Anh Ấy Đang Nhìn Cô
-
Chương 1
“Vincent thân yêu, em có biết thế nào là sinh tử chi giao?”
“…”
“Có nghĩa là, thời điểm em gộp hết tất cả tiền bạc trong người em lại chỉ có thể đủ mua một bình nước suối Pierre, thì có một ông lão hùng hồn bước đến tặng cho một món ăn giàu protein, và món trứng chiên yêu thích.”
“…”
***
Ngày 6 tháng 1 năm 2016, 06:25 chiều.
Trước khi phát hiện có một người đàn ông theo dõi cô, cô đang bị ép nghe một cuộc điện thoại đường dài từ Pháp.
Cô đi đến ven biển, dừng trước một sạp bán hàng đầy dầu mỡ, ngồi xuống ngay khúc ngã tư.
“3500 năm trước, khi dân Israel trốn khỏi vùng đất Ai Cập, Thiên Chúa ban tặng cho bọn họ cái gì nhỉ … Chính là nước, bánh manna và chim cút, bọn họ chỉ cần vặt lông và nấu. Trong khi đó mười năm trước ta đã ban tặng cho con một cái trứng chiên lần đầu tiên ta làm thành công, đối với ta việc nấu nướng có ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại.”
Bên tai tiếng ông cụ nói giọng Pháp lơ lớ, pha lẫn khẩu âm tiếng Tây Ban Nha, trịnh trọng lên tiếng: “Và hiện tại đối với lão già đáng kính đã từng có một quả trứng chiên thay đổi nhân sinh của con, con lại từ chối nguyện vọng cả đời này của ta sao?”
“… Ba chỉ mới vừa tròn sáu mươi tuổi, thưa ba!”
Cô tiện tay ném đống sách vừa ‘đào’ được ở trong cửa hàng sách cũ lên chiếc bàn đầy dầu mỡ: “Bây giờ ba nói chuyện ước mơ với con … Con có áp lực rất lớn.”
“Sáu mươi là độ tuổi nguy hiểm … con gái!”
Ông cụ đáng thương cảm thán: “Mặc dù tinh thần của ta như ở độ tuổi ba mươi, nhưng cổ họng của ta già rồi.”
“…”
“Lúc ta uống nước thường xuyên lo lắng nước sẽ làm ta nghẹn chết, hoặc lo sợ gió sẽ thổi ta bay mất.”
“…”
Lý Văn Sâm xoa xoa huyện Thái Dương: “Con nhớ mới tháng trước ba vừa tham gia hạng mục nhảy dù trên không ở Mont Blanc, thưa ba.”
*Mont Blanc là đỉnh cao nhất trong dãy Alpes.
“Đó …. Đó là chuyện của tháng trước Tiểu Vincent à!”
Ông lão hùng hồn đáp lại: “Lúc đó ta chỉ mới năm mươi chín tuổi lẻ mười một tháng, không thể đánh đồng với ta bây giờ, sáu mươi tuổi tròn.”
“…”
Bốn phía, kẻ đến người đi, mặt trời phía cuối con đường, sắp lặn.
Xa xa là bến tàu cũ rích, có thể trông thấy cột buồm màu trắng, ròng rọc dây kéo buông thõng một bên, chỉ cần nhìn sơ cũng biết nó không thể giương buồm ra khơi.
“Ba vui là được rồi!” Lý Văn Sâm thẫn thờ nhìn ánh đèn đường: “Alo … Ba à …Điện thoại đường dài rất đắt, con cúp máy được không? Bây giờ con đang có chút việc.”
“À À … Vincent …. Vous áspero … Nhóc con xấu tính.”
Ba cô ở nước Pháp và Tây Ban Nha một khoảng thời gian dài, nên trong lúc nói chuyện, ông lúc thì nói tiếng Pháp, lúc thì dùng tiếng Tây Ban Nha, lưỡi đá qua đá lại rất lưu loát, khiến người đối diện hoa mắt chóng mặt.
Thí dụ như một giây trước đó ông thì thầm bằng tiếng Pháp; một giây sau, chớp mắt đã chuyển sang vũ điệu Flamenco trầm bổng.
Thí dụ thế này …
“Con không yêu ba sao? Tiểu Vincent ta mới cùng con nói chuyện có một tiếng mười lăm phút, ánh trăng trên dòng sông Seine còn chưa soi rọi trước cửa sổ phòng ta, ta cũng chưa kịp biểu đạt cho con thấy nỗi nhớ nhung của ta với con … mà con đã thiếu kiên nhẫn như vậy ư?”
Lý Văn Sâm: “…”
Múi giờ Trung Quốc là GMT +8, múi giờ Paris là GMT +1. Hiện tại, nơi đây đang là sáu giờ chiều thì Paris là mười một giờ trưa.
Nếu như phải chờ đến khi ánh trăng trên dòng sông Seine chiếu đến trước cửa phòng của ông, ông mới chịu cúp điện thoại …
Vậy thì … vẫn nên để cô chết đi thì hơn.
…
Khi cô ngồi xuống không lâu, một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt, đầu đội mũ Fedora đi đến trước sạp hàng, trong tay cũng cầm quyển sách mỏng. Đôi giày da bóng lưỡng giẫm trên nền đất, dầu mỡ hay bụi bám lưu cữu lâu ngày cũng không khiến anh chùn bước.
Anh kéo ghế, ngồi cách cô không xa.
Lý Văn Sâm mặt không chút biến sắc, phảng phất như lơ đãng, đặt một nửa điện thoại trên sách.
Như vậy, điện thoại đặt một đầu trên sách, đầu kia nằm trên bàn, vừa vặn hình thành một góc. Nhìn qua chỉ là cô đang quay lưng với người đàn ông, nghiêm túc gọi điện thoại nhưng từ màn hình di động có thể phản chiếu tất cả mọi hành động của người đàn ông đó.
…
“Con không được đối xử với một ông lão đáng thương như thế, con gái à!” Ông lão ở đầu dây bên kia thở dài một hơi: “Nói gì thì nói, ta vẫn là một người trong buổi sáng giá lạnh mùa đông cung cấp cho con một quả trứng gà chiên ấm áp …. Chúng ta chính là sinh tử chi giao.”
“… Chúng ta có thể ngưng tán gẫu đề tài trứng chiên được không, thưa ba!”
Chuyện này, mười năm qua ông lặp đi lặp lại cả ngàn lần.
Huống hồ chi, ở nước Pháp, một bình nước suối Pierre giá 1.5Euro, còn quả trứng gà chỉ 0.4Euro … Không thể nào có chuyện cô mua được nước suối mà không mua nổi một quả trứng gà.
“Đó không phải là quả trứng bình thường. Con gái à … Chính nhờ có nó mà trong đêm lạnh lẽo nhất của Paris ta đã nhặt được một con mèo con lưu lạc, đang chịu đói chịu rét đầu đường. Bắt đầu từ đó, nó đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của ta, trở thành người quan trọng nhất, bổ sung những thiếu hụt to lớn trong cuộc đời của ta”, giọng ông lão đầy dịu dàng: “Hồi ức hạnh phúc như vậy, dù lặp đi lặp lại một trăm năm ta cũng không cảm thấy phiền chán.”
Sóng biển xô vào đá ngầm tạo những âm thanh rì rào từ nơi xa xôi truyền đến, từng đợt từng đợt; còn đầu dây bên này những ngọn sóng bên dòng sông Seine thay nhau đáp trả.
Lý Văn Sâm trầm mặc một lúc. Thế nhưng ngay tại thời điểm tâm tình chân thành thiết tha hiếm thấy vừa định dâng trào, liền nghe tiếng ông cụ sung sướng lên tiếng:
“Hơn nữa, ta dám dùng tính mạng đánh cược, đó là một quả trứng gà quý báu nhất.”
Lý Văn Sâm: “…”
Đời người lên voi xuống chó … Thật sự quá kích thích.
“Con biết không, nó vốn dĩ có thể nở ra một con gà, và con gà đó có thể sinh ra rất nhiều quả trứng, trứng gà lại có thể nở ra rất nhiều gà con … Như vậy, sinh mệnh tuần hoàn qua năm tháng, đợi đến khi dãy Alpes hoa nở ngợp trời, ta sẽ có một sân nuôi đầy gà.”
“…”
Cô im lặng … nuốt xuống lời ‘Xin lỗi’.
“Vì vậy, con còn không nhanh nhanh chóng chóng quay về Pháp hoàn thành cho ước nguyện của ta ư?” Ông lão hùng hồn: “Ta đã mất một trang trại gà trên thân thể con đó.”
“…”
…
Ông chủ quán ăn thấy cô ngồi bàn đã lâu, cũng không thúc giục gọi món, chỉ thành thạo lấy tiền, vò mì, không rửa tay, ném quả trứng như phóng dĩa bay, chuẩn xác vào trong chén mì.
Có lẽ công nhân bến tàu thường hay ngồi đây tán gẫu, nên ông ta cũng quen với việc cung cấp cho một chỗ ngồi miễn phí.
Màn hình điện thoại di động đen bóng loáng như một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh người đàn ông ngồi phía sau cô.
Chiếc nón kéo rất sát, ngồi ngược ánh dương, khuôn mặt anh giấu trong bóng tối, chỉ nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng. Một người với tư thái và phong cách như vậy quả thật rất đặc sắc.
Từ sau khi người đàn ông này ngồi xuống, ánh mắt cô cũng nhìn về phía bến tàu --- Bến tàu cũ rích, côt buồm rỉ sét, còn có cánh buồm không thể giương ra khơi.
Nhưng nét vẽ sẽ không còn giống nhau.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, xen vào khung cảnh ấy, những sự vật rách nát, một giây sau biến thành một bức tranh sơn dầu đầy xúc cảm.
Cô ngẩng đầu lên, giả bộ đọc thực đơn nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn một bên sườn mặt của người đàn ông trên màn hình di động.
Áo gió khá cũ, ống tay phải có vết sờn rất rõ, khuỷu tay trái lại có vết mòn màu trắng --- Chủ nhân chiếc áo gió này là người thuận tay trái.
… Nhưng không phải là anh.
Giày mới tinh, dây giày thắt không kỹ.
… Vội ra ngoài.
Theo dõi cô ở một đoạn đường xa như vậy, nhưng giày không bám bụi.
… Giáo dưỡng tốt.
Cổ áo cài một cành cây vàng khảm ngọc xanh. Áo sơ mi trắng. Trước ngực cài chiếc bút máy màu xanh xẫm, nắp bút khảm một vòng đá, khả năng là hàng thật.
… Gia thế cao quý.
Ống tay tinh tế, được khâu một đường viền bằng màu xanh lam, vừa khớp màu sắc với chiếc quần anh đang mặc.
Nói đến mới nhớ, mỗi một trang sức nhỏ trên người anh đều mang màu xanh dương.
… Khá cố chấp.
Từ một giờ chiều đến bây giờ đã gần sáu tiếng đồng hồ, chỉ cần cô quay đầu, có thể nhìn thấy người đó. Anh đi theo cô vào nhà sách, gọi một tách café giống cô, một phần bánh ngọt giống cô, đọc cùng một quyển sách, và theo cô ra khỏi cửa tiệm cùng một lúc.
… Có hơi biến thái.
Người đàn ông rút mấy tờ khăn ăn trong hộp giấy, lần này không phải lau chùi vết dầu mỡ mà tỉ mỉ xếp trên bàn rồi đặt sách xuống, bảo đảm sách của anh không bị dính dầu mỡ.
Ở khoảng cách gần, Lý Văn Sâm có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng tựa sách.
[Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] của Michel Foucault
…
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn quyển sách cô tiện tay vứt xuống bàn, tựa sách tương tự:
[ Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] của Michel Foucault.
Ôi trời! Anh còn mua một quyển sách y chang cô. Cô thậm chí con không biết anh trả tiền lúc nào, chỉ biết từ lúc đi ra đã thấy anh cầm quyển [Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] trên tay.
Đây là cái gì?
Diễn tuồng? Hẹn hò?
Hay đây chính là ‘Chứng tương tư’ trong truyền thuyết … Biến chứng De Clerambault???*
Anh ẩn sau lưng cô, giữa hàng vạn người, không rời xa, cũng không áp sát, cử chỉ hào phóng, tựa như … Người chăn cừu đứng xa xa chăm cừu non.
Quan hệ giữa cừu và người chăn cừu khá kỳ quái.
Con sói ăn cừu, người chăn cừu cũng ăn cừu, mà người chăn cừu ăn thịt cừu còn nhiều hơn loài sói vì ngoài ăn, họ còn bán cho người khác ăn.
Thế nhưng, bầy cừu chỉ né tránh loài sói, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời người chăn cừu.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
…
Điện thoại di động đặt trên bàn chấn động một cái, lệch khỏi vị trí vốn có, một hàng chữ màu đen, lạnh như băng xuất hiện trước mắt cô.
--- Tất cả đồ ăn trong tủ lạnh kể cả bao bì đóng gói đều biến mất không thấy tăm hơi chỉ trong một đêm, tôi cần lời giải thích Vincent.
Lý Văn Sâm: “…”
Cô vội cầm điện thoại, nói với một ông cụ từ mô hình kinh doanh trang trại gà, từ thời vua Louis 14 cho đến cuộc cách mạng Pháp: “Con có việc, chờ một chút lát nói chuyện tiếp ạ.”
“Chờ một chút? Này! Tiểu Vincent, chờ con một chút chính là đợi đến khi cả Thái dương hệ nổ tung.” Ông lão nghiêm giọng trách cứ: “Chúng ta chỉ mới gọi điện thoại có hai tiếng, con đã muốn ngắt máy? Đáng sợ nhất chính là con không đồng ý ước nguyện của ta thì thôi … Thậm chí một câu ‘ Con rất nhớ ba, thưa ba’ con cũng không nói, lại còn lừa ta …”
Lý Văn Sâm: “Con rất nhớ ba, thưa ba!”
“…”
Rốt cục nghe được lời mình muốn nghe, ông lão ngay lập tức trở về bộ dạng của một người đàn ông Pháp lịch lãm: “Ta cũng rất nhớ con, con gái. Chúc con mạnh khỏe! Au revoir!”
*Au revoir: Tạm biệt
Cạch một tiếng, tiếng ống nghe kiểu cổ gác xuống.
--------------
*Dãy Alpes tạo thành lá chắn dài 1200 km kéo từ sông Danube đến tận biển Địa Trung Hải. Alpes có đến 82 đỉnh núi cao trên 4000m, trong đó cao nhất là đỉnh Mont Blanc thuộc Pháp (4800m) được ví là nóc nhà của châu Âu.
*Biến chứng De Clerambault (Erotomania): là một loại ảo tưởng mà người bị ảnh hưởng tin rằng một người nào đó thường là một người lạ, có địa vị cao hay người nổi tiếng có tình yêu bí mật với họ.
“…”
“Có nghĩa là, thời điểm em gộp hết tất cả tiền bạc trong người em lại chỉ có thể đủ mua một bình nước suối Pierre, thì có một ông lão hùng hồn bước đến tặng cho một món ăn giàu protein, và món trứng chiên yêu thích.”
“…”
***
Ngày 6 tháng 1 năm 2016, 06:25 chiều.
Trước khi phát hiện có một người đàn ông theo dõi cô, cô đang bị ép nghe một cuộc điện thoại đường dài từ Pháp.
Cô đi đến ven biển, dừng trước một sạp bán hàng đầy dầu mỡ, ngồi xuống ngay khúc ngã tư.
“3500 năm trước, khi dân Israel trốn khỏi vùng đất Ai Cập, Thiên Chúa ban tặng cho bọn họ cái gì nhỉ … Chính là nước, bánh manna và chim cút, bọn họ chỉ cần vặt lông và nấu. Trong khi đó mười năm trước ta đã ban tặng cho con một cái trứng chiên lần đầu tiên ta làm thành công, đối với ta việc nấu nướng có ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại.”
Bên tai tiếng ông cụ nói giọng Pháp lơ lớ, pha lẫn khẩu âm tiếng Tây Ban Nha, trịnh trọng lên tiếng: “Và hiện tại đối với lão già đáng kính đã từng có một quả trứng chiên thay đổi nhân sinh của con, con lại từ chối nguyện vọng cả đời này của ta sao?”
“… Ba chỉ mới vừa tròn sáu mươi tuổi, thưa ba!”
Cô tiện tay ném đống sách vừa ‘đào’ được ở trong cửa hàng sách cũ lên chiếc bàn đầy dầu mỡ: “Bây giờ ba nói chuyện ước mơ với con … Con có áp lực rất lớn.”
“Sáu mươi là độ tuổi nguy hiểm … con gái!”
Ông cụ đáng thương cảm thán: “Mặc dù tinh thần của ta như ở độ tuổi ba mươi, nhưng cổ họng của ta già rồi.”
“…”
“Lúc ta uống nước thường xuyên lo lắng nước sẽ làm ta nghẹn chết, hoặc lo sợ gió sẽ thổi ta bay mất.”
“…”
Lý Văn Sâm xoa xoa huyện Thái Dương: “Con nhớ mới tháng trước ba vừa tham gia hạng mục nhảy dù trên không ở Mont Blanc, thưa ba.”
*Mont Blanc là đỉnh cao nhất trong dãy Alpes.
“Đó …. Đó là chuyện của tháng trước Tiểu Vincent à!”
Ông lão hùng hồn đáp lại: “Lúc đó ta chỉ mới năm mươi chín tuổi lẻ mười một tháng, không thể đánh đồng với ta bây giờ, sáu mươi tuổi tròn.”
“…”
Bốn phía, kẻ đến người đi, mặt trời phía cuối con đường, sắp lặn.
Xa xa là bến tàu cũ rích, có thể trông thấy cột buồm màu trắng, ròng rọc dây kéo buông thõng một bên, chỉ cần nhìn sơ cũng biết nó không thể giương buồm ra khơi.
“Ba vui là được rồi!” Lý Văn Sâm thẫn thờ nhìn ánh đèn đường: “Alo … Ba à …Điện thoại đường dài rất đắt, con cúp máy được không? Bây giờ con đang có chút việc.”
“À À … Vincent …. Vous áspero … Nhóc con xấu tính.”
Ba cô ở nước Pháp và Tây Ban Nha một khoảng thời gian dài, nên trong lúc nói chuyện, ông lúc thì nói tiếng Pháp, lúc thì dùng tiếng Tây Ban Nha, lưỡi đá qua đá lại rất lưu loát, khiến người đối diện hoa mắt chóng mặt.
Thí dụ như một giây trước đó ông thì thầm bằng tiếng Pháp; một giây sau, chớp mắt đã chuyển sang vũ điệu Flamenco trầm bổng.
Thí dụ thế này …
“Con không yêu ba sao? Tiểu Vincent ta mới cùng con nói chuyện có một tiếng mười lăm phút, ánh trăng trên dòng sông Seine còn chưa soi rọi trước cửa sổ phòng ta, ta cũng chưa kịp biểu đạt cho con thấy nỗi nhớ nhung của ta với con … mà con đã thiếu kiên nhẫn như vậy ư?”
Lý Văn Sâm: “…”
Múi giờ Trung Quốc là GMT +8, múi giờ Paris là GMT +1. Hiện tại, nơi đây đang là sáu giờ chiều thì Paris là mười một giờ trưa.
Nếu như phải chờ đến khi ánh trăng trên dòng sông Seine chiếu đến trước cửa phòng của ông, ông mới chịu cúp điện thoại …
Vậy thì … vẫn nên để cô chết đi thì hơn.
…
Khi cô ngồi xuống không lâu, một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt, đầu đội mũ Fedora đi đến trước sạp hàng, trong tay cũng cầm quyển sách mỏng. Đôi giày da bóng lưỡng giẫm trên nền đất, dầu mỡ hay bụi bám lưu cữu lâu ngày cũng không khiến anh chùn bước.
Anh kéo ghế, ngồi cách cô không xa.
Lý Văn Sâm mặt không chút biến sắc, phảng phất như lơ đãng, đặt một nửa điện thoại trên sách.
Như vậy, điện thoại đặt một đầu trên sách, đầu kia nằm trên bàn, vừa vặn hình thành một góc. Nhìn qua chỉ là cô đang quay lưng với người đàn ông, nghiêm túc gọi điện thoại nhưng từ màn hình di động có thể phản chiếu tất cả mọi hành động của người đàn ông đó.
…
“Con không được đối xử với một ông lão đáng thương như thế, con gái à!” Ông lão ở đầu dây bên kia thở dài một hơi: “Nói gì thì nói, ta vẫn là một người trong buổi sáng giá lạnh mùa đông cung cấp cho con một quả trứng gà chiên ấm áp …. Chúng ta chính là sinh tử chi giao.”
“… Chúng ta có thể ngưng tán gẫu đề tài trứng chiên được không, thưa ba!”
Chuyện này, mười năm qua ông lặp đi lặp lại cả ngàn lần.
Huống hồ chi, ở nước Pháp, một bình nước suối Pierre giá 1.5Euro, còn quả trứng gà chỉ 0.4Euro … Không thể nào có chuyện cô mua được nước suối mà không mua nổi một quả trứng gà.
“Đó không phải là quả trứng bình thường. Con gái à … Chính nhờ có nó mà trong đêm lạnh lẽo nhất của Paris ta đã nhặt được một con mèo con lưu lạc, đang chịu đói chịu rét đầu đường. Bắt đầu từ đó, nó đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của ta, trở thành người quan trọng nhất, bổ sung những thiếu hụt to lớn trong cuộc đời của ta”, giọng ông lão đầy dịu dàng: “Hồi ức hạnh phúc như vậy, dù lặp đi lặp lại một trăm năm ta cũng không cảm thấy phiền chán.”
Sóng biển xô vào đá ngầm tạo những âm thanh rì rào từ nơi xa xôi truyền đến, từng đợt từng đợt; còn đầu dây bên này những ngọn sóng bên dòng sông Seine thay nhau đáp trả.
Lý Văn Sâm trầm mặc một lúc. Thế nhưng ngay tại thời điểm tâm tình chân thành thiết tha hiếm thấy vừa định dâng trào, liền nghe tiếng ông cụ sung sướng lên tiếng:
“Hơn nữa, ta dám dùng tính mạng đánh cược, đó là một quả trứng gà quý báu nhất.”
Lý Văn Sâm: “…”
Đời người lên voi xuống chó … Thật sự quá kích thích.
“Con biết không, nó vốn dĩ có thể nở ra một con gà, và con gà đó có thể sinh ra rất nhiều quả trứng, trứng gà lại có thể nở ra rất nhiều gà con … Như vậy, sinh mệnh tuần hoàn qua năm tháng, đợi đến khi dãy Alpes hoa nở ngợp trời, ta sẽ có một sân nuôi đầy gà.”
“…”
Cô im lặng … nuốt xuống lời ‘Xin lỗi’.
“Vì vậy, con còn không nhanh nhanh chóng chóng quay về Pháp hoàn thành cho ước nguyện của ta ư?” Ông lão hùng hồn: “Ta đã mất một trang trại gà trên thân thể con đó.”
“…”
…
Ông chủ quán ăn thấy cô ngồi bàn đã lâu, cũng không thúc giục gọi món, chỉ thành thạo lấy tiền, vò mì, không rửa tay, ném quả trứng như phóng dĩa bay, chuẩn xác vào trong chén mì.
Có lẽ công nhân bến tàu thường hay ngồi đây tán gẫu, nên ông ta cũng quen với việc cung cấp cho một chỗ ngồi miễn phí.
Màn hình điện thoại di động đen bóng loáng như một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh người đàn ông ngồi phía sau cô.
Chiếc nón kéo rất sát, ngồi ngược ánh dương, khuôn mặt anh giấu trong bóng tối, chỉ nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng. Một người với tư thái và phong cách như vậy quả thật rất đặc sắc.
Từ sau khi người đàn ông này ngồi xuống, ánh mắt cô cũng nhìn về phía bến tàu --- Bến tàu cũ rích, côt buồm rỉ sét, còn có cánh buồm không thể giương ra khơi.
Nhưng nét vẽ sẽ không còn giống nhau.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, xen vào khung cảnh ấy, những sự vật rách nát, một giây sau biến thành một bức tranh sơn dầu đầy xúc cảm.
Cô ngẩng đầu lên, giả bộ đọc thực đơn nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn một bên sườn mặt của người đàn ông trên màn hình di động.
Áo gió khá cũ, ống tay phải có vết sờn rất rõ, khuỷu tay trái lại có vết mòn màu trắng --- Chủ nhân chiếc áo gió này là người thuận tay trái.
… Nhưng không phải là anh.
Giày mới tinh, dây giày thắt không kỹ.
… Vội ra ngoài.
Theo dõi cô ở một đoạn đường xa như vậy, nhưng giày không bám bụi.
… Giáo dưỡng tốt.
Cổ áo cài một cành cây vàng khảm ngọc xanh. Áo sơ mi trắng. Trước ngực cài chiếc bút máy màu xanh xẫm, nắp bút khảm một vòng đá, khả năng là hàng thật.
… Gia thế cao quý.
Ống tay tinh tế, được khâu một đường viền bằng màu xanh lam, vừa khớp màu sắc với chiếc quần anh đang mặc.
Nói đến mới nhớ, mỗi một trang sức nhỏ trên người anh đều mang màu xanh dương.
… Khá cố chấp.
Từ một giờ chiều đến bây giờ đã gần sáu tiếng đồng hồ, chỉ cần cô quay đầu, có thể nhìn thấy người đó. Anh đi theo cô vào nhà sách, gọi một tách café giống cô, một phần bánh ngọt giống cô, đọc cùng một quyển sách, và theo cô ra khỏi cửa tiệm cùng một lúc.
… Có hơi biến thái.
Người đàn ông rút mấy tờ khăn ăn trong hộp giấy, lần này không phải lau chùi vết dầu mỡ mà tỉ mỉ xếp trên bàn rồi đặt sách xuống, bảo đảm sách của anh không bị dính dầu mỡ.
Ở khoảng cách gần, Lý Văn Sâm có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng tựa sách.
[Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] của Michel Foucault
…
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn quyển sách cô tiện tay vứt xuống bàn, tựa sách tương tự:
[ Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] của Michel Foucault.
Ôi trời! Anh còn mua một quyển sách y chang cô. Cô thậm chí con không biết anh trả tiền lúc nào, chỉ biết từ lúc đi ra đã thấy anh cầm quyển [Bệnh Tinh Thần và Tâm Lý Học] trên tay.
Đây là cái gì?
Diễn tuồng? Hẹn hò?
Hay đây chính là ‘Chứng tương tư’ trong truyền thuyết … Biến chứng De Clerambault???*
Anh ẩn sau lưng cô, giữa hàng vạn người, không rời xa, cũng không áp sát, cử chỉ hào phóng, tựa như … Người chăn cừu đứng xa xa chăm cừu non.
Quan hệ giữa cừu và người chăn cừu khá kỳ quái.
Con sói ăn cừu, người chăn cừu cũng ăn cừu, mà người chăn cừu ăn thịt cừu còn nhiều hơn loài sói vì ngoài ăn, họ còn bán cho người khác ăn.
Thế nhưng, bầy cừu chỉ né tránh loài sói, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời người chăn cừu.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
…
Điện thoại di động đặt trên bàn chấn động một cái, lệch khỏi vị trí vốn có, một hàng chữ màu đen, lạnh như băng xuất hiện trước mắt cô.
--- Tất cả đồ ăn trong tủ lạnh kể cả bao bì đóng gói đều biến mất không thấy tăm hơi chỉ trong một đêm, tôi cần lời giải thích Vincent.
Lý Văn Sâm: “…”
Cô vội cầm điện thoại, nói với một ông cụ từ mô hình kinh doanh trang trại gà, từ thời vua Louis 14 cho đến cuộc cách mạng Pháp: “Con có việc, chờ một chút lát nói chuyện tiếp ạ.”
“Chờ một chút? Này! Tiểu Vincent, chờ con một chút chính là đợi đến khi cả Thái dương hệ nổ tung.” Ông lão nghiêm giọng trách cứ: “Chúng ta chỉ mới gọi điện thoại có hai tiếng, con đã muốn ngắt máy? Đáng sợ nhất chính là con không đồng ý ước nguyện của ta thì thôi … Thậm chí một câu ‘ Con rất nhớ ba, thưa ba’ con cũng không nói, lại còn lừa ta …”
Lý Văn Sâm: “Con rất nhớ ba, thưa ba!”
“…”
Rốt cục nghe được lời mình muốn nghe, ông lão ngay lập tức trở về bộ dạng của một người đàn ông Pháp lịch lãm: “Ta cũng rất nhớ con, con gái. Chúc con mạnh khỏe! Au revoir!”
*Au revoir: Tạm biệt
Cạch một tiếng, tiếng ống nghe kiểu cổ gác xuống.
--------------
*Dãy Alpes tạo thành lá chắn dài 1200 km kéo từ sông Danube đến tận biển Địa Trung Hải. Alpes có đến 82 đỉnh núi cao trên 4000m, trong đó cao nhất là đỉnh Mont Blanc thuộc Pháp (4800m) được ví là nóc nhà của châu Âu.
*Biến chứng De Clerambault (Erotomania): là một loại ảo tưởng mà người bị ảnh hưởng tin rằng một người nào đó thường là một người lạ, có địa vị cao hay người nổi tiếng có tình yêu bí mật với họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook