Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi
-
Chương 114: Chương 69-4
"Vì sao hiện tại không tìm?...... Còn chưa quên được người kia?"
"......"
Trong xe an tĩnh rất lâu, thời điểm Trác An Khả lo lắng Tần Tình sẽ không trả lời liền nghe thấy một giọng nói nho nhỏ mơ hồ vang lên.
"Đã quên...... nên đã quên."
Trác An Khả thở dài: "Nếu đã quên, vì cái gì mà không yêu đương?"
Tần Tình hơi cúi người, khuôn mặt nhỏ say nhăn dúm dó:
"........ Không thú vị nha."
"Ân? Cái gì không thú vị? Yêu đương sao?"
".........." Cảm xúc trong đôi mắt của cô gái nhỏ dần phai nhạt.
Qua thật lâu, âm thanh mềm mại vang lên:
"Không phải người kia a...... Cũng không có ý."
Trác An Khả sửng sốt.
Sau một lúc lâu, cô thở dài: "Đồ ngốc."
..............
Xe ngừng dưới tòa nhà số 11 ở Phú Lâm uyển.
Trác An Khả đem Tần Tình đỡ xuống xe, để người lái thay chờ dưới lầu, liền đỡ người đi vào trong.
"Cậu ở tầng mấy?"
Trác An Khả đứng bên ngoài cửa thang máy hỏi.
Tần Tình không chút do dự: "Mười hai!"
"........."
Trác An Khả vừa bực mình vừa buồn cười, nhấn vào cái nút để thang máy đi xuống.
Tới tầng 12, cửa thang máy mở ra, Trác An Khả đem người đỡ ra ngoài hành lang.
"Căn nào?"
".....A?"
Tần Tình mở to hai mắt ngây thơ nhìn Trác An Khả.
Trác An Khả đỡ trán.
"Căn đông hay căn tây —— cậu ở căn hộ nào?"
"Căn đông? Căn tây? Tớ ở căn hộ nào?" Tần Tình nhắc lại một lần: "Tớ ở căn hộ nào?"
Trác An Khả: ".................."
Cô thề, sau này có cô ở đây, tuyệt đối không để cho Tần Tình đụng tới một giọt rượu!
Hỏi nửa ngày cũng chưa nghe được đáp án, Trác An Khả bất đắc dĩ:
"Vậy cậu lấy chìa khóa đưa cho tớ, tớ mở cửa."
Tần Tình ngây thơ nhìn bạn mình, một lát sau mới chậm rì rì lấy chìa khóa trong túi ra.
"........ Đây là chìa khóa nhà cậu?"
"Ân!"
"Sống một mình?"
"Ân........ Ân!"
"........"
Trác An Khả thở dài, hôm nay cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng con ma men này.
Cô đỡ Tần Tình để Tần Tình dựa vào tường: "Không được lộn xộn nha."
"Tớ đứng im."
Tần Tình lắc lắc đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.
"........." Trác An Khả không nhịn được cười.
Sau đó cô chỉ có thể một tay cầm chìa khoá đi về phía căn hộ phía đông.
—— chỉ mong liền tính mở cửa sai nhà, cũng có thể xem đối phương là hàng xóm nhìn giúp cô ngốc này một lần đi.
Trác An Khả nghĩ như vậy, chỉ có thể mang theo chìa khóa đi tới trước cửa. Chìa khóa trong tay mới cắm một nửa liền cứng lại.
—— hiển nhiên không phải nhà này.
Trác An Khả thở dài, quay đầu trở về, vừa đi vừa giương mắt nhìn xem.
Vừa thấy cảnh này không quan trọng, dọa cô nhảy dựng ——
Người vừa mới nói mình ngoan ngoãn đứng im một chỗ, hiện tại đã tới cửa căn hộ phía tây.
"Ai da, tiểu tổ tông của tớ!"
Trác An Khả vội vàng chạy tới đem người từ trên cửa đỡ xuống: "Cậu đây là ——"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Nam nhân đứng phía bên trong nhìn cô gái nhỏ đang dựa trên người Trác An Khả không chớp mắt, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong đôi mắt đen kia.
——
"....... Điềm Điềm?"
Âm thanh trầm thấp gọi lên hai chữ.
Nhìn thấy rõ ngũ quan thanh tuấn, hình dáng của người trước mắt, đôi mắt Trác An Khả đều trợn tròn ——
"—— Văn Dục Phong?!"
".............."
Đôi mắt đen kia quét qua, hơi thở hung lệ mà ngang nhiên.
Trác An Khả theo bản năng lui một bước.
Văn Dục Phong lập tức nâng cánh tay lên đem cô gái nhỏ trên người Trác An Khả kéo lại.
Sau đó hắn rũ mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn người đang trong ngực mình.
Ánh mắt kia làm cho Trác An Khả lạnh cả người.
—— giống như là muốn đem Tần Tình nuốt trọn.
"......"
Trong xe an tĩnh rất lâu, thời điểm Trác An Khả lo lắng Tần Tình sẽ không trả lời liền nghe thấy một giọng nói nho nhỏ mơ hồ vang lên.
"Đã quên...... nên đã quên."
Trác An Khả thở dài: "Nếu đã quên, vì cái gì mà không yêu đương?"
Tần Tình hơi cúi người, khuôn mặt nhỏ say nhăn dúm dó:
"........ Không thú vị nha."
"Ân? Cái gì không thú vị? Yêu đương sao?"
".........." Cảm xúc trong đôi mắt của cô gái nhỏ dần phai nhạt.
Qua thật lâu, âm thanh mềm mại vang lên:
"Không phải người kia a...... Cũng không có ý."
Trác An Khả sửng sốt.
Sau một lúc lâu, cô thở dài: "Đồ ngốc."
..............
Xe ngừng dưới tòa nhà số 11 ở Phú Lâm uyển.
Trác An Khả đem Tần Tình đỡ xuống xe, để người lái thay chờ dưới lầu, liền đỡ người đi vào trong.
"Cậu ở tầng mấy?"
Trác An Khả đứng bên ngoài cửa thang máy hỏi.
Tần Tình không chút do dự: "Mười hai!"
"........."
Trác An Khả vừa bực mình vừa buồn cười, nhấn vào cái nút để thang máy đi xuống.
Tới tầng 12, cửa thang máy mở ra, Trác An Khả đem người đỡ ra ngoài hành lang.
"Căn nào?"
".....A?"
Tần Tình mở to hai mắt ngây thơ nhìn Trác An Khả.
Trác An Khả đỡ trán.
"Căn đông hay căn tây —— cậu ở căn hộ nào?"
"Căn đông? Căn tây? Tớ ở căn hộ nào?" Tần Tình nhắc lại một lần: "Tớ ở căn hộ nào?"
Trác An Khả: ".................."
Cô thề, sau này có cô ở đây, tuyệt đối không để cho Tần Tình đụng tới một giọt rượu!
Hỏi nửa ngày cũng chưa nghe được đáp án, Trác An Khả bất đắc dĩ:
"Vậy cậu lấy chìa khóa đưa cho tớ, tớ mở cửa."
Tần Tình ngây thơ nhìn bạn mình, một lát sau mới chậm rì rì lấy chìa khóa trong túi ra.
"........ Đây là chìa khóa nhà cậu?"
"Ân!"
"Sống một mình?"
"Ân........ Ân!"
"........"
Trác An Khả thở dài, hôm nay cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng con ma men này.
Cô đỡ Tần Tình để Tần Tình dựa vào tường: "Không được lộn xộn nha."
"Tớ đứng im."
Tần Tình lắc lắc đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.
"........." Trác An Khả không nhịn được cười.
Sau đó cô chỉ có thể một tay cầm chìa khoá đi về phía căn hộ phía đông.
—— chỉ mong liền tính mở cửa sai nhà, cũng có thể xem đối phương là hàng xóm nhìn giúp cô ngốc này một lần đi.
Trác An Khả nghĩ như vậy, chỉ có thể mang theo chìa khóa đi tới trước cửa. Chìa khóa trong tay mới cắm một nửa liền cứng lại.
—— hiển nhiên không phải nhà này.
Trác An Khả thở dài, quay đầu trở về, vừa đi vừa giương mắt nhìn xem.
Vừa thấy cảnh này không quan trọng, dọa cô nhảy dựng ——
Người vừa mới nói mình ngoan ngoãn đứng im một chỗ, hiện tại đã tới cửa căn hộ phía tây.
"Ai da, tiểu tổ tông của tớ!"
Trác An Khả vội vàng chạy tới đem người từ trên cửa đỡ xuống: "Cậu đây là ——"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Nam nhân đứng phía bên trong nhìn cô gái nhỏ đang dựa trên người Trác An Khả không chớp mắt, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong đôi mắt đen kia.
——
"....... Điềm Điềm?"
Âm thanh trầm thấp gọi lên hai chữ.
Nhìn thấy rõ ngũ quan thanh tuấn, hình dáng của người trước mắt, đôi mắt Trác An Khả đều trợn tròn ——
"—— Văn Dục Phong?!"
".............."
Đôi mắt đen kia quét qua, hơi thở hung lệ mà ngang nhiên.
Trác An Khả theo bản năng lui một bước.
Văn Dục Phong lập tức nâng cánh tay lên đem cô gái nhỏ trên người Trác An Khả kéo lại.
Sau đó hắn rũ mắt xuống, con ngươi đen nhánh nhìn người đang trong ngực mình.
Ánh mắt kia làm cho Trác An Khả lạnh cả người.
—— giống như là muốn đem Tần Tình nuốt trọn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook