Anh Ấy Là Của Tôi
-
Chương 4
Buổi thử vai hôm nay chỉ có hai giám khảo.
Một người là biên kịch, nghe nói ông ấy đã mất tới ba năm để viết kịch bản, cho nên bản thân ông ta vô cùng quan tâm tới bộ phim này.
Người còn lại là đạo diễn phim, Lý Mẫn, năm ngoái mới nhận được giải thưởng cao quý nhất của giới đạo diễn, là nữ đạo diễn duy nhất trong mười năm trở lại đây nhận được giải thưởng này. Mặt khác, bà còn là ân nhân của Túc Nghệ, vai nữ phụ nổi tiếng trong bộ phim truyền hình đầu tay cho cô xuất phát điểm cao hơn hẳn người khác chính là do Lý Mẫn quyết định.
Lý Mẫn thấy cô vào liền mỉm cười, gật đầu thật nhẹ đầy kín đáo.
Túc Nghệ mỉm cười tỏ ý đáp lại. Trên ghế tựa đặt bên trái sàn diễn có một bộ trường bào màu đỏ rực, chính là một trong những bộ vũ phục của nữ phụ của "Sóng ngầm". Nhân vật nữ phụ này là một kỹ nữ nổi danh, vô cùng quyến rũ, cuối cùng chết dưới kiếm của nam chính. Túc Nghệ mặc trường bào, tháo dây chun cột tóc, hất mái tóc xanh ra sau gáy.
"Tôi đã chuẩn bị xong."
Lý Mẫn: "Vậy bắt đầu đi. Cảnh số ba, đoạn lên vũ đài..."
"Khoan đã." Biên kịch ngồi bên cạnh ngắt lời bà, nhíu mày lật tìm trong kịch bản một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn mình muốn, ông ngẩng đầu lên hỏi Túc Nghệ: "Đã xem hết kịch bản chưa?"
Túc Nghệ: "Đã xem hết rồi ạ."
"Ừ, thế cô diễn đoạn múa mời rượu đi, biết là chỗ nào chứ?"
Bị đưa yêu cầu bất ngờ, Túc Nghệ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười tươi.
Lý Mẫn cũng cười, mấy người diễn thử trước đều diễn cảnh số ba, biên kịch đã cho Túc Nghệ một ngoại lệ.
Cho thấy Túc Nghệ cũng là một ngoại lệ.
Túc Nghệ không đáp, cô giơ tay lên, ngón tay uốn cong cong như đang cầm một chén rượu trong tay.
Cô không phải dân học múa chính quy nhưng vì đòi hỏi của một bộ phim trước đây, cô đã từng tự học thêm múa cột.
Múa cột không thể sử dụng được trong phim có bối cảnh dân quốc nhưng nó có thể giúp tay chân người học trở nên mềm mại tuyệt vời... tựu chung lại, từ xoay thắt lưng tới hất chân, nhún người đều có thể làm tốt thừa sức.
Túc Nghệ ngẫu hứng múa một đoạn, tập trung nhìn vào chén rượu tưởng tượng trong tay, ánh mắt sóng sánh, trường bào rộng, bất giác làm người ta cảm nhận được sự quyến rũ tới vô cùng.
Múa xong, cô tiến lên, dáng đi uyển chuyển, đưa chén rượu lên nói với không khí: "Đại nhân, Thu Cơ kính ngài."
Biên kịch là một người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần, đeo kính đen, bụng bia lồ lộ, ông ta nhìn Túc Nghệ bằng ánh mắt vô cùng hài lòng: "Tốt tốt. Mỹ nhân là thế nào? Tay nhỏ, eo mềm, mắt sóng sánh. Không hổ là người đạo diễn Lý vừa ý."
Lý Mẫn cười: "Đại biên kịch chớ nói như vậy, người không biết lại tưởng tôi mở cửa sau cho cô ấy thì sao?"
"Haha, được đấy, cô về chờ thông báo đi nhé." Ông ta tươi cười ngồi xuống. Túc Nghệ tinh mắt nhìn thấy rõ trong quyển sổ ông ấy đang cầm có đánh một dấu khoanh tròn.
Túc Nghệ cột tóc lên, ra khỏi phòng thử vai. Ngô Tuyết thấy cô ra liền lại đón, không hỏi xem cô thể hiện thế nào mà làm luôn một câu: "Tối nay ăn gì?"
Túc Nghệ lắc đầu: "Chị với An Tuyền đi ăn đi, em chờ lát nữa đi với đạo diễn Lý."
Ngô Tuyết: "Ừ, được."
Hai người đi trước, Túc Nghệ tìm một góc để ngồi, đeo khẩu trang, chơi Kaixinxiaoxiaole.
*Kaixinxiaoxiaole (tiếng Trung: 开心消消乐): một trò chơi giống game kim cương.
Không biết ngồi chơi bao lâu, đã phá kỷ lục hai lần, mới nghe thấy tiếng Lý Mẫn gọi: "Sao còn ngồi ở đây?"
Túc Nghệ ngẩng đầu, đeo khẩu trang nên không thể thấy môi cô cười nhưng đôi mắt thì cong tít như vầng trăng non: "Mời cô ăn cơm ạ."
"Hối lộ đấy à?" Lý Mẫn năm nay đã bốn mươi ba, quanh năm lăn lộn ở khắp các nơi để quay phim, năm tháng in hằn dấu vết thời gian lên khuôn mặt, hơn nữa cô lại là người tiết kiệm, ăn mặc rất bình thường, đứng giữa đường, đố ai ngờ được đây chính là nữ chủ nhân của giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất ngàn vàng khó cầu.
"Vâng, đạo diễn Lý là người dễ hối lộ nhất mà em từng gặp đấy ạ, chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được rồi." Túc Nghệ cười tủm tỉm, kéo tay cô Lý, "Ăn gì đây ạ?"
Lý Mẫn nghiêm mặt đáp: "Chuyện này... không có chút món cay Tứ Xuyên là không xong được đâu."
Hai người tới một quán chuyên đồ cay Tứ Xuyên cực kỳ nổi tiếng ở vùng này. Nhà hàng này nhỏ, mặt tiền hẹp nhưng mùi vị ngon, bếp và chỗ khách ngồi chỉ cách nhau một tấm kính dày, có thể quan sát rõ quá trình nấu nướng, cũng sạch sẽ. Trước cửa quán lúc này đã có khá đông người, mỗi người tay cầm một tấm thẻ số thứ tự.
Túc Nghệ vừa vào thì gặp cảnh này, giờ đã hơn tám giờ, vậy mà vẫn còn đến trên sáu mươi bàn chờ xếp.
Lý Mẫn: "... Hay là đổi sang quán khác đi."
Nhân viên phục vụ chuyên gọi tên bỗng vác một cái loa to ra, nói đặc sệt tiếng địa phương: "Một phòng bao trống, có khách nào muốn vào không?"
Mọi người vội vàng la to: "Có có có!"
Có quá đông người, nhân viên phục vụ không biết giải quyết thế nào, đi vào trong một lúc, lúc ra cầm theo một ống thẻ: "Chủ quán yêu cầu phải dùng hết trên bốn trăm mới được vào ngồi phòng bao, ai rút trúng thì người đó vào, không lằng nhằng!"
Vừa tuyên bố một cái, đám người vốn ầm ầm liền tản đi khá nhiều, phần lớn mọi người ở đây đều chỉ đi tốp hai, tốp ba, mỗi một món khoảng ba mươi, bốn mươi đồng, phải ăn nhiều cỡ nào mới có thể tốn tới bốn trăm?
Năm phút sau, Túc Nghệ và Lý Mẫn thoải mái vào phòng bao ngồi.
Lý Mẫn bảo: "Tiểu Nghệ à, số đỏ đấy, hơn chục người mà em cũng rút trúng được."
Túc Nghệ cười: "Em mà, chuyện lớn thì không xong, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không thuận thì còn biết sống thế nào ạ?"
"Này, nói linh tinh gì thế." Lý Mẫn cau mày, lập tức đổi giọng: "Đã có ý tưởng diễn vai này thế nào chưa?"
Túc Nghệ vui vẻ, trêu đùa: "Cho em đi cửa sau thật đấy ạ?"
"Cô có muốn mở cửa cũng không mở được. Đừng thấy nãy cô cũng ngồi trong đó mà tưởng, diễn viên của phim này, toàn bộ đều do biên kịch quyết định. Cô nói cũng vô ích."
Túc Nghệ ăn một miếng đậu phụ ma bà rồi tiếp lời: "Độc tài vậy cơ à? Phía đầu tư cũng chịu sao ạ?"
"Sao lại không chịu, em có biết kịch bản này có bao nhiêu công ty muốn giành không, theo cô biết, thì phải cỡ này," Lý Mẫn ra dấu bảy ngón tay, "lại còn đều là công ty lớn cả đấy."
"Kịch bản quả thực rất tốt..." Vậy nên Túc Nghệ vừa xem kịch bản xong liền chọn ngay nó, không cần phải nghĩ.
"Phim này nếu em mà được nhận thì giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm sau, không ai tranh nổi với em."
Túc Nghệ nở nụ cười, hàm răng đều, trắng sáng: "Em đâu có tham vọng lớn vậy đâu."
Lý Mẫn không đồng ý: "Làm người không có mục tiêu thì sao được chứ?"
Lý Mẫn vừa mới vào tư thế chuẩn bị dạy dỗ thì đồ ăn được đem lên. Túc Nghệ nhanh tay gắp một miếng thịt vào bát đối phương: "Mau ăn thôi ạ, nguội là mất ngon."
Vì thường xuyên phải đuổi kịp tiến độ quay phim nên tốc độ ăn cơm của cả hai đều rất nhanh, vừa ăn vừa nói, chưa tới nửa giờ đồng hồ, chỗ đồ ăn trên bàn đã vơi quá nửa.
Túc Nghệ lau miệng: "Đi dạo chút chứ ạ?"
Lý Mẫn thoải mái đồng ý: "Đi."
Túc Nghệ đứng dậy: "Chờ em một chút, em đi vệ sinh đã."
**
Lúc Túc Nghệ quay trở lại phòng bao, người trong phòng đã đi mất, nhân viên phục vụ đang thu dọn bát đũa.
Thấy cô vào, nhân viên phục vụ liền nói: "Vị khách đi cùng cô bảo nhà có việc, phải về trước, gọi điện cho cô nhưng không thấy nghe máy."
Kiểm tra điện thoại, đúng là có cuộc gọi nhỡ của Lý Mẫn. Túc Nghệ gật đầu: "Ừ, tính tiền đi."
Phục vụ đáp: "Vị khách kia đã thanh toán rồi ạ."
Túc Nghệ vừa đi về vừa nhắn tin cho Lý Mẫn: "Cám ơn cô đã chiêu đãi ạ, lần sau đừng tranh trả tiền nữa nhé."
Phòng bao của nhà hàng thông ra một lối đi nhỏ. Đã chín giờ, quán vẫn náo nhiệt như ban nãy. Quán đồ cay Tứ Xuyên này không chỉ phục vụ bữa tối mà đến đêm còn phục vụ cả đồ nướng nên hiện giờ bên ngoài đã chẳng khác gì một quán nướng.
Túc Nghệ đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng tivi bật chỗ khách ngồi ăn.
"Con đàn bà nào dám tranh giành tình cảm với ta đều phải chết!"
"Muốn làm người của bổn cung, trước hết phải chặt đứt đường lui của bản thân, bổn cung mới có thể yên tâm dùng người, hiểu chứ hả?"
... Đúng là vai diễn của Túc Nghệ trong phim cung đấu đang hot gần đây.
Một nữ sinh ngồi dựa lưng vào tường phòng bao nói: "Ả Túc Nghệ này thật xấu xa, lần nào cũng diễn mấy cái vai rõ đáng ghét, có bị ném trứng cũng đáng đời."
Túc Nghệ nghe vậy liền kéo khẩu trang cao lên một chút, nghĩ rồi lại lấy thêm mũ đội vào.
Vừa thò tay vào trong túi thì nghe thấy tiếng hò hét ở phòng bao bên cạnh.
"Uống, uống một chén đi Ưng đội..."
"Lái xe." Một giọng nói trầm ấm, du dương bay vào lỗ tai Túc Nghệ.
Cô tròn mắt, lỗ tai tưởng như dựng đứng lên như tai thỏ.
Cửa sổ phòng bao đó là cửa kính, Túc Nghệ quay đầu một cái liền thấy Chử Ưng.
Anh mặc đồ thường ngày giản dị, đối lập với đám đàn ông uống đến mặt đỏ phừng phừng ngồi quanh.
Chử Ưng vừa xuất ngũ trở về, đám đồng đội cũ ở thành phố A liền hò nhau cùng tụ lại làm một bữa, ôn lại những ngày tháng phấn đấu xưa bên nhau.
Đồng đội cũ lần này có mặt ở đây tất cả đều đã giải ngũ.
Quanh bàn ăn đều là đàn ông chân chính, tính tình chất phác, mới uống thì còn nghiêm túc được một chút, uống một hồi là bắt đầu hơi men lên.
Gã đàn ông lúc nãy vẫn tiếp tục mời rượu: "Ưng, Ưng đội, đã đi uống với anh em rồi còn lái xe làm gì chứ? Đúng thật là... chẳng mấy khi mới uống một lần mà uống cũng không được thoải mái!"
Một người đàn ông khác nói: "Ưng đội giờ là ông chủ lớn... Mày nghĩ là giống bọn mình sao hả. Chậc! Ưng đội lợi hại như vậy sao có thể giống chúng ta được... Bọn mình xuất ngũ đều chỉ có thể đi làm bảo vệ..." Người đàn ông rõ ràng đã quá chén, nói chuyện nọ xọ chuyện kia, nói xong lại còn nghẹn ngào.
Cả bàn ăn bỗng chốc lặng đi ít nhiều.
Chử Ưng liếc nhìn chén rượu, lòng thầm nghĩ phen này đành phải nhờ Lưu Tỉ tới đón mình về vậy.
Đang chuẩn bị đưa tay lên tiếp thì một cánh tay trắng ngần đã nhanh hơn anh một nhịp, đón lấy chén rượu từ tay người đàn ông.
"Chử Ưng phải lái xe đưa em về, để em uống thay anh ấy nhé." Giọng nói vừa ngọt vừa dịu dàng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt họ trước nhất là một đôi chân dài, một chiếc quần soóc ngắn.
Nhìn lên trên nữa, là một chiếc áo phông trắng ngắn tay.
Lại nhìn lên trên nữa nữa, khẩu trang được tháo một bên, lủng lẳng bên mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười lịch sự.
Cả bàn người đều ngây ra nhìn. Túc Nghệ nghiêng đầu, đưa chén rượu trong tay qua lại: "Được chứ ạ?"
Người đàn ông mời rượu là người hoàn hồn đầu tiên, đánh mắt ra vẻ "tôi biết rồi" về phía Chử Ưng rồi cười bảo: "Được, được chứ, tất nhiên là được!"
Chử Ưng cau mày, muốn cướp lại chén rượu từ tay Túc Nghệ nhưng Túc Nghệ đã sớm đề phòng, nhanh tay giơ chén lên cao.
Chử Ưng: "Sao cô lại ở đây?"
"Không phải đã nói với anh hôm nay em với bạn đi ăn đồ cay Tứ Xuyên hay sao?" Túc Nghệ cười, đúng là cô có nói thật, lúc vào Weixin nói lảm nhảm tiện thể nhắc tới, nhưng tất nhiên, rõ ràng là tên đàn ông này chưa hề xem tin nhắn của cô.
"Không cần cô uống." Chử Ưng gằn giọng, định đứng dậy cướp chén về.
Túc Nghệ nhanh tay kề chén vào miệng, làm một hơi cạn đáy.
Uống xong, cô nghiêng đầu, cười tủm tỉm: "Muộn rồi, em đã uống xong."
Môi của cô dính một chút rượu, hai cánh môi dưới ánh đèn dường như lấp loáng ánh nước, đôi mắt sáng lên đắc ý.
Quả thực giống một tên vô lại.
Một người là biên kịch, nghe nói ông ấy đã mất tới ba năm để viết kịch bản, cho nên bản thân ông ta vô cùng quan tâm tới bộ phim này.
Người còn lại là đạo diễn phim, Lý Mẫn, năm ngoái mới nhận được giải thưởng cao quý nhất của giới đạo diễn, là nữ đạo diễn duy nhất trong mười năm trở lại đây nhận được giải thưởng này. Mặt khác, bà còn là ân nhân của Túc Nghệ, vai nữ phụ nổi tiếng trong bộ phim truyền hình đầu tay cho cô xuất phát điểm cao hơn hẳn người khác chính là do Lý Mẫn quyết định.
Lý Mẫn thấy cô vào liền mỉm cười, gật đầu thật nhẹ đầy kín đáo.
Túc Nghệ mỉm cười tỏ ý đáp lại. Trên ghế tựa đặt bên trái sàn diễn có một bộ trường bào màu đỏ rực, chính là một trong những bộ vũ phục của nữ phụ của "Sóng ngầm". Nhân vật nữ phụ này là một kỹ nữ nổi danh, vô cùng quyến rũ, cuối cùng chết dưới kiếm của nam chính. Túc Nghệ mặc trường bào, tháo dây chun cột tóc, hất mái tóc xanh ra sau gáy.
"Tôi đã chuẩn bị xong."
Lý Mẫn: "Vậy bắt đầu đi. Cảnh số ba, đoạn lên vũ đài..."
"Khoan đã." Biên kịch ngồi bên cạnh ngắt lời bà, nhíu mày lật tìm trong kịch bản một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn mình muốn, ông ngẩng đầu lên hỏi Túc Nghệ: "Đã xem hết kịch bản chưa?"
Túc Nghệ: "Đã xem hết rồi ạ."
"Ừ, thế cô diễn đoạn múa mời rượu đi, biết là chỗ nào chứ?"
Bị đưa yêu cầu bất ngờ, Túc Nghệ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười tươi.
Lý Mẫn cũng cười, mấy người diễn thử trước đều diễn cảnh số ba, biên kịch đã cho Túc Nghệ một ngoại lệ.
Cho thấy Túc Nghệ cũng là một ngoại lệ.
Túc Nghệ không đáp, cô giơ tay lên, ngón tay uốn cong cong như đang cầm một chén rượu trong tay.
Cô không phải dân học múa chính quy nhưng vì đòi hỏi của một bộ phim trước đây, cô đã từng tự học thêm múa cột.
Múa cột không thể sử dụng được trong phim có bối cảnh dân quốc nhưng nó có thể giúp tay chân người học trở nên mềm mại tuyệt vời... tựu chung lại, từ xoay thắt lưng tới hất chân, nhún người đều có thể làm tốt thừa sức.
Túc Nghệ ngẫu hứng múa một đoạn, tập trung nhìn vào chén rượu tưởng tượng trong tay, ánh mắt sóng sánh, trường bào rộng, bất giác làm người ta cảm nhận được sự quyến rũ tới vô cùng.
Múa xong, cô tiến lên, dáng đi uyển chuyển, đưa chén rượu lên nói với không khí: "Đại nhân, Thu Cơ kính ngài."
Biên kịch là một người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần, đeo kính đen, bụng bia lồ lộ, ông ta nhìn Túc Nghệ bằng ánh mắt vô cùng hài lòng: "Tốt tốt. Mỹ nhân là thế nào? Tay nhỏ, eo mềm, mắt sóng sánh. Không hổ là người đạo diễn Lý vừa ý."
Lý Mẫn cười: "Đại biên kịch chớ nói như vậy, người không biết lại tưởng tôi mở cửa sau cho cô ấy thì sao?"
"Haha, được đấy, cô về chờ thông báo đi nhé." Ông ta tươi cười ngồi xuống. Túc Nghệ tinh mắt nhìn thấy rõ trong quyển sổ ông ấy đang cầm có đánh một dấu khoanh tròn.
Túc Nghệ cột tóc lên, ra khỏi phòng thử vai. Ngô Tuyết thấy cô ra liền lại đón, không hỏi xem cô thể hiện thế nào mà làm luôn một câu: "Tối nay ăn gì?"
Túc Nghệ lắc đầu: "Chị với An Tuyền đi ăn đi, em chờ lát nữa đi với đạo diễn Lý."
Ngô Tuyết: "Ừ, được."
Hai người đi trước, Túc Nghệ tìm một góc để ngồi, đeo khẩu trang, chơi Kaixinxiaoxiaole.
*Kaixinxiaoxiaole (tiếng Trung: 开心消消乐): một trò chơi giống game kim cương.
Không biết ngồi chơi bao lâu, đã phá kỷ lục hai lần, mới nghe thấy tiếng Lý Mẫn gọi: "Sao còn ngồi ở đây?"
Túc Nghệ ngẩng đầu, đeo khẩu trang nên không thể thấy môi cô cười nhưng đôi mắt thì cong tít như vầng trăng non: "Mời cô ăn cơm ạ."
"Hối lộ đấy à?" Lý Mẫn năm nay đã bốn mươi ba, quanh năm lăn lộn ở khắp các nơi để quay phim, năm tháng in hằn dấu vết thời gian lên khuôn mặt, hơn nữa cô lại là người tiết kiệm, ăn mặc rất bình thường, đứng giữa đường, đố ai ngờ được đây chính là nữ chủ nhân của giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất ngàn vàng khó cầu.
"Vâng, đạo diễn Lý là người dễ hối lộ nhất mà em từng gặp đấy ạ, chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được rồi." Túc Nghệ cười tủm tỉm, kéo tay cô Lý, "Ăn gì đây ạ?"
Lý Mẫn nghiêm mặt đáp: "Chuyện này... không có chút món cay Tứ Xuyên là không xong được đâu."
Hai người tới một quán chuyên đồ cay Tứ Xuyên cực kỳ nổi tiếng ở vùng này. Nhà hàng này nhỏ, mặt tiền hẹp nhưng mùi vị ngon, bếp và chỗ khách ngồi chỉ cách nhau một tấm kính dày, có thể quan sát rõ quá trình nấu nướng, cũng sạch sẽ. Trước cửa quán lúc này đã có khá đông người, mỗi người tay cầm một tấm thẻ số thứ tự.
Túc Nghệ vừa vào thì gặp cảnh này, giờ đã hơn tám giờ, vậy mà vẫn còn đến trên sáu mươi bàn chờ xếp.
Lý Mẫn: "... Hay là đổi sang quán khác đi."
Nhân viên phục vụ chuyên gọi tên bỗng vác một cái loa to ra, nói đặc sệt tiếng địa phương: "Một phòng bao trống, có khách nào muốn vào không?"
Mọi người vội vàng la to: "Có có có!"
Có quá đông người, nhân viên phục vụ không biết giải quyết thế nào, đi vào trong một lúc, lúc ra cầm theo một ống thẻ: "Chủ quán yêu cầu phải dùng hết trên bốn trăm mới được vào ngồi phòng bao, ai rút trúng thì người đó vào, không lằng nhằng!"
Vừa tuyên bố một cái, đám người vốn ầm ầm liền tản đi khá nhiều, phần lớn mọi người ở đây đều chỉ đi tốp hai, tốp ba, mỗi một món khoảng ba mươi, bốn mươi đồng, phải ăn nhiều cỡ nào mới có thể tốn tới bốn trăm?
Năm phút sau, Túc Nghệ và Lý Mẫn thoải mái vào phòng bao ngồi.
Lý Mẫn bảo: "Tiểu Nghệ à, số đỏ đấy, hơn chục người mà em cũng rút trúng được."
Túc Nghệ cười: "Em mà, chuyện lớn thì không xong, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không thuận thì còn biết sống thế nào ạ?"
"Này, nói linh tinh gì thế." Lý Mẫn cau mày, lập tức đổi giọng: "Đã có ý tưởng diễn vai này thế nào chưa?"
Túc Nghệ vui vẻ, trêu đùa: "Cho em đi cửa sau thật đấy ạ?"
"Cô có muốn mở cửa cũng không mở được. Đừng thấy nãy cô cũng ngồi trong đó mà tưởng, diễn viên của phim này, toàn bộ đều do biên kịch quyết định. Cô nói cũng vô ích."
Túc Nghệ ăn một miếng đậu phụ ma bà rồi tiếp lời: "Độc tài vậy cơ à? Phía đầu tư cũng chịu sao ạ?"
"Sao lại không chịu, em có biết kịch bản này có bao nhiêu công ty muốn giành không, theo cô biết, thì phải cỡ này," Lý Mẫn ra dấu bảy ngón tay, "lại còn đều là công ty lớn cả đấy."
"Kịch bản quả thực rất tốt..." Vậy nên Túc Nghệ vừa xem kịch bản xong liền chọn ngay nó, không cần phải nghĩ.
"Phim này nếu em mà được nhận thì giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm sau, không ai tranh nổi với em."
Túc Nghệ nở nụ cười, hàm răng đều, trắng sáng: "Em đâu có tham vọng lớn vậy đâu."
Lý Mẫn không đồng ý: "Làm người không có mục tiêu thì sao được chứ?"
Lý Mẫn vừa mới vào tư thế chuẩn bị dạy dỗ thì đồ ăn được đem lên. Túc Nghệ nhanh tay gắp một miếng thịt vào bát đối phương: "Mau ăn thôi ạ, nguội là mất ngon."
Vì thường xuyên phải đuổi kịp tiến độ quay phim nên tốc độ ăn cơm của cả hai đều rất nhanh, vừa ăn vừa nói, chưa tới nửa giờ đồng hồ, chỗ đồ ăn trên bàn đã vơi quá nửa.
Túc Nghệ lau miệng: "Đi dạo chút chứ ạ?"
Lý Mẫn thoải mái đồng ý: "Đi."
Túc Nghệ đứng dậy: "Chờ em một chút, em đi vệ sinh đã."
**
Lúc Túc Nghệ quay trở lại phòng bao, người trong phòng đã đi mất, nhân viên phục vụ đang thu dọn bát đũa.
Thấy cô vào, nhân viên phục vụ liền nói: "Vị khách đi cùng cô bảo nhà có việc, phải về trước, gọi điện cho cô nhưng không thấy nghe máy."
Kiểm tra điện thoại, đúng là có cuộc gọi nhỡ của Lý Mẫn. Túc Nghệ gật đầu: "Ừ, tính tiền đi."
Phục vụ đáp: "Vị khách kia đã thanh toán rồi ạ."
Túc Nghệ vừa đi về vừa nhắn tin cho Lý Mẫn: "Cám ơn cô đã chiêu đãi ạ, lần sau đừng tranh trả tiền nữa nhé."
Phòng bao của nhà hàng thông ra một lối đi nhỏ. Đã chín giờ, quán vẫn náo nhiệt như ban nãy. Quán đồ cay Tứ Xuyên này không chỉ phục vụ bữa tối mà đến đêm còn phục vụ cả đồ nướng nên hiện giờ bên ngoài đã chẳng khác gì một quán nướng.
Túc Nghệ đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng tivi bật chỗ khách ngồi ăn.
"Con đàn bà nào dám tranh giành tình cảm với ta đều phải chết!"
"Muốn làm người của bổn cung, trước hết phải chặt đứt đường lui của bản thân, bổn cung mới có thể yên tâm dùng người, hiểu chứ hả?"
... Đúng là vai diễn của Túc Nghệ trong phim cung đấu đang hot gần đây.
Một nữ sinh ngồi dựa lưng vào tường phòng bao nói: "Ả Túc Nghệ này thật xấu xa, lần nào cũng diễn mấy cái vai rõ đáng ghét, có bị ném trứng cũng đáng đời."
Túc Nghệ nghe vậy liền kéo khẩu trang cao lên một chút, nghĩ rồi lại lấy thêm mũ đội vào.
Vừa thò tay vào trong túi thì nghe thấy tiếng hò hét ở phòng bao bên cạnh.
"Uống, uống một chén đi Ưng đội..."
"Lái xe." Một giọng nói trầm ấm, du dương bay vào lỗ tai Túc Nghệ.
Cô tròn mắt, lỗ tai tưởng như dựng đứng lên như tai thỏ.
Cửa sổ phòng bao đó là cửa kính, Túc Nghệ quay đầu một cái liền thấy Chử Ưng.
Anh mặc đồ thường ngày giản dị, đối lập với đám đàn ông uống đến mặt đỏ phừng phừng ngồi quanh.
Chử Ưng vừa xuất ngũ trở về, đám đồng đội cũ ở thành phố A liền hò nhau cùng tụ lại làm một bữa, ôn lại những ngày tháng phấn đấu xưa bên nhau.
Đồng đội cũ lần này có mặt ở đây tất cả đều đã giải ngũ.
Quanh bàn ăn đều là đàn ông chân chính, tính tình chất phác, mới uống thì còn nghiêm túc được một chút, uống một hồi là bắt đầu hơi men lên.
Gã đàn ông lúc nãy vẫn tiếp tục mời rượu: "Ưng, Ưng đội, đã đi uống với anh em rồi còn lái xe làm gì chứ? Đúng thật là... chẳng mấy khi mới uống một lần mà uống cũng không được thoải mái!"
Một người đàn ông khác nói: "Ưng đội giờ là ông chủ lớn... Mày nghĩ là giống bọn mình sao hả. Chậc! Ưng đội lợi hại như vậy sao có thể giống chúng ta được... Bọn mình xuất ngũ đều chỉ có thể đi làm bảo vệ..." Người đàn ông rõ ràng đã quá chén, nói chuyện nọ xọ chuyện kia, nói xong lại còn nghẹn ngào.
Cả bàn ăn bỗng chốc lặng đi ít nhiều.
Chử Ưng liếc nhìn chén rượu, lòng thầm nghĩ phen này đành phải nhờ Lưu Tỉ tới đón mình về vậy.
Đang chuẩn bị đưa tay lên tiếp thì một cánh tay trắng ngần đã nhanh hơn anh một nhịp, đón lấy chén rượu từ tay người đàn ông.
"Chử Ưng phải lái xe đưa em về, để em uống thay anh ấy nhé." Giọng nói vừa ngọt vừa dịu dàng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt họ trước nhất là một đôi chân dài, một chiếc quần soóc ngắn.
Nhìn lên trên nữa, là một chiếc áo phông trắng ngắn tay.
Lại nhìn lên trên nữa nữa, khẩu trang được tháo một bên, lủng lẳng bên mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười lịch sự.
Cả bàn người đều ngây ra nhìn. Túc Nghệ nghiêng đầu, đưa chén rượu trong tay qua lại: "Được chứ ạ?"
Người đàn ông mời rượu là người hoàn hồn đầu tiên, đánh mắt ra vẻ "tôi biết rồi" về phía Chử Ưng rồi cười bảo: "Được, được chứ, tất nhiên là được!"
Chử Ưng cau mày, muốn cướp lại chén rượu từ tay Túc Nghệ nhưng Túc Nghệ đã sớm đề phòng, nhanh tay giơ chén lên cao.
Chử Ưng: "Sao cô lại ở đây?"
"Không phải đã nói với anh hôm nay em với bạn đi ăn đồ cay Tứ Xuyên hay sao?" Túc Nghệ cười, đúng là cô có nói thật, lúc vào Weixin nói lảm nhảm tiện thể nhắc tới, nhưng tất nhiên, rõ ràng là tên đàn ông này chưa hề xem tin nhắn của cô.
"Không cần cô uống." Chử Ưng gằn giọng, định đứng dậy cướp chén về.
Túc Nghệ nhanh tay kề chén vào miệng, làm một hơi cạn đáy.
Uống xong, cô nghiêng đầu, cười tủm tỉm: "Muộn rồi, em đã uống xong."
Môi của cô dính một chút rượu, hai cánh môi dưới ánh đèn dường như lấp loáng ánh nước, đôi mắt sáng lên đắc ý.
Quả thực giống một tên vô lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook