Ẩn Trung
-
Chương 64
Khu phân hóa bệnh viện số ba thành phố, văn phòng sáng đèn, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng khắp hành lang.
Lấy tư liệu giải phẫu tuyến thể lần hai những năm qua trong ngăn kéo ra, men theo ấn tượng về sau, trên mặt Doãn Kham bất động thanh sắc, nhưng để ý kỹ có thể phát hiện chút run rẩy khó nhận ra.
Hôm nay bác sĩ Lưu trực ban, đi vào văn phòng thì thấy Doãn Kham mặc thường phục ngồi trên ghế trước bàn, mặt hướng ra cửa sổ tối om không thấy gì, tầm mắt mờ mịt không biết tan rã đi đâu.
“Không phải ra ngoại ô thăm mẹ sao? Sao lại về rồi?”
Doãn Kham ngơ ngác hoàn hồn, quyển sách cầm trên tay thả xuống bàn: “Muốn điều tra ít chuyện, sẽ quay lại.”
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang xuống, thấy anh vẫn đọc quyển sách mà mình cho mượn: “Sao thế, chuyện lần trước cậu hỏi có tiến triển à?”
“Không có.” Doãn Kham nói, “Trên mạng không tra được thông tin liên quan.”
“Quả thật là hơi khó tra, dù sao cũng đã lâu lắm rồi. Khi đó kỹ thuật chưa phát triển, bệnh viện vùng tỉnh càng không cần phải nói, đã dám động vào loại phẫu thuật này thì hẳn cũng đã chuẩn bị tâm lý cầm chắc cái chết, bệnh viện cũng không dám trắng trợn tuyên dương, lỡ may thất bại, truyền ra chỉ có tổn hại hình tượng.”
Nghe đến chữ “Chết”, mí mắt Doãn Kham hơi động đậy, không biết nghĩ đến điều gì.
Anh thoạt trông rất bình tĩnh, cứ như đang mượn phần bình tĩnh này che giấu sự sôi trào trong lòng.
Hơi thở khẽ run là thứ duy nhất chứng minh anh không hề bình tĩnh: “Thế quá trình khôi phục lần hai có đau đớn như sách viết không?”
Bác sĩ Lưu suy nghĩ một chốc, thở dài nói: “Trên đời này có rất nhiều cảm nhận không thể biểu đạt chính xác bằng ngôn ngữ, cứ như bệnh nhân chúng ta đã gặp, có người cảm thấy rất thống khổ, đau đớn về mặt sinh lý khiến bọn họ tình nguyện từ bỏ sinh mệnh để chấm dứt sự dằn vặt này, cũng có người không cảm thấy như vậy, người như thế càng muốn sống hơn, sống sót rất quan trọng đối với họ, cho nên dưới sự hành hạ của cơn đau như cắt da cắt thịt cũng có thể chịu đựng được.”
Đi ra khỏi bệnh viện, Doãn Kham chưa quay về Xuân Thiều Loan mà khởi động xe đi tới biệt thự nhà họ Doãn ở thành Đông.
Lúc đến nơi vừa đúng mười giờ, bảo vệ cửa cung kính mở cửa dẫn đường cho anh, chạy qua con đường tắt, Doãn Kham không để ý đỗ ngay trước cửa chính biệt thự, xuống xe nhanh chân đi vào trong.
Quản gia và bảo mẫu ở đây làm việc luân phiên, 24h có đều có người tiếp ứng, nghe người trực nói Doãn Chính Tắc đang ngồi trong thư phòng nói chuyện với nhị thiếu gia, Doãn Kham không màng đến chữ “Thông báo” trong miệng người kia, đi thẳng vào thư phòng, đẩy ra cánh cửa khép hờ.
Đã muộn vậy rồi còn có khách tới chơi, hai người bên trong sợ khiếp vía.
Doãn Khiêm đứng trước bàn quay đầu thấy là Doãn Kham, vui vẻ nhiều hơn kinh ngạc: “Anh hai, sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ anh nghe thấy em kêu cứu trong lòng nên tới để cứu em?”
Trông có vẻ như ở đây đang có một cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, quá nửa là Doãn Chính Tắc đang dạy dỗ Doãn Khiêm.
Doãn Kham không rảnh mà quản nhiều như vậy, mục đích của anh tới nơi này rất rõ ràng, nói với Doãn Khiêm: “Em ra ngoài trước đi.”
“Ấy, đi ngay!” Doãn Khiêm mong còn không được, quay đầu vừa chạy ra khỏi cửa vừa nói, “Không còn sớm nữa, em ngủ trước đây, ông nội cứ từ từ mà nói chuyện với anh nhé.”
Cửa đóng lại cái rầm, ít đi một người ồn ào, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Trên bàn đặt một bình trà gốm, Doãn Chính Tắc ung dung thong thả rót cho mình chén trà, nói: “Muộn như vậy mới tìm ông, hy vọng là chuyện quan trọng.”
Doãn Kham không ngồi, ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng vào Doãn Chính Tắc, ngay cả lễ phép ôn hòa ngày thường cũng biến mất.
“Rất quan trọng.” Anh nói.
“Vậy hôm nay con đến đúng lúc đấy, bình thường giờ này ông đã ngủ rồi.” Doãn Chính Tắc ra hiệu cho Doãn Kham ngồi xuống, cầm cái chén không đặt ở đối diện, “Ngồi xuống trước đã, từ từ nói, hai ông cháu chúng ta đã lâu rồi không cùng ngồi uống trà.”
Chẳng biết vì sao, Doãn Kham cảm thấy ông ta biết mình muốn nói gì.
Mặc dù đã biết, Doãn Chính Tắc vẫn cứ tỏ vẻ tự nhiên thành thạo. Bởi vì trong mắt ông ta, khả năng đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ông ta chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giải quyết, dù chuyện nhỏ này có thể thay đổi vận mệnh của người khác.
Doãn Kham đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cứ như có thứ gì đó bóp chặt tim, chặn cuống họng lại.
Cứ như bị một tấm lưới lớn vây quanh, không giống với sự tuyệt vọng khi trái tim chết dần chết mòn, mà là một loại vô lực vì không thể cứu vãn chuyện đã xảy ra. Anh trơ mắt nhìn, vểnh tai lên nghe, ngoại trừ chỉ có thể thương tiếc và nhớ lại, hoặc là đưa tay ra chạm đến lớp lưới kiên cố bủa vây, ham muốn được bảo vệ hình bóng lẻ loi đơn độc kia, mỗi một câu an ủi dịu dàng của cậu đều là vọng tưởng.
Không phải ai cũng đều chú trọng vào quá trình mà bỏ qua kết quả, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Nếu có thể Doãn Kham vẫn muốn hỏi rõ ràng, làm rõ chân tướng sự thật cho cậu, cũng cho mình một đáp án.
“Năm đó, có phải là ông ép em ấy rời đi? Có phải ông khiến em ấy bị hỏng tuyến thể lần hai không?”
Hơi nóng lượn lờ lẫn hương trà quanh quẩn trong phòng, nghĩ là Doãn Kham đã chắc chắn mới dám chất vấn như vậy, Doãn Chính Tắc uống một hớp: “Là ông bảo thằng bé rời đi, nhưng không thể nói là ép buộc được.”
Nói xong đặt hai tay xuống bàn nắm lấy nhau, vẫn là tư thái của người bề trên, “Về phần sự cố kia, nói chính xác chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, vốn ông cũng không muốn làm thằng bé bị thương, kết quả thành như vậy, ông cũng chỉ thấy đáng tiếc.”
Mặc dù đã biết với tính cách của Doãn Chính Tắc chắc chắn sẽ ra tay như vậy, nhưng lần tránh nặng tìm nhẹ này vẫn khiến Doãn Kham tức giận không thôi.
Anh muốn hỏi “Ông có biết mấy năm nay em ấy sống như thế nào không”, lời kích động đến bên miệng lại bị một câu “Thế nhưng” của Doãn Chính Tắc chặn trở lại.
Phàm những việc không liên quan tới mình tất nhiên sẽ lý trí phân tích không theo cảm tình, Doãn Chính Tắc cho rằng Doãn Kham là người thông minh, sau nghĩ thông suốt cũng sẽ tán thành quan điểm của mình: “Thế nhưng, nếu không phải thằng bé còn trẻ không hiểu chuyện, vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, bồng bột xem không buông tay không hối hận mới là chân lý, sao có thể đến mức như vậy?”
Kim giờ dần chỉ qua số mười hai, lịch bị xé thêm một tờ, đã là ngày hôm sau.
Đường Chung làm ổ trên ghế sofa ngủ gà ngủ gật đột nhiên tỉnh lai, chống tay vịn ngồi lên, nhìn xung quanh cửa, dép lê của Doãn Kham vẫn còn đặt trên thảm, cầm di động lên xem, cũng không có tin nhắn mới hay cuộc gọi chưa nhận.
Tính một chút thì thấy đã hơn ba tiếng, tư liệu có khó nhằn cũng nên tra ra rồi chứ, Đường Chung gọi vào số của Doãn Kham, di động kề sát bên tai kiên trì chờ chuông đổ.
Tiếng tút kéo dài trong căn phòng yên tĩnh vang dội mà chói tai, Đường Chung vừa nghe vừa yên lặng đếm, một tiếng, hai tiếng… Mười ba tiếng, mười bốn tiếng, mãi đến khi tiếng tút tạm dừng, hệ thống thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy”, cậu mới biết đầu bên kia không có người nhận.
Đêm khuya gió lạnh nổi lên tứ phía, Đường Chung cầm di động lên đi tới bên cửa sổ, mờ mịt nhìn xung quanh bên ngoài.
Trời đang đổ mưa. Thủ đô mùa này có lượng mưa cực thấp, mây che ánh trăng khiến cơn mưa thêm phần nặng hạt, trông càng giống mưa đá, từng hạt nện trên cửa sổ phát ra tiếng rền rĩ, nhịp tim Đường Chung cũng trở nên dày hơn.
Cậu lại gọi cho Doãn Kham thêm lần nữa, không ai nhận máy. Cậu đi tới đi lui trong phòng vài vòng, bắt đầu nghi ngờ tín hiệu có vấn đề, đi đến ban công vẫn gọi không được.
Lúc căng thẳng Đường Chung có thói quen gặm móng tay, chính cậu cũng không cảm nhận được cơn đau, cắn sạch móng ngón trỏ sâu vào tận trong thịt.
Doãn Kham chưa từng từ chối điện thoại của cậu, dù là thời còn đi học hay là sau khi gặp lại. Linh cảm của Đường Chung tới giờ vẫn rất chuẩn, cậu cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, ngữ khí của Doãn Kham lúc gọi cuộc điện thoại hồi tám giờ kia đã bất thường rồi, cậu nên sớm phát hiện mới phải.
Nhịp tim rối loạn dần dần làm cậu hốt hoảng, Đường Chung run tay gửi tin nhắn cho Doãn Kham: Em không cần kẹo hồ lô, cũng không cần bánh quy rau củ nữa, anh về đi được không?
Lẽ nào trời mưa nên kẹt xe, vừa hay di động lại hết pin?
Hay là tra tài liệu nên mệt mỏi, ngủ lại bệnh viện?
Hay là không mang ô, bị kẹt ở trên đường?
…
Đủ loại suy đoán lấp kín đầu Đường Chung, sự bất an kéo dài khiến cậu không chờ nổi, nhanh chóng khoác thêm chiếc áo, đóng cửa lại ôm dù chạy ra.
Thực ra Doãn Kham đã trở về, chỉ là không lên lầu, chỉ ngồi trên một chiếc ghế dài bên lề đường.
Trên đầu có cành cây đan xen che chắn, khi vài giọt nước mưa len qua khe hở nhỏ lên đỉnh đầu, anh cũng chỉ từ từ chớp mắt.
Mưa mùa đông cũng có mùi vị, sạch sẽ, lạnh lẽo, mang theo một chút đắng chát, là mùi vị chính xác nhất anh có thể cảm nhận từ sau khi phân hóa tới nay.
Hiếm ai biết được rằng, Doãn Kham đã từng phải đi tư vấn tâm lý sau khi phân hóa giới tính thứ hai.
Lúc đó anh đang sống dưới vỏ bọc beta, bởi vì ý nghĩa tồn tại của tin tức tố đối với biến cố gia đình rất khó để tán đồng. Anh không đồng ý với thân phận alpha của mình, thậm chí sinh ra tâm lý phản nghịch mãnh liệt, xấu hổ vì có thể cảm nhận tin tức tố, chịu ảnh hưởng của nó.
Đặc biệt là sau khi rời đi, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, đến mức anh không chấp nhận trị liệu, sau đó dưới sự trợ giúp của cố vấn tâm lý ở trường và bác sĩ trị liệu tâm lý trong viện mới từ từ ổn định.
Nhóm bác sĩ đi tìm hiểu căn nguyên của bệnh, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến tâm lý bất ổn, cuối cùng nhận ra nhân tố chính là lời chia tay ác liệt trong cơn mưa tầm tã kia.
Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu những thứ liên quan đến “Tin tức tố là thứ ghê tởm nhất trên thế giới này” của Lâm Ngọc Xu đã vô tri vô giác tiêm nhiễm những thông tin sai lệch vào đầu anh, vậy thì những câu nói lúc chia tay của Đường Chung lại như một ngòi dẫn, hành động dùng câu “Anh là alpha” muốn níu kéo Đường Chung chính là châm dầu vào lửa, nổ tung tất cả những ngột ngạt phẫn hận và tự ti bấy lâu nay của anh.
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng ruột cháy phổi, tro tàn đến nay vẫn còn bay trong không khí, dù đã thỏa hiệp tiếp nhận, nỗi yêu hận này vẫn còn lưu lại, khó có thể tiêu trừ.
Nhưng chỉ mới ban nãy thôi, anh đã tự mình nghiệm chứng những thông tin bị che giấu bấy nay, cơn hận của anh đột nhiên không còn nơi chống đỡ, tiêu tán không còn tăm hơi, vô cùng khó hiểu, thậm chí còn có chút hoang đường buồn cười.
Cùng lúc đó, lại có một cơn hận khác kịch liệt hơn, dai dẳng hơn kéo tới, không chỉ tạo thành cơn đau nhói về mặt sinh lý, còn trói chặt bước chân anh, khiến cho anh chỉ có thể ngồi đây, không dám đối mặt với ánh mắt sạch sẽ như thuở ban đầu của Đường Chung.
Anh hận mình tâm mù mắt mù, không thể tiếp tục đi học, vẫn ngây thơ như tách ra khỏi xã hội, tiếng anh trúc trắc, hai bàn tay thô ráp, vết thương trên tay… Từng manh mối bày ra trước mặt anh, vậy mà tới tận hôm nay anh mới xâu chuỗi chúng lại, chắp vá ra một đoạn quá khứ nghĩ mà kinh hãi.
Là một omega nằm ở thế yếu cần được bảo vệ, lần đầu tiên bị hỏng tuyến thể của Đường Chung là vào năm mười lăm tuổi, người hại cậu là cha ruột mình.
Doãn Kham chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này, chỉ có thể từ số lần cậu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, báo cáo phẫu thuật ngắn gọn, còn có lời nói của người phụ nữ điên kia, miễn cưỡng tái hiện một ít hình ảnh mơ hồ ——
Phòng vệ sinh ẩm ướt, góc tường chật chội, alpha phát điên cưỡng đoạt, kịch liệt giãy dụa phản kháng, cuối cùng là vì tự vệ nhưng lại nhớ tới tình thân, không thể làm gì khác hơn là đâm một dao vào tuyến thể.
Đây không phải là chuyện đầu tiên Đường Chung gặp phải. Cậu đã từng bị mấy alpha bao vây đến mức bị động phát tình, từng thử dội một chậu nước lạnh xuống đầu nhưng không có tác dụng, cuối cùng may mắn trốn thoát, bởi những ai thông minh đều biết chạy không thoát cũng chỉ có thể mặc người kia chiếm đoạt, một dao kia chính là sự lựa chọn khi bị dồn vào tuyệt cảnh.
Sau đó cậu học cách che giấu, cố gắng ẩn mình, vào học trường beta cũng vừa là vì giảm bớt gánh nặng cho gia đình, vừa là để tự vệ.
Một omega có gia cảnh bần hàn nhưng lại xinh đẹp quá mức, đối với người khác mà nói, cuộc sống của cậu như đạp trên mũi dao, ngôi nhà lẽ ra là nơi an toàn nhất của cậu lại không thể che chở được cho cậu.
Mãi tới lúc trời hạ báo ứng, người cha không khác gì cầm thú kia vì làm tình quá độ mà mắc bệnh sinh dục nằm trong viện, tiền trong nhà như nước chảy vào đó.
Cậu biết đây là cái động không đáy, coi như lần này còn có thể chữa khỏi thì lần sau vẫn có thể tái phát, cầm thú dẫu sao vẫn là cầm thú, bởi vì nó là bản tính ăn sâu vào trong xương tủy.
Rốt cuộc cậu phải ích kỷ một lần, vì để không rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, cũng vì tương lai của mình và bà nội, khóc lóc không cho bán nhà cứu cha, kết quả nhận lấy sự xem thường cười nhạo của hàng xóm xung quanh và bạn bè mới tới tận mấy năm sau.
Lại sau đó, cậu gặp một người.
Trong mắt của cậu, người kia là sao trên trời, là ánh đèn trong những buổi đêm dài đằng đẵng, là niềm hi vọng duy nhất trong cuộc đời đầy chông gai của cậu.
Vì để được ở cạnh người kia, cậu cố gắng học tập, tích cực đối mặt với cuộc sống, nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày không cần phải ngụy trang che giấu nữa, cùng người kia nắm tay đứng dưới ánh mặt trời, tháng ngày về sau không cần giàu có, chỉ cần yên ổn là tốt rồi.
Vừa lúc đó, cậu thông qua miệng người khác biết rằng, người mà cậu thích, muốn được ở chung cả đời người không chỉ là ánh sao sáng trong lòng mình, mà còn là ánh sao lấp lánh của cả bầu trời.
Thân phận cùng địa vị cách biệt khiến cậu vừa tự ti vừa hốt hoảng, lại không khiến cậu có ý rút lui. Cậu muốn tranh đoạt một lần, muốn cướp thử, khi nhận lấy sự nhắc nhở đến từ người có gia thế vẫn ôm chặt hi vọng không buông tha.
Nhưng vận mệnh thích trêu đùa cậu, cứ mỗi lần cậu nhìn thấy hi vọng lại giáng một đòn thật mạnh vào cậu.
Ba tên alpha kia từ trước đến nay thủ đoạn đê hèn, được lợi còn chưa đủ, ỷ có chỗ dựa lớn có thể một tay che trời, ở nơi không ai biết nảy ý xấu, từng bước áp sát, định đánh dấu cậu vĩnh viễn, biến cậu thành của mình.
Mà omega bị alpha tràn ngập ác ý vây quanh ngoại trừ bó tay chịu trói, điều duy nhất có thể làm chính là tự phá hủy bản thân để chạy trốn khỏi khốn cục.
Có mưa rơi vào trán, theo gò má lướt xuống khóe miệng.
Doãn Kham không biết lúc đó Đường Chung có khóc không, chỉ có thể dùng tưởng tượng suy đoán nhất định cậu đã rất sợ, vô số lần thầm gọi tên của mình trong lòng.
Doãn Kham càng không biết rõ tình huống hay hậu quả sau khi Đường Chung bị hư hao tuyến thể lần hai, trong tình huống bên người không có bất kỳ vật phòng thân, phải quyết tâm như thế nào, mới lấy ngón tay làm lưỡi dao, moi tuyến thể đối với omega còn quan trọng hơn cả tính mạng đến mức máu me đầm đìa, một buổi phẫu thuật dài đến tám tiếng cũng không thể chữa khỏi hẳn.
Ghi chép phẫu thuật giấy trắng mực đen, mặc dù chỉ có vài hàng tham khảo ngắn ngủi, nhưng chỉ cần hồi tưởng là có thể rõ ràng ——
Hậu phẫu thuật ngày đầu tiên, toàn thân bệnh nhân co giật, sau khi dùng thuốc thì rơi vào hôn mê.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba, cơ thể xuất hiện phản ứng bài xích, toàn thân bệnh nhân đau nhức, tiêm thuốc an thần vẫn không thể ngủ bình thường.
Hậu phẫu thuật ngày thứ mười lăm, lượng thuốc an thần được chỉ định sắp tới mức lớn nhất, dùng phương pháp vật lý trói chặt tay chân bệnh nhân, đề phòng bệnh nhân tự hại mình.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba mươi, kiểm tra triệu chứng của bệnh cho thấy bệnh nhân bất ổn, mạch đập mạnh, tụt huyết áp, kèm theo triệu chứng nôn mửa hôn mê.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba mươi ba, người bệnh rơi vào trạng thái hôn mê, nhiệt độ cơ thể thấp, cưỡng chế cho ăn qua đường mũi.
Hậu phẫu thuật ngày thứ bốn mươi lăm, bỏ cho ăn bằng đường mũi, tiêm dịch dinh dưỡng vào tĩnh mạch.
Hậu phẫu thuật ngày thứ sáu mươi, bệnh nhân sốt cao liên tục ba ngày không giảm, dựa theo sổ tay chữa bệnh cho omega tiến hành hạ nhiệt độ.
Hậu phẫu thuật ngày thứ sáu mươi mốt, bệnh nhân yêu cầu xuất viện,
Hậu phẫu thuật ngày thứ tám mươi, người bệnh vì giảm sức đề kháng nên bị viêm phổi gây sốt cao, làm thủ tục nhập viện.
Hậu phẫu thuật ngày thứ một trăm, người bệnh lấy thuốc giảm đau, lần thứ hai xuất viện.
Hậu phẫu thuật ngày thứ một trăm hai mươi mốt, chịu ảnh hưởng của tin tức tố alpha, bệnh nhân xuất hiện triệu chứng khó thở và nôn mửa, tiếp tục nhập viện.
…
Là nhân viên y tế, khi mới nhìn thấy những dòng chữ này, điều mà Doãn Kham cân nhắc chính là những thao tác này có thỏa đáng hay không, cũng không rõ vì sao bệnh nhân này chưa khỏi đã yêu cầu xuất viện, đây là hành vi cực kỳ gây nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Mà hiện tại, những dòng chữ này không chỉ mang đến những hình ảnh đáng sợ cho anh, còn có cơn đau thấu xương.
Anh không tự mình trải nghiệm, đơn giản chỉ đọc ghi chép thôi đã khó có thể chịu đựng, vậy lúc đó Đường Chung phải đau đớn tới cỡ nào?
Nào có alpha giàu có, những ngày tháng xuất ngoại sống sung sướng, Đường Chung sau khi thôi học chưa từng đến nơi nào tốt hơn so với trường học.
Bởi vì thiếu tiền, cho nên cậu phải nằm trên giường phẫu thuật lạnh như băng, tiến hành giải phẫu tuyến thể lần hai có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào trong hoàn cảnh bệnh viện không đạt tiêu chuẩn về thiết bị, bởi vì thiếu tiền, cho nên mấy năm quan trọng nhất để phục hồi không được uống đúng thuốc, tùy tiện uống thuốc giảm đau khiến cơ thể bị thương tổn, cuối cùng vẫn là vì thiếu tiền, thời điểm vốn nên nằm trên giường bệnh dưỡng sức lại phải kéo thân ra ngoài đi làm công, không học vấn không thể lực, năng lực kiếm tiền có hạn, bàn tay phủ kín vết thương ngâm trong nước rửa chén và nước lạnh mấy năm liền.
Đường Chung ăn bữa nay lo bữa mai sống qua ngày, giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử suốt bảy năm, lại có thể xuất hiện hoàn hảo trước mặt anh, vẫn cười với anh như trước, giúp anh loại bỏ gánh nặng mà làm lành với cậu.
Mưa vẫn còn rơi, Doãn Kham lại như một pho tượng đứng trong màn mưa, mang theo hơi thở và nhịp tim yếu ớt như không thể nghe thấy.
Thấy trên đầu có một thứ che đi, nước mưa vừa rồi còn tạt mạnh vào mặt dần biến mất, quanh thân tạo thành một nơi không bị gió mưa ùa vào.
“Không quay về nhà mà ngồi đây làm gì?”
Giọng nói trong trẻo cứ như đến từ chân trời xa xôi, Doãn Kham ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của Đường Chung, trong lòng bỗng nhớ tới trận mưa năm ấy trên cầu Trời, cảm giác được quan tâm lo lắng trỗi dậy, hồn nhiên giản dị mà ấm áp, trong đầu chỉ muốn giữ thật chặt.
Thì ra anh đã động tâm từ rất lâu rồi.
Có lẽ là do bị kéo tay mạnh quá, Đường Chung nằm gọn trong ngực Doãn Kham, nhẹ buông tay, dù xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Yên lặng khoảng chừng ba giây, Đường Chung vỗ nhẹ phía sau lưng Doãn Kham: “Sao thế, gặp phải chuyện không vui à?”
Doãn Kham lắc đầu.
“Thế thì sao?” Thông qua tin tức tố, Đường Chung có thể cảm giác được sự bi thương tỏa ra từ trên người alpha, cậu lo lắng nói, “Trời đang mưa, chúng ta về trước, tắm nước nóng rồi từ từ nói, được không?”
Yết hầu như bị nhét vào một miếng bọt biển đầy nước, Doãn Kham cất giọng nói khàn khàn: “Em hối hận không?”
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng câu hỏi muốn biết nhất là —— Em hối hận không?
Năm ấy mười lăm tuổi, không lựa chọn dùng dao đâm chết cha mình, hối hận không?
Năm ấy mười bảy tuổi, lựa chọn không thể bảo vệ anh, hối hận không?
Về sau chọn thà làm ngọc vỡ, nhận hết những thương tổn vào lòng mình để giữ đúng lời hứa, hối hận không?
Doãn Kham thà rằng cậu hối hận, dù cho chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, anh cũng có thể không đau lòng, không hận mình như thế.
Thậm chí anh còn tức giận vô số lần với sự quan tâm của Đường Chung.
Nói nghe thì ngông cuồng, nhưng Doãn Kham không để ý tới tiền bạc, không theo đuổi danh lợi, thứ duy nhất có thể khiến anh dừng chân bảo vệ là chân tâm mà thôi.
Mà Đường Chung yêu anh nhiều như vậy, tốt như vậy, cẩn thận nấu từng món ăn, nâng niu máy ghi âm đến tận giờ, chiếc nhẫn bạc treo trước ngực, vết thương dữ tợn nơi sườn cánh tay… Tình yêu của Đường Chung nhặt đâu cũng có, để lại những dấu vết biến mất theo năm tháng, phàm là nhìn lại cũng có thể thấy được dấu vết.
Doãn Kham mạnh mẽ thở ra một hơi, ôm người trong ngực càng chặt hơn.
Căn bản không cần hỏi lại, đáp án của cậu từ lâu đã khắc sâu vào mỗi một nụ cười ngậm lấy nước mắt, mỗi một lời nói khí phách lẫn vào nhịp tim.
Hơn 2900 ngày trước, Đường Chung nhận được một cú điện thoại đến từ thủ đô.
“Bây giờ nó còn chưa hiểu chuyện, đợi đến lúc nó hiểu được mình đã vì cậu mà bỏ qua thứ gì, nhất định nó sẽ hối hận… Mà cậu cũng sẽ hối hận.”
Mặc dù đã được báo trước nguy hiểm, nhưng lúc đó Đường Chung vẫn ngẩng cao đầu, dùng câu “Thanh niên bồng bột” của các bậc bề trên hay khịt mũi coi thường, kiên định nói: “Tôi không hối hận.”
Từ ngày bắt đầu kia, đáp án của cậu vẫn chưa hề thay đổi.
Đường Chung đứng trong ngực Doãn Kham ngẩn ra hồi lâu, đôi con ngươi dưới cơn mưa ào ạt thấm vào từ từ trợn to, tầm mắt từ mơ màng chuyển thành rõ ràng, duy chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó là ánh mắt sáng ngời và cố chấp.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai âm thanh xuyên qua thời không chồng lên nhau, Đường Chung năm mười tám tuổi và Đường Chung năm hai mươi sáu tuổi đều có chung một lựa chọn: “Em không hối hận.”
Em vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Lấy tư liệu giải phẫu tuyến thể lần hai những năm qua trong ngăn kéo ra, men theo ấn tượng về sau, trên mặt Doãn Kham bất động thanh sắc, nhưng để ý kỹ có thể phát hiện chút run rẩy khó nhận ra.
Hôm nay bác sĩ Lưu trực ban, đi vào văn phòng thì thấy Doãn Kham mặc thường phục ngồi trên ghế trước bàn, mặt hướng ra cửa sổ tối om không thấy gì, tầm mắt mờ mịt không biết tan rã đi đâu.
“Không phải ra ngoại ô thăm mẹ sao? Sao lại về rồi?”
Doãn Kham ngơ ngác hoàn hồn, quyển sách cầm trên tay thả xuống bàn: “Muốn điều tra ít chuyện, sẽ quay lại.”
Bác sĩ Lưu tháo khẩu trang xuống, thấy anh vẫn đọc quyển sách mà mình cho mượn: “Sao thế, chuyện lần trước cậu hỏi có tiến triển à?”
“Không có.” Doãn Kham nói, “Trên mạng không tra được thông tin liên quan.”
“Quả thật là hơi khó tra, dù sao cũng đã lâu lắm rồi. Khi đó kỹ thuật chưa phát triển, bệnh viện vùng tỉnh càng không cần phải nói, đã dám động vào loại phẫu thuật này thì hẳn cũng đã chuẩn bị tâm lý cầm chắc cái chết, bệnh viện cũng không dám trắng trợn tuyên dương, lỡ may thất bại, truyền ra chỉ có tổn hại hình tượng.”
Nghe đến chữ “Chết”, mí mắt Doãn Kham hơi động đậy, không biết nghĩ đến điều gì.
Anh thoạt trông rất bình tĩnh, cứ như đang mượn phần bình tĩnh này che giấu sự sôi trào trong lòng.
Hơi thở khẽ run là thứ duy nhất chứng minh anh không hề bình tĩnh: “Thế quá trình khôi phục lần hai có đau đớn như sách viết không?”
Bác sĩ Lưu suy nghĩ một chốc, thở dài nói: “Trên đời này có rất nhiều cảm nhận không thể biểu đạt chính xác bằng ngôn ngữ, cứ như bệnh nhân chúng ta đã gặp, có người cảm thấy rất thống khổ, đau đớn về mặt sinh lý khiến bọn họ tình nguyện từ bỏ sinh mệnh để chấm dứt sự dằn vặt này, cũng có người không cảm thấy như vậy, người như thế càng muốn sống hơn, sống sót rất quan trọng đối với họ, cho nên dưới sự hành hạ của cơn đau như cắt da cắt thịt cũng có thể chịu đựng được.”
Đi ra khỏi bệnh viện, Doãn Kham chưa quay về Xuân Thiều Loan mà khởi động xe đi tới biệt thự nhà họ Doãn ở thành Đông.
Lúc đến nơi vừa đúng mười giờ, bảo vệ cửa cung kính mở cửa dẫn đường cho anh, chạy qua con đường tắt, Doãn Kham không để ý đỗ ngay trước cửa chính biệt thự, xuống xe nhanh chân đi vào trong.
Quản gia và bảo mẫu ở đây làm việc luân phiên, 24h có đều có người tiếp ứng, nghe người trực nói Doãn Chính Tắc đang ngồi trong thư phòng nói chuyện với nhị thiếu gia, Doãn Kham không màng đến chữ “Thông báo” trong miệng người kia, đi thẳng vào thư phòng, đẩy ra cánh cửa khép hờ.
Đã muộn vậy rồi còn có khách tới chơi, hai người bên trong sợ khiếp vía.
Doãn Khiêm đứng trước bàn quay đầu thấy là Doãn Kham, vui vẻ nhiều hơn kinh ngạc: “Anh hai, sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ anh nghe thấy em kêu cứu trong lòng nên tới để cứu em?”
Trông có vẻ như ở đây đang có một cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, quá nửa là Doãn Chính Tắc đang dạy dỗ Doãn Khiêm.
Doãn Kham không rảnh mà quản nhiều như vậy, mục đích của anh tới nơi này rất rõ ràng, nói với Doãn Khiêm: “Em ra ngoài trước đi.”
“Ấy, đi ngay!” Doãn Khiêm mong còn không được, quay đầu vừa chạy ra khỏi cửa vừa nói, “Không còn sớm nữa, em ngủ trước đây, ông nội cứ từ từ mà nói chuyện với anh nhé.”
Cửa đóng lại cái rầm, ít đi một người ồn ào, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.
Trên bàn đặt một bình trà gốm, Doãn Chính Tắc ung dung thong thả rót cho mình chén trà, nói: “Muộn như vậy mới tìm ông, hy vọng là chuyện quan trọng.”
Doãn Kham không ngồi, ánh mắt lẫm liệt nhìn thẳng vào Doãn Chính Tắc, ngay cả lễ phép ôn hòa ngày thường cũng biến mất.
“Rất quan trọng.” Anh nói.
“Vậy hôm nay con đến đúng lúc đấy, bình thường giờ này ông đã ngủ rồi.” Doãn Chính Tắc ra hiệu cho Doãn Kham ngồi xuống, cầm cái chén không đặt ở đối diện, “Ngồi xuống trước đã, từ từ nói, hai ông cháu chúng ta đã lâu rồi không cùng ngồi uống trà.”
Chẳng biết vì sao, Doãn Kham cảm thấy ông ta biết mình muốn nói gì.
Mặc dù đã biết, Doãn Chính Tắc vẫn cứ tỏ vẻ tự nhiên thành thạo. Bởi vì trong mắt ông ta, khả năng đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ông ta chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giải quyết, dù chuyện nhỏ này có thể thay đổi vận mệnh của người khác.
Doãn Kham đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cứ như có thứ gì đó bóp chặt tim, chặn cuống họng lại.
Cứ như bị một tấm lưới lớn vây quanh, không giống với sự tuyệt vọng khi trái tim chết dần chết mòn, mà là một loại vô lực vì không thể cứu vãn chuyện đã xảy ra. Anh trơ mắt nhìn, vểnh tai lên nghe, ngoại trừ chỉ có thể thương tiếc và nhớ lại, hoặc là đưa tay ra chạm đến lớp lưới kiên cố bủa vây, ham muốn được bảo vệ hình bóng lẻ loi đơn độc kia, mỗi một câu an ủi dịu dàng của cậu đều là vọng tưởng.
Không phải ai cũng đều chú trọng vào quá trình mà bỏ qua kết quả, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Nếu có thể Doãn Kham vẫn muốn hỏi rõ ràng, làm rõ chân tướng sự thật cho cậu, cũng cho mình một đáp án.
“Năm đó, có phải là ông ép em ấy rời đi? Có phải ông khiến em ấy bị hỏng tuyến thể lần hai không?”
Hơi nóng lượn lờ lẫn hương trà quanh quẩn trong phòng, nghĩ là Doãn Kham đã chắc chắn mới dám chất vấn như vậy, Doãn Chính Tắc uống một hớp: “Là ông bảo thằng bé rời đi, nhưng không thể nói là ép buộc được.”
Nói xong đặt hai tay xuống bàn nắm lấy nhau, vẫn là tư thái của người bề trên, “Về phần sự cố kia, nói chính xác chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, vốn ông cũng không muốn làm thằng bé bị thương, kết quả thành như vậy, ông cũng chỉ thấy đáng tiếc.”
Mặc dù đã biết với tính cách của Doãn Chính Tắc chắc chắn sẽ ra tay như vậy, nhưng lần tránh nặng tìm nhẹ này vẫn khiến Doãn Kham tức giận không thôi.
Anh muốn hỏi “Ông có biết mấy năm nay em ấy sống như thế nào không”, lời kích động đến bên miệng lại bị một câu “Thế nhưng” của Doãn Chính Tắc chặn trở lại.
Phàm những việc không liên quan tới mình tất nhiên sẽ lý trí phân tích không theo cảm tình, Doãn Chính Tắc cho rằng Doãn Kham là người thông minh, sau nghĩ thông suốt cũng sẽ tán thành quan điểm của mình: “Thế nhưng, nếu không phải thằng bé còn trẻ không hiểu chuyện, vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, bồng bột xem không buông tay không hối hận mới là chân lý, sao có thể đến mức như vậy?”
Kim giờ dần chỉ qua số mười hai, lịch bị xé thêm một tờ, đã là ngày hôm sau.
Đường Chung làm ổ trên ghế sofa ngủ gà ngủ gật đột nhiên tỉnh lai, chống tay vịn ngồi lên, nhìn xung quanh cửa, dép lê của Doãn Kham vẫn còn đặt trên thảm, cầm di động lên xem, cũng không có tin nhắn mới hay cuộc gọi chưa nhận.
Tính một chút thì thấy đã hơn ba tiếng, tư liệu có khó nhằn cũng nên tra ra rồi chứ, Đường Chung gọi vào số của Doãn Kham, di động kề sát bên tai kiên trì chờ chuông đổ.
Tiếng tút kéo dài trong căn phòng yên tĩnh vang dội mà chói tai, Đường Chung vừa nghe vừa yên lặng đếm, một tiếng, hai tiếng… Mười ba tiếng, mười bốn tiếng, mãi đến khi tiếng tút tạm dừng, hệ thống thông báo “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy”, cậu mới biết đầu bên kia không có người nhận.
Đêm khuya gió lạnh nổi lên tứ phía, Đường Chung cầm di động lên đi tới bên cửa sổ, mờ mịt nhìn xung quanh bên ngoài.
Trời đang đổ mưa. Thủ đô mùa này có lượng mưa cực thấp, mây che ánh trăng khiến cơn mưa thêm phần nặng hạt, trông càng giống mưa đá, từng hạt nện trên cửa sổ phát ra tiếng rền rĩ, nhịp tim Đường Chung cũng trở nên dày hơn.
Cậu lại gọi cho Doãn Kham thêm lần nữa, không ai nhận máy. Cậu đi tới đi lui trong phòng vài vòng, bắt đầu nghi ngờ tín hiệu có vấn đề, đi đến ban công vẫn gọi không được.
Lúc căng thẳng Đường Chung có thói quen gặm móng tay, chính cậu cũng không cảm nhận được cơn đau, cắn sạch móng ngón trỏ sâu vào tận trong thịt.
Doãn Kham chưa từng từ chối điện thoại của cậu, dù là thời còn đi học hay là sau khi gặp lại. Linh cảm của Đường Chung tới giờ vẫn rất chuẩn, cậu cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, ngữ khí của Doãn Kham lúc gọi cuộc điện thoại hồi tám giờ kia đã bất thường rồi, cậu nên sớm phát hiện mới phải.
Nhịp tim rối loạn dần dần làm cậu hốt hoảng, Đường Chung run tay gửi tin nhắn cho Doãn Kham: Em không cần kẹo hồ lô, cũng không cần bánh quy rau củ nữa, anh về đi được không?
Lẽ nào trời mưa nên kẹt xe, vừa hay di động lại hết pin?
Hay là tra tài liệu nên mệt mỏi, ngủ lại bệnh viện?
Hay là không mang ô, bị kẹt ở trên đường?
…
Đủ loại suy đoán lấp kín đầu Đường Chung, sự bất an kéo dài khiến cậu không chờ nổi, nhanh chóng khoác thêm chiếc áo, đóng cửa lại ôm dù chạy ra.
Thực ra Doãn Kham đã trở về, chỉ là không lên lầu, chỉ ngồi trên một chiếc ghế dài bên lề đường.
Trên đầu có cành cây đan xen che chắn, khi vài giọt nước mưa len qua khe hở nhỏ lên đỉnh đầu, anh cũng chỉ từ từ chớp mắt.
Mưa mùa đông cũng có mùi vị, sạch sẽ, lạnh lẽo, mang theo một chút đắng chát, là mùi vị chính xác nhất anh có thể cảm nhận từ sau khi phân hóa tới nay.
Hiếm ai biết được rằng, Doãn Kham đã từng phải đi tư vấn tâm lý sau khi phân hóa giới tính thứ hai.
Lúc đó anh đang sống dưới vỏ bọc beta, bởi vì ý nghĩa tồn tại của tin tức tố đối với biến cố gia đình rất khó để tán đồng. Anh không đồng ý với thân phận alpha của mình, thậm chí sinh ra tâm lý phản nghịch mãnh liệt, xấu hổ vì có thể cảm nhận tin tức tố, chịu ảnh hưởng của nó.
Đặc biệt là sau khi rời đi, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, đến mức anh không chấp nhận trị liệu, sau đó dưới sự trợ giúp của cố vấn tâm lý ở trường và bác sĩ trị liệu tâm lý trong viện mới từ từ ổn định.
Nhóm bác sĩ đi tìm hiểu căn nguyên của bệnh, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến tâm lý bất ổn, cuối cùng nhận ra nhân tố chính là lời chia tay ác liệt trong cơn mưa tầm tã kia.
Bọn họ nhất trí cho rằng, nếu những thứ liên quan đến “Tin tức tố là thứ ghê tởm nhất trên thế giới này” của Lâm Ngọc Xu đã vô tri vô giác tiêm nhiễm những thông tin sai lệch vào đầu anh, vậy thì những câu nói lúc chia tay của Đường Chung lại như một ngòi dẫn, hành động dùng câu “Anh là alpha” muốn níu kéo Đường Chung chính là châm dầu vào lửa, nổ tung tất cả những ngột ngạt phẫn hận và tự ti bấy lâu nay của anh.
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, nóng ruột cháy phổi, tro tàn đến nay vẫn còn bay trong không khí, dù đã thỏa hiệp tiếp nhận, nỗi yêu hận này vẫn còn lưu lại, khó có thể tiêu trừ.
Nhưng chỉ mới ban nãy thôi, anh đã tự mình nghiệm chứng những thông tin bị che giấu bấy nay, cơn hận của anh đột nhiên không còn nơi chống đỡ, tiêu tán không còn tăm hơi, vô cùng khó hiểu, thậm chí còn có chút hoang đường buồn cười.
Cùng lúc đó, lại có một cơn hận khác kịch liệt hơn, dai dẳng hơn kéo tới, không chỉ tạo thành cơn đau nhói về mặt sinh lý, còn trói chặt bước chân anh, khiến cho anh chỉ có thể ngồi đây, không dám đối mặt với ánh mắt sạch sẽ như thuở ban đầu của Đường Chung.
Anh hận mình tâm mù mắt mù, không thể tiếp tục đi học, vẫn ngây thơ như tách ra khỏi xã hội, tiếng anh trúc trắc, hai bàn tay thô ráp, vết thương trên tay… Từng manh mối bày ra trước mặt anh, vậy mà tới tận hôm nay anh mới xâu chuỗi chúng lại, chắp vá ra một đoạn quá khứ nghĩ mà kinh hãi.
Là một omega nằm ở thế yếu cần được bảo vệ, lần đầu tiên bị hỏng tuyến thể của Đường Chung là vào năm mười lăm tuổi, người hại cậu là cha ruột mình.
Doãn Kham chưa từng nghe cậu nhắc tới chuyện này, chỉ có thể từ số lần cậu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, báo cáo phẫu thuật ngắn gọn, còn có lời nói của người phụ nữ điên kia, miễn cưỡng tái hiện một ít hình ảnh mơ hồ ——
Phòng vệ sinh ẩm ướt, góc tường chật chội, alpha phát điên cưỡng đoạt, kịch liệt giãy dụa phản kháng, cuối cùng là vì tự vệ nhưng lại nhớ tới tình thân, không thể làm gì khác hơn là đâm một dao vào tuyến thể.
Đây không phải là chuyện đầu tiên Đường Chung gặp phải. Cậu đã từng bị mấy alpha bao vây đến mức bị động phát tình, từng thử dội một chậu nước lạnh xuống đầu nhưng không có tác dụng, cuối cùng may mắn trốn thoát, bởi những ai thông minh đều biết chạy không thoát cũng chỉ có thể mặc người kia chiếm đoạt, một dao kia chính là sự lựa chọn khi bị dồn vào tuyệt cảnh.
Sau đó cậu học cách che giấu, cố gắng ẩn mình, vào học trường beta cũng vừa là vì giảm bớt gánh nặng cho gia đình, vừa là để tự vệ.
Một omega có gia cảnh bần hàn nhưng lại xinh đẹp quá mức, đối với người khác mà nói, cuộc sống của cậu như đạp trên mũi dao, ngôi nhà lẽ ra là nơi an toàn nhất của cậu lại không thể che chở được cho cậu.
Mãi tới lúc trời hạ báo ứng, người cha không khác gì cầm thú kia vì làm tình quá độ mà mắc bệnh sinh dục nằm trong viện, tiền trong nhà như nước chảy vào đó.
Cậu biết đây là cái động không đáy, coi như lần này còn có thể chữa khỏi thì lần sau vẫn có thể tái phát, cầm thú dẫu sao vẫn là cầm thú, bởi vì nó là bản tính ăn sâu vào trong xương tủy.
Rốt cuộc cậu phải ích kỷ một lần, vì để không rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, cũng vì tương lai của mình và bà nội, khóc lóc không cho bán nhà cứu cha, kết quả nhận lấy sự xem thường cười nhạo của hàng xóm xung quanh và bạn bè mới tới tận mấy năm sau.
Lại sau đó, cậu gặp một người.
Trong mắt của cậu, người kia là sao trên trời, là ánh đèn trong những buổi đêm dài đằng đẵng, là niềm hi vọng duy nhất trong cuộc đời đầy chông gai của cậu.
Vì để được ở cạnh người kia, cậu cố gắng học tập, tích cực đối mặt với cuộc sống, nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày không cần phải ngụy trang che giấu nữa, cùng người kia nắm tay đứng dưới ánh mặt trời, tháng ngày về sau không cần giàu có, chỉ cần yên ổn là tốt rồi.
Vừa lúc đó, cậu thông qua miệng người khác biết rằng, người mà cậu thích, muốn được ở chung cả đời người không chỉ là ánh sao sáng trong lòng mình, mà còn là ánh sao lấp lánh của cả bầu trời.
Thân phận cùng địa vị cách biệt khiến cậu vừa tự ti vừa hốt hoảng, lại không khiến cậu có ý rút lui. Cậu muốn tranh đoạt một lần, muốn cướp thử, khi nhận lấy sự nhắc nhở đến từ người có gia thế vẫn ôm chặt hi vọng không buông tha.
Nhưng vận mệnh thích trêu đùa cậu, cứ mỗi lần cậu nhìn thấy hi vọng lại giáng một đòn thật mạnh vào cậu.
Ba tên alpha kia từ trước đến nay thủ đoạn đê hèn, được lợi còn chưa đủ, ỷ có chỗ dựa lớn có thể một tay che trời, ở nơi không ai biết nảy ý xấu, từng bước áp sát, định đánh dấu cậu vĩnh viễn, biến cậu thành của mình.
Mà omega bị alpha tràn ngập ác ý vây quanh ngoại trừ bó tay chịu trói, điều duy nhất có thể làm chính là tự phá hủy bản thân để chạy trốn khỏi khốn cục.
Có mưa rơi vào trán, theo gò má lướt xuống khóe miệng.
Doãn Kham không biết lúc đó Đường Chung có khóc không, chỉ có thể dùng tưởng tượng suy đoán nhất định cậu đã rất sợ, vô số lần thầm gọi tên của mình trong lòng.
Doãn Kham càng không biết rõ tình huống hay hậu quả sau khi Đường Chung bị hư hao tuyến thể lần hai, trong tình huống bên người không có bất kỳ vật phòng thân, phải quyết tâm như thế nào, mới lấy ngón tay làm lưỡi dao, moi tuyến thể đối với omega còn quan trọng hơn cả tính mạng đến mức máu me đầm đìa, một buổi phẫu thuật dài đến tám tiếng cũng không thể chữa khỏi hẳn.
Ghi chép phẫu thuật giấy trắng mực đen, mặc dù chỉ có vài hàng tham khảo ngắn ngủi, nhưng chỉ cần hồi tưởng là có thể rõ ràng ——
Hậu phẫu thuật ngày đầu tiên, toàn thân bệnh nhân co giật, sau khi dùng thuốc thì rơi vào hôn mê.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba, cơ thể xuất hiện phản ứng bài xích, toàn thân bệnh nhân đau nhức, tiêm thuốc an thần vẫn không thể ngủ bình thường.
Hậu phẫu thuật ngày thứ mười lăm, lượng thuốc an thần được chỉ định sắp tới mức lớn nhất, dùng phương pháp vật lý trói chặt tay chân bệnh nhân, đề phòng bệnh nhân tự hại mình.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba mươi, kiểm tra triệu chứng của bệnh cho thấy bệnh nhân bất ổn, mạch đập mạnh, tụt huyết áp, kèm theo triệu chứng nôn mửa hôn mê.
Hậu phẫu thuật ngày thứ ba mươi ba, người bệnh rơi vào trạng thái hôn mê, nhiệt độ cơ thể thấp, cưỡng chế cho ăn qua đường mũi.
Hậu phẫu thuật ngày thứ bốn mươi lăm, bỏ cho ăn bằng đường mũi, tiêm dịch dinh dưỡng vào tĩnh mạch.
Hậu phẫu thuật ngày thứ sáu mươi, bệnh nhân sốt cao liên tục ba ngày không giảm, dựa theo sổ tay chữa bệnh cho omega tiến hành hạ nhiệt độ.
Hậu phẫu thuật ngày thứ sáu mươi mốt, bệnh nhân yêu cầu xuất viện,
Hậu phẫu thuật ngày thứ tám mươi, người bệnh vì giảm sức đề kháng nên bị viêm phổi gây sốt cao, làm thủ tục nhập viện.
Hậu phẫu thuật ngày thứ một trăm, người bệnh lấy thuốc giảm đau, lần thứ hai xuất viện.
Hậu phẫu thuật ngày thứ một trăm hai mươi mốt, chịu ảnh hưởng của tin tức tố alpha, bệnh nhân xuất hiện triệu chứng khó thở và nôn mửa, tiếp tục nhập viện.
…
Là nhân viên y tế, khi mới nhìn thấy những dòng chữ này, điều mà Doãn Kham cân nhắc chính là những thao tác này có thỏa đáng hay không, cũng không rõ vì sao bệnh nhân này chưa khỏi đã yêu cầu xuất viện, đây là hành vi cực kỳ gây nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Mà hiện tại, những dòng chữ này không chỉ mang đến những hình ảnh đáng sợ cho anh, còn có cơn đau thấu xương.
Anh không tự mình trải nghiệm, đơn giản chỉ đọc ghi chép thôi đã khó có thể chịu đựng, vậy lúc đó Đường Chung phải đau đớn tới cỡ nào?
Nào có alpha giàu có, những ngày tháng xuất ngoại sống sung sướng, Đường Chung sau khi thôi học chưa từng đến nơi nào tốt hơn so với trường học.
Bởi vì thiếu tiền, cho nên cậu phải nằm trên giường phẫu thuật lạnh như băng, tiến hành giải phẫu tuyến thể lần hai có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào trong hoàn cảnh bệnh viện không đạt tiêu chuẩn về thiết bị, bởi vì thiếu tiền, cho nên mấy năm quan trọng nhất để phục hồi không được uống đúng thuốc, tùy tiện uống thuốc giảm đau khiến cơ thể bị thương tổn, cuối cùng vẫn là vì thiếu tiền, thời điểm vốn nên nằm trên giường bệnh dưỡng sức lại phải kéo thân ra ngoài đi làm công, không học vấn không thể lực, năng lực kiếm tiền có hạn, bàn tay phủ kín vết thương ngâm trong nước rửa chén và nước lạnh mấy năm liền.
Đường Chung ăn bữa nay lo bữa mai sống qua ngày, giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử suốt bảy năm, lại có thể xuất hiện hoàn hảo trước mặt anh, vẫn cười với anh như trước, giúp anh loại bỏ gánh nặng mà làm lành với cậu.
Mưa vẫn còn rơi, Doãn Kham lại như một pho tượng đứng trong màn mưa, mang theo hơi thở và nhịp tim yếu ớt như không thể nghe thấy.
Thấy trên đầu có một thứ che đi, nước mưa vừa rồi còn tạt mạnh vào mặt dần biến mất, quanh thân tạo thành một nơi không bị gió mưa ùa vào.
“Không quay về nhà mà ngồi đây làm gì?”
Giọng nói trong trẻo cứ như đến từ chân trời xa xôi, Doãn Kham ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của Đường Chung, trong lòng bỗng nhớ tới trận mưa năm ấy trên cầu Trời, cảm giác được quan tâm lo lắng trỗi dậy, hồn nhiên giản dị mà ấm áp, trong đầu chỉ muốn giữ thật chặt.
Thì ra anh đã động tâm từ rất lâu rồi.
Có lẽ là do bị kéo tay mạnh quá, Đường Chung nằm gọn trong ngực Doãn Kham, nhẹ buông tay, dù xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Yên lặng khoảng chừng ba giây, Đường Chung vỗ nhẹ phía sau lưng Doãn Kham: “Sao thế, gặp phải chuyện không vui à?”
Doãn Kham lắc đầu.
“Thế thì sao?” Thông qua tin tức tố, Đường Chung có thể cảm giác được sự bi thương tỏa ra từ trên người alpha, cậu lo lắng nói, “Trời đang mưa, chúng ta về trước, tắm nước nóng rồi từ từ nói, được không?”
Yết hầu như bị nhét vào một miếng bọt biển đầy nước, Doãn Kham cất giọng nói khàn khàn: “Em hối hận không?”
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng câu hỏi muốn biết nhất là —— Em hối hận không?
Năm ấy mười lăm tuổi, không lựa chọn dùng dao đâm chết cha mình, hối hận không?
Năm ấy mười bảy tuổi, lựa chọn không thể bảo vệ anh, hối hận không?
Về sau chọn thà làm ngọc vỡ, nhận hết những thương tổn vào lòng mình để giữ đúng lời hứa, hối hận không?
Doãn Kham thà rằng cậu hối hận, dù cho chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, anh cũng có thể không đau lòng, không hận mình như thế.
Thậm chí anh còn tức giận vô số lần với sự quan tâm của Đường Chung.
Nói nghe thì ngông cuồng, nhưng Doãn Kham không để ý tới tiền bạc, không theo đuổi danh lợi, thứ duy nhất có thể khiến anh dừng chân bảo vệ là chân tâm mà thôi.
Mà Đường Chung yêu anh nhiều như vậy, tốt như vậy, cẩn thận nấu từng món ăn, nâng niu máy ghi âm đến tận giờ, chiếc nhẫn bạc treo trước ngực, vết thương dữ tợn nơi sườn cánh tay… Tình yêu của Đường Chung nhặt đâu cũng có, để lại những dấu vết biến mất theo năm tháng, phàm là nhìn lại cũng có thể thấy được dấu vết.
Doãn Kham mạnh mẽ thở ra một hơi, ôm người trong ngực càng chặt hơn.
Căn bản không cần hỏi lại, đáp án của cậu từ lâu đã khắc sâu vào mỗi một nụ cười ngậm lấy nước mắt, mỗi một lời nói khí phách lẫn vào nhịp tim.
Hơn 2900 ngày trước, Đường Chung nhận được một cú điện thoại đến từ thủ đô.
“Bây giờ nó còn chưa hiểu chuyện, đợi đến lúc nó hiểu được mình đã vì cậu mà bỏ qua thứ gì, nhất định nó sẽ hối hận… Mà cậu cũng sẽ hối hận.”
Mặc dù đã được báo trước nguy hiểm, nhưng lúc đó Đường Chung vẫn ngẩng cao đầu, dùng câu “Thanh niên bồng bột” của các bậc bề trên hay khịt mũi coi thường, kiên định nói: “Tôi không hối hận.”
Từ ngày bắt đầu kia, đáp án của cậu vẫn chưa hề thay đổi.
Đường Chung đứng trong ngực Doãn Kham ngẩn ra hồi lâu, đôi con ngươi dưới cơn mưa ào ạt thấm vào từ từ trợn to, tầm mắt từ mơ màng chuyển thành rõ ràng, duy chỉ có một thứ không hề thay đổi, đó là ánh mắt sáng ngời và cố chấp.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai âm thanh xuyên qua thời không chồng lên nhau, Đường Chung năm mười tám tuổi và Đường Chung năm hai mươi sáu tuổi đều có chung một lựa chọn: “Em không hối hận.”
Em vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook