Ẩn Trung
-
Chương 74: Phiên ngoại hai: Ký sự ghen
Hạ đi thu tới, tần suất Đường Chung đến bệnh viện số Ba càng nhiều.
Thời tiết chuyển lạnh, đồ ăn càng khó dự trữ, ngày nghỉ nhàn nhã sau khi xong việc, Đường Chung xào hai món ăn, nấu một nồi cơm, hứng lên nấu tiếp nồi canh, bỏ đầy một hộp cơm giữ nhiệt đưa đến cho Doãn Kham.
Tay nghề nấu ăn của Đường Chung rất tốt, các y tá trực quầy nhìn mà phát thèm, mấy cô gái trước đây còn vì bác sĩ Doãn có chủ nên cứ rầu rĩ không vui nay đã mong chờ Đường Chung đến. Đặc biệt mỗi lần Đường Chung tới đều dùng hộp cơm khác chia cơm cho các cô thì càng thêm tâm phục khẩu phục, cứ mỗi lần không bận đều sẽ nói chuyện với cậu vài câu.
Đề tài hôm nay là —— là sao để thông qua dạ dày alpha mà bắt được trái tim của họ.
“Cái này cũng phải tùy người.” Đường Chung nghiêm túc suy nghĩ, “Chỉ cần là đồ ăn anh ấy đều thích, nấu gì ăn đó.”
Hai y tá kia nhìn nhau, một người trong đó nói: “Không phải đâu, bác sĩ Doãn nổi tiếng kén ăn, dì múc cơm trong nhà ăn thấy anh ta đến mà đau cả đầu, có khi đồ ăn không hợp miệng anh ta sẽ ăn cơm trắng.”
Ký ức vốn có đã khắc sâu vào trí nhớ, trưa nay khi Doãn Kham ăn cơm, Đường Chung nhìn chằm chằm anh, thấy anh ăn canh trước, sau đó cứ một đũa thức ăn sẽ và một đũa cơm, số lần động đũa vào các món khác đều như được tính toán trước thì càng thêm mơ hồ.
“Ngon không?” Đường Chung hỏi.
Doãn Kham gác đũa xuống, dùng khăn lau miệng: “Ngon.”
Trông có vẻ không giống đang giả vờ, chẳng lẽ đồ ăn ngon đến nỗi anh có thể xem nhẹ nguyên liệu làm?
Đường Chung đảo mắt: “Xem em này, quên hỏi anh có kiêng gì không?”
Thuần thục chồng từng hộp đồ ăn lên, Doãn Kham nói: “Không có.”
“Thật à?”
Doãn Kham nhìn cậu một cái, lại mở hộp cơm đã đóng kín, dùng đũa gắp non nửa miếng cà chua còn thừa bỏ vào miệng.
Đường Chung trợn tròn mắt: “Anh làm gì thế.”
Doãn Kham đọc khẩu hiệu nhà ăn: “Lãng phí đáng xấu hổ, phí phạm của trời.”
Đường Chung vẫn không rõ, lên diễn đàn hỏi omega khác, đáp án còn chưa có, ngược lại lại nhận được một đống chanh tinh.
Người qua đường 1: Giả vờ hỏi để tú ân tú ái đấy à? Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi.
Người qua đường 2: Chín năm qua rồi, sao tôi còn vào topic này ăn cơm chó cơ chứ?
Người qua đường 3: Đề nghị nên sửa bài này thành “Cuộc sống hàng ngày của O ngốc và A đẹp trai của hắn.”
Phần lớn đều vào ghen ăn tức ở, nhưng cũng không thiếu những người đứng đắn vào chỉ điểm cho chủ topic.
Người qua đường 4: Chậc chậc chậc, phí phạm của trời… Tức là đang nói cơm cậu làm là của trên trời, còn người nấu cơm là thần tiên đấy.
Người qua đường 5: Quả nhiên alpha nhà người ta chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Đường Chung nhận được lời giải thích, cũng vào ngày hôm sau lúc y tá trực quầy hỏi cậu làm món gì ngon, vô cùng tự tin vỗ vỗ hộp giữ nhiệt: “Dù là món gì anh ấy cũng đều thích ăn!”
Tục ngữ nói trước lạ sau quen, vì đưa cơm nhiều, cho nên Đường Chung không chỉ hòa mình vào với các y tá trực quầy, còn trao đổi họ tên với ông cụ trông cửa bệnh viện.
Có đôi khi tới sớm, Doãn Kham còn đang bận ở bên kia, các hộ sĩ cũng không rảnh nói chuyện với cậu, Đường Chung bèn chạy đến nhà bảo an chơi với ông cụ.
Ông ấy họ Lý, beta sáu mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận, giọng như chuông đồng, chống nạnh đứng ở cửa hét lớn, khu nhà lớn nhất bệnh viện cũng phải rung lên ba bận.
Một cụ ông cao to vạm vỡ mang đặc trưng của người phương bắc lại không thích chơi chim cũng không thích chơi cờ, mà là thích xem phim thần tượng.
Chiếc TV nhỏ trong nhà gác hàng năm vẫn chiếu phim truyền hình, có hồi chiếu đến bộ phim mời Đường Chung đến làm khách, Đường Chung đeo khẩu trang chỉ vào mình trong màn hình hỏi: “Ông ơi, ông thấy đứa này đẹp trai hơn hay nam chính đẹp trai hơn.”
Ông cụ kề sát vào màn hình cẩn thận quan sát so sánh, sau đó cho ra kết luận: “Loại hình bất đồng, nếu ông là nam chính chắc chắn sẽ không chọn nữ chính, mà chọn đứa bé này.”
Đến lúc bộ phim có Đường Chung sắm vai làm hồ tiên chiếu lên, ông cụ Lý theo sát trào lưu, không bỏ qua tập nào, thảo luận cốt truyện với Đường Chung tới đưa cơm: “Cậu nói xem con hồ ly này có ngốc không chứ, thích tiên quân lạnh như băng kia, người bên cạnh tiên quân coi thường nó nó còn không chịu từ bỏ, dùng nội đan quý giá của mình cứu tiên quân, có ngốc không cơ chứ.”
Đường Chung vén khẩu trang lên bỏ một miếng bánh quy vị rau củ vào miệng, lúng búng nói: “Tại tiên quân đẹp trai.”
Ông cụ Lý “Chậc” một tiếng: “Không đẹp trai bằng bác sĩ Doãn viện bọn này.”
“Đúng vậy.” Đường Chung gật đầu tán đồng, “Nếu bác sĩ Doãn diễn vai tiên quân kia, nói không chừng hồ tiên kia sẽ phát huy tốt hơn, ít nhất lúc khóc không phải nhỏ thuốc nhỏ mắt.”
Phim chiếu xem nhập thần quá quên cả thời gian, gần bảy giờ tối mà Đường Chung vẫn còn ngồi trong nhà gác.
Doãn Kham tan ca ra ngoài tìm một vòng không thấy người đâu, gọi điện thoại lại nghe thấy tiếng chuông vọng ra từ trong đình gác, theo tiếng nhìn qua, Đường Chung ló đầu ra cửa sổ, hô một tiếng “Chờ em chút”, lại rụt trở về.
Tiếng nhạc không ngừng phát ra từ bên trong, mãi đến khi một tập phim kết thúc, nhạc kết phim vang lên, Đường Chung mới rời mông khỏi ghế, lưu luyến tạm biệt ông cụ Lý.
Lúc ngồi trên xe Doãn Kham còn không quên mở cửa sổ, duỗi cổ hét với đình gác: “Đêm nay nhớ ăn hết bánh đi, món đó không để qua đêm được đâu!”
Ông cụ Lý lớn giọng “Ơi” một tiếng.
Lát sau xe chạy trên đường, Doãn Kham hỏi: “Bánh gì?”
Đường Chung nói: “Bánh cuốn trưa nay mang cho anh đó, còn thừa không ít nên mang đi tặng.”
Sắc mặt Doãn Kham hơi trầm xuống: “Còn tặng cho người khác?”
“Ừm, bình thường các cô đối xử với em rất tốt, vừa lúc mua rất nhiều vỏ bánh, cho nên làm cho các cô ấy ăn luôn.”
Doãn Kham mím môi không nói gì.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Đường Chung làm sau khi thay giày là mở TV.
Hôm qua mua nhiều vỏ bánh, xào hai món ăn nóng để buổi tối cuốn bánh ăn.
Chia đồ ăn và bánh ra thành hai phần, mắt thấy phim dài tập sắp chiếu, Đường Chung vội bưng phần của mình đến bàn trà xem.
Vừa mới cuốn bánh xong, Doãn Kham cũng bưng đĩa tới. Đường Chung cảm thấy hơi bất ngờ: “Không phải anh ăn cơm ở bàn sao?”
Doãn Kham ngồi xuống cạnh cậu: “Ở đây cũng có bàn.”
Sống chung hơn nửa năm, Đường Chung đã quen với lối sinh hoạt của Doãn Kham như lòng bàn tay, thấy anh cong lưng gắp đồ ăn, khuyên nhủ: “Anh vẫn nên về bàn cơm ăn đi.”
Doãn Kham không có ý định động đậy: “Xem TV với em.”
“Xem ở đâu mà chẳng giống nhau.” Đường Chung nói, “Dù sao anh cũng chẳng nói gì.”
Im lặng một hồi lâu, Đường Chung mới nhận ra hình như mình vừa lỡ lời.
“Em không có ý đó… Em biết anh không thích xem mấy thứ này, bình thường lại bận, em xem một mình cũng vui mà.”
Càng nói càng nhỏ, cứ như đang trách Doãn Kham bình thường không rảnh ở cùng cậu. Đường Chung vò đầu bứt tai, líu lưỡi không giải thích được gì, cuối cùng vẫn là Doãn Kham tiếp lời: “Ừ, là anh không tốt.”
Nhân lúc Đường Chung đang sững sờ, Doãn Kham cuốn bánh cho cậu, học cậu cuốn thành hình như mấy miếng bánh rau củ, cuốn đến nặng trĩu đưa tới bên miệng Đường Chung, “Ăn thử đi”
Hai người từ tính cách đến thói quen sống đều khác xa nhau, ở chung một chỗ khó tránh khỏi va chạm.
Đồng hồ sinh học của Doãn Kham đã quen ngủ sớm dậy sớm, Đường Chung trừ những lần vào kỳ phát tình sẽ ngủ sớm, còn lại đều làm cú đêm, phần lớn thời gian rảnh rỗi của Doãn Kham đều sẽ học và đọc sách, còn Đường Chung nếu rảnh sẽ xem TV chơi trò chơi, đến cả khẩu vị cũng khác nhau, Doãn Kham thích ăn mì phở, quen dùng bát lớn để ăn cơm, Đường Chung lại thích lương thực như nếp ngó sen gạo các loại, chiếc thìa tinh xảo từ từ ăn trong cái bát nhỏ in hoa, không thêm đường sẽ không chịu nổi.
Nếu nói đến thu hoạch lớn nhất của hai người từ lúc ở chung đến nay, thì đó là học được cách nhường nhịn đối phương, còn vì đối phương mà thay đổi, cho nên hai người không những không cãi nhau, ngược lại cuộc sống càng thêm hòa hợp, tình yêu thời niên thiếu cuồng nhiệt mà mãnh liệt qua đi, để lại rất nhiều dòng suối ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chung ấm áp, cầm lấy tay Doãn Kham cắn một miếng bánh, nhai vài cái nuốt vào trong bụng: “Khẩu vị của em giống anh, em đã đổi rồi.”
Doãn Kham: “Hửm?”
“Thứ bác sĩ Doãn đưa, dù là thuốc độc.” Đôi mắt nhìn không chớp vào khuôn mặt đẹp trai của alpha, Đường Chung vươn một đoạn lưỡi liếm môi, “Em cũng sẽ vui vẻ ăn hết.”
Hồ ly nhỏ khờ ngốc tiến hóa sẽ thành hồ tiên câu dẫn, ai đã từng được nếm đều sẽ khen.
Đường Chung tắm rửa xong lười biếng nằm trong ngực Doãn Kham, Kẹo Hồ Lô ghé vào phần thảm trước sofa, tựa vào một chân rũ xuống của cậu.
Trên TV chiếu tới đoạn tiểu hồ tiên tu luyện bên hồ, gió mạnh thốc vạt áo lên, để lộ cơ thể thon dài của cậu.
Bàn tay to đặt trên người bỗng cử động, đốt ngón tay xoay quanh eo một lát, lại dọc theo tuyến eo cong cong đi xuống. Đường Chung vừa định kêu ngứa, Doãn Kham đã trầm giọng nói bên tai: “Mặc ít vậy à?”
Đường Chung hơi ngạc nhiên, trong đầu như được khai thông, đột nhiên hiểu được hành động kỳ lạ ngày hôm nay của Doãn Kham.
Xoay mạnh người ghé vào ngực Doãn Kham, con ngươi đen bóng của Đường Chung tràn ngập ý cười: “Bác sĩ Doãn ghen rồi.”
Doãn Kham nhìn cậu một lượt, trong mắt không hề có chột dạ: “Cái gì?”
Nhiều năm vậy rồi mới có cơ hội, tất nhiên Đường Chung sẽ không dễ dàng buông tha, “Anh có, anh ghen với y tá trực quầy, còn ghen với cụ Lý nữa.”
Trên mặt xuất hiện chút dao động không dễ phát hiện, Doãn Kham nói: “Không có.”
“Bởi vì em mang bánh cuốn cho bọn họ, vốn dĩ đều là của anh, em cho bọn họ, anh không vui.”
“… Không có.”
Đường Chung nắm chặt cổ áo Doãn Kham, một hai bắt anh phải thừa nhận: “Vậy sao anh thấy em mặc ít thì không vui?”
Doãn Kham dời mắt đi, không nói lời nào.
Một bàn tay vươn ra, nắm lấy cằm Doãn Kham quay về, tầm mắt chạm vào nhau, ánh mắt sáng quắc của Đường Chung nhìn anh vài giây, bỗng nhiên ủ rũ nản lòng, “Lúc nào anh cũng không chịu nói… Rốt cuộc em cũng không biết anh có để ý hay không.”
Trầm mặc giây lát, Doãn Kham thở dài, nâng tay ôm eo Đường Chung kéo vào trong ngực.
“Nếu em đã biết, anh sẽ không nói nữa.” Doãn Kham không nhanh không chậm nói, “Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, dáng vẻ khác biệt của em anh nhìn không tới, đồ em cảm thấy thích thú anh sẽ không xen miệng vào… Anh rất để ý đến chúng, không muốn bỏ lỡ mất.”
Bảy năm đã đủ lâu, về sau từng giờ từng phút anh đều không muốn bỏ lỡ nữa.
Có lẽ là không ngờ mình sẽ nghe được những lời như vậy từ trong miệng alpha thường ngày vẫn cao lãnh lạnh lùng, Đường Chung đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó cọ ngực anh, lẩm bẩm: “Không phải rất dễ nói sao?”
Doãn Kham cong môi cười khẽ.
“Mấy cái bánh không đáng bao nhiêu, có thể cho rất nhiều người.” Đường Chung ngẩng đầu, hôn một cái lên đôi môi hơi cong của anh, “Nhưng em chỉ có một, từ đầu đến chân, tất cả đều là của anh.”
Doãn Kham hiếm khi có hứng thú trêu chọc cậu: “Vậy à?”
Kéo tay Doãn Kham ấn vào bên ngực trái, Đường Chung nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, khẽ khàng nói: “Anh nghe xem, nó đang gọi tên anh đấy… Doãn Kham, Doãn Kham, Doãn Kham… Nghe thấy chưa?”
Từng nhịp tim đập vang lên trong lòng bàn tay, mỗi tiếng gọi tên, mỗi lần phập phồng đều đè lên chỗ nhạy cảm nhất, cơn ngứa theo mạch máu chảy thẳng tới ngực, Doãn Kham ngẩng đầu lên hôn lên môi Đường Chung, nhẹ mút cánh môi mềm mại, đầu lưỡi tham lam quét qua răng môi rồi lại buông ra.
“Anh nghe.” Doãn Kham trả lời.
Về đề tài có phải ghen hay không, Đường Chung hiểu rất rõ cố quá thành quá cố, biết điều không hỏi tiếp nữa.
Nhóm diễn đàn omega đều nói, alpha ít nhiều sẽ có chủ nghĩa đại trượng phu, cho bọn họ chút mặt mũi cũng tốt. Nói một chút lại nhắc đến biểu hiện ghen của alpha nhà mình, có thể nói ngàn người ngàn mặt, hàng đống chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đường Chung đọc xong chỉ biết lắc đầu thở dài: Alpha của tôi là một tên mặt than, ghen cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, có chút manh mối cũng không thừa nhận, hầy…
Nhóm omega cả ngày thấy cậu tú ân tú ái cuối cùng cũng tỏ ra đồng cảm, sôi nổi bình luận, trong đó có một người đùa giỡn: Tôi chưa từng thấy alpha nào mà không ghen, có phải trong lòng anh ta có omega khác hay không?
Chọc Đường Chung tức đến mức một tuần không vào diễn đàn.
Khi quay trở lại thì gió xuân thổi qua, kiêu căng ngạo mạn: Alpha của tôi ghen rồi!!!
Nhóm omega nghe tin kéo tới, xếp hàng dựng tai lên hóng, tò mò muốn xem alpha lạnh lùng ghen như thế nào.
Đường Chung kể hết mọi chuyện chỉ qua mấy câu: Gần đây tôi đang mê chơi game, bạn tôi đề cử cho tôi một trò chơi yêu đương, tôi thấy không phải nạp tiền nên tải xuống, sau đó cứ rảnh rỗi sẽ vào chơi, làm mấy cái nhiệm vụ hàng ngày~ Sau đó các người đoán thế nào~
Chúng omega: Anh ta tháo game đi?
Đường Chung cười to: Alpha của tôi sẽ không dùng cách ngu ngốc vậy đâu~ Anh ấy đã từng nói sẽ không can thiệp vào tự do của tôi!
Chúng omega: Thế là?
Đường Chung: Anh ấy lén xác minh danh tính cho tôi, biến tôi thành một đứa vị thành niên, bây giờ cứ mỗi lần tôi chơi khoảng nửa tiếng hệ thống sẽ cưỡng chế đăng xuất, ha ha ha ha ha~
Chúng omega: ……
Đường Chung: Chẳng lẽ cái này không phải ghen sao?
Chúng omega: Vâng vâng vâng, các người vui là được rồi.
Đường Chung vui vẻ, quay lại xin mọi người giúp đỡ: Gần đây quay một… Nói sao nhỉ, quay một bộ phim có tạo hình khá mát mẻ, trông anh ấy như đang tức giận, tôi nên làm sao đây?
Lúc này mọi người lại có tiếng nói chung: Ăn mặc mát mẻ hơn lượn trước mặt anh ta là được.
Đường Chung:??? Anh ấy không phải là người như vậy!
Chúng omega cười đến lạnh lùng: Có phải hay không cậu cứ thử là biết.
Hôm sau Đường Chung chạy lên báo cáo: Rất hiệu quả, cảm ơn mọi người đã chỉ điểm~ Đúng rồi, lần này bài topic có nhiều bình luận quá, admin nói muốn lưu trữ bài, tôi sẽ mở một topic khác, chúng ta gặp ở nơi mới vậy!~
Lại về sau, Doãn Kham đăng nhập vào diễn đàn theo trực giác nhấn vào một bài viết nặc danh tên [Năm thứ mười, bài viết mới~], nhìn lướt qua, nhấn like cho mấy câu bình luận như là “Không mặc càng tốt”, thấy một người bình luận đùa giỡn “Alpha này cũng thẳng thắn quá, chủ lâu đáng yêu như vậy không bằng đi với tôi đi”, không khỏi nhíu mày.
Không do dự lâu, Doãn Kham lập tức nhấn báo cáo, lý do là “Thông tin độc hại”.
Buổi tối Đường Chung nằm trên giường xem bài, phát ra âm thanh nghi hoặc: “Lạ nhỉ, sao có mấy lầu bị xóa bình luận vậy? Số ID cũng không khớp.”
Doãn Kham nâng sách, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên trang giấy: “Chắc là do hệ thống xóa.”
Khác với Đường Chung thẳng thắn trò chuyện, Doãn Kham đã làm rất nhiều chuyện mờ ám như vậy.
Dù không cẩn thận bại lộ cũng không sao, Doãn Kham cũng không để ý việc hành động quan tâm lại thành ghen.
Huống hồ anh đang ghen thật.
Mà nếu Đường Chung biết anh ghen, nhất định sẽ rất vui.
Điều này khiến Doãn Kham vốn hờ hững với mọi thứ xung quanh mình dần hi vọng vào cuộc sống trong tương lai, chờ mong omega của anh phát hiện, lại chờ mong trên mặt omega càng có nhiều nụ cười thật tươi sáng.
Có lẽ đây là ý nghĩa, cũng là dáng vẻ nên có của tình yêu.
Tác giả có lời muốn nói: [Cảnh cáo câu siêu dài] Không biết còn ai nhớ nhiều năm về trước có người mua đôi găng tay màu hồng chuyên dụng cho omega lại bảo là nhặt được trong nhà rõ ràng có thể trực tiếp đưa lại nhất định cứ phải nhét vào túi áo để Đường Chung tự mình phát hiện.
*********************
Lời editor: Anh nào thì cũng mê vợ cả thôi em ạ, đã thế còn đi like dạo nữa chứ, tôi cũng ạ anh luôn =))))) Btw năm mới hoàn bộ mới, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:>
Toàn văn hoàn
(13/09/2020 – 02/03/2021)
Thời tiết chuyển lạnh, đồ ăn càng khó dự trữ, ngày nghỉ nhàn nhã sau khi xong việc, Đường Chung xào hai món ăn, nấu một nồi cơm, hứng lên nấu tiếp nồi canh, bỏ đầy một hộp cơm giữ nhiệt đưa đến cho Doãn Kham.
Tay nghề nấu ăn của Đường Chung rất tốt, các y tá trực quầy nhìn mà phát thèm, mấy cô gái trước đây còn vì bác sĩ Doãn có chủ nên cứ rầu rĩ không vui nay đã mong chờ Đường Chung đến. Đặc biệt mỗi lần Đường Chung tới đều dùng hộp cơm khác chia cơm cho các cô thì càng thêm tâm phục khẩu phục, cứ mỗi lần không bận đều sẽ nói chuyện với cậu vài câu.
Đề tài hôm nay là —— là sao để thông qua dạ dày alpha mà bắt được trái tim của họ.
“Cái này cũng phải tùy người.” Đường Chung nghiêm túc suy nghĩ, “Chỉ cần là đồ ăn anh ấy đều thích, nấu gì ăn đó.”
Hai y tá kia nhìn nhau, một người trong đó nói: “Không phải đâu, bác sĩ Doãn nổi tiếng kén ăn, dì múc cơm trong nhà ăn thấy anh ta đến mà đau cả đầu, có khi đồ ăn không hợp miệng anh ta sẽ ăn cơm trắng.”
Ký ức vốn có đã khắc sâu vào trí nhớ, trưa nay khi Doãn Kham ăn cơm, Đường Chung nhìn chằm chằm anh, thấy anh ăn canh trước, sau đó cứ một đũa thức ăn sẽ và một đũa cơm, số lần động đũa vào các món khác đều như được tính toán trước thì càng thêm mơ hồ.
“Ngon không?” Đường Chung hỏi.
Doãn Kham gác đũa xuống, dùng khăn lau miệng: “Ngon.”
Trông có vẻ không giống đang giả vờ, chẳng lẽ đồ ăn ngon đến nỗi anh có thể xem nhẹ nguyên liệu làm?
Đường Chung đảo mắt: “Xem em này, quên hỏi anh có kiêng gì không?”
Thuần thục chồng từng hộp đồ ăn lên, Doãn Kham nói: “Không có.”
“Thật à?”
Doãn Kham nhìn cậu một cái, lại mở hộp cơm đã đóng kín, dùng đũa gắp non nửa miếng cà chua còn thừa bỏ vào miệng.
Đường Chung trợn tròn mắt: “Anh làm gì thế.”
Doãn Kham đọc khẩu hiệu nhà ăn: “Lãng phí đáng xấu hổ, phí phạm của trời.”
Đường Chung vẫn không rõ, lên diễn đàn hỏi omega khác, đáp án còn chưa có, ngược lại lại nhận được một đống chanh tinh.
Người qua đường 1: Giả vờ hỏi để tú ân tú ái đấy à? Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi.
Người qua đường 2: Chín năm qua rồi, sao tôi còn vào topic này ăn cơm chó cơ chứ?
Người qua đường 3: Đề nghị nên sửa bài này thành “Cuộc sống hàng ngày của O ngốc và A đẹp trai của hắn.”
Phần lớn đều vào ghen ăn tức ở, nhưng cũng không thiếu những người đứng đắn vào chỉ điểm cho chủ topic.
Người qua đường 4: Chậc chậc chậc, phí phạm của trời… Tức là đang nói cơm cậu làm là của trên trời, còn người nấu cơm là thần tiên đấy.
Người qua đường 5: Quả nhiên alpha nhà người ta chưa bao giờ làm tôi thất vọng.
Đường Chung nhận được lời giải thích, cũng vào ngày hôm sau lúc y tá trực quầy hỏi cậu làm món gì ngon, vô cùng tự tin vỗ vỗ hộp giữ nhiệt: “Dù là món gì anh ấy cũng đều thích ăn!”
Tục ngữ nói trước lạ sau quen, vì đưa cơm nhiều, cho nên Đường Chung không chỉ hòa mình vào với các y tá trực quầy, còn trao đổi họ tên với ông cụ trông cửa bệnh viện.
Có đôi khi tới sớm, Doãn Kham còn đang bận ở bên kia, các hộ sĩ cũng không rảnh nói chuyện với cậu, Đường Chung bèn chạy đến nhà bảo an chơi với ông cụ.
Ông ấy họ Lý, beta sáu mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận, giọng như chuông đồng, chống nạnh đứng ở cửa hét lớn, khu nhà lớn nhất bệnh viện cũng phải rung lên ba bận.
Một cụ ông cao to vạm vỡ mang đặc trưng của người phương bắc lại không thích chơi chim cũng không thích chơi cờ, mà là thích xem phim thần tượng.
Chiếc TV nhỏ trong nhà gác hàng năm vẫn chiếu phim truyền hình, có hồi chiếu đến bộ phim mời Đường Chung đến làm khách, Đường Chung đeo khẩu trang chỉ vào mình trong màn hình hỏi: “Ông ơi, ông thấy đứa này đẹp trai hơn hay nam chính đẹp trai hơn.”
Ông cụ kề sát vào màn hình cẩn thận quan sát so sánh, sau đó cho ra kết luận: “Loại hình bất đồng, nếu ông là nam chính chắc chắn sẽ không chọn nữ chính, mà chọn đứa bé này.”
Đến lúc bộ phim có Đường Chung sắm vai làm hồ tiên chiếu lên, ông cụ Lý theo sát trào lưu, không bỏ qua tập nào, thảo luận cốt truyện với Đường Chung tới đưa cơm: “Cậu nói xem con hồ ly này có ngốc không chứ, thích tiên quân lạnh như băng kia, người bên cạnh tiên quân coi thường nó nó còn không chịu từ bỏ, dùng nội đan quý giá của mình cứu tiên quân, có ngốc không cơ chứ.”
Đường Chung vén khẩu trang lên bỏ một miếng bánh quy vị rau củ vào miệng, lúng búng nói: “Tại tiên quân đẹp trai.”
Ông cụ Lý “Chậc” một tiếng: “Không đẹp trai bằng bác sĩ Doãn viện bọn này.”
“Đúng vậy.” Đường Chung gật đầu tán đồng, “Nếu bác sĩ Doãn diễn vai tiên quân kia, nói không chừng hồ tiên kia sẽ phát huy tốt hơn, ít nhất lúc khóc không phải nhỏ thuốc nhỏ mắt.”
Phim chiếu xem nhập thần quá quên cả thời gian, gần bảy giờ tối mà Đường Chung vẫn còn ngồi trong nhà gác.
Doãn Kham tan ca ra ngoài tìm một vòng không thấy người đâu, gọi điện thoại lại nghe thấy tiếng chuông vọng ra từ trong đình gác, theo tiếng nhìn qua, Đường Chung ló đầu ra cửa sổ, hô một tiếng “Chờ em chút”, lại rụt trở về.
Tiếng nhạc không ngừng phát ra từ bên trong, mãi đến khi một tập phim kết thúc, nhạc kết phim vang lên, Đường Chung mới rời mông khỏi ghế, lưu luyến tạm biệt ông cụ Lý.
Lúc ngồi trên xe Doãn Kham còn không quên mở cửa sổ, duỗi cổ hét với đình gác: “Đêm nay nhớ ăn hết bánh đi, món đó không để qua đêm được đâu!”
Ông cụ Lý lớn giọng “Ơi” một tiếng.
Lát sau xe chạy trên đường, Doãn Kham hỏi: “Bánh gì?”
Đường Chung nói: “Bánh cuốn trưa nay mang cho anh đó, còn thừa không ít nên mang đi tặng.”
Sắc mặt Doãn Kham hơi trầm xuống: “Còn tặng cho người khác?”
“Ừm, bình thường các cô đối xử với em rất tốt, vừa lúc mua rất nhiều vỏ bánh, cho nên làm cho các cô ấy ăn luôn.”
Doãn Kham mím môi không nói gì.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Đường Chung làm sau khi thay giày là mở TV.
Hôm qua mua nhiều vỏ bánh, xào hai món ăn nóng để buổi tối cuốn bánh ăn.
Chia đồ ăn và bánh ra thành hai phần, mắt thấy phim dài tập sắp chiếu, Đường Chung vội bưng phần của mình đến bàn trà xem.
Vừa mới cuốn bánh xong, Doãn Kham cũng bưng đĩa tới. Đường Chung cảm thấy hơi bất ngờ: “Không phải anh ăn cơm ở bàn sao?”
Doãn Kham ngồi xuống cạnh cậu: “Ở đây cũng có bàn.”
Sống chung hơn nửa năm, Đường Chung đã quen với lối sinh hoạt của Doãn Kham như lòng bàn tay, thấy anh cong lưng gắp đồ ăn, khuyên nhủ: “Anh vẫn nên về bàn cơm ăn đi.”
Doãn Kham không có ý định động đậy: “Xem TV với em.”
“Xem ở đâu mà chẳng giống nhau.” Đường Chung nói, “Dù sao anh cũng chẳng nói gì.”
Im lặng một hồi lâu, Đường Chung mới nhận ra hình như mình vừa lỡ lời.
“Em không có ý đó… Em biết anh không thích xem mấy thứ này, bình thường lại bận, em xem một mình cũng vui mà.”
Càng nói càng nhỏ, cứ như đang trách Doãn Kham bình thường không rảnh ở cùng cậu. Đường Chung vò đầu bứt tai, líu lưỡi không giải thích được gì, cuối cùng vẫn là Doãn Kham tiếp lời: “Ừ, là anh không tốt.”
Nhân lúc Đường Chung đang sững sờ, Doãn Kham cuốn bánh cho cậu, học cậu cuốn thành hình như mấy miếng bánh rau củ, cuốn đến nặng trĩu đưa tới bên miệng Đường Chung, “Ăn thử đi”
Hai người từ tính cách đến thói quen sống đều khác xa nhau, ở chung một chỗ khó tránh khỏi va chạm.
Đồng hồ sinh học của Doãn Kham đã quen ngủ sớm dậy sớm, Đường Chung trừ những lần vào kỳ phát tình sẽ ngủ sớm, còn lại đều làm cú đêm, phần lớn thời gian rảnh rỗi của Doãn Kham đều sẽ học và đọc sách, còn Đường Chung nếu rảnh sẽ xem TV chơi trò chơi, đến cả khẩu vị cũng khác nhau, Doãn Kham thích ăn mì phở, quen dùng bát lớn để ăn cơm, Đường Chung lại thích lương thực như nếp ngó sen gạo các loại, chiếc thìa tinh xảo từ từ ăn trong cái bát nhỏ in hoa, không thêm đường sẽ không chịu nổi.
Nếu nói đến thu hoạch lớn nhất của hai người từ lúc ở chung đến nay, thì đó là học được cách nhường nhịn đối phương, còn vì đối phương mà thay đổi, cho nên hai người không những không cãi nhau, ngược lại cuộc sống càng thêm hòa hợp, tình yêu thời niên thiếu cuồng nhiệt mà mãnh liệt qua đi, để lại rất nhiều dòng suối ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Chung ấm áp, cầm lấy tay Doãn Kham cắn một miếng bánh, nhai vài cái nuốt vào trong bụng: “Khẩu vị của em giống anh, em đã đổi rồi.”
Doãn Kham: “Hửm?”
“Thứ bác sĩ Doãn đưa, dù là thuốc độc.” Đôi mắt nhìn không chớp vào khuôn mặt đẹp trai của alpha, Đường Chung vươn một đoạn lưỡi liếm môi, “Em cũng sẽ vui vẻ ăn hết.”
Hồ ly nhỏ khờ ngốc tiến hóa sẽ thành hồ tiên câu dẫn, ai đã từng được nếm đều sẽ khen.
Đường Chung tắm rửa xong lười biếng nằm trong ngực Doãn Kham, Kẹo Hồ Lô ghé vào phần thảm trước sofa, tựa vào một chân rũ xuống của cậu.
Trên TV chiếu tới đoạn tiểu hồ tiên tu luyện bên hồ, gió mạnh thốc vạt áo lên, để lộ cơ thể thon dài của cậu.
Bàn tay to đặt trên người bỗng cử động, đốt ngón tay xoay quanh eo một lát, lại dọc theo tuyến eo cong cong đi xuống. Đường Chung vừa định kêu ngứa, Doãn Kham đã trầm giọng nói bên tai: “Mặc ít vậy à?”
Đường Chung hơi ngạc nhiên, trong đầu như được khai thông, đột nhiên hiểu được hành động kỳ lạ ngày hôm nay của Doãn Kham.
Xoay mạnh người ghé vào ngực Doãn Kham, con ngươi đen bóng của Đường Chung tràn ngập ý cười: “Bác sĩ Doãn ghen rồi.”
Doãn Kham nhìn cậu một lượt, trong mắt không hề có chột dạ: “Cái gì?”
Nhiều năm vậy rồi mới có cơ hội, tất nhiên Đường Chung sẽ không dễ dàng buông tha, “Anh có, anh ghen với y tá trực quầy, còn ghen với cụ Lý nữa.”
Trên mặt xuất hiện chút dao động không dễ phát hiện, Doãn Kham nói: “Không có.”
“Bởi vì em mang bánh cuốn cho bọn họ, vốn dĩ đều là của anh, em cho bọn họ, anh không vui.”
“… Không có.”
Đường Chung nắm chặt cổ áo Doãn Kham, một hai bắt anh phải thừa nhận: “Vậy sao anh thấy em mặc ít thì không vui?”
Doãn Kham dời mắt đi, không nói lời nào.
Một bàn tay vươn ra, nắm lấy cằm Doãn Kham quay về, tầm mắt chạm vào nhau, ánh mắt sáng quắc của Đường Chung nhìn anh vài giây, bỗng nhiên ủ rũ nản lòng, “Lúc nào anh cũng không chịu nói… Rốt cuộc em cũng không biết anh có để ý hay không.”
Trầm mặc giây lát, Doãn Kham thở dài, nâng tay ôm eo Đường Chung kéo vào trong ngực.
“Nếu em đã biết, anh sẽ không nói nữa.” Doãn Kham không nhanh không chậm nói, “Không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, dáng vẻ khác biệt của em anh nhìn không tới, đồ em cảm thấy thích thú anh sẽ không xen miệng vào… Anh rất để ý đến chúng, không muốn bỏ lỡ mất.”
Bảy năm đã đủ lâu, về sau từng giờ từng phút anh đều không muốn bỏ lỡ nữa.
Có lẽ là không ngờ mình sẽ nghe được những lời như vậy từ trong miệng alpha thường ngày vẫn cao lãnh lạnh lùng, Đường Chung đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó cọ ngực anh, lẩm bẩm: “Không phải rất dễ nói sao?”
Doãn Kham cong môi cười khẽ.
“Mấy cái bánh không đáng bao nhiêu, có thể cho rất nhiều người.” Đường Chung ngẩng đầu, hôn một cái lên đôi môi hơi cong của anh, “Nhưng em chỉ có một, từ đầu đến chân, tất cả đều là của anh.”
Doãn Kham hiếm khi có hứng thú trêu chọc cậu: “Vậy à?”
Kéo tay Doãn Kham ấn vào bên ngực trái, Đường Chung nhẹ nhàng “Suỵt” một tiếng, khẽ khàng nói: “Anh nghe xem, nó đang gọi tên anh đấy… Doãn Kham, Doãn Kham, Doãn Kham… Nghe thấy chưa?”
Từng nhịp tim đập vang lên trong lòng bàn tay, mỗi tiếng gọi tên, mỗi lần phập phồng đều đè lên chỗ nhạy cảm nhất, cơn ngứa theo mạch máu chảy thẳng tới ngực, Doãn Kham ngẩng đầu lên hôn lên môi Đường Chung, nhẹ mút cánh môi mềm mại, đầu lưỡi tham lam quét qua răng môi rồi lại buông ra.
“Anh nghe.” Doãn Kham trả lời.
Về đề tài có phải ghen hay không, Đường Chung hiểu rất rõ cố quá thành quá cố, biết điều không hỏi tiếp nữa.
Nhóm diễn đàn omega đều nói, alpha ít nhiều sẽ có chủ nghĩa đại trượng phu, cho bọn họ chút mặt mũi cũng tốt. Nói một chút lại nhắc đến biểu hiện ghen của alpha nhà mình, có thể nói ngàn người ngàn mặt, hàng đống chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đường Chung đọc xong chỉ biết lắc đầu thở dài: Alpha của tôi là một tên mặt than, ghen cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, có chút manh mối cũng không thừa nhận, hầy…
Nhóm omega cả ngày thấy cậu tú ân tú ái cuối cùng cũng tỏ ra đồng cảm, sôi nổi bình luận, trong đó có một người đùa giỡn: Tôi chưa từng thấy alpha nào mà không ghen, có phải trong lòng anh ta có omega khác hay không?
Chọc Đường Chung tức đến mức một tuần không vào diễn đàn.
Khi quay trở lại thì gió xuân thổi qua, kiêu căng ngạo mạn: Alpha của tôi ghen rồi!!!
Nhóm omega nghe tin kéo tới, xếp hàng dựng tai lên hóng, tò mò muốn xem alpha lạnh lùng ghen như thế nào.
Đường Chung kể hết mọi chuyện chỉ qua mấy câu: Gần đây tôi đang mê chơi game, bạn tôi đề cử cho tôi một trò chơi yêu đương, tôi thấy không phải nạp tiền nên tải xuống, sau đó cứ rảnh rỗi sẽ vào chơi, làm mấy cái nhiệm vụ hàng ngày~ Sau đó các người đoán thế nào~
Chúng omega: Anh ta tháo game đi?
Đường Chung cười to: Alpha của tôi sẽ không dùng cách ngu ngốc vậy đâu~ Anh ấy đã từng nói sẽ không can thiệp vào tự do của tôi!
Chúng omega: Thế là?
Đường Chung: Anh ấy lén xác minh danh tính cho tôi, biến tôi thành một đứa vị thành niên, bây giờ cứ mỗi lần tôi chơi khoảng nửa tiếng hệ thống sẽ cưỡng chế đăng xuất, ha ha ha ha ha~
Chúng omega: ……
Đường Chung: Chẳng lẽ cái này không phải ghen sao?
Chúng omega: Vâng vâng vâng, các người vui là được rồi.
Đường Chung vui vẻ, quay lại xin mọi người giúp đỡ: Gần đây quay một… Nói sao nhỉ, quay một bộ phim có tạo hình khá mát mẻ, trông anh ấy như đang tức giận, tôi nên làm sao đây?
Lúc này mọi người lại có tiếng nói chung: Ăn mặc mát mẻ hơn lượn trước mặt anh ta là được.
Đường Chung:??? Anh ấy không phải là người như vậy!
Chúng omega cười đến lạnh lùng: Có phải hay không cậu cứ thử là biết.
Hôm sau Đường Chung chạy lên báo cáo: Rất hiệu quả, cảm ơn mọi người đã chỉ điểm~ Đúng rồi, lần này bài topic có nhiều bình luận quá, admin nói muốn lưu trữ bài, tôi sẽ mở một topic khác, chúng ta gặp ở nơi mới vậy!~
Lại về sau, Doãn Kham đăng nhập vào diễn đàn theo trực giác nhấn vào một bài viết nặc danh tên [Năm thứ mười, bài viết mới~], nhìn lướt qua, nhấn like cho mấy câu bình luận như là “Không mặc càng tốt”, thấy một người bình luận đùa giỡn “Alpha này cũng thẳng thắn quá, chủ lâu đáng yêu như vậy không bằng đi với tôi đi”, không khỏi nhíu mày.
Không do dự lâu, Doãn Kham lập tức nhấn báo cáo, lý do là “Thông tin độc hại”.
Buổi tối Đường Chung nằm trên giường xem bài, phát ra âm thanh nghi hoặc: “Lạ nhỉ, sao có mấy lầu bị xóa bình luận vậy? Số ID cũng không khớp.”
Doãn Kham nâng sách, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên trang giấy: “Chắc là do hệ thống xóa.”
Khác với Đường Chung thẳng thắn trò chuyện, Doãn Kham đã làm rất nhiều chuyện mờ ám như vậy.
Dù không cẩn thận bại lộ cũng không sao, Doãn Kham cũng không để ý việc hành động quan tâm lại thành ghen.
Huống hồ anh đang ghen thật.
Mà nếu Đường Chung biết anh ghen, nhất định sẽ rất vui.
Điều này khiến Doãn Kham vốn hờ hững với mọi thứ xung quanh mình dần hi vọng vào cuộc sống trong tương lai, chờ mong omega của anh phát hiện, lại chờ mong trên mặt omega càng có nhiều nụ cười thật tươi sáng.
Có lẽ đây là ý nghĩa, cũng là dáng vẻ nên có của tình yêu.
Tác giả có lời muốn nói: [Cảnh cáo câu siêu dài] Không biết còn ai nhớ nhiều năm về trước có người mua đôi găng tay màu hồng chuyên dụng cho omega lại bảo là nhặt được trong nhà rõ ràng có thể trực tiếp đưa lại nhất định cứ phải nhét vào túi áo để Đường Chung tự mình phát hiện.
*********************
Lời editor: Anh nào thì cũng mê vợ cả thôi em ạ, đã thế còn đi like dạo nữa chứ, tôi cũng ạ anh luôn =))))) Btw năm mới hoàn bộ mới, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:>
Toàn văn hoàn
(13/09/2020 – 02/03/2021)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook