Lâm Hạo mới vừa chợp mắt chưa lâu vì trời còn chưa sáng, bên ngoài Tiểu Bạch mở cửa cho một người phụ nữ trung niên, bà đi vào nhà, thay dép, sau đó mới đi đến sofa.

Nhìn một vòng nhà sạch sẽ, mẹ Lâm hài lòng vì tính chăm chỉ của Tiểu Bạch, nhưng nghĩ đến đối tượng bỏ nhà ra đi cả đêm không về mang tên Lâm Hạo, bà lại nổi giận.

"Tiểu Bạch! Tiểu Hạo đang ở chỗ con có đúng không?" Mẹ Lâm cười nói với Tiểu Bạch.

Cậu nhỏ liền miệng: "Đúng vậy! Hạo Hạo ngủ trong kia!"
Cánh tay robot chỉ đến cửa phòng đang đóng chặt, mẹ Lâm gật gù vui mừng ra mặt, bà nhanh chóng đứng lên đi đến chỗ cửa phòng ngủ của Lâm Hạo.

Hạo Hạo cách gọi này là do một lần Lâm Diệp gọi Lâm Hạo trước mặt Tiểu Bạch, cậu nhóc Tiểu Bạch từ đó đến nay luôn gọi Lâm Hạo thành Hạo Hạo, có khi là Tiểu Hạo Hạo.

Lâm Hạo không thích bị xem là trẻ con, thường hay trách móc Tiểu Bạch nhưng gọi nhiều thành quen nghe mãi cũng cảm thấy rất bình thường.

Một hôm cậu không về, mẹ Lâm liền biết Lâm Hạo ở chỗ Lâm Diệp, ngoài sinh sự khiến bà lo lắng ra Lâm Hạo sẽ chẳng làm nên chuyện gì khác, nhưng mà cậu sẽ không ngờ được mẹ Lâm lại có thể tìm đến tận đây rồi hỏi tội cậu.

Mẹ Lâm gõ cửa phòng mấy tiếng, Lâm Hạo vẫn đang nướng mình trong chăn.

Căn phòng này là phòng trước kia của Lục Hàn Thuyên khi sống nhờ chỗ Lâm Diệp.

Tính ra nhà Lâm Diệp cứ thế trở thành chỗ tị nạn cho một vài đối tượng.

"Ai vậy?" Lâm Hạo bực bội vì bị phá giấc ngủ.

Lại ở bên trong gào lên: "Tiểu Bạch! Đừng phá nữa!"
Tiểu Bạch cảm thấy bất lực rồi, bản thân còn chưa làm gì kia mà.

Mẹ Lâm gõ thêm vài lần, lúc sau mới kêu lên: "Lâm Hạo! Con còn định ở trong đấy bao lâu nữa?"
Thanh âm này, còn thanh thúy hơn cả tiếng sấm.

"Mẹ!" Lâm Hạo giật mình, nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng xỏ dép.


Bàn chân phải bị quấn kín băng trắng, bọc lại như cái chân heo, cậu phải dùng nạng mới có thể đi lại bình thường, nếu lúc này mà chống nạng đi ra…
E là… không xong rồi!
Lâm Hạo kêu lên: "Mẹ! Sao mẹ lại tới?"
"Mẹ không được tới sao? Mẹ hỏi con, sao hôm qua con không về!"
"Con...!Con uống nhiều quá, lại sợ làm phiền mẹ nên đã đến đây!" Lâm Hạo viện cớ.

Mẹ Lâm hừ một tiếng, vung tay đập cửa rầm rầm: "Chui ra! Nhanh ra đây để mẹ hỏi tội con!"
"Con đã làm gì đâu chứ?" Lâm Hạo kêu lên oan ức.

"Con không làm gì, thế mấy thứ sáng nay người ta gửi đến nhà là gì?"
Trời còn chưa sáng có một đám người mang đồ đến nhà, cái gì mà máy mát xa, còn có một phong bì tiền, còn thêm thư gửi Lâm Hạo vì tai nạn vô ý hôm qua.

Bà không đến đây, mấy món đồ ở nhà phải làm thế nào, người gửi không có, người nhận là Lâm Hạo lại không có mặt.

"Gửi cái gì chứ?" Lâm Hạo vẫn kiên quyết không mở cửa.

Kì kèo cả buổi, mẹ Lâm bực bội gọi Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch! Lấy chìa khóa dự phòng cho mẹ!"
Lâm Hạo giật thót: "Mẹ...!Mẹ không cần làm vậy!"
"Không cần làm vậy thì con tự mình chui ra đi, nhanh giải quyết mấy thứ ở nhà cho mẹ!"
Giải quyết thì giải quyết, huống hồ mấy món đồ đó cậu còn chưa biết bên trong là thứ gì, có đáng giá hay không.

Lúc Lâm Hạo chống nạng đi ra, không cần nhìn cũng biết sắc mặt mẹ Lâm tệ đến mức nào.

Bà hầm hầm nhìn con trai, Lâm Hạo ngoại trừ cười lấy lệ ra không thể làm gì khác, như một người vô tội dưới đôi mắt đầy khiển trách trở thành người có tội.

***
Lâm Diệp cả đêm không ngủ luôn túc trực ở quán bar cùng Lục Hàn Thuyên, Thần Quang mở cửa hai mươi tư trên bảy nên việc khách đông, người người ra vào thường xuyên là chuyện hết sức bình thường.

Đường dây mua giới của Quân Kỳ cũng đã sắp xếp Lâm Hề vào đội hình, cô ấy đóng giả thành một cô gái nông thôn chân chất, vừa mới từ quê lên tìm việc làm.


Nhưng mà...!Khí chất của Lâm Hề luôn tỏa ra một loại lẳng lơ cùng với gia cảnh khá giả, nhìn sao cũng không giống người nghèo, Lâm Diệp có chút lo lắng.

Cả không gian toàn là mùi rượu, đến ánh sáng cũng khiến người ta thần kinh đau nhức, Lâm Diệp vậy mà ngồi cả đêm trên ghế lạnh.

Bên ngoài, Dục Minh và Tư Du canh giữ.

Cửa sau Thần Quang để Ngô Chí và Thẩm Hoàng chịu trách nhiệm.

Trước mắt, kẻ tình nghi vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng an toàn của Lâm Hề là trên hết, cục trưởng cũng không yên tâm khi người phụ nữ của anh ta ra xã hội lăn lộn.

"Có mệt không? Có cần anh đưa về nghỉ ngơi?" Lục Hàn Thuyên ôm vai Lâm Diệp, giống như hai người là cặp tình nhân không thể xa cách.

Sắc mặt Lâm Diệp tái đi không ít, hai mắt cũng thoang thoảng hình dáng gấu trúc.

Nghe anh quan tâm mình, Lâm Diệp dù mệt cũng thấy vui vẻ, cô lắc đầu: "Không cần đâu!"
"Khi nào thấy bản thân không tốt, nhất định phải nói với anh!" Lục Hàn Thuyên phải đảm bảo cô gái an toàn.

Lâm Diệp gật nhẹ đầu, từ trong lòng ngực Lục Hàn Thuyên đứng lên.

Chỉnh lại chiếc váy bó sát trên người, kéo xuống để che đi đùi non lộ ra.

"Em vào nhà vệ sinh một chút!" Lâm Diệp kề môi đến tai anh, nói lớn để át đi tiếng nhạc.

Lục Hàn Thuyên thấy cô định xoay đi thì nắm lại: "Anh đi cùng em!"
Lâm Diệp không từ chối, để anh cùng đi.


Cô bước phía trước anh theo phía sau, bước chân từ tốn chậm rãi, hai người không liếc mắt cũng không đưa tình, thái độ quen biết nhưng đầy lạnh nhạt.

Sau đó Lâm Diệp vào nhà vệ sinh nữ, Lục Hàn Thuyên chờ ở ngoài hành lang.

Bên phía cửa phòng vệ sinh nam phát ra mấy tiếng nói cười, người bên trong đang trêu chọc nhau.

"Nghe bảo, Thần Quang mới nhập một lô hàng mới, xem chừng sẽ có nhiều thứ thú vị!"
Giọng nói này đoán chừng của một cậu thanh niên, hai mươi mấy tuổi.

Liền sau đó có một giọng đàn ông đáp lại: "Đều là hàng quê, xem chừng còn rất non! Không hứng thú!"
Cậu thanh niên dường như không thích cách nói của người bên cạnh: "Không hứng thú? Anh lúc nào cũng không hứng thú, đến khi vụt mất sẽ hối hận cho xem!"
"Cậu tự ở lại mà chơi đi, tôi về trước đây!"
"Này...!Anh đi thật à?"
Cậu thanh niên nói vọng theo, đối phương cũng vừa vặn mở cửa.

Hắn và Lục Hàn Thuyên chạm mắt, cơ hồ trong mấy giây liền lạnh nhạt dời đi.

Cứ thế người đàn ông không ngoái đầu nhìn lại, một mạch bỏ về.

Khi Lâm Diệp quay trở ra, mấy người kia đã đi hết.

Lục Hàn Thuyên ôm lấy eo Lâm Diệp muốn động chạm với cô một chút.

"Đi lâu vậy!" Thì thầm nho nhỏ cũng khiến cô gái sinh ra nhạy cảm, không biết vì rượu hay bởi vì âm nhạc huyên náo khiến tai Lâm Diệp ù đi, cô nghe ra trong giọng nói của anh có chút tình thú, dù rất ít Lâm Diệp vẫn cảm nhận được người đàn ông nảy sinh ý tứ mờ ám.

Lục Hàn Thuyên ép cơ thể nhỏ vào tường, bức tường lạnh lẽo đỡ tấm lưng trần của Lâm Diệp, chiếc váy xẻ tà lộ một bên chân, vạt váy lại ngắn, cổ áo lại hở bạo.

Những thứ xuân quan đẹp đẽ của Lâm Diệp đều bị người ta nhìn thấy hết, mà đối tượng ánh mắt câu dẫn đang khóa cô lại không một chút nương tình.

"Em thấy vẫn chưa tới lúc!" Lâm Diệp không biết đang trả lời cho chuyện gì, Lục Hàn Thuyên nghe xong lại hiểu.

Anh gật đầu: "Vẫn còn quá sớm để dụ hắn ra mặt!"
"Anh nói có phải hắn nghi ngờ không?" Lâm Diệp có một sự lo lắng bâng quơ.

Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Không đâu! Với năng lực của em, anh tin mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát!"

"Em vẫn lo cho Lâm Hề!" Lâm Diệp cứ có dự cảm bất an.

Tuy là nói họ luôn theo sát, cả Quân Kỳ cũng để Diên Cẩm Nhu làm người điều động túc trực, nhưng bất an là chuyện Lâm Diệp không tránh khỏi.

"Em không tin Quân Kỳ thì cũng phải tin anh! Anh nhìn người, chắc chắn không sai!"
Lúc anh nói chuyện, ánh mắt, giọng nói đều đỉnh đạc ung dung, như thừa nhận cũng như khẳng định, nhưng mấy ai biết bàn tay nào đó không an phận đang áp lên đùi cô, cố ý luồng vào trong vạt váy bó sát.

Khi bàn tay anh chui vào, váy bó của Lâm Diệp giãn ra để lộ bóng hình bàn tay lớn của Lục Hàn Thuyên gò lên một khối, anh vẫn tỏ ra chính mình là người tử tế, từ đầu đến chân...!Cho đến cả nhịp thở cũng ổn trọng ôn nhu.

Chỉ có Lâm Diệp, cô bị tốc váy, lại còn bị ai đó dở trò, nhịn không nổi mà bật ra âm thanh kiều mị ngọt ngào trong cổ họng.

"Hàn Thuyên! Nhở có ai...!"
"Sẽ không có ai đâu! Huống hồ, chỗ này dù em có đứng trước mặt họ làm, mấy người ở đây cũng không thèm để ý!"
"Nhưng...!Ưm..." Lâm Diệp lời nói đến miệng đã không còn nói được nữa, cô giật mình nép người vào trong ngực Lục Hàn Thuyên.

Một người đàn ông đang đi đến, hai tay anh ta đút túi quần, bên ngoài là áo khoác dạ dài qua gối, dưới chân đi một đôi giày da có chút bùn đất.

Thấy Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp đang giải quyết sự việc, anh ta chỉ liếc mắt một cái, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đó mở cửa nhà vệ sinh đi vào.

Lâm Diệp lúc lâu cũng không phản ứng, Lục Hàn Thuyên cúi đầu hôn môi cô gái, anh tận tình hưởng thụ sự mềm mại của cô, tay trong vạt váy rút ra ôm lấy tấm lưng trần xoa dịu.

"Ưm...!Dừng lại, có người..."
Nơi này phức tạp như vậy làm chuyện xấu hổ đúng là kích thích, nhưng mà dù sao họ cũng là cảnh sát, Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp còn đang chấp hành nhiệm vụ.

Nếu chẳng may xảy ra sự cố gì, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Lục Hàn Thuyên.

Cục trưởng Lễ sẽ được một trận hả hê.

Người đàn ông đi qua ban nảy lại từ trong nhà vệ sinh nam đi ra, lần này vẫn đưa mắt nhìn hai người một chút.

Chờ khi người đó đi xa, Lâm Diệp nắm lấy cánh tay Lục Hàn Thuyên, nhỏ giọng: "Chỉ mong mọi thứ tốt đẹp!"
Lục Hàn Thuyên biết cô gái nhỏ đã nhớ mẹ, anh kéo Lâm Diệp ôm vào lòng, dùng hơi ấm của chính mình an ủi cô, bàn tay lớn vuốt ve mái tóc dài: "Chờ một thời gian nữa chúng ta sẽ về nhà!"
Ánh mắt Lâm Diệp lại rơi ngay gót giày của người đàn ông khuất bóng sau ngã rẽ, một giây, trái tim cô giật nảy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương