Anh Bỏ Em Đi
-
Chương 1: 1D
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngọc Hân bật dậy vì bị đánh thức. Cầm điện thoại đưa lên nhìn, thấy chữ Quỳnh Hương đang gọi, Ngọc Hân bắt máy và bảo rằng sắp tới. Sửa soạn xong, Ngọc Hân mặc một chiếc áo thun cổ trụ màu trắng, cùng với chiếc quần giả váy màu đen, cô lật đật chạy xuống nhà với lớp trang điểm nhẹ trên mặt.
“Chào tiểu thư.” Chị giúp việc chào Ngọc Hân
“Chào cô chủ buổi sáng.” Một cô khác lên tiếng.
Một buổi sáng như mọi ngày, Ngọc Hân bước xuống nhà với hàng loạt tiếng chào cất lên. Cô chỉ khẽ cười đáp lại rồi nhanh chóng bước ra sân. Cô chả biết cái lễ tiết ấy có từ bao giờ, cô chỉ cảm thấy mắc mệt. Ngọc Hân đánh chiếc xe hiệu Maserati chạy đi đón các bạn mình.
Vẫn như hôm nào, Ngọc Hân chạy thẳng tới quán cà phê R, một quán cà phê nằm giữa trung tâm thành phố, nơi cô thường hay lui tới suốt bao năm nay. Nhiều người thắc mắc tại sao Ngọc Hân cứ uống suốt quán này, cô chỉ khẽ cười đáp lại mà không nói.
Xuống xe, Ngọc Hân cùng ba người bạn của mình đi vào bên trong. Vẫn vị trí cũ bên khung cửa sổ, nơi quán dành riêng cho cô mỗi bữa sáng. Đang say sưa tám chuyện, Ngọc Hân bất chợt nhìn sang quầy thu ngân thì thấy một anh nhân viên đang trò chuyện cùng chị Ngân quản lý, bà chị này khá thân với cô.
Nhấp một ngụm cà phê, Ngọc Hân tiếp tục đưa mắt nhìn qua. Anh nhân viên ấy vẫn đứng đó khẽ cười. Thoạt nhìn thì chả có gì nhưng khi nhìn kỹ thì Ngọc Hân mới nhận ra rằng, anh ta là nhân viên mới và nụ cười của anh trông rất là quen, rất quen là đằng khác.
Cà phê sao hôm nay lại ngọt thế này, Ngọc Hân nghĩ thầm.
Ngọc Hân quay lại bàn chuyện cùng những đứa bạn. Cậu nhân viên tên Hữu Kim bước tới châm nước cho cô. Vì tò mò nên Ngọc Hân lại mở mồm ra hỏi một câu vô duyên.
“Em ơi, nhân viên mới của em đó hả.” Ngọc Hân khẽ cười.
Hữu Kim khẽ cười. “Sếp em đó chị, mới chuyển về đây làm. Nghe đâu khó tính lắm.”
Ngọc Hân mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện thời trang với tụi bạn. Sau bữa đó, những buổi sáng tiếp theo thì cô rất ít thấy anh nhân viên đó làm việc. Suýt nữa thì cô quên mất ở đây làm việc theo ca xoay.
Vào một hôm khác, Ngọc Hân bất ngờ đi vào và thấy anh chàng đó đứng bên kia đang cười với khách, vẫn là nụ cười khiến cô phải thổn thức. Ngọc Hân ngồi xuống và thỉnh thoảng quay ra sau nhìn. Lúc thì cô thấy anh đứng rất ngiêm túc, mặt lạnh như tiền. Lúc thì cô thấy anh đang đùa giỡn với mấy đứa nhỏ, hình như bọn chúng rất thích anh, cứ nằng nặc đòi anh bồng cho bằng được.
“Nhìn gì vậy bà.” Hồng Loan nhìn Ngọc Hân.
“Có gì đâu.” Ngọc Hân nói cho qua chuyện.
“Bà đừng xạo với tôi. Nãy giờ bà nhìn sang đó như muốn lòi cả con mắt.” Hồng Loan bĩu môi.
Ngọc Hân ngại ngùng vén tóc sang một bên. “Ờ thì thấy mấy đứa nhỏ nên thích nhìn vậy thôi.”
Quỳnh Hương như bắt được cơ hội để dìm Ngọc Hân. “Nếu thích thì đẻ ra mà nhìn.”
“Tất nhiên rồi. Đẻ được là vui rồi. Chỉ sợ ai đó vô sinh thôi.” Ngọc Hân khẽ cười vặn lại.
Cả bọn cười ồ lên, Quỳnh Hương thò tay bóp ngực cô một cái, xém chút nữa là cô đã hét toáng lên. Từ lúc Ngọc Hân quen Quỳnh Hương hồi còn nhỏ, thì nó đã có những trò biến thái như vậy. Ngọc Hân rất thương Quỳnh Hương, vì nhỏ đang cặp phải một thằng đào mỏ. Ai cũng nói nên chia tay đi, cô cũng khuyên Quỳnh Hương như vậy, nhưng rốt cuộc thì vẫn chả xoay chuyển được gì. Quỳnh Hương chấp nhận mọi thứ, miễn sao hạnh phúc là được. Ngọc Hân nghe cái lý luận đó mà cũng phải lắc đầu cạn lời.
Quãng thời gian sau, mỗi lần Ngọc Hân đi ăn với gia đình hay với bạn bè thì nụ cười của anh chàng đó lại cứ hiện lên và tim cô lại thổn thức muôn vàn. Có lần cô đang dùng bữa tối với em gái tại một nhà hàng sang trọng, cô vô tình nhìn sang quầy bar thì hình ảnh của anh ta lại hiện ra.
“Chị nhìn chằm chằm gì vậy.” Em gái cô hỏi.
Ngọc Hân giật mình quay sang giả ngơ. “Chị có nhìn gì đâu.”
“Chị còn chối nữa, nãy giờ chị nhìn sang đó mấy phút rồi.” Em gái cô bĩu môi.
Bị bắt gặp tại trận nên Ngọc Hân đành lươn lẹo lái qua chuyện khác, nào là quầy trang trí đẹp, thức ăn ngon rồi kết hợp với rượu rất hợp. Rồi Ngọc Hân giả vờ hỏi em gái mình về chuyện học hành, nhờ như vậy thì cô mới không bị chất vấn nữa. Ngược lại thì Ngọc Hân lại chất vấn mình, cô cứ suy nghĩ mãi, cô không hiểu, cũng không biết phải làm sao để hết ám ảnh về anh chàng đó, anh ta là gì chứ, cô ghét.
Về nhà trong tâm trạng bực bội, Ngọc Hân lao lên giường đánh một giấc ngon lành. Sáng hôm sau, khi Ngọc Hân cùng bạn mình bước vào quán thì cô tình cờ đi ngang qua anh ta, tim cô tự nhiên đập mạnh liên hồi, cả người như có dòng điện nào đó chạy khắp thân.
Ngọc Hân lật đật bước tới ngồi xuống ghế, hình như động thái của cô ngồi quá nhanh, nó không giống như mọi bữa nên mọi người liền đánh ánh mắt nhìn. Cô nhanh trí tỏ vẻ bực mình, rồi bảo sao trời dạo này quá nóng thì bọn họ mới ờ ờ không để ý nữa.
Kể từ đó, ngoài mỗi buổi sáng tới uống cà phê, thì Ngọc Hân đều tự đoán anh chàng đó làm ngày nào vào buổi chiều để mà chạy tới. Cô cố tình kiếm đủ cớ để hẹn bạn bè tới đây nhằm gặp anh ta nhưng mọi việc đâu dễ như vậy. Ngày qua ngày, có lúc cô gặp được, lúc thì không. Nếu mà gặp thì anh ta cũng chả bao giờ đứng phục vụ ở chỗ cô ngồi. Ngọc Hân cũng từng nghĩ tới việc hỏi lịch làm của anh ta nhưng như thế thì chả khác nào cô tự vả vào mặt mình. Vả lại việc cứ âm thầm phục kích như thế này cũng tạo cho cô một cảm giác hay hay.
Kiếm cớ rủ bạn bè nhưng rồi cũng có những lúc chẳng hẹn được ai, thế là Ngọc Hân đành lôi đứa em gái của mình đi. Tối đó cô may mắn gặp được anh ta, có điều anh ta lại ở khu khác. Gặp còn đỡ hơn không, Ngọc Hân vẫn vui vẻ lén nhìn. Khổ nỗi tất cả chẳng qua được con mắt tinh ranh của nhỏ em gái cô.
“Chị thích anh ta phải không.” Em gái cô che miệng cười.
Ngọc Hân giả vờ ngơ ngác. “Thích gì chứ, em đừng có đoán bậy.”
Em gái cô hứ một tiếng rồi nói. “Chị còn giả vờ. Từ lúc vào đây thì chị cứ nhìn ra phía sau em rồi tủm tỉm cười. Chưa kể dạo này chị hay đi uống cà phê bữa tối nữa. Chị không thích người ta mới lạ.”
“Thích gì mà thích. Chẳng qua dạo này chị muốn đi cà phê cho khuây khỏa thôi, chứ đi bar hồi cũng ngán.” Ngọc Hân chống chế phân bua.
Em gái cô chống cằm nhìn. “Chị còn chối nữa, mặt chị đỏ lên hết rồi kìa.”
Ngọc Hân đưa tay lên sờ mặt. “Đỏ gì, do nóng quá chứ bộ.”
“Vẫn chối ư, vậy để em tới nói cho anh ta biết.” Em gái cô nói xong thì lao đi.
Ngọc Hân thấy ngại nên vội đưa tay chặn lại nhưng không kịp. Tưởng đâu em gái mình đùa giỡn, ai dè nó tới chỗ anh ta thật. Sau vài phút chuyện với anh ta, đột nhiên nó chỉ tay về phía cô. Đoán em mình nói những điều không hay nên cô vội cúi mặt xuống bấm điện thoại. Lát sau thì em cô đi về với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Nhỏ này, em nói bậy cái gì vậy.” Ngọc Hân ngại ngùng.
“Thấy chưa, thích người ta rõ ràng mà còn chối.” Em gái cô cười. “Có tật giật mình ha.”
Ngọc Hân ngồi thẳng dậy nhìn em mình. “Ờ, chị thích anh ta đó. Thì sao.”
“Chịu nhận rồi ư.” Em gái cô bưng ly sinh tố lên uống.
Ngọc Hân gật đầu. “Mà em nói gì với người ta vậy.”
“Có gì đâu. Em chỉ tới bảo là trông anh ta rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Rồi em bịa chuyện ra là em gặp anh ta ở rạp phim C. Anh ta bảo chưa bao giờ tới đó, chắc là em nhìn nhầm. Thế là em xin lỗi rồi em chỉ tới đây, em bảo là mình ngồi ở đó thấy nên mới tới hỏi. Vậy thôi.” Em gái cô đặt ly nước xuống bàn. “Thấy chưa, bắt chuyện với ảnh dễ lắm. Chị thử đi.”
Ngọc Hân lắc đầu rồi chồm người qua bếu má em mình. Thật sự thì bắt chuyện với người khác rất dễ nhưng cô không hiểu vì sao cô lại không dám mở lời trước anh ta. Mỗi lần gặp là tim cô cứ đập nhanh liên hồi, cô chẳng tự chủ được ý thức của mình.
Có lẽ là say nắng thôi, sẽ nhanh chóng hết ấy mà, Ngọc Hân tự huyễn hoặc bản thân rồi bưng ly sinh tố uống một hơi.
“Chào tiểu thư.” Chị giúp việc chào Ngọc Hân
“Chào cô chủ buổi sáng.” Một cô khác lên tiếng.
Một buổi sáng như mọi ngày, Ngọc Hân bước xuống nhà với hàng loạt tiếng chào cất lên. Cô chỉ khẽ cười đáp lại rồi nhanh chóng bước ra sân. Cô chả biết cái lễ tiết ấy có từ bao giờ, cô chỉ cảm thấy mắc mệt. Ngọc Hân đánh chiếc xe hiệu Maserati chạy đi đón các bạn mình.
Vẫn như hôm nào, Ngọc Hân chạy thẳng tới quán cà phê R, một quán cà phê nằm giữa trung tâm thành phố, nơi cô thường hay lui tới suốt bao năm nay. Nhiều người thắc mắc tại sao Ngọc Hân cứ uống suốt quán này, cô chỉ khẽ cười đáp lại mà không nói.
Xuống xe, Ngọc Hân cùng ba người bạn của mình đi vào bên trong. Vẫn vị trí cũ bên khung cửa sổ, nơi quán dành riêng cho cô mỗi bữa sáng. Đang say sưa tám chuyện, Ngọc Hân bất chợt nhìn sang quầy thu ngân thì thấy một anh nhân viên đang trò chuyện cùng chị Ngân quản lý, bà chị này khá thân với cô.
Nhấp một ngụm cà phê, Ngọc Hân tiếp tục đưa mắt nhìn qua. Anh nhân viên ấy vẫn đứng đó khẽ cười. Thoạt nhìn thì chả có gì nhưng khi nhìn kỹ thì Ngọc Hân mới nhận ra rằng, anh ta là nhân viên mới và nụ cười của anh trông rất là quen, rất quen là đằng khác.
Cà phê sao hôm nay lại ngọt thế này, Ngọc Hân nghĩ thầm.
Ngọc Hân quay lại bàn chuyện cùng những đứa bạn. Cậu nhân viên tên Hữu Kim bước tới châm nước cho cô. Vì tò mò nên Ngọc Hân lại mở mồm ra hỏi một câu vô duyên.
“Em ơi, nhân viên mới của em đó hả.” Ngọc Hân khẽ cười.
Hữu Kim khẽ cười. “Sếp em đó chị, mới chuyển về đây làm. Nghe đâu khó tính lắm.”
Ngọc Hân mỉm cười rồi tiếp tục nói chuyện thời trang với tụi bạn. Sau bữa đó, những buổi sáng tiếp theo thì cô rất ít thấy anh nhân viên đó làm việc. Suýt nữa thì cô quên mất ở đây làm việc theo ca xoay.
Vào một hôm khác, Ngọc Hân bất ngờ đi vào và thấy anh chàng đó đứng bên kia đang cười với khách, vẫn là nụ cười khiến cô phải thổn thức. Ngọc Hân ngồi xuống và thỉnh thoảng quay ra sau nhìn. Lúc thì cô thấy anh đứng rất ngiêm túc, mặt lạnh như tiền. Lúc thì cô thấy anh đang đùa giỡn với mấy đứa nhỏ, hình như bọn chúng rất thích anh, cứ nằng nặc đòi anh bồng cho bằng được.
“Nhìn gì vậy bà.” Hồng Loan nhìn Ngọc Hân.
“Có gì đâu.” Ngọc Hân nói cho qua chuyện.
“Bà đừng xạo với tôi. Nãy giờ bà nhìn sang đó như muốn lòi cả con mắt.” Hồng Loan bĩu môi.
Ngọc Hân ngại ngùng vén tóc sang một bên. “Ờ thì thấy mấy đứa nhỏ nên thích nhìn vậy thôi.”
Quỳnh Hương như bắt được cơ hội để dìm Ngọc Hân. “Nếu thích thì đẻ ra mà nhìn.”
“Tất nhiên rồi. Đẻ được là vui rồi. Chỉ sợ ai đó vô sinh thôi.” Ngọc Hân khẽ cười vặn lại.
Cả bọn cười ồ lên, Quỳnh Hương thò tay bóp ngực cô một cái, xém chút nữa là cô đã hét toáng lên. Từ lúc Ngọc Hân quen Quỳnh Hương hồi còn nhỏ, thì nó đã có những trò biến thái như vậy. Ngọc Hân rất thương Quỳnh Hương, vì nhỏ đang cặp phải một thằng đào mỏ. Ai cũng nói nên chia tay đi, cô cũng khuyên Quỳnh Hương như vậy, nhưng rốt cuộc thì vẫn chả xoay chuyển được gì. Quỳnh Hương chấp nhận mọi thứ, miễn sao hạnh phúc là được. Ngọc Hân nghe cái lý luận đó mà cũng phải lắc đầu cạn lời.
Quãng thời gian sau, mỗi lần Ngọc Hân đi ăn với gia đình hay với bạn bè thì nụ cười của anh chàng đó lại cứ hiện lên và tim cô lại thổn thức muôn vàn. Có lần cô đang dùng bữa tối với em gái tại một nhà hàng sang trọng, cô vô tình nhìn sang quầy bar thì hình ảnh của anh ta lại hiện ra.
“Chị nhìn chằm chằm gì vậy.” Em gái cô hỏi.
Ngọc Hân giật mình quay sang giả ngơ. “Chị có nhìn gì đâu.”
“Chị còn chối nữa, nãy giờ chị nhìn sang đó mấy phút rồi.” Em gái cô bĩu môi.
Bị bắt gặp tại trận nên Ngọc Hân đành lươn lẹo lái qua chuyện khác, nào là quầy trang trí đẹp, thức ăn ngon rồi kết hợp với rượu rất hợp. Rồi Ngọc Hân giả vờ hỏi em gái mình về chuyện học hành, nhờ như vậy thì cô mới không bị chất vấn nữa. Ngược lại thì Ngọc Hân lại chất vấn mình, cô cứ suy nghĩ mãi, cô không hiểu, cũng không biết phải làm sao để hết ám ảnh về anh chàng đó, anh ta là gì chứ, cô ghét.
Về nhà trong tâm trạng bực bội, Ngọc Hân lao lên giường đánh một giấc ngon lành. Sáng hôm sau, khi Ngọc Hân cùng bạn mình bước vào quán thì cô tình cờ đi ngang qua anh ta, tim cô tự nhiên đập mạnh liên hồi, cả người như có dòng điện nào đó chạy khắp thân.
Ngọc Hân lật đật bước tới ngồi xuống ghế, hình như động thái của cô ngồi quá nhanh, nó không giống như mọi bữa nên mọi người liền đánh ánh mắt nhìn. Cô nhanh trí tỏ vẻ bực mình, rồi bảo sao trời dạo này quá nóng thì bọn họ mới ờ ờ không để ý nữa.
Kể từ đó, ngoài mỗi buổi sáng tới uống cà phê, thì Ngọc Hân đều tự đoán anh chàng đó làm ngày nào vào buổi chiều để mà chạy tới. Cô cố tình kiếm đủ cớ để hẹn bạn bè tới đây nhằm gặp anh ta nhưng mọi việc đâu dễ như vậy. Ngày qua ngày, có lúc cô gặp được, lúc thì không. Nếu mà gặp thì anh ta cũng chả bao giờ đứng phục vụ ở chỗ cô ngồi. Ngọc Hân cũng từng nghĩ tới việc hỏi lịch làm của anh ta nhưng như thế thì chả khác nào cô tự vả vào mặt mình. Vả lại việc cứ âm thầm phục kích như thế này cũng tạo cho cô một cảm giác hay hay.
Kiếm cớ rủ bạn bè nhưng rồi cũng có những lúc chẳng hẹn được ai, thế là Ngọc Hân đành lôi đứa em gái của mình đi. Tối đó cô may mắn gặp được anh ta, có điều anh ta lại ở khu khác. Gặp còn đỡ hơn không, Ngọc Hân vẫn vui vẻ lén nhìn. Khổ nỗi tất cả chẳng qua được con mắt tinh ranh của nhỏ em gái cô.
“Chị thích anh ta phải không.” Em gái cô che miệng cười.
Ngọc Hân giả vờ ngơ ngác. “Thích gì chứ, em đừng có đoán bậy.”
Em gái cô hứ một tiếng rồi nói. “Chị còn giả vờ. Từ lúc vào đây thì chị cứ nhìn ra phía sau em rồi tủm tỉm cười. Chưa kể dạo này chị hay đi uống cà phê bữa tối nữa. Chị không thích người ta mới lạ.”
“Thích gì mà thích. Chẳng qua dạo này chị muốn đi cà phê cho khuây khỏa thôi, chứ đi bar hồi cũng ngán.” Ngọc Hân chống chế phân bua.
Em gái cô chống cằm nhìn. “Chị còn chối nữa, mặt chị đỏ lên hết rồi kìa.”
Ngọc Hân đưa tay lên sờ mặt. “Đỏ gì, do nóng quá chứ bộ.”
“Vẫn chối ư, vậy để em tới nói cho anh ta biết.” Em gái cô nói xong thì lao đi.
Ngọc Hân thấy ngại nên vội đưa tay chặn lại nhưng không kịp. Tưởng đâu em gái mình đùa giỡn, ai dè nó tới chỗ anh ta thật. Sau vài phút chuyện với anh ta, đột nhiên nó chỉ tay về phía cô. Đoán em mình nói những điều không hay nên cô vội cúi mặt xuống bấm điện thoại. Lát sau thì em cô đi về với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Nhỏ này, em nói bậy cái gì vậy.” Ngọc Hân ngại ngùng.
“Thấy chưa, thích người ta rõ ràng mà còn chối.” Em gái cô cười. “Có tật giật mình ha.”
Ngọc Hân ngồi thẳng dậy nhìn em mình. “Ờ, chị thích anh ta đó. Thì sao.”
“Chịu nhận rồi ư.” Em gái cô bưng ly sinh tố lên uống.
Ngọc Hân gật đầu. “Mà em nói gì với người ta vậy.”
“Có gì đâu. Em chỉ tới bảo là trông anh ta rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Rồi em bịa chuyện ra là em gặp anh ta ở rạp phim C. Anh ta bảo chưa bao giờ tới đó, chắc là em nhìn nhầm. Thế là em xin lỗi rồi em chỉ tới đây, em bảo là mình ngồi ở đó thấy nên mới tới hỏi. Vậy thôi.” Em gái cô đặt ly nước xuống bàn. “Thấy chưa, bắt chuyện với ảnh dễ lắm. Chị thử đi.”
Ngọc Hân lắc đầu rồi chồm người qua bếu má em mình. Thật sự thì bắt chuyện với người khác rất dễ nhưng cô không hiểu vì sao cô lại không dám mở lời trước anh ta. Mỗi lần gặp là tim cô cứ đập nhanh liên hồi, cô chẳng tự chủ được ý thức của mình.
Có lẽ là say nắng thôi, sẽ nhanh chóng hết ấy mà, Ngọc Hân tự huyễn hoặc bản thân rồi bưng ly sinh tố uống một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook