Anh Bỏ Em Đi
Chương 14: D98

         Ngồi trong văn phòng với một tinh thần không mấy vui vẻ, chuyện công việc thì chả có gì nhưng chuyện gia đình lại dường như khiến Ngọc Hân phát điên. Mỗi bữa cơm là mỗi lời giáo huấn của chị mẹ cô về việc kết hôn. Nào là mẹ già rồi, mẹ muốn cháu bồng, con cũng già rồi, tuổi này là tuổi ế rồi, không vội lo lấy chồng mà còn ngồi đó nói điêu. Thế là mỗi bữa cơm cô đều tự nhiên cảm thấy mất ngon.

         Nhiều lúc Ngọc Hân muốn hét lên với mẹ mình, cô vẫn còn rất trẻ, lấy chồng sớm thì chả khác nào cô tự ký giấy hưởng án tù chung thân cho mình cả. Cô muốn tranh thủ còn trẻ để vui chơi cho thỏa thích, phải hưởng thụ lúc nhan sắc còn xinh đẹp trước khi tàn tạ bởi ai đó. Cô biết đời con gái chỉ lên xe hoa có một lần và cô cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.

Ngọc Hân muốn kéo dài tuổi thanh xuân của mình, không như người ta, với cô thì định nghĩa thanh xuân bắt đầu từ khi đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật, cho đến khi nào cô ký án chung thân cho mình. Bởi đơn giản khi cô đã được người ta đánh dấu lãnh thổ rồi, thì xem như đời cô đã rẽ sang một hướng khác, cô không còn được hồi tưởng về những hình bóng lúc trước nữa.

Đang trầm ngâm vu vơ thì tiếng điện thoại bàn vang lên. Ngọc Hân thoát ra khỏi đống suy nghĩ và ấn nút nhận cuộc gọi.

“Dạ thưa giám đốc. Có anh Quốc Hưng, tổng giám đốc tập đoàn S muốn gặp chị ạ.” Tiếng thư ký của cô vang ra từ loa điện thoại.

“Ok, nối máy cho tôi.” Ngọc Hân ngã người ra sau.

Một vài giây sau, một giọng nam vang lên. “Chào em.”

“Chào anh.” Ngọc Hân lịch sự đáp lại.

“Trưa nay em có bận gì không. Anh muốn hẹn em đi ăn trưa.”

Woa, vào chủ đề chính luôn, không cần phải vòng vo tốn thời gian, Ngọc Hân thầm nghĩ rồi nói. “Anh chờ em chút được không, để em xem lịch hẹn ngày hôm nay thử.”

“Tất nhiên rồi, em cứ thoải mái. Anh ở đây chờ máy.”

Ngọc Hân vận lực xoay tròn chiếc ghế, người cô xoay tròn theo nó. Cô khẽ cười đếm thời gian như mình đang xem lịch thật. Thật ra thì Ngọc Hân biết rõ trưa nay mình không có hẹn nhưng bắt buộc cô phải làm vậy.

Nếu người ta muốn một cái gì đó, đừng bao giờ cho người ta ngay lập tức, câu châm ngôn ưa thích của cô.

Ngọc Hân khoanh hai tay lại để trên bàn. “Alo, anh còn ở đó không.”

“Vâng, anh nghe đây.” Quốc Hưng nhanh nhảu đáp lại.

“Ừm, trưa nay em không có lịch hẹn nên em rãnh.” Ngọc Hân cố tình kéo dài thời gian.

“Vậy thì trưa em đi ăn với anh nha. Anh qua đón em.” Quốc Hưng chốt hẹn cái một.

“Ok, tạm biệt anh, trưa mình gặp lại.” Ngọc Hân nói nhanh rồi ấn nút kết thúc.

Một lúc sau, Quốc Hưng điện thoại cho cô lần nữa và bảo là đang ở dưới bãi đỗ xe. Sau đó cô đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác đen rồi lao ra khỏi phòng. Đồng phục dành cho văn phòng mà cô đang mang lúc này, nhiều lúc cô thấy nó quá gợi cảm cho người mặc. Chiếc váy đen bó sát, áo sơ mi thì trắng mỏng, làm lộ lên những đường cong của người phụ nữ, cô không biết mỗi khi đi làm thì cánh mày râu sẽ thấy thế nào. Ngọc Hân nghĩ mình có nên quyết định đồi đồng phục khác cho thoải mái không, nhưng vừa nghĩ đến đây thì thang máy đã xuống dưới tầng trệt. 

Ngọc Hân khẽ bước ra, những nhân viên nhìn thấy cô, họ liền vội cúi chào. Chỉ duy nhất một nữ nhân viên làm ngơ đi tới, đó là Ngọc Lan. Cô định vẫy tay gọi nhưng lại thấy em mình đang hối hả nên đành thôi.

Qua khỏi cửa, Ngọc Hân thấy xe của Quốc Hưng đang đổ phía trước. Anh vô cùng ga lăng khi bước xuống mở cửa cho cô, để đáp lại hành động đó, Ngọc Hân  lạnh lùng như không có gì. Càng làm như vậy, càng khiến mình đội giá hơn trong mắt đối phương.

Là phụ nữ thì phải biết kiêu sa và tạo phẩm giá cao cho mình, câu châm ngôn thứ hai của cô.

Cài dây an toàn xong, Ngọc Hân liếc mắt qua bên phải thì thấy Ngọc Lan đang vui cười với một chàng trai nào đó.

Tay nó đang cầm một hộp cơm, là cậu ta đem cho nó ư. Nhìn sơ qua dáng vẻ thì cậu ta có vẻ là con nhà gia thế không khá giả, Ngọc Hân nghĩ thầm.

Quốc Hưng đưa Ngọc Hân tới một nhà hàng tây sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Sau khi gọi hàng loạt món ngon, cùng với chai rượu đắt tiền, anh khẽ cười nhìn cô. Biết ý nên Ngọc Hân liền giả ngơ chăm chú vào điện thoại.

Để xem anh sẽ mở lời cuộc nói chuyện bằng câu gì. Công việc em thế nào, dạo này gia đình em ra sao, em có muốn dùng thêm gì không, để xem anh có nói đúng như tôi đang nghĩ hay không, Ngọc Hân đánh một loạt suy nghĩ trong đầu.

“Công việc em dạo này như thế nào.” Quốc Hưng dịu dàng mở lời. “Trông em có vẻ bận bịu.”

Ừm để coi, nếu mà nói bậy thì không khéo anh sẽ vịn vào chủ đề này để khưi chuyện mình. Vậy thì để tôi chốt hạ luôn vấn đề của anh nhỉ, Ngọc Hân nghĩ ngợi rồi ngước mắt nhìn Quốc Hưng. “Cũng bình thường, chả có gì cả.” Không hỏi lại, trả lời cũng ngắn ngủn, để xem anh sẽ nói gì đây.

“Hai bác dạo này thế nào. Anh định qua thăm nhưng đang bận nên đành hoãn lại.” Quốc Hưng lại khẽ cười.

Vậy thì anh mở lời làm gì, có điều tôi ngạc nhiên là anh qua thăm nhà tôi vì lý do gì. Trước đây chả phải anh toàn hẹn gặp ở nhà hàng hay sao, hay là anh muốn nhấn mạnh rằng anh đang cố xác định một mối quan hệ, Ngọc Hân mỉm cười cho sự táo bạo của Quốc Hưng. “Ba mẹ em vẫn khỏe. Còn anh thì thế nào, công việc bên tập đoàn S chắc khiến anh bận lắm nhỉ.” Tôi và anh nên tránh xa chủ đề hôn nhân đi.

“Cũng không có gì bận lắm. Vẫn còn sắp xếp được thời gian hẹn em đi chơi.” Môi Quốc Hưng hơi nhếch lên.

Hoan hô anh, táo bạo nhỉ, giống như cái cách anh công chiến trên thương trường vậy đó, Ngọc Hân ngã người ra sau ghế rồi nhìn Quốc Hưng. “Còn mấy cô khác thì sao. Liệu anh có sắp xếp được cả không.”

Quốc Hưng cười lớn. “Anh chỉ hẹn mình em. Có cô nào khác ở đây đâu.”

Ngọc Hân nhếch môi cười. “Anh cứ giả bộ hoài. Chuyện anh và mấy cô tiểu thư các tập đoàn khác đăng đầy trên báo kìa.”

“Thì ra em cũng hứng thú tìm hiểu về anh sao.” Quốc Hưng nhướng mày nhìn cô.

Anh nói hay lắm, đúng như những gì tôi nghĩ. Để xem anh sẽ nói gì, Ngọc Hân bật cười. “Anh quên rằng chúng ta là đối thủ của nhau trên thương trường sao. Người xưa từng nói, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Quốc Hưng chồm người tới phía trước, tay anh đặt trên bàn. “Anh thì lại nghĩ khác, hóa thù thành bạn, như vậy chả phải tốt hơn hay không.”

“Vậy em nghĩ chắc anh phải vất vả lắm nhỉ. Chuyển thù thành bạn với biết bao nhiêu tập đoàn. Không chừng thì có lúc anh sẽ kiệt sức đó.” Ngọc Hân cũng nhướng người tới. “Em lại sợ có lúc người ta sẽ nói rằng, kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình.”

Quốc Hưng lại há miệng cười. “Xem ra em rành về binh pháp quá nhỉ. Nhưng mà em yên tâm, anh cũng nghe một câu rất tâm đắc, thuận vợ thuận chồng, tát biển đông cũng cạn.”

Người ta thường nói những người hay cười là những người hay giấu tâm tư, suy nghĩ của mình trước mặt người khác.Khá khen cho anh, đi thẳng vào luôn vấn đề hôn nhân của chúng ta. Anh không ngốc lắm như tôi nghĩ nhỉ, Ngọc Hân bĩu môi cười. “Thuận vợ thuận chồng hay lại là đồng sàng dị mộng.”

Quốc Hưng ngạc nhiên nhìn cô. “Mấu chốt vấn đề của chúng ta là nằm ở việc tin tưởng sao. Em không tin rằng anh sẽ yêu em một cách chân thành.”

Ngọc Hân khẽ cười. “Chúng ta đều là những người làm trong thương trường. Anh và em vốn dĩ biết rõ rằng, lời hứa, tin tưởng hay chữ tín, đều chỉ dành cho những kẻ mơ mộng và tầm thường mà thôi.” Anh đừng nghĩ đâu xa, ý tôi nói anh cũng chỉ là một kẻ tầm thường thôi. Anh nghĩ tôi là ai vậy, anh chỉ yêu đống tài sản đứng sau tôi mà thôi. Du học ở mỹ về nhưng có lẽ đầu óc anh vẫn còn rất nông cạn thì phải. Không phải phụ nữ nào cũng giống nhau và tôi càng không phải là những con ất ơ trong những chuyện tình giữa anh và nó, mà báo chí đã phanh phuôi ra được.

         Kết thúc bữa trưa vô vị, Ngọc Hân và Quốc Hưng đổi sang chủ đề khác. Hai người nói về chứng khoán, cổ phiếu, anh rất giỏi, điều đó cô phải công nhận. Có điều cô nghĩ mình giỏi hơn anh về một điểm, những điều mà hai người nói trên bàn là những điều nhảm nhí nhất mình muốn đối phương nghe được. Ngọc Hân e rằng mình nắm bắt tâm lý và suy nghĩ của anh giỏi hơn, so với việc anh nắm bắt ở cô.

         Trở lại văn phòng, Ngọc Hân bảo thư ký nhắn Ngọc Lan lên gặp cô. Vài phút sau thì Ngọc Lan bước vào phòng. Cô vứt đống hồ sơ đang nhìn sang một bên, sau đó mời Ngọc Lan ra bàn bên cạnh để nói chuyện.

         “Công việc dạo này thế nào rồi em.” Ngọc Hân dò hỏi.

        “Vẫn bình thường.” Ngọc Lan khẽ cười. “Có chuyện gì muốn nói thì vào luôn chủ đề chính đi chị. Không phải vì chuyện cỏn con đó mà chị lại gọi em lên đâu đây.”

           Rất khôn khéo, em tôi có khác, Ngọc Hân khẽ cười. “Cậu trai lúc nãy là ai.”

        Ngọc Lan nghĩ ngợi một lúc rồi thở dài. “Anh ấy tên Sơn, là bạn trai của em. Quê ở tỉnh N, học đại học B năm thứ tư, gia thế không được giàu lắm, nói thẳng ra thì là nghèo đi. Em và anh ta quen nhau đã gần hai năm. Tình cảm vẫn đang tiến triển tốt. Nếu chị định ngăn cản thì bỏ ý định đó đi.” Ngọc Lan nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô. “Còn gì nữa không chị.”

Càng ngày nó càng giỏi thì phải, Ngọc Hân nghiêm mặt lại. “Nếu chị không tán thành thì sao.”

“Việc em quen ai, yêu ai thì đó là chuyện cá nhân của em. Pháp luật nhà nước không có cấm điều đó.”  Ngọc Lan bĩu môi. “Thay vì quan tâm đến em thì chị lo cho mình trước đi.”

           Ngọc Hân tức giận nên nói lớn. “Em nói gì vậy. Chị là chị gái của em mà em lại có thái độ đó với chị sao. Từ khi nào em thay đổi tính nết của mình vậy, có phải bắt đầu từ chuyện chị phê duyệt dự án trung tâm thương mại đó không.”

        Ngọc Lan nhìn chị mình thảo mai. “Chị đừng nghĩ xa như vậy. Không phải em thay đổi mà chính là chị.”

           Ngọc Hân nghiến răng lại. “Em dẹp bỏ cái thái độ đó với chị đi. Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.”

         Ngọc Lan lại khẽ cười. “Thế kia chị cũng không chịu, dịu dàng thế này chị cũng không ưa. Vậy tóm lại chị muốn em như thế nào.” Ngọc Lan lại tỏ vẻ hiền dịu đến mức Ngọc Hân muốn phát điên. “Em quên mất, em quên quan tâm chị rồi. Chị hẹn hò với anh Hưng tới đâu rồi. Nghe nói hai người mới đi ăn trưa cùng nhau về ư.”

           “Chuyện của chị và anh ta không liên quan đến em.” Ngọc Hân trợn mắt nhìn em mình.

         Ngọc Lan lại tiếp tục giả vờ. “Sao chị lại nói như vậy. Em quan tâm chị mà. Với lại chị biết không, em cũng tò mò về anh rể của mình như thế nào. Liệu có tốt hơn anh rể kia không.”

           “Chị và anh ta chưa có mối quan hệ nào hết. Em đừng nói bậy.” Ngọc Hân chối ngay lập tức.

          “Chị ơi, chị nói là chị và anh ta chưa có, có nghĩa là sớm muộn gì cũng có.” Ngọc Lan nhìn chị mình bằng ánh mắt thương hại. “Nếu chị không thích anh ta thì chị đã nói thẳng là không có rồi.”

            “Giờ em lại suy xét từng lời nói của chị sao.” Ngọc Hân nhếch môi cười.

          “Không phải là suy xét, mà em muốn chị suy nghĩ kỹ thôi. Dù sao cũng là anh rể tương lai, nên em mới muốn xem thử liệu anh ấy có tốt hơn hay không thôi.” Ngọc Lan thở dài.

            “Ý em nói tốt hơn là sao.” Ngọc Hân thắc mắc.

          “Chị biết đó, có nhiều trường hợp người ta lấy nhau chỉ vì tài sản của nhau mà thôi. Em muốn chị nghĩ kỹ trước khi quyết định ấy mà. Thôi em xuống làm việc tiếp đây, có gì về nhà mình nói sau chị há.” Ngọc Lan quay đi mà không quên buông lại một câu. “Chị nên nghĩ kỹ thử là anh ta yêu chị, hay là yêu tài sản của chị.” Ngọc Lan nháy mắt với chị mình rồi đi ra trong hớn hở.  

         Ngọc Hân thở dài rồi ngã đầu lên thành ghế. Cô nghĩ em mình đã khôn lớn rồi nên chả quan tâm đến lời cô nói nữa. Cô nghĩ tính tình của nó chả khác cô lúc trước là bao, cố chấp, điêu ngoa và đặc biệt là giả vờ rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương