Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
-
Chương 63
Thích 63. Chờ khi có cái thứ hai, cậu sẽ ăn.
«Bảy»
Sau hôm đó, Thường Thu Trạch có thể thường xuyên thấy Chu Tuyển xuất hiện bên ngoài ký túc xá.
Tuy lần nào cũng là bị Mạnh Sơ Vũ gắng sức kéo ra, nhìn có vẻ không tự nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài.
Cô nhóc họ Mạnh kia cũng giỏi, bay lượn khắp nơi như con bướm, Chu Tuyển cũng bị cô bé kéo chạy khắp nơi, một chốc gấp máy bay giấy ở chỗ này, một chốc lại đánh cờ năm quân ở chỗ kia.
Hôm nay Thường Thu Trạch vừa không để ý đã không thấy bóng dáng Chu Tuyển đâu, hỏi bảo mẫu mới biết đám trẻ đã đi công viên bên cạnh cô nhi viện.
Thường Thu Trạch vui mừng vì Chu Tuyển chịu ra ngoài, nhưng nhớ đến công viên có hồ nước lại hơi lo lắng.
Thằng bé trước khi bị nhà họ Chu trả về đã rơi xuống nước, thời gian đầu ngày nào cũng gặp ác mộng, nhìn thấy nước sâu là chảy mồ hôi đầm đìa.
Dù có bảo mẫu đi theo nhưng Thường Thu Trạch vẫn không yên tâm nên định ra xem bọn nhỏ.
Hiếm lắm mới được đi hóng gió một chuyến, bọn trẻ trong công viên nghịch ngợm, chạy tới chạy lui mồ hôi nhễ nhại, mấy cô bảo mẫu bắt người như bắt gà, bảo bọn chúng chạy chậm thôi cẩn thận vào.
Từ cầu trượt đến máy xoay eo, máy tập đi bộ trên không đều bị bọn nhỏ chiếm hết, Thường Thu Trạch quét mắt tìm kiếm một vòng, thấy Chu Tuyển trong bóng râm —
Vẫn phải khen cô nhóc Mạnh Sơ Vũ thông minh, biết chỗ cầu trượt nắng nên giành chỗ phong thủy thế này chơi xích đu. Ebo ok tr uy en. Ne t
Có tất cả hai cái xích đu, Mạnh Sơ Vũ một cái, Văn Âm một cái, Chu Tuyển và Đàm Tần đứng sau làm cu li.
Thấy Văn Âm bên cạnh được Đàm Tần đẩy lên rất cao, Mạnh Sơ Vũ chỉ vào xích đu của hai người, quay đầu nói với Chu Tuyển: “Em cũng muốn cao như thế!”
“Em không được.” Chu Tuyển vẫn vô cảm từ tốn đẩy xích đu.
“Tại sao? Rõ ràng là anh không được ý, anh yếu xìu!” Mạnh Sơ Vũ dẩu miệng.
Chu Tuyển dùng sức đẩy xích đu một cái.
“A —-!”
Mông Mạnh Sơ Vũ nhấc một nửa khỏi xích đu, thét chói tai túm chặt lấy dây thừng.
Lúc cô bé sắp ngã xuống, Chu Tuyển vững vàng đỡ cô lại.
Dì bảo mẫu đứng cách đó không xa định chạy tới đỡ, cuống cuồng chạy được nửa đường thì bật cười dừng lại.
Đàm Tần và Văn Âm bên cạnh cũng cười ha hả.
Xích đu hạ xuống, Mạnh Sơ Vũ vỗ vỗ ngực, quay đầu liếc nhìn Chu Tuyển, xoa mũi không nói gì.
Thấy mấy đứa trẻ chơi đùa vui vẻ, Thường Thu Trạch yên tâm, nói chuyện với bảo mẫu vài câu rồi đi dạo quanh một vòng xem những đứa trẻ khác, sau đó rời khỏi công viên.
Ở khu xích đu, Mạnh Sơ Vũ vì màn “tự hủy” vừa rồi mà sợ chết khiếp, bỗng hơi muốn đi WC.
Nhưng ngại nói mình vì sợ nên muốn đi WC, suy nghĩ rồi quay đầu lại hỏi Văn Âm: “Chị có muốn đi vệ sinh không?”
“Chị không.” Văn Âm lắc đầu.
“Hồi nãy hình như em uống nhiều chè đậu xanh quá…” Mạnh Sơ Vũ thì thầm.
“Chị đi cùng em!” Văn Âm lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, nói với hai cậu trai là cô bé muốn đi vệ sinh, kéo Mạnh Sơ Vũ chạy về nhà vệ sinh công cộng ở phía bắc công viên.
Vội vàng đi vào nhà vệ sinh, Mạnh Sơ Vũ thoải mái hơn nhiều, rửa tay ở bồn rửa tay xong, ra ngoài thấy Văn Âm đang ngồi xổm trước bụi hoa hái hoa.
“Hoa ở đây đẹp ghê, bọn mình hái vài bông về đi!” Văn Âm vẫy tay với cô.
“Vâng ạ!” Mạnh Sơ Vũ cũng ngồi xổm xuống theo.
Đường về, hai cô bé chọn đường có hoa để đi, lang thang hái hoa một hồi lâu, mỗi người ôm một bó hoa đầy màu sắc.
Vui vẻ vòng từ đường nhỏ ra, đang nói về sẽ tìm một bình hoa thật đẹp, bỗng nghe thấy một tiếng kêu đầy sợ hãi.
Quay đầu lại, thấy một cậu bé trong cô nhi viện đạp xe đạp bốn bánh không biết sao lại không dừng được, lao thẳng về phía hồ nước, đâm vỡ lan can bảo vệ bằng gỗ, cả người và xe rơi xuống hồ nước.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm hoảng sợ, đồng loạt ngơ ngác tại chỗ.
Còn chưa phản ứng lại được đã thấy vài cậu trai chạy tới.
Đàm Tần hô về sau: “Mau tới giúp!”
“Tớ đi gọi thầy cô!” Một cậu cất bước chạy như bay về phía nam công viên.
“Tớ đi tìm cây gậy trúc!” Một cậu khác vội vàng chạy đi.
Đàm Tần và một cậu trai còn lại nằm trên bờ định kéo nam sinh kia lên, nhưng thấy người dưới hồ càng vùng vẫy càng chìm nhanh hơn, trôi xa hơn, kéo không nổi.
May thay, cậu bé vừa rồi chạy đi rất nhanh tìm được trong phòng để dụng cụ dọn dẹp một cây gậy trúc có lưới.
Đàm Tần nhận cây gậy trúc đưa xuống hồ nước: “Bám vào đây mau, bọn tớ kéo cậu lên!”
“Bọn mình cũng đi giúp đi!” Mạnh Sơ Vũ hoàn hồn, vội vàng ném bó hoa trong tay xuống, kéo Văn Âm chạy đến hồ nước, vừa ra khỏi đường nhỏ thì gặp Chu Tuyển đứng bất động ở ven đường cách đó không xa.
Mạnh Sơ Vũ vẫy tay với cậu, muốn gọi cậu cùng đến cứu người, lại phát hiện hình như Chu Tuyển không nhìn thấy mình, nhìn chằm chằm người trong hồ nước rồi lùi về sau hai bước, xoay người vội vàng rời đi.
Mạnh Sơ Vũ, Văn Âm và nhóm người Đàm Tần hợp lục dùng túi lưới trên đầu cây gậy trúc giữ được cậu bé bị rơi xuống lại, tranh thủ thời gian, đợi bảo mẫu đến giải cứu.
Tuy cuối cùng không gặp nguy hiểm gì nhưng vì chuyện bất ngờ xảy ra này, đám trẻ đến công viên hóng gió vẫn được đưa về cô nhi viện sớm hơn.
Cậu bé rơi xuống hồ nước bị thương khi đụng phải lan can, được Thường Thu Trạch đưa đến bệnh viện.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm mồ hôi đầm đìa quay lại cô nhi viện, chưa hết sợ hãi ngồi hong quạt ở phòng học, đang nói về chuyện vừa rồi thì thấy Hoàng Quế Phân đi đến, hỏi hai cô bé Chu Tuyển đang ở đâu.
Mạnh Sơ Vũ nhớ tới chuyện Chu Tuyển quay đầu chạy đi, bĩu môi nói: “Bà ơi, lúc ở hồ nước anh ấy chạy đi rồi, không đi cùng bọn cháu ạ.”
Hoàng Quế Phân lẩm bẩm một câu “Chết rồi”, dẫn theo hai bảo mẫu rời khỏi phòng học, trở lại công viên, chia nhau tìm kiếm xung quanh hồ nước.
“Tiểu Tuyển —”
“Tiểu Tuyển, bà đây, cháu nghe thấy thì lên tiếng cho bà biết —”
Hoàng Quế Phân vừa đi vừa gọi, đi qua một ngã rẽ, bỗng thấy một bóng người co rúm ở chân tường cuối đường nhỏ, vội vàng chạy đến.
Đến gần mới thấy mặt cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm đầu gối run rẩy.
Hoàng Quế Phân ngồi xổm xuống, cuống quít vỗ lưng cậu: “Tiểu Tuyển, không sao, đừng sợ, bà đây rồi.”
«Tám»
Tối về nhà, trên bàn ăn, Phương Mạn Trân nghe Mạnh Chu Bình kể lại chuyện ở cô nhi viện, nghĩ còn thấy sợ hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Đang yên đang lành con chạy đến cạnh hồ nước làm gì? Mẹ đã nói với con là không được ra mấy chỗ như bờ sông cơ mà.”
“Con đi vệ sinh về, thấy có người rơi xuống nên mới đi giúp, chú dì ở cô nhi viện còn khen bọn con thông minh với dũng cảm cơ!”
“Các con đứng trên bờ cứu người là đúng, nhưng không phải là không có nguy hiểm, nhỡ chẳng may không kéo được người ta lên mà bị kéo xuống theo thì làm sao?”
“Bọn con có năm người, người nhiều sức lớn, không bị kéo xuống đâu mẹ!” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu.
“Thế cũng chỉ là năm đứa trẻ con, nhất là con là con gái, không khỏe bằng con trai, về sau có gặp chuyện như thế thì không được tùy tiện xông lên, phải bảo vệ bản thân mình trước mới cứu được người khác, con biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ rồi hỏi, “Mẹ ơi, thế chạy đi có đúng không ạ?”
“Chạy đi gọi người lớn thì tất nhiên là đúng rồi.”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Có người đi gọi thầy cô rồi, thầy cô cũng đến rồi. Nhưng mà anh ấy không đi gọi thầy cô, chỉ chạy đi một mình thôi.”
“Vậy thì không đúng, nếu gặp người cần giúp mà mình không đủ năng lực, thì nên đi tìm người có năng lực đến giúp.”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu, nhíu mày.
Chiều hôm sau, thời gian phát quà vặt của cô nhi viện, Hoàng Quế Phân thấy Chu Tuyển hôm nay không ra khỏi ký túc xá, bưng một bát chè đậu xanh cho cậu.
Dùng chìa khóa mở cửa, thấy cậu bé đang quay lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
“Bà làm cháu tỉnh ngủ hả?” Hoàng Quế Phân nhỏ giọng hỏi.
Chu Tuyển lắc đầu, ngồi dậy từ trên giường: “Cháu không ngủ ạ.”
Hoàng Quế Phân đặt bát chè đậu xanh lên tủ đầu giường.
“Vậy sao cháu không ra ngoài?” Hoàng Quế Phân nhìn sắc mặt cậu, có vẻ đã trở lại bình thường, “Cháu vẫn khó chịu trong người hả?”
“Không ạ,” Chu Tuyển lắc đầu, “Hôm nay không có ai rủ cháu ra ngoài chơi.”
Hoàng Quế Phân cười chỉ ra ngoài: “Hôm nay ông cháu không cho mọi người đi công viên mà cầm một sợi dây thừng to ơi là to cho mọi người nhảy. Mọi người đang tập trung ở sân trước đó, đông người lộn xộn, cháu đi ra mọi người sẽ rủ cháu chơi thôi.”
“Mọi người đều ở đó ạ?”
“Đúng rồi, cô bé ngày nào cũng rủ cháu đi chơi đang nhảy dây ở sân trước đó.”
Chu Tuyển gật gật đầu, uống hết bát chè đậu xanh, vén màn nhìn ra ngoài, do dự ra khỏi phòng.
Đến sân trước, thấy hai cậu trai đang dùng sức quăng dây thừng, Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm đứng ở phía sau một hàng người dài, vừa xếp hàng vừa trò chuyện.
Chu Tuyển đứng xa xa một lát, phát hiện hình như cô không chú ý đến mình, đến gần cô.
Lại thấy Mạnh Sơ Vũ vừa nhìn thấy mình lập tức ngừng cười.
Nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cô lại ngoảnh đi, tập trung nhìn về phía dây thừng.
Chu Tuyển chớp chớp mắt, đứng đợi một lát, thấy cô bé không nhìn mình thêm lần nào nữa, đi về cuối hàng.
Trong đám đông, Văn Âm vỗ vỗ vai Mạnh Sơ Vũ: “Sao thế, hai người cãi nhau à?”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu.
“Vậy sao em lại lờ anh ấy đi?”
Mạnh Sơ Vũ nhíu nhíu mày: “Vì hôm qua anh ấy không dũng cảm?”
“Hả?” Hôm qua Văn Âm không để ý đến sự xuất hiện của Chu Tuyển.
“Dù sao thì hôm nay em cũng không thích anh ấy.” Mạnh Sơ Vũ mếu máo.
Văn Âm bị cô chọc cười: “Thế sau hôm nay thì sao?”
“Để xem sau này anh ấy có dũng cảm hay không.”
Dòng người tiến về phía trước, rất nhanh đã đến lượt Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm, hai người nhảy lên theo nhịp dây thừng, nhảy qua, lại xếp hàng về phía sau hàng.
Thấy sau đó không lâu Chu Tuyển cũng nhẹ nhàng nhảy qua, Văn Âm chỉ vào cậu hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Em xem anh ấy dũng cảm lắm mà?”
“Không phải dũng cảm như thế.” Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc lắc đầu.
Văn Âm gãi đầu không hiểu, nhảy thêm mấy vòng nữa, thấy Mạnh Sơ Vũ vẫn không quan tâm đến Chu Tuyển, Chu Tuyển một mình hình như thấy chán, nói với người đang cầm dây đổi cho cậu cầm, nhận công việc tốn sức này.
Mạnh Sơ Vũ lúc này lại nói nhảy mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.
Văn Âm đành phải rời đi theo Mạnh Sơ Vũ, lúc quay đầu lại thấy Chu Tuyển cầm dây thừng, nhìn bóng lưng Mạnh Sơ Vũ chậm rãi cụp mắt.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm đến phòng học múc một bát chè đậu xanh uống, hong quạt cho hết mồ hôi.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Mạnh Sơ Vũ móc ra từ túi nhỏ một ít đồ ăn vặt chia cho Văn Âm.
Ăn mấy viên ô mai, chua ê cả răng, Mạnh Sơ Vũ lại lấy bánh tinh cầu nằm sâu nhất dưới túi ra, chia cho Văn Âm mỗi người một cốc.
Hai người dùng thìa nhỏ ăn bánh tinh cầu, thấy Chu Tuyển cũng tới phòng học.
Thấy cậu đứng bần thần ngoài cửa một lát, đi đến thùng canh múc một bát chè đậu xanh, bưng bát ngồi xuống gần bọn họ, Văn Âm thì thầm hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Em không quan tâm đến anh ấy thật hả?”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu xúc bánh tinh cầu, liếc mắt nhìn Chu Tuyển ngồi lẻ loi bên cạnh, nhíu mày.
Nghĩ, nghĩ mãi, cô đút tay vào túi, nắm lấy cốc bánh tinh cầu cuối cùng mà hôm nay mình mang đến.
“Khát chết mất khát chết mất!” Ngay khi Mạnh Sơ Vũ do dự, bầu không khí yên tĩnh trong phòng học bỗng bị phá vỡ — Đàm Tần ôm bóng rổ ùa vào như một cơn gió, mở nắp thùng canh, phát hiện bên trong trống trơn: “Hết rồi á?”
Chu Tuyển bên cạnh ngẩng đầu lên, đẩy bát chè đậu xanh cuối cùng mình múc ra: “Tớ chưa uống, cho cậu đấy.”
Đàm Tần nhận bát chè, ừng ực uống một hơi cạn sạch.
Sau lần thấy việc nghĩa cùng nhau hăng hái làm ngày hôm qua, Mạnh Sơ Vũ vẫn chưa gặp lại Đàm Tần, nhìn băng cá nhân trong bàn tay cậu, không biết có phải là bị gậy trúc làm xước tay hay không.
Chú ý tới ánh mắt của cô bé, Đàm Tần nhìn về phía này: “Ăn gì đó em Tiểu Mạnh?”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn qua, đáp: “Bánh tinh cầu ạ.”
“Có của anh không?”
Nhìn băng cá nhân trong lòng bàn tay cậu, Mạnh Sơ Vũ cầm cốc bánh tinh cầu cuối cùng trong túi đưa cho cậu.
Đàm Tần lười dùng thìa, xé thẳng nắp, đổ vào miệng.
Văn Âm nhìn cậu lôi thôi lếch thếch, ngoảnh đầu sang một bên.
Vừa ngoảnh sang mới phát hiện không biết Chu Tuyển đã rời đi từ lúc nào.
Sau khi Đàm Tần rời đi, phòng học lại trở về yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ ăn hết bánh tinh cầu, ôm má nhàm chán bắt đầu ngẩn người.
Văn Âm thấy cô không chơi với Chu Tuyển cũng không có việc gì làm, đề nghị: “Mình lại đi nhảy dây đi!”
Mạnh Sơ Vũ trong lòng có tâm sự, ngoài mặt không có hứng thú nhưng vẫn gật đầu, đi theo Văn Âm ra khỏi phòng học, quay lại sân trước.
Người nhảy dây vắng hơn vừa rồi một chút, rất nhiều người đã nhảy mệt, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm nhanh chóng xếp hàng.
Thấy sắp đến lượt mình, Mạnh Sơ Vũ vẫn còn bần thần, Văn Âm nhắc nhở cô: “Sắp đến bọn mình rồi!”
“Vâng.” Mạnh Sơ Vũ chuẩn bị tư thế hướng về phía trước, vừa nhấc chân, bỗng thấy bóng lưng Chu Tuyển đằng xa lẳng lặng đi về phía ký túc xá, mất tập trung một chút đã vướng chân vào dây, ngã mạnh xuống nền xi măng.
“Á!” Cậu bé quăng dây vội dừng lại.
“Không sao chứ?” Văn Âm và mấy đứa trẻ bên cạnh ùa lên đỡ.
Mạnh Sơ Vũ ngã đến ngơ ngác, được mọi người đỡ dậy mới nhận ra đầu gối mình đã chảy máu đầm đìa, đau đớn khóc òa lên.
«Chín»
Sau hôm đó, những đứa trẻ trong cô nhi viện không gặp lại Mạnh Sơ Vũ nữa.
Mấy ngày trước mọi người đều biết Mạnh Sơ Vũ chắc chắn đang dưỡng thương, không thấy lạ, nhưng sắp qua một tuần cũng không thấy cô bé, Văn Âm cầm đầu mấy đứa trẻ đi hỏi Mạnh Chu Bình, sao Mạnh Sơ Vũ không đến.
Mạnh Chu Bình ngượng ngùng nói với bọn trẻ rằng — Vì cô nhóc nhà ông một chốc dũng cảm cứu người, một chốc lại nhảy dây ngã bị thương, mẹ cô nhóc sợ mấy đứa trẻ ở đây nghịch quá nên không cho cô nhóc đến nữa.
Đành phải nói với mọi người, đầu gối cô bé vẫn chưa lành hẳn, dạo này trời mưa liên miên, sợ đi đường trơn trượt lại ngã nữa sẽ có sẹo, nên để cô bé ở nhà.
Nam Hoài mùa mưa quả thực rất hay đổ mưa bất chợt, cực kỳ dữ dội. Mọi người nghĩ có lý, bảo Mạnh Sơ Vũ nghỉ ngơi thật tốt.
Từng ngày trôi qua, ban đầu còn có vài đứa trẻ ngày ngày hỏi thăm tin tức Mạnh Sơ Vũ, qua một thời gian, cũng chỉ còn Văn Âm hỏi han.
Lại qua một thời gian nữa, đến Văn Âm cũng dần không hỏi nữa.
Quỹ đạo cuộc đời của mọi người dường như chẳng đổi khác gì vì thiếu đi một người, nên học vẫn học, nên chơi vẫn chơi, dần dần quên đi, cô nhi viện đã từng có một cô bé rất đáng yêu.
Chỉ có một người, vì cô bé ấy rời khỏi nơi u ám đi đến dưới ánh mặt trời, lại vì cô bé ấy từ dưới ánh mặt trời trở về nơi u ám.
Thường Thu Trạch lại thấy một thời gian rất lâu Chu Tuyển không ra khỏi cửa, ngày ngày đến ký túc xá thăm cậu, lần nào cũng nghe cậu hỏi một câu: “Ông ơi, ngày mai trời có mưa không ạ?”
Ban đầu Thường Thu Trạch tưởng rằng cậu ngại ngày mưa khó chịu, sau vài lần mới phát hiện, dường như không phải cậu bé đang mong trời nắng, mà hy vọng ngày nào trời cũng mưa.
Thường Thu Trạch thấy lạ mà hỏi: “Sao còn ngóng trời mưa thế?”
Đứa trẻ không biết trong lòng nghĩ gì, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Vì mưa sẽ có lý do để không ra ngoài.”
Thường Thu Trạch không hiểu, thấy mấy hôm nay cậu bé cứ nhìn cốc bánh tinh cầu trên bàn mà không ăn, chỉ chỉ rồi nhắc nhở: “Hôm nay nóng lắm, cháu mà không ăn là sô-cô-la sẽ chảy đấy.”
Chu Tuyển nhìn cốc bánh tinh cầu rồi gật đầu.
Lần đầu tiên có được, cậu không muốn nhận, sau này muốn nhận, lại không ai cho cậu.
Cậu biết bánh tinh cầu sẽ tan mất.
Nhưng cậu chỉ có một cái, ăn hết sẽ không còn nữa.
Chờ khi có cái thứ hai, cậu sẽ ăn.
— Kết thúc phần thời thơ ấu.
- -----oOo------
«Bảy»
Sau hôm đó, Thường Thu Trạch có thể thường xuyên thấy Chu Tuyển xuất hiện bên ngoài ký túc xá.
Tuy lần nào cũng là bị Mạnh Sơ Vũ gắng sức kéo ra, nhìn có vẻ không tự nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài.
Cô nhóc họ Mạnh kia cũng giỏi, bay lượn khắp nơi như con bướm, Chu Tuyển cũng bị cô bé kéo chạy khắp nơi, một chốc gấp máy bay giấy ở chỗ này, một chốc lại đánh cờ năm quân ở chỗ kia.
Hôm nay Thường Thu Trạch vừa không để ý đã không thấy bóng dáng Chu Tuyển đâu, hỏi bảo mẫu mới biết đám trẻ đã đi công viên bên cạnh cô nhi viện.
Thường Thu Trạch vui mừng vì Chu Tuyển chịu ra ngoài, nhưng nhớ đến công viên có hồ nước lại hơi lo lắng.
Thằng bé trước khi bị nhà họ Chu trả về đã rơi xuống nước, thời gian đầu ngày nào cũng gặp ác mộng, nhìn thấy nước sâu là chảy mồ hôi đầm đìa.
Dù có bảo mẫu đi theo nhưng Thường Thu Trạch vẫn không yên tâm nên định ra xem bọn nhỏ.
Hiếm lắm mới được đi hóng gió một chuyến, bọn trẻ trong công viên nghịch ngợm, chạy tới chạy lui mồ hôi nhễ nhại, mấy cô bảo mẫu bắt người như bắt gà, bảo bọn chúng chạy chậm thôi cẩn thận vào.
Từ cầu trượt đến máy xoay eo, máy tập đi bộ trên không đều bị bọn nhỏ chiếm hết, Thường Thu Trạch quét mắt tìm kiếm một vòng, thấy Chu Tuyển trong bóng râm —
Vẫn phải khen cô nhóc Mạnh Sơ Vũ thông minh, biết chỗ cầu trượt nắng nên giành chỗ phong thủy thế này chơi xích đu. Ebo ok tr uy en. Ne t
Có tất cả hai cái xích đu, Mạnh Sơ Vũ một cái, Văn Âm một cái, Chu Tuyển và Đàm Tần đứng sau làm cu li.
Thấy Văn Âm bên cạnh được Đàm Tần đẩy lên rất cao, Mạnh Sơ Vũ chỉ vào xích đu của hai người, quay đầu nói với Chu Tuyển: “Em cũng muốn cao như thế!”
“Em không được.” Chu Tuyển vẫn vô cảm từ tốn đẩy xích đu.
“Tại sao? Rõ ràng là anh không được ý, anh yếu xìu!” Mạnh Sơ Vũ dẩu miệng.
Chu Tuyển dùng sức đẩy xích đu một cái.
“A —-!”
Mông Mạnh Sơ Vũ nhấc một nửa khỏi xích đu, thét chói tai túm chặt lấy dây thừng.
Lúc cô bé sắp ngã xuống, Chu Tuyển vững vàng đỡ cô lại.
Dì bảo mẫu đứng cách đó không xa định chạy tới đỡ, cuống cuồng chạy được nửa đường thì bật cười dừng lại.
Đàm Tần và Văn Âm bên cạnh cũng cười ha hả.
Xích đu hạ xuống, Mạnh Sơ Vũ vỗ vỗ ngực, quay đầu liếc nhìn Chu Tuyển, xoa mũi không nói gì.
Thấy mấy đứa trẻ chơi đùa vui vẻ, Thường Thu Trạch yên tâm, nói chuyện với bảo mẫu vài câu rồi đi dạo quanh một vòng xem những đứa trẻ khác, sau đó rời khỏi công viên.
Ở khu xích đu, Mạnh Sơ Vũ vì màn “tự hủy” vừa rồi mà sợ chết khiếp, bỗng hơi muốn đi WC.
Nhưng ngại nói mình vì sợ nên muốn đi WC, suy nghĩ rồi quay đầu lại hỏi Văn Âm: “Chị có muốn đi vệ sinh không?”
“Chị không.” Văn Âm lắc đầu.
“Hồi nãy hình như em uống nhiều chè đậu xanh quá…” Mạnh Sơ Vũ thì thầm.
“Chị đi cùng em!” Văn Âm lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, nói với hai cậu trai là cô bé muốn đi vệ sinh, kéo Mạnh Sơ Vũ chạy về nhà vệ sinh công cộng ở phía bắc công viên.
Vội vàng đi vào nhà vệ sinh, Mạnh Sơ Vũ thoải mái hơn nhiều, rửa tay ở bồn rửa tay xong, ra ngoài thấy Văn Âm đang ngồi xổm trước bụi hoa hái hoa.
“Hoa ở đây đẹp ghê, bọn mình hái vài bông về đi!” Văn Âm vẫy tay với cô.
“Vâng ạ!” Mạnh Sơ Vũ cũng ngồi xổm xuống theo.
Đường về, hai cô bé chọn đường có hoa để đi, lang thang hái hoa một hồi lâu, mỗi người ôm một bó hoa đầy màu sắc.
Vui vẻ vòng từ đường nhỏ ra, đang nói về sẽ tìm một bình hoa thật đẹp, bỗng nghe thấy một tiếng kêu đầy sợ hãi.
Quay đầu lại, thấy một cậu bé trong cô nhi viện đạp xe đạp bốn bánh không biết sao lại không dừng được, lao thẳng về phía hồ nước, đâm vỡ lan can bảo vệ bằng gỗ, cả người và xe rơi xuống hồ nước.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm hoảng sợ, đồng loạt ngơ ngác tại chỗ.
Còn chưa phản ứng lại được đã thấy vài cậu trai chạy tới.
Đàm Tần hô về sau: “Mau tới giúp!”
“Tớ đi gọi thầy cô!” Một cậu cất bước chạy như bay về phía nam công viên.
“Tớ đi tìm cây gậy trúc!” Một cậu khác vội vàng chạy đi.
Đàm Tần và một cậu trai còn lại nằm trên bờ định kéo nam sinh kia lên, nhưng thấy người dưới hồ càng vùng vẫy càng chìm nhanh hơn, trôi xa hơn, kéo không nổi.
May thay, cậu bé vừa rồi chạy đi rất nhanh tìm được trong phòng để dụng cụ dọn dẹp một cây gậy trúc có lưới.
Đàm Tần nhận cây gậy trúc đưa xuống hồ nước: “Bám vào đây mau, bọn tớ kéo cậu lên!”
“Bọn mình cũng đi giúp đi!” Mạnh Sơ Vũ hoàn hồn, vội vàng ném bó hoa trong tay xuống, kéo Văn Âm chạy đến hồ nước, vừa ra khỏi đường nhỏ thì gặp Chu Tuyển đứng bất động ở ven đường cách đó không xa.
Mạnh Sơ Vũ vẫy tay với cậu, muốn gọi cậu cùng đến cứu người, lại phát hiện hình như Chu Tuyển không nhìn thấy mình, nhìn chằm chằm người trong hồ nước rồi lùi về sau hai bước, xoay người vội vàng rời đi.
Mạnh Sơ Vũ, Văn Âm và nhóm người Đàm Tần hợp lục dùng túi lưới trên đầu cây gậy trúc giữ được cậu bé bị rơi xuống lại, tranh thủ thời gian, đợi bảo mẫu đến giải cứu.
Tuy cuối cùng không gặp nguy hiểm gì nhưng vì chuyện bất ngờ xảy ra này, đám trẻ đến công viên hóng gió vẫn được đưa về cô nhi viện sớm hơn.
Cậu bé rơi xuống hồ nước bị thương khi đụng phải lan can, được Thường Thu Trạch đưa đến bệnh viện.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm mồ hôi đầm đìa quay lại cô nhi viện, chưa hết sợ hãi ngồi hong quạt ở phòng học, đang nói về chuyện vừa rồi thì thấy Hoàng Quế Phân đi đến, hỏi hai cô bé Chu Tuyển đang ở đâu.
Mạnh Sơ Vũ nhớ tới chuyện Chu Tuyển quay đầu chạy đi, bĩu môi nói: “Bà ơi, lúc ở hồ nước anh ấy chạy đi rồi, không đi cùng bọn cháu ạ.”
Hoàng Quế Phân lẩm bẩm một câu “Chết rồi”, dẫn theo hai bảo mẫu rời khỏi phòng học, trở lại công viên, chia nhau tìm kiếm xung quanh hồ nước.
“Tiểu Tuyển —”
“Tiểu Tuyển, bà đây, cháu nghe thấy thì lên tiếng cho bà biết —”
Hoàng Quế Phân vừa đi vừa gọi, đi qua một ngã rẽ, bỗng thấy một bóng người co rúm ở chân tường cuối đường nhỏ, vội vàng chạy đến.
Đến gần mới thấy mặt cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, ôm đầu gối run rẩy.
Hoàng Quế Phân ngồi xổm xuống, cuống quít vỗ lưng cậu: “Tiểu Tuyển, không sao, đừng sợ, bà đây rồi.”
«Tám»
Tối về nhà, trên bàn ăn, Phương Mạn Trân nghe Mạnh Chu Bình kể lại chuyện ở cô nhi viện, nghĩ còn thấy sợ hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Đang yên đang lành con chạy đến cạnh hồ nước làm gì? Mẹ đã nói với con là không được ra mấy chỗ như bờ sông cơ mà.”
“Con đi vệ sinh về, thấy có người rơi xuống nên mới đi giúp, chú dì ở cô nhi viện còn khen bọn con thông minh với dũng cảm cơ!”
“Các con đứng trên bờ cứu người là đúng, nhưng không phải là không có nguy hiểm, nhỡ chẳng may không kéo được người ta lên mà bị kéo xuống theo thì làm sao?”
“Bọn con có năm người, người nhiều sức lớn, không bị kéo xuống đâu mẹ!” Mạnh Sơ Vũ lắc đầu.
“Thế cũng chỉ là năm đứa trẻ con, nhất là con là con gái, không khỏe bằng con trai, về sau có gặp chuyện như thế thì không được tùy tiện xông lên, phải bảo vệ bản thân mình trước mới cứu được người khác, con biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ rồi hỏi, “Mẹ ơi, thế chạy đi có đúng không ạ?”
“Chạy đi gọi người lớn thì tất nhiên là đúng rồi.”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Có người đi gọi thầy cô rồi, thầy cô cũng đến rồi. Nhưng mà anh ấy không đi gọi thầy cô, chỉ chạy đi một mình thôi.”
“Vậy thì không đúng, nếu gặp người cần giúp mà mình không đủ năng lực, thì nên đi tìm người có năng lực đến giúp.”
Mạnh Sơ Vũ gật đầu, nhíu mày.
Chiều hôm sau, thời gian phát quà vặt của cô nhi viện, Hoàng Quế Phân thấy Chu Tuyển hôm nay không ra khỏi ký túc xá, bưng một bát chè đậu xanh cho cậu.
Dùng chìa khóa mở cửa, thấy cậu bé đang quay lưng về phía cửa nằm nghiêng trên giường, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
“Bà làm cháu tỉnh ngủ hả?” Hoàng Quế Phân nhỏ giọng hỏi.
Chu Tuyển lắc đầu, ngồi dậy từ trên giường: “Cháu không ngủ ạ.”
Hoàng Quế Phân đặt bát chè đậu xanh lên tủ đầu giường.
“Vậy sao cháu không ra ngoài?” Hoàng Quế Phân nhìn sắc mặt cậu, có vẻ đã trở lại bình thường, “Cháu vẫn khó chịu trong người hả?”
“Không ạ,” Chu Tuyển lắc đầu, “Hôm nay không có ai rủ cháu ra ngoài chơi.”
Hoàng Quế Phân cười chỉ ra ngoài: “Hôm nay ông cháu không cho mọi người đi công viên mà cầm một sợi dây thừng to ơi là to cho mọi người nhảy. Mọi người đang tập trung ở sân trước đó, đông người lộn xộn, cháu đi ra mọi người sẽ rủ cháu chơi thôi.”
“Mọi người đều ở đó ạ?”
“Đúng rồi, cô bé ngày nào cũng rủ cháu đi chơi đang nhảy dây ở sân trước đó.”
Chu Tuyển gật gật đầu, uống hết bát chè đậu xanh, vén màn nhìn ra ngoài, do dự ra khỏi phòng.
Đến sân trước, thấy hai cậu trai đang dùng sức quăng dây thừng, Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm đứng ở phía sau một hàng người dài, vừa xếp hàng vừa trò chuyện.
Chu Tuyển đứng xa xa một lát, phát hiện hình như cô không chú ý đến mình, đến gần cô.
Lại thấy Mạnh Sơ Vũ vừa nhìn thấy mình lập tức ngừng cười.
Nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cô lại ngoảnh đi, tập trung nhìn về phía dây thừng.
Chu Tuyển chớp chớp mắt, đứng đợi một lát, thấy cô bé không nhìn mình thêm lần nào nữa, đi về cuối hàng.
Trong đám đông, Văn Âm vỗ vỗ vai Mạnh Sơ Vũ: “Sao thế, hai người cãi nhau à?”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu.
“Vậy sao em lại lờ anh ấy đi?”
Mạnh Sơ Vũ nhíu nhíu mày: “Vì hôm qua anh ấy không dũng cảm?”
“Hả?” Hôm qua Văn Âm không để ý đến sự xuất hiện của Chu Tuyển.
“Dù sao thì hôm nay em cũng không thích anh ấy.” Mạnh Sơ Vũ mếu máo.
Văn Âm bị cô chọc cười: “Thế sau hôm nay thì sao?”
“Để xem sau này anh ấy có dũng cảm hay không.”
Dòng người tiến về phía trước, rất nhanh đã đến lượt Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm, hai người nhảy lên theo nhịp dây thừng, nhảy qua, lại xếp hàng về phía sau hàng.
Thấy sau đó không lâu Chu Tuyển cũng nhẹ nhàng nhảy qua, Văn Âm chỉ vào cậu hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Em xem anh ấy dũng cảm lắm mà?”
“Không phải dũng cảm như thế.” Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc lắc đầu.
Văn Âm gãi đầu không hiểu, nhảy thêm mấy vòng nữa, thấy Mạnh Sơ Vũ vẫn không quan tâm đến Chu Tuyển, Chu Tuyển một mình hình như thấy chán, nói với người đang cầm dây đổi cho cậu cầm, nhận công việc tốn sức này.
Mạnh Sơ Vũ lúc này lại nói nhảy mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.
Văn Âm đành phải rời đi theo Mạnh Sơ Vũ, lúc quay đầu lại thấy Chu Tuyển cầm dây thừng, nhìn bóng lưng Mạnh Sơ Vũ chậm rãi cụp mắt.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm đến phòng học múc một bát chè đậu xanh uống, hong quạt cho hết mồ hôi.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Mạnh Sơ Vũ móc ra từ túi nhỏ một ít đồ ăn vặt chia cho Văn Âm.
Ăn mấy viên ô mai, chua ê cả răng, Mạnh Sơ Vũ lại lấy bánh tinh cầu nằm sâu nhất dưới túi ra, chia cho Văn Âm mỗi người một cốc.
Hai người dùng thìa nhỏ ăn bánh tinh cầu, thấy Chu Tuyển cũng tới phòng học.
Thấy cậu đứng bần thần ngoài cửa một lát, đi đến thùng canh múc một bát chè đậu xanh, bưng bát ngồi xuống gần bọn họ, Văn Âm thì thầm hỏi Mạnh Sơ Vũ: “Em không quan tâm đến anh ấy thật hả?”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu xúc bánh tinh cầu, liếc mắt nhìn Chu Tuyển ngồi lẻ loi bên cạnh, nhíu mày.
Nghĩ, nghĩ mãi, cô đút tay vào túi, nắm lấy cốc bánh tinh cầu cuối cùng mà hôm nay mình mang đến.
“Khát chết mất khát chết mất!” Ngay khi Mạnh Sơ Vũ do dự, bầu không khí yên tĩnh trong phòng học bỗng bị phá vỡ — Đàm Tần ôm bóng rổ ùa vào như một cơn gió, mở nắp thùng canh, phát hiện bên trong trống trơn: “Hết rồi á?”
Chu Tuyển bên cạnh ngẩng đầu lên, đẩy bát chè đậu xanh cuối cùng mình múc ra: “Tớ chưa uống, cho cậu đấy.”
Đàm Tần nhận bát chè, ừng ực uống một hơi cạn sạch.
Sau lần thấy việc nghĩa cùng nhau hăng hái làm ngày hôm qua, Mạnh Sơ Vũ vẫn chưa gặp lại Đàm Tần, nhìn băng cá nhân trong bàn tay cậu, không biết có phải là bị gậy trúc làm xước tay hay không.
Chú ý tới ánh mắt của cô bé, Đàm Tần nhìn về phía này: “Ăn gì đó em Tiểu Mạnh?”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn qua, đáp: “Bánh tinh cầu ạ.”
“Có của anh không?”
Nhìn băng cá nhân trong lòng bàn tay cậu, Mạnh Sơ Vũ cầm cốc bánh tinh cầu cuối cùng trong túi đưa cho cậu.
Đàm Tần lười dùng thìa, xé thẳng nắp, đổ vào miệng.
Văn Âm nhìn cậu lôi thôi lếch thếch, ngoảnh đầu sang một bên.
Vừa ngoảnh sang mới phát hiện không biết Chu Tuyển đã rời đi từ lúc nào.
Sau khi Đàm Tần rời đi, phòng học lại trở về yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ ăn hết bánh tinh cầu, ôm má nhàm chán bắt đầu ngẩn người.
Văn Âm thấy cô không chơi với Chu Tuyển cũng không có việc gì làm, đề nghị: “Mình lại đi nhảy dây đi!”
Mạnh Sơ Vũ trong lòng có tâm sự, ngoài mặt không có hứng thú nhưng vẫn gật đầu, đi theo Văn Âm ra khỏi phòng học, quay lại sân trước.
Người nhảy dây vắng hơn vừa rồi một chút, rất nhiều người đã nhảy mệt, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Mạnh Sơ Vũ và Văn Âm nhanh chóng xếp hàng.
Thấy sắp đến lượt mình, Mạnh Sơ Vũ vẫn còn bần thần, Văn Âm nhắc nhở cô: “Sắp đến bọn mình rồi!”
“Vâng.” Mạnh Sơ Vũ chuẩn bị tư thế hướng về phía trước, vừa nhấc chân, bỗng thấy bóng lưng Chu Tuyển đằng xa lẳng lặng đi về phía ký túc xá, mất tập trung một chút đã vướng chân vào dây, ngã mạnh xuống nền xi măng.
“Á!” Cậu bé quăng dây vội dừng lại.
“Không sao chứ?” Văn Âm và mấy đứa trẻ bên cạnh ùa lên đỡ.
Mạnh Sơ Vũ ngã đến ngơ ngác, được mọi người đỡ dậy mới nhận ra đầu gối mình đã chảy máu đầm đìa, đau đớn khóc òa lên.
«Chín»
Sau hôm đó, những đứa trẻ trong cô nhi viện không gặp lại Mạnh Sơ Vũ nữa.
Mấy ngày trước mọi người đều biết Mạnh Sơ Vũ chắc chắn đang dưỡng thương, không thấy lạ, nhưng sắp qua một tuần cũng không thấy cô bé, Văn Âm cầm đầu mấy đứa trẻ đi hỏi Mạnh Chu Bình, sao Mạnh Sơ Vũ không đến.
Mạnh Chu Bình ngượng ngùng nói với bọn trẻ rằng — Vì cô nhóc nhà ông một chốc dũng cảm cứu người, một chốc lại nhảy dây ngã bị thương, mẹ cô nhóc sợ mấy đứa trẻ ở đây nghịch quá nên không cho cô nhóc đến nữa.
Đành phải nói với mọi người, đầu gối cô bé vẫn chưa lành hẳn, dạo này trời mưa liên miên, sợ đi đường trơn trượt lại ngã nữa sẽ có sẹo, nên để cô bé ở nhà.
Nam Hoài mùa mưa quả thực rất hay đổ mưa bất chợt, cực kỳ dữ dội. Mọi người nghĩ có lý, bảo Mạnh Sơ Vũ nghỉ ngơi thật tốt.
Từng ngày trôi qua, ban đầu còn có vài đứa trẻ ngày ngày hỏi thăm tin tức Mạnh Sơ Vũ, qua một thời gian, cũng chỉ còn Văn Âm hỏi han.
Lại qua một thời gian nữa, đến Văn Âm cũng dần không hỏi nữa.
Quỹ đạo cuộc đời của mọi người dường như chẳng đổi khác gì vì thiếu đi một người, nên học vẫn học, nên chơi vẫn chơi, dần dần quên đi, cô nhi viện đã từng có một cô bé rất đáng yêu.
Chỉ có một người, vì cô bé ấy rời khỏi nơi u ám đi đến dưới ánh mặt trời, lại vì cô bé ấy từ dưới ánh mặt trời trở về nơi u ám.
Thường Thu Trạch lại thấy một thời gian rất lâu Chu Tuyển không ra khỏi cửa, ngày ngày đến ký túc xá thăm cậu, lần nào cũng nghe cậu hỏi một câu: “Ông ơi, ngày mai trời có mưa không ạ?”
Ban đầu Thường Thu Trạch tưởng rằng cậu ngại ngày mưa khó chịu, sau vài lần mới phát hiện, dường như không phải cậu bé đang mong trời nắng, mà hy vọng ngày nào trời cũng mưa.
Thường Thu Trạch thấy lạ mà hỏi: “Sao còn ngóng trời mưa thế?”
Đứa trẻ không biết trong lòng nghĩ gì, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Vì mưa sẽ có lý do để không ra ngoài.”
Thường Thu Trạch không hiểu, thấy mấy hôm nay cậu bé cứ nhìn cốc bánh tinh cầu trên bàn mà không ăn, chỉ chỉ rồi nhắc nhở: “Hôm nay nóng lắm, cháu mà không ăn là sô-cô-la sẽ chảy đấy.”
Chu Tuyển nhìn cốc bánh tinh cầu rồi gật đầu.
Lần đầu tiên có được, cậu không muốn nhận, sau này muốn nhận, lại không ai cho cậu.
Cậu biết bánh tinh cầu sẽ tan mất.
Nhưng cậu chỉ có một cái, ăn hết sẽ không còn nữa.
Chờ khi có cái thứ hai, cậu sẽ ăn.
— Kết thúc phần thời thơ ấu.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook