Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không
-
Chương 62
Chúng tôi tới nơi thì cảnh tượng vẫn như mọi ngày, thằng mập vẫn đang mướt mồ xếp xe, còn cả trường thì vẫn đang như cái chợ. Thằng nhìn
ngang, thằng nhìn dọc, thằng cười, thằng nói và cá biệt có thằng đang
cầm quyển sách đọc mà chẳng biết nó đọc cái gì mà cười như thằng điên.
Tôi cá là nó đang đọc thư tình. Khó hiểu.
- Mày cứ để đấy lát tao xếp cho, chúng mày để kiểu gì tao cũng phải xếp lại. Nhanh rồi té đê. – Hùng Chư càu nhàu.
- Làm gì mà cán bộ suốt ngày cứ cáu kỉnh với dân thế? Chúng em có tội gì đâu? – Xuân lém lỉnh.
- Thôi, tôi là tôi không có thắng nổi các cô võ mồm, đang mệt, lạy các mẹ.
Chúng tôi cười cười nói nói một lúc đứng chờ thằng Hùng xếp xong xe rồi mới về lớp. Tôi bước vào lớp cất cặp bảo Xuân là đi rửa mặt cho mát chứ nóng quá không có chịu được.
Tôi đi được vài ba bước tiến về phía bể nước cuối trường thì lại bắt gặp Ánh. Cảnh tượng đập vào mắt tôi là cô ấy với một cậu chàng khá điển trai đang cãi nhau rất to tiếng. Tôi ngồi xuống theo dõi xem đôi này xảy ra chuyện gì, biết là không tốt nhưng vì quá tò mò nên không thể cưỡng lại được.
Một hồi cãi nhau, cũng chẳng biết là đang có chuyện gì nữa nhưng thấy chàng trai kia đá vào cái gốc cây một cái rồi bỏ đi còn Ánh thì ngồi thụp xuống gốc cây mà ôm mặt khóc. Thế quái nào mà Ánh lại yêu một thằng cha vô duyên đến thế nhỉ? Con gái dù có thế nào thì họ vẫn là phái yếu, không thể vì bất cứ lý do gì mà bỏ mặc họ như thế này.
Tôi muốn ra cổng trường mua một tập khăn giấy, dự định chạy vào đưa cô bé, mà hi vọng là có người cũng thấy như vậy, hi vọng sẽ có người đưa trước mình để mình không lâm vào cảnh khó xử. Nghĩ vậy đấy nhưng trong lòng lại chạy đi mua. Chả hiểu nổi mình.
Về đến nơi thì Ánh vẫn ngồi đó khóc, chẳng có chuyển biến gì gọi là tích cực. Giờ tôi càng chắc chắn một điều bề ngoài cô bé này càng mạnh mẽ thì bê trong càng mong manh dễ vỡ.
- Thôi nín đi. – Tôi chìa khăn giấy.
- Tôi không cần anh thương hại. – Ánh không ngẩng mặt lên mà trả lời.
- Sắp vào học rồi, cô sắp lên rồi đó.
Như nhận ra điều gì đó khác thường, nhận ra có vẻ như người đang đứng trước mình đây không phải là người đã từng to tiếng với mình Ánh giật mình ngẩng mặt lên.
Tôi nở một nụ cười với Ánh, thì cô bé lại giương đôi mắt to như mắt ếch của Ánh nhìn tôi một ánh nhìn đầy bất ngờ.
- Sao Tuấn lại ở đây? – Lấy tay gạt nước mắt Ánh nói khi chúng tôi tiếng tới một cái ghế đá cạnh ao trường.
- Tuấn tình cờ đi rửa mặt thì thấy Ánh ngồi đây khóc, không cam lòng nên chạy qua xem có chuyện gì.
- Không tin. Hay theo dõi người ta đấy. – Ánh nheo mắt hỏi móc.
- Không phải. Ánh đừng hiểu nhầm.
- Tuấn muốn biết chuyện gì có được không?
- Thôi chuyện của Ánh, Tuấn biết cũng không giải quyết được gì đâu.
- Uhm vậy thôi Tuấn cũng không hỏi nữa, đi rửa mặt rồi ta vào lớp ha.
- Tuấn về trước đi, Ánh muốn ngồi chút nữa.
- Còn 5p nữa là vào lớp rồi. Trưa về ngồi, có ai đánh thuê đâu cô nương. – Tôi đưa tay chỉ cái đồng hồ.
- Ghét thế, lại còn trêu người ta nữa. – Ánh phì cười.
- Thôi nào, mắt còn ngấn lệ kìa, đi rửa mặt mũi đi. Vào lớp không muộn. – Tôi cười hiền với Ánh.
- Uhm… Mà này Tuấn ơi. – Ánh nói khi tôi toan đứng dậy.
- Có gì thế, nói đi…..
- Ánh hỏi Tuấn phải trả lời thật nhé. Trả lời dối hoặc không thật lát đi đường vấp hòn đá ngã vỡ đầu nhé. – Ánh nháy mắt.
- Ơ cái nhà cô này ai đã đồng ý đâu mà rào quả bá đạo vậy? – Tôi giật ớ người.
- Đi mà, hỏi có câu mà cũng không trả lời. – Ánh bĩu môi phụng phịu.
- Được hỏi đi.
- Tuấn sẽ cảm thấy như thế nào khi tận mắt chứng kiến bạn gái của Tuấn đang nắm tay cười nói vui vẻ với một người con trai khác. – nói đến dây thì Ánh đột ngột mất đi vẻ tươi tỉnh lúc nãy mà lại là gương mặt u uất khó chịu.
- Tuấn nói Ánh nghĩ thế nào cho phải thì thôi. Ở đời ta luôn phải phóng tầm mắt về phía trước để thấy mình đang ở đâu trong xã hội và chuyện tình cảm nói chung mà chuyện của Ánh nói riêng thì những thứ không thuộc về mình thì không nên níu kéo…
Tôi nói rồi đứng dậy đi vào lớp luôn. Tôi chỉ muốn nói những gì trong tâm khảm mình suy nghĩ chứ không phải nói để Ánh có bất kì một suy nghĩ gì về mình. Trong tôi hiện tại chỉ có Xuân, tôi chỉ muốn cho Ánh hiểu tất cả những vấp ngã trong đời đừng quá đặt nó nặng trong tâm trí, hãy sống cho bản thân ta để không hổ thẹn với cuộc đời và không hổ thẹn với chính mình.
Tôi vào lớp thì trống trường cũng đã điểm, không hiểu Ánh đã đi rửa mặt mũi đỡ ngấn lệ mà tập trung vào việc học chưa nữa. Tôi đã yên vị bên cạnh Xuân – Người tôi yêu, không phải bất kì người con gái nào khác.
- Này…. – Tôi quay về phía Xuân.
- Uhm. – Xuân mỉm cười.
- Cho thơm má cái… Hé hé. – Tôi nháy nháy mắt.
- Vô duyên… – Xuân nguýt dài.
- Thế hôm qua…… – Tôi lại nháy nháy mắt.
Và liền đó tôi như nhảy ngược lên vì nhói ở hông. Mọi lần Xuân toàn nhéo ở tay nhưng lần này ở thắt lung. Tôi cá với các bạn nếu bạn nào thử làm một phát vào hông hoặc vào phần thịt mềm dưới bắp tay phát là biết cảm giác thế nào ngay.
- Mày cứ để đấy lát tao xếp cho, chúng mày để kiểu gì tao cũng phải xếp lại. Nhanh rồi té đê. – Hùng Chư càu nhàu.
- Làm gì mà cán bộ suốt ngày cứ cáu kỉnh với dân thế? Chúng em có tội gì đâu? – Xuân lém lỉnh.
- Thôi, tôi là tôi không có thắng nổi các cô võ mồm, đang mệt, lạy các mẹ.
Chúng tôi cười cười nói nói một lúc đứng chờ thằng Hùng xếp xong xe rồi mới về lớp. Tôi bước vào lớp cất cặp bảo Xuân là đi rửa mặt cho mát chứ nóng quá không có chịu được.
Tôi đi được vài ba bước tiến về phía bể nước cuối trường thì lại bắt gặp Ánh. Cảnh tượng đập vào mắt tôi là cô ấy với một cậu chàng khá điển trai đang cãi nhau rất to tiếng. Tôi ngồi xuống theo dõi xem đôi này xảy ra chuyện gì, biết là không tốt nhưng vì quá tò mò nên không thể cưỡng lại được.
Một hồi cãi nhau, cũng chẳng biết là đang có chuyện gì nữa nhưng thấy chàng trai kia đá vào cái gốc cây một cái rồi bỏ đi còn Ánh thì ngồi thụp xuống gốc cây mà ôm mặt khóc. Thế quái nào mà Ánh lại yêu một thằng cha vô duyên đến thế nhỉ? Con gái dù có thế nào thì họ vẫn là phái yếu, không thể vì bất cứ lý do gì mà bỏ mặc họ như thế này.
Tôi muốn ra cổng trường mua một tập khăn giấy, dự định chạy vào đưa cô bé, mà hi vọng là có người cũng thấy như vậy, hi vọng sẽ có người đưa trước mình để mình không lâm vào cảnh khó xử. Nghĩ vậy đấy nhưng trong lòng lại chạy đi mua. Chả hiểu nổi mình.
Về đến nơi thì Ánh vẫn ngồi đó khóc, chẳng có chuyển biến gì gọi là tích cực. Giờ tôi càng chắc chắn một điều bề ngoài cô bé này càng mạnh mẽ thì bê trong càng mong manh dễ vỡ.
- Thôi nín đi. – Tôi chìa khăn giấy.
- Tôi không cần anh thương hại. – Ánh không ngẩng mặt lên mà trả lời.
- Sắp vào học rồi, cô sắp lên rồi đó.
Như nhận ra điều gì đó khác thường, nhận ra có vẻ như người đang đứng trước mình đây không phải là người đã từng to tiếng với mình Ánh giật mình ngẩng mặt lên.
Tôi nở một nụ cười với Ánh, thì cô bé lại giương đôi mắt to như mắt ếch của Ánh nhìn tôi một ánh nhìn đầy bất ngờ.
- Sao Tuấn lại ở đây? – Lấy tay gạt nước mắt Ánh nói khi chúng tôi tiếng tới một cái ghế đá cạnh ao trường.
- Tuấn tình cờ đi rửa mặt thì thấy Ánh ngồi đây khóc, không cam lòng nên chạy qua xem có chuyện gì.
- Không tin. Hay theo dõi người ta đấy. – Ánh nheo mắt hỏi móc.
- Không phải. Ánh đừng hiểu nhầm.
- Tuấn muốn biết chuyện gì có được không?
- Thôi chuyện của Ánh, Tuấn biết cũng không giải quyết được gì đâu.
- Uhm vậy thôi Tuấn cũng không hỏi nữa, đi rửa mặt rồi ta vào lớp ha.
- Tuấn về trước đi, Ánh muốn ngồi chút nữa.
- Còn 5p nữa là vào lớp rồi. Trưa về ngồi, có ai đánh thuê đâu cô nương. – Tôi đưa tay chỉ cái đồng hồ.
- Ghét thế, lại còn trêu người ta nữa. – Ánh phì cười.
- Thôi nào, mắt còn ngấn lệ kìa, đi rửa mặt mũi đi. Vào lớp không muộn. – Tôi cười hiền với Ánh.
- Uhm… Mà này Tuấn ơi. – Ánh nói khi tôi toan đứng dậy.
- Có gì thế, nói đi…..
- Ánh hỏi Tuấn phải trả lời thật nhé. Trả lời dối hoặc không thật lát đi đường vấp hòn đá ngã vỡ đầu nhé. – Ánh nháy mắt.
- Ơ cái nhà cô này ai đã đồng ý đâu mà rào quả bá đạo vậy? – Tôi giật ớ người.
- Đi mà, hỏi có câu mà cũng không trả lời. – Ánh bĩu môi phụng phịu.
- Được hỏi đi.
- Tuấn sẽ cảm thấy như thế nào khi tận mắt chứng kiến bạn gái của Tuấn đang nắm tay cười nói vui vẻ với một người con trai khác. – nói đến dây thì Ánh đột ngột mất đi vẻ tươi tỉnh lúc nãy mà lại là gương mặt u uất khó chịu.
- Tuấn nói Ánh nghĩ thế nào cho phải thì thôi. Ở đời ta luôn phải phóng tầm mắt về phía trước để thấy mình đang ở đâu trong xã hội và chuyện tình cảm nói chung mà chuyện của Ánh nói riêng thì những thứ không thuộc về mình thì không nên níu kéo…
Tôi nói rồi đứng dậy đi vào lớp luôn. Tôi chỉ muốn nói những gì trong tâm khảm mình suy nghĩ chứ không phải nói để Ánh có bất kì một suy nghĩ gì về mình. Trong tôi hiện tại chỉ có Xuân, tôi chỉ muốn cho Ánh hiểu tất cả những vấp ngã trong đời đừng quá đặt nó nặng trong tâm trí, hãy sống cho bản thân ta để không hổ thẹn với cuộc đời và không hổ thẹn với chính mình.
Tôi vào lớp thì trống trường cũng đã điểm, không hiểu Ánh đã đi rửa mặt mũi đỡ ngấn lệ mà tập trung vào việc học chưa nữa. Tôi đã yên vị bên cạnh Xuân – Người tôi yêu, không phải bất kì người con gái nào khác.
- Này…. – Tôi quay về phía Xuân.
- Uhm. – Xuân mỉm cười.
- Cho thơm má cái… Hé hé. – Tôi nháy nháy mắt.
- Vô duyên… – Xuân nguýt dài.
- Thế hôm qua…… – Tôi lại nháy nháy mắt.
Và liền đó tôi như nhảy ngược lên vì nhói ở hông. Mọi lần Xuân toàn nhéo ở tay nhưng lần này ở thắt lung. Tôi cá với các bạn nếu bạn nào thử làm một phát vào hông hoặc vào phần thịt mềm dưới bắp tay phát là biết cảm giác thế nào ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook