Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
-
Chương 16
Mạnh Sơ Vũ thầm cân nhắc.
So với vật lộn đi thuê phòng khách sạn, ở chỗ Chu Tuyển quả thật tiện hơn.
Quan trọng hơn là, tưởng tượng đến việc không chừng mình đã đắc tội với ác nhân nào đó, bây giờ cô không dám ở một mình.
Có một người đàn ông bên cạnh thế nào cũng an toàn hơn chút.
Mạnh Sơ Vũ một lần nữa lên xe Chu Tuyển, vẫn còn có chút mất hồn mất vía.
Năm phút sau vào đến căn hộ của Chu Tuyển, dép lê đã đặt dưới chân, cô vẫn không nhúc nhích chút nào.
Chu Tuyển đang khom người, ngước đầu nhìn cô: “Muốn tôi đi vào cho cô à?”
Mạnh Sơ Vũ lập tức cúi đầu, vội vàng thay giày vào nhà, sau đó máy móc đặt túi đựng đồ trang điểm, quần áo xuống, cởi áo khoác của Chu Tuyển treo lên giá.
Chu Tuyển thấy cô sắp xếp xong, chỉ hai phòng cho khách ở phía nam và phía bắc: “Muốn ở phòng nào?”
“Phòng nào ở gần anh một chút.” Mạnh Sơ Vũ nói không cần nghĩ ngợi.
Chu Tuyển nhướng mày.
“… Thế xa xa chút cũng được.”
“Tùy cô.”
Mạnh Sơ Vũ chỉ phòng bếp: “Tôi có thể rót cốc nước uống trước được không?”
“Muốn uống nước nóng thì tự đun.”
Mạnh Sơ Vũ cũng coi như quen thuộc với căn bếp này, tự thân vận động đun nước.
Rảnh rỗi đứng chờ nước sôi trước bàn bếp, đầu óc lại suy nghĩ lung tung, nhớ tới bức tường nhà mình.
Chu Tuyển đi ra từ phòng ngủ, thấy cô đứng thẫn thờ trong bếp, dáng vẻ hoảng hốt, nhìn có vẻ dù nổ não cũng sẽ nghĩ đến chuyện này suốt đêm.
Đứng xa xa nhìn cô một lát, Chu Tuyển thở dài: “Mạnh Sơ Vũ.”
“Hả?”
“Nước sôi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn ấm đun nước hiện đèn xanh, rót cho mình một cốc nước ấm, sau đó quay đầu hỏi anh: “Anh uống không?”
“Không,” Chu Tuyển đi về sô pha, “Rót nước xong thì lại đây.”
Mạnh Sơ Vũ bưng nước ấm lại gần: “Sao vậy?”
“Nào,” Chu Tuyển mở rộng hai chân ung dung ngồi trên sô pha, “Cô phân tích một chút tôi xem, cô cảm thấy nguyên nhân của chuyện tối nay là gì?”
Mạnh Sơ Vũ nhìn cái ghế sô pha dưới thân Chu Tuyển, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mình nằm đó “biến đổi nhân cách” sau khi say.
“Tôi đứng thì hơn.” Cô ho nhẹ một tiếng, nói như báo cáo công tác: “Là thế này, tôi nghĩ có vài trường hợp. Ví dụ như có thể là hàng xóm bi3n thái trèo qua máy điều hòa ngoài ban công sang nhà tôi?”
“Khá hợp lý, còn gì nữa?”
“Hoặc là kẻ trộm đã giải được mật khẩu nhà tôi, nói không chừng đây là một loại nguyên lý điều tra và nghiên cứu địa hình.”
“Cũng không phải là không thể, tiếp tục đi.”
“Tiếp nữa, có thể là bên đòi nợ hắt máu gà dọa con nợ? Tuy là tôi không nợ tiền ai…”
“Cũng là một khả năng, còn không?”
“Ừm…” Mạnh Sơ Vũ nói tới đây thì nuốt nước miếng: “Có cái là, tuy tôi không nợ tiền, nhưng lúc học Đại học ở Hàng Châu đúng là có nợ một hai — ba món… nợ khác.”
“Nợ tình,” Chu Tuyển gật đầu, dựa vào ghế, “Không tồi.”
“Không tồi cái gì?”
“Tư duy vẫn còn khá khoáng đạt.”
Bây giờ là lúc nói về năng lực tư duy của cô à?
Chuyện không xảy ra ở nhà anh nên anh bình chân như vại đúng không?
Mạnh Sơ Vũ đang buồn bực thì thấy Chu Tuyển tiếc nuối lắc đầu: “Tiếc là không đúng cái nào.”
“Anh biết nguyên nhân rồi à?” Mạnh Sơ Vũ tiến lên ngồi xuống cạnh anh.
“Ừ, trợ lý Nhậm tra tin tức, phát hiện một tình trạng giống của cô, vừa rồi đã quay lại căn hộ của cô kiểm tra một lần nữa.”
“Lên cả tin tức xã hội á?” Mạnh Sơ Vũ kinh ngạc, “Tội phạm kiểu mới gì thế?”
“Cô nhớ lại xem sáng thứ sáu cô ăn gì.”
“Đặt đồ ăn ngoài, bánh mì với milkshake. Tối nào tôi cũng sẽ đặt trước bữa sáng hôm sau, thế nghĩa là người giao đồ ăn à?”
“Có uống hết milkshake không?”
“Không,” Mạnh Sơ Vũ mơ hồ dự cảm được điều gì, “Lúc ấy vội đi làm nên tôi…”
“Nên cô vặn nắp, ném vào thùng rác, để cả hộp milkshake phơi dưới ánh nắng mặt trời tận năm ngày, đến khi nó lên men rồi phát nổ.”
“…”
“Mạnh Sơ Vũ,” Chu Tuyển chống khuỷu tay nhìn cô, “Đời này cô sống vẫn còn minh mẫn đấy.”
Mạnh Sơ Vũ đờ người ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm Chu Tuyển một hồi, mới quay đầu lấy tay che mặt.
“Bảo sao cô cả đời chưa từng ngửi thấy cái mùi này. Milkshake để năm ngày, người bình thường hai đời cũng không chắc có cơ hội ngửi thấy.”
“Anh đừng nói nữa…”
Chu Tuyển chống đầu gối đứng lên: “Tắm rửa đi ngủ đi.”
Thấy anh đi về phía phòng ngủ chính, Mạnh Sơ Vũ như tỉnh lại từ trong mộng, đứng dậy gọi anh lại: “Nói vậy, tôi có thể về nhà đúng không?”
“Miễn là cô có thể ngủ được trong cái mùi hương kia.” Chu Tuyển mở cửa phòng ngủ chính đi vào, nâng ngón trỏ: “Chín rưỡi ngày mai phỏng vấn, đừng đến trễ.”
Cửa phòng đóng sầm lại.
Mạnh Sơ Vũ nhìn phòng khách trống trải, hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lại từng khung cảnh…
Chu Tuyển nghe nói có người đột nhập vào nhà cô, không chút do dự tháo dây an toàn xuống xe.
Nghe cô hoảng loạn kể lại tình cảnh kinh dị ấy, chau mày.
Thấy cô không chịu lên xe, đưa cho cô áo khoác.
Cuối cùng là ngồi trên chiếc sô pha này, trào phúng cô xong thì quay đầu chạy lấy người.
Ông trời cho cô mở màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không cho cô kết màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt, lẳng lặng đi về phía căn phòng dành cho khách xa chỗ Chu Tuyển.
*
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức dậy nhờ chuông báo thức, nhìn trước mắt toàn là đồ nội thất màu lạnh mới nhớ ra tối qua mình ngủ ở đâu, vội vàng tắt báo thức xem giờ.
Điện thoại cô đặt báo thức mặc định vào lúc bảy rưỡi sáng.
Thông thường, từ giờ đến lúc đồ ăn giao đến còn mười lăm phút, cô rời giường rửa mặt trang điểm ăn sáng, ra cửa đi làm là vừa.
Nhưng hôm nay cô đi ăn nhờ ở đậu, hẳn nên rời giường sớm một chút.
Mạnh Sơ Vũ xốc chăn xuống giường, mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, liếc mắt qua phòng bếp mở trong phòng khách, thấy Chu Tuyển đang đứng trước bàn bếp chiên trứng.
Nắng ban mai vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất ngoài ban công chiếu vào, làm cả người anh được mạ thêm một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Cả căn bếp chìm trong mùi hương đồ ăn.
“Đinh” một tiếng, một lát bánh mì bật lên từ máy nướng bánh mì.
Chu Tuyển quay người, dùng kẹp lấy bánh mì ra, ngẩng đầu nhìn cô.
Mạnh Sơ Vũ nhìn thoáng qua váy ngủ trên người, rụt về sau cửa, chỉ lộ đầu ra hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Chờ cô thì có cái ăn à?”
Mạnh Sơ Vũ ngượng ngùng cười cười: “Lần sau tôi…”
Nói được một nửa thì khựng lại.
“Lần sau?”
“Lần sau tôi ở nhà cũng dậy sớm một chút, thử nấu bữa sáng xem sao.” Mạnh Sơ Vũ nói nốt, nhanh như chớp quay lại phòng thay quần áo, sau đó vào phòng tắm rửa mặt trang điểm.
Chuẩn bị xong ra thấy Chu Tuyển đã ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng.
Cô không chắc chắn lại gần, nhìn một phần bánh mì nướng bày trước mặt Chu Tuyển, chỉ chỉ rồi hỏi: “Cho tôi à?”
“Cho ma.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống đối diện Chu Tuyển, tiện tay đặt điện thoại sang một bên, cầm dao ăn cắt bánh mì nướng, ngước mắt nhìn anh, cứ cảm thấy tình cảnh này có chút làm người ta hoảng hốt.
Ăn một miếng liếc Chu Tuyển một cái, cảm giác quái dị trong lòng càng lúc càng đậm nét.
Nghĩ ngợi một lúc, Mạnh Sơ Vũ hắng giọng nói: “Sếp, tôi xác nhận với anh một chút về tiến trình buổi phỏng vấn hôm nay…”
“Ăn cơm không nói chuyện công việc.” Chu Tuyển gạt bỏ ý đồ thay đổi không khí của cô.
Mạnh Sơ Vũ “Ò” một tiếng, cúi đầu tập trung ăn bữa sáng. Không gian yên tĩnh, trên bàn ăn bỗng truyền đến tiếng rung.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn điện thoại…
Trần Hạnh: “Sáng đầu tiên sống chung cảm giác thế nào?”
“…”
*
Tám rưỡi, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển cùng nhau xuất phát đến công ty.
Để dọn sạch căn chung cư không thể ở nổi kia, sáng sớm nay Nhậm Húc đã dẫn nhân viên tạp vụ đến, tài xế hôm nay đương nhiên trở thành Mạnh Sơ Vũ.
Vốn đã quen với việc làm tài xế, nhưng có lẽ do điểm xuất phát lần này khác, Mạnh Sơ Vũ càng đến gần công ty càng thấy lạ.
Đến khu công nghiệp, Mạnh Sơ Vũ lái xe vào chỗ đỗ xe dưới tầng hầm, nói với Chu Tuyển: “Sếp, anh lên trước nhé ạ?”
“Sao?”
“Tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Chu Tuyển tháo dây an toàn, liếc cô một cái rồi xuống xe.
Mạnh Sơ Vũ ở trong xe nhìn đồng hồ, chờ thêm năm phút rồi mới xuống xe lên tầng.
Đến văn phòng Tổng Giám đốc, ba thư ký đồng loạt nói chào buổi sáng với cô.
Mạnh Sơ Vũ cười gật đầu với mọi người, ngồi xuống bàn làm việc, hỏi Đường Huyên Huyên: “Huyên Huyên, sếp tới chưa?”
“Rồi ạ, sớm hơn chị vài phút.”
“Ừ, trước chín rưỡi em nhớ chuẩn bị trà, lát nữa sếp có buổi phỏng vấn.”
“Vâng, trưởng phòng nhân sự đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
Lâm Thuấn Chi, Giám đốc nhân sự đã giữ chức trưởng phòng nhân sự trong một thời gian dài. Sau đợt tuyển dụng lần này, Chu Tuyển không hài lòng với công tác nhân sự nên khi bổ nhiệm thăng chức, anh đã chọn một trưởng phòng khác, chứ không chọn Lâm Thuấn Chi.
Chỉ là vị trí trường phòng nhân sự không thích hợp để cấp dưới của bộ phận gặp mặt nên Tổng Giám đốc sẽ đích thân gặp.
Mạnh Sơ Vũ ngồi ở bàn làm việc kiểm tra lại một lần nữa tài liệu phỏng vấn, cầm laptop và tài liệu giấy đến phòng họp chuẩn bị trước.
Chín giờ hai lăm phút, Đường Huyên Huyên gõ cửa bước vào pha trà. Lúc bưng đĩa trà đi qua Mạnh Sơ Vũ, động tác bày ấm trà khựng lại một chút: “Ui, chị Sơ Vũ, chị mới đổi nước hoa ạ? Mùi này thơm thật.”
“Chị có dùng nước hoa đâu.”
Mạnh Sơ Vũ ngừng gõ bàn phím, nâng tay lên ngửi, ngửi thấy một hương gỗ thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Vừa định nói gì, Chu Tuyển đi đến.
Đường Huyên Huyên quay đầu chào hỏi với Chu Tuyển, để lại ấm trà rồi ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm Chu Tuyển không chớp mắt, đợi anh ngồi xuống cạnh mình, khẽ nhích người, lại gần anh một chút, ngửi ngửi.
Mùi hương mát lạnh thoang thoảng giống hệt, mang theo hơi thở ẩm ướt của cỏ cây, đến từ sữa tắm dành cho nam ở nhà Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ lẳng lặng ngồi trở lại, liếc Chu Tuyển, thấy anh đang chăm chú cúi đầu xem sơ yếu lý lịch, không phát hiện ra động tác nhỏ của cô, nghĩ ngợi rồi đứng dậy ra ngoài.
Trở lại văn phòng Tổng Giám đốc, cô lấy trong lọ nước hoa dự phòng trong ngăn kéo ra, đi đến toilet, xịt ở cổ tay, vành tai và vạt áo.
Đi đi đi lại một lúc, Mạnh Sơ Vũ trở lại phòng họp khi chỉ còn một phút nữa là tới chín rưỡi.
Các ứng viên vẫn chưa đến, Chu Tuyển vẫn đang lật xem sơ yếu lý lịch, mọi thứ đều ổn thỏa…
“Vậy là…” Chu Tuyển quay đầu lại, ánh mắt chạm vào vành tai cô.
“Hử?” Mạnh Sơ Vũ quay sang nhìn anh.
“Buổi sáng đầu tiên sống chung, cảm giác là… chột dạ?”
So với vật lộn đi thuê phòng khách sạn, ở chỗ Chu Tuyển quả thật tiện hơn.
Quan trọng hơn là, tưởng tượng đến việc không chừng mình đã đắc tội với ác nhân nào đó, bây giờ cô không dám ở một mình.
Có một người đàn ông bên cạnh thế nào cũng an toàn hơn chút.
Mạnh Sơ Vũ một lần nữa lên xe Chu Tuyển, vẫn còn có chút mất hồn mất vía.
Năm phút sau vào đến căn hộ của Chu Tuyển, dép lê đã đặt dưới chân, cô vẫn không nhúc nhích chút nào.
Chu Tuyển đang khom người, ngước đầu nhìn cô: “Muốn tôi đi vào cho cô à?”
Mạnh Sơ Vũ lập tức cúi đầu, vội vàng thay giày vào nhà, sau đó máy móc đặt túi đựng đồ trang điểm, quần áo xuống, cởi áo khoác của Chu Tuyển treo lên giá.
Chu Tuyển thấy cô sắp xếp xong, chỉ hai phòng cho khách ở phía nam và phía bắc: “Muốn ở phòng nào?”
“Phòng nào ở gần anh một chút.” Mạnh Sơ Vũ nói không cần nghĩ ngợi.
Chu Tuyển nhướng mày.
“… Thế xa xa chút cũng được.”
“Tùy cô.”
Mạnh Sơ Vũ chỉ phòng bếp: “Tôi có thể rót cốc nước uống trước được không?”
“Muốn uống nước nóng thì tự đun.”
Mạnh Sơ Vũ cũng coi như quen thuộc với căn bếp này, tự thân vận động đun nước.
Rảnh rỗi đứng chờ nước sôi trước bàn bếp, đầu óc lại suy nghĩ lung tung, nhớ tới bức tường nhà mình.
Chu Tuyển đi ra từ phòng ngủ, thấy cô đứng thẫn thờ trong bếp, dáng vẻ hoảng hốt, nhìn có vẻ dù nổ não cũng sẽ nghĩ đến chuyện này suốt đêm.
Đứng xa xa nhìn cô một lát, Chu Tuyển thở dài: “Mạnh Sơ Vũ.”
“Hả?”
“Nước sôi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn ấm đun nước hiện đèn xanh, rót cho mình một cốc nước ấm, sau đó quay đầu hỏi anh: “Anh uống không?”
“Không,” Chu Tuyển đi về sô pha, “Rót nước xong thì lại đây.”
Mạnh Sơ Vũ bưng nước ấm lại gần: “Sao vậy?”
“Nào,” Chu Tuyển mở rộng hai chân ung dung ngồi trên sô pha, “Cô phân tích một chút tôi xem, cô cảm thấy nguyên nhân của chuyện tối nay là gì?”
Mạnh Sơ Vũ nhìn cái ghế sô pha dưới thân Chu Tuyển, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mình nằm đó “biến đổi nhân cách” sau khi say.
“Tôi đứng thì hơn.” Cô ho nhẹ một tiếng, nói như báo cáo công tác: “Là thế này, tôi nghĩ có vài trường hợp. Ví dụ như có thể là hàng xóm bi3n thái trèo qua máy điều hòa ngoài ban công sang nhà tôi?”
“Khá hợp lý, còn gì nữa?”
“Hoặc là kẻ trộm đã giải được mật khẩu nhà tôi, nói không chừng đây là một loại nguyên lý điều tra và nghiên cứu địa hình.”
“Cũng không phải là không thể, tiếp tục đi.”
“Tiếp nữa, có thể là bên đòi nợ hắt máu gà dọa con nợ? Tuy là tôi không nợ tiền ai…”
“Cũng là một khả năng, còn không?”
“Ừm…” Mạnh Sơ Vũ nói tới đây thì nuốt nước miếng: “Có cái là, tuy tôi không nợ tiền, nhưng lúc học Đại học ở Hàng Châu đúng là có nợ một hai — ba món… nợ khác.”
“Nợ tình,” Chu Tuyển gật đầu, dựa vào ghế, “Không tồi.”
“Không tồi cái gì?”
“Tư duy vẫn còn khá khoáng đạt.”
Bây giờ là lúc nói về năng lực tư duy của cô à?
Chuyện không xảy ra ở nhà anh nên anh bình chân như vại đúng không?
Mạnh Sơ Vũ đang buồn bực thì thấy Chu Tuyển tiếc nuối lắc đầu: “Tiếc là không đúng cái nào.”
“Anh biết nguyên nhân rồi à?” Mạnh Sơ Vũ tiến lên ngồi xuống cạnh anh.
“Ừ, trợ lý Nhậm tra tin tức, phát hiện một tình trạng giống của cô, vừa rồi đã quay lại căn hộ của cô kiểm tra một lần nữa.”
“Lên cả tin tức xã hội á?” Mạnh Sơ Vũ kinh ngạc, “Tội phạm kiểu mới gì thế?”
“Cô nhớ lại xem sáng thứ sáu cô ăn gì.”
“Đặt đồ ăn ngoài, bánh mì với milkshake. Tối nào tôi cũng sẽ đặt trước bữa sáng hôm sau, thế nghĩa là người giao đồ ăn à?”
“Có uống hết milkshake không?”
“Không,” Mạnh Sơ Vũ mơ hồ dự cảm được điều gì, “Lúc ấy vội đi làm nên tôi…”
“Nên cô vặn nắp, ném vào thùng rác, để cả hộp milkshake phơi dưới ánh nắng mặt trời tận năm ngày, đến khi nó lên men rồi phát nổ.”
“…”
“Mạnh Sơ Vũ,” Chu Tuyển chống khuỷu tay nhìn cô, “Đời này cô sống vẫn còn minh mẫn đấy.”
Mạnh Sơ Vũ đờ người ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm Chu Tuyển một hồi, mới quay đầu lấy tay che mặt.
“Bảo sao cô cả đời chưa từng ngửi thấy cái mùi này. Milkshake để năm ngày, người bình thường hai đời cũng không chắc có cơ hội ngửi thấy.”
“Anh đừng nói nữa…”
Chu Tuyển chống đầu gối đứng lên: “Tắm rửa đi ngủ đi.”
Thấy anh đi về phía phòng ngủ chính, Mạnh Sơ Vũ như tỉnh lại từ trong mộng, đứng dậy gọi anh lại: “Nói vậy, tôi có thể về nhà đúng không?”
“Miễn là cô có thể ngủ được trong cái mùi hương kia.” Chu Tuyển mở cửa phòng ngủ chính đi vào, nâng ngón trỏ: “Chín rưỡi ngày mai phỏng vấn, đừng đến trễ.”
Cửa phòng đóng sầm lại.
Mạnh Sơ Vũ nhìn phòng khách trống trải, hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lại từng khung cảnh…
Chu Tuyển nghe nói có người đột nhập vào nhà cô, không chút do dự tháo dây an toàn xuống xe.
Nghe cô hoảng loạn kể lại tình cảnh kinh dị ấy, chau mày.
Thấy cô không chịu lên xe, đưa cho cô áo khoác.
Cuối cùng là ngồi trên chiếc sô pha này, trào phúng cô xong thì quay đầu chạy lấy người.
Ông trời cho cô mở màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không cho cô kết màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Mạnh Sơ Vũ nhắm mắt, lẳng lặng đi về phía căn phòng dành cho khách xa chỗ Chu Tuyển.
*
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức dậy nhờ chuông báo thức, nhìn trước mắt toàn là đồ nội thất màu lạnh mới nhớ ra tối qua mình ngủ ở đâu, vội vàng tắt báo thức xem giờ.
Điện thoại cô đặt báo thức mặc định vào lúc bảy rưỡi sáng.
Thông thường, từ giờ đến lúc đồ ăn giao đến còn mười lăm phút, cô rời giường rửa mặt trang điểm ăn sáng, ra cửa đi làm là vừa.
Nhưng hôm nay cô đi ăn nhờ ở đậu, hẳn nên rời giường sớm một chút.
Mạnh Sơ Vũ xốc chăn xuống giường, mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, liếc mắt qua phòng bếp mở trong phòng khách, thấy Chu Tuyển đang đứng trước bàn bếp chiên trứng.
Nắng ban mai vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất ngoài ban công chiếu vào, làm cả người anh được mạ thêm một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Cả căn bếp chìm trong mùi hương đồ ăn.
“Đinh” một tiếng, một lát bánh mì bật lên từ máy nướng bánh mì.
Chu Tuyển quay người, dùng kẹp lấy bánh mì ra, ngẩng đầu nhìn cô.
Mạnh Sơ Vũ nhìn thoáng qua váy ngủ trên người, rụt về sau cửa, chỉ lộ đầu ra hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Chờ cô thì có cái ăn à?”
Mạnh Sơ Vũ ngượng ngùng cười cười: “Lần sau tôi…”
Nói được một nửa thì khựng lại.
“Lần sau?”
“Lần sau tôi ở nhà cũng dậy sớm một chút, thử nấu bữa sáng xem sao.” Mạnh Sơ Vũ nói nốt, nhanh như chớp quay lại phòng thay quần áo, sau đó vào phòng tắm rửa mặt trang điểm.
Chuẩn bị xong ra thấy Chu Tuyển đã ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng.
Cô không chắc chắn lại gần, nhìn một phần bánh mì nướng bày trước mặt Chu Tuyển, chỉ chỉ rồi hỏi: “Cho tôi à?”
“Cho ma.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống đối diện Chu Tuyển, tiện tay đặt điện thoại sang một bên, cầm dao ăn cắt bánh mì nướng, ngước mắt nhìn anh, cứ cảm thấy tình cảnh này có chút làm người ta hoảng hốt.
Ăn một miếng liếc Chu Tuyển một cái, cảm giác quái dị trong lòng càng lúc càng đậm nét.
Nghĩ ngợi một lúc, Mạnh Sơ Vũ hắng giọng nói: “Sếp, tôi xác nhận với anh một chút về tiến trình buổi phỏng vấn hôm nay…”
“Ăn cơm không nói chuyện công việc.” Chu Tuyển gạt bỏ ý đồ thay đổi không khí của cô.
Mạnh Sơ Vũ “Ò” một tiếng, cúi đầu tập trung ăn bữa sáng. Không gian yên tĩnh, trên bàn ăn bỗng truyền đến tiếng rung.
Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn điện thoại…
Trần Hạnh: “Sáng đầu tiên sống chung cảm giác thế nào?”
“…”
*
Tám rưỡi, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển cùng nhau xuất phát đến công ty.
Để dọn sạch căn chung cư không thể ở nổi kia, sáng sớm nay Nhậm Húc đã dẫn nhân viên tạp vụ đến, tài xế hôm nay đương nhiên trở thành Mạnh Sơ Vũ.
Vốn đã quen với việc làm tài xế, nhưng có lẽ do điểm xuất phát lần này khác, Mạnh Sơ Vũ càng đến gần công ty càng thấy lạ.
Đến khu công nghiệp, Mạnh Sơ Vũ lái xe vào chỗ đỗ xe dưới tầng hầm, nói với Chu Tuyển: “Sếp, anh lên trước nhé ạ?”
“Sao?”
“Tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Chu Tuyển tháo dây an toàn, liếc cô một cái rồi xuống xe.
Mạnh Sơ Vũ ở trong xe nhìn đồng hồ, chờ thêm năm phút rồi mới xuống xe lên tầng.
Đến văn phòng Tổng Giám đốc, ba thư ký đồng loạt nói chào buổi sáng với cô.
Mạnh Sơ Vũ cười gật đầu với mọi người, ngồi xuống bàn làm việc, hỏi Đường Huyên Huyên: “Huyên Huyên, sếp tới chưa?”
“Rồi ạ, sớm hơn chị vài phút.”
“Ừ, trước chín rưỡi em nhớ chuẩn bị trà, lát nữa sếp có buổi phỏng vấn.”
“Vâng, trưởng phòng nhân sự đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
Lâm Thuấn Chi, Giám đốc nhân sự đã giữ chức trưởng phòng nhân sự trong một thời gian dài. Sau đợt tuyển dụng lần này, Chu Tuyển không hài lòng với công tác nhân sự nên khi bổ nhiệm thăng chức, anh đã chọn một trưởng phòng khác, chứ không chọn Lâm Thuấn Chi.
Chỉ là vị trí trường phòng nhân sự không thích hợp để cấp dưới của bộ phận gặp mặt nên Tổng Giám đốc sẽ đích thân gặp.
Mạnh Sơ Vũ ngồi ở bàn làm việc kiểm tra lại một lần nữa tài liệu phỏng vấn, cầm laptop và tài liệu giấy đến phòng họp chuẩn bị trước.
Chín giờ hai lăm phút, Đường Huyên Huyên gõ cửa bước vào pha trà. Lúc bưng đĩa trà đi qua Mạnh Sơ Vũ, động tác bày ấm trà khựng lại một chút: “Ui, chị Sơ Vũ, chị mới đổi nước hoa ạ? Mùi này thơm thật.”
“Chị có dùng nước hoa đâu.”
Mạnh Sơ Vũ ngừng gõ bàn phím, nâng tay lên ngửi, ngửi thấy một hương gỗ thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Vừa định nói gì, Chu Tuyển đi đến.
Đường Huyên Huyên quay đầu chào hỏi với Chu Tuyển, để lại ấm trà rồi ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm Chu Tuyển không chớp mắt, đợi anh ngồi xuống cạnh mình, khẽ nhích người, lại gần anh một chút, ngửi ngửi.
Mùi hương mát lạnh thoang thoảng giống hệt, mang theo hơi thở ẩm ướt của cỏ cây, đến từ sữa tắm dành cho nam ở nhà Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ lẳng lặng ngồi trở lại, liếc Chu Tuyển, thấy anh đang chăm chú cúi đầu xem sơ yếu lý lịch, không phát hiện ra động tác nhỏ của cô, nghĩ ngợi rồi đứng dậy ra ngoài.
Trở lại văn phòng Tổng Giám đốc, cô lấy trong lọ nước hoa dự phòng trong ngăn kéo ra, đi đến toilet, xịt ở cổ tay, vành tai và vạt áo.
Đi đi đi lại một lúc, Mạnh Sơ Vũ trở lại phòng họp khi chỉ còn một phút nữa là tới chín rưỡi.
Các ứng viên vẫn chưa đến, Chu Tuyển vẫn đang lật xem sơ yếu lý lịch, mọi thứ đều ổn thỏa…
“Vậy là…” Chu Tuyển quay đầu lại, ánh mắt chạm vào vành tai cô.
“Hử?” Mạnh Sơ Vũ quay sang nhìn anh.
“Buổi sáng đầu tiên sống chung, cảm giác là… chột dạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook