bao giờ làm được, Văn Vũ lại thì thầm trong đầu
Nếu hai người còn quen nhau thì anh có thể tổ chức được một buổi tiệc sinh nhật như thế này cho Ngọc Hân không. Văn Vũ nghĩ chắc chắn là không rồi, anh chỉ đủ tiền mua một cái bánh kem và dắt cô về phòng để tổ chức sinh nhật thôi. Văn Vũ nghĩ mình sẽ tặng quà sinh nhật gì đây, anh biết mình có tặng gì cũng không xứng với Ngọc Hân cả. Đến thỏi son mà cô đang dùng, thì anh cũng chả đủ tiền để mua nữa, huống hồ gì là những thứ khác.
Văn Vũ thấy hình như mình đang say. Anh nghĩ chỉ có say nên anh mới nghĩ đến những chuyện hèn hạ như vậy. Lần cuối cùng mà anh nghĩ đến chuyện sinh nhật cô ấy thì phải rất là lâu rồi.
Chả phải sau này mình toàn nghĩ đến việc kiếm cớ chia tay em ấy hay sao. Chả phải trước khi rời xa thì mình đã tặng cho em một nỗi buồn tổn thương sâu sắc hay sao, Văn Vũ suy nghĩ rồi tự cười khinh bỉ bản thân.
Anh nốc hết chai bia đang cầm trên tay. Văn Vũ nghĩ nếu anh và cô còn quen nhau, thì anh đã làm cô cảm thấy hạnh phúc. Rồi anh lại nghĩ tiếp rằng, những gì sau chữ nếu và trước chữ thì, toàn là thứ nhảm nhí. Văn Vũ ngủ thiếp đi hồi nào không hay, cho đến khi anh bật dậy điện lại cho Ngọc Lan.
Một thời gian sau, đây là cái ngày mà Ngọc Lan nói sẽ lên thăm Văn Vũ, mặc cho anh can ngăn và khuyên nhủ đừng đi. Văn Vũ đang ngồi trên ghế trầm ngâm thì tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên.
“Alo.” Văn Vũ nói vào điện thoại.
“Anh rể, anh đang ở đâu vậy.” Ngọc Lan hớn hở.
Văn Vũ đáp nhanh. “Anh đang ở trong phòng. Gần cửa hàng ấy em.”
Ngọc Lan cười lớn. “Em đang đứng trước quán này anh.”
“Anh ra giờ.” Văn Vũ cúp máy.
Sau đó anh mang nhanh đôi giày rồi chạy ra ngoài. Căn phòng của anh nằm trong dãy nhà thấp ở phía sau cửa hàng. Đây là dãy nhà được công ty thuê để làm nhà kho. Sau đó họ cải tạo lại rồi ngăn ra thành những chiếc phòng nhỏ khoảng 20m vuông. Hơi nhỏ nhưng đủ anh để một tấm nệm, một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ và một tủ quần áo. Nhà vệ sinh và nhà bếp thì dùng chung. Ngoài Văn Vũ ra thì còn có anh Quyền quản lý, cậu An và cậu Việt nữa. Mọi người cũng từ thành phố H lên đây công tác như anh. Những người khác thì đã lần lượt rút về lại thành phố cả rồi.
Chạy ra phía trước cửa hàng, Văn Vũ thấy Ngọc Lan đang đứng bên đường. Cô mang chiếc quần jean đen, với áo sơ mi màu trắng, trên vai là một cái ba lô màu xanh lam, mái tóc dài đen óng mượt xõa một bên vai. Thấy anh chạy ra, Ngọc Lan liền nhún người vẫy tay ra hiệu.
Văn Vũ chạy qua chỗ cô. “Đã nói em là đừng lên rồi kia mà.” Văn Vũ nhăn nhó.
“Em lên thăm anh rể em chứ bộ.” Ngọc Lan ngước mắt nhìn anh.
Văn Vũ đưa tay ra. “Đưa ba lô đây anh mang cho.”
Ngọc Lan mỉm cười đưa ba lô cho anh. “Cảm ơn anh rể.”
Văn Vũ liếc mắt. “Em lên đây định ở bao lâu thì về.”
“Ừm, khoảng hai đến ba ngày gì đó.” Ngọc Lan mỉm cười. “Một tuần anh ha.” Cô đưa ngón trỏ lên ra hiệu.
Văn Vũ dừng lại rồi liếc mắt nhìn Ngọc Lan như muốn ăn thịt. “Em vừa nói cái gì.”
“Em đùa với anh thôi mà.” Ngọc Lan bĩu môi. “Em lên chơi khoảng ba ngày thôi. Ở lâu quá mắc công lần sau anh lại không cho lên.”
“Lần sau nữa ư.” Văn Vũ ngạc nhiên khi còn biết có lần sau nữa.
“Tất nhiên rồi.” Ngọc Lan khẽ cười đi tới, mặc cho anh ngơ ngác đứng nhìn.
Văn Vũ đi nhanh tới. “Giờ em muốn đi đâu chơi.”
Đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh, Ngọc Lan nghĩ thầm rồi nói. “Đâu cũng được.” Cô ôm lấy tay trái của Văn Vũ. “Anh dẫn em đi đi.”
“Em ở chỗ nào để anh còn biết mà tính.” Văn Vũ muốn đưa cô đi những nơi gần trước.
Ngọc Lan mỉm cười. “Em ở hostel M gần đây này.”
Thế là Văn Vũ dẫn Ngọc Lan đi tham quan một số nơi nổi tiếng ở thành phố Đ. Vì Ngọc Lan đến vào lúc buổi chiều nên anh chỉ có thể dẫn em ấy đi thăm nhà thờ C và trường học S. Thật sự thì anh rất ngại vì sự hiện diện của cô. Không phải vì cô là em gái của Ngọc Hân, mà là vì cô rất giống Hân. Cứ mỗi lần anh nhìn cô thì hình bóng Ngọc Hân lại hiện lên. Từ lúc cô cười, đến lúc cô giận hay cả những cử chỉ ngạc nhiên nữa.
Ngọc Lan biết Văn Vũ ngại nên cô vội thanh minh. “Anh rể, em nói cho anh biết.” Cô chắp tay sau lưng. “Em lên thăm anh với tư cách là em gái, chứ không có ý đồ gì hết.” Ngọc Lan đi nhanh tới trước rồi quay lại nhìn Văn Vũ. Vừa nhìn, cô vừa đi ngược lại. “Do vậy anh đừng có suy nghĩ là em lên đây để tán tỉnh anh.” Cô mỉm cười. “Anh cứ cư xử như anh rể và em gái là được.”
Văn Vũ khẽ cười. “Ai là anh rể của em kia chứ.”
“Nếu anh không thích em kêu anh là anh rể.” Ngọc Lan mỉm cười. “Thế anh có muốn em kêu anh là anh xã không.”
Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Ngọc Lan. Chưa kịp nói thì do vì đi ngược nên cô bị vấp cục đá bên dưới. Anh vội lao tới chụp lấy tay cô lôi lại, rồi chả biết vì sao anh và cô lại ôm nhau.
Văn Vũ vội vàng nói. “Đi đứng kiểu gì vậy.” Anh buông cô ra.
Ngọc Lan đỏ mặt không nói, cô cứ lặng lẽ mà đi tiếp. Văn Vũ lắc đầu thở dài rồi đi theo. Trời cũng đã chập tối, anh đề nghị Ngọc Lan đi ăn, thì cô lại bảo đi nhậu. Gật đầu đồng ý ngay lập tức, anh dẫn cô tới quán nướng mà cậu Việt hay dẫn anh tới.
Văn Vũ và Ngọc Lan chọn những món thích ăn rồi đem ra bàn ngồi. Lúc đầu thì anh và cô còn nói chuyện vu vơ, nào là chuyện sách, phim ảnh hay về Hữu Kim và Quốc Bảo. Sau khi ngà say thì cô bắt đầu chuyển chủ đề.
“Anh rể có biết là thời gian qua chị Hân nhớ anh nhiều lắm không.” Ngọc Lan hỏi.
“Không.” Văn Vũ đáp nhanh.
Ngọc Lan liếc mắt nhìn anh. “Anh là đồ vô tâm. Sao anh lại không biết kia chứ.”
Văn Vũ nhìn cô. “Anh ở trên này thì làm sao biết được chị em như thế nào. Với lại em đừng liếc anh như vậy. Anh nhìn chả khác gì chị em.”
Ngọc Lan ầm ừ. “Cũng đúng ha, anh ở trên này kia mà.” Cô nhìn Văn Vũ. “Nhưng mà chị em nhớ anh thật.” Ngọc Lan giơ ngón tay trỏ lên. “Không, chị ấy còn buồn anh nữa cơ. Sao anh lại nhẫn tâm rời bỏ chị ấy kia chứ.”
Văn Vũ thở dài. “Đến bây giờ thì anh mới biết rằng, rời xa chị em là quyết định ngu ngốc và sai lầm lớn nhất của đời anh.” Văn Vũ nốc cạn ly bia. “Anh thật là hèn mọn và ích kỷ. Chỉ vì sợ mình bị tổn thương nên anh mới quyết định như vậy.” Văn Vũ nhìn Ngọc Lan khẽ cười. “Phải chi lúc đó anh cố gắng ở lại bên cạnh chị em, đến khi nào chị em bỏ anh đi thì có phải tốt hơn không. Chị em đâu có buồn như lúc này.”
“Anh cũng đừng trách mình như vậy.” Ngọc Lan đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Văn Vũ. “Cũng tại do chị em vô tư quá thôi. Từ nhỏ đến lớn thì chị em luôn được cưng chiều, bao bọc, nhiều người tán tỉnh cung phụng nên chị mới không để ý đến cảm xúc của anh.”
Văn Vũ khẽ cười. “Em đừng nói chị em như vậy. Thật ra thì chị em luôn quan tâm và đối xử tốt với anh. Chẳng qua là do anh thôi. Là anh không chịu thông cảm cho chị em.”
Ngọc Lan uống cạn ly bia Văn Vũ mới rót. “Hai người vẫn còn yêu nhau như vậy, thì tại sao không quay lại với nhau.” Ngọc Lan thắc mắc.
Văn Vũ lắc đầu nhìn xa xăm. “Em biết là không thể được mà.”
“Sao lại không được.” Ngọc Lan nói lớn. “Anh có biết là vì yêu anh nên chị em đã từ chối anh Hưng vào đêm sinh nhật không.”
Văn Vũ ngạc nhiên nhìn Ngọc Lan trong năm giây, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Anh và chị em vốn dĩ không thể ở bên nhau. Như vậy cũng hay, có khi xa nhau mà hai người lại hạnh phúc hơn.”
“Anh lý luận kiểu gì vậy.” Ngọc Lan bếu tay Văn Vũ. “Anh nghĩ gì mà nói rời xa nhau thì hai người hạnh phúc hơn.”
Văn Vũ hít hà kêu đau. “Thì anh không mang lại hạnh phúc cho chị em, nên anh rời xa để chị em đến với người khác tốt hơn.”
“Anh chưa thử mà sao dám vội kết luận như vậy.” Ngọc Lan tức giận.
Văn Vũ khẽ nói. “Sao em biết anh không thử. Anh đã cố gắng thử rất nhiều lần là đằng khác.” Anh thấy mình như sắp khóc. “Anh quá mệt mỏi vì không thể chịu đựng được nên mới đành từ bỏ.”
Sau đó thì hai người liên tục uống mà không đề cập đến vấn đề đó nữa. Ngọc Lan kể tiếp cho Văn Vũ rằng Quốc Bảo và Mỹ Lệ đang quen nhau. Văn Vũ ngạc nhiên hỏi vì sao, thì cô bảo rằng khi anh đi lên đây, Mỹ Lệ đã thế chỗ của anh đi giải sầu với Quốc Bảo và từ đó họ quen nhau.
Bất ngờ Ngọc Lan quay qua nhìn Văn Vũ. “Nếu em tới trước, thì liệu anh có yêu em không.”
Văn Vũ ngạc nhiên hồi lâu rồi khẽ cười. “Thì em vẫn là Trương tiểu thư thôi.”
Ngọc Lan hiểu ý nên nói nhanh. “Nếu em là một người bình thường thì sao.”
“Thì em đâu có gặp được anh.” Văn Vũ vặn vẹo ngay lập tức.
Ngọc Lan liếc mắt nhìn anh một cái. “Anh thật đáng sợ.”
Tối đó khi Ngọc Lan đã say khướt, thì Văn Vũ đưa cô lên taxi về lại hostel rồi mới đi về. Sáng hôm sau khi anh đang làm thì cô bước vào, Văn Vũ lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm, Ngọc Lan đáp trả lại bằng một cái bĩu môi.
Biết anh đang làm việc nên cô ngồi đọc sách cả buổi bên cửa sổ, lâu lâu lại vươn vai cho đỡ mỏi. Văn Vũ nhìn Ngọc Lan từ phía sau mới thấy cô thật xinh đẹp. Cảm thấy những ý nghĩ biến thái hiện lên trong đầu, Văn Vũ vội dập tắt ngay, rồi lao đi kiếm việc làm cho khỏi nhàn hạ.
Ăn trưa xong, Ngọc Lan vẫn ngồi đó. Đoán cô mệt nên Văn Vũ đi tới đưa chìa khóa bảo cô về phòng của mình nghỉ. Văn Vũ tưởng đâu cô sẽ từ chối nhưng đâu ngờ cô gật đầu rồi lao đi nhanh như gió. Anh phải chạy theo chỉ phòng cho cô. Thời gian cũng qua, hết giờ làm, anh vội đi về lại phòng.
Đẩy nhẹ cửa vào, anh thấy cô đang nằm ngủ trên nệm. Sợ cô thức giấc nên anh rón rén tới ngồi trên ghế. Khẽ nhìn chậu hoa baby trắng để trên bàn, Văn Vũ chống cằm suy nghĩ vu vơ.
Một lúc sau. “Anh về khi nào vậy. Sao không kêu em dậy.” Ngọc Lan cất tiếng.
Văn Vũ quay lại nhìn Ngọc Lan. “Anh vừa về, sợ đánh thức em nên để cho em ngủ.”
“Em lỡ tò mò nên đọc cuốn nhật ký đó của anh rồi.” Ngọc Lan ngước mắt nhìn như muốn được tha lỗi.
Văn Vũ thấy vẻ mặt của Ngọc Lan trông rất dễ ghét. Anh muốn nhào tới bếu má cô một cái thật đau. “Không sao đâu em, đây đâu phải là nhật ký của anh.”
Ngọc Lan khẽ cười. “Ủa, chứ nó là gi.”
“Ừm, lời tâm sự của anh với mẹ.” Văn Vũ mỉm cười. “Em đọc xong rồi đừng chê trách anh nha.”
Ngọc Lan nhìn anh như sắp khóc. “Có thật là anh đã từng muốn tự tử rồi không.”
Văn Vũ ngạc nhiên rồi bình thản đáp. “Ừm, nhiều lần rồi.” Anh nhìn cô. “Lúc mẹ anh mất thì anh bị suy sụp rất nhiều.” Văn Vũ khẽ cười. “Em không sợ anh, khi biết anh từng vào bệnh viện tâm thần sao.”
“Anh nghĩ em là gì vậy.” Ngọc Lan nhăn nhó. “Mà vì sao anh lại vào đó. Trong cuốn sổ em không thấy anh nói.”
“Thì anh bị trầm cảm nặng sau khi mẹ anh mất. Rồi anh có ý định đi tự tử vì chịu không nổi.” Văn Vũ gắng cười. “Sau đó thì mấy bác hàng xóm bên cạnh đưa anh vào viện tâm thần để chữa trị cho ổn định lại tâm lý.”
Ngọc Lan tự nhiên chảy nước mắt. “Có phải vì anh sợ gượng không nổi nên mới rời xa chị em đúng không. Anh sợ nếu chị em bỏ anh, thì anh sợ mình nghĩ quẫn mà tìm đến cái chết đúng không.”
“Em đọc rồi thì hỏi anh làm gì nữa.” Văn Vũ bĩu môi.
Ngọc Lan giả vờ lái sang chuyện khác. “Anh có hay gặp mẹ mình không.”
“Có, rất nhiều lần.” Văn Vũ gật đầu. “Mỗi lần anh viết tâm sự vào đây thì thỉnh thoảng mẹ anh lại tới thăm anh.”
“Làm sao anh biết được khi nào mẹ anh tới.” Ngọc Lan thắc mắc.
“Trong giấc mơ.” Văn Vũ nhìn ra cửa sổ. “Hoặc cùng với những cơn gió.”
Ngọc Lan không hiểu. “Vì sao lại đến cùng với những cơn gió.”
“Đi mây về gió.” Văn Vũ nhìn cô khẽ cười. “Em đã nghe đến câu nói đấy chưa.” Thấy cô lắc đầu nên anh nói tiếp. “Mẹ anh bảo rằng họ sẽ đến cùng với những cơn gió. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.”
“Vậy mỗi khi anh có chuyện buồn thì anh sẽ viết vào đó. Vậy anh viết bao lâu rồi.” Ngọc Lan thắc mắc.
Văn Vũ khẽ cười. “Từ khi mẹ anh mất. Mỗi lấn anh viết xong thì anh sẽ để bên cạnh chậu hoa baby này.” Anh chỉ tay vào chậu hoa trên bàn.
“Đây là chậu hoa mà chị Hân nói đấy sao.” Ngọc Lan ngạc nhiên. “Ủa nhưng mà sao lại để bên cạnh nó.”
Văn Vũ nhìn chậu hoa. “Vì lúc mẹ anh còn sống, mẹ anh rất thích loại hoa này.” Anh nhìn cô. “Mẹ anh bảo nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, giống như tình yêu của bà dành cho ba anh. Lúc bà nhập viện, anh chỉ có thể làm bà vui bằng cách đem hoa này vào mỗi ngày.”
“Vậy anh trồng hoa này là vì mẹ anh, chứ không phải vì cô gái nào khác.” Ngọc Lan như hiểu ra.
Văn Vũ bật cười. “Tất nhiên rồi. Anh trồng hoa này để cầu nguyện cho bà được hạnh phúc ở thế giới bên kia, được vui vẻ và ở bên cạnh ba anh mãi mãi.” Văn Vũ đứng dậy. “Em đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn.”
Thế là anh dẫn cô đi ra quảng trường đi ăn vặt, rồi đi dạo chợ đêm. Anh thấy cô hình như rất vui thì phải. Rồi cô nảy ý ra đi xe đạp đôi. Thấy cô năn nỉ hoài nên anh đành chấp nhận. Đạp dạo quanh bờ hồ một lúc thì anh thấm mệt và thở không ra hơi, cô thì mỉm cười không ngớt. Văn Vũ chậc lưỡi như thấy chả có gì vui.
Được một lúc thì Văn Vũ và Ngọc Lan lại đi nhậu. Lần này thì cô dẫn anh đi, quán nhậu đó gần hostel của cô ở. Từ nơi đây có thể ngắm xuống quan cảnh bên dưới, nhìn rất ư là đẹp. Sau một hồi bia vào thì cô cũng nói đến chuyện đó.
“Anh rể, sao lúc đầu anh lại đồng ý quen chị em.” Ngọc Lan mặt ửng đỏ nhìn Văn Vũ.
Mới có một, hai chai mà đã đỏ mặt như vậy, thì chứng tỏ em có nhóm máu tốt, máu O thì phải, Văn Vũ bĩu môi như không thích câu hỏi đó. “Vì anh thích chị em.” Anh khai thật.
“Thế sao anh lại.” Định nói gì đó thì Ngọc Lan bỗng dừng lại.
Văn Vũ hiểu ra nên liền khẽ cười. “Em biết ly cà phê sữa không. Nó có lớp sữa ở dưới và lớp cà phê ở trên. Để không bị đắng thì em phải khuấy đều, hai thứ hòa quyện vào nhau thì mới tạo nên một ly cà phê ngon ngọt được.” Anh nhìn cô. “Cũng giống như tình yêu vậy, hai người cần phải tin tưởng, vun đắp, xây dựng và hòa mình vào với nhau, thì mới có thể hạnh phúc và cùng nhau đi đến hết đoạn đường được. Tình yêu như vậy mới chân thành và vĩnh cửu.”
“Đúng là vậy.” Ngọc Lan cười hì hì.
Rồi, cô ta say chắc luôn. Tối qua, chiều nay và bây giờ, mỗi lần tôi nói mỗi ý khác nhau, còn cô ta thì gật đầu tán thành mà không nhớ gì hết. Lần sau chắc không dẫn đi nhậu nữa, Văn Vũ thầm nghĩ.
“Nhưng mà sao anh lại không cố gắng tiếp tục. Anh rể có biết là chị em hạnh phúc như thế nào khi ở bên anh không.” Ngọc Lan bỗng nói lớn.
Hậu quả của việc say là đây chứ đâu, Văn Vũ ngẫm nghĩ rồi khẽ cười. “Ngày xưa lúc mẹ anh và ba anh yêu nhau. Mẹ anh đã từ bỏ mọi thứ, từ việc đi du học, đến lấy những người đàn ông giàu có khác chỉ để được yêu và cưới ba anh làm chồng. Ba anh lúc đó chỉ là một sinh viên nghèo, chả có gì trong tay cả.” Anh nhìn Ngọc Lan. “Nhưng mẹ anh tin vào tình yêu của hai người. Bà chỉ cần ba anh ở bên cạnh là cảm thấy hạnh phúc rồi.”
“Rồi sao nữa.” Ngọc Lan nói lớn.
“Khi hai người cưới nhau, mọi việc vẫn vui vẻ như vậy, rồi đến khi anh được sinh ra.” Văn Vũ hít một hơi thật sâu. “Công việc của ba anh gặp trở ngại và ông đã thất nghiệp từ đó. Thời gian tiếp theo là quãng thời gian ông lâm vào nhậu nhẹt và say xỉn. Mỗi lần như vậy là ông lôi mẹ anh ra mắng chửi và đánh đập. Và bà vẫn một mực yêu ông mà không hề oán trách.” Văn Vũ cúi xuống bật cười. “Thời gian cứ qua đi và tình trạng đó vẫn diễn ra liên tục. Một lần anh vô tình vào can ngăn mà lỡ đẩy ông ấy ngã, mẹ anh thấy thế mới đánh anh.”
Ngọc Lan nhu miệng ra. “Tại sao.”
“Mẹ anh bảo rằng, phận làm con thì dù ba mình có như thế nào cũng không được hành xử như vậy. Những lần sau thì anh chỉ biết đưa thân mình vào che cho bà, ba anh thấy vậy cũng không đánh bà nữa.” Mắt Văn Vũ đỏ hoe lên. “Rồi ba anh cũng qua đời vì ung thư, trước khi chết ông bảo anh rằng, đừng bao giờ trở thành một người như ông. Nếu anh không chăm sóc được cho người yêu mình hạnh phúc và xung túc đầy đủ, thì đừng nên ở bên cạnh cô ấy.” Anh ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Lan. “Cuối cùng thì ba anh trước khi nhắm mắt, ông đã nói với mẹ anh được một câu xin lỗi.”
Ngọc Lan cắn chặt môi nhìn Văn Vũ. “Em hiểu rồi.”
Nhậu thêm vài chai nữa thì Văn Vũ đưa Ngọc Lan quay về. Hai người đi bộ trên lề đường, vừa đi, họ vừa ngắm quan cảnh xung quanh, rồi ngắm nhìn bầu trời đêm ở trên đầu. Văn Vũ lặng lẽ đi phía sau Ngọc Lan, còn cô thì cứ chắp tay sau lưng đi tới, lâu lâu quay đầu lại nhìn anh khẽ cười. Gần đến khách sạn thì cô đứng lại.
“Em có cái này tặng anh này.” Ngọc Lan nhìn anh.
Văn Vũ nhăn mặt. “Tặng cái gì cho anh vậy.”
Ngọc Lan rút trong túi xách ra một sợi dây màu đỏ. “Em mới xin sợi dây bình an này ở thành phố H. Anh đưa tay ra, em đeo cho.”
Lắc đầu tỏ vẻ không thích nhưng Văn Vũ cũng đưa tay phải mình ra cho cô đeo vào. Vô tình anh thấy dây giày của Ngọc Lan tuột ra. Đợi cô đeo xong thì anh cảm ơn, rồi cúi xuống cột dây giày lại giúp cho cô. Vừa đứng dậy kêu xong thì Văn Vũ thấy mặt Ngọc Lan đỏ bừng, cô nhìn anh chằm chằm rồi đâm đầu lao đi. Thấy xe hơi đang chạy nhanh tới, Văn Vũ vội kéo Ngọc Lan, rồi ôm cô xoay vòng ra phía sau, anh thì đưa thân mình ra phía trước, nơi chiếc xe chạy qua chỉ cách lưng anh vài phân.
“Em đi đứng kiểu gì vậy.” Văn Vũ tức giận nhìn Ngọc Lan.
Cô cúi mặt xuống không đáp. Thấy không ổn nên anh đành nắm tay cô kéo đi. Anh nghĩ giờ say thế này mà để cô tự đi thì quá là nguy hiểm. Được một đoạn thì đã tới trước hostel, anh chào cô rồi đi về. Anh hứa lần sau sẽ không bao giờ cho cô uống bia nữa.
Sáng sớm mai, Văn Vũ tiễn Ngọc Lan về lại thành phố H. Trước khi đi thì anh dẫn cô đi uống cà phê rồi ăn sáng ở một nơi gần đó. Sau đó thì Ngọc Lan cứ nhìn anh định nói gì đấy nhưng lại ngập ngừng.
Văn Vũ hiểu ý nên đành thở dài rồi nhìn cô. “Định nói gì với anh.”
Ngọc Lan cúi mặt xuống. “Em định chào anh rể về thôi.” Ngọc Lan nhìn Văn Vũ. “Tháng sau em lại lên thăm anh.” Chưa đợi Văn Vũ trả lời thì cô hôn lên má anh rồi lao đi.
Cái cô nhóc này, cứ đâm đầu chạy như vậy lỡ nguy hiểm thì sao, Văn Vũ nhăn nhó rồi nhìn bóng Ngọc Lan xa dần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook