Angel And Devil
-
Chương 15: Quá khứ muốn quên
Quá khứ tràn về như một cơn gió lạ
Gió nhẹ nhàng chợt đến rồi vội đi
Nhưng dư âm của gió vẫn còn “mãi mãi”
Cái quá khứ đau lòng, về một người bạn, có thể nói như vậy không? Hay là hơn thế nữa? Vì người đó đã thay đổi nó, từ một cô bé ngây thơ thành một người mạnh mẽ như bây giờ. Một người bạn mà trước đây muốn nhớ lại nhưng nó cũng không thễ nhớ nỗi. Khuôn mặt và vóc dáng người đó thế nào nhỉ? ...
- Nu ơi! Chờ Pu với!
- Bắt đi! Pu không bắt kịp đâu
- A…a…á
- Pu làm sao vậy?
- Pu không sao! A bắt kịp Nu rồi
- Không chịu đâu...Pu chơi ăn gian. Sao có thể dùng trò này để bắt người khác chư?
- Pu không cần biết trò gì chỉ cần biết đã bắt được Pu thì Pu thua rồi
- Pu có biết làm vậy là xấu lắm không?
- Hu…hu… Không biết đâu Nu chữi Pu
- Pu có thôi khóc đi không? Còn khóc là Nu kêu ông kẹ ra bắt Pu bây giờ
- Hu…hu…hu…Nu đòi kêu ông kẻ ra bắt Pu
- Thôi không chơi nữa mình ra biển chơi đi, Nu sẽ bắt thêm cho Pu mấy cái vỏ xò
- Nhưng ở đây đi ra biển xa lắm, Pu sợ bị ba má la
- Xa gì chứ. Nu với Pu đi một lát rồi về nhanh thôi
Pu trần trừ một lát rồi cũng chịu đi theo Nu nhưng Pu luôn có cảm giác bất an…
Mà thường thì những cảm giác đó là đúng! Nhưng Pu vẫn ngoan ngoãn nắm tay Nu và Nu dắt cô bé ra đường…
Con đường bây giờ rất vắng vẻ vì vào buổi chiều bãi biển thường rất nắng... Rất hiếm hoi mới có một chiếc xe xẹt ngang qua… Nhưng nói hiếm chứ không phải là không có vì đang có một chiếc xe bốn chỗ chạy tới gần hai đứa làm hai đứa phải ngừng lại chờ qua đường. Nhưng tại sao chiếc xe lại không đi thẳng tiếp tục nhỉ vì nó ngừng ngang chỗ hai đứa đang đứng…
Hay người đang ông đeo kiếng đen nhìn vẻ mặt rất hình sự bỗng đâu nhảy xuống xe
Nu vẫn nắm chặt tay Pu:
- Mấy người…mấy người là ai?
Chẳng ai trong số họ trả lời câu hỏi của Nu, mà họ hành động…Họ nhấc bỗng cả hai đứa lên rồi bỏ lên lên xe. Cả hai đứa giẫy dụa nhưng đều vô ích, những tiếng kêu la cũng không có tác dụng vì xung quanh bây giờ chẳng có ai.
Và tất cả mọi cảnh vật xung quanh biến mất sau cánh cữa đóng chặt… Rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh
- Các người…tại sao lại bắt tôi
Không một tiếng trả lời nào từ những người này, có phải họ bị câm không nhỉ? Rồi hai miếng keo từ tay hai người lạ bị chặt miệng lấy miệng hai đứa. Pu thật sự hoảng loạn, vậy là hai đứa bị bắt cóc ư? Pu chưa kịp tìm câu trả lời thì người lạ mặt lúc nãy đã trả lời thay:
- Tụi bây đã vào tay ông thì khó sống, cứ ngồi đó chờ ba má đi tìm đến chuột đi. Ha..ha…ha
Người đàn ông mở nụ cười mang rợ, tiếp tục nói:
- Đáng lẽ tao chỉ định bắt thằng nhỏ nhưng đâu ra xuất hiện con nhỏ này nên tao đành bắt lên luôn
- Mày làm tốt lắm coi như số con nhỏ này xui đi. Ha…Ha…ha
Pu ứa nước mắt nhìn Nu với vẻ không tin vào tai mình. Vậy là xong, Vậy là Pu không còn được gặp lại ba má ư? Nhưng Nu thì bình tĩnh lau nước mắt cho Pu rồi lắc đầu có lẽ cậu ấy muốn nói Pu đừng khóc nữa. Nhưng Nu càng làm vậy Pu càng cảm thấy sợ và rơi nước mắt nhiều hơn.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy không ngừng à không nó cũng ngừng đó chứ! Lát sau nó ngừng lại nơi một khu nhà, có lẽ khu nhà này đã bị bỏ hoang khá lâu. Vì tất cả những gì xung quanh đều đỗ nát và hàng chục lớp bụi đóng dày đặc Hai tên lạ mặt lúc nãy bế Nu và Pu xuống xe và đi thẳng vào trong đặt xuống một nơi đất trống trong căn nhà rồi trói lại. Cảm giác bị trói rất đau, Pu có thể cảm thấy được tay mình đang bị siết lại và mất đi sự tự do… Người đàn ông mà Pu nghĩ là đại ca mở miệng nói:
- Thằng nhỏ, bây giờ tao mở băng keo trên miệng cho mày mà hãy kêu ba ****** đến chuộc mày về, chịu không nếu mày mà la lên là cả hai đứa tụi bây mỗi đứa ăn một nhát dao đó, hiểu chưa?
Nu khẽ gật đầu, Pu vẫn chưa ngừng khóc, thế là tên đại ca tháo băng keo dán trên mặt cho Nu rồi Nu đọc số điện thoại cho tên đó hắn nhấn số rồi cất giọng đắc thắng:
- Con trai tụi bây đang nằm trong tay tao, nếu khôn hồn thì mau đưa 10 triệu đô la đến chuộc bằng không nó sẽ gặp nguy hiểm
Dù đang trong tình trạng hoảng sợ Pu vẫn nghe rõ giọng nói của má Nu ở đầu bên điện thoại
- Mày là thằng nào mà dám giở giọng đó, tao không tin.
- Nếu không tin thì xin mời nghe giọng của con trai mày, chính nó đã đọc số cho bọn tao đó!
Rối tên cướp đưa điện thoại cho Nu
- Ba má hả? Tới cứu tui đi- Tuy đã quen Nu lâu nhưng Nu không ngờ Pu lại có thể nói chuyện với má mình như vậy!
- Con thật sự bị bắt ư?- Người phụ nữ bên kia tỏ giọng lo lắng…
- Đúng vậy… Nu chưa kịp nói gì thêm thì tên đại ca đã giật lại điện thoại nói tiếp- Đó mày nghe con mày nói rồi đó, mau đem tiền tới cứu nó đi
- Tụi mày dám bắt con tao thì tụi mày khó sống rồi đó
- Khỏi nhiều lời bây giờ có cứu không không thì tao đưa thằng nhỏ về trời luôn đó
- Tao không đưa tiền mày làm gì tao, 10 triệu đô mày tưởng nhà tao là tỉ phú chắc?
- Tao không cần biết đó là chuyện nhà của tụi bây miễn có tiền cho tao là được rồi
- Xin lỗi, …tao không đưa
Pu còn nghe rõ tiếng cúp máy cái cụp của con người vô tình đó, Pu không thể nào tin được vào tai mình đó là mẹ của Nu sao? Hình như không phải, nếu là mẹ thì sẽ không bao giờ bỏ mặt con mình như vậy. Nhưng sự thật phũ phàng vì chính người đó là mẹ của Nu. Nhà Nu rất giàu nhưng số tiền 10 triệu đô là con số không thể. Pu nhìn Nu an ủi nhưng hình như Pu không buồn vì chuyện này mà còn mỉm cười. Có vẻ như cậu ấy đã biết trước truyện này.
- Vậy là công toi, tự nhiên bắt thằng nhỏ về đây rồi ba má nó không chịu chuột.
- Vậy bây giờ mình là sao đại ca?
Một tên đàn em nhảy vô góp ý:
- Nếu ba má nó không chuột thì mình bán nó đi luôn đi, sáng mai con tàu buôn người sẽ xuất cảng, nếu bán hai đứa này chúng ta cũng kiếm được chút đỉnh
- Nó nói đúng đó đại ca vậy bây giờ mình đưa tụi nó đi đi đại ca?
- Thôi được, không lời nhiều thì cũng không thể để bị lỗ, bây giờ hai đứa mày bế tụi nó ra xe cho tao
Gió nhẹ nhàng chợt đến rồi vội đi
Nhưng dư âm của gió vẫn còn “mãi mãi”
Cái quá khứ đau lòng, về một người bạn, có thể nói như vậy không? Hay là hơn thế nữa? Vì người đó đã thay đổi nó, từ một cô bé ngây thơ thành một người mạnh mẽ như bây giờ. Một người bạn mà trước đây muốn nhớ lại nhưng nó cũng không thễ nhớ nỗi. Khuôn mặt và vóc dáng người đó thế nào nhỉ? ...
- Nu ơi! Chờ Pu với!
- Bắt đi! Pu không bắt kịp đâu
- A…a…á
- Pu làm sao vậy?
- Pu không sao! A bắt kịp Nu rồi
- Không chịu đâu...Pu chơi ăn gian. Sao có thể dùng trò này để bắt người khác chư?
- Pu không cần biết trò gì chỉ cần biết đã bắt được Pu thì Pu thua rồi
- Pu có biết làm vậy là xấu lắm không?
- Hu…hu… Không biết đâu Nu chữi Pu
- Pu có thôi khóc đi không? Còn khóc là Nu kêu ông kẹ ra bắt Pu bây giờ
- Hu…hu…hu…Nu đòi kêu ông kẻ ra bắt Pu
- Thôi không chơi nữa mình ra biển chơi đi, Nu sẽ bắt thêm cho Pu mấy cái vỏ xò
- Nhưng ở đây đi ra biển xa lắm, Pu sợ bị ba má la
- Xa gì chứ. Nu với Pu đi một lát rồi về nhanh thôi
Pu trần trừ một lát rồi cũng chịu đi theo Nu nhưng Pu luôn có cảm giác bất an…
Mà thường thì những cảm giác đó là đúng! Nhưng Pu vẫn ngoan ngoãn nắm tay Nu và Nu dắt cô bé ra đường…
Con đường bây giờ rất vắng vẻ vì vào buổi chiều bãi biển thường rất nắng... Rất hiếm hoi mới có một chiếc xe xẹt ngang qua… Nhưng nói hiếm chứ không phải là không có vì đang có một chiếc xe bốn chỗ chạy tới gần hai đứa làm hai đứa phải ngừng lại chờ qua đường. Nhưng tại sao chiếc xe lại không đi thẳng tiếp tục nhỉ vì nó ngừng ngang chỗ hai đứa đang đứng…
Hay người đang ông đeo kiếng đen nhìn vẻ mặt rất hình sự bỗng đâu nhảy xuống xe
Nu vẫn nắm chặt tay Pu:
- Mấy người…mấy người là ai?
Chẳng ai trong số họ trả lời câu hỏi của Nu, mà họ hành động…Họ nhấc bỗng cả hai đứa lên rồi bỏ lên lên xe. Cả hai đứa giẫy dụa nhưng đều vô ích, những tiếng kêu la cũng không có tác dụng vì xung quanh bây giờ chẳng có ai.
Và tất cả mọi cảnh vật xung quanh biến mất sau cánh cữa đóng chặt… Rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh
- Các người…tại sao lại bắt tôi
Không một tiếng trả lời nào từ những người này, có phải họ bị câm không nhỉ? Rồi hai miếng keo từ tay hai người lạ bị chặt miệng lấy miệng hai đứa. Pu thật sự hoảng loạn, vậy là hai đứa bị bắt cóc ư? Pu chưa kịp tìm câu trả lời thì người lạ mặt lúc nãy đã trả lời thay:
- Tụi bây đã vào tay ông thì khó sống, cứ ngồi đó chờ ba má đi tìm đến chuột đi. Ha..ha…ha
Người đàn ông mở nụ cười mang rợ, tiếp tục nói:
- Đáng lẽ tao chỉ định bắt thằng nhỏ nhưng đâu ra xuất hiện con nhỏ này nên tao đành bắt lên luôn
- Mày làm tốt lắm coi như số con nhỏ này xui đi. Ha…Ha…ha
Pu ứa nước mắt nhìn Nu với vẻ không tin vào tai mình. Vậy là xong, Vậy là Pu không còn được gặp lại ba má ư? Nhưng Nu thì bình tĩnh lau nước mắt cho Pu rồi lắc đầu có lẽ cậu ấy muốn nói Pu đừng khóc nữa. Nhưng Nu càng làm vậy Pu càng cảm thấy sợ và rơi nước mắt nhiều hơn.
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy không ngừng à không nó cũng ngừng đó chứ! Lát sau nó ngừng lại nơi một khu nhà, có lẽ khu nhà này đã bị bỏ hoang khá lâu. Vì tất cả những gì xung quanh đều đỗ nát và hàng chục lớp bụi đóng dày đặc Hai tên lạ mặt lúc nãy bế Nu và Pu xuống xe và đi thẳng vào trong đặt xuống một nơi đất trống trong căn nhà rồi trói lại. Cảm giác bị trói rất đau, Pu có thể cảm thấy được tay mình đang bị siết lại và mất đi sự tự do… Người đàn ông mà Pu nghĩ là đại ca mở miệng nói:
- Thằng nhỏ, bây giờ tao mở băng keo trên miệng cho mày mà hãy kêu ba ****** đến chuộc mày về, chịu không nếu mày mà la lên là cả hai đứa tụi bây mỗi đứa ăn một nhát dao đó, hiểu chưa?
Nu khẽ gật đầu, Pu vẫn chưa ngừng khóc, thế là tên đại ca tháo băng keo dán trên mặt cho Nu rồi Nu đọc số điện thoại cho tên đó hắn nhấn số rồi cất giọng đắc thắng:
- Con trai tụi bây đang nằm trong tay tao, nếu khôn hồn thì mau đưa 10 triệu đô la đến chuộc bằng không nó sẽ gặp nguy hiểm
Dù đang trong tình trạng hoảng sợ Pu vẫn nghe rõ giọng nói của má Nu ở đầu bên điện thoại
- Mày là thằng nào mà dám giở giọng đó, tao không tin.
- Nếu không tin thì xin mời nghe giọng của con trai mày, chính nó đã đọc số cho bọn tao đó!
Rối tên cướp đưa điện thoại cho Nu
- Ba má hả? Tới cứu tui đi- Tuy đã quen Nu lâu nhưng Nu không ngờ Pu lại có thể nói chuyện với má mình như vậy!
- Con thật sự bị bắt ư?- Người phụ nữ bên kia tỏ giọng lo lắng…
- Đúng vậy… Nu chưa kịp nói gì thêm thì tên đại ca đã giật lại điện thoại nói tiếp- Đó mày nghe con mày nói rồi đó, mau đem tiền tới cứu nó đi
- Tụi mày dám bắt con tao thì tụi mày khó sống rồi đó
- Khỏi nhiều lời bây giờ có cứu không không thì tao đưa thằng nhỏ về trời luôn đó
- Tao không đưa tiền mày làm gì tao, 10 triệu đô mày tưởng nhà tao là tỉ phú chắc?
- Tao không cần biết đó là chuyện nhà của tụi bây miễn có tiền cho tao là được rồi
- Xin lỗi, …tao không đưa
Pu còn nghe rõ tiếng cúp máy cái cụp của con người vô tình đó, Pu không thể nào tin được vào tai mình đó là mẹ của Nu sao? Hình như không phải, nếu là mẹ thì sẽ không bao giờ bỏ mặt con mình như vậy. Nhưng sự thật phũ phàng vì chính người đó là mẹ của Nu. Nhà Nu rất giàu nhưng số tiền 10 triệu đô là con số không thể. Pu nhìn Nu an ủi nhưng hình như Pu không buồn vì chuyện này mà còn mỉm cười. Có vẻ như cậu ấy đã biết trước truyện này.
- Vậy là công toi, tự nhiên bắt thằng nhỏ về đây rồi ba má nó không chịu chuột.
- Vậy bây giờ mình là sao đại ca?
Một tên đàn em nhảy vô góp ý:
- Nếu ba má nó không chuột thì mình bán nó đi luôn đi, sáng mai con tàu buôn người sẽ xuất cảng, nếu bán hai đứa này chúng ta cũng kiếm được chút đỉnh
- Nó nói đúng đó đại ca vậy bây giờ mình đưa tụi nó đi đi đại ca?
- Thôi được, không lời nhiều thì cũng không thể để bị lỗ, bây giờ hai đứa mày bế tụi nó ra xe cho tao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook