Thích 53. Trợ lý bá đạo và Tổng Giám đốc xinh đẹp bé nhỏ của cô ấy.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm khe cửa kia, cảm giác như cả trần nhà lẫn ♡sàn nhà đều đổ xuống.

Hóa ra, tò mò không chỉ có thể giết chết mèo, còn có thể giết chết cả người…

Rất vô lý nhưng cũng rất thuyết phục, cô lại một lần nữa chết trong tay con bạn thân cô…

Cô yêu vào vui quá rồi, sao lại quên mất thứ định luật còn chắc chắn ♡hơn cả định luật vạn vật hấp dẫn “Trần Hạnh + Chu Tuyển = Ngày giỗ của Mạnh Sơ Vũ cô”?

Tàu điện ngầm có thể sẽ đến muộn một chút.

Hàng chuyển phát nhanh cũng có thể sẽ đến muộn.

Nhưng Trần Hạnh cộng Chu Tuyển nhất định sẽ đúng giờ mang đến cho bạn niềm vui bất ngờ.

Bạn mãi mãi có thể tin tưởng vào uy lực của Trần Hạnh cộng Chu Tuyển.

Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

Mạnh Sơ Vũ xoay người không dám quay đầu lại mà đi vào phòng tắm.

Chu♡ồn thẳng.

“Này…” Trần Hạnh cản không kịp, dẩu miệng nhìn cửa phòng ở đầu bên kia, lại nhìn phòng tắm ở đầu này, cả đầu ong lên, cơ thể tê dại một lúc lâu cuối cùng vẫn căng da đầu đứng lên.

Ai bảo người quên đóng cửa là cô cơ chứ…

Trần Hạnh mở cửa ra, chưa nói gì nhưng để lộ ra tám cái răng.

Chu Tuyển cũng cười lại với cô ấy một cái.

Nếu nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười của cô gọi là “Coi như không có chuyện gì xảy ra”, thì nụ cười vô cùng bình thường của Chu Tuyển thực sự là “Không có chuyện gì lạ”.

Cái sự bình thản này, không hổ là nhân vật lớn.

“Sơ Vũ không ở đây à?” Chu Tuyển liếc nhìn phía sau cô.

“À nó… đi toilet rồi.” Trần Hạnh chỉ chỉ bên trong, “Hay là anh vào trong chờ nó?”

“Không cần, tôi chỉ tới hỏi hai người♡ muốn uống trà chiều hay đi dạo thôi.”

“À, Sơ Vũ, nghe thấy gì không?” Trần Hạnh hô vào bên trong.

Mạnh Sơ Vũ đứng trong phòng tắm bình tĩnh một lát, lề mề đi ra, vịn cạnh tủ quần áo ngó ra ngoài.

Chu Tuyển đưa mắt nhìn về phía cô.

Mạnh Sơ Vũ chột dạ chớp mắt: “Nghe rồi, em với Trần Hạnh muốn đến giường nổi ở bể bơi vô cực để uống trà chiều với chụp ảnh…”

Chu Tuyển gật gật: “Vậy hai người đi đi.”

“Đừng đừng đừng,” Trần Hạnh xua tay, “Tôi nay tôi cướp bạn gái của anh đã áy náy lắm rồi, đi cùng đi.”

Chu Tuyển lắc đầu: “Đàm Tần không đi bể bơi được.”

“Ô, anh ta là vịt lên cạn à?” Trần Hạnh bừng tỉnh, “Vậy…”

“Gì?!” Đàm Tần phòng bên cạnh mở cửa ra, “Chu Tuyển mày trợn mắt nói dối, sao còn chửi tao nữa? Người không đi bể bơi được là ai?”

Chu Tuyển liếc mắt nhìn Đàm Tần.

“Ôi dồi mày nói gạt được nhất thời không gạt được cả đời, thành thật xíu, thừa nhận đi.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, sự xấu hổ vừa rồi bị vứt lên chín tầng mây, tiến lên phía trước nhìn Chu Tuyển: “Là sao, anh mới là vịt lên cạn à?”

Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô: “Đi thôi, anh đi cùng em.”

Bốn người đóng cửa phòng ra ngoài.

Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển đi phía sau một đoạn, cười chọc chọc eo anh: “Hóa ra còn có chuyện anh không biết, cái này thì sao phải giấu, em cũng có tìm bạn trai làm quán quân bơi lội đâu.”

“Đó, gánh nặng thần tượng nặng như thế,” Đàm Tần phía trước quay đầu: “À tao hiểu rồi, mày lại sợ thua tao một lần nữa trước mặt em Tiểu Mạnh nhà ta chứ gì.”

“Nhà ai? Cái gì Mạnh?” Chu Tuyển lạnh ♡lùng quét mắt nhìn Đàm Tần.

Mạnh Sơ Vũ lần đầu tiên thấy Chu Tuyển lòng dạ hẹp hòi như vậy, vừa buồn cười vừa thấy lạ: “Cái gì với cái gì vậy?”

Đàm Tần: “Haiz, Chu Tuyển không nói với cô à? Nó bảo hồi nhỏ ở cô nhi viện, nó không nhận được bánh tinh cầu của cô, còn tôi nhận được.”

“Hử?” Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đồng thanh.

“Thật đấy hả?” Trần Hạnh khiếp sợ, “Mạnh Sơ Vũ, mắt nhìn người lúc nhỏ của mày kiểu gì đấy?”

“…” Đàm Tần đen mặt nhìn Trần Hạnh, “Cô có phép lịch sự không đấy? Hồi nhỏ tôi cũng là nhân vật cấp hot boy của viện chúng tôi đấy?”

“Hot boy sẽ nói là hot boy, cấp hot boy nghĩa là kém hot boy một phần rồi, chơi chữ cái gì?” Trần Hạnh trừng mắt nhìn anh ta một cái.

“Vậy hot boy là anh à?” Mạnh Sơ Vũ dùng khuỷu tay chọc chọc Chu Tuyển.

Chu Tuyển: “Anh không biết.”

“Với kinh nghiệm duyệt vô số trai của em…” Mạnh Sơ Vũ nói được một nửa nhìn thấy biểu cảm của Chu Tuyển, xoa xoa mũi: “Em nói là, dùng kinh nghiệm xã hội của em mấy năm nay, đảm bảo anh chắc chắn là đẹp trai từ bé đến lớn.”

“Haiz, sao hồi đấy mắt em bị mù…” Mạnh Sơ Vũ nghĩ mãi không thông nhíu mày.

“Trợ lý Mạnh,” Đàm Tần quay đầu nhìn cô, “Cô nói vậy là không khéo đâu nhé.”

Mạnh Sơ Vũ cẩn thận nhìn Chu Tuyển, siết chặt khuỷu tay anh, nói với Đàm Tần: “Tôi dỗ bạn trai tôi, cần gì phải khéo chứ?”

*

Mùa đông trời tối sớm, Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đến giường nổi ở bể bơi vô cực chụp ảnh, khi kết thúc trời đã đen kịt.

Hơn sáu giờ, hai người ngồi xe ngắm cảnh đi gặp Chu Tuyển và Đàm Tần.

Đến gần nhà hàng, thấy Chu Tuyển cầm áo khoác đứng chờ bên ngoài.

Mạnh Sơ Vũ vừa xuống xe, áo khoác trong tay Chu Tuyển đã đáp lên vai cô.

Trần♡ Hạnh cảm thán: “… Vốn tao còn không cảm thấy lạnh.”

Mạnh Sơ Vũ mở một bên áo khoác ra: “Mặc không, chia cho mày một nửa.”

“Đừng nhé, tao thèm vào cái mùi chua của tình yêu.” Trần Hạnh chậc một cái đi về phía trước: “Tao còn phải đi tìm một chú cún khác lập hội.”

Mạnh Sơ Vũ đi phía sau với Chu Tuyển, huyên thuyên với anh: “Bể bơi vô cực kia đẹp lắm, với lại không cần phải xuống nước, em còn mặc áo lông đấy, chỉ lướt trên mặt nước thôi, lát nữa cho anh xem ảnh…”

Ngồi xuống bàn bốn ngồi cạnh cửa sổ trong nhà hàng, Mạnh Sơ Vũ lấy điện thoại gửi ảnh cho Chu Tuyển, hỏi anh tấm nào đẹp rồi chọn mấy tấm đăng lên tường nhà không kèm caption.

Vì dùng cả số WeChat này cho công việc nên cô gần như không đăng bài linh tinh trên vòng bạn bè, bài đăng về cuộc sống thường ngày còn ít, hiếm khi đăng vài bức ảnh đi du lịch, nên lượng thích và bình luận nhanh chóng tăng lên.

Đang trả lời bình luận “Đẹp quá ở đâu vậy” của đồng nghiệp, bỗng thấy danh sách nhấn like xuất hiện tên Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ quay đầu, thấy đúng lúc Chu Tuyển đặt điện thoại xuống.

“Anh♡…” Dây thần kinh của Mạnh Sơ Vũ lập tức căng ra.

“Đến nhấn like cũng không được à?” Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn cô.

“Nhưng trước nay anh chưa từng like cho ai hết!”

Chu Tuyển gật gật đầu cầm điện thoại, lần lượt nhấn like cho bài đăng về cuộc sống hằng ngày của Đường Huyên Huyên, Dương Lệ Đan và Phùng Nhất Minh.

Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển cười: “Em chỉ cẩn thận thôi…”

Đàm Tần nói chen vào: “Yên tâm đi, theo cái kiểu cẩn thận của hai người, tình yêu công sở của hai người đến lúc con đi mua được nước tương cũng chưa lộ.”

“Nào, miệng quạ đen!” Trần Hạnh rót cốc nước chanh đặt trước mặt anh ta, “Uống nước chanh đi!”

“Đúng, không được dựng bừa cờ!” Mạnh Sơ Vũ phụ họa một câu.

“Trợ lý Mạnh, hôm nay cô có ý kiến gì với tôi à?”

“Không có,” Mạnh Sơ Vũ chắp tay trước ngực: “Tôi chỉ đang thể hiện thái độ với bạn trai tôi thôi, cho thấy lập trường kiên định và mắt nhìn người tuyệt đối không thể tiếp tục sai lầm của tôi.”

Chu Tuyển bị cô chọc cười.

“Hình tượng của hai người là trợ lý bá đạo với Tổng Giám đốc bé nhỏ xinh đẹp à?” Đàm Tần nhìn Chu Tuyển, “Bây giờ có phải tôi nên nói một câu, đã lâu chưa thấy cậu chủ cười như vậy không?”

“Hâm!” Trần Hạnh cười mắng anh ta một câu.

Nói tới đây, món chính trên bàn – cá hấp đá cũng đã sôi sùng sục.

Cá sống vừa làm sạch qua mười tám dao, ninh trong canh nấm rừng, sau vài phút trở thành một nồi canh màu trắng sữa.

Nắp rơm vừa mở ra, mùi hương thơm nức đã lan tỏa.

Hơi nóng tan đi một ít, Mạnh Sơ Vũ cầm bát muốn múc canh cho Chu Tuyển nhưng Chu Tuyển lại cầm chiếc muôi nhanh hơn một bước.

“Đừng giành với em,” Mạnh Sơ Vũ lấy lại muôi từ tay anh, “Anh không nghe thấy à? Hôm nay là trợ lý bá đạo với Tổng Giám đốc bé nhỏ xinh đẹp.”

*

Cả một bữa cơm, Trần Hạnh với Đàm Tần ngồi đối diện, thấy Mạnh Sơ Vũ hết lọc xương cá lại bóc tôm cho Chu Tuyển, ăn cơm xong còn tự tay đút hoa quả cho Chu Tuyển.

Ăn cơm tró là chuyện bọn họ đã chuẩn bị từ trước rồi.

Nhưng quả thực không ngờ lại phải ăn đến mức này.

Cơm nước xong xuôi, đi hóng gió một vòng, về phòng chỉ còn hai người, Trần Hạnh nhìn Mạnh Sơ Vũ thế là đủ lắm rồi: “Mạnh Sơ Vũ, làm gì có ai yêu đương như mày, mày như thế anh ta sẽ coi trời bằng vung đấy?”

Mạnh Sơ Vũ bĩu môi: “Tao chỉ không muốn anh ấy cảm thấy thất bại trước Đàm Tần thôi.”

“Chỉ vì một cốc bánh tinh cầu à?”

“Không phải chuyện một cốc bánh tinh cầu.” Mạnh Sơ Vũ nghiêm túc nói.

“Thôi được rồi, lát nữa tao phải đi tìm Đàm Tần đi ngâm suối nước nóng thôi.”

“Không đi cùng à?”

Trần Hạnh lắc lắc ngón trỏ đầy cao sâu khó đoán: “Không nha, tao giống Đàm Tần, vừa nãy trên bàn ăn nhìn thấy ánh mắt kéo sợi của Chu Tuyển.”

“…”

*

Chín giờ tối, Mạnh Sơ Vũ ra ngoài muộn hơn Trần Hạnh một chút.

Nguyên nhân là vì cô tắm rồi thay xong đồ bơi, nghe nói Chu Tuyển không ở suối nước nóng lộ thiên, mà ở khu vực riêng chờ cô, bỗng cảm thấy căng thẳng, ở phòng cổ vũ bản thân mình một lúc mới xuất phát.

Được nhân viên phục vụ đưa tới khu riêng, Mạnh Sơ Vũ đi xuyên qua những gian nhà bằng tre, dừng lại trước một gian nhà sáng đèn, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong nhìn vào.

Rèm treo quanh hồ, cửa mở ra, rèm bị gió vén lên một góc.

Mạnh Sơ Vũ liếc qua đã thấy trong ao có một người để trần nửa trên, thấy anh đưa lưng về phía này, đang dựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sương trắng lượn lờ trong hồ, hơi nóng mờ mịt, nhìn không thấy đáy.

Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng đi vào, đóng cửa lại, cởi áo khoác lông treo ở giá áo bên cạnh, lặng lẽ đi đến sau lưng Chu Tuyển, ngồi xổm xuống dùng tay che mắt anh: “Anh đang đợi ai vậy?”

Chu Tuyển cúi đầu cười: “Đợi bạn gái tôi.”

“Ồ, vậy tôi có thể tranh thủ lúc bạn gái anh chưa đến, ngâm mình trong bể của anh một lát được không?”

“Để tôi xem xem cô có xinh đẹp như bạn gái tôi không.”

Mạnh Sơ Vũ bị anh chọc tức đến khựng lại, nhưng dù sao cũng là mình trêu đùa trước, hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Chắc chắn là tôi xinh đẹp hơn.”

“Nói miệng không bằng chứng.”

“Nếu anh muốn xem, thì phải nhắm mắt trước, tôi nói mở mắt mới được mở.”

Chu Tuyển gật đầu.

Mạnh Sơ Vũ chậm rãi xuống nước từ cầu thang bên cạnh anh, muốn để con tim bồn chồn đập chậm lại nên trước tiên cách xa anh một chút, vừa định mò đến góc chéo thì đột nhiên bị Chu Tuyển kéo cổ tay, loạng choạng ngã ngồi vào lòng anh.

“Sao anh lại không giữ lời!”

Chu Tuyển nâng mắt: “Tôi tranh thủ lúc bạn gái không ở đây mời cô cùng ngâm suối nước nóng, còn giữ lời cái gì?”

Mạnh Sơ Vũ định chửi một câu đồ trai đểu lại không nói lên lời.

Giờ là mùa đông, bình thường ngồi trong lòng Chu Tuyển cách một lớp quần áo thật dày không cảm thấy gì, nhưng hôm nay cô mặc chiếc váy bơi dây màu đỏ lần trước.

Vạt đồ bơi chỉ che được mười cm từ đùi trở xuống, ngồi xuống thế này, dường như chỉ có da thịt dính lấy anh.

Dưới tư thế này, Chu Tuyển chỉ cần hơi cúi đầu, hơi thở đã dừng trước ngực cô.

Trên đùi Chu Tuyển còn có một phần không có khăn tắm, không biết cái nóng rốt cuộc đến từ nước suối hay là chân anh.

“… Bây giờ xem xong rồi, có thể thả tôi xuống được rồi chứ?”

“Xem xong rồi nhận ra càng không thể thả em xuống.” Chu Tuyển nâng mắt nhìn cô.

Mạnh Sơ Vũ bỗng hiểu ánh mắt kéo sợi mà Đàm Tần với Trần Hạnh nói thế nào.

Ánh mắt Chu Tuyển giờ đây, anh không cần động thủ, cô đã cảm thấy cả cơ thể dính vào anh.

Cô khẽ nuốt nước bọt, từ bỏ ý định đi xuống.

Chu T♡uyển như là hiểu ý cô, đưa tay đè sau gáy cô lại.

Mạnh Sơ Vũ theo lực ấy cúi người xuống, ôm cổ anh.

Ướt át lan tràn giữa môi răng, cơ thể Mạnh Sơ Vũ nhanh chóng không chịu nổi mà hạ xuống, cảm giác được một tay Chu Tuyển vuốt ve tai cô, một tay ôm lưng cô, trấn an cô.

Chỉ là trong bể quá nóng, hôn chưa được bao lâu hít thở đã khó khăn, lúc đầu óc choáng váng, cô đẩy người trước mặt ra.

Chu Tuyển buông tay, tựa trán lên vai cô thở dốc.

Cảm giác nóng bỏng dâng lên ở làn da mỏng manh, Mạnh Sơ Vũ giật mình cúi đầu.

Sau khi cô run lên rồi yên lặng bất động vài giây, Chu Tuyển như nhận được tín hiệu, hôn xuống theo đường cong cơ thể của cô.

Thịt mềm được bao bọc trong cảm giác mút má♡t nhẹ nhàng, ẩm ướt, nóng bỏng, hơi ngứa ngáy, hơi đau. Một cảm giác tê dại từ xương tủy dâng lên đánh thẳng lên đỉnh đầu, Mạnh Sơ Vũ ngửa đầu thở hổn hển, lại không nhịn được ôm chặt đầu Chu Tuyển.

Trong gian nhà tre, hai hơi thở phập phồng quấn lấy nhau. 

Không biết qua bao lâu, Chu Tuyển mớ♡i ngẩng đầu lên từ kiệt tác của chính anh: “Trồng được rồi.”

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương