Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
-
Chương 21: Anh giúp em xoa xoa
Ôn Niệm Nam bước theo sau Cố Ngôn Sanh đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện với thư ký. Ôn Niệm Nam không để ý rằng người phía trước đột nhiên dừng lại, cậu cũng vì thế mà va vào lưng người nọ.
“A..”
Mũi đập vào bờ vai cứng cáp của người trước mặt, Ôn Niệm Nam vì mũi bị đau mà khóe mắt ngấn lệ.
Cậu nắm chặt chóp mũi cúi đầu xuống. Sau khi nghĩ đến người cậu đụng phải là ai thì Ôn Niệm Nam lập tức lùi lại phía sau một bước.
“Em không cố ý.” Giọng cậu run lên, cậu sợ bầu không khí hài hòa này sẽ bị cậu phá hỏng.
Cố Ngôn Sanh quay đầu lạnh lùng nhìn người đang ôm chiếc mũi đỏ hoe đôi mắt, kiểu tóc dài khiến hắn cảm thấy cậu thật sự rất đáng thương.
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, hắn đột ngột bước đến, cúi đầu.
Mắt thấy Cố Ngôn Sanh đột nhiên hạ thắt lưng nhấc tay lên, Ôn Niệm Nam tưởng mình lại bị đánh nên sợ hãi nhắm mắt lại chờ đợi ăn đòn.
Không ngờ, Cố Ngôn Sanh lại chậm rãi vươn tay ra sờ mũi cậu, xoa nhẹ nói: “Có đau không? Đỏ hết cả rồi.”
Ôn Niệm Nam trực tiếp sững tại chỗ vì cái chạm nhẹ nhàng đó của Cố Ngôn Sanh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó tin.
“Không…không đau.”
“Đến đây anh xoa giúp em.”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng giúp Ôn Niệm Nam lau đi những giọt nước mắt trêи khóe mắt.
Sự thân mật của Cố Ngôn Sanh làm Ôn Niệm Nam thấy ngợp thở. Cậu ngây người nhìn khuôn mặt anh tuấn đang gần sát mình, vẻ mặt không thể tin được đó là sự thật.
Một loạt hành động này khiến Ôn Niệm Nam thở gấp và bối rối hơn, mặt cậu đỏ bừng, vừa định nói gì đó thì liền nghe thấy tiếng cười của ông nội vang lên sau lưng.
“Haha, hai đứa nhỏ này mới bắt đầu mà đã quấn quýt lấy nhau trong sảnh rồi. Các con đã quên còn có trưởng bối đang đợi trêи lầu sao?”
Nghe thấy giọng nói của Lục Vân, Ôn Niệm Nam vội vàng lùi lại phía sau, xấu hổ đỏ mặt.
Quay đầu lại, Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Cố lão gia và Lục Vân đang từ trêи lầu đi xuống, cũng như người đã lâu không gặp… Cha của cậu.
Cố Ngôn Sanh bình tĩnh thu tay lại, cảnh cáo liếc nhìn Ôn Nam Nam, sau đó xoay người đi tới trước mặt Cố lão gia.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Cố lão gia hài lòng gật đầu, sau đó xoay người âu yếm nói với Ôn Niệm Nam: “Niệm Niệm qua đây cho ông nội xem, sao trông cháu gầy hơn lúc trước vậy, sắc mặt cũng thật tệ. Thân thể cũng yếu nhược như vậy, sao cháu lại không biết tự chăm sóc mình cho tốt? “
“Con cũng thấy Niệm Niệm so với trước đây không được tốt lắm a, A Sanh, có phải con khi dễ Niệm Niệm không? Nếu con dám khi dễ Niệm Niệm, mẹ và ông nội là người đầu tiên không tha cho con.”
Lục Vân đột nhiên nói một câu rất có ý tứ.
Nàng ngước mắt lên liếc nhìn Cố Ngôn Sanh. Vẻ mặt không kiên nhẫn của Cố Ngôn Sanh đã bị nàng bắt gặp, hai mẹ con yên lặng nhìn nhau.
Ôn Niệm Nam sợ hai mẹ con họ lại cãi nhau vang trời, vội vàng giải thích: “Ông ơi, là gần đây cháu ăn không được ngon nên ăn hơi ít. Còn nữa, có lẽ là do tóc cháu mọc nhiều quá nên mặt cháu có cảm giác nhỏ đi thôi.”
“Vậy con cần phải ăn nhiều hơn đấy, không được coi thường thân thể mình.”
Cố lão gia cau mày giải thích tác hại của việc không chịu ăn uống, Ôn Niệm Nam vâng dạ gật đầu nghe ông giải thích, nhưng ánh mắt cậu lại không nhịn được nhìn về phía cha.
Mà cha cậu lại chỉ lo nói chuyện với Cố lão gia, không buồn quan tâm đến việc hỏi han cậu, Ôn Niệm Nam không nhịn được cảm thấy thất vọng trong lòng.
“Ông đã kêu người chuẩn bị nước uống giải khát. Con và A Sanh qua đó uống một chút đi. Ông có chuyện muốn nói với cha con.”
“Vâng, cảm ơn ông nội.”
Sau khi Cố lão gia và những người khác rời đi, Cố Ngôn Sanh nhìn theo phía họ, đột nhiên nhàn nhạt nói: “Cậu diễn thật tốt a, thật có tố chất.”
“A..”
Mũi đập vào bờ vai cứng cáp của người trước mặt, Ôn Niệm Nam vì mũi bị đau mà khóe mắt ngấn lệ.
Cậu nắm chặt chóp mũi cúi đầu xuống. Sau khi nghĩ đến người cậu đụng phải là ai thì Ôn Niệm Nam lập tức lùi lại phía sau một bước.
“Em không cố ý.” Giọng cậu run lên, cậu sợ bầu không khí hài hòa này sẽ bị cậu phá hỏng.
Cố Ngôn Sanh quay đầu lạnh lùng nhìn người đang ôm chiếc mũi đỏ hoe đôi mắt, kiểu tóc dài khiến hắn cảm thấy cậu thật sự rất đáng thương.
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, hắn đột ngột bước đến, cúi đầu.
Mắt thấy Cố Ngôn Sanh đột nhiên hạ thắt lưng nhấc tay lên, Ôn Niệm Nam tưởng mình lại bị đánh nên sợ hãi nhắm mắt lại chờ đợi ăn đòn.
Không ngờ, Cố Ngôn Sanh lại chậm rãi vươn tay ra sờ mũi cậu, xoa nhẹ nói: “Có đau không? Đỏ hết cả rồi.”
Ôn Niệm Nam trực tiếp sững tại chỗ vì cái chạm nhẹ nhàng đó của Cố Ngôn Sanh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó tin.
“Không…không đau.”
“Đến đây anh xoa giúp em.”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng giúp Ôn Niệm Nam lau đi những giọt nước mắt trêи khóe mắt.
Sự thân mật của Cố Ngôn Sanh làm Ôn Niệm Nam thấy ngợp thở. Cậu ngây người nhìn khuôn mặt anh tuấn đang gần sát mình, vẻ mặt không thể tin được đó là sự thật.
Một loạt hành động này khiến Ôn Niệm Nam thở gấp và bối rối hơn, mặt cậu đỏ bừng, vừa định nói gì đó thì liền nghe thấy tiếng cười của ông nội vang lên sau lưng.
“Haha, hai đứa nhỏ này mới bắt đầu mà đã quấn quýt lấy nhau trong sảnh rồi. Các con đã quên còn có trưởng bối đang đợi trêи lầu sao?”
Nghe thấy giọng nói của Lục Vân, Ôn Niệm Nam vội vàng lùi lại phía sau, xấu hổ đỏ mặt.
Quay đầu lại, Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Cố lão gia và Lục Vân đang từ trêи lầu đi xuống, cũng như người đã lâu không gặp… Cha của cậu.
Cố Ngôn Sanh bình tĩnh thu tay lại, cảnh cáo liếc nhìn Ôn Nam Nam, sau đó xoay người đi tới trước mặt Cố lão gia.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Cố lão gia hài lòng gật đầu, sau đó xoay người âu yếm nói với Ôn Niệm Nam: “Niệm Niệm qua đây cho ông nội xem, sao trông cháu gầy hơn lúc trước vậy, sắc mặt cũng thật tệ. Thân thể cũng yếu nhược như vậy, sao cháu lại không biết tự chăm sóc mình cho tốt? “
“Con cũng thấy Niệm Niệm so với trước đây không được tốt lắm a, A Sanh, có phải con khi dễ Niệm Niệm không? Nếu con dám khi dễ Niệm Niệm, mẹ và ông nội là người đầu tiên không tha cho con.”
Lục Vân đột nhiên nói một câu rất có ý tứ.
Nàng ngước mắt lên liếc nhìn Cố Ngôn Sanh. Vẻ mặt không kiên nhẫn của Cố Ngôn Sanh đã bị nàng bắt gặp, hai mẹ con yên lặng nhìn nhau.
Ôn Niệm Nam sợ hai mẹ con họ lại cãi nhau vang trời, vội vàng giải thích: “Ông ơi, là gần đây cháu ăn không được ngon nên ăn hơi ít. Còn nữa, có lẽ là do tóc cháu mọc nhiều quá nên mặt cháu có cảm giác nhỏ đi thôi.”
“Vậy con cần phải ăn nhiều hơn đấy, không được coi thường thân thể mình.”
Cố lão gia cau mày giải thích tác hại của việc không chịu ăn uống, Ôn Niệm Nam vâng dạ gật đầu nghe ông giải thích, nhưng ánh mắt cậu lại không nhịn được nhìn về phía cha.
Mà cha cậu lại chỉ lo nói chuyện với Cố lão gia, không buồn quan tâm đến việc hỏi han cậu, Ôn Niệm Nam không nhịn được cảm thấy thất vọng trong lòng.
“Ông đã kêu người chuẩn bị nước uống giải khát. Con và A Sanh qua đó uống một chút đi. Ông có chuyện muốn nói với cha con.”
“Vâng, cảm ơn ông nội.”
Sau khi Cố lão gia và những người khác rời đi, Cố Ngôn Sanh nhìn theo phía họ, đột nhiên nhàn nhạt nói: “Cậu diễn thật tốt a, thật có tố chất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook