Anh Ấy Thực Sự Quá Yêu Tôi
-
Chương 10: Tôi chỉ tạo nhóm với Lục Viễn
"Lục Viễn là ai?"
Lưu Tông Lương lần đầu nghe thấy tên này, ông ta không phụ trách nhóm thực tập sinh này.
Một nhân viên ở bộ phận kế hoạch lập tức khẽ giới thiệu với ông ta, Lưu Tông Lương suy nghĩ rồi dặn dò: "Gọi cậu ta lên đây một chuyến."
Lưu Tông Lương thực tế chỉ làm cho có, bạn cùng nhóm với Giang Nguyên đã sớm được công ty quyết định, gọi ai đến cũng không có tác dụng, nhưng nếu Giang Nguyên đã mở miệng thì ông ta cũng phải nể mặt.
Nhân viên gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Giang Nguyên nhìn cách cửa mở rộng, càng nghĩ càng đắc ý.
Sau khi cậu sống lại thì càng ngày càng thông minh.
Ba tháng nữa là Lục Viễn sẽ debut, nghĩa là vẫn còn phải nghèo khổ thêm ba tháng, nếu tạo nhóm với anh, anh sẽ không cần đội nắng đạp xe nữa.
Lục Viễn yêu cậu như vậy, cậu dẫn anh cùng đi kiếm tiền là chuyện đương nhiên.
Bên trong phòng luyện tập, giáo viên thanh nhạc đang giảng bài thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Giáo viên thanh nhạc giơ tay ý bảo dừng lại, nói về phía cửa: "Mời vào."
Nhân viên bộ phận kế hoạch đẩy cửa ra, đứng ở cửa nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Viễn, anh ta cười nói: "Lục Viễn, đi theo tôi đến phòng họp."
Những thực tập sinh khác lập tức nhìn về phía Lục Viễn một cách hâm mộ, người của bộ phận kế hoạch đến gọi thì gần như xác định có thể được debut.
Ánh mắt Lục Viễn xẹt qua vẻ kinh ngạc, anh bình tĩnh đi ra ngoài.
Đến phòng họp, Lục Viễn thấy Giang Nguyên, lập tức có suy nghĩ trong lòng.
Đoạn thời gian trước, nhóm thực tập sinh có đồn là Giang Nguyên muốn thành lập một nhóm nam.
Hơn nữa gần đây Giang Nguyên hay qua lại với Lục Viễn, xem ra là đang cân nhắc anh.
Cửa thang máy ngoài phòng họp kêu "ting" một cái, tai Giang Nguyên vẫn đang dựng thẳng, nghe thấy tiếng động bèn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như đang thờ ơ.
Không được để Lục Viễn biết cậu tìm anh để lập nhóm, càng không thể để Lục Viễn phát hiện là cậu rất mong chờ.
Tuyệt đối không được để cho Lục Viễn ảo tưởng, cậu phải tuyệt tình lên!
Đầu khác của bàn hội nghị, Lưu Tông Lương nhìn Lục Viễn từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu.
Vẻ ngoài rất xuất sắc, chưa biết năng lực nghiệp vụ như nào.
Vốn Lưu Tông Lương chỉ hơi có hứng thú, hiện tại ông ta lại thật sự muốn nhìn thực lực của Lục Viễn.
Ông ta hỏi: "Biết hát
Lưu Tông Lương lần đầu nghe thấy tên này, ông ta không phụ trách nhóm thực tập sinh này.
Một nhân viên ở bộ phận kế hoạch lập tức khẽ giới thiệu với ông ta, Lưu Tông Lương suy nghĩ rồi dặn dò: "Gọi cậu ta lên đây một chuyến."
Lưu Tông Lương thực tế chỉ làm cho có, bạn cùng nhóm với Giang Nguyên đã sớm được công ty quyết định, gọi ai đến cũng không có tác dụng, nhưng nếu Giang Nguyên đã mở miệng thì ông ta cũng phải nể mặt.
Nhân viên gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Giang Nguyên nhìn cách cửa mở rộng, càng nghĩ càng đắc ý.
Sau khi cậu sống lại thì càng ngày càng thông minh.
Ba tháng nữa là Lục Viễn sẽ debut, nghĩa là vẫn còn phải nghèo khổ thêm ba tháng, nếu tạo nhóm với anh, anh sẽ không cần đội nắng đạp xe nữa.
Lục Viễn yêu cậu như vậy, cậu dẫn anh cùng đi kiếm tiền là chuyện đương nhiên.
Bên trong phòng luyện tập, giáo viên thanh nhạc đang giảng bài thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Giáo viên thanh nhạc giơ tay ý bảo dừng lại, nói về phía cửa: "Mời vào."
Nhân viên bộ phận kế hoạch đẩy cửa ra, đứng ở cửa nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Viễn, anh ta cười nói: "Lục Viễn, đi theo tôi đến phòng họp."
Những thực tập sinh khác lập tức nhìn về phía Lục Viễn một cách hâm mộ, người của bộ phận kế hoạch đến gọi thì gần như xác định có thể được debut.
Ánh mắt Lục Viễn xẹt qua vẻ kinh ngạc, anh bình tĩnh đi ra ngoài.
Đến phòng họp, Lục Viễn thấy Giang Nguyên, lập tức có suy nghĩ trong lòng.
Đoạn thời gian trước, nhóm thực tập sinh có đồn là Giang Nguyên muốn thành lập một nhóm nam.
Hơn nữa gần đây Giang Nguyên hay qua lại với Lục Viễn, xem ra là đang cân nhắc anh.
Cửa thang máy ngoài phòng họp kêu "ting" một cái, tai Giang Nguyên vẫn đang dựng thẳng, nghe thấy tiếng động bèn lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như đang thờ ơ.
Không được để Lục Viễn biết cậu tìm anh để lập nhóm, càng không thể để Lục Viễn phát hiện là cậu rất mong chờ.
Tuyệt đối không được để cho Lục Viễn ảo tưởng, cậu phải tuyệt tình lên!
Đầu khác của bàn hội nghị, Lưu Tông Lương nhìn Lục Viễn từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu.
Vẻ ngoài rất xuất sắc, chưa biết năng lực nghiệp vụ như nào.
Vốn Lưu Tông Lương chỉ hơi có hứng thú, hiện tại ông ta lại thật sự muốn nhìn thực lực của Lục Viễn.
Ông ta hỏi: "Biết hát
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook